Đánh Cắp Tình Nhân
-
C1: Mở đầu bi kịch
Dưới trời mưa tầm tã như trút xuống nặng hạt, tầm nhìn bị nhòe đi mờ nhạt chẳng rõ sự vật xung quanh.
Chiếc xe hơi lao nhanh vun vút trên tuyến đường cao tốc, vượt qua vũng nước bắn lên tung tóe tạt vào mặt đường cặn bẩn. Người cầm lái vẫn bình thản cười tít mắt trò chuyện cuộc điện thoại với người yêu bên kia đầu dây.
Gương mặt điển trai thích thú hứa hẹn sẽ cùng Thiên Kha Nguyệt ăn bữa tối tại nhà hàng hạng sang. Nơi tổ chức kỉ niệm 2 năm bên nhau được bày biện sang trọng.
Cô hào hứng ngồi yên đợi Cố Minh Triết vẫn đang trên đường chuẩn bị cho cô hàng tá bất ngờ.
Điều mà cô ngóng đợi đã trải qua hàng giờ đồng hồ vẫn trong trạng thái tĩnh lặng, đồ ăn cũng nguội ngắt lạnh tanh trơ trọi trên mặt bàn.
Thiên Kha Nguyệt lo lắng gọi cho anh trăm cuộc đều không bắt máy, liệu có phải cô đã bị bỏ rơi rồi không?
Nhân viên phục vụ lúng túng đề xuất hâm nóng lại thức ăn đều bị cô bác bỏ, chưa bao giờ Cố Minh Triết cho cô leo cây nhục nhã thế này.
Ngày kỉ niệm 2 năm bên nhau cứ vậy trôi qua sau vài tiếng đồng hồ, hướng ánh nhìn qua lớp kính trong suốt. Cơn mưa chẳng ngừng cứ đổ ào nặng nề như lòng cô đang nặng trĩu.
Hết kiên nhẫn muốn đứng dậy bỏ về thì tiếng điện thoại reo lên hiện tên của người cô đang trông ngóng. Vừa bấm gọi vừa phát tiết liền thét lên chửi anh vô lương tâm.
" Cố Minh Triết! Anh đang chọc tức em đấy à!? Đồ ăn em đặt cũng nguội lạnh hết rồi còn thưởng thức gì nữa?? "
Giọng nói của người phụ nữ lạ bên kia đầu dây khiến cô mất kiên nhẫn dần đến bất ngờ.
" Xin hỏi, đây có phải số máy của người nhà nạn nhân không ạ? "
" Nạn nhân...? "
Con ngươi nở rộng bất ngờ, tay đập mạnh vào bàn đứng phắt dậy tra hỏi vị trí hiện tại của Minh Triết đang ở đâu.
Bỏ mặc bữa tối với chiếc bụng cồn cào, chiếc gày cao gót chạm đất vang vọng vội vã tiến đến trước cổng bệnh viện lớn.
Thiên Kha Nguyệt thở gấp, lòng không ngừng cầu nguyện cho anh bình an trước khi tiến đến hỏi ra số phòng.
Chiếc giường phủ ga trắng xóa che đi gương mặt tái nhợt của người bệnh xấu số, đôi chân run rẩy chết lặng lật tấm chăn ra liền suy sụp ngã khụy xuống mặt sàn lạnh toát.
Cao Minh Triết, chết rồi.
Cô gào khóc tiếc nuối, nước mắt lã chã rơi xuống chẳng ngừng. Lí nào việc này lại đến với cô, ngày mà đáng ra sẽ cùng nhau ăn bữa tối một cách hạnh phúc.
Chịu đựng cú sốc quá lớn khiến cô ngất lịm ngay tại chỗ, nơi mà xác chết của người cô yêu nhất nằm yên trên chiếc giường cứng nhắc.
Cho đến khi tỉnh lại trên giường bệnh, cô mới gấp gáp tìm lại thi thể của người yêu mình, đối với cô có lẽ chỉ là cơn ác mộng không hơn không kém.
Chứng kiến cảnh tượng đôi môi tái nhợt của Cố Minh Triết một lần nữa cô mới rõ. Tất cả đều không phải mơ.
Đầu anh be bét máu đỏ đã khô, chân tay xước xác chẳng chỗ nào lành.
Theo kết quả của cảnh sát điều tra, đây là một vụ tai nạn giao thông đáng tiếc. Nạn nhân được tìm thấy bên dưới vực thẳm, chiếc xe tan nát vỡ vụn. Một vài mảnh vỡ đâm vào nội tạng nạn nhân khiến nạn nhân chết ngay tức khắc.
Cô không tin đây là sự thật, từ trước tới giờ Minh Triết luôn lái xe một cách an toàn chưa từng khiến bản thân phải gặp nạn. Sao có thể nói tai nạn là tai nạn được.
Do trời mưa tầm tã khiến con đường trở nên trơn trượt, bánh xe đi qua với tốc độ quá nhanh cũng dễ bị mất lái.
Bàn tay nhỏ run rẩy siết chặt, ngày kỉ niệm 2 năm chính là ngày giỗ của anh. Cô lo toàn bộ hậu sự tang lễ.
Gương mặt thất thần xanh xao, đã mấy ngày qua cô không ăn uống tử tế. Chẳng có bạn bè thân thích nào cả, Cố Minh Triết là người duy nhất đồng hành cùng cô trong cuộc đời.
Mất đi người mình yêu như mất đi cả nguồn sống, thế giới này như rạn nứt một vết rạch thật lớn.
Thiên Kha Nguyệt mệt mỏi nhìn anh bị chôn vùi xuống lớp đất. Từ nay về sau, tương lai tối tăm mờ mịt chỉ còn mình cô đứng trơ trọi một góc gặm nhấm quá khứ trước khi mất đi người mà mình yêu nhất.
Bản thân đứng yên trước ngôi mộ khắc tên anh, đôi mắt chăm chú chẳng rời. Miệng lẩm bẩm như kẻ điên khờ dại bắt chuyện với người đã khuất.
Cơn mưa ào ạt đổ ập xuống đầu của một người phụ nữ chẳng còn gì để mất, trên tay cầm bó hoa trắng tinh khiết, đặt nhẹ lên bia mộ cầu anh trên thiên đàng sẽ tiếp tục được hạnh phúc.
Đôi mắt đỏ hoe ròng rã mấy ngày trời khóc suốt chẳng ngừng, đến mức giọt nước mắt lăn tăn rơi xuống hòa vào cơn mưa tạt thẳng vào mặt đau rát cô cũng chẳng còn cảm xúc gì hiện diện.
" Cố Minh Triết, chúng ta đã hứa với nhau điều gì...anh quên rồi sao..? Anh nói sẽ trao cho em nhẫn cười bước vào lễ đường trong bộ váy đẹp nhất. Anh....sẽ là người nắm tay em dù có bất cứ ai cản trở... "
" Vậy mà anh lỡ ra đi dễ dàng vậy sao...? Đồ nói dối... "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook