Đáng Yêu Hơn Cả Đường
-
Chương 5: Chương 5
Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhBuổi tối, Hứa Dệt và hai người bạn cùng phòng đến một quán lẩu cay phía sau trường học.
Quán lẩu này mới khai trương, giờ này vẫn còn mở cửa, học sinh vào ăn cơm bằng thẻ sinh viên có thể giảm giá 20%, còn được tặng thêm một phần đồ uống.
Lúc này trong quán lẩu rất náo nhiệt, nhân viên phục vụ thấy các cô vào liền đến tiếp đón, cười tủm tỉm hỏi: “Ba người đẹp đi cùng nhau à?”
Ba nữ sinh nhất trí gật đầu.
Ở bàn bên cạnh cửa, phục vụ nhanh nhẹn thu dọn đống bừa bộn trên bàn.
Quán lẩu này nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, có tổng cộng bốn khu dùng rào chắn lại, mỗi khu đều bày một cái bàn dài, trên bàn là mâm xoay điện, đủ loại nguyên liệu nấu ăn được bày trên đó.
Một cái bàn dài như vậy có thể ngồi được 20 người.
Trần Viễn lúc này vừa vặn từ bên trong đi ra, muốn đi đến tủ đông ở cửa lấy cho Thương Ôn Hứa và mấy người bọn họ mấy chai bia, kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt, hắn liền hớn hở.
Lúc đầu Hứa Dệt và Trần Viễn nhìn nhau khá bình tĩnh, thậm chí trong nháy mắt hắn còn nhếch miệng cười ngây ngô, cô cũng từ từ quay đầu lại, thầm nghĩ sao lại đụng phải người quen vậy chứ.
Nam sinh bình thường đều rất rộng rãi, bị xem nhẹ cũng không tức giận, hắn tiến lên hai bước đứng trước mặt Hứa Dệt.
Hứa Dệt quay đầu lại, thấy nam sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình, cô đi về phía trước theo quán tính, liền ‘Aiya’ một tiếng, bước chân loạng choạng, không biết phải làm sao, chần chờ mấy giây, cuối cùng mới luống cuống lùi về phía sau hai bước.
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát một trái một phải đứng bên cạnh cô, sợ cô ngã, hai người nhanh tay lẹ mắt đỡ cánh tay Hứa Dệt.
Bởi vì có hai người bạn cùng phòng đỡ cô, Hứa Dệt mới không ngã về phía sau, cô mờ mịt ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại tràn đầy khó hiểu.
Người này không tiếng động nào mà đứng trước mặt cô vậy chứ, xém chút nữa cô đụng trúng hắn rồi
“À, chị dâu nhỏ, không sao chứ.” Trần Viễn cũng lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách, hắn không nghĩ tình huống lại biến thành như vậy: “Xin lỗi chị dâu nhỏ, em thấy chị nên hơi phấn khích, nên không kiểm soát được.”
Hứa Dệt vừa nói cảm ơn với hai người bạn xong, thì nghe được lời xin lỗi của hắn ta, đôi mắt nai trừng còn lớn hơn chuông đồng, biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu Bát phản ứng trước, liền dồn dập như pháo nổ hỏi: “Chị dâu nhỏ? Chị dâu nhỏ cái gì chứ? Anh gọi ai là chị dâu nhỏ? Chị dâu nhỏ ở đâu ra chứ? Xưng hô này sao có thể kêu loạn vậy được?”
Trần Viễn bị hỏi đột ngột, cũng không biết nên trả lời vấn đề nào trước, hắn gãi gãi đầu, cúi người nhìn Hứa Dệt: “Chị dâu nhỏ, buổi chiều chúng ta mới gặp ở ngoài trường, chị không nhớ sao? Lúc đó em còn muốn xin WeChat của chị đấy, nhưng khi đó do em không biết chị là bạn gái của lão đại.”
Trái một tiếng chị dâu nhỏ phải một tiếng chị dâu nhỏ, Hứa Dệt đến giờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhất là khi nghe câu cuối cùng, cô phát ngốc luôn.
Cô trở thành bạn gái của lão đại, chuyện này từ lúc nào mà sao cô không biết vậy?
Tính tình Hứa Dệt vốn nhẹ nhàng, điềm đạm, nhưng vòng phản xạ lần này hơi dài rồi thì phải, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán!
Tầm mắt mọi người lúc này đều đổ dồn về phía cô, ánh mắt Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát hóng hớt, vẻ mặt kích động: “Hứa Chi Chi cậu giỏi lắm, nghỉ Quốc Khánh có bảy ngày, vậy mà tiểu bạch thỏ như cậu đã yêu đương rồi à!”
Trong nháy mắt, tay chân Hứa Dệt càng luống cuống, cô ngẩng đầu, cảnh giác nhìn nam sinh cao hơn mình một cái đầu,: “Anh đừng kêu loạn, tôi lấy đâu ra một đứa em trai lớn như anh chứ!”
Nói xong, cô còn giơ tay vô cùng nghiêm túc so sánh chiều cao với nam sinh trước mặt.
Có thể gọi là chị dâu nhỏ, bình thường đều là em trai hoặc em gái, Trần Viễn còn chưa ý thức được mình bị cô gái nhỏ chiếm tiện nghi, hắn cười ngây ngô, thành công bị dẫn lệch chủ đề: “Chị dâu chị không biết sao? Có rất nhiều đứa trẻ cao hơn chị gái đó.”
Mạch não của Hứa Dệt có đôi khi rất lạ, ví dụ như bây giờ, cô nghe xong cái đầu nhỏ nghiêm túc lắc lư trước sau, sau đó hướng về phía Trần Viễn vẫy tay: “Em trai à, chị gái bây giờ muốn đi ăn, không thể nói chuyện với em được.”
Nói xong câu này, cô liền kéo Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát vòng qua hắn, tìm phòng ăn.
Trần Viễn vừa định vui vẻ trả lời “Được”, kết quả đầu óc xoay chuyển.
Không đúng, hắn và Hứa Dệt trở thành chị em từ khi nào chứ?
Hắn nhanh chóng quay đầu, muốn tìm bóng dáng Hứa Dệt, thì đã không thấy đâu, cô gái nhỏ không biết đi vào phòng nào rồi.
Bố cục trong nhà hàng được chia thành hình chữ ‘Điền’ (田), Hứa Dệt chọn vị trí trong cùng bên tay phải dựa vào tường.
Trên bàn đại khái hơn mười người, xem như trống trải.
Xung quanh chỗ các cô ngồi cũng đều là tốp năm tốp ba cùng đi, nhìn dáng vẻ xem ra toàn là học sinh, nhóm nhỏ, nhóm lớn ai nấy đều ăn riêng, thỉnh thoảng lại có một hai câu nói giữa những người không quen nhau.
Lúc này trên mặt bọn họ đều ửng hồng, dáng vẻ tràn đầy sức sống hớn hở nhảy nhót làm tâm tình Hứa Dệt trở nên tốt hơn.
Sau khi họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ đến thay ba bộ đồ ăn mới.
Lúc này, cơ thể Hứa Dệt hơi nghiêng về phía trước, nguyên liệu nấu ăn theo đĩa từ từ lướt qua mắt cô theo bàn xoay, cô đưa tay lấy hai xiên thịt sườn bỏ vào trong nồi nhỏ của mình.
Cô khoanh tay để trên bàn, nhìn như học sinh tiểu học ở trường đang nghiêm túc nghe giảng, ánh mắt trông mong đảo qua toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng trong lòng đã suy nghĩ kỹ muốn ăn gì, rồi bắt đầu chờ nguyên liệu được chuyển đến trước mặt mình.
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát ngồi ở bên ngoài, cũng đang chọn đồ ăn mình muốn ăn.
Các cô cùng tán gẫu trong khi chờ đồ ăn chín.
Ai ngờ lúc các cô nói chuyện phiếm, đề tài lại chuyển sang cậu nam sinh gặp được lúc mới bước vào.
“Hứa Chi Chi, thành thật sẽ được khoan hồng! Mau nói đi, rốt cuộc cậu có bạn trai hay không?”
Hai người nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Hứa Dệt, ý đồ muốn nhìn thấy câu trả lời từ trên mặt cô.
“Đương nhiên là không có rồi!” Hứa Dệt trả lời rất dứt khoát mà không cần suy nghĩ, sau đó cô đưa tay về phía trước, múc một ít nước lẩu cay vào nồi của mình.
“Vậy tại sao nam sinh vừa rồi lại gọi cậu là chị dâu nhỏ hả? Bảo bối à, cậu chưa nghe qua câu ‘ruồi bọ không đinh vô phùng trứng*’ sao?” Tĩnh Tĩnh dùng ngón trỏ chỉ vào cằm mình, nói rất đúng trọng tâm.
(*ruồi bọ không đinh vô phùng trứng: ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào tức là quả trứng không bị nứt.
Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, thu hút ruồi bọ.
Câu này có nghĩa: không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, cái gì cũng có nguyên nhân của nó.)
Bàn tay nhỏ bé của Hứa Dệt nhấc xiên trong nồi lên, muốn xem thử thịt đã chín chưa, cô ngồi ghế cao, chân không chạm đất lắc lư trên không trung: “Tớ cũng không biết, chắc là nhận nhầm người rồi.”
Cô buông xiên xuống, nhìn cái nồi nhỏ trước mắt, nước sôi ùng ục, rồi thở dài.
Chắc là chưa chín, phải chờ một chút nữa.
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đang háo hức chờ, nghe vậy liền lâm vào trầm tư, rõ ràng là không tin.
“Tớ thật sự không biết mà.” Cái đầu nhỏ của Hứa Dệt lắc lư trái phải, cô nhún nhún vai, cảm thấy u sầu: “Có thể là mị lực của tớ quá lớn đó ~”
Hai cô bạn nghe vậy, thì nổi hết cả da gà.
Hứa Dệt nhìn thoáng qua, trên tay những người khác đều có đồ uống, không thấy thì không sao, vừa nhìn lại cảm thấy có chút khát nước.
Cuối cùng, cô nhìn thấy túi hồng trà do chủ quán tặng, im lặng một lúc.
Một lần nữa cảm thấy buồn rầu, cô không muốn uống nhiều thứ này.
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát thấy Hứa Dệt không nói lời nào, hai người thảo luận một hồi, cảm thấy cây cải trắng Hứa Chi Chi cũng không giống bị lợn cuỗm mất, thì mới yên lòng.
Hứa Dệt ngồi bên cạnh các cô suy nghĩ một lát, đột nhiên trượt xuống ghế: “Tớ đi ra ngoài lấy đồ uống, các cậu có muốn uống gì không?”
Tĩnh Tĩnh quay đầu lại, nói: “Có, tớ muốn nước chanh.”
Tiểu Bát ở một bên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tớ cũng giống cậu ấy.”
“Được rồi, đợi tớ về nha.” Hứa Dệt trả lời, vui vẻ bước ra ngoài.
Sau khi cô ra khỏi cửa, liền đi thẳng tới trước tủ đông, nhìn từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở tầng trên cùng, sau đó cô “A” một tiếng, có chút ủ rũ.
Nước chanh không chỉ ở trên cao, mà còn đặt tít bên trong.
Cô nhăn mày, một tay kéo mép tủ lạnh, tay kia giơ lên, kiễng chân với lên hàng nước chanh trên cùng.
Kết quả vẫn chưa với tới.
Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn vươn ra giúp cô lấy nước chanh xuống, sau đó trên đỉnh đầu vang tiếng: “Đây.”
Hứa Dệt xoay người, nâng tay xoa xoa chóp mũi, cô nhận lấy rồi nhỏ giọng cảm ơn, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay và quần áo quen thuộc trước mắt, cô nghi hoặc ngẩng đầu.
Chàng trai lúc này đứng ở phía sau cô, cùng cô duy trì một khoảng cách không xa không gần, không xâm phạm đến khoảng cách an toàn của cô.
Lúc cô muốn nhìn anh thì phải ngẩng cao đầu, chàng trai đang đứng ngược hướng ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện dưới bóng tối, có cảm giác mê người không thể nói rõ.
Anh ta vẫn thờ ơ như buổi chiều, dáng vẻ lười biếng mở miệng: “Không cần khách sáo.”
Thương Ôn Hứa ra đây để lấy chai nước suối, bên trong bọn họ đang uống rượu, ăn đồ cay, cổ họng anh không thoải mái, khó chịu muốn chết.
Chàng trai đi tới, đứng bên cạnh Hứa Dệt, vẻ mặt nghiêm túc tìm nhãn hiệu mình muốn uống, sau khi tìm được, anh khom lưng xuống.
Ánh mắt của Hứa Dệt luôn chú ý đến nhất cử nhất động của anh, dường như chàng trai rất thích dùng ngón trỏ và đầu ngón giữa kẹp một thứ gì đó, giống như buổi chiều anh kẹp thẻ của cô vậy.
Anh nhẹ nhàng cong ngón trỏ, liền dễ dàng lấy được chai nước.
Chỉ với một động tác nhỏ, cộng thêm mùi hương nhè nhẹ khi anh tới gần, trái tim Hứa Dệt đập nhanh một cách không kiểm soát được.
Thương Ôn Hứa sau khi cầm chai nước cũng không thèm để ý tới cô, chuẩn bị quay về, kết quả vừa xoay người, vạt áo bị một lực nhỏ kéo lại.
Anh quay đầu nhìn, thấy cô gái đang xấu hổ, nói: ”Anh có thể giúp tôi lấy thêm hai chai này nữa được không?”
Lúc Hứa Dệt nói chuyện còn giơ chai nước chanh trong tay ra hiệu cho anh là chai này.
Cô gái nhỏ phía sau tuy có chút xấu hổ, nhưng lại nhìn anh không chớp mắt vừa chờ mong vừa khẩn trương, khuôn mặt tròn trịa, làn da so với người bình thường trắng hơn rất nhiều, nhưng đôi tai thì đỏ bừng.
Anh xoay người, bàn tay vốn nhẹ nhàng nắm quần áo anh cũng theo đó mà buông ra.
Lúc Hứa Dệt cho rằng anh đã đồng ý lấy nước chanh cho mình thì chàng trai đó đột nhiên bật cười, trong mắt lộ ra vẻ đùa giỡn: “Cô bé, anh trai đây không phải là người tùy tiện sẽ giúp đỡ người khác đâu.”
Nghe vậy, Hứa Dệt “A” một tiếng “Vậy là anh sẽ không giúp tôi à?”
Vậy anh quay người lại làm gì…
Cho người ta hy vọng, rồi lại làm người ta thất vọng à.
Khi Hứa Dệt còn muốn nói thêm, một giọng nam từ xa vang lên, Trần Viễn cất cao giọng nói: “Lão đại, anh đi lấy nước sao lâu vậy? Hàn Thành kêu em ra ngoài xem anh có bị lạc không.”
Kết quả sau khi cậy đến gần thì nhìn thấy người đứng trước Thương Ôn Hứa, liền nói: “Em nói rồi mà, chị dâu nhỏ khẳng định ở đây.
Xem này, không phải đã gặp rồi sao?”
Vừa nãy Trần Viễn ở bên ngoài gặp Hứa Dệt, trở về nói cho lão đại, tuy là anh không nói rõ, chỉ nói bóng nói gió, ám chỉ rằng: Hôm nay chị dâu nhỏ cũng tới đây!
Nhưng lúc đó Thương Ôn Hứa căn bản không để ý, trực tiếp nói: “Nếu không có gì để nói thì im lặng đi.”
Nhất thời Trần Viễn cảm thấy lòng tốt của mình vứt cho chó ăn.
Không ngờ, lão đại vừa ra đã gặp chị dâu nhỏ.
“Chị dâu nhỏ?” Thương Ôn Hứa nhướng mày, cúi đầu nhìn người trước mắt, có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy một cô gái nhỏ bé giống như cái cây non cùng với vẻ mặt đau khổ ở đó.
Ai ngờ sau khi cô nghe được câu hỏi của anh, bỗng nhiên gạt qua sự mất mát trên mặt, ánh mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu nhìn anh, mềm mềm mại mại hỏi: “Anh trai, anh cũng muốn làm em của tôi à?”
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Vâng, tác giả cũng không nhớ ngăn trên cùng tủ đông, với vóc dáng nhỏ nhắn của nữ sinh có thể với tới hay không?
Mọi người cứ tưởng tượng là tủ đông rất cao là được rồi ⊙﹏⊙.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook