Vốn định kéo Lục Gia Hành đi chơi, kết quả anh vừa nói như vậy, ngay lập tức Trình Dật hủy bỏ cuộc chơi, đuổi toàn bộ đám người kia đi, cuối cùng tự mình chọn một nhà hàng hải sản.

Ánh sáng màu vàng chói mắt, nguy nga lộng lẫy, nếu mời hoàng gia Úc tới đây dung bữa cũng thích hợp.

Lúc Lục Gia Hành và Sơ Chi đến cửa phòng còn không đóng, từ hành lang đi tới đã có thể nghe thấy tiếng lách cách vang vọng, kèm theo là tiếng gào thét liên tiếp.

Hai người đi vào, người phục vụ liền khép hờ cửa phòng, Lục Gia Hành bước vào, trong nháy mắt toàn bộ gian phòng trở nên im lặng.

Trong một căn phòng riêng khá là rộng, Trình Dật ngồi một đầu, Lâm Bách Dương ngồi một đầu khác, trừ hai người bọn họ ra, trong phòng không có người thứ ba.

Lúc này, hai người kia, mỗi người cầm một chiếc đũa, cách một cái bàn lớn trợn mắt nhìn nhau, mùi thơm của thức ăn tung bay, bầu không khí căng thẳng, dường như chỉ cần động một cái có thể dùng nổ.

Sơ Chi không biết tại sao rõ ràng chỉ có hai người họ, bữa cơm này giống như để họ nếm thử chút mùi vị chiến tranh loạn lạc vậy.

Cô đứng ở phía sau, thò đầu ra: Đã lâu không gặp?”

Trong nháy mắt Trình Dật liền đứng lên, vẻ dữ tợn trên mặt đã biến thành vẻ nhiệt tình tràn trề, hận không thể lập tức xông tới ôm lấy Sơ Chi nhảy điệu waltz, anh ta cười hì hì: “Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp đàn em, chúc em sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp nha.”

Sơ Chi: “...”

Lâm Bách Dương cười lạnh một tiếng, anh ta để đũa xuống, tiện tay cầm con cua, “cọt kẹt” một tiếng, con cua bị anh ta cầm cái kìm thẳng thắn dứt khoát tách nứt vỏ: “Ngu ngốc.”

Không biết tại sao tâm tình Trình Dật lại tốt lên, dáng vẻ rộng lượng hoàn toàn không muốn chấp nhặt với cậu ta, anh ta cười híp mắt nhìn Sơ Chi: “Đàn em thích ăn hải sản sao?”

Sơ Chi không kiêng ăn thứ gì, ngoại trừ mấy thứ rau dưa bên ngoài căn bản những thứ khác cô đều ăn, hơn nữa khi còn bé cô sống ở phía Nam, cũng là lớn lên gần biển, cho nên vẫn rất yêu thích hải sản.

Nhà Trình Dật vừa vặn cũng kinh doanh đồ ăn, vì vậy hai người tán gẫu rất vui vẻ, chủ yếu vẫn là Trình Dật nói, Sơ Chi phụ trách nghe và ăn, còn khen ngợi anh ta.

Từ nhỏ Trình Dật đã cùng Lục Gia Hành lăn lộn trong hố cát, đương nhiên anh ta cảm thấy cậu ta nói vợ tôi là đang khoác lác, bây giờ nhìn phản ứng của hai người này anh ta cùng xác định, có lẽ không phải nói lung tung, vì vậy anh ta yên phận nỗ lực bố trí giúp Lục Gia Hành.

“A Hành nhà chúng tôi cũng đặc biệt thích ăn hải sản nha! Khi còn bé cậu ta thường chạy tới nhà hàng chúng tôi ăn uống chùa đó.”

“Lục Gia Hành ăn con cua cực kỳ lớn, cái chân kia, cậu ta có thể lột như máy vậy, có một lần một mình cậu ta ăn hết một bàn toàn cua, sau đó dạ dày không thỏa mái nên phải nằm viện.”

“Em đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu ta, lúc nhỏ cậu ta cũng là thiếu niên hoạt bát được người ta yêu quý đó, từ đại sảnh đến nhà bếp, không có một chị gái nào là không thích cậu ta.”

Sơ Chi nghe rất say sưa, đồng ý nói: “Hiện tại anh ấy cũng không có chị gái nào không thích anh ấy.”

Trình Dật ý vị thâm trường nói: “Chị gái vô dụng thôi, cậu ta lại không thích mấy chị gái.”

Đuôi mắt Lục Gia Hành lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái.

Sơ Chi trợn to hai mắt.

Bây giờ Lục Gia Hành đã hơi hiểu suy nghĩ của cô, anh thong dong vô cùng, cực kỳ tự nhiên lột một nửa con cua để vào bát của cô, hờ hững nói: “Tôi cũng không thích mấy anh trai.”

Sơ Chi liếm môi một cái, vẻ mặt xem ra còn rất tiếc nuối: “Ồ...”

*

Tháng mười hai thời tiết lạnh dần, nhất là vào ban đêm, khi trận tuyết đầu mùa đông năm nay rơi xuống.

Có người nói là người phương Nam chưa từng nhìn thấy tuyết rơi bao giờ, nhìn thấy tuyết họ sẽ phấn khích mà hét lên, hi vọng lớn nhất vào mùa đông chính là có thể đi dưới tuyết, bước chậm bên trong lớp tuyết dày, giầy giẫm lên tuyết tạo ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt.

Lâm Đồng cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm, cô nàng phấn khích chạy vội ra khỏi phòng ngủ, thề thốt rằng mình sẽ có một cuộc gặp gỡ lãng mạng với tình yêu của mình vào trận tuyết đầu mùa, kết quả ra ngoài không tới mười phút, cô nàng bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ chót, sợ chết khiếp quay trở về.

Sơ Chi ngồi xếp bằng trên ghế, trong tay cầm kịch bản, cô vẫn còn đắm chìm vào nhân vật bà chủ mà mình đóng vai, dùng giọng ngâm thơ nói: “Ồ, Đồng Đồng! Chắc bên ngoài lạnh lắm!”

Lâm Đồng xoa xoa tay, tiến đến gần nhìn kịch bản của cô, vừa vặn liếc được hai hàng chữ, trợn to hai mắt: “Cái cái gì?”

“Kịch bản hội kịch nói.” Sơ Chi trịnh trọng nói.

“Mình biết là kịch bản, thế nhưng...” Lâm Đồng chỉ vào chữ bên trên, “Cậu còn phải ngã vào lồng ngực của anh ta sao? Cái gì? Kỵ sĩ?”

“Không phải, là mình ngã ở trên giường, anh ta ôm mình dậy.” Sơ Chi nghiêm túc sửa lại lời nói của cô nàng.

Lâm Đồng ói ra máu: “Các cậu còn ngã trên giường?”

Sơ Chi kiên nhẫn giảng giải cho cô nàng: “Đúng, bởi vì mình muốn quyến rũ kỵ sĩ, nhưng không phải quyến rũ loại kia, chính là loại quyến rũ rất thuần khiết, rất nghệ thuật.”

Trong nháy mắt Lâm Đồng trở nên yên tĩnh: “Ai diễn kỵ sĩ?”

Sơ Chi: “Hả?”

“Kỵ sĩ là ai diễn.”

“Một đàn anh.” Sơ Chi suy nghĩ một chút rồi nói, “Thế nhưng nhỏ tuổi hơn so với mình, anh ta 15 tuổi đã học đại học rồi.”

Cố Hàm đang sơn móng tay hưng phấn Oa một tiếng: “Thiếu niên thiên tài! Người này đúng kiểu mình yêu thích.”

Đột nhiên Lâm Đồng vỗ cô nàng một cái, nước sơn màu đỏ quẹt ra bên ngoài móng tay, Cố Hàm kêu thảm một tiếng, vội vã đổi giọng: “Người này đúng là chẳng ra sao!”

Sơ Chi: “...”

Ngày kỷ niệm thành lập trường vào thứ sáu, vừa vặn buổi chiều kết thúc sau đó được nghỉ hai ngày, toàn bộ tuần lễ này Sơ Chi đều tỏ ra giống như bà chủ Phụ Thể, nói chuyện đều dùng giọng điệu ngâm thơ.

Cố Hàm còn thích thú sơn móng tay màu đỏ cho cô, cô nàng nói như vậy cô mới càng giống bà chủ hơn.

Mấy người đi học, Cố Hàm mang lọ sơn móng tay đến, lôi kéo Sơ Chi ngồi ở bàn cuối góc phòng học, lôi ra một lọ sơn móng tay màu đỏ và một lọ sơn móng tay màu xanh ngọc: “Cậu thích màu nào?”

Lớp trưởng Tiết Niệm Nam bình thường đều sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, lúc này chỉ ngồi trước bọn cô ba cái bàn, Lâm Đồng ngồi ở phía ngoài cùng, từ lúc ở phòng ngủ cho tới giờ cô nàng vẫn đang nghịch điện thoại di động.

Sơ Chi suy nghĩ một chút: “Màu đỏ có phải càng giống như bà chủ không?”

“Bà chủ quán mạt chược?” Cố Hàm vừa nó, vừa cầm lấy lọ màu đỏ, vặn ra.

Lọ sơn móng tay có mùi gay mũi, cũng may các cô ngồi ở bàn cuối cùng, mùi cũng không bay tới phía thầy giáo bên kia, Sơ Chi lấy kịch bản ra tiếp tục học thuộc lời kịch, Cố Hàm liền lôi tay của cô kéo đến trước mặt mình.

Sơn móng tay lành lạnh, vừa tiếp xúc với móng tay, Sơ Chi không nhịn được hơi co tay lại: “Ai nha, lạnh.”

“Đừng nhúc nhích, quét ra bên ngoài rất khó coi.”

“Rất lạnh nha.”

“Mình đang nghĩ nên vẽ cho cậu bông hoa gì? Mình vẽ vời rất đẹp đó.”

Hai người liền chôn đầu ở dưới đó chăm chú nghiên cứu, quét xong một bàn tay, Sơ Chi cẩn thận từng tí một đưa ra xa, còn đầu cúi thấp nhìn Cố Hàm vẽ bàn tay khác, quét xong một bàn tay thì thu về đi, nhưng cô còn quạt quạt bên cạnh nữa cơ.

Không quạt được hai cái, bỗng nhiên cổ tay cô bị người khác giữ lại.

Sơ Chi sợ hết hồn, điều cô nghĩ đến đầu tiên là thầy giáo đến rồi, theo phản xạ có điều kiện cô rụt tay lại, giơ lên đầu, còn mặt nghiêng sang chỗ khác.

Không biết Lục Gia Hành đã ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô từ lúc nào, một tay anh cầm cổ tay cô, thân thể hơi nghiêng.

Không biết anh chuồn vào từ lúc nào, Sơ Chi và Cố Hàm chơi quá tập trung, hoàn toàn không phát hiện ra có người ngồi bên cạnh, vẻ mặt Sơ Chi kinh ngạc: “Đàn anh?”

Lục Gia Hành giương mắt.

Tay Sơ Chi bị anh cầm lấy, bên tay móng tay màu đỏ vừa được sơn còn chưa khô, màu đỏ chót kết hợp với làn da trắng bệch trên tay cô khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, chỉ là dáng vẻ hơi hướng lên trên, giống như là giơ tay phát biểu trong lớp.

Sơ Chi vừa định hỏi tại sao anh lại ở chỗ này, thì phía trước liền vang lên tiếng cười của thầy giáo: “Bạn nữ sinh kia, bạn đó.”

Trong lúc nhất thời, tất cả các con mắt trong phòng học đều nhìn sang hướng các cô.

Lục Gia Hành nhanh chóng buông tay, người lùi về đến bên cạnh tường rồi ngồi dựa vào tường, đầu kề sát xuống mặt bàn, trốn đằng sau một loạt người phía trước, bắt đầu giả làm người trong suốt.

Sơ Chi sững sờ quay đầu lại, không phản ứng.

Thầy giáo môn tự chọn tiếp tục cười híp mắt: “Ai nha, đã lâu tôi chưa thấy có sinh viên tích cực giơ tay trả lời bài như vậy, thật là cao hứng.”

Sơ Chi vẫn trong trạng thái ở bên ngoài, cô ngơ ngác đứng lên, dò xét nói: “Chọn ... chọn?”

Trong phòng học truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Tay chân Sơ Chi luống cuống.

Hiển nhiên thầy giáo cũng không nghĩ tới, ông ho nhẹ hai tiếng: “Bạn học này, bây giờ đang chữa bài thi.”

Cô “A” một tiếng, đỏ mặt, đầu cúi thấp áy náy nói nhỏ.

“Ngồi đi, ngồi ở hàng cuối cũng phải cố gắng nghe bài đó.”

Sơ Chi mặt đỏ tới tận mang tai ngồi xuống, cô hơi khom người, xoay đầu lại, tức giận nhìn Lục Gia Hành.

Người này vẫn đang cười.

Tiểu cô nương da mặt mỏng, từ nhỏ đến lớn ngồi trong lớp cũng không có chuyện như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy rất khó chịu, cả người tức giận đến quai hàm cũng phình ra, lại không dám nói lớn tiếng, mắt to trừng anh, giọng nói bị ép tới mức trầm thấp: “Anh làm gì vậy!”

Lục Gia Hành liếm môi cười, vẻ mặt xem ra rất vô tội, cũng hạ thấp giọng nói: “Móng tay của em đầy sơn, suýt chút nữa bôi lên mặt tôi rồi.”

Sơ Chi liếc nhìn sơn móng tay vẫn chưa khô hết trên tay mình, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ, bắt đầu cảm thấy lúng túng, lại nói tính khí nóng nảy nhanh tới cũng nhanh đi, biến mất rất nhanh.

Khuôn mặt cô còn đỏ, miệng mấp máy: “Vậy anh cũng không cầm phải cầm cổ tay tôi giơ cao như vậy... Thật là mất mặt.”

Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng, anh lười biếng tựa vào tường, tay chống cằm, hơi nghiêng đầu.

Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt đen mỉm cười, nhìn cô chăm chú.

“Hừm, tôi sai rồi, xin lỗi.” Lục Gia Hành ngoan ngoãn xin lỗi.

Anh đè thấp giọng nên lúc nói chuyện giọng nói có hơi khàn, lại trầm thấp, nhẹ nhàng rơi xuống, mềm mại như lông chim.

Gãi người có chút ngứa.

Sơ Chi rụt cổ lại, giơ tay sờ vành tai của mình, đôi mắt nhìn sang chỗ khác: “Cũng không cần phải nói xin lỗi...”

Lục Gia Hành nhìn động tác mờ ám của cô, anh nhíu mày.

Ánh mắt cô gái này né tránh, lỗ tai trắng nõn cũng nhiễm màu hồng, lông mi thật dài cong cong như hai cái bàn chải nhỏ, có chút bất an quét qua quét lại.

Tầm mắt anh di chuyển sang chỗ khác, anh giơ tay chỉ lên quyển kịch bản trên bàn của cô: “Em ở hội kịch nói sao?”

Sơ Chi vẫn cúi đầu như cũ, mất tập trung “Ừ” một tiếng.

“Em diễn nữ chủ quán sao?”

Sơ Chi ngẩng đầu lên, chớp mắt mấy cái: “Anh đã đọc rồi sao?”

“Ừ, lúc em đang nghiên cứu vẽ đóa hoa gì lên móng tay.”

Ngón tay thon dài của anh gõ lên tập kịch bản một cái lại một cái, chầm chậm lại có tiết tấu.

Chờ vài giây, anh hờ hững nói: “Em còn muốn quyến rũ kỵ sĩ sao?”

Giọng nói của anh rất bình thản.

Hệ thống sưởi trong phòng học có đầy đủ, nhưng không hiểu sao, đột nhiên Sơ Chi lại cảm thấy hơi lạnh.

Cô rụt cổ lại, yếu ớt nói: “Tôi cũng không biết đó có tính là quyến rũ hay không, chính là, khiến cho anh ta phải yêu thích tôi.”

Lục Gia Hành lạnh nhạt nói: “Đó chính là quyến rũ.”

“A, đó chính là quyết rũ đi.” Sơ Chi nói theo.

Anh lại không nói gì.

Một lát sau, anh nhẹ nhàng nói: “Em sẽ sao?”

“Hả?” Sơ Chi chớp mắt mấy cái, “Trong kịch bản đều có lời kịch...”

“Kịch bản không chỉ dựa vào lời kịch, vẻ mặt và động tác đều rất quan trọng, chỉ bằng lời kịch không thì không đủ.”

Sơ Chi cảm thấy anh nói rất có đạo lý, cô có chút khổ não: “Quả nhiên là phải đi tìm đàn anh tập diễn sớm một chút rồi.”

Tay Lục Gia Hành nắm lại, đầu ngón tay chỉ lên tập kịch bản: “Tôi có thể dạy em.”

Sơ Chi sững sờ ngẩng đầu lên: “Hả?”

Lục Gia Hành nhìn cô, ánh mắt u ám: “Tôi có thể dạy em làm sao quyết rũ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương