Dâng Trào
-
C77: Vậy thì cô ấy không thích cậu
15.06.2024
Editor: Fino
Mặc dù Trần Nghiên để lại chìa khóa cho cô, nhưng Tống Tịnh Nguyên cũng không ở đây lâu, sau khi cơm nước xong, cô thu dọn đồ đạc của mình rời đi.
Trận gió tuyết qua đi, Giang Bắc hiếm khi nghênh đón một ngày thời tiết đẹp, ánh nắng tươi sáng, tuyết trắng lấp lánh.
Tống Tịnh Nguyên định đi bộ về, tiện thể hít thở không khí trong lành, nhưng khi đến cổng tiểu khu, cô đành bỏ cuộc.
Chân cô vẫn còn đau nhức khó chịu.
Cô khẽ thở dài, dùng tay xoa nhẹ lên trán, sau đó bắt một chiếc taxi ven đường.
Qua mùng 7 Tết, nhiều cửa hàng trên phố đã mở cửa, mọi người đều dân thoát khỏi trạng thái nghĩ lễ để vùi đầu vào công việc.
Chị Lý gửi một cái bảng biểu vào nhóm tin tức nội bộ, bảo mọi người mau chóng điền vào, Tống Tịnh Nguyên ngả đầu ra sau ghế, font chữ trên bảng hơi nhỏ, cô mất khá nhiều công sức mới điền xong, mắt có hơi mỏi.
Ngay khi tắt điện thoại, một tiếng chuông dồn dập vang lên.
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu nhìn, là một dãy số lạ.
Vòng bạn bè của cô không lớn, bình thường mọi người đều liên lạc qua WeChat, hiếm khi có người gọi điện cho cô.
Do dự vài giây, Tống Tịnh Nguyên nối máy.
"Alo?"
Trong ống nghe chỉ có tiếng điện xèo xèo, đối phương không lên tiếng.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ, lịch sự hỏi: "Xin hỏi tìm ai?"
Đối phương vẫn không nói gì.
Cô cau mày, tưởng là gọi nhầm nên cúp điện thoại.
Xe nhanh chóng đưa cô đến dưới tiểu khu, Tống Tịnh Nguyên trả tiền rồi đi bộ lên nhà, gọi vào số điện thoại của Đồng Giai.
Sau khi tốt nghiệp Đồng Giai trở về nhà sống với bố mẹ, đêm qua cô ấy uống hơi nhiều, Tống Tịnh Nguyên lo lắng cho tình trạng của cô ấy.
Tiếng máy móc vang lên một lúc lâu thì đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng Đồng Giai vẫn còn ngái ngủ, âm thanh mơ hồ không rõ, cần thận nghe kỹ còn mang theo chút tức giận khi rời giường.
"Mình đánh thức cậu sao?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.
"Không có." Đồng Giai nói: "Trước khi cậu gọi mẹ mình đã vào đánh thức mình rồi."
"Cậu không sao chứ?"
"Không ổn lắm." Đồng Giai thở dài, "Tối qua về mình bị mẹ mắng rất lâu, nói con gái con đứa không được tích sự gì, suốt ngày ra ngoài uống rượu."
"Cậu nói xem có công bằng không, người khác hai mươi bốn tuổi đều kết hôn sinh con rồi, mình hai mươi bốn tuổi đi ra ngoài uống rượu còn bị mắng?"
Nghe giọng điệu của cô ấy, Tống Tịnh Nguyên thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô ấy quấn trong chăn tức giận đến mức nào, không khỏi bật cười.
"Dì cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi mà?" Tống Tịnh Nguyên an ủi.
"Không nói chuyện này nữa." Đồng Giai khi say không giống những người khác, những chuyện xảy ra đều có thể nhớ rõ ràng, "Tối qua có phải mình gây rắc rối cho cậu không? Mình xin lỗi."
"Không sao đâu." Chuyện xảy ra đêm qua không phải lỗi của Đồng Giai, đó hoàn toàn là do đám người kia cố ý tới gây chuyện. "Không phải lỗi của cậu."
"Đúng rồi, mình nhớ rõ có một anh siêu cấp đẹp trai đến giúp chúng ta giải quyết, mình nhớ không lầm chứ?"
Tống Tịnh Nguyên "A" một tiếng: "Nhớ không lầm."
"Mặc dù lúc đó mình say đến mức không tỉnh táo, nhưng mình vẫn nhìn rõ, anh ấy thật sự rất đẹp trai."
"Chỉ cần nhìn khuôn mặt đó là muốn phạm tội."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Đúng rồi Tịnh Nguyên." Giọng Đồng Giai có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, "Chiều nay cậu có muốn đi mua sắm không?"
"Thôi." Tống Tịnh Nguyên lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa, "Chiều nay mình chỉ muốn nằm ở nhà thôi."
"Hả? Cậu sao vậy? Bị bệnh sao?"
"Không." Tống Tịnh Nguyên hơi chột dạ trả lời, "Có lẽ do uống rượu nên cơ thể không thoái mái lắm, mình không muốn động đậy."
"Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa mình đến thăm cậu."
–
Trong phòng họp rộng rãi sáng sủa, một cuộc đàm phán đang diễn ra.
Trần Nghiên nhíu mày, quai hàm căng thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng khiến thư ký đang báo cáo ở đối diện sợ hãi.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Trịnh Thần đi theo phía sau anh.
"Anh Nghiên, hôm nay anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Trần Nghiên lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, suy nghĩ một chút lại thả trở lại, ngước mắt lên, giọng lười biếng nói: "Sáng sớm bị gọi điện đi công tác, tâm tình có thể tốt sao?"
"Đây không phải lần đầu tiên công tác gấp mà." Trịnh Thần bĩu môi. "Lúc trước chúng ta ở California, còn khó khăn hơn nhiều so với bây giờ, thậm chí nhiều lần còn phải qua đêm trên ghế kim loại ở sân bay, lúc ấy cũng không thấy anh không có kiên nhẫn như vậy."
Trần Nghiên cười nhạt một tiếng.
Có thể giống nhau sao?
Trước đây anh chỉ có một mình, làm gì cũng không quan trọng, hiện tại trong nhà có thêm một người anh luôn nhớ thương, một phút anh cũng không muốn rời xa.
Sáng nay khi ôm người còn chưa tỉnh ngủ, anh đã bị điện thoại của Trịnh Thần đánh thức.
Sợ làm cô tỉnh giấc, anh chỉ có thể lặng lẽ ra ban công nghe điện thoại.
Anh còn yêu cầu Trịnh Thần lùi vé máy bay lại một giờ để chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Lúc ra cửa, cô vẫn còn ngủ, Trần Nghiên cúi người hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
"Dù gì cậu cũng là phó giám đốc." Sắc mặt Trần Nghiên không được tốt lắm, "Về sau mấy dự án như thế này, một mình cậu đi là được."
Trịnh Thần:?
"Chúng ta có nên ở lại đây vài ngày không?" Trịnh Thần đề nghị, "Em nghe nói có một ban nhạc sắp tới đây lưu diễn, rất vui."
"Không đi." Trần Nghiên từ chối thẳng thừng.
Những thứ bên ngoài kia làm sao có thể so sánh được với vợ anh?
Hai người đang nói chuyện thì Thẩm Duệ gọi điện thoại tới.
"Chuyện gì?" Trần Nghiên hỏi.
"Đêm qua học bá đến hỏi tôi địa chỉ nhà cậu."
Trần Nghiên dừng lại mấy giây, thật ra anh cũng đoán ra, nửa năm nay anh và Tống Tịnh Nguyên tiếp xúc không tính là nhiều, anh cũng chưa nói địa chỉ nhà cho cô, Tống Tịnh Nguyên và Trịnh Thần cũng không quen nhau, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là Thẩm Duệ.
"Cô ấy đi tìm cậu à?"
Trần Nghiên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Vậy –" Giọng nói của Thẩm Duệ nghe có vẻ vui mừng, "Hai người đã làm lành rồi?"
"Chưa hẳn."
"Hả?" Thẩm Duệ ngẩn ngơ, "Chưa hẳn là ý gì? Người ta đã chủ động đi tìm cậu. Hiện tại cậu còn đang suy nghĩ cái gì nữa?"
"Chuyện năm đó cô ấy vẫn chưa nói ra." Trần Nghiên cúi đầu, "Trong lòng tôi vẫn còn tức giận."
"Nghe tôi khuyên một câu đi người anh em, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, còn truy cứu đến cùng làm gì?"
"Bao nhiêu năm qua cô ấy sống cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí tới tìm cậu, cậu đối xử tốt với người ta chút đi."
"Được rồi." Trần Nghiên nghe xong, lòng có chút rối bời, "Cậu để tôi suy nghĩ."
"Được, tôi không nói nhiều nữa." Thẩm Duệ hiếm khi nghiêm túc khuyên nhủ, "Đã nhiều năm trôi qua mà vẫn gặp lại được, thật không dễ dàng. Hãy nên trân trọng."
"Bạn gái tôi gọi tôi đi ăn cơm." Giọng nói Thẩm Duệ có chút khoe khoang, "Cúp máy trước."
Trần Nghiên: "..."
Anh nhẹ nhàng cười khẩy nhìn vào điện thoại.
Ai mà chẳng có bạn gái?
Chẳng có gì đặc biệt.
–
Sau khi về nhà, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác, nằm trên giường ngủ nguyên một buổi chiều, thẳng đến chạng vạng tối, bụng kêu ùng ục vài cái, cô mới bị đói mà tỉnh.
Cô mở tủ lấy ra một gói mì, sau khi đun nước sôi thì cho mì vào, thả thêm hai quả trứng, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị không tệ.
Cô ngồi vào bàn chậm rãi ăn, nhấc điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, bấm vào nhìn qua, nhóm lớp đại học vốn im lặng đã lâu nay lại trở nên sôi nổi.
Cô đọc hết tin nhắn, thì ra lớp trưởng sắp kết hôn, muốn nhân cơ hội này tổ chức một bữa tiệc độc thân cuối cùng.
Nói trắng ra thì đó là một buổi họp lớp trá hình.
Ngay khi Tống Tịnh Nguyên vừa thoát khỏi khung chat, tin nhắn của lớp trưởng gửi tới.
[Ngụy Thư Nghệ: Tịnh Nguyên, cậu đã thấy tin nhắn trong nhóm chưa? ]
[Ngụy Thư Nghệ: Có thời gian nhất định phải đến nhé. 】
Lúc Tống Tịnh Nguyên học đại học, cô thường xuyên qua lại giữa thư viện và công việc làm thêm, rất ít khi tham gia các hoạt động của lớp, quan hệ với các bạn cùng lớp ở mức trung bình, cô thực sự không muốn đi buổi tiệc này.
Nhưng Ngụy Thư Nghệ tính cách hiền lành tốt bụng, mấy năm nay đã giúp đỡ Tống Tịnh Nguyên không ít, bất kỳ dự án xin học bổng nào cô ấy cũng sẽ nhanh chóng thông báo cho cô, nên Tống Tịnh Nguyên có ấn tượng tốt với cô ấy, không muốn từ chối ý tốt của cô ấy.
Bữa tiệc được ấn định vào ngày hôm sau, Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
[y: Được, mình sẽ đến. 】
Chiều hôm sau, Tống Tịnh Nguyên ngồi trước bàn trang điểm, những vết đỏ trên cổ chưa biến mất hoàn toàn, cô chỉ có thể dùng phấn nền che đi từng chút một, sợ bị người khác phát hiện.
Cuối cùng, cô thoa một ít son bóng, chuẩn bị thay quần áo, thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Điện thoại di động vang lên, Tống Tịnh Nguyên nhấc máy, là số của Trần Nghiên.
Anh cũng thích gọi điện video như nhiều năm trước.
Cô vuốt màn hình để kết nối, Trần Nghiên nhìn thấy cảnh xung quanh: "Về nhà rồi?"
"Dạ." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, giải thích, "Về nhà thì tiện hơn."
Trần Nghiên không so đo điều này với cô, anh chú ý đến lớp trang điểm trên mặt cô: "Chuẩn bị ra ngoài?"
"Dạ, tối nay có buổi họp lớp đại học."
"Được rồi." Trần Nghiên không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của cô, "Uống ít rượu thôi, uống say là không ai đón em về đâu đấy."
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên: "Em biết rồi."
"Khi nào anh về?"
"Thế nào?" Trần Nghiên nhướng mày, giọng đùa cợt, "Nhớ anh à?"
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra vài giây, vô thức "A" một tiếng.
Trần Nghiên khá hài lòng với phản ứng này của cô, nhếch môi cười, trong đôi mắt đen nhánh lộ chút xấu xa: "Mới hai ngày đã nhớ anh rồi?"
"Bảy năm trước cũng chưa thấy em nhiệt tình như vậy."
Tống Tịnh Nguyên "..."
"Được rồi, chắc là sẽ về sớm thôi. Em đi chuẩn bị đi. Có cần anh nhờ người đến đón không?"
"Không cần đâu."
Bữa tiệc cách đó không xa, Tống Tịnh Nguyên cũng không muốn làm phiền người của anh: "Em tự đi là được rồi."
"Được." Trịnh Thần ở bên cạnh gọi anh, Trần Nghiên dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Sáu giờ tối, Tống Tịnh Nguyên dừng lại trước cửa câu lạc bộ Dạ Giai, đi theo nhân viên phục vụ đến phòng riêng chỉ định, dọc theo đường đi cô gặp rất nhiều người đến dự tiệc và giao lưu, ánh đèn pha lê phản chiếu bóng dáng hơi say của bọn họ.
Tống Tịnh Nguyên đặt lòng bàn tay lên tay nắm cửa, cảm giác mát mẻ lan tràn, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Bên trong đã có rất nhiều người, mấy nam sinh tụ tập đánh bài uống rượu, nữ sinh thì cùng nhau trò chuyện, Tống Tịnh Nguyên không phải là người giỏi giao tiếp cho lắm, nhất là khi đối mặt với người không quen thuộc, cô thậm chí còn có chút sợ hãi xã giao.
Cô ngơ ngác đứng ở cửa một lúc, Ngụy Thư Nghệ nhìn thấy cô, vui mừng khôn xiết: "Tịnh Nguyên, cậu đến rồi?"
Tống Tịnh Nguyên cười: "Chúc mừng cậu nha."
"Đến đây ngồi đi."
Tống Tịnh Nguyên bị cô ấy kéo đến ngồi xuống ghế sô pha, sau khi tốt nghiệp chính quy, mọi người lựa chọn hướng phát triển khác nhau, có người trực tiếp đi làm, có người ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cũng có một số người lựa chọn thi nghiên cứu sinh giống cô, nhưng tính ra, mọi người cũng đã hơn hai năm không gặp mặt.
Hơn hai năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, các cô gái đi làm trang điểm tinh tế hơn trước, chủ đề nói chuyện cũng chuyển từ tin đồn trong trường học thành những phiền muộn trong công việc, các chàng trai thì nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ của mình.
Có người rót cho Tống Tịnh Nguyên một ly rượu, sáng nay cô ăn uống vội vàng, dạ dày không thoải mái lắm, rượu lạnh vào bụng nhất định sẽ càng gây khó chịu hơn, nên cô lắc đầu từ chối.
Lớp trưởng sắp lấy chồng, hôn nhân và tình yêu chắc chắn trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Nhớ lúc lên đại học, lớp bọn họ có mấy đôi tình nhân, sau khi tốt nghiệp không hẹn mà cùng chia tay, có lẽ sợ gặp lại sẽ ngượng ngùng, hôm nay một vài người cũng không có mặt.
Tuy ngày thường Tống Tịnh Nguyên ít nói, nhưng ngoại hình xinh đẹp, tính cách lại điềm đạm, người theo đuổi cô không ít, cô cũng là một nhân vật được chú ý nhiều ở khoa báo chí.
Chẳng qua cho tới bây giờ mọi người chưa từng thấy qua cô hứng thú với ai.
Một nhóm người đang ồn ào nói đòi chơi trò chơi, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Nhóm người vô thức nhìn về phía cửa, ngạc nhiên: "Ui chao, đây không phải là Lâm đại thiếu gia sao? Ngọn gió nào đưa ngài đến đây?"
Trong phòng bao náo nhiệt hẳn lên, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn theo, trong đầu nhớ lại một lúc lâu mới nhớ ra người này là ai.
Người mới tới tên là Lâm Triều, người Giang Bắc, là một quý công tử, ỷ vào gia đình làm bất động sản mà suốt ngày tiêu xài vô độ, tụ tập với đám bạn xấu, làm đủ chuyện xấu, cũng không ít lần bị nhà trường xử lý.
Có người nói cậu ta được gia đình nhét tiền mới vào được Giang Đại, nhưng sự thật thế nào thì không ai biết.
Bất quá sau khi kết thúc năm thứ hai đại học, cậu ta được gia đình sắp xếp đi du học ở Anh, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước.
Ấn tượng duy nhất của Tống Tịnh Nguyên về cậu ta là, trong kỳ thi giữa kỳ của học kỳ đầu năm hai, giáo viên bắt quả tang cậu ta gian lận, lúc đó ầm ĩ đến mức cả khoa đều biết.
Lâm Triều một thân âu phục giày da, thoạt nhìn giống như một người thành đạt, nhưng bản chất xấu xa trong xương cốt vẫn còn đó, sự xuất hiện của cậu ta khiến bầu không khí trong phòng trở nên sôi động hơn, chỉ bằng một cái vung tay, nhân viên phục vụ đã mang lên không ít rượu đắt tiền.
Tống Tịnh Nguyên vẫn ngồi im lặng trong góc không nói lời nào.
Ánh mắt Lâm Triều dừng lại trên người cô hồi lâu, nhưng đều bị Tống Tịnh Nguyên phớt lờ.
"Lâm thiếu gia về nước khi nào?" Một chàng trai đeo kính hỏi: "Sao cậu không liên lạc với chúng tôi?" "
"Tuần trước mới về nước." Lâm Triều nở nụ cười, "Không phải là lập tức tới tham gia tụ hội với mọi người sao?"
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, không thể tránh khỏi thảo luận về các vấn đề tình cảm của mỗi người. Viện Báo chí và Truyền thông cũng giống như tất cả các viện khoa học xã hội khác, nam sinh là loài quý hiếm, trong lớp Tống Tịnh Nguyên tổng cộng 30 người, nam sinh chỉ có 7.
Loại công tử như Lâm Triều này, không ai chung thủy trong tình cảm. Hôm nay coi trọng cô em này, ngày mai lại theo đuổi hoa khôi trường sát vách, chuyện thường như cơm bữa.
Lớp trưởng cụng ly với Lâm Triều, "Lâm thiếu, hôm nay sao không mang bạn gái tới chơi?"
"Bạn gái cái rắm." Lâm Triều thờ ơ nở nụ cười, ngón tay chỉ vào ngực mình, "Ông đây còn độc thân."
Mọi người bắt đầu ồn ào, có mấy người còn cười hỏi cậu ta thích kiểu người như thế nào để giới thiệu.
Lâm Triều xua tay, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tống Tịnh Nguyên: "Đừng có giở trò này với tôi."
Ngụy Thư Nghệ là người phương Nam, món ăn hôm nay phần lớn đều là ẩm thực Giang Nam, Tống Tịnh Nguyên ăn không quen, hơn nữa dạ dày cô không thoải mái, cả người có chút phờ phạc.
Ngụy Thư Nghệ ngồi bên cạnh cô, chạm nhẹ vào cánh tay cô: "Cậu không thoải mái sao?"
"Không sao." Cô mỉm cười, không muốn làm mọi người mất hứng.
Các nam sinh uống hết ly này đến ly khác, Lâm Triều đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, cầm ly nước ngọt chứ không phải rượu, hỏi cô có muốn uống không.
Tống Tịnh Nguyên tự nhận mình không thân với cậu ta, uyển chuyển từ chối.
Sau bữa tối, nhóm người ồn ào muốn tới phòng bao lầu 5 hát karaoke, trong phòng bao lờ mờ, lớp trưởng cầm micro hát bài << nụ hôn biệt ly>> của Trương Học Hữu.
Nhưng cẩn thận nghe kỹ, 6 âm thì có đến 5 âm lạc nhịp.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ồn ào, dựa vào trên ghế sô pha mềm mại, khuỷu tay chống đầu, điện thoại di động trong túi rung lên.
[1: Tối nay tụ tập với bạn ở đâu?]
[y: Hội quán Dạ Giai. ]
[1: Số phòng?]
Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng anh chỉ tùy tiện hỏi, cũng không nghĩ nhiều: [512]
Trần Nghiên không trả lời nữa, Tống Tịnh Nguyên buồn chán lướt WeChat một lúc, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt lần nữa, Lâm Triều đã ngồi ở bên cạnh.
Tống Tịnh Nguyên giật mình.
"Tịnh Nguyên." Cách xưng hô thân mật này của Lâm Triều khiến cô không thoải mái, theo bản năng di chuyển sang bên cạnh một chút.
"Cậu còn nhớ tôi không?"
Tống Tịnh Nguyên không biết cậu ta muốn làm gì, nghi hoặc ngước mắt lên, giọng ngập ngừng: "Tôi biết cậu."
"Sao cậu lại xóa WeChat của tôi?"
"..." Tống Tịnh Nguyên có thói quen thanh lý danh bạ định kỳ, đối với những người không thân quen, cô thường lựa chọn xóa bỏ.
"Mấy năm qua cậu thế nào?"
"Rất tốt. Cảm ơn đã quan tâm."
Trong giọng nói lộ ra vài phần ý tứ chống cự.
"Bây giờ cậu có bạn trai chưa? Nếu chưa, chúng ta-"
Tống Tịnh Nguyên đang muốn mở miệng nói "Có" thì một nói lạnh như băng từ bên cạnh chen vào.
Giọng nói cứng rắn, nghe còn có chút không vui.
"Cậu cao 1m87 không?"
Lâm Triều ngơ ngác: "Không."
"Vậy cậu và cô ấy tốt nghiệp cùng một trường cấp ba à?"
"...Không."
"Cậu biết cô ấy thích uống sữa vị gì không?"
Lâm Triều mất kiên nhẫn: "Không biết."
"Cậu biết chơi piano không?"
"Không."
"Cậu biết cô ấy thích ăn ngọt hay mặn không?"
"Không biết."
Tống Tịnh Nguyên dừng lại vài giây, không dám tin ngẩng đầu lên, Trần Nghiên mặc một chiếc áo măng tô màu đen, một tay đút túi đứng bên cạnh, đường nét cằm sắc nhọn, mắt nheo lại, đồng tử đen kịt, mang lại cảm giác áp bách.
Anh không chút hoang mang ngồi xuống bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên eo cô, trong không khí tràn ngập một mùi hương sảng khoái, đôi môi mỏng nở một nụ cười chế giễu, giọng điệu khinh thường:
"Vậy thì cô ấy không thích cậu."
<>
Editor: Fino
Mặc dù Trần Nghiên để lại chìa khóa cho cô, nhưng Tống Tịnh Nguyên cũng không ở đây lâu, sau khi cơm nước xong, cô thu dọn đồ đạc của mình rời đi.
Trận gió tuyết qua đi, Giang Bắc hiếm khi nghênh đón một ngày thời tiết đẹp, ánh nắng tươi sáng, tuyết trắng lấp lánh.
Tống Tịnh Nguyên định đi bộ về, tiện thể hít thở không khí trong lành, nhưng khi đến cổng tiểu khu, cô đành bỏ cuộc.
Chân cô vẫn còn đau nhức khó chịu.
Cô khẽ thở dài, dùng tay xoa nhẹ lên trán, sau đó bắt một chiếc taxi ven đường.
Qua mùng 7 Tết, nhiều cửa hàng trên phố đã mở cửa, mọi người đều dân thoát khỏi trạng thái nghĩ lễ để vùi đầu vào công việc.
Chị Lý gửi một cái bảng biểu vào nhóm tin tức nội bộ, bảo mọi người mau chóng điền vào, Tống Tịnh Nguyên ngả đầu ra sau ghế, font chữ trên bảng hơi nhỏ, cô mất khá nhiều công sức mới điền xong, mắt có hơi mỏi.
Ngay khi tắt điện thoại, một tiếng chuông dồn dập vang lên.
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu nhìn, là một dãy số lạ.
Vòng bạn bè của cô không lớn, bình thường mọi người đều liên lạc qua WeChat, hiếm khi có người gọi điện cho cô.
Do dự vài giây, Tống Tịnh Nguyên nối máy.
"Alo?"
Trong ống nghe chỉ có tiếng điện xèo xèo, đối phương không lên tiếng.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ, lịch sự hỏi: "Xin hỏi tìm ai?"
Đối phương vẫn không nói gì.
Cô cau mày, tưởng là gọi nhầm nên cúp điện thoại.
Xe nhanh chóng đưa cô đến dưới tiểu khu, Tống Tịnh Nguyên trả tiền rồi đi bộ lên nhà, gọi vào số điện thoại của Đồng Giai.
Sau khi tốt nghiệp Đồng Giai trở về nhà sống với bố mẹ, đêm qua cô ấy uống hơi nhiều, Tống Tịnh Nguyên lo lắng cho tình trạng của cô ấy.
Tiếng máy móc vang lên một lúc lâu thì đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng Đồng Giai vẫn còn ngái ngủ, âm thanh mơ hồ không rõ, cần thận nghe kỹ còn mang theo chút tức giận khi rời giường.
"Mình đánh thức cậu sao?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.
"Không có." Đồng Giai nói: "Trước khi cậu gọi mẹ mình đã vào đánh thức mình rồi."
"Cậu không sao chứ?"
"Không ổn lắm." Đồng Giai thở dài, "Tối qua về mình bị mẹ mắng rất lâu, nói con gái con đứa không được tích sự gì, suốt ngày ra ngoài uống rượu."
"Cậu nói xem có công bằng không, người khác hai mươi bốn tuổi đều kết hôn sinh con rồi, mình hai mươi bốn tuổi đi ra ngoài uống rượu còn bị mắng?"
Nghe giọng điệu của cô ấy, Tống Tịnh Nguyên thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô ấy quấn trong chăn tức giận đến mức nào, không khỏi bật cười.
"Dì cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi mà?" Tống Tịnh Nguyên an ủi.
"Không nói chuyện này nữa." Đồng Giai khi say không giống những người khác, những chuyện xảy ra đều có thể nhớ rõ ràng, "Tối qua có phải mình gây rắc rối cho cậu không? Mình xin lỗi."
"Không sao đâu." Chuyện xảy ra đêm qua không phải lỗi của Đồng Giai, đó hoàn toàn là do đám người kia cố ý tới gây chuyện. "Không phải lỗi của cậu."
"Đúng rồi, mình nhớ rõ có một anh siêu cấp đẹp trai đến giúp chúng ta giải quyết, mình nhớ không lầm chứ?"
Tống Tịnh Nguyên "A" một tiếng: "Nhớ không lầm."
"Mặc dù lúc đó mình say đến mức không tỉnh táo, nhưng mình vẫn nhìn rõ, anh ấy thật sự rất đẹp trai."
"Chỉ cần nhìn khuôn mặt đó là muốn phạm tội."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
"Đúng rồi Tịnh Nguyên." Giọng Đồng Giai có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, "Chiều nay cậu có muốn đi mua sắm không?"
"Thôi." Tống Tịnh Nguyên lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa, "Chiều nay mình chỉ muốn nằm ở nhà thôi."
"Hả? Cậu sao vậy? Bị bệnh sao?"
"Không." Tống Tịnh Nguyên hơi chột dạ trả lời, "Có lẽ do uống rượu nên cơ thể không thoái mái lắm, mình không muốn động đậy."
"Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa mình đến thăm cậu."
–
Trong phòng họp rộng rãi sáng sủa, một cuộc đàm phán đang diễn ra.
Trần Nghiên nhíu mày, quai hàm căng thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng khiến thư ký đang báo cáo ở đối diện sợ hãi.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Trịnh Thần đi theo phía sau anh.
"Anh Nghiên, hôm nay anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Trần Nghiên lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, suy nghĩ một chút lại thả trở lại, ngước mắt lên, giọng lười biếng nói: "Sáng sớm bị gọi điện đi công tác, tâm tình có thể tốt sao?"
"Đây không phải lần đầu tiên công tác gấp mà." Trịnh Thần bĩu môi. "Lúc trước chúng ta ở California, còn khó khăn hơn nhiều so với bây giờ, thậm chí nhiều lần còn phải qua đêm trên ghế kim loại ở sân bay, lúc ấy cũng không thấy anh không có kiên nhẫn như vậy."
Trần Nghiên cười nhạt một tiếng.
Có thể giống nhau sao?
Trước đây anh chỉ có một mình, làm gì cũng không quan trọng, hiện tại trong nhà có thêm một người anh luôn nhớ thương, một phút anh cũng không muốn rời xa.
Sáng nay khi ôm người còn chưa tỉnh ngủ, anh đã bị điện thoại của Trịnh Thần đánh thức.
Sợ làm cô tỉnh giấc, anh chỉ có thể lặng lẽ ra ban công nghe điện thoại.
Anh còn yêu cầu Trịnh Thần lùi vé máy bay lại một giờ để chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Lúc ra cửa, cô vẫn còn ngủ, Trần Nghiên cúi người hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
"Dù gì cậu cũng là phó giám đốc." Sắc mặt Trần Nghiên không được tốt lắm, "Về sau mấy dự án như thế này, một mình cậu đi là được."
Trịnh Thần:?
"Chúng ta có nên ở lại đây vài ngày không?" Trịnh Thần đề nghị, "Em nghe nói có một ban nhạc sắp tới đây lưu diễn, rất vui."
"Không đi." Trần Nghiên từ chối thẳng thừng.
Những thứ bên ngoài kia làm sao có thể so sánh được với vợ anh?
Hai người đang nói chuyện thì Thẩm Duệ gọi điện thoại tới.
"Chuyện gì?" Trần Nghiên hỏi.
"Đêm qua học bá đến hỏi tôi địa chỉ nhà cậu."
Trần Nghiên dừng lại mấy giây, thật ra anh cũng đoán ra, nửa năm nay anh và Tống Tịnh Nguyên tiếp xúc không tính là nhiều, anh cũng chưa nói địa chỉ nhà cho cô, Tống Tịnh Nguyên và Trịnh Thần cũng không quen nhau, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là Thẩm Duệ.
"Cô ấy đi tìm cậu à?"
Trần Nghiên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Vậy –" Giọng nói của Thẩm Duệ nghe có vẻ vui mừng, "Hai người đã làm lành rồi?"
"Chưa hẳn."
"Hả?" Thẩm Duệ ngẩn ngơ, "Chưa hẳn là ý gì? Người ta đã chủ động đi tìm cậu. Hiện tại cậu còn đang suy nghĩ cái gì nữa?"
"Chuyện năm đó cô ấy vẫn chưa nói ra." Trần Nghiên cúi đầu, "Trong lòng tôi vẫn còn tức giận."
"Nghe tôi khuyên một câu đi người anh em, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, còn truy cứu đến cùng làm gì?"
"Bao nhiêu năm qua cô ấy sống cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí tới tìm cậu, cậu đối xử tốt với người ta chút đi."
"Được rồi." Trần Nghiên nghe xong, lòng có chút rối bời, "Cậu để tôi suy nghĩ."
"Được, tôi không nói nhiều nữa." Thẩm Duệ hiếm khi nghiêm túc khuyên nhủ, "Đã nhiều năm trôi qua mà vẫn gặp lại được, thật không dễ dàng. Hãy nên trân trọng."
"Bạn gái tôi gọi tôi đi ăn cơm." Giọng nói Thẩm Duệ có chút khoe khoang, "Cúp máy trước."
Trần Nghiên: "..."
Anh nhẹ nhàng cười khẩy nhìn vào điện thoại.
Ai mà chẳng có bạn gái?
Chẳng có gì đặc biệt.
–
Sau khi về nhà, Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác, nằm trên giường ngủ nguyên một buổi chiều, thẳng đến chạng vạng tối, bụng kêu ùng ục vài cái, cô mới bị đói mà tỉnh.
Cô mở tủ lấy ra một gói mì, sau khi đun nước sôi thì cho mì vào, thả thêm hai quả trứng, mặc dù đơn giản nhưng mùi vị không tệ.
Cô ngồi vào bàn chậm rãi ăn, nhấc điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, bấm vào nhìn qua, nhóm lớp đại học vốn im lặng đã lâu nay lại trở nên sôi nổi.
Cô đọc hết tin nhắn, thì ra lớp trưởng sắp kết hôn, muốn nhân cơ hội này tổ chức một bữa tiệc độc thân cuối cùng.
Nói trắng ra thì đó là một buổi họp lớp trá hình.
Ngay khi Tống Tịnh Nguyên vừa thoát khỏi khung chat, tin nhắn của lớp trưởng gửi tới.
[Ngụy Thư Nghệ: Tịnh Nguyên, cậu đã thấy tin nhắn trong nhóm chưa? ]
[Ngụy Thư Nghệ: Có thời gian nhất định phải đến nhé. 】
Lúc Tống Tịnh Nguyên học đại học, cô thường xuyên qua lại giữa thư viện và công việc làm thêm, rất ít khi tham gia các hoạt động của lớp, quan hệ với các bạn cùng lớp ở mức trung bình, cô thực sự không muốn đi buổi tiệc này.
Nhưng Ngụy Thư Nghệ tính cách hiền lành tốt bụng, mấy năm nay đã giúp đỡ Tống Tịnh Nguyên không ít, bất kỳ dự án xin học bổng nào cô ấy cũng sẽ nhanh chóng thông báo cho cô, nên Tống Tịnh Nguyên có ấn tượng tốt với cô ấy, không muốn từ chối ý tốt của cô ấy.
Bữa tiệc được ấn định vào ngày hôm sau, Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
[y: Được, mình sẽ đến. 】
Chiều hôm sau, Tống Tịnh Nguyên ngồi trước bàn trang điểm, những vết đỏ trên cổ chưa biến mất hoàn toàn, cô chỉ có thể dùng phấn nền che đi từng chút một, sợ bị người khác phát hiện.
Cuối cùng, cô thoa một ít son bóng, chuẩn bị thay quần áo, thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Điện thoại di động vang lên, Tống Tịnh Nguyên nhấc máy, là số của Trần Nghiên.
Anh cũng thích gọi điện video như nhiều năm trước.
Cô vuốt màn hình để kết nối, Trần Nghiên nhìn thấy cảnh xung quanh: "Về nhà rồi?"
"Dạ." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, giải thích, "Về nhà thì tiện hơn."
Trần Nghiên không so đo điều này với cô, anh chú ý đến lớp trang điểm trên mặt cô: "Chuẩn bị ra ngoài?"
"Dạ, tối nay có buổi họp lớp đại học."
"Được rồi." Trần Nghiên không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của cô, "Uống ít rượu thôi, uống say là không ai đón em về đâu đấy."
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên: "Em biết rồi."
"Khi nào anh về?"
"Thế nào?" Trần Nghiên nhướng mày, giọng đùa cợt, "Nhớ anh à?"
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra vài giây, vô thức "A" một tiếng.
Trần Nghiên khá hài lòng với phản ứng này của cô, nhếch môi cười, trong đôi mắt đen nhánh lộ chút xấu xa: "Mới hai ngày đã nhớ anh rồi?"
"Bảy năm trước cũng chưa thấy em nhiệt tình như vậy."
Tống Tịnh Nguyên "..."
"Được rồi, chắc là sẽ về sớm thôi. Em đi chuẩn bị đi. Có cần anh nhờ người đến đón không?"
"Không cần đâu."
Bữa tiệc cách đó không xa, Tống Tịnh Nguyên cũng không muốn làm phiền người của anh: "Em tự đi là được rồi."
"Được." Trịnh Thần ở bên cạnh gọi anh, Trần Nghiên dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Sáu giờ tối, Tống Tịnh Nguyên dừng lại trước cửa câu lạc bộ Dạ Giai, đi theo nhân viên phục vụ đến phòng riêng chỉ định, dọc theo đường đi cô gặp rất nhiều người đến dự tiệc và giao lưu, ánh đèn pha lê phản chiếu bóng dáng hơi say của bọn họ.
Tống Tịnh Nguyên đặt lòng bàn tay lên tay nắm cửa, cảm giác mát mẻ lan tràn, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Bên trong đã có rất nhiều người, mấy nam sinh tụ tập đánh bài uống rượu, nữ sinh thì cùng nhau trò chuyện, Tống Tịnh Nguyên không phải là người giỏi giao tiếp cho lắm, nhất là khi đối mặt với người không quen thuộc, cô thậm chí còn có chút sợ hãi xã giao.
Cô ngơ ngác đứng ở cửa một lúc, Ngụy Thư Nghệ nhìn thấy cô, vui mừng khôn xiết: "Tịnh Nguyên, cậu đến rồi?"
Tống Tịnh Nguyên cười: "Chúc mừng cậu nha."
"Đến đây ngồi đi."
Tống Tịnh Nguyên bị cô ấy kéo đến ngồi xuống ghế sô pha, sau khi tốt nghiệp chính quy, mọi người lựa chọn hướng phát triển khác nhau, có người trực tiếp đi làm, có người ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cũng có một số người lựa chọn thi nghiên cứu sinh giống cô, nhưng tính ra, mọi người cũng đã hơn hai năm không gặp mặt.
Hơn hai năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, các cô gái đi làm trang điểm tinh tế hơn trước, chủ đề nói chuyện cũng chuyển từ tin đồn trong trường học thành những phiền muộn trong công việc, các chàng trai thì nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ của mình.
Có người rót cho Tống Tịnh Nguyên một ly rượu, sáng nay cô ăn uống vội vàng, dạ dày không thoải mái lắm, rượu lạnh vào bụng nhất định sẽ càng gây khó chịu hơn, nên cô lắc đầu từ chối.
Lớp trưởng sắp lấy chồng, hôn nhân và tình yêu chắc chắn trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Nhớ lúc lên đại học, lớp bọn họ có mấy đôi tình nhân, sau khi tốt nghiệp không hẹn mà cùng chia tay, có lẽ sợ gặp lại sẽ ngượng ngùng, hôm nay một vài người cũng không có mặt.
Tuy ngày thường Tống Tịnh Nguyên ít nói, nhưng ngoại hình xinh đẹp, tính cách lại điềm đạm, người theo đuổi cô không ít, cô cũng là một nhân vật được chú ý nhiều ở khoa báo chí.
Chẳng qua cho tới bây giờ mọi người chưa từng thấy qua cô hứng thú với ai.
Một nhóm người đang ồn ào nói đòi chơi trò chơi, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Nhóm người vô thức nhìn về phía cửa, ngạc nhiên: "Ui chao, đây không phải là Lâm đại thiếu gia sao? Ngọn gió nào đưa ngài đến đây?"
Trong phòng bao náo nhiệt hẳn lên, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn theo, trong đầu nhớ lại một lúc lâu mới nhớ ra người này là ai.
Người mới tới tên là Lâm Triều, người Giang Bắc, là một quý công tử, ỷ vào gia đình làm bất động sản mà suốt ngày tiêu xài vô độ, tụ tập với đám bạn xấu, làm đủ chuyện xấu, cũng không ít lần bị nhà trường xử lý.
Có người nói cậu ta được gia đình nhét tiền mới vào được Giang Đại, nhưng sự thật thế nào thì không ai biết.
Bất quá sau khi kết thúc năm thứ hai đại học, cậu ta được gia đình sắp xếp đi du học ở Anh, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước.
Ấn tượng duy nhất của Tống Tịnh Nguyên về cậu ta là, trong kỳ thi giữa kỳ của học kỳ đầu năm hai, giáo viên bắt quả tang cậu ta gian lận, lúc đó ầm ĩ đến mức cả khoa đều biết.
Lâm Triều một thân âu phục giày da, thoạt nhìn giống như một người thành đạt, nhưng bản chất xấu xa trong xương cốt vẫn còn đó, sự xuất hiện của cậu ta khiến bầu không khí trong phòng trở nên sôi động hơn, chỉ bằng một cái vung tay, nhân viên phục vụ đã mang lên không ít rượu đắt tiền.
Tống Tịnh Nguyên vẫn ngồi im lặng trong góc không nói lời nào.
Ánh mắt Lâm Triều dừng lại trên người cô hồi lâu, nhưng đều bị Tống Tịnh Nguyên phớt lờ.
"Lâm thiếu gia về nước khi nào?" Một chàng trai đeo kính hỏi: "Sao cậu không liên lạc với chúng tôi?" "
"Tuần trước mới về nước." Lâm Triều nở nụ cười, "Không phải là lập tức tới tham gia tụ hội với mọi người sao?"
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, không thể tránh khỏi thảo luận về các vấn đề tình cảm của mỗi người. Viện Báo chí và Truyền thông cũng giống như tất cả các viện khoa học xã hội khác, nam sinh là loài quý hiếm, trong lớp Tống Tịnh Nguyên tổng cộng 30 người, nam sinh chỉ có 7.
Loại công tử như Lâm Triều này, không ai chung thủy trong tình cảm. Hôm nay coi trọng cô em này, ngày mai lại theo đuổi hoa khôi trường sát vách, chuyện thường như cơm bữa.
Lớp trưởng cụng ly với Lâm Triều, "Lâm thiếu, hôm nay sao không mang bạn gái tới chơi?"
"Bạn gái cái rắm." Lâm Triều thờ ơ nở nụ cười, ngón tay chỉ vào ngực mình, "Ông đây còn độc thân."
Mọi người bắt đầu ồn ào, có mấy người còn cười hỏi cậu ta thích kiểu người như thế nào để giới thiệu.
Lâm Triều xua tay, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tống Tịnh Nguyên: "Đừng có giở trò này với tôi."
Ngụy Thư Nghệ là người phương Nam, món ăn hôm nay phần lớn đều là ẩm thực Giang Nam, Tống Tịnh Nguyên ăn không quen, hơn nữa dạ dày cô không thoải mái, cả người có chút phờ phạc.
Ngụy Thư Nghệ ngồi bên cạnh cô, chạm nhẹ vào cánh tay cô: "Cậu không thoải mái sao?"
"Không sao." Cô mỉm cười, không muốn làm mọi người mất hứng.
Các nam sinh uống hết ly này đến ly khác, Lâm Triều đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, cầm ly nước ngọt chứ không phải rượu, hỏi cô có muốn uống không.
Tống Tịnh Nguyên tự nhận mình không thân với cậu ta, uyển chuyển từ chối.
Sau bữa tối, nhóm người ồn ào muốn tới phòng bao lầu 5 hát karaoke, trong phòng bao lờ mờ, lớp trưởng cầm micro hát bài << nụ hôn biệt ly>> của Trương Học Hữu.
Nhưng cẩn thận nghe kỹ, 6 âm thì có đến 5 âm lạc nhịp.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ồn ào, dựa vào trên ghế sô pha mềm mại, khuỷu tay chống đầu, điện thoại di động trong túi rung lên.
[1: Tối nay tụ tập với bạn ở đâu?]
[y: Hội quán Dạ Giai. ]
[1: Số phòng?]
Tống Tịnh Nguyên vốn tưởng rằng anh chỉ tùy tiện hỏi, cũng không nghĩ nhiều: [512]
Trần Nghiên không trả lời nữa, Tống Tịnh Nguyên buồn chán lướt WeChat một lúc, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt lần nữa, Lâm Triều đã ngồi ở bên cạnh.
Tống Tịnh Nguyên giật mình.
"Tịnh Nguyên." Cách xưng hô thân mật này của Lâm Triều khiến cô không thoải mái, theo bản năng di chuyển sang bên cạnh một chút.
"Cậu còn nhớ tôi không?"
Tống Tịnh Nguyên không biết cậu ta muốn làm gì, nghi hoặc ngước mắt lên, giọng ngập ngừng: "Tôi biết cậu."
"Sao cậu lại xóa WeChat của tôi?"
"..." Tống Tịnh Nguyên có thói quen thanh lý danh bạ định kỳ, đối với những người không thân quen, cô thường lựa chọn xóa bỏ.
"Mấy năm qua cậu thế nào?"
"Rất tốt. Cảm ơn đã quan tâm."
Trong giọng nói lộ ra vài phần ý tứ chống cự.
"Bây giờ cậu có bạn trai chưa? Nếu chưa, chúng ta-"
Tống Tịnh Nguyên đang muốn mở miệng nói "Có" thì một nói lạnh như băng từ bên cạnh chen vào.
Giọng nói cứng rắn, nghe còn có chút không vui.
"Cậu cao 1m87 không?"
Lâm Triều ngơ ngác: "Không."
"Vậy cậu và cô ấy tốt nghiệp cùng một trường cấp ba à?"
"...Không."
"Cậu biết cô ấy thích uống sữa vị gì không?"
Lâm Triều mất kiên nhẫn: "Không biết."
"Cậu biết chơi piano không?"
"Không."
"Cậu biết cô ấy thích ăn ngọt hay mặn không?"
"Không biết."
Tống Tịnh Nguyên dừng lại vài giây, không dám tin ngẩng đầu lên, Trần Nghiên mặc một chiếc áo măng tô màu đen, một tay đút túi đứng bên cạnh, đường nét cằm sắc nhọn, mắt nheo lại, đồng tử đen kịt, mang lại cảm giác áp bách.
Anh không chút hoang mang ngồi xuống bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên eo cô, trong không khí tràn ngập một mùi hương sảng khoái, đôi môi mỏng nở một nụ cười chế giễu, giọng điệu khinh thường:
"Vậy thì cô ấy không thích cậu."
<>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook