Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
-
Chương 13
Bên trong thạch trái cây là lớp thạch màu xanh nhạt trong suốt bao lấy quả nho, khi ngón tay chạm vào vỏ thạch, lớp thạch bên trong liền lay động.
Cậu bé dứt khoát nhét vào trong lòng cô, Sơ Chi còn chưa phản ứng, cậu bé đã chạy lạch bạch đi mất.
Sơ Chi cầm cái thạch trái cây trong tay, chớp mắt mấy cái, lại nhìn Lâm Đồng.
Lâm Đồng cũng kinh ngạc: “Có phải đó là đứa bé đứng ở cổng trường không?”
“Đúng vậy...”
Lâm Đồng không hiểu: “Cậu bé vừa nói cái gì? Anh trai cậu bé đó mua cho cậu sao?”
Sơ Chi nghiêng đầu: “Nhưng mình không quen biết anh trai cậu bé đó nha.”
Lâm Đồng gật đầu: “Mặc kệ cậu có quen hay không, nếu như anh trai đó đúng là đưa cho cậu, vậy anh ta là kẻ ngu đi, nào có ai đi cua gái như anh ta, đang ở trong siêu thị, cuối cùng lúc đi tính tiền người phải trả tiền còn không phải là cậu hả?”
“A, hóa ra là vậy,” Sơ Chi chậm chạp tỉnh ngộ, cô ném thạch trái cây vào trong xe đẩy, giọng nói vui vẻ: “Vậy là được rồi, nhưng một cái không đủ, với lại mình còn muốn ăn vị đào cơ.”
Cô vừa nói vừa kéo xe đẩy đi vòng lên một giá hàng, vừa mới đi tới giữa giá hàng, góc áo lại bị một người kéo lại từ đằng sau DiendanLEQUYDON.
Sơ Chi quay đầu lại lần thứ hai, cậu bé vừa nãy lại ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, ôm một cái thạch vào trong ngực.
Là vị đào.
Sơ Chi: “...”
Mắt thấy cậu bé định đưa cho mình xong chạy trốn, Sơ Chi gọi cậu bé lại.
Cậu bé hơi do dự, vẫn đứng lại.
Sơ Chi sợ cậu bé lại chạy mất, cô nhanh chóng cúi người, kéo tay cậu bé: “Em đi cùng anh trai sao?”
Người bạn nhỏ gật gù.
Sơ Chi ôn tồn nói: “Vậy em hãy ngoan ngoãn đi theo anh trai nhé, đừng tự chạy loạn một mình.”
Dáng vẻ người bạn nhỏ hơi luống cuống, cái đầu nhỏ rủ xuống, hai bàn tay nhỏ đầy thịt cầm cái thạch bất an xoa xoa vào với nhau, một lát sau cậu bé ngẩng đầu, vẻ mặt giống như mùi vị cá chết lưới rách: “Anh trai muốn em đưa cho chị, nhưng phải đưa lén lút, không thể bị phát hiện,” cậu bé lại cúi đầu xuống, giọng nói rầu rĩ: “Chuyện gì Ý Ý cũng không làm được.”
Sơ Chi: “...”
Làm sao mới không thể bị phát hiện?
Sơ Chi mờ mịt, cô cảm thấy anh trai này sao lại làm khó dễ với em trai mình như vậy, cô thẳng thắn hỏi: “Vậy anh trai em ở chỗ nào?”
Người bạn nhỏ tên Ý Ý nhíu mày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, kéo tay cô đi quay lại.
Thân hình người bạn nhỏ này vẫn còn bé, nhưng sức lực lại không nhỏ tí nào, bàn tay nhỏ béo ị siết lấy hai đầu ngón tay cô, hai người vừa đi vừa tán gẫu, vòng qua hai giá hàng đồ ăn vặt, dừng lại trước một kệ tủ đựng chocolate và bánh bích quy bán rời.
Sơ Chi nhấc ngón tay chỉ, thấp giọng hỏi: “Cái này sao?”
Người bạn nhỏ gật đầu, đắc ý: “Cái này, đẹp trai nhất.”
Tâm tình Sơ Chi phức tạp, cô lại ngẩng đầu lên nhìn sang.
Chàng trai họ Lục không biết tên thần bí nào đó đang đứng chếch quay về phía bọn họ cách đó không xa, anh cúi thấp đầu, bên cạnh là một kệ hàng đựng kẹo bán rời đựng ở bên trong hộp kính trong suốt.
Anh cầm một cái túi trong tay, một tay khác cầm một cái kẹp, đang chọn chọn nhặt nhặt mấy cái kẹo gắp vào bên trong túi.
Các viên kẹo cao su để lẫn với nhau tạo nên hỗn hợp ngũ sắc nhìn rất đẹp, giống như từng viên ngọc lưu ly, mãi cho đến khi gần đầy túi, anh mới treo cái kẹp lên, đi đến cái cân bên cạnh.
Một thân quần áo đen đoàng hoàng đứng xếp hàng giữa các dì, dì đứng đằng trước ôm một cây hành tây quá dài trong ngực khiến nó trực tiếp chọc vào chóp mũi anh.
Sơ Chi đứng nhìn từ xa, không nhịn được bật cười.
Chàng trai không lên tiếng, chỉ hơi nhíu mày, sau lại hơi lùi lại nửa bước, kết quả lại va phải dì ôm hai cây cải trắng đằng sau diendanlequydon.
Sơ Chi cầm tay người bạn nhỏ cười cười, cười xong lại giống như tiểu nhân dùng tay ra hiệu “Xuỵt” với người bên cạnh.
Người bạn nhỏ hiểu ngay, một tay khác nhanh chóng dùng tay bưng kín miệng mình.
Hai người đặc biệt đi một vòng, lặng lẽ đi từ phía sau tới, Sơ Chi đứng phía sau anh, giơ tay, chọc chọc lưng anh.
Chàng trai kia không phản ứng.
Sơ Chi lại giơ tay chọc hai lần, không chờ anh phản ứng, cô đã đưa mặt tới: “Đàn anh Lục, đã lâu không gặp.”
Đột nhiên xuất hiện giọng nói này, lại gần trong gang tấc, đàn anh họ Lục thoáng cứng người, xoay đầu lại.
Người bạn nhỏ này nắm tay người bạn nhỏ khác, động tác hai người vô cùng thống nhất, hơi nghiêng đầu, hai cặp mắt to tròn như quả nho nhìn anh, thậm chí ánh mắt cũng đều giống nhau y hệt.
Lục Gia Hành nhìn một lớn một nhỏ.
Người bạn nhỏ lập tức cúi đầu, không dám nhìn anh.
Sơ Chi cười híp mắt: “Đây là em trai anh sao?”
Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng, vừa vặn dì ôm cây hành đứng phía trước đã cân xong, đến lượt anh.
Anh cầm túi kẹo tới, Sơ Chi đứng bên cạnh nhìn anh, vừa chờ một bên vừa nói chuyện với anh: “Vừa rồi tôi gặp cậu bé ở cổng trường, không nghĩ tới là đang chờ anh.”
Lục Gia Hành nhìn xuống, liếc mắt nhìn đứa bé đang cúi đầu, thấp giọng nói: “Chính nó tự lén chạy tới đây.”
Dường như đột nhiên người bạn nhỏ hơi sốt sắng, bàn tay đang cầm tay Sơ Chi nắm chặt lại: “Không phải, không phải Ý Ý lén lút chạy tới đây đâu.”
Lục Gia Hành nhàn nhạt vứt sang một bên: “Lát nữa đưa em về nhà.”
Người bạn nhỏ trợn to hai mắt, đột nhiên quay đầu gắt gao ôm lấy chân Sơ Chi, cái đầu chôn thật sâu xuống, giọng nói buồn buồn: “Không về nhà đâu.”
Cậu bé dừng một chút, cái đầu lại lén lút ngẩng lên một chút lộ ra nửa con mắt, cẩn thận từng tí một nhìn chàng trai bên cạnh: “Anh sẽ về cùng Ý Ý sao?”
Lục Gia Hành cầm lấy túi kẹo lên, không nhìn cậu bé: “Không trở về.”
Sơ Chi nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng ý thức được có chỗ nào không đúng rồi.
Thái độ của đàn anh Lục đối với em trai anh có chút lạnh nhạt d~d~l~q~d.
Phải nói là ngày hôm nay xem ra cả người anh đều có chút lạnh nhạt.
Người bạn nhỏ lại mất mát ôm chặt lấy chân cô, đầu lại chôn xuống một lần nữa, ủ rũ, cọ qua cọ lại.
Đàn anh Lục lạnh nhạt cầm túi kẹo hoa quả đi tới, ở trên cao nhìn xuống cậu bé đang liên tục cọ qua cọ lại, đột nhiên anh mở miệng: “Lục Gia Ý.”
Giọng nói anh rất nhạt, cơ hồ mang theo vẻ thiếu kiên nhất và cảnh cáo, Sơ Chi nghe thấy liền sững sờ.
Từ xưa đến nay cô chưa từng nghe thấy anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.
Sơ Chi cảm giác được đứa bé chậm chạp đang núp trong lòng cô bất động, một lát sau, bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé buông ra, chậm chạp thả Sơ Chi ra liền cọ cọ người bên cạnh.
Vẻ mặt Lục Gia Hành không cảm xúc, Lục bảo bảo oan ức trông mong, thấy bầu không khí có chút không đúng lắm Sơ Chi đang đứng giữa hai người không biết nên làm gì.
Dưới tình huống như thế này có phải nói chuyện sẽ tốt hơn không?
Thế nhưng vẻ mặt anh thật là dọa người nha.
Sơ Chi giơ tay nắm nắm lỗ tai, “Ôi chao” một tiếng: “Đàn anh, tên của anh là Hành trong Hành Thụ Phiết Nại sao?”
(Editor: Hành Thụ Phiết Nại là dù sao cũng ngang ngược. Sơ Chi nói vậy là do nhìn vẻ mặt của Lục Gia Hành đáng sợ quá khiến cô không dám nói chuyện)
Lục Gia Hành: “...”
Trên đường đi đến đây người bạn nhỏ không chỉ giới thiệu bản thân mình một phen, còn kể hết cả tên thân thích mà cậu bé nhớ cho Sơ Chi, hai người quen nhau được một tháng, cuối cùng Sơ Chi cũng biết tên đàn anh Lục.
Lục Gia Hành còn chưa nói, Lục Gia Ý ở bên cạnh đã lắc lắc đầu, giọng nói non nớt nhưng lại nghiêm túc vô cùng, cậu bé chăm chú nhìn cô: “Tên của anh trai em là Hành, Hành trong quân tử như hành,” cậu bé dừng lại một chút, lại chỉ chỉ mình, “còn tên Ý của Ý Ý có nghĩa lời nói hay, cử chỉ đẹp.”
Sự tủi thân của cậu bé này nhanh tới cũng nhanh đi, nói xong cậu bé lại trở nên vui vẻ, giống như việc đặt tên của mình và tên của anh trai cùng một chỗ khiến cho đứa bé đó rất vui vẻ.
Cậu bé trịnh trọng giới thiệu như vậy, đương nhiên Sơ Chi cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu, cô chỉ chỉ mình, cay mày suy nghĩ một hồi lâu, thực sự không nghĩ được, nhạt nhẽo nói: “Chi trong Sơn Chi[1]”
[1]Sơn Chi: là cây hoa dành dành.
Đôi mắt Lục Gia Ý sáng lấp lánh, cực kỳ vui vẻ nói: “Oa.”
Lục Gia Hành: “...”
Anh rủ mắt xuống nhìn cô, khóe môi nhếch lên không tiếng động.
Bầu không khí ngưng trệ không ít, ba người quay trở về, Lâm Đồng đã tìm được kệ đựng thạch, vừa nhìn thấy cô thì cô ấy huýt sao, vỗ vỗ xe đẩy: “Ông chủ, thạch trái cây, còn có...”
Cô nàng nói được một nửa thì nhìn thấy Lục Gia Hanh theo phía sau, nhíu mày, nhìn anh với ý tứ sâu xa: “Xin chào, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu,” Lâm Đồng cười híp mắt đi tới, “Bình nước.”
Lục Gia Hành: “...”
Lâm Đồng tiếp tục nói sâu xa: “Bình nước, anh cũng không thể theo đuổi con gái như thế chứ, anh để em trai anh lấy thạch trái cây mang tới, còn bắt bọn tôi phải tự trả tiền?”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành không mua gì, Lục Gia Ý vô cùng ngoan ngoãn đi bên cạnh anh trai, không giống như mấy người bạn nhỏ cùng tuổi cái gì cũng muốn mua, sau đó đi ra tính tiền, Sơ Chi đưa cho cậu bé một cái thạch vị đào.
Cậu bé không dám nhận, theo bản năng ngửa đầu nhìn về phía anh trai mình diendanLQD.
Sơ Chi thấy thế, vô cùng dứt khoát chen vào giữa muốn tách hai người ra, không cho cậu bé nhìn.
Đáng tiếc chiều cao của cô không đủ, người bạn nhỏ vẫn nhìn rõ gương mặt của anh trai mình lộ ra trên đỉnh đầu chị gái này.
Cậu bé rụt tay, vẫn không dám nhận như cũ.
Sơ Chi vừa quay đầu lại, phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào, cô liền xoay người đối mặt với chàng trai trước mặt, ra sức nhảy một cái, trong phút chốc che mất anh.
Thời gian như ngưng đong lại trong nháy mắt, cô và anh cao bằng nhau, dường như mắt đối với mắt, miệng đối miệng.
Lục Gia Hành sững sờ.
0,5 giây sau, Sơ Chi tiếp đất, cay mày, ngầng đầu lên bất mãn nhìn anh: “Anh đừng nhìn.”
Anh rủ mắt xuống một lát, không lên tiếng, chầm chậm xoay người lại.
Sơ Chi hài lòng, xoay người lại kín đáo đưa thạch trái cây cho Lục Gia Ý.
Người bạn nhỏ vẫn hơi do dự, lặng lẽ nhìn người phía sau cô, nhỏ giọng nói: “Chị, chị như vậy là bịt tai đóa linh.”
Sơ Chi nghe không hiểu: “Hả?”
Cậu bé đàng hoàng trịnh trọng lặp lại một lần nữa: “Bịt tai đóa linh.”
Một lúc sau Sơ Chi mới phản ứng: “Bịt tai trộm chuông.”
Cậu bé nghiêm túc gật đầu: “Bịt tai đóa linh.”
Sơ Chi cười híp mắt, kề tai cậu bé nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, chị đã làm phép thuật, hiện tại cái thạch này đã tàng hình, trừ em ra không ai nhìn thấy được.”
Lâm Đồng: “...”
Bốn người đi siêu thị đồng loạt trở về, Sơ Chị bị một tay Lục Gia Ý lôi kéo, một tay khác cậu bé cầm cái thạch trái cây, cái thạch hơi lớn, tay cậu bé lại nhỏ, vì vậy cậu bé đều cận thận nâng như nâng bảo bối.
Bên ngoài sắc trời đã tối, đèn đường đã sáng lên, Sơ Chi dẫn Lục Gia Ý đi phía trước, từng bước từng bước đạp lên ánh đèn chơi đùa, hai người đều cười khanh khách.
Cứ như vậy đi đến cổng trường, còn chưa kịp tiến vào, đột nhiên có một người phụ nữ rít lên.
Sơ Chi vừa nhảy đến gần dưới cái đèn đường, cả người cũng bị sợ hết hồn, theo bản năng cô kéo cậu bé trong tay lui về sau hai bước, chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đó đã chạy vọt tới chỗ cô.
Tiếng giày cao gót đạp dưới nền nhựa đường phát ra tiếng vang rõ rệt, người phụ nữ kia vừa gọi gì đó, vừa xông tới ôm lấy Lục Gia Ý đang nắm tay cô.
Đứa bé cũng bị bà ta dọa sợ hết hồn, cái thạch trong tay vốn không cầm chắc nên đã bị rơi xuống đất, lăn tới chân người phụ nữ đó, đến nửa ngày cậu bé mới nói: “Mẹ...”
Người phụ nữ đó nỉ non gọi tên cậu bé, ôm chặt cậu bé vào trong ngực, một lát sau cánh tay buông lỏng ra, bổng nhiên đẩy cậu bé ra, đột nhiên cả người đứng lên.
Bà ta nghiêng người, đi tới trước mặt Lục Gia Hành, cả người có chút không đứng vững, giơ tay tát một cái.
“Ba” một tiếng lanh lảnh, người phụ nữ này thật tàn bạo mà, bà ta gần như điên cuồng rít gào: “Lục Gia Hành! Làm sao mày có thể hư hỏng như vậy! Nó yêu quý mày như vậy! Tại sao mày lại ác độc như vậy hả!!
Cậu bé dứt khoát nhét vào trong lòng cô, Sơ Chi còn chưa phản ứng, cậu bé đã chạy lạch bạch đi mất.
Sơ Chi cầm cái thạch trái cây trong tay, chớp mắt mấy cái, lại nhìn Lâm Đồng.
Lâm Đồng cũng kinh ngạc: “Có phải đó là đứa bé đứng ở cổng trường không?”
“Đúng vậy...”
Lâm Đồng không hiểu: “Cậu bé vừa nói cái gì? Anh trai cậu bé đó mua cho cậu sao?”
Sơ Chi nghiêng đầu: “Nhưng mình không quen biết anh trai cậu bé đó nha.”
Lâm Đồng gật đầu: “Mặc kệ cậu có quen hay không, nếu như anh trai đó đúng là đưa cho cậu, vậy anh ta là kẻ ngu đi, nào có ai đi cua gái như anh ta, đang ở trong siêu thị, cuối cùng lúc đi tính tiền người phải trả tiền còn không phải là cậu hả?”
“A, hóa ra là vậy,” Sơ Chi chậm chạp tỉnh ngộ, cô ném thạch trái cây vào trong xe đẩy, giọng nói vui vẻ: “Vậy là được rồi, nhưng một cái không đủ, với lại mình còn muốn ăn vị đào cơ.”
Cô vừa nói vừa kéo xe đẩy đi vòng lên một giá hàng, vừa mới đi tới giữa giá hàng, góc áo lại bị một người kéo lại từ đằng sau DiendanLEQUYDON.
Sơ Chi quay đầu lại lần thứ hai, cậu bé vừa nãy lại ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, ôm một cái thạch vào trong ngực.
Là vị đào.
Sơ Chi: “...”
Mắt thấy cậu bé định đưa cho mình xong chạy trốn, Sơ Chi gọi cậu bé lại.
Cậu bé hơi do dự, vẫn đứng lại.
Sơ Chi sợ cậu bé lại chạy mất, cô nhanh chóng cúi người, kéo tay cậu bé: “Em đi cùng anh trai sao?”
Người bạn nhỏ gật gù.
Sơ Chi ôn tồn nói: “Vậy em hãy ngoan ngoãn đi theo anh trai nhé, đừng tự chạy loạn một mình.”
Dáng vẻ người bạn nhỏ hơi luống cuống, cái đầu nhỏ rủ xuống, hai bàn tay nhỏ đầy thịt cầm cái thạch bất an xoa xoa vào với nhau, một lát sau cậu bé ngẩng đầu, vẻ mặt giống như mùi vị cá chết lưới rách: “Anh trai muốn em đưa cho chị, nhưng phải đưa lén lút, không thể bị phát hiện,” cậu bé lại cúi đầu xuống, giọng nói rầu rĩ: “Chuyện gì Ý Ý cũng không làm được.”
Sơ Chi: “...”
Làm sao mới không thể bị phát hiện?
Sơ Chi mờ mịt, cô cảm thấy anh trai này sao lại làm khó dễ với em trai mình như vậy, cô thẳng thắn hỏi: “Vậy anh trai em ở chỗ nào?”
Người bạn nhỏ tên Ý Ý nhíu mày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, kéo tay cô đi quay lại.
Thân hình người bạn nhỏ này vẫn còn bé, nhưng sức lực lại không nhỏ tí nào, bàn tay nhỏ béo ị siết lấy hai đầu ngón tay cô, hai người vừa đi vừa tán gẫu, vòng qua hai giá hàng đồ ăn vặt, dừng lại trước một kệ tủ đựng chocolate và bánh bích quy bán rời.
Sơ Chi nhấc ngón tay chỉ, thấp giọng hỏi: “Cái này sao?”
Người bạn nhỏ gật đầu, đắc ý: “Cái này, đẹp trai nhất.”
Tâm tình Sơ Chi phức tạp, cô lại ngẩng đầu lên nhìn sang.
Chàng trai họ Lục không biết tên thần bí nào đó đang đứng chếch quay về phía bọn họ cách đó không xa, anh cúi thấp đầu, bên cạnh là một kệ hàng đựng kẹo bán rời đựng ở bên trong hộp kính trong suốt.
Anh cầm một cái túi trong tay, một tay khác cầm một cái kẹp, đang chọn chọn nhặt nhặt mấy cái kẹo gắp vào bên trong túi.
Các viên kẹo cao su để lẫn với nhau tạo nên hỗn hợp ngũ sắc nhìn rất đẹp, giống như từng viên ngọc lưu ly, mãi cho đến khi gần đầy túi, anh mới treo cái kẹp lên, đi đến cái cân bên cạnh.
Một thân quần áo đen đoàng hoàng đứng xếp hàng giữa các dì, dì đứng đằng trước ôm một cây hành tây quá dài trong ngực khiến nó trực tiếp chọc vào chóp mũi anh.
Sơ Chi đứng nhìn từ xa, không nhịn được bật cười.
Chàng trai không lên tiếng, chỉ hơi nhíu mày, sau lại hơi lùi lại nửa bước, kết quả lại va phải dì ôm hai cây cải trắng đằng sau diendanlequydon.
Sơ Chi cầm tay người bạn nhỏ cười cười, cười xong lại giống như tiểu nhân dùng tay ra hiệu “Xuỵt” với người bên cạnh.
Người bạn nhỏ hiểu ngay, một tay khác nhanh chóng dùng tay bưng kín miệng mình.
Hai người đặc biệt đi một vòng, lặng lẽ đi từ phía sau tới, Sơ Chi đứng phía sau anh, giơ tay, chọc chọc lưng anh.
Chàng trai kia không phản ứng.
Sơ Chi lại giơ tay chọc hai lần, không chờ anh phản ứng, cô đã đưa mặt tới: “Đàn anh Lục, đã lâu không gặp.”
Đột nhiên xuất hiện giọng nói này, lại gần trong gang tấc, đàn anh họ Lục thoáng cứng người, xoay đầu lại.
Người bạn nhỏ này nắm tay người bạn nhỏ khác, động tác hai người vô cùng thống nhất, hơi nghiêng đầu, hai cặp mắt to tròn như quả nho nhìn anh, thậm chí ánh mắt cũng đều giống nhau y hệt.
Lục Gia Hành nhìn một lớn một nhỏ.
Người bạn nhỏ lập tức cúi đầu, không dám nhìn anh.
Sơ Chi cười híp mắt: “Đây là em trai anh sao?”
Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng, vừa vặn dì ôm cây hành đứng phía trước đã cân xong, đến lượt anh.
Anh cầm túi kẹo tới, Sơ Chi đứng bên cạnh nhìn anh, vừa chờ một bên vừa nói chuyện với anh: “Vừa rồi tôi gặp cậu bé ở cổng trường, không nghĩ tới là đang chờ anh.”
Lục Gia Hành nhìn xuống, liếc mắt nhìn đứa bé đang cúi đầu, thấp giọng nói: “Chính nó tự lén chạy tới đây.”
Dường như đột nhiên người bạn nhỏ hơi sốt sắng, bàn tay đang cầm tay Sơ Chi nắm chặt lại: “Không phải, không phải Ý Ý lén lút chạy tới đây đâu.”
Lục Gia Hành nhàn nhạt vứt sang một bên: “Lát nữa đưa em về nhà.”
Người bạn nhỏ trợn to hai mắt, đột nhiên quay đầu gắt gao ôm lấy chân Sơ Chi, cái đầu chôn thật sâu xuống, giọng nói buồn buồn: “Không về nhà đâu.”
Cậu bé dừng một chút, cái đầu lại lén lút ngẩng lên một chút lộ ra nửa con mắt, cẩn thận từng tí một nhìn chàng trai bên cạnh: “Anh sẽ về cùng Ý Ý sao?”
Lục Gia Hành cầm lấy túi kẹo lên, không nhìn cậu bé: “Không trở về.”
Sơ Chi nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng ý thức được có chỗ nào không đúng rồi.
Thái độ của đàn anh Lục đối với em trai anh có chút lạnh nhạt d~d~l~q~d.
Phải nói là ngày hôm nay xem ra cả người anh đều có chút lạnh nhạt.
Người bạn nhỏ lại mất mát ôm chặt lấy chân cô, đầu lại chôn xuống một lần nữa, ủ rũ, cọ qua cọ lại.
Đàn anh Lục lạnh nhạt cầm túi kẹo hoa quả đi tới, ở trên cao nhìn xuống cậu bé đang liên tục cọ qua cọ lại, đột nhiên anh mở miệng: “Lục Gia Ý.”
Giọng nói anh rất nhạt, cơ hồ mang theo vẻ thiếu kiên nhất và cảnh cáo, Sơ Chi nghe thấy liền sững sờ.
Từ xưa đến nay cô chưa từng nghe thấy anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.
Sơ Chi cảm giác được đứa bé chậm chạp đang núp trong lòng cô bất động, một lát sau, bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé buông ra, chậm chạp thả Sơ Chi ra liền cọ cọ người bên cạnh.
Vẻ mặt Lục Gia Hành không cảm xúc, Lục bảo bảo oan ức trông mong, thấy bầu không khí có chút không đúng lắm Sơ Chi đang đứng giữa hai người không biết nên làm gì.
Dưới tình huống như thế này có phải nói chuyện sẽ tốt hơn không?
Thế nhưng vẻ mặt anh thật là dọa người nha.
Sơ Chi giơ tay nắm nắm lỗ tai, “Ôi chao” một tiếng: “Đàn anh, tên của anh là Hành trong Hành Thụ Phiết Nại sao?”
(Editor: Hành Thụ Phiết Nại là dù sao cũng ngang ngược. Sơ Chi nói vậy là do nhìn vẻ mặt của Lục Gia Hành đáng sợ quá khiến cô không dám nói chuyện)
Lục Gia Hành: “...”
Trên đường đi đến đây người bạn nhỏ không chỉ giới thiệu bản thân mình một phen, còn kể hết cả tên thân thích mà cậu bé nhớ cho Sơ Chi, hai người quen nhau được một tháng, cuối cùng Sơ Chi cũng biết tên đàn anh Lục.
Lục Gia Hành còn chưa nói, Lục Gia Ý ở bên cạnh đã lắc lắc đầu, giọng nói non nớt nhưng lại nghiêm túc vô cùng, cậu bé chăm chú nhìn cô: “Tên của anh trai em là Hành, Hành trong quân tử như hành,” cậu bé dừng lại một chút, lại chỉ chỉ mình, “còn tên Ý của Ý Ý có nghĩa lời nói hay, cử chỉ đẹp.”
Sự tủi thân của cậu bé này nhanh tới cũng nhanh đi, nói xong cậu bé lại trở nên vui vẻ, giống như việc đặt tên của mình và tên của anh trai cùng một chỗ khiến cho đứa bé đó rất vui vẻ.
Cậu bé trịnh trọng giới thiệu như vậy, đương nhiên Sơ Chi cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu, cô chỉ chỉ mình, cay mày suy nghĩ một hồi lâu, thực sự không nghĩ được, nhạt nhẽo nói: “Chi trong Sơn Chi[1]”
[1]Sơn Chi: là cây hoa dành dành.
Đôi mắt Lục Gia Ý sáng lấp lánh, cực kỳ vui vẻ nói: “Oa.”
Lục Gia Hành: “...”
Anh rủ mắt xuống nhìn cô, khóe môi nhếch lên không tiếng động.
Bầu không khí ngưng trệ không ít, ba người quay trở về, Lâm Đồng đã tìm được kệ đựng thạch, vừa nhìn thấy cô thì cô ấy huýt sao, vỗ vỗ xe đẩy: “Ông chủ, thạch trái cây, còn có...”
Cô nàng nói được một nửa thì nhìn thấy Lục Gia Hanh theo phía sau, nhíu mày, nhìn anh với ý tứ sâu xa: “Xin chào, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu,” Lâm Đồng cười híp mắt đi tới, “Bình nước.”
Lục Gia Hành: “...”
Lâm Đồng tiếp tục nói sâu xa: “Bình nước, anh cũng không thể theo đuổi con gái như thế chứ, anh để em trai anh lấy thạch trái cây mang tới, còn bắt bọn tôi phải tự trả tiền?”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành không mua gì, Lục Gia Ý vô cùng ngoan ngoãn đi bên cạnh anh trai, không giống như mấy người bạn nhỏ cùng tuổi cái gì cũng muốn mua, sau đó đi ra tính tiền, Sơ Chi đưa cho cậu bé một cái thạch vị đào.
Cậu bé không dám nhận, theo bản năng ngửa đầu nhìn về phía anh trai mình diendanLQD.
Sơ Chi thấy thế, vô cùng dứt khoát chen vào giữa muốn tách hai người ra, không cho cậu bé nhìn.
Đáng tiếc chiều cao của cô không đủ, người bạn nhỏ vẫn nhìn rõ gương mặt của anh trai mình lộ ra trên đỉnh đầu chị gái này.
Cậu bé rụt tay, vẫn không dám nhận như cũ.
Sơ Chi vừa quay đầu lại, phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào, cô liền xoay người đối mặt với chàng trai trước mặt, ra sức nhảy một cái, trong phút chốc che mất anh.
Thời gian như ngưng đong lại trong nháy mắt, cô và anh cao bằng nhau, dường như mắt đối với mắt, miệng đối miệng.
Lục Gia Hành sững sờ.
0,5 giây sau, Sơ Chi tiếp đất, cay mày, ngầng đầu lên bất mãn nhìn anh: “Anh đừng nhìn.”
Anh rủ mắt xuống một lát, không lên tiếng, chầm chậm xoay người lại.
Sơ Chi hài lòng, xoay người lại kín đáo đưa thạch trái cây cho Lục Gia Ý.
Người bạn nhỏ vẫn hơi do dự, lặng lẽ nhìn người phía sau cô, nhỏ giọng nói: “Chị, chị như vậy là bịt tai đóa linh.”
Sơ Chi nghe không hiểu: “Hả?”
Cậu bé đàng hoàng trịnh trọng lặp lại một lần nữa: “Bịt tai đóa linh.”
Một lúc sau Sơ Chi mới phản ứng: “Bịt tai trộm chuông.”
Cậu bé nghiêm túc gật đầu: “Bịt tai đóa linh.”
Sơ Chi cười híp mắt, kề tai cậu bé nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, chị đã làm phép thuật, hiện tại cái thạch này đã tàng hình, trừ em ra không ai nhìn thấy được.”
Lâm Đồng: “...”
Bốn người đi siêu thị đồng loạt trở về, Sơ Chị bị một tay Lục Gia Ý lôi kéo, một tay khác cậu bé cầm cái thạch trái cây, cái thạch hơi lớn, tay cậu bé lại nhỏ, vì vậy cậu bé đều cận thận nâng như nâng bảo bối.
Bên ngoài sắc trời đã tối, đèn đường đã sáng lên, Sơ Chi dẫn Lục Gia Ý đi phía trước, từng bước từng bước đạp lên ánh đèn chơi đùa, hai người đều cười khanh khách.
Cứ như vậy đi đến cổng trường, còn chưa kịp tiến vào, đột nhiên có một người phụ nữ rít lên.
Sơ Chi vừa nhảy đến gần dưới cái đèn đường, cả người cũng bị sợ hết hồn, theo bản năng cô kéo cậu bé trong tay lui về sau hai bước, chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đó đã chạy vọt tới chỗ cô.
Tiếng giày cao gót đạp dưới nền nhựa đường phát ra tiếng vang rõ rệt, người phụ nữ kia vừa gọi gì đó, vừa xông tới ôm lấy Lục Gia Ý đang nắm tay cô.
Đứa bé cũng bị bà ta dọa sợ hết hồn, cái thạch trong tay vốn không cầm chắc nên đã bị rơi xuống đất, lăn tới chân người phụ nữ đó, đến nửa ngày cậu bé mới nói: “Mẹ...”
Người phụ nữ đó nỉ non gọi tên cậu bé, ôm chặt cậu bé vào trong ngực, một lát sau cánh tay buông lỏng ra, bổng nhiên đẩy cậu bé ra, đột nhiên cả người đứng lên.
Bà ta nghiêng người, đi tới trước mặt Lục Gia Hành, cả người có chút không đứng vững, giơ tay tát một cái.
“Ba” một tiếng lanh lảnh, người phụ nữ này thật tàn bạo mà, bà ta gần như điên cuồng rít gào: “Lục Gia Hành! Làm sao mày có thể hư hỏng như vậy! Nó yêu quý mày như vậy! Tại sao mày lại ác độc như vậy hả!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook