Đáng Yêu Hơn Cả Đường
-
Chương 48
Từ khi biết Hứa Dệt là bé ngoan trong miệng Ôn phu nhân mà chính bà muốn trộm cô về nhà lúc còn nhỏ, Thương Ôn Hứa cảm thấy, mối quan hệ của anh và Hứa Dệt trong vô hình như đã tiến thêm một bước.
Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Buổi sáng hôm sau, Ôn Nhu đặt dĩa trái cây mới cắt lên bàn phòng khách. Sau đó chuẩn bị đi vào trong bếp lấy chút salad và sữa chua ra ăn, kết quả vừa quay lại thì dĩa trái cây trên bàn đã không cánh mà bay.
Ôn Nhu:……
Theo bản năng, bà đi vào phòng của Thương Ôn Hứa nhìn nhìn, mở cửa, quả nhiên, trong phòng chả có ai.
Chuông cửa vang lên, Trương Nhan vừa ra mở cửa thì thấy Thương Ôn Hứa ngoan ngoãn đứng ở cửa với dĩa trái cây trên tay, không đợi bà nói gì, thằng nhóc đó đã cười với bà, rồi chào hỏi: “Chào dì, mẹ con kêu con đem ít trái cây cho mọi người ăn ạ.”
Đôi mắt Trương Nhan đột nhiên nheo lại, gương mặt đầy collagen* biến thành một bông hoa hướng dương, nở nụ cười.
*Tui hông biết collagen ở đây nghĩa là gì nữa (灬º‿º灬)
Đúng là một đứa trẻ lễ phép.
Bà thầm khen trong lòng, nhận lấy đĩa trái cây trên tay anh rồi đặt lên bàn: “Hahaha, cảm ơn con đã đặc biệt đi xuống đây một chuyến nha Tiểu Thương, thay dì cảm ơn mẹ con nhé.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thương Ôn Hứa bình tĩnh lắc lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”
Mắt thấy chàng trai chuẩn bị rời đi, Trương Nhan lập tức gọi anh lại: “Tiểu Thương vào nhà ngồi đi, dì đột nhiên nhớ ra áo len mẹ con để quên ở chỗ dì, đợi lát nữa con giúp dì mang trả cho bà ấy.”
Thấy mục tiêu đã đạt được, bước chân của Thương Ôn Hứa đang hướng về phía thang máy lập tức liền quay lại.
Rõ ràng trong lòng anh rất muốn bước vào nhà họ, nhưng ngoài mặt anh vẫn tựa như Thái Sơn, anh lịch sự, gật đầu nói: “Dạ.”
Thương Ôn Hứa đi theo Trương Nhan vào cửa, lúc anh đang đổi giày thì thấy Trương Nhan hướng về một căn phòng và hô to: “Chi Chi, Thương ca ca* của con tới.”
*Mình thấy để vậy hay hơn là anh Thương hay anh trai Thương nên mình xin phép giữ nguyên nha.
Ba chữ “Thương ca ca” hiển nhiên làm cho Thương Ôn Hứa rất hài lòng, anh đổi giày xong, khoé môi không khỏi cong lên một chút.
Nhưng ai ngờ câu tiếp theo mà Trương Nhan nói, làm anh không cười nổi nữa: “Đừng ở trong phòng chơi với thằng bé Diên Chi nữa, con ra đây giúp mẹ tiếp đãi Thương ca ca của con đi.”
Sau đó, anh thấy cánh cửa có treo hình Doraemon từ từ mở ra, khuôn mặt ngốc nghếch của Hứa Dệt dần xuất hiện, theo sau đó là Phó Diên Chi với nụ cười trên mặt.
Thương Ôn Hứa:…
Hai người họ trai đơn gái chiếc, lại ở chung một phòng…?
Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh cô gái mà mình thích ở một mình với người đàn ông khác, anh liền thấy…khí huyết dâng trào, tâm tình thập phần khó chịu.
Trương Nhan đem áo len cho vào túi giấy, mang ra đặt trên bàn cho Thương Ôn Hứa, sau đó bà quay người vào phòng bếp, cắt dứa và thanh long để trước mặt anh.
Thương Ôn Hứa ngồi ngay ngắn trên sô pha, anh nhìn dĩa trái cây trên bàn, khách sáo nói cảm ơn.
Khuôn mặt Trương Nhan tràn đầy tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy thích Tiểu Hứa.
Lúc này Phó Diên Chi ngồi xuống ghế sofa với Thương Ôn Hứa, hắn tùy tiện đưa tay dùng tăm chọc một miếng dứa nhét vào miệng mình, “Đàn anh anh cứ coi đây là nhà mình, thoải mái ăn đi, đừng khách sáo với chúng tôi. ”
Bộ dáng giống như chủ nhân này khiến cho hàm răng của Thương Ôn Hứa siết chặt.
Tiểu tử Phó Diên Chi là cố ý làm anh tức giận đúng không?
Thời điểm này Trương Nhan vừa vặn muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, trước khi đi bà dặn dò một tiếng để cho ba người bọn họ có khoảng thời gian vui vẻ với nhau rồi mới mang theo túi mua sắm ra ngoài.
Hứa Dệt sợ bầu không khí xấu hổ, đi tới bên bàn trà lấy điều khiển mở TV lên, nhất thời, tiếng cười đùa của chương trình tạp kỹ trên TV lan đến từng ngóc ngách trong phòng khách.
Hứa Dệt cũng dùng tăm chọc một miếng dứa không lớn không nhỏ bỏ vào miệng, tầm mắt xoay chuyển, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thương Ôn Hứa.
Cô chớp chớp mắt nhanh chóng nhai nuốt dứa xuống, đôi mắt to long lanh nhìn anh: “Đàn anh, anh có muốn ăn không? ”
Nói xong, chiếc tăm trên tay theo bản năng chọc vào miếng dứa.
Thấy vậy, đôi mắt đen nhánh của Thương Ôn Hứa tối dần, tầm mắt không nhúc nhích, anh sững sờ nhìn Hứa Dệt, lời nói ra chậm rãi, gằn từng chữ một: “Muốn…..”
Nghe vậy, Hứa Dệt cúi đầu, duỗi tay đến bên bàn chuẩn bị lấy tăm mới cho Thương Ôn Hứa chọc dứa.
Ai ngờ lúc cô vươn tay ra một bàn tay bỗng dưng xông vào tầm mắt, khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, sau đó cô không kịp thu hồi, bàn tay bé nhỏ vốn định lấy tăm, sững sờ phủ lên bàn tay của anh.
Gần như không đến một giây sau khi chạm vào, cô lập tức bật ra như bị điện giật.
Người đàn ông lúc này cũng thu tay lại, so sánh với Hứa Dệt đang hoảng loạn, anh ngược lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều, ý cười nhè nhẹ ngập trong lời nói, “Bạn học nhỏ Hứa Dệt à, sao em sờ tay anh? ”
“Ui….Thực xin lỗi. “Hứa Dệt bị anh hỏi như vậy, trong đầu ầm ầm một chút, hai má cô đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Phó Diên Chi ở một bên lấy tay che mắt mình, làm như không thấy.
Dựa vào giác quan thứ sáu chuẩn xác của hắn mà nhìn, hành động vừa rồi của Thương Ôn Hứa tuyệt đối là cố ý!
Phó Diên Chi thản nhiên nhìn về phía Thương Ôn Hứa ở một bên, người đàn ông nhận được tầm mắt của hắn, vẻ mặt vô tội nhìn lại, sau đó nghiêng người, vô cùng tự nhiên đưa tăm xiên miếng dứa trong đĩa bỏ vào miệng mình.
Hứa Dệt nhìn nhất cử nhất động của anh còn chưa kịp ngăn cản, đã nhìn thấy cảnh này, đồng tử cô phóng đại, cả người như bị thiêu đốt.
Tăm trong tay đàn anh, là cái cô đã dùng qua!
Phó Diên Chi rõ ràng cũng chú ý tới một màn này, hắn hít sâu, trợn tròn mắt quay đầu nhìn Thương Ôn Hứa.
Lúc này Thương Ôn Hứa hình như cũng không chú ý tới cái gì, sau khi anh nuốt trái cây xuống, tiếp nhận được tầm mắt kỳ quái của hai người bọn họ, vẻ mặt trong mắt càng thêm đơn thuần vô hại, “Làm sao vậy? ”
Hoàn toàn giống như “không biết đồ trong tay mình là cái lúc trước cô gái nhỏ đã dùng qua”.
Hai má Hứa Dệt đỏ bừng, cô mạnh mẽ che mặt mình lại, điên cuồng lắc đầu.
Cô còn có thể nói cái gì bây giờ, hiện tại cô đem sự thật nói ra cũng không có ích gì.
“……”
Phó Diên Chi cũng không nói gì nữa.
Thương Ôn Hứa lão già này, thật sự là quá! Tâm! Cơ!
Buổi trưa Trương Nhan để Thương Ôn Hứa và Phó Diên Chi ở nhà ăn cơm, trong lúc ăn cơm, Thương “tâm cơ” Ôn Hứa lại một lần nữa “lơ đãng” thuận tay cầm nhầm cốc của Hứa Dệt, vừa vặn khi đó Trương Nhan còn có một món ăn chưa bưng lên.
Thương lão đại vẫn là bộ dáng vô hại với con người và động vật, chỉ là lúc này đây anh ngược lại ý thức được sai lầm của bản thân, nghiêm túc xin lỗi cô.
Cô gái nhỏ đỏ mặt nói một câu không sao, cúi đầu, cầm cốc lẻn vào trong bếp.
Phó Diên Chi ngồi bên trái Thương Ôn Hứa đè thấp âm thanh nói: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết là anh cố ý. ”
Thương Ôn Hứa nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc Phó Diên Chi cho rằng anh muốn ngụy biện thì thấy người nào đó che đi ý cười bên môi mình, thần sắc khoa trương nói: “Ồ, vậy thì cậu thật tuyệt vời, thế nhưng lại bị cậu phát hiện.”
“……”
Phó Diên Chi tức giận đến mức thiếu chút nữa lật bàn lên, Trương Nhan và Hứa Dệt quay lại, chỉ thấy hắn liên tục uống nước.
Hứa Dệt giống như đã quên một màn vừa rồi khiến người ta xấu hổ, thân thể tiến lại gần bên cạnh Thương Ôn Hứa, “Đàn anh, cậu ấy làm sao vậy?”
Khi được hỏi về điều này, anh mỉm cười trả lời: “Cậu ta gan quá nóng, da khô, có lẽ đang dập lửa bù nước. ”
???
“Da khô của cậu ấy cũng không phải ngày một ngày hai, sao đột nhiên hôm nay uống nhiều nước như vậy?” Hứa Dệt ngồi thẳng người, hoài nghi nhìn Phó Diên Chi đang “bù nước”, trong miệng không khỏi thì thầm: “Kỳ quái…”
Phó Diên Chi kỳ quái: …
Đàn anh tâm cơ: tâm trạng thoải mái.
Buổi chiều Phó Diên Chi phải bắt kịp chuyến bay cho nên rời đi trước, Thương Ôn Hứa cùng Hứa Dệt lại một lần nữa giống như đôi tình nhân nhỏ, mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Phó Diên Chi ăn cả buổi sáng*: (╯‵□′)╯︵┻━┻
*Đoạn này mình xem cv với raw cũng không hiểu phải để như nào ạ. Bạn nào biết có thể chỉ mình với ạ (吃了一上午瘪的傅延之)
Hắn nhất định phải tìm một cơ hội, thừa dịp Thương Ôn Hứa lão già kia không chú ý liền đi tố cáo với Hứa Dệt :)
Cáo buộc anh đến ngay cả một cái quần l0"t cũng không còn!
Còn xem anh giả vờ vô tội trước mặt mình như thế nào, diễu võ dương oai ra sao:)
Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt nói xong cùng nhau trở về trường học, Trương Nhan đưa hai người bọn họ đến cửa thang máy, trong lúc đó còn không ngừng lẩm bẩm: “Chi Chi, đi học phải ngoan ngoãn nha, đừng gây thêm phiền toái cho Thương ca ca có biết không? ”
“Con biết rồi ạ~” Hứa Dệt trông mong nhìn tầng thang máy, trong lòng không khỏi nghĩ, mình ở trường rõ ràng rất ngoan nha, làm sao có phiền toái gì chứ.
Thương Ôn Hứa cũng cười trả lời: “Không có việc gì đâu ạ, Chi Chi gặp phiền toái con đương nhiên là muốn giúp. ”
Anh ước gì cô gái nhỏ ngày nào cũng có thể đến làm phiền anh.
Chi Chi…
Xưng hô thân thiết như vậy…
Trương Nhan nhìn hai đứa nhỏ, trong nháy mắt miệng cười cũng không khép lại được.
Gương mặt Hứa Dệt 囧, liều mạng làm bộ như mình cái gì cũng không nghe thấy tiếp tục nhìn thang máy, nhưng mà bàn tay đặt ở một bên lại bại lộ tâm tình của cô lúc này.
Hứa Dệt rối rắm nắm lấy vạt áo của mình.
A, đàn anh không phải chỉ kêu mình là “Chi Chi” thôi sao, có cái gì thẹn thùng nha.
Cô không thẹn thùng, không thẹn thùng, một chút cũng không thẹn thùng.
Đang lúc Hứa Dệt liều mạng xây dựng trong lòng, thang máy cũng đến, Thương Ôn Hứa liền nhã nhặn nghiêng người sang một bên ý bảo cô đi trước.
Trương Nhan xách một túi táo đặt trên mặt đất lên muốn đưa cho Hứa Dệt, nhưng Hứa Dệt vẫn còn sững sờ, Thương Ôn Hứa cười cười, giơ tay lên đặt lên lưng cô bé dẫn người vào thang máy, ở giữa còn thuận thế nhận táo, “Để con cầm giúp cô ấy. ”
“Ai nha, cảm ơn Tiểu Hứa nhiều, Chi Chi, Chi Chi con đang sững sờ cái gì đấy? Còn không cảm ơn Thương ca ca đi? “Hứa Dệt mê mang hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy Trương Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình.
Cô còn chưa kịp nói gì đó, cửa thang máy từ từ đóng lại, ngay cả ánh mắt trách móc của mẹ cũng đồng thời dừng ở bên ngoài thang máy.
Bây giờ, trong thang máy cũng chỉ còn lại hai người Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa.
Trái tim nhỏ của Hứa Dệt lại bắt đầu thình thịch không ngừng tăng nhanh lên, cô không biết mình hiện tại có đỏ mặt hay không.
“Cám ơn đàn anh.” Cô tiến lại gần một chút, đưa tay định cầm túi trong tay người bên cạnh.
“Ừm.” Người đàn ông thờ ơ trả lời một tiếng, ánh mắt rơi xuống cái đầu nhỏ xù xì của cô gái, anh bất động thanh sắc đổi túi táo sang tay khác, bàn tay ban đầu thì đặt lên vai cô ổn định thân thể, “Đứng vững, sao lại đến gần rồi?”
Hứa Dêt thiếu chút nữa đụng phải tay của Thương Ôn Hứa, cô đột ngột thu tay về, bỗng nhiên có thể cảm nhận được hơi nóng đang dần dâng lên vành tai.
Gương mặt cô đỏ bừng cũng bất chấp túi táo trong tay Thương Ôn Hứa có phải là của mình hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, nhìn thang máy chuyển số tầng trong lòng yên lặng cầu nguyện thang máy có thể đi nhanh một chút.
Kết quả chờ thang máy dừng lại ở bãi đỗ xe tầng một dưới lòng đất, Hứa Dệt mê mang từ trong cửa thò đầu ra ngoài nhìn, “Đàn anh, hình như anh bấm nhầm tầng rồi.”
“Không có.” Thương Ôn Hứa nhìn cô không biết lý do mà nhìn đông nhìn tây, liền nhịn xuống ý cười bên miệng, tiến lên một bước đưa cô ra khỏi thang máy, “Hôm nay anh lái xe đưa em về. ”
Thương Ôn Hứa ở trong gara chọn một chiếc xe thể hiện rõ phong cách trưởng thành ổn trọng của mình, anh vòng qua đầu xe bỏ túi táo vào ghế sau, sau đó mở cửa ghế phụ, “Lên đi.”
–
Thương Ôn Hứa lái xe cũng rất ổn trọng, tốc độ cân đối, một chút cũng không giống như người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Hứa Dệt ban đầu còn giống như một bạn học nhỏ ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng mà sau khi Thương Ôn Hứa lái xe được một đoạn đường, cô nhịn không được buồn ngủ, cuối cùng trực tiếp nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ thủy tinh ngủ thiếp đi.
Lúc tới trường đã là nửa tiếng sau, Thương Ôn Hứa nghĩ cô bé không thích bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cho nên trực tiếp đánh lái đến bãi đỗ xe ngầm gần ký túc xá nữ.
Giữa lúc đang uống nước thì Hứa Dệt từ từ tỉnh lại, đầu tiên cô ngây người rũ mắt xuống một hồi lâu “khởi động lại”, sau đó mới giống như phản ứng được cái gì đấy, đôi mắt tròn xoe bỗng nhiên quay đầu lại đối diện với ánh mắt thâm trầm của người đàn ông.
“Là…Đến rồi sao? “Hứa Dệt ngồi thẳng người, nhìn xung quanh chiếc xe, không xác định hỏi.
“Ừm, đến rồi.” Thương Ôn Hứa không để ý mấy gật đầu, đầu ngón tay bấm khóa cởi dây an toàn ra.
Sau đó, anh lấy cho Hứa Dệt một chai nước khoáng chưa mở, rất săn sóc mở nắp rồi đưa cô.
“Cảm ơn đàn anh.” Hứa Dệt ngượng ngùng tiếp nhận, nhẹ giọng nói lời cảm ơn với anh.
Hứa Dệt uống hai ngụm nước, đầu thanh tỉnh lại không ít, cô cúi đầu cởi dây an toàn, trước khi xuống xe lại lễ phép lặp đi lặp lại lời cảm ơn: “Cám ơn đàn anh đã đưa em đến trường.”
Anh gật đầu cùng xuống xe với Hứa Dệt, vòng qua đầu xe, Hứa Dệt mới mở cửa sau ra lấy túi táo.
Anh bước qua rồi lấy nó từ tay cô.
Hứa Dệt phản ứng chậm nửa nhịp thì đồ vật trong tay đã bị người đàn ông cầm đi, cô vội vàng đuổi theo muốn lấy lại: “Cảm ơn đàn anh, em có thể cầm mà, không cần phiền toái như vậy.”
Đàn anh, đàn anh, đàn anh…
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…
Bốn chữ này thật sự là hai từ mà Thương Ôn Hứa nghe được nhiều nhất hôm nay.
Nghe vậy, Thương Ôn Hứa giơ túi lên thuận tay đặt lên nóc xe, sau đó anh dựa vào xe ngăn giữa cô bé và cái túi.
Người đàn ông khom lưng, hai tay chống đùi mình nhìn thẳng Hứa Dệt, lông mày nhíu lại, một giây sau lại buông ra, “Sao còn gọi là đàn anh?”
Hứa Dệt có chút không quen với bộ dáng anh đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô, cô không khỏi nuốt nước miếng rồi lui về phía sau một bước, “Em vẫn luôn gọi anh như vậy mà. ”
Ánh đèn dưới bãi đỗ xe ngầm lờ mờ, một bước nho nhỏ của cô, làm cho ánh mắt Thương Ôn Hứa tối lại, “Có cân nhắc đổi xưng hô không? ”
Hứa Dệt: “Cái gì?”
Thương Ôn Hứa đột nhiên cười cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, “Dì Trương không phải vẫn bảo em gọi anh là Thương ca ca sao?”
Nghe vậy, Hứa Dệt cắn cắn môi dưới, trong lòng cô thầm niệm ba chữ kia.
Đột nhiên, hai má cô đỏ bừng, không thể nói ra khỏi miệng.
Gương mặt Hứa Dệt phiếm hồng ngượng nghịu, ngập ngừng thương lượng với Thương Ôn Hứa: “Gọi là đàn anh không được sao?”
“Không được, ” Thương Ôn Hứa lắc đầu, “Anh gọi em là Chi Chi, đổi lại em cũng nên gọi anh là Thương ca ca.”
Khuôn mặt cô gái tròn trịa, hơi bĩu môi, hai má cũng nhẹ nhàng phồng lên, cô rụt cổ lại, không mở mắt nhìn anh mà nói thầm: “Em cũng không bảo anh gọi em như vậy…”
╯^╰
“A!”
Hứa Dệt thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, người đàn ông trước mắt tiến lên một bước, che khuất nguồn sáng trên đỉnh đầu, sau đó hai tay luồn qua dưới cánh tay cô, dễ dàng ôm cô lên ——
Vị trí hai người hoán đổi cho nhau, Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra, đã bị anh ôm ngồi trên mui xe.
“Ngoan, kêu một tiếng, anh liền thả em xuống.”
Trên người chàng trai có một mùi vị mát lạnh quen thuộc đập vào mặt, tay anh chống ở hai bên cô, khoảng cách giữa hai người cơ hồ dán vào nhau, cảm giác áp bức trước nay chưa từng có cùng hormone nam tính bao lấy cô.
Hứa Dệt không chỉ đỏ mặt mà đôi mắt hươu dưới bóng của người đàn ông cũng trở nên ẩm ướt trong suốt hơn, thân thể cô rụt về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách với anh.
Thương Ôn Hứa hôm nay không biết là bị chạm đến dây thần kinh nào, cô gái nhỏ từ khi quen biết anh đến bây giờ vẫn không vượt quá giới hạn gọi anh là “đàn anh”, anh chỉ cảm thấy đó giống như có một đạo chướng không cách nào phá vỡ ngăn cách giữa bọn họ.
Bây giờ anh chỉ muốn phá vỡ rào cản này, anh không muốn để cô gọi mình là đàn anh nữa.
“Ngoan, kêu một tiếng.” Thương Ôn Hứa cúi đầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Có vẻ nếu cô không gọi như vậy, anh sẽ không bao giờ rời đi.
Hứa Dệt mím môi không nói một lời, không muốn nhìn anh nữa, tức giận dời tầm mắt.
Hai người giằng co trong chốc lát, cô gái nhỏ liền bại trận, cô giơ tay đẩy đẩy anh, “Sao anh lại như vậy chứ?”
Nhưng đẩy một lát, người đàn ông giống như một ngọn núi không nhúc nhích.
Qua một lát, Thương Ôn Hứa cúi đầu cười rộ lên, bàn tay cô chống vào lồng ngực anh cảm nhận rõ sự rung động nhẹ khi anh cười, cô như bị điện giật thu tay lại.
Loáng thoáng có âm thanh nói chuyện truyền ra, Thương Ôn Hứa hảo ý nhắc nhở cô: “Có người tới đấy. ”
Ngụ ý chính là, nếu cô không gọi, bọn họ tới đây sẽ nhìn thấy cô cùng tư thế mập mờ này.
Hứa Dệt cũng nóng nảy, chỉ muốn nhanh chóng từ trên mui xe đi xuống, liền đành phải kêu lên: “Thương ca ca.”
Một tiếng gọi này của cô vô cùng mềm mại, mang theo chút hờn dỗi không quá tình nguyện, trong nháy mắt làm cho vành tai người đàn ông mềm nhũn một mảnh.
“Anh mau thả em xuống đi.”
Tiếng người từ xa đến gần, Hứa Dệt gấp đến độ hốc mắt đỏ ửng lên, cô đưa tay đẩy anh, lần này ngược lại dễ dàng đẩy được người ra.
Cô vội vàng hoảng hốt trượt khỏi mui xe, bởi vì quá nóng vội, lúc đi xuống trực tiếp nhào vào trong ngực người đàn ông.
Thương Ôn Hứa theo bản năng giơ tay lên ổn định thân thể của cô, người nói chuyện cũng vừa vặn đi qua vào lúc này.
Không khí trong nháy mắt bị đình trệ, Hứa Dệt sợ tới mức trực tiếp nín thở, gắt gao vùi đầu mình cũng không dám ngẩng lên một chút nào.
“Trời ơi, tớ không nhìn lầm chứ, người vừa rồi là Thương Ôn Hứa à?” Nữ sinh A thì thầm với những người bên cạnh.
“Không phải chứ, tớ cũng thấy giống Thương Ôn Hứa.” Nữ sinh B trả lời.
Nữ sinh A: “Vậy cô gái anh ấy ôm là Hứa Dệt phải không?”
Nữ sinh B: “Nhìn chiều cao kia, phỏng chừng là vậy.”
……
Hai người đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở ngã rẽ.
Hứa Dệt:…
Cái gì gọi là nhìn chiều cao kia phỏng chừng là?
Rõ ràng cô cao 1m60 nha!
Tiếng cười trên đỉnh đầu khẽ tràn ra từ cổ họng, Hứa Dệt theo bản năng liền cảm thấy anh đang cười mấy lời nói kia của nữ sinh vừa rồi.
Quá xấu xa rồi!
Cô thở phì phì đẩy anh ra, hai má phồng lên như một con cá nóc nhỏ đang tức giận, không nói một lời nào đi về phía hai người kia vừa rời đi.
Thương Ôn Hứa giơ tay lên đè nén ý cười ở khóe miệng, bỗng nhiên cảm giác tâm tình thoải mái một chút, anh xách túi táo trên nóc xe, đi nhanh theo bước chân của cô.
Hai người không mục đích đi trong bãi đỗ xe, Hứa Dệt đi nhanh, Thương Ôn Hứa cũng đi nhanh, bọn họ thủy chung duy trì một khoảng cách nhỏ.
Đi tới đi lui, sau khi đi không biết bao nhiêu đường vòng, Hứa Dệt đột nhiên phát hiện mình căn bản không biết đường (﹏)
Hứa Dệt vội vàng dừng bước, khuôn mặt giống như sắp khóc.
Bãi đậu xe này còn rất lớn, cô rõ ràng đi theo bảng chỉ dẫn đường nhưng đi qua đi lại cũng chưa ra được.
Lúc này mặc dù cô không tìm được đường, nhưng vẫn không muốn nói chuyện với Thương Ôn Hứa, cô thò đầu ý đồ nhìn biển báo xung quanh.
Thương Ôn Hứa nhìn bộ dạng này của cô, đơn thuần vô hại hỏi một câu, “Chi Chi còn chưa tìm được đường ra sao?”
Anh nhìn thấy cách đó không xa có gợi ý “lối ra an toàn”, liền xoay người làm bộ như lơ đãng bước về phía đó.
Cảm giác phương hướng của Hứa Dệt không tốt lắm, cô gãi gãi đầu mình, giận dỗi phản bác: “Ai nói em không tìm được, em sẽ tìm được. ”
Nói xong, liền đi về phía ngã tư bên trái.
Thương Ôn Hứa vẫn không có chủ kiến đi theo sau cô, thảnh thơi đi trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm như đang đi dạo trên đường lớn, tuyệt đối không sốt ruột.
Mới đi được một bước, cô gái nhỏ giống như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng gọi em là Chi Chi! ”
Đại khái, vừa rồi anh ôm cô lên mui xe, thật sự khiến cô tức giận nên lúc này đặc biệt để ý đến cách xưng hô.
Hai người ở bãi đỗ xe ngầm quanh co vòng vo một hồi lâu, Hứa Dệt nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt luôn cảm giác đã tới một lần, cô nhất thời có chút mơ hồ.
Hết lần này tới lần khác, Thương Ôn Hứa đi theo phía sau cô còn “Hả” một tiếng, “Bên này hình như chúng ta đã tới rồi có phải không? ”
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt anh liền xoay người lại u u oán oán trừng mắt nhìn anh một cái nữa, “Mới không có!”
Coi như là đã đi qua, nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận > 人 <
Ai ngờ vào lúc này Thương Ôn Hứa khẽ thở dài một tiếng, anh rũ mắt nhìn cô vô cùng cưng chiều, lời nói ra kiên nhẫn giống trò chuyện với bạn gái đang giận dỗi: “Được, Chi Chi nói không có thì chính là không có. ”
Hứa Dệt:…
Cô không cần nói chuyện với anh nữa.
Tóm lại, vừa nãy sau khi ôm cô lên mui xe thành công, tâm tình Thương lão đại của chúng ta giống như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, thậm chí ánh mặt trời rực rỡ còn cùng cô gái nhỏ tản bộ ở bãi đỗ xe ngầm vài vòng.
Cuối cùng vẫn sợ cô đi nhiều sẽ mệt mỏi, Hứa Dệt dưới sự dẫn dắt như có như không của anh, rốt cục từ trong bãi đỗ xe đi ra.
Lúc đi ra, cô gái còn ngạo kiều nhìn anh, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Hứa Dệt lúc trước bảo không bao giờ nói chuyện với Thương Ôn Hứa nữa, đã sớm đem ý nghĩ này ném ra sau đầu, cô hưng phấn nói: “Em đã nói là sẽ tìm được mà.”
Tiểu Dạng Nhi.
Thương Ôn Hứa nhịn không được cười gật đầu, “Ừ, Chi Chi thật tuyệt vời. ”
Thương Ôn Hứa đưa cô gái đến dưới lầu ký túc xá nữ, trước khi cô vào cửa thì nhận lấy túi táo từ tay anh, lúc mở miệng dừng lại hai giây mới nói: “Cảm ơn. ”
Thương Ôn Hứa nhướng mày, có chút buồn cười rũ mắt nhìn cô, “Sao Chi Chi bây giờ ngay cả đàn anh cũng không gọi vậy? ”
Hứa Dệt mím môi lẩm bẩm nhìn anh một cái, cũng nhìn ra anh biết rõ còn cố ý hỏi, cô nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh, lúc nói chuyện cái đầu nhỏ đi xuống từng chút một: “Anh có gọi em bao nhiêu lần nữa Chi Chi đi chăng nữa em cũng sẽ không trao đổi với anh đâu. ”
Nói xong, cô liền ôm túi táo lẻn vào ký túc xá, chỉ là sau khi đi vào, bước chân cô dừng lại một chút, Thương Ôn Hứa thấy cô gái lặng lẽ quay đầu lại.
Hẳn là đang xem anh có rời đi hay không.
Đuôi mắt anh hẹp dài, khi cười rộ lên sẽ cong thành một hình cung rất đẹp mắt, sau đó anh nhìn thấy, cô gái trong cửa kính nâng bàn tay trống rỗng lên, ngón trỏ đặt ở dưới mắt trái, hướng về phía anh thè lưỡi làm mặt quỷ.
Chi Chi của anh cũng quá đáng yêu.
Thương Ôn Hứa nhìn cô biến mất ở chỗ ngoặt, sau đó tâm tình nhảy nhót chuyển hướng đi về ký túc xá của mình.
–
Trong phòng ngủ 606, Hàn Thành nôn nóng chờ Thương lão đại trở về.
Thương lão đại bốn mươi phút trước gửi tin nhắn cho hắn nói dừng xe xong liền trở về phòng ngủ, kết quả hắn chờ trái chờ phải, bốn mươi phút sau ngay cả bóng dáng hắn cũng không đợi được.
Thương Ôn Hứa trước khi về phòng còn cố ý đi siêu thị càn quét một vòng, tiểu tử Hàn Thành kia bảo anh mang về cho hắn một gói mì, hiện tại tâm tình anh tốt nên mỗi vị đều lấy một gói.
Khi anh vừa mở cửa phòng, quả nhiên người đầu tiên lao ra chính là Hàn Thành. Lúc Hàn Thành mở túi đồ trong tay anh ra, thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt: “Ôn Hứa, cậu đối với tôi cũng tốt quá! ”
Hàn Thành nói xong vội vàng mở một hộp đi tới bên cạnh máy lọc nước, Thương Ôn Hứa tùy tiện từ bên trong lấy hai hộp chia cho lão Vương và lão Trương.
Hai người nói cảm ơn xong cũng nhao nhao vây quanh bên cạnh máy lọc nước, Hàn Thành cảm động liếc mắt nhìn Thương Ôn Hứa đang ngồi xuống, “Này Ôn Hứa, không phải cậu bảo hai mươi phút là đã đến trường học rồi sao? Bây giờ đã qua 3 giờ rồi.”
Ngụ ý, trong khoảng thời gian này anh đã làm gì?
Khi bị hỏi về vấn đề này, Thương lão đại đột nhiên lộ ra nụ cười cao thâm khó lường lại mang theo chút ẩn tình, “Cùng cô gái nhỏ tùy tiện đi dạo một chút. ”
Lão Vương tiếp lời Hàn Thành, nghi ngờ hỏi: “Trong khuôn viên trường?”
“Bãi đỗ xe ngầm.” Thương Ôn Hứa vẻ mặt đắm chìm trong sự tốt đẹp, cho mọi người một ánh mắt để cho bọn họ tự mình lẩm bẩm.
Đi dạo mà còn đi gần một tiếng?
Nếu đã ăn mì của người ta, Hàn Thành cảm thấy lúc này phải tỏ vẻ gì đó.
Cho nên, hắn buông gói mì xuống, mãnh liệt vỗ tay, “Đi dạo bãi đỗ xe ngầm a! Lãng mạn! Thật lãng mạn!”
Thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy đi dạo trong bãi đậu xe lâu như vậy, quá lãng mạn.”
Thương Ôn Hứa:…
Anh nghe như thế nào cũng không giống có ý tốt?
Buổi tối hôm đó, Thương Ôn Hứa đang lập trình đột nhiên nhận được điện thoại của ba Thương.
Anh vừa tiếp nhận thì đối phương đã nổi giận đùng đùng: “Thằng nhóc thối, có phải con lái xe việt dã của ba không?”
Thương Ôn Hứa thừa nhận: “Đúng vậy, có chuyện gì sao ạ?”
Hơn nữa còn có chút nghi hoặc, trong gara nhà bọn họ nhiều xe như vậy, sao anh lái chiếc xe kia đi ba anh liền nóng nảy với anh thế?
Đầu dây bên kia nghe được câu trả lời của anh liền hít sâu một hơi, vốn đã tức giận, nghe ngữ khí con trai nhà mình không có việc gì, lúc này càng thêm giận.
Ba anh gằn từng chữ: “Hôm nay, kỷ niệm ngày cưới của tôi và mẹ anh! ”
Thương Ôn Hứa đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
“Tôi chuẩn bị cho vợ tôi một cốp xe hoa hồng muốn làm bà ấy ngạc nhiên, thế nhưng anh lại lái xe đi rồi?! ”
– Tiểu tử thúi, anh lái xe gì không lái, hết lần này tới lần khác lại lái chiếc xe kia của tôi!
Thương Ôn Hứa:…
Trách không được, lúc anh lên xe luôn cảm giác có mùi gì đó xông vào mũi.
Lúc ấy đại khái là bị tình yêu còn chưa mở ra làm đầu óc choáng váng, căn bản là trực tiếp xem nhẹ mùi vị kia.
Ba Thương tối hôm qua đóng cửa lại mở cửa cho Thương Ôn Hứa, lúc này nổi giận đùng đùng.
Cực kỳ hối hận tối hôm qua mở cửa cho Thương Ôn Hứa.
Nếu không mở cửa, hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu tử thúi tôi nói cho anh biết, lần sau anh trở về còn không mang theo chìa khóa, đừng trông cậy vào tôi sẽ mở cửa cho!”
Thương Ôn Hứa vốn chỉ muốn chọn một chiếc xe có thể thể hiện sự trưởng thành và chững chạc của mình:…
Không nghĩ tới thế mà lại, thần không biết quỷ không hay vận chuyển một xe hoa hồng.
Bởi vì giọng nói của ba Thương quá lớn, Hàn Thành uống sữa canxi AD đi qua phía sau Thương lão đại, vô tình nghe được toàn bộ quá trình.
Hắn ngậm ống hút với sự phấn khích.
Lãng mạn …
Thật lãng mạn…
Chuyện tình lãng mạn nhất trong năm, lãng mạn hơn cả việc đi dạo trong bãi đậu xe ngầm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi (cúi đầu)
Không dám dựng cờ một lần nữa, thật xin lỗi bạn (quỳ)
Như một lời xin lỗi, ai để lại tin nhắn đều đưa lì xì, không nên khách khí với tác giả cặn bã…
Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Buổi sáng hôm sau, Ôn Nhu đặt dĩa trái cây mới cắt lên bàn phòng khách. Sau đó chuẩn bị đi vào trong bếp lấy chút salad và sữa chua ra ăn, kết quả vừa quay lại thì dĩa trái cây trên bàn đã không cánh mà bay.
Ôn Nhu:……
Theo bản năng, bà đi vào phòng của Thương Ôn Hứa nhìn nhìn, mở cửa, quả nhiên, trong phòng chả có ai.
Chuông cửa vang lên, Trương Nhan vừa ra mở cửa thì thấy Thương Ôn Hứa ngoan ngoãn đứng ở cửa với dĩa trái cây trên tay, không đợi bà nói gì, thằng nhóc đó đã cười với bà, rồi chào hỏi: “Chào dì, mẹ con kêu con đem ít trái cây cho mọi người ăn ạ.”
Đôi mắt Trương Nhan đột nhiên nheo lại, gương mặt đầy collagen* biến thành một bông hoa hướng dương, nở nụ cười.
*Tui hông biết collagen ở đây nghĩa là gì nữa (灬º‿º灬)
Đúng là một đứa trẻ lễ phép.
Bà thầm khen trong lòng, nhận lấy đĩa trái cây trên tay anh rồi đặt lên bàn: “Hahaha, cảm ơn con đã đặc biệt đi xuống đây một chuyến nha Tiểu Thương, thay dì cảm ơn mẹ con nhé.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thương Ôn Hứa bình tĩnh lắc lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”
Mắt thấy chàng trai chuẩn bị rời đi, Trương Nhan lập tức gọi anh lại: “Tiểu Thương vào nhà ngồi đi, dì đột nhiên nhớ ra áo len mẹ con để quên ở chỗ dì, đợi lát nữa con giúp dì mang trả cho bà ấy.”
Thấy mục tiêu đã đạt được, bước chân của Thương Ôn Hứa đang hướng về phía thang máy lập tức liền quay lại.
Rõ ràng trong lòng anh rất muốn bước vào nhà họ, nhưng ngoài mặt anh vẫn tựa như Thái Sơn, anh lịch sự, gật đầu nói: “Dạ.”
Thương Ôn Hứa đi theo Trương Nhan vào cửa, lúc anh đang đổi giày thì thấy Trương Nhan hướng về một căn phòng và hô to: “Chi Chi, Thương ca ca* của con tới.”
*Mình thấy để vậy hay hơn là anh Thương hay anh trai Thương nên mình xin phép giữ nguyên nha.
Ba chữ “Thương ca ca” hiển nhiên làm cho Thương Ôn Hứa rất hài lòng, anh đổi giày xong, khoé môi không khỏi cong lên một chút.
Nhưng ai ngờ câu tiếp theo mà Trương Nhan nói, làm anh không cười nổi nữa: “Đừng ở trong phòng chơi với thằng bé Diên Chi nữa, con ra đây giúp mẹ tiếp đãi Thương ca ca của con đi.”
Sau đó, anh thấy cánh cửa có treo hình Doraemon từ từ mở ra, khuôn mặt ngốc nghếch của Hứa Dệt dần xuất hiện, theo sau đó là Phó Diên Chi với nụ cười trên mặt.
Thương Ôn Hứa:…
Hai người họ trai đơn gái chiếc, lại ở chung một phòng…?
Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh cô gái mà mình thích ở một mình với người đàn ông khác, anh liền thấy…khí huyết dâng trào, tâm tình thập phần khó chịu.
Trương Nhan đem áo len cho vào túi giấy, mang ra đặt trên bàn cho Thương Ôn Hứa, sau đó bà quay người vào phòng bếp, cắt dứa và thanh long để trước mặt anh.
Thương Ôn Hứa ngồi ngay ngắn trên sô pha, anh nhìn dĩa trái cây trên bàn, khách sáo nói cảm ơn.
Khuôn mặt Trương Nhan tràn đầy tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy thích Tiểu Hứa.
Lúc này Phó Diên Chi ngồi xuống ghế sofa với Thương Ôn Hứa, hắn tùy tiện đưa tay dùng tăm chọc một miếng dứa nhét vào miệng mình, “Đàn anh anh cứ coi đây là nhà mình, thoải mái ăn đi, đừng khách sáo với chúng tôi. ”
Bộ dáng giống như chủ nhân này khiến cho hàm răng của Thương Ôn Hứa siết chặt.
Tiểu tử Phó Diên Chi là cố ý làm anh tức giận đúng không?
Thời điểm này Trương Nhan vừa vặn muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, trước khi đi bà dặn dò một tiếng để cho ba người bọn họ có khoảng thời gian vui vẻ với nhau rồi mới mang theo túi mua sắm ra ngoài.
Hứa Dệt sợ bầu không khí xấu hổ, đi tới bên bàn trà lấy điều khiển mở TV lên, nhất thời, tiếng cười đùa của chương trình tạp kỹ trên TV lan đến từng ngóc ngách trong phòng khách.
Hứa Dệt cũng dùng tăm chọc một miếng dứa không lớn không nhỏ bỏ vào miệng, tầm mắt xoay chuyển, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thương Ôn Hứa.
Cô chớp chớp mắt nhanh chóng nhai nuốt dứa xuống, đôi mắt to long lanh nhìn anh: “Đàn anh, anh có muốn ăn không? ”
Nói xong, chiếc tăm trên tay theo bản năng chọc vào miếng dứa.
Thấy vậy, đôi mắt đen nhánh của Thương Ôn Hứa tối dần, tầm mắt không nhúc nhích, anh sững sờ nhìn Hứa Dệt, lời nói ra chậm rãi, gằn từng chữ một: “Muốn…..”
Nghe vậy, Hứa Dệt cúi đầu, duỗi tay đến bên bàn chuẩn bị lấy tăm mới cho Thương Ôn Hứa chọc dứa.
Ai ngờ lúc cô vươn tay ra một bàn tay bỗng dưng xông vào tầm mắt, khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, sau đó cô không kịp thu hồi, bàn tay bé nhỏ vốn định lấy tăm, sững sờ phủ lên bàn tay của anh.
Gần như không đến một giây sau khi chạm vào, cô lập tức bật ra như bị điện giật.
Người đàn ông lúc này cũng thu tay lại, so sánh với Hứa Dệt đang hoảng loạn, anh ngược lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều, ý cười nhè nhẹ ngập trong lời nói, “Bạn học nhỏ Hứa Dệt à, sao em sờ tay anh? ”
“Ui….Thực xin lỗi. “Hứa Dệt bị anh hỏi như vậy, trong đầu ầm ầm một chút, hai má cô đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Phó Diên Chi ở một bên lấy tay che mắt mình, làm như không thấy.
Dựa vào giác quan thứ sáu chuẩn xác của hắn mà nhìn, hành động vừa rồi của Thương Ôn Hứa tuyệt đối là cố ý!
Phó Diên Chi thản nhiên nhìn về phía Thương Ôn Hứa ở một bên, người đàn ông nhận được tầm mắt của hắn, vẻ mặt vô tội nhìn lại, sau đó nghiêng người, vô cùng tự nhiên đưa tăm xiên miếng dứa trong đĩa bỏ vào miệng mình.
Hứa Dệt nhìn nhất cử nhất động của anh còn chưa kịp ngăn cản, đã nhìn thấy cảnh này, đồng tử cô phóng đại, cả người như bị thiêu đốt.
Tăm trong tay đàn anh, là cái cô đã dùng qua!
Phó Diên Chi rõ ràng cũng chú ý tới một màn này, hắn hít sâu, trợn tròn mắt quay đầu nhìn Thương Ôn Hứa.
Lúc này Thương Ôn Hứa hình như cũng không chú ý tới cái gì, sau khi anh nuốt trái cây xuống, tiếp nhận được tầm mắt kỳ quái của hai người bọn họ, vẻ mặt trong mắt càng thêm đơn thuần vô hại, “Làm sao vậy? ”
Hoàn toàn giống như “không biết đồ trong tay mình là cái lúc trước cô gái nhỏ đã dùng qua”.
Hai má Hứa Dệt đỏ bừng, cô mạnh mẽ che mặt mình lại, điên cuồng lắc đầu.
Cô còn có thể nói cái gì bây giờ, hiện tại cô đem sự thật nói ra cũng không có ích gì.
“……”
Phó Diên Chi cũng không nói gì nữa.
Thương Ôn Hứa lão già này, thật sự là quá! Tâm! Cơ!
Buổi trưa Trương Nhan để Thương Ôn Hứa và Phó Diên Chi ở nhà ăn cơm, trong lúc ăn cơm, Thương “tâm cơ” Ôn Hứa lại một lần nữa “lơ đãng” thuận tay cầm nhầm cốc của Hứa Dệt, vừa vặn khi đó Trương Nhan còn có một món ăn chưa bưng lên.
Thương lão đại vẫn là bộ dáng vô hại với con người và động vật, chỉ là lúc này đây anh ngược lại ý thức được sai lầm của bản thân, nghiêm túc xin lỗi cô.
Cô gái nhỏ đỏ mặt nói một câu không sao, cúi đầu, cầm cốc lẻn vào trong bếp.
Phó Diên Chi ngồi bên trái Thương Ôn Hứa đè thấp âm thanh nói: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết là anh cố ý. ”
Thương Ôn Hứa nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc Phó Diên Chi cho rằng anh muốn ngụy biện thì thấy người nào đó che đi ý cười bên môi mình, thần sắc khoa trương nói: “Ồ, vậy thì cậu thật tuyệt vời, thế nhưng lại bị cậu phát hiện.”
“……”
Phó Diên Chi tức giận đến mức thiếu chút nữa lật bàn lên, Trương Nhan và Hứa Dệt quay lại, chỉ thấy hắn liên tục uống nước.
Hứa Dệt giống như đã quên một màn vừa rồi khiến người ta xấu hổ, thân thể tiến lại gần bên cạnh Thương Ôn Hứa, “Đàn anh, cậu ấy làm sao vậy?”
Khi được hỏi về điều này, anh mỉm cười trả lời: “Cậu ta gan quá nóng, da khô, có lẽ đang dập lửa bù nước. ”
???
“Da khô của cậu ấy cũng không phải ngày một ngày hai, sao đột nhiên hôm nay uống nhiều nước như vậy?” Hứa Dệt ngồi thẳng người, hoài nghi nhìn Phó Diên Chi đang “bù nước”, trong miệng không khỏi thì thầm: “Kỳ quái…”
Phó Diên Chi kỳ quái: …
Đàn anh tâm cơ: tâm trạng thoải mái.
Buổi chiều Phó Diên Chi phải bắt kịp chuyến bay cho nên rời đi trước, Thương Ôn Hứa cùng Hứa Dệt lại một lần nữa giống như đôi tình nhân nhỏ, mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Phó Diên Chi ăn cả buổi sáng*: (╯‵□′)╯︵┻━┻
*Đoạn này mình xem cv với raw cũng không hiểu phải để như nào ạ. Bạn nào biết có thể chỉ mình với ạ (吃了一上午瘪的傅延之)
Hắn nhất định phải tìm một cơ hội, thừa dịp Thương Ôn Hứa lão già kia không chú ý liền đi tố cáo với Hứa Dệt :)
Cáo buộc anh đến ngay cả một cái quần l0"t cũng không còn!
Còn xem anh giả vờ vô tội trước mặt mình như thế nào, diễu võ dương oai ra sao:)
Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt nói xong cùng nhau trở về trường học, Trương Nhan đưa hai người bọn họ đến cửa thang máy, trong lúc đó còn không ngừng lẩm bẩm: “Chi Chi, đi học phải ngoan ngoãn nha, đừng gây thêm phiền toái cho Thương ca ca có biết không? ”
“Con biết rồi ạ~” Hứa Dệt trông mong nhìn tầng thang máy, trong lòng không khỏi nghĩ, mình ở trường rõ ràng rất ngoan nha, làm sao có phiền toái gì chứ.
Thương Ôn Hứa cũng cười trả lời: “Không có việc gì đâu ạ, Chi Chi gặp phiền toái con đương nhiên là muốn giúp. ”
Anh ước gì cô gái nhỏ ngày nào cũng có thể đến làm phiền anh.
Chi Chi…
Xưng hô thân thiết như vậy…
Trương Nhan nhìn hai đứa nhỏ, trong nháy mắt miệng cười cũng không khép lại được.
Gương mặt Hứa Dệt 囧, liều mạng làm bộ như mình cái gì cũng không nghe thấy tiếp tục nhìn thang máy, nhưng mà bàn tay đặt ở một bên lại bại lộ tâm tình của cô lúc này.
Hứa Dệt rối rắm nắm lấy vạt áo của mình.
A, đàn anh không phải chỉ kêu mình là “Chi Chi” thôi sao, có cái gì thẹn thùng nha.
Cô không thẹn thùng, không thẹn thùng, một chút cũng không thẹn thùng.
Đang lúc Hứa Dệt liều mạng xây dựng trong lòng, thang máy cũng đến, Thương Ôn Hứa liền nhã nhặn nghiêng người sang một bên ý bảo cô đi trước.
Trương Nhan xách một túi táo đặt trên mặt đất lên muốn đưa cho Hứa Dệt, nhưng Hứa Dệt vẫn còn sững sờ, Thương Ôn Hứa cười cười, giơ tay lên đặt lên lưng cô bé dẫn người vào thang máy, ở giữa còn thuận thế nhận táo, “Để con cầm giúp cô ấy. ”
“Ai nha, cảm ơn Tiểu Hứa nhiều, Chi Chi, Chi Chi con đang sững sờ cái gì đấy? Còn không cảm ơn Thương ca ca đi? “Hứa Dệt mê mang hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy Trương Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình.
Cô còn chưa kịp nói gì đó, cửa thang máy từ từ đóng lại, ngay cả ánh mắt trách móc của mẹ cũng đồng thời dừng ở bên ngoài thang máy.
Bây giờ, trong thang máy cũng chỉ còn lại hai người Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa.
Trái tim nhỏ của Hứa Dệt lại bắt đầu thình thịch không ngừng tăng nhanh lên, cô không biết mình hiện tại có đỏ mặt hay không.
“Cám ơn đàn anh.” Cô tiến lại gần một chút, đưa tay định cầm túi trong tay người bên cạnh.
“Ừm.” Người đàn ông thờ ơ trả lời một tiếng, ánh mắt rơi xuống cái đầu nhỏ xù xì của cô gái, anh bất động thanh sắc đổi túi táo sang tay khác, bàn tay ban đầu thì đặt lên vai cô ổn định thân thể, “Đứng vững, sao lại đến gần rồi?”
Hứa Dêt thiếu chút nữa đụng phải tay của Thương Ôn Hứa, cô đột ngột thu tay về, bỗng nhiên có thể cảm nhận được hơi nóng đang dần dâng lên vành tai.
Gương mặt cô đỏ bừng cũng bất chấp túi táo trong tay Thương Ôn Hứa có phải là của mình hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, nhìn thang máy chuyển số tầng trong lòng yên lặng cầu nguyện thang máy có thể đi nhanh một chút.
Kết quả chờ thang máy dừng lại ở bãi đỗ xe tầng một dưới lòng đất, Hứa Dệt mê mang từ trong cửa thò đầu ra ngoài nhìn, “Đàn anh, hình như anh bấm nhầm tầng rồi.”
“Không có.” Thương Ôn Hứa nhìn cô không biết lý do mà nhìn đông nhìn tây, liền nhịn xuống ý cười bên miệng, tiến lên một bước đưa cô ra khỏi thang máy, “Hôm nay anh lái xe đưa em về. ”
Thương Ôn Hứa ở trong gara chọn một chiếc xe thể hiện rõ phong cách trưởng thành ổn trọng của mình, anh vòng qua đầu xe bỏ túi táo vào ghế sau, sau đó mở cửa ghế phụ, “Lên đi.”
–
Thương Ôn Hứa lái xe cũng rất ổn trọng, tốc độ cân đối, một chút cũng không giống như người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Hứa Dệt ban đầu còn giống như một bạn học nhỏ ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng mà sau khi Thương Ôn Hứa lái xe được một đoạn đường, cô nhịn không được buồn ngủ, cuối cùng trực tiếp nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ thủy tinh ngủ thiếp đi.
Lúc tới trường đã là nửa tiếng sau, Thương Ôn Hứa nghĩ cô bé không thích bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cho nên trực tiếp đánh lái đến bãi đỗ xe ngầm gần ký túc xá nữ.
Giữa lúc đang uống nước thì Hứa Dệt từ từ tỉnh lại, đầu tiên cô ngây người rũ mắt xuống một hồi lâu “khởi động lại”, sau đó mới giống như phản ứng được cái gì đấy, đôi mắt tròn xoe bỗng nhiên quay đầu lại đối diện với ánh mắt thâm trầm của người đàn ông.
“Là…Đến rồi sao? “Hứa Dệt ngồi thẳng người, nhìn xung quanh chiếc xe, không xác định hỏi.
“Ừm, đến rồi.” Thương Ôn Hứa không để ý mấy gật đầu, đầu ngón tay bấm khóa cởi dây an toàn ra.
Sau đó, anh lấy cho Hứa Dệt một chai nước khoáng chưa mở, rất săn sóc mở nắp rồi đưa cô.
“Cảm ơn đàn anh.” Hứa Dệt ngượng ngùng tiếp nhận, nhẹ giọng nói lời cảm ơn với anh.
Hứa Dệt uống hai ngụm nước, đầu thanh tỉnh lại không ít, cô cúi đầu cởi dây an toàn, trước khi xuống xe lại lễ phép lặp đi lặp lại lời cảm ơn: “Cám ơn đàn anh đã đưa em đến trường.”
Anh gật đầu cùng xuống xe với Hứa Dệt, vòng qua đầu xe, Hứa Dệt mới mở cửa sau ra lấy túi táo.
Anh bước qua rồi lấy nó từ tay cô.
Hứa Dệt phản ứng chậm nửa nhịp thì đồ vật trong tay đã bị người đàn ông cầm đi, cô vội vàng đuổi theo muốn lấy lại: “Cảm ơn đàn anh, em có thể cầm mà, không cần phiền toái như vậy.”
Đàn anh, đàn anh, đàn anh…
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn…
Bốn chữ này thật sự là hai từ mà Thương Ôn Hứa nghe được nhiều nhất hôm nay.
Nghe vậy, Thương Ôn Hứa giơ túi lên thuận tay đặt lên nóc xe, sau đó anh dựa vào xe ngăn giữa cô bé và cái túi.
Người đàn ông khom lưng, hai tay chống đùi mình nhìn thẳng Hứa Dệt, lông mày nhíu lại, một giây sau lại buông ra, “Sao còn gọi là đàn anh?”
Hứa Dệt có chút không quen với bộ dáng anh đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô, cô không khỏi nuốt nước miếng rồi lui về phía sau một bước, “Em vẫn luôn gọi anh như vậy mà. ”
Ánh đèn dưới bãi đỗ xe ngầm lờ mờ, một bước nho nhỏ của cô, làm cho ánh mắt Thương Ôn Hứa tối lại, “Có cân nhắc đổi xưng hô không? ”
Hứa Dệt: “Cái gì?”
Thương Ôn Hứa đột nhiên cười cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, “Dì Trương không phải vẫn bảo em gọi anh là Thương ca ca sao?”
Nghe vậy, Hứa Dệt cắn cắn môi dưới, trong lòng cô thầm niệm ba chữ kia.
Đột nhiên, hai má cô đỏ bừng, không thể nói ra khỏi miệng.
Gương mặt Hứa Dệt phiếm hồng ngượng nghịu, ngập ngừng thương lượng với Thương Ôn Hứa: “Gọi là đàn anh không được sao?”
“Không được, ” Thương Ôn Hứa lắc đầu, “Anh gọi em là Chi Chi, đổi lại em cũng nên gọi anh là Thương ca ca.”
Khuôn mặt cô gái tròn trịa, hơi bĩu môi, hai má cũng nhẹ nhàng phồng lên, cô rụt cổ lại, không mở mắt nhìn anh mà nói thầm: “Em cũng không bảo anh gọi em như vậy…”
╯^╰
“A!”
Hứa Dệt thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, người đàn ông trước mắt tiến lên một bước, che khuất nguồn sáng trên đỉnh đầu, sau đó hai tay luồn qua dưới cánh tay cô, dễ dàng ôm cô lên ——
Vị trí hai người hoán đổi cho nhau, Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra, đã bị anh ôm ngồi trên mui xe.
“Ngoan, kêu một tiếng, anh liền thả em xuống.”
Trên người chàng trai có một mùi vị mát lạnh quen thuộc đập vào mặt, tay anh chống ở hai bên cô, khoảng cách giữa hai người cơ hồ dán vào nhau, cảm giác áp bức trước nay chưa từng có cùng hormone nam tính bao lấy cô.
Hứa Dệt không chỉ đỏ mặt mà đôi mắt hươu dưới bóng của người đàn ông cũng trở nên ẩm ướt trong suốt hơn, thân thể cô rụt về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách với anh.
Thương Ôn Hứa hôm nay không biết là bị chạm đến dây thần kinh nào, cô gái nhỏ từ khi quen biết anh đến bây giờ vẫn không vượt quá giới hạn gọi anh là “đàn anh”, anh chỉ cảm thấy đó giống như có một đạo chướng không cách nào phá vỡ ngăn cách giữa bọn họ.
Bây giờ anh chỉ muốn phá vỡ rào cản này, anh không muốn để cô gọi mình là đàn anh nữa.
“Ngoan, kêu một tiếng.” Thương Ôn Hứa cúi đầu nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Có vẻ nếu cô không gọi như vậy, anh sẽ không bao giờ rời đi.
Hứa Dệt mím môi không nói một lời, không muốn nhìn anh nữa, tức giận dời tầm mắt.
Hai người giằng co trong chốc lát, cô gái nhỏ liền bại trận, cô giơ tay đẩy đẩy anh, “Sao anh lại như vậy chứ?”
Nhưng đẩy một lát, người đàn ông giống như một ngọn núi không nhúc nhích.
Qua một lát, Thương Ôn Hứa cúi đầu cười rộ lên, bàn tay cô chống vào lồng ngực anh cảm nhận rõ sự rung động nhẹ khi anh cười, cô như bị điện giật thu tay lại.
Loáng thoáng có âm thanh nói chuyện truyền ra, Thương Ôn Hứa hảo ý nhắc nhở cô: “Có người tới đấy. ”
Ngụ ý chính là, nếu cô không gọi, bọn họ tới đây sẽ nhìn thấy cô cùng tư thế mập mờ này.
Hứa Dệt cũng nóng nảy, chỉ muốn nhanh chóng từ trên mui xe đi xuống, liền đành phải kêu lên: “Thương ca ca.”
Một tiếng gọi này của cô vô cùng mềm mại, mang theo chút hờn dỗi không quá tình nguyện, trong nháy mắt làm cho vành tai người đàn ông mềm nhũn một mảnh.
“Anh mau thả em xuống đi.”
Tiếng người từ xa đến gần, Hứa Dệt gấp đến độ hốc mắt đỏ ửng lên, cô đưa tay đẩy anh, lần này ngược lại dễ dàng đẩy được người ra.
Cô vội vàng hoảng hốt trượt khỏi mui xe, bởi vì quá nóng vội, lúc đi xuống trực tiếp nhào vào trong ngực người đàn ông.
Thương Ôn Hứa theo bản năng giơ tay lên ổn định thân thể của cô, người nói chuyện cũng vừa vặn đi qua vào lúc này.
Không khí trong nháy mắt bị đình trệ, Hứa Dệt sợ tới mức trực tiếp nín thở, gắt gao vùi đầu mình cũng không dám ngẩng lên một chút nào.
“Trời ơi, tớ không nhìn lầm chứ, người vừa rồi là Thương Ôn Hứa à?” Nữ sinh A thì thầm với những người bên cạnh.
“Không phải chứ, tớ cũng thấy giống Thương Ôn Hứa.” Nữ sinh B trả lời.
Nữ sinh A: “Vậy cô gái anh ấy ôm là Hứa Dệt phải không?”
Nữ sinh B: “Nhìn chiều cao kia, phỏng chừng là vậy.”
……
Hai người đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở ngã rẽ.
Hứa Dệt:…
Cái gì gọi là nhìn chiều cao kia phỏng chừng là?
Rõ ràng cô cao 1m60 nha!
Tiếng cười trên đỉnh đầu khẽ tràn ra từ cổ họng, Hứa Dệt theo bản năng liền cảm thấy anh đang cười mấy lời nói kia của nữ sinh vừa rồi.
Quá xấu xa rồi!
Cô thở phì phì đẩy anh ra, hai má phồng lên như một con cá nóc nhỏ đang tức giận, không nói một lời nào đi về phía hai người kia vừa rời đi.
Thương Ôn Hứa giơ tay lên đè nén ý cười ở khóe miệng, bỗng nhiên cảm giác tâm tình thoải mái một chút, anh xách túi táo trên nóc xe, đi nhanh theo bước chân của cô.
Hai người không mục đích đi trong bãi đỗ xe, Hứa Dệt đi nhanh, Thương Ôn Hứa cũng đi nhanh, bọn họ thủy chung duy trì một khoảng cách nhỏ.
Đi tới đi lui, sau khi đi không biết bao nhiêu đường vòng, Hứa Dệt đột nhiên phát hiện mình căn bản không biết đường (﹏)
Hứa Dệt vội vàng dừng bước, khuôn mặt giống như sắp khóc.
Bãi đậu xe này còn rất lớn, cô rõ ràng đi theo bảng chỉ dẫn đường nhưng đi qua đi lại cũng chưa ra được.
Lúc này mặc dù cô không tìm được đường, nhưng vẫn không muốn nói chuyện với Thương Ôn Hứa, cô thò đầu ý đồ nhìn biển báo xung quanh.
Thương Ôn Hứa nhìn bộ dạng này của cô, đơn thuần vô hại hỏi một câu, “Chi Chi còn chưa tìm được đường ra sao?”
Anh nhìn thấy cách đó không xa có gợi ý “lối ra an toàn”, liền xoay người làm bộ như lơ đãng bước về phía đó.
Cảm giác phương hướng của Hứa Dệt không tốt lắm, cô gãi gãi đầu mình, giận dỗi phản bác: “Ai nói em không tìm được, em sẽ tìm được. ”
Nói xong, liền đi về phía ngã tư bên trái.
Thương Ôn Hứa vẫn không có chủ kiến đi theo sau cô, thảnh thơi đi trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm như đang đi dạo trên đường lớn, tuyệt đối không sốt ruột.
Mới đi được một bước, cô gái nhỏ giống như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng gọi em là Chi Chi! ”
Đại khái, vừa rồi anh ôm cô lên mui xe, thật sự khiến cô tức giận nên lúc này đặc biệt để ý đến cách xưng hô.
Hai người ở bãi đỗ xe ngầm quanh co vòng vo một hồi lâu, Hứa Dệt nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt luôn cảm giác đã tới một lần, cô nhất thời có chút mơ hồ.
Hết lần này tới lần khác, Thương Ôn Hứa đi theo phía sau cô còn “Hả” một tiếng, “Bên này hình như chúng ta đã tới rồi có phải không? ”
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt anh liền xoay người lại u u oán oán trừng mắt nhìn anh một cái nữa, “Mới không có!”
Coi như là đã đi qua, nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận > 人 <
Ai ngờ vào lúc này Thương Ôn Hứa khẽ thở dài một tiếng, anh rũ mắt nhìn cô vô cùng cưng chiều, lời nói ra kiên nhẫn giống trò chuyện với bạn gái đang giận dỗi: “Được, Chi Chi nói không có thì chính là không có. ”
Hứa Dệt:…
Cô không cần nói chuyện với anh nữa.
Tóm lại, vừa nãy sau khi ôm cô lên mui xe thành công, tâm tình Thương lão đại của chúng ta giống như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, thậm chí ánh mặt trời rực rỡ còn cùng cô gái nhỏ tản bộ ở bãi đỗ xe ngầm vài vòng.
Cuối cùng vẫn sợ cô đi nhiều sẽ mệt mỏi, Hứa Dệt dưới sự dẫn dắt như có như không của anh, rốt cục từ trong bãi đỗ xe đi ra.
Lúc đi ra, cô gái còn ngạo kiều nhìn anh, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, Hứa Dệt lúc trước bảo không bao giờ nói chuyện với Thương Ôn Hứa nữa, đã sớm đem ý nghĩ này ném ra sau đầu, cô hưng phấn nói: “Em đã nói là sẽ tìm được mà.”
Tiểu Dạng Nhi.
Thương Ôn Hứa nhịn không được cười gật đầu, “Ừ, Chi Chi thật tuyệt vời. ”
Thương Ôn Hứa đưa cô gái đến dưới lầu ký túc xá nữ, trước khi cô vào cửa thì nhận lấy túi táo từ tay anh, lúc mở miệng dừng lại hai giây mới nói: “Cảm ơn. ”
Thương Ôn Hứa nhướng mày, có chút buồn cười rũ mắt nhìn cô, “Sao Chi Chi bây giờ ngay cả đàn anh cũng không gọi vậy? ”
Hứa Dệt mím môi lẩm bẩm nhìn anh một cái, cũng nhìn ra anh biết rõ còn cố ý hỏi, cô nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh, lúc nói chuyện cái đầu nhỏ đi xuống từng chút một: “Anh có gọi em bao nhiêu lần nữa Chi Chi đi chăng nữa em cũng sẽ không trao đổi với anh đâu. ”
Nói xong, cô liền ôm túi táo lẻn vào ký túc xá, chỉ là sau khi đi vào, bước chân cô dừng lại một chút, Thương Ôn Hứa thấy cô gái lặng lẽ quay đầu lại.
Hẳn là đang xem anh có rời đi hay không.
Đuôi mắt anh hẹp dài, khi cười rộ lên sẽ cong thành một hình cung rất đẹp mắt, sau đó anh nhìn thấy, cô gái trong cửa kính nâng bàn tay trống rỗng lên, ngón trỏ đặt ở dưới mắt trái, hướng về phía anh thè lưỡi làm mặt quỷ.
Chi Chi của anh cũng quá đáng yêu.
Thương Ôn Hứa nhìn cô biến mất ở chỗ ngoặt, sau đó tâm tình nhảy nhót chuyển hướng đi về ký túc xá của mình.
–
Trong phòng ngủ 606, Hàn Thành nôn nóng chờ Thương lão đại trở về.
Thương lão đại bốn mươi phút trước gửi tin nhắn cho hắn nói dừng xe xong liền trở về phòng ngủ, kết quả hắn chờ trái chờ phải, bốn mươi phút sau ngay cả bóng dáng hắn cũng không đợi được.
Thương Ôn Hứa trước khi về phòng còn cố ý đi siêu thị càn quét một vòng, tiểu tử Hàn Thành kia bảo anh mang về cho hắn một gói mì, hiện tại tâm tình anh tốt nên mỗi vị đều lấy một gói.
Khi anh vừa mở cửa phòng, quả nhiên người đầu tiên lao ra chính là Hàn Thành. Lúc Hàn Thành mở túi đồ trong tay anh ra, thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt: “Ôn Hứa, cậu đối với tôi cũng tốt quá! ”
Hàn Thành nói xong vội vàng mở một hộp đi tới bên cạnh máy lọc nước, Thương Ôn Hứa tùy tiện từ bên trong lấy hai hộp chia cho lão Vương và lão Trương.
Hai người nói cảm ơn xong cũng nhao nhao vây quanh bên cạnh máy lọc nước, Hàn Thành cảm động liếc mắt nhìn Thương Ôn Hứa đang ngồi xuống, “Này Ôn Hứa, không phải cậu bảo hai mươi phút là đã đến trường học rồi sao? Bây giờ đã qua 3 giờ rồi.”
Ngụ ý, trong khoảng thời gian này anh đã làm gì?
Khi bị hỏi về vấn đề này, Thương lão đại đột nhiên lộ ra nụ cười cao thâm khó lường lại mang theo chút ẩn tình, “Cùng cô gái nhỏ tùy tiện đi dạo một chút. ”
Lão Vương tiếp lời Hàn Thành, nghi ngờ hỏi: “Trong khuôn viên trường?”
“Bãi đỗ xe ngầm.” Thương Ôn Hứa vẻ mặt đắm chìm trong sự tốt đẹp, cho mọi người một ánh mắt để cho bọn họ tự mình lẩm bẩm.
Đi dạo mà còn đi gần một tiếng?
Nếu đã ăn mì của người ta, Hàn Thành cảm thấy lúc này phải tỏ vẻ gì đó.
Cho nên, hắn buông gói mì xuống, mãnh liệt vỗ tay, “Đi dạo bãi đỗ xe ngầm a! Lãng mạn! Thật lãng mạn!”
Thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy đi dạo trong bãi đậu xe lâu như vậy, quá lãng mạn.”
Thương Ôn Hứa:…
Anh nghe như thế nào cũng không giống có ý tốt?
Buổi tối hôm đó, Thương Ôn Hứa đang lập trình đột nhiên nhận được điện thoại của ba Thương.
Anh vừa tiếp nhận thì đối phương đã nổi giận đùng đùng: “Thằng nhóc thối, có phải con lái xe việt dã của ba không?”
Thương Ôn Hứa thừa nhận: “Đúng vậy, có chuyện gì sao ạ?”
Hơn nữa còn có chút nghi hoặc, trong gara nhà bọn họ nhiều xe như vậy, sao anh lái chiếc xe kia đi ba anh liền nóng nảy với anh thế?
Đầu dây bên kia nghe được câu trả lời của anh liền hít sâu một hơi, vốn đã tức giận, nghe ngữ khí con trai nhà mình không có việc gì, lúc này càng thêm giận.
Ba anh gằn từng chữ: “Hôm nay, kỷ niệm ngày cưới của tôi và mẹ anh! ”
Thương Ôn Hứa đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
“Tôi chuẩn bị cho vợ tôi một cốp xe hoa hồng muốn làm bà ấy ngạc nhiên, thế nhưng anh lại lái xe đi rồi?! ”
– Tiểu tử thúi, anh lái xe gì không lái, hết lần này tới lần khác lại lái chiếc xe kia của tôi!
Thương Ôn Hứa:…
Trách không được, lúc anh lên xe luôn cảm giác có mùi gì đó xông vào mũi.
Lúc ấy đại khái là bị tình yêu còn chưa mở ra làm đầu óc choáng váng, căn bản là trực tiếp xem nhẹ mùi vị kia.
Ba Thương tối hôm qua đóng cửa lại mở cửa cho Thương Ôn Hứa, lúc này nổi giận đùng đùng.
Cực kỳ hối hận tối hôm qua mở cửa cho Thương Ôn Hứa.
Nếu không mở cửa, hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu tử thúi tôi nói cho anh biết, lần sau anh trở về còn không mang theo chìa khóa, đừng trông cậy vào tôi sẽ mở cửa cho!”
Thương Ôn Hứa vốn chỉ muốn chọn một chiếc xe có thể thể hiện sự trưởng thành và chững chạc của mình:…
Không nghĩ tới thế mà lại, thần không biết quỷ không hay vận chuyển một xe hoa hồng.
Bởi vì giọng nói của ba Thương quá lớn, Hàn Thành uống sữa canxi AD đi qua phía sau Thương lão đại, vô tình nghe được toàn bộ quá trình.
Hắn ngậm ống hút với sự phấn khích.
Lãng mạn …
Thật lãng mạn…
Chuyện tình lãng mạn nhất trong năm, lãng mạn hơn cả việc đi dạo trong bãi đậu xe ngầm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi (cúi đầu)
Không dám dựng cờ một lần nữa, thật xin lỗi bạn (quỳ)
Như một lời xin lỗi, ai để lại tin nhắn đều đưa lì xì, không nên khách khí với tác giả cặn bã…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook