Đánh Cắp Tình Nhân
-
C12: Truy tìm
Hắn tức tốc trì hoãn cuộc họp mà phóng nhanh rời đi khiến toàn bộ nhân viên hoang mang. Rốt cuộc thì ai lại khiến Hán Lập Thành người ghét bị làm phiền trong lúc họp như hắn lại lần đầu tiên bỏ dở giữa chừng để rời đi như vậy.
Uông Nhĩ Đình tuyên bố dừng họp sắp xếp lại xong xuôi giúp anh giải tán phòng người bàn tán không dứt.
Lái xe trong trạng thái mất bình tĩnh, bàn tay nổi cả gân lên vì nóng vội. Vì điều gì? Hắn đã làm gì khiến cô quyết định cực đoan đến vậy.
Thiên Kha Nguyệt cô ghét hắn đến vậy sao? Tại sao chứ? Hán Lập Thành không ngừng tự hỏi những điều uẩn khúc trong lòng.
Vừa đến nơi đã thở dốc chạy một mạch lên căn phòng quản gia báo tin. Cánh cửa vụt mở với gương mặt tái mét nhìn vào chiếc giường trống không.
Quản gia nhìn thấy anh liền lắp bắp giải thích trong sợ hãi.
" Thiên Kha Nguyệt đâu? "
" Thiếu....thiếu gia...Thiên tiểu thư..."
Hắn mất bình tĩnh thét lên dữ dội trong cơn thịnh nộ bộc phát.
" TÔI HỎI THIÊN KHA NGUYỆT ĐÂU!? "
Nghe quản gia nói cô đã nhân cơ hội chạy trốn trong lúc quản gia đứng chờ bên ngoài bằng cửa sổ trong phòng ngay tại tầng 1 này. Hắn xám mặt chạy nhanh về phía cô tẩu thoát.
Cô ôm lấy vết thương hở được bịt chặt, vết cắt không quá sâu như những gì người ngoài thấy. Vệt máu nhiều loang lổ trên sàn cũng là do cô bày kế đổ thêm tương cà pha loãng cho giống máu.
Chạy thục mạng về phía trước nơi mà cô chẳng rõ sẽ đi về đâu, đôi chân mỏi rã rời cũng không dám dừng lại nửa bước.
Sợ hắn tóm được sẽ trói cô vào đống xiềng xích còn khổ sở hơn cả lúc này. Để mặc bị dày vò đâu thể chịu đựng suốt đời.
Hơi thở dồn dập gấp gáp vội vã, cô trốn chui vào con hẻm tối vắng người. Mặt trời còn chưa lặn, sợ rằng ánh sáng sẽ xuyên qua ngóc ngách để hiện lên gương mặt cô để hắn thấy.
Cô ngồi yên lặng không dám phát ra tiếng, suốt vài giờ trôi qua cho đến chập tối. Cơn gió thổi qua khiến cô lạnh buốt, cũng nhờ có chuẩn bị trước mang sẵn chiếc áo khoác bên mình.
Bầu trời tối càng khó phát hiện ra cô ở một nơi chật chội thế này. Điều duy nhất khiến cô khó khăn chính là chẳng thể ló đầu ra bên ngoài để mua đồ ăn.
Nằm gục vào bức tường bụi bẩn cô mệt nhọc ngủ thiếp đi.
Hán Lập Thành điều động toàn bộ người của mình lục tung toàn thành phố để tìm ra cô. Đã trôi qua lâu như vậy vẫn chưa thu được bất kì tin tức gì khiến hắn càng thêm mất kiên nhẫn.
Mặc bụng đói cồn cào vẫn tự mình chạy khắp nơi để tìm cô cho bằng được. Dường như cùng chung ý nghĩ vào con hẻm tối nhỏ bé.
Dừng chân lại thở dốc cố nhìn cho thật kĩ mọi ngóc ngách.
Hắn tìm thấy cô còn đang gục đầu vào bức tường với cổ tay bị thương băng bó qua loa với vệt máu khô. Không muốn đánh thức người phụ nữ cất công bỏ chạy để thoát khỏi hắn bằng quyết tâm lớn đến vậy, Hán Lập Thành tay ôm đưa cô trở về trong bước đi nhẹ nhàng.
Đầu tựa vào lồng ngực ấm áp đung đưa bước từng bước nhỏ sợ cô thức giấc.
Gương mặt hắn an tâm phần nào đặt cô xuống giường cẩn trọng, nhẹ giọng gọi người đến kiểm tra vết thương trên cổ tay.
Như một đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi đánh mất, hắn không rõ tâm trạng của bản thân phải diễn tả bằng câu từ gì. Nhìn cô ngủ ngon lành trong chăn ấm nhà mình, hắn mới từ tốn bỏ đi ra bên ngoài để cô trong không gian yên tĩnh.
Vừa sáng tỉnh dậy cô liền giật mình bởi căn phòng quen thuộc nhìn nhanh xuống tay chân xem có bị trói hay không, thở phào vì không có sợi dây xiềng xích nào cả.
" Tôi đánh giá thấp cô rồi. "
Ngước lên nhìn hắn ngồi đối diện trên chiếc ghế lộng lẫy, cô chột dạ không muốn đáp trả nhưng bởi sự ràng buộc chết tiệt này khiến cô ngột ngạt mới tức giận nói ra nỗi uất hận.
" Buông tha cho nhau đi Hán Lập Thành! Vi Mộng Ly của anh chết rồi, trò chơi này kết thúc, thả tôi ra!! "
" Thiên Kha Nguyệt, cả đời này của cô đừng hòng thoát khỏi tôi, trừ khi tôi chết! "
" Điên rồi...anh bị điên rồi!! "
Cứ tưởng rằng vượt qua được bức tường cao lớn kia cô sẽ có thể yên tâm sống tốt vì bản thân mình, một cuộc sống tự do tự tại không vướng bận bất cứ điều gì liên quan đến tên khốn chết tiệt này nữa.
" Anh thích gương mặt này lắm đúng không? Tự tay tôi sẽ cào nát gương mặt này để anh ghê tởm mà buông tha cho tôi! "
Bàn tay móng vuốt ôm chặt gương mặt toan cào rách mặt bị hắn xông tới ngăn cản.
Nếu không phải vì cái gương mặt này cô đã không dính dáng đến Hán Lập Thành, vốn dĩ mọi thứ trên đời này cũng không tệ đến thế. Ít ra cuộc sống nghiệt ngã bên ngoài kia vẫn tốt hơn ở bên cạnh hắn.
" Tại sao tôi phải chịu đựng sự dày vò khốn kiếp này của anh cơ chứ!? Tôi cũng muốn được sống như những người bình thường, khó với anh thế sao? "
" Mẹ kiếp tất cả là tại gương mặt chết tiệt này!! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook