Dâng Trào
-
C58: Anh chỉ có cảm giác với em
10.05.2024
Editor: Fino
Trần Nghiên biết những lời này của mình hơi vội vàng.
Nhưng câu nói "Em không có nhà" mà Tống Tịnh Nguyên nói trước bia mộ ngày đó giống như ma chú văng vẳng bên tai anh, mỗi lần nhớ tới, có cảm giác như hàng ngàn con kiến đang cắn xé trái tim mình, cực kỳ khó chịu.
Anh muốn làm gì đó để xua đi sự lo lắng của cô, nhưng lại cảm thấy, mặc dù nói hơn ngàn lời hứa hẹn, vẫn chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến chỉ có dùng hành động để chứng minh, anh thực sự sẽ cho cô một mái nhà.
Luật pháp hiện hành trong nước không cho phép bọn họ nghĩ đến hôn nhân ở độ tuổi này, vì vậy anh đã tìm kiếm trên Internet quốc gia nào có giới hạn tuổi kết hôn lỏng lẻo hơn.
Nhớ khi anh còn bé, mỗi ngày nhìn mối quan hệ bi thương không nói nên lời của Trần Chính và Lương Nguyệt, anh vô thức cho rằng, hôn nhân chính là xiềng xích của một đời người, một khi xiềng xích này được đeo lên, anh sẽ rơi vào một cái lồng giam, là khởi nguồn của một đời bất hạnh.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hôn nhân là một loại trách nhiệm, cũng là một loại cam kết.
Một tờ giấy tuy đơn giản, nhưng đó là thái độ của anh đối với cô gái của mình.
–
Trong mấy ngày tiếp theo, Trần Nghiên vẫn ở nhà với Tống Tịnh Nguyên. Khi Nguyên mưa liên tục, việc ra ngoài để thư giãn trở nên khó khăn, họ chỉ có thể làm ổ trong căn phòng nhỏ.
Nhưng Trần Nghiên không phải là người nhàm chán, anh đặt mua một cây đàn piano điện trong trung tâm thương mại, đặt nó trong phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, rèm cửa được kéo xuống, trong phòng hơi u ám mông lung. Tống Tịnh Nguyên ngồi trên thảm, ôm con thỏ bông mà Trần Nghiên tặng cho cô trước đây, Trần Nghiên đánh đàn để cô bớt buồn chán.
Chất lượng âm thanh của piano điện thấp hơn piano cơ một chút, nhưng sau khi Trần Nghiên điều chỉnh, ngược lại nhiều hơn vài phần cổ điển.
Anh biết rất nhiều bài hát, giống như một thư viện cá nhân, Tống Tịnh Nguyên nói cái gì anh cũng có thể đàn ra, ngay cả khi gặp một bài hát chưa từng nghe qua, mở máy nghe một lần, anh cũng có thể đàn lại.
Âm nhạc là liều thuốc tốt chữa lành cho con người.
Tâm trạng Tống Tịnh Nguyên thỉnh thoảng cũng tốt hơn, Trần Nghiên ôm cô vào lòng, khẽ đặt cằm trên hõm vai cô, dùng lòng bàn tay thon dài rộng lớn bao lấy mu bàn tay thanh tú của cô, dẫn cô cùng đánh đàn.
Anh không phải là người kiên nhẫn, nhưng anh có đủ kiên nhẫn với Tống Tịnh Nguyên.
Tống Tịnh Nguyên dần dần học được một ít bài hát đơn giản, có đôi khi đọc sách mệt mỏi, cô sẽ chui vào phòng tập tành chơi, lúc đó Trần Nghiên sẽ nhét vài quả cà chua bi vào miệng cô, khen cô gái nhỏ nhà anh có thiên phú.
Ba bữa ăn của hai người đều do Trần Nghiên chuẩn bị, anh không gọi đồ ăn bên ngoài nữa mà tự mình xuống bếp, có một lần, anh dậy từ lúc năm giờ để nấu cháo nấm trắng cho Tống Tịnh Nguyên. Mặc dù tay chân hơi luống cuống, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Tịnh Nguyên, anh cảm thấy thức cả đêm cũng đáng.
Tống Tịnh Nguyên nhớ trước đây đã đọc trên mạng, sống thử là khởi đầu của cơn ác mộng trong quan hệ giữa các cặp đôi, những thiếu sót giữa hai người sẽ lộ ra từng chút một, mâu thuẫn cũng dần lớn lên.
Nhưng cô cảm thấy tình huống này không xảy ra trên người mình.
Ngược lại càng ngày càng xác định, Trần Nghiên là một người thoạt nhìn kiêu ngạo phóng túng, nhưng thực chất lại rất cẩn thận và dịu dàng.
Khí sắc và trạng thái của cô dần dần tốt lên, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến bà nội, nhưng không còn cuồng loạn như trước nữa, chỉ là sẽ có chút hoài niệm.
Một đêm nọ, Tống Tịnh Nguyên cùng Trần Nghiên làm một bộ đề Toán, sau khi phê sửa giảng giải xong, Tống Tịnh Nguyên vươn vai một cái, vô tình làm rơi cuốn sách Hóa học của Trần Nghiên, sách rơi trên mặt đất, Tống Tịnh Nguyên cúi xuống nhặt, một mảnh giấy từ bên trong rơi ra, gió thổi qua khiến tờ giấy bay xa hơn.
Không đợi Tống Tịnh Nguyên đi qua lấy, trên mặt Trần Nghiên lộ vẻ căng thẳng hiếm thấy, cổ họng nghẹn lại: "Để anh."
Anh cúi xuống trước một bước, nhặt mảnh giấy lên, giấu đầu hở đuôi gấp lại, bỏ vào túi thay vì bỏ vào sách Hóa học.
Một loạt động tác không tự nhiên của anh khơi dậy lòng hiếu kỳ của Tống Tịnh Nguyên, cô chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Trần Nghiên, đó là gì vậy?"
"Không có gì." Trần Nghiên thản nhiên cười cười, "Chỉ là một tờ giấy tính toán bình thường thôi."
"Nhưng hình như anh hơi căng thẳng thì phải?"
"Có sao?" Trần Nghiên nhếch khóe miệng, lại khôi phục trạng thái thờ ơ, "Em nhìn lầm rồi."
...
Tại sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đêm khuya yên tĩnh.
Trần Nghiên lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên, chắc chắn rằng cô đã ngủ say, nhẹ nhàng bật ngọn đèn bên giường, lấy tờ giấy ban nãy từ trong túi ra.
Vài dòng ca từ được phác thảo trên đó, còn lác đác một vài đoạn nhạc phổ được ghi vội.
Trần Nghiên cau mày thật chặt, cửa sổ trong phòng không đóng, mái tóc đen bị gió thổi che khuất tầm mắt, quai hàm căng thẳng, ánh đèn bàn mờ ảo vàng vọt có chút mơ hồ, ngón tay thon dài cầm một cây bút chì, ngòi bút cùng giấy tạo ra âm thanh "sột soạt", đặc biệt rõ ràng trong căn phòng nhỏ.
Không tới nửa phút, những từ vừa viết lại bị anh xóa đi.
Chiếc bóng màu đen được phóng đại lên bức tường trắng, cảm hứng luôn xuất hiện vào nửa đêm, Trần Nghiên viết một số nốt nhạc, lúc tâm phiền ý loạn, anh sẽ rút một điếu từ bao thuốc trên bàn nhỏ bên cạnh, châm lửa, sợ mùi khói sẽ ám trong phòng, hút chưa được mấy hơi lại dập tắt.
Đồng hồ treo tường quay một vòng lại một vòng, đến khi kim giờ chỉ vào số "2", anh mới ngừng viết.
Sắp đến sinh nhật Tống Tịnh Nguyên, anh chưa bao giờ là người giỏi tặng quà, đồ thường mua bằng tiền đều hơi tầm thường, suy nghĩ mấy ngày bèn quyết định viết một bài hát tặng cô.
Trước đây Trần Xu Phàm chỉ dạy anh một chút kiến thức về sáng tác nhạc, dùng để ứng phó ngẫu hứng biến tấu còn miễn cưỡng có thể, nhưng thật sự muốn độc lập sáng tác một ca khúc thì vẫn hơi khó khăn.
Anh mở điện thoại lên, lục lọi một vòng lớn trong danh bạ, cuối cùng tìm được một vài người bạn mà Trần Xu Phàm đã kết giao lúc còn sống, họ đều là những người có ảnh hưởng tương đối trong giới âm nhạc, anh chuẩn bị tìm thời gian thăm hỏi họ một chút.
–
Một tuần sau, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên trở lại trường học.
Mọi người xung quanh ít nhiều đều biết trong nhà cô đã xảy ra chuyện không hay, ai cũng không hỏi nhiều, giáo viên cũng chỉ an ủi cô mấy ngày nay không cần lo lắng, có vấn đề gì có thể đến văn phòng hỏi.
Thẩm Chi Ý kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường gần đây, ngay cả Phan Vũ thẳng nam cũng không biết tìm ở đâu ra không ít truyện cười, chính vì muốn điều chỉnh cảm xúc của cô một chút.
Tiết tự học thứ nhất vào buổi tối, lớp trưởng lớp Hai xách một cái hộp đóng gói rất lớn từ ngoài về, đứng ở trên bục giảng nói với các bạn: "Tối nay tan học mọi người đừng quên nhé!"
Trăm miệng một lời gật đầu nói "được".
Tống Tịnh Nguyên không hiểu gì, nghiêng đầu hỏi Thẩm Chi Ý bên cạnh: "Tối nay lớp chúng ta có hoạt động gì sao?"
"À đúng rồi, mình quên nói với cậu." Thẩm Chi Ý nhích lại gần cô, "Hôm nay là sinh nhật của lão Vương, chúng mình đã chuẩn bị một bất ngờ, sau khi tan học sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho thầy ấy."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu hiểu rõ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, lớp trưởng chạy đến văn phòng tìm giáo viên, đèn trong phòng học đã tắt, hộp bánh được mở ra, Phan Vũ thắp nến, ngọn lửa nhảy múa đặc biệt dễ thấy trong bóng tối.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng học bị đẩy ra, lão Vương bị lớp trưởng bịt mắt tiến vào, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, trong phòng học vang lên từng tiếng hoan hô, sau đó mọi người cùng đồng thanh bài hát mừng sinh nhật, hô to "Chúc mừng sinh nhật thầy".
Lão Vương ngỡ ngàng vài giây, người đàn ông trung niên này bình thường thích mặc áo polo kẻ sọc, đứng lớp luôn thích kéo dài thêm năm phút, hiển nhiên đã quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
"Cảm ơn các em đã chuẩn bị điều bất ngờ này cho thầy. Thầy rất cảm động".
Mọi người bắt đầu chia bánh, không biết ai bắt đầu trước, móc một miếng kem mạnh dạn bôi lên mặt lão Vương, trào lưu này nhanh chóng lan rộng và lên men, mọi người bắt đầu đuổi nhau bôi kem lên người đối phương.
Tống Tịnh Nguyên một đường né tránh, vẫn bị Thẩm Chi Ý bôi mấy cái lên mặt, giống như một con mèo nhỏ.
"Bảo bối, đừng trốn." Ngón tay Thẩm Chi Ý dính một miếng kem lớn, quơ tay đuổi theo, "Cậu chạy không thoát đâu."
Tống Tịnh Nguyên không còn cách nào khác, một bên quay đầu nhìn xung quanh một bên chạy ra khỏi phòng học, lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Cô đưa tay xoa trán, một giọng nói trầm thấp lười biếng lọt vào tai cô: "Một ngày không gặp, cũng không cần phải nhiệt tình với bạn trai như vậy chứ?"
Tống Tịnh Nguyên lùi lại một bước, ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đẹp sâu thẳm kia.
Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi chỉ lo tổ chức sinh nhật cho thầy giáo, quên mất Trần Nghiên chờ mình tan học ở bên ngoài.
"Lớp em đang tổ chức sinh nhật thầy." Giọng nói của cô có chút áy náy, "Em quên nói với anh."
Trần Nghiên không trả lời, nhấc điện thoại lên chụp cho cô một bức ảnh, ánh sáng trong hành lang mờ ảo, các đường nét trên khuôn mặt của cô gái trở nên dịu dàng hơn, khoảnh khắc anh nhấn nút chụp, đôi mắt cô mở to, mái tóc trên trán hỗn độn, trên chóp mũi vẫn còn kem trắng.
Anh cúi đầu nhìn một lúc, cười khẽ.
Mẹ kiếp, sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Tống Tịnh Nguyên vội vàng che mặt: "Anh xóa ảnh mau!"
"Không xóa." Trần Nghiên nhếch môi cười xấu xa, "Thật đẹp biết bao."
Tống Tịnh Nguyên cố ý quay đầu không để ý đến anh, Trần Nghiên lấy trong cặp sách ra một gói khăn giấy, nắm cằm cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi lớp kem trên mặt.
Trên ngón tay Tống Tịnh Nguyên vẫn còn dính kem vừa rồi dùng để tấn công Thẩm Chi Ý, đôi mắt to tròn đảo quanh, trong đầu lóe lên một ý nghĩ quỷ quyệt, cô kiễng chân lên, bôi khối kem kia lên sống mũi của Trần Nghiên.
Các đường nét trên khuôn mặt anh rắn rỏi, sống mũi đặc biệt cao, với miếng kem nhỏ này càng thêm tương phản và dễ thương.
Nhưng Trần Nghiên cũng không chớp mắt, tiếp tục giúp cô lau kem trên mặt, sau đó nắm cổ tay cô: "Bôi xong chưa?"
Tống Tịnh Nguyên "a" một tiếng, anh lại lau sạch vết kem trên ngón tay cô.
Tống Tịnh Nguyên bị phản ứng ngoài ý muốn của anh làm cho trở tay không kịp: "Sao anh không phản ứng?"
Trần Nghiên cười cười, nhướng mày nhìn cô: "Em cảm thấy anh nên làm cái gì?"
"Chỉ là... không phải anh nên ngăn em lại sao?"
"Lỡ như anh không cho, em tức giận không để ý đến anh thì làm sao bây giờ?" Trần Nghiên trêu ghẹo nói: "Lại bắt anh dỗ sao?"
"Em nào có tức giận như anh nói."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy người này đang chụp mũ lung tung cho mình.
"Nhưng mà—" Tống Tịnh Nguyên cong mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Anh như thế này nhìn rất dễ thương."
Từ nhỏ Trần Nghiên đã chán ghét người khác dùng từ dễ thương để hình dung mình, cũng không biết tại sao, chỉ đơn giản là cảm thấy từ này đặt ở trên người anh có một sự trái ngược không nói nên lời, còn nhớ lúc trước Trần Xu Phàm nói đùa với anh một lần, anh tức giận, không thèm để ý đến cô ấy mấy ngày.
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt này, đối với anh mà nói là tất cả ngoại lệ.
Yết hầu lên xuống, giọng điệu của anh trở nên bất đắc dĩ hơn một chút: "Chỉ cần em vui vẻ là được."
Sau khi tổ chức sinh nhật cho lão Vương, cả hai cùng nhau đi bộ về nhà.
Cổng trường có một gian hàng mới bán bánh ngọt, là loại bánh ngọt nguyên bản nhất, một nồi có mười lăm cái, lúc ra lò, mùi sữa bay đầy đường, Trần Nghiên đi qua mua cho Tống Tịnh Nguyên một túi nhỏ, nhìn cái miệng cô phồng lên, giống như một con sóc nhỏ.
"Tịnh Nguyên." Trần Nghiên lên tiếng gọi cô.
"Hả?" Tống Tịnh Nguyên quay đầu, thuận thế nhét một cái vào trong miệng.
"Sắp đến sinh nhật rồi, em có điều ước gì không?"
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó hơi xấu hổ nói: "Thật ra cũng có một điều, chẳng qua không tính là điều ước sinh nhật, lúc còn rất nhỏ em đã có điều ước này."
"Hả? Là cái gì?"
"Em muốn đi biển ngắm mặt trời mọc."
Khi Nguyên nằm trong đất liền, địa hình dạng lòng chảo, xung quanh bốn phía đều là núi, từ nhỏ Tống Tịnh Nguyên rất ít khi rời khỏi đây nên chưa từng có cơ hội nhìn thấy biển.
"Đơn giản như vậy sao?" Trần Nghiên ung dung nói, "Lệ Dương vừa lúc là thành phố ven biển, tìm ngày nghỉ sẽ mang em qua đó."
"Anh có đi với em không?"
"Chẳng lẽ không?" Trần Nghiên nhéo mũi cô, "Em còn muốn đi cùng ai?"
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, nhớ tới trước kia trên mạng đã từng thấy một câu như vầy.
——Người cùng bạn ngắm biển còn lãng mạn hơn cả biển, người cùng bạn ngắm bình minh còn dịu dàng hơn cả bình minh.
Những ngày ở trường cứ thế trôi qua, cuộc sống của cô dường như đã trở lại quỹ đạo.
Mỗi ngày cùng Trần Nghiên đến trường, buổi trưa và buổi tối sẽ hẹn đến căn tin ăn cơm, thỉnh thoảng Trần Nghiên sẽ đến đưa cho cô một ít đồ ăn nhẹ, thời gian còn lại, họ cùng nhau học tập chăm chỉ.
Sau giờ học, họ nắm tay nhau đi dạo trên phố, lúc đi ngang qua phố ăn vặt thì đi vào tìm kiếm những món ăn ngon, sau khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi, lại tập trung vào học tập.
Kết quả kỳ thi giữa kỳ tháng 4 được công bố, thứ hạng của Trần Nghiên lại tăng lên không ít, ngay cả chủ nhiệm lớp Chín cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc sinh hoạt lớp còn đặc biệt khen ngợi riêng anh.
Thẩm Duệ so sánh phiếu điểm của mình với Trần Nghiên, thiếu chút nữa in hẳn chữ "Sầu" lên mặt, cậu đưa tay vỗ vỗ anh: "Anh Nghiên."
Trần Nghiên cúi đầu viết hàm số, không để ý tới cậu.
"A Nghiên?"
"Nghiên Nghiên ~~!"
Trần Nghiên bị cậu gọi mà thấy ghê, quay đầu đá một cước: "Sống đủ rồi?"
"Thương lượng với cậu một chuyện được không?"
Trần Nghiên lạnh lùng nói: "Không được."
"Aizz, tôi còn chưa nói gì mà." Thẩm Duệ nhích ghế tới trước, nghiêng người nói nhỏ với anh, lại bị anh ghét bỏ đẩy ra.
Thẩm Duệ: "...?"
"Muốn nói thì nói cho đàng hoàng." Trần Nghiên nhíu mày, đá ghế cậu về vị trí cũ, "Cách tôi gần thế làm gì?"
"Không phải chứ." Thẩm Duệ không biết hôm nay vị đại thiếu gia này lại phát tật xấu gì, "Hai chúng ta ở trên sân đều uống chung một chai nước, tôi chỉ là muốn nói nhỏ với cậu, cậu nổi điên cái gì?"
"Ai từng uống chung một chai nước với cậu?" Trần Nghiên trở mặt không nhận, "Bớt nói bừa đi."
Thẩm Duệ: "?"
Trần Nghiên nhướng mày, chậm rãi nói: "Nếu cô gái nhà tôi biết, cô ấy sẽ ghen."
Thẩm Duệ: "..."
Với tính tình tốt bụng của Tống Tịnh Nguyên, đừng nói là ghen tuông, ngay cả tức giận cũng ấm áp, Trần Nghiên nhất định lại nói bậy.
"Cậu cứ tạo tin đồn như vậy cho học bá, cô ấy có biết không?"
Trần Nghiên hừ cười một tiếng "Có việc gì nói mau."
Nụ cười trên mặt Thẩm Duệ hơi thu lại, nghiêm túc nói: "Có thể để học bá dạy thêm cho tôi không?"
Trần Nghiên: "...?"
"Thành tích của cậu tiến bộ quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ tôi cũng đã cảnh cáo tôi rồi, nói nếu còn thi kém sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."
"Khuyên cậu mau chóng từ bỏ ý nghĩ này đi." Thẩm Duệ bên kia còn muốn lảm nhảm, Trần Nghiên trực tiếp cắt ngang, "Muốn cô gái nhà tôi dạy thêm cho cậu? Đầu óc cậu bị lừa đá à?"
"Tôi cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của cậu, tôi sẽ trả học phí mà." Thẩm Duệ không cho là đúng.
"Cô gái của ông đây sẽ thiếu chút tiền học thêm của cậu chắc?"
"..."
"Dẹp cái suy nghĩ này càng sớm càng tốt đi."
Vào cuối tuần đầu tiên sau kỳ thi giữa kỳ, Khi Nguyên bị bao phủ bởi mưa gió trong một thời gian dài, cuối cùng cũng quang đãng.
Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên ở nhà làm bài tập cả ngày, buổi tối sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên sẽ ngồi vào bàn học, nhưng không hiểu sao cô không tập trung được, không tìm được cảm hứng làm bài.
"Mệt sao?" Trần Nghiên đặt một đĩa dâu tây đã rửa sạch bên tay cô, thuận tay nhéo má cô.
"Cũng không hẳn." Tống Tịnh Nguyên nhét một quả dâu tây vào miệng, đây là loại dâu đắt nhất mà Trần Nghiên tìm thấy trong siêu thị, cắn một miếng là nước tràn ra ngoài, ngọt không chịu được. "Chỉ là không hiểu sao em hơi không muốn học."
"Vậy thì ra ngoài giải sầu đi. Dù sao ở nhà cả ngày cũng chán, cứ tiếp tục như vậy đầu óc sẽ hỏng đấy."
Tống Tịnh Nguyên thay một chiếc áo len màu xanh nhạt mà Trần Nghiên đã mua cho cô ở trung tâm thương mại trước đó, nói là cảm thấy cô mặc sẽ rất đẹp, trước ngực có in hình một con mèo nhỏ màu cam, nằm lười biếng trên bãi cỏ phơi nắng.
Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, "chậc chậc" nhận xét: "Con mắt chọn bạn gái của ông đây thật tốt."
Tống Tịnh Nguyên khẽ lẩm bẩm: "Miệng lưỡi trơn tru."
Hai người nắm tay nhau thong thả đi xuống cầu thang, gió chiều thổi tung sợi tóc hai bên gò má Tống Tịnh Nguyên, che mất tầm nhìn.
Họ bất tri bất giác đi đến một quảng trường gần tiểu khu, các bác gái ăn tối xong đang nhảy múa theo tiết tấu mạnh của "Phong cách quốc gia rực rỡ nhất", những đứa trẻ cưỡi xe đạp len qua giữa họ.
Hôm nay nhiệt độ cũng không thấp lắm, Tống Tịnh Nguyên mua một cây kem ốc quế ở ven đường, vị sô cô la, cắn từng miếng nhỏ.
Trần Nghiên cố ý không mua cho mình, thỉnh thoảng cúi xuống cướp vài miếng từ miệng cô, chỉ vì muốn trêu chọc cô, vết kem màu nâu còn sót lại ở khóe miệng, Trần Nghiên sẽ giở trò xấu hôn cô.
Da mặt Tống Tịnh Nguyên mỏng, xung quanh người qua đường không ít, Trần Nghiên lại là cao thủ bắt mắt, không bao lâu cô đỏ mặt, vươn tay đẩy anh: "Nếu anh muốn ăn, em đi mua cái khác cho anh."
Trần Nghiên ôm người vào lòng, mỉm cười, bộ dạng cực kỳ xấu xa: "Mua về có thể ngọt như miệng em không?"
...
Tống Tịnh Nguyên không thèm để ý đến anh.
Giữa quảng trường dựng một cái sân khấu, ánh đèn đủ mọi màu sắc làm cho người ta choáng váng, tiếng đàn ghita trầm bổng truyền tới từ xa đến gần, hai người cùng nhau đi qua góp vui.
Thật vất vả chen qua đám đông, còn chưa kịp đứng vững, màn hình điện tử phía sau sân khấu bắt đầu chiếu những khuôn mặt của khán giả bên dưới, thật trùng hợp, khuôn mặt của Trần Nghiên được dừng lại ở phía trên.
"Yo, không nghĩ tới là một anh chàng đẹp trai." Giọng người dẫn chương trình rất kích động, "Vậy chúng ta sẽ mời anh chàng đẹp trai này làm khán giả may mắn đến bổ sung tiết mục cho chúng ta nhé."
Tống Tịnh Nguyên giật mình, theo bản năng hỏi Trần Nghiên: "Anh muốn lên làm gì?"
Trần Nghiên xoa xoa đỉnh đầu cô an ủi, dẫn cô đến hàng ghế đầu, giống như tìm cho cô một vị trí VIP, ghé vào tai cô thì thầm: "Cho em xem bạn trai của em đẹp trai cỡ nào."
Tống Tịnh Nguyên vẫn còn hơi giật mình, nhìn Trần Nghiên đi về phía trước vài bước, trực tiếp nhảy lên sân khấu.
Là nhảy lên, không phải từ cầu thang phụ đi lên.
Bàn tay chống đỡ trên mặt sân khấu, chân dài nhẹ nhàng nhảy lên.
Người bình thường thực hiện hành động này sẽ hơi xấu hổ, nhưng đặt ở trên người Trần Nghiên lại đẹp trai lạ thường, khiến khán giả phải ồ lên thích thú.
Đi theo Trần Xu Phàm tham gia không ít trận đấu, Trần Nghiên đương nhiên không phải là người sợ sân khấu, anh hài lòng ngồi trên ghế, nhận lấy cây đàn guitar từ người dẫn chương trình, ngón tay thon dài trắng lạnh nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Tống Tịnh Nguyên không biết rằng anh còn có thể chơi guitar.
Trần Nghiên cong một chân giẫm lên thanh ngang bên dưới, ánh đèn xoay chuyển trên sân khấu được phản chiếu trong đôi mắt sắc bén của anh, như thể có vô số mảnh vỡ ngân hà trong đó.
Anh kéo micro bên cạnh qua, giọng nói trầm ấm vang vọng xung quanh: "Bài hát hôm nay dành tặng cho bạn gái của tôi."
Trái tim của Tống Tịnh Nguyên run lên.
Anh búng ngón tay hướng đến người đệm đàn bên cạnh, gảy hợp âm, đối phương hiểu, lập tức tìm được bản nhạc tương ứng.
Khúc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, Tống Tịnh Nguyên vô thức phiêu theo nhịp điệu, rất nhanh cô đã nhận ra bài hát này, đó là "Chỉ có cảm giác với em" của Điền Phức Chân.
Giọng hát của Trần Nghiên trầm thấp, giàu từ tính, ánh mắt anh dán chặt vào Tống Tịnh Nguyên, vô số cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt đẹp kia của anh, phối với tiếng đàn guitar đệm, hết thảy đều vừa vặn.
"Nụ cười ngọt ngào hơn, xinh đẹp hơn nhưng chẳng phải em thì cũng không đặc biệt,
Nước mắt đắng hơn mặn hơn, chỉ cần em xoa dịu, trời sẽ lại trong xanh,
Dựa vào gần hơn, cận kề hơn, mà không có cái ôm cũng xem như xa cách
Cả thế giới chỉ có cảm giác với em thôi."
...
Giọng hát du dương lại gợi cảm phát ra từ cổ họng anh, thu hút nhiều người qua đường dừng lại.
Trên người Trần Nghiên có một loại khí chất bướng bỉnh tự nhiên, anh hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng dường như nhếch lên, thoáng nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ dưới sân khấu, ý cười sâu hơn vài phần.
"Dù anh có nghịch ngợm, ngang bướng hơn, chỉ cần nhìn vào mắt em thôi, anh cũng sẽ thu liễm..."
Trần Nghiên cảm thấy những lời này khá phù hợp với anh, trước đây anh chơi bời lêu lổng vài năm, cũng coi như vừa nghịch ngợm vừa ngang bướng, nhưng hiện tại, anh cam tâm tình nguyện thu liễm vì Tống Tịnh Nguyên.
Hát xong một khúc, bầu không khí toàn quảng trường được đẩy lên cao trào, tiếng reo hò không ngớt, nhưng Trần Nghiên hoàn thành nó một cách rất bình tĩnh, trả lại cây đàn guitar cho người dẫn chương trình, cúi đầu chào rồi bước xuống sân khấu, dẫn Tống Tịnh Nguyên rời đi.
Sau khi rời khỏi đám đông huyên náo, Trần Nghiên cúi người ghé sát vào tai Tống Tịnh Nguyên, gằn từng chữ: "Anh, chỉ, có, cảm, giác, với, em."
Editor: Fino
Trần Nghiên biết những lời này của mình hơi vội vàng.
Nhưng câu nói "Em không có nhà" mà Tống Tịnh Nguyên nói trước bia mộ ngày đó giống như ma chú văng vẳng bên tai anh, mỗi lần nhớ tới, có cảm giác như hàng ngàn con kiến đang cắn xé trái tim mình, cực kỳ khó chịu.
Anh muốn làm gì đó để xua đi sự lo lắng của cô, nhưng lại cảm thấy, mặc dù nói hơn ngàn lời hứa hẹn, vẫn chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến chỉ có dùng hành động để chứng minh, anh thực sự sẽ cho cô một mái nhà.
Luật pháp hiện hành trong nước không cho phép bọn họ nghĩ đến hôn nhân ở độ tuổi này, vì vậy anh đã tìm kiếm trên Internet quốc gia nào có giới hạn tuổi kết hôn lỏng lẻo hơn.
Nhớ khi anh còn bé, mỗi ngày nhìn mối quan hệ bi thương không nói nên lời của Trần Chính và Lương Nguyệt, anh vô thức cho rằng, hôn nhân chính là xiềng xích của một đời người, một khi xiềng xích này được đeo lên, anh sẽ rơi vào một cái lồng giam, là khởi nguồn của một đời bất hạnh.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hôn nhân là một loại trách nhiệm, cũng là một loại cam kết.
Một tờ giấy tuy đơn giản, nhưng đó là thái độ của anh đối với cô gái của mình.
–
Trong mấy ngày tiếp theo, Trần Nghiên vẫn ở nhà với Tống Tịnh Nguyên. Khi Nguyên mưa liên tục, việc ra ngoài để thư giãn trở nên khó khăn, họ chỉ có thể làm ổ trong căn phòng nhỏ.
Nhưng Trần Nghiên không phải là người nhàm chán, anh đặt mua một cây đàn piano điện trong trung tâm thương mại, đặt nó trong phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, rèm cửa được kéo xuống, trong phòng hơi u ám mông lung. Tống Tịnh Nguyên ngồi trên thảm, ôm con thỏ bông mà Trần Nghiên tặng cho cô trước đây, Trần Nghiên đánh đàn để cô bớt buồn chán.
Chất lượng âm thanh của piano điện thấp hơn piano cơ một chút, nhưng sau khi Trần Nghiên điều chỉnh, ngược lại nhiều hơn vài phần cổ điển.
Anh biết rất nhiều bài hát, giống như một thư viện cá nhân, Tống Tịnh Nguyên nói cái gì anh cũng có thể đàn ra, ngay cả khi gặp một bài hát chưa từng nghe qua, mở máy nghe một lần, anh cũng có thể đàn lại.
Âm nhạc là liều thuốc tốt chữa lành cho con người.
Tâm trạng Tống Tịnh Nguyên thỉnh thoảng cũng tốt hơn, Trần Nghiên ôm cô vào lòng, khẽ đặt cằm trên hõm vai cô, dùng lòng bàn tay thon dài rộng lớn bao lấy mu bàn tay thanh tú của cô, dẫn cô cùng đánh đàn.
Anh không phải là người kiên nhẫn, nhưng anh có đủ kiên nhẫn với Tống Tịnh Nguyên.
Tống Tịnh Nguyên dần dần học được một ít bài hát đơn giản, có đôi khi đọc sách mệt mỏi, cô sẽ chui vào phòng tập tành chơi, lúc đó Trần Nghiên sẽ nhét vài quả cà chua bi vào miệng cô, khen cô gái nhỏ nhà anh có thiên phú.
Ba bữa ăn của hai người đều do Trần Nghiên chuẩn bị, anh không gọi đồ ăn bên ngoài nữa mà tự mình xuống bếp, có một lần, anh dậy từ lúc năm giờ để nấu cháo nấm trắng cho Tống Tịnh Nguyên. Mặc dù tay chân hơi luống cuống, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Tịnh Nguyên, anh cảm thấy thức cả đêm cũng đáng.
Tống Tịnh Nguyên nhớ trước đây đã đọc trên mạng, sống thử là khởi đầu của cơn ác mộng trong quan hệ giữa các cặp đôi, những thiếu sót giữa hai người sẽ lộ ra từng chút một, mâu thuẫn cũng dần lớn lên.
Nhưng cô cảm thấy tình huống này không xảy ra trên người mình.
Ngược lại càng ngày càng xác định, Trần Nghiên là một người thoạt nhìn kiêu ngạo phóng túng, nhưng thực chất lại rất cẩn thận và dịu dàng.
Khí sắc và trạng thái của cô dần dần tốt lên, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến bà nội, nhưng không còn cuồng loạn như trước nữa, chỉ là sẽ có chút hoài niệm.
Một đêm nọ, Tống Tịnh Nguyên cùng Trần Nghiên làm một bộ đề Toán, sau khi phê sửa giảng giải xong, Tống Tịnh Nguyên vươn vai một cái, vô tình làm rơi cuốn sách Hóa học của Trần Nghiên, sách rơi trên mặt đất, Tống Tịnh Nguyên cúi xuống nhặt, một mảnh giấy từ bên trong rơi ra, gió thổi qua khiến tờ giấy bay xa hơn.
Không đợi Tống Tịnh Nguyên đi qua lấy, trên mặt Trần Nghiên lộ vẻ căng thẳng hiếm thấy, cổ họng nghẹn lại: "Để anh."
Anh cúi xuống trước một bước, nhặt mảnh giấy lên, giấu đầu hở đuôi gấp lại, bỏ vào túi thay vì bỏ vào sách Hóa học.
Một loạt động tác không tự nhiên của anh khơi dậy lòng hiếu kỳ của Tống Tịnh Nguyên, cô chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Trần Nghiên, đó là gì vậy?"
"Không có gì." Trần Nghiên thản nhiên cười cười, "Chỉ là một tờ giấy tính toán bình thường thôi."
"Nhưng hình như anh hơi căng thẳng thì phải?"
"Có sao?" Trần Nghiên nhếch khóe miệng, lại khôi phục trạng thái thờ ơ, "Em nhìn lầm rồi."
...
Tại sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đêm khuya yên tĩnh.
Trần Nghiên lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ của Tống Tịnh Nguyên, chắc chắn rằng cô đã ngủ say, nhẹ nhàng bật ngọn đèn bên giường, lấy tờ giấy ban nãy từ trong túi ra.
Vài dòng ca từ được phác thảo trên đó, còn lác đác một vài đoạn nhạc phổ được ghi vội.
Trần Nghiên cau mày thật chặt, cửa sổ trong phòng không đóng, mái tóc đen bị gió thổi che khuất tầm mắt, quai hàm căng thẳng, ánh đèn bàn mờ ảo vàng vọt có chút mơ hồ, ngón tay thon dài cầm một cây bút chì, ngòi bút cùng giấy tạo ra âm thanh "sột soạt", đặc biệt rõ ràng trong căn phòng nhỏ.
Không tới nửa phút, những từ vừa viết lại bị anh xóa đi.
Chiếc bóng màu đen được phóng đại lên bức tường trắng, cảm hứng luôn xuất hiện vào nửa đêm, Trần Nghiên viết một số nốt nhạc, lúc tâm phiền ý loạn, anh sẽ rút một điếu từ bao thuốc trên bàn nhỏ bên cạnh, châm lửa, sợ mùi khói sẽ ám trong phòng, hút chưa được mấy hơi lại dập tắt.
Đồng hồ treo tường quay một vòng lại một vòng, đến khi kim giờ chỉ vào số "2", anh mới ngừng viết.
Sắp đến sinh nhật Tống Tịnh Nguyên, anh chưa bao giờ là người giỏi tặng quà, đồ thường mua bằng tiền đều hơi tầm thường, suy nghĩ mấy ngày bèn quyết định viết một bài hát tặng cô.
Trước đây Trần Xu Phàm chỉ dạy anh một chút kiến thức về sáng tác nhạc, dùng để ứng phó ngẫu hứng biến tấu còn miễn cưỡng có thể, nhưng thật sự muốn độc lập sáng tác một ca khúc thì vẫn hơi khó khăn.
Anh mở điện thoại lên, lục lọi một vòng lớn trong danh bạ, cuối cùng tìm được một vài người bạn mà Trần Xu Phàm đã kết giao lúc còn sống, họ đều là những người có ảnh hưởng tương đối trong giới âm nhạc, anh chuẩn bị tìm thời gian thăm hỏi họ một chút.
–
Một tuần sau, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên trở lại trường học.
Mọi người xung quanh ít nhiều đều biết trong nhà cô đã xảy ra chuyện không hay, ai cũng không hỏi nhiều, giáo viên cũng chỉ an ủi cô mấy ngày nay không cần lo lắng, có vấn đề gì có thể đến văn phòng hỏi.
Thẩm Chi Ý kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường gần đây, ngay cả Phan Vũ thẳng nam cũng không biết tìm ở đâu ra không ít truyện cười, chính vì muốn điều chỉnh cảm xúc của cô một chút.
Tiết tự học thứ nhất vào buổi tối, lớp trưởng lớp Hai xách một cái hộp đóng gói rất lớn từ ngoài về, đứng ở trên bục giảng nói với các bạn: "Tối nay tan học mọi người đừng quên nhé!"
Trăm miệng một lời gật đầu nói "được".
Tống Tịnh Nguyên không hiểu gì, nghiêng đầu hỏi Thẩm Chi Ý bên cạnh: "Tối nay lớp chúng ta có hoạt động gì sao?"
"À đúng rồi, mình quên nói với cậu." Thẩm Chi Ý nhích lại gần cô, "Hôm nay là sinh nhật của lão Vương, chúng mình đã chuẩn bị một bất ngờ, sau khi tan học sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho thầy ấy."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu hiểu rõ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, lớp trưởng chạy đến văn phòng tìm giáo viên, đèn trong phòng học đã tắt, hộp bánh được mở ra, Phan Vũ thắp nến, ngọn lửa nhảy múa đặc biệt dễ thấy trong bóng tối.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng học bị đẩy ra, lão Vương bị lớp trưởng bịt mắt tiến vào, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, trong phòng học vang lên từng tiếng hoan hô, sau đó mọi người cùng đồng thanh bài hát mừng sinh nhật, hô to "Chúc mừng sinh nhật thầy".
Lão Vương ngỡ ngàng vài giây, người đàn ông trung niên này bình thường thích mặc áo polo kẻ sọc, đứng lớp luôn thích kéo dài thêm năm phút, hiển nhiên đã quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
"Cảm ơn các em đã chuẩn bị điều bất ngờ này cho thầy. Thầy rất cảm động".
Mọi người bắt đầu chia bánh, không biết ai bắt đầu trước, móc một miếng kem mạnh dạn bôi lên mặt lão Vương, trào lưu này nhanh chóng lan rộng và lên men, mọi người bắt đầu đuổi nhau bôi kem lên người đối phương.
Tống Tịnh Nguyên một đường né tránh, vẫn bị Thẩm Chi Ý bôi mấy cái lên mặt, giống như một con mèo nhỏ.
"Bảo bối, đừng trốn." Ngón tay Thẩm Chi Ý dính một miếng kem lớn, quơ tay đuổi theo, "Cậu chạy không thoát đâu."
Tống Tịnh Nguyên không còn cách nào khác, một bên quay đầu nhìn xung quanh một bên chạy ra khỏi phòng học, lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Cô đưa tay xoa trán, một giọng nói trầm thấp lười biếng lọt vào tai cô: "Một ngày không gặp, cũng không cần phải nhiệt tình với bạn trai như vậy chứ?"
Tống Tịnh Nguyên lùi lại một bước, ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đẹp sâu thẳm kia.
Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi chỉ lo tổ chức sinh nhật cho thầy giáo, quên mất Trần Nghiên chờ mình tan học ở bên ngoài.
"Lớp em đang tổ chức sinh nhật thầy." Giọng nói của cô có chút áy náy, "Em quên nói với anh."
Trần Nghiên không trả lời, nhấc điện thoại lên chụp cho cô một bức ảnh, ánh sáng trong hành lang mờ ảo, các đường nét trên khuôn mặt của cô gái trở nên dịu dàng hơn, khoảnh khắc anh nhấn nút chụp, đôi mắt cô mở to, mái tóc trên trán hỗn độn, trên chóp mũi vẫn còn kem trắng.
Anh cúi đầu nhìn một lúc, cười khẽ.
Mẹ kiếp, sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Tống Tịnh Nguyên vội vàng che mặt: "Anh xóa ảnh mau!"
"Không xóa." Trần Nghiên nhếch môi cười xấu xa, "Thật đẹp biết bao."
Tống Tịnh Nguyên cố ý quay đầu không để ý đến anh, Trần Nghiên lấy trong cặp sách ra một gói khăn giấy, nắm cằm cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi lớp kem trên mặt.
Trên ngón tay Tống Tịnh Nguyên vẫn còn dính kem vừa rồi dùng để tấn công Thẩm Chi Ý, đôi mắt to tròn đảo quanh, trong đầu lóe lên một ý nghĩ quỷ quyệt, cô kiễng chân lên, bôi khối kem kia lên sống mũi của Trần Nghiên.
Các đường nét trên khuôn mặt anh rắn rỏi, sống mũi đặc biệt cao, với miếng kem nhỏ này càng thêm tương phản và dễ thương.
Nhưng Trần Nghiên cũng không chớp mắt, tiếp tục giúp cô lau kem trên mặt, sau đó nắm cổ tay cô: "Bôi xong chưa?"
Tống Tịnh Nguyên "a" một tiếng, anh lại lau sạch vết kem trên ngón tay cô.
Tống Tịnh Nguyên bị phản ứng ngoài ý muốn của anh làm cho trở tay không kịp: "Sao anh không phản ứng?"
Trần Nghiên cười cười, nhướng mày nhìn cô: "Em cảm thấy anh nên làm cái gì?"
"Chỉ là... không phải anh nên ngăn em lại sao?"
"Lỡ như anh không cho, em tức giận không để ý đến anh thì làm sao bây giờ?" Trần Nghiên trêu ghẹo nói: "Lại bắt anh dỗ sao?"
"Em nào có tức giận như anh nói."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy người này đang chụp mũ lung tung cho mình.
"Nhưng mà—" Tống Tịnh Nguyên cong mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Anh như thế này nhìn rất dễ thương."
Từ nhỏ Trần Nghiên đã chán ghét người khác dùng từ dễ thương để hình dung mình, cũng không biết tại sao, chỉ đơn giản là cảm thấy từ này đặt ở trên người anh có một sự trái ngược không nói nên lời, còn nhớ lúc trước Trần Xu Phàm nói đùa với anh một lần, anh tức giận, không thèm để ý đến cô ấy mấy ngày.
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt này, đối với anh mà nói là tất cả ngoại lệ.
Yết hầu lên xuống, giọng điệu của anh trở nên bất đắc dĩ hơn một chút: "Chỉ cần em vui vẻ là được."
Sau khi tổ chức sinh nhật cho lão Vương, cả hai cùng nhau đi bộ về nhà.
Cổng trường có một gian hàng mới bán bánh ngọt, là loại bánh ngọt nguyên bản nhất, một nồi có mười lăm cái, lúc ra lò, mùi sữa bay đầy đường, Trần Nghiên đi qua mua cho Tống Tịnh Nguyên một túi nhỏ, nhìn cái miệng cô phồng lên, giống như một con sóc nhỏ.
"Tịnh Nguyên." Trần Nghiên lên tiếng gọi cô.
"Hả?" Tống Tịnh Nguyên quay đầu, thuận thế nhét một cái vào trong miệng.
"Sắp đến sinh nhật rồi, em có điều ước gì không?"
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó hơi xấu hổ nói: "Thật ra cũng có một điều, chẳng qua không tính là điều ước sinh nhật, lúc còn rất nhỏ em đã có điều ước này."
"Hả? Là cái gì?"
"Em muốn đi biển ngắm mặt trời mọc."
Khi Nguyên nằm trong đất liền, địa hình dạng lòng chảo, xung quanh bốn phía đều là núi, từ nhỏ Tống Tịnh Nguyên rất ít khi rời khỏi đây nên chưa từng có cơ hội nhìn thấy biển.
"Đơn giản như vậy sao?" Trần Nghiên ung dung nói, "Lệ Dương vừa lúc là thành phố ven biển, tìm ngày nghỉ sẽ mang em qua đó."
"Anh có đi với em không?"
"Chẳng lẽ không?" Trần Nghiên nhéo mũi cô, "Em còn muốn đi cùng ai?"
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, nhớ tới trước kia trên mạng đã từng thấy một câu như vầy.
——Người cùng bạn ngắm biển còn lãng mạn hơn cả biển, người cùng bạn ngắm bình minh còn dịu dàng hơn cả bình minh.
Những ngày ở trường cứ thế trôi qua, cuộc sống của cô dường như đã trở lại quỹ đạo.
Mỗi ngày cùng Trần Nghiên đến trường, buổi trưa và buổi tối sẽ hẹn đến căn tin ăn cơm, thỉnh thoảng Trần Nghiên sẽ đến đưa cho cô một ít đồ ăn nhẹ, thời gian còn lại, họ cùng nhau học tập chăm chỉ.
Sau giờ học, họ nắm tay nhau đi dạo trên phố, lúc đi ngang qua phố ăn vặt thì đi vào tìm kiếm những món ăn ngon, sau khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi, lại tập trung vào học tập.
Kết quả kỳ thi giữa kỳ tháng 4 được công bố, thứ hạng của Trần Nghiên lại tăng lên không ít, ngay cả chủ nhiệm lớp Chín cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc sinh hoạt lớp còn đặc biệt khen ngợi riêng anh.
Thẩm Duệ so sánh phiếu điểm của mình với Trần Nghiên, thiếu chút nữa in hẳn chữ "Sầu" lên mặt, cậu đưa tay vỗ vỗ anh: "Anh Nghiên."
Trần Nghiên cúi đầu viết hàm số, không để ý tới cậu.
"A Nghiên?"
"Nghiên Nghiên ~~!"
Trần Nghiên bị cậu gọi mà thấy ghê, quay đầu đá một cước: "Sống đủ rồi?"
"Thương lượng với cậu một chuyện được không?"
Trần Nghiên lạnh lùng nói: "Không được."
"Aizz, tôi còn chưa nói gì mà." Thẩm Duệ nhích ghế tới trước, nghiêng người nói nhỏ với anh, lại bị anh ghét bỏ đẩy ra.
Thẩm Duệ: "...?"
"Muốn nói thì nói cho đàng hoàng." Trần Nghiên nhíu mày, đá ghế cậu về vị trí cũ, "Cách tôi gần thế làm gì?"
"Không phải chứ." Thẩm Duệ không biết hôm nay vị đại thiếu gia này lại phát tật xấu gì, "Hai chúng ta ở trên sân đều uống chung một chai nước, tôi chỉ là muốn nói nhỏ với cậu, cậu nổi điên cái gì?"
"Ai từng uống chung một chai nước với cậu?" Trần Nghiên trở mặt không nhận, "Bớt nói bừa đi."
Thẩm Duệ: "?"
Trần Nghiên nhướng mày, chậm rãi nói: "Nếu cô gái nhà tôi biết, cô ấy sẽ ghen."
Thẩm Duệ: "..."
Với tính tình tốt bụng của Tống Tịnh Nguyên, đừng nói là ghen tuông, ngay cả tức giận cũng ấm áp, Trần Nghiên nhất định lại nói bậy.
"Cậu cứ tạo tin đồn như vậy cho học bá, cô ấy có biết không?"
Trần Nghiên hừ cười một tiếng "Có việc gì nói mau."
Nụ cười trên mặt Thẩm Duệ hơi thu lại, nghiêm túc nói: "Có thể để học bá dạy thêm cho tôi không?"
Trần Nghiên: "...?"
"Thành tích của cậu tiến bộ quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ tôi cũng đã cảnh cáo tôi rồi, nói nếu còn thi kém sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."
"Khuyên cậu mau chóng từ bỏ ý nghĩ này đi." Thẩm Duệ bên kia còn muốn lảm nhảm, Trần Nghiên trực tiếp cắt ngang, "Muốn cô gái nhà tôi dạy thêm cho cậu? Đầu óc cậu bị lừa đá à?"
"Tôi cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của cậu, tôi sẽ trả học phí mà." Thẩm Duệ không cho là đúng.
"Cô gái của ông đây sẽ thiếu chút tiền học thêm của cậu chắc?"
"..."
"Dẹp cái suy nghĩ này càng sớm càng tốt đi."
Vào cuối tuần đầu tiên sau kỳ thi giữa kỳ, Khi Nguyên bị bao phủ bởi mưa gió trong một thời gian dài, cuối cùng cũng quang đãng.
Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên ở nhà làm bài tập cả ngày, buổi tối sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên sẽ ngồi vào bàn học, nhưng không hiểu sao cô không tập trung được, không tìm được cảm hứng làm bài.
"Mệt sao?" Trần Nghiên đặt một đĩa dâu tây đã rửa sạch bên tay cô, thuận tay nhéo má cô.
"Cũng không hẳn." Tống Tịnh Nguyên nhét một quả dâu tây vào miệng, đây là loại dâu đắt nhất mà Trần Nghiên tìm thấy trong siêu thị, cắn một miếng là nước tràn ra ngoài, ngọt không chịu được. "Chỉ là không hiểu sao em hơi không muốn học."
"Vậy thì ra ngoài giải sầu đi. Dù sao ở nhà cả ngày cũng chán, cứ tiếp tục như vậy đầu óc sẽ hỏng đấy."
Tống Tịnh Nguyên thay một chiếc áo len màu xanh nhạt mà Trần Nghiên đã mua cho cô ở trung tâm thương mại trước đó, nói là cảm thấy cô mặc sẽ rất đẹp, trước ngực có in hình một con mèo nhỏ màu cam, nằm lười biếng trên bãi cỏ phơi nắng.
Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, "chậc chậc" nhận xét: "Con mắt chọn bạn gái của ông đây thật tốt."
Tống Tịnh Nguyên khẽ lẩm bẩm: "Miệng lưỡi trơn tru."
Hai người nắm tay nhau thong thả đi xuống cầu thang, gió chiều thổi tung sợi tóc hai bên gò má Tống Tịnh Nguyên, che mất tầm nhìn.
Họ bất tri bất giác đi đến một quảng trường gần tiểu khu, các bác gái ăn tối xong đang nhảy múa theo tiết tấu mạnh của "Phong cách quốc gia rực rỡ nhất", những đứa trẻ cưỡi xe đạp len qua giữa họ.
Hôm nay nhiệt độ cũng không thấp lắm, Tống Tịnh Nguyên mua một cây kem ốc quế ở ven đường, vị sô cô la, cắn từng miếng nhỏ.
Trần Nghiên cố ý không mua cho mình, thỉnh thoảng cúi xuống cướp vài miếng từ miệng cô, chỉ vì muốn trêu chọc cô, vết kem màu nâu còn sót lại ở khóe miệng, Trần Nghiên sẽ giở trò xấu hôn cô.
Da mặt Tống Tịnh Nguyên mỏng, xung quanh người qua đường không ít, Trần Nghiên lại là cao thủ bắt mắt, không bao lâu cô đỏ mặt, vươn tay đẩy anh: "Nếu anh muốn ăn, em đi mua cái khác cho anh."
Trần Nghiên ôm người vào lòng, mỉm cười, bộ dạng cực kỳ xấu xa: "Mua về có thể ngọt như miệng em không?"
...
Tống Tịnh Nguyên không thèm để ý đến anh.
Giữa quảng trường dựng một cái sân khấu, ánh đèn đủ mọi màu sắc làm cho người ta choáng váng, tiếng đàn ghita trầm bổng truyền tới từ xa đến gần, hai người cùng nhau đi qua góp vui.
Thật vất vả chen qua đám đông, còn chưa kịp đứng vững, màn hình điện tử phía sau sân khấu bắt đầu chiếu những khuôn mặt của khán giả bên dưới, thật trùng hợp, khuôn mặt của Trần Nghiên được dừng lại ở phía trên.
"Yo, không nghĩ tới là một anh chàng đẹp trai." Giọng người dẫn chương trình rất kích động, "Vậy chúng ta sẽ mời anh chàng đẹp trai này làm khán giả may mắn đến bổ sung tiết mục cho chúng ta nhé."
Tống Tịnh Nguyên giật mình, theo bản năng hỏi Trần Nghiên: "Anh muốn lên làm gì?"
Trần Nghiên xoa xoa đỉnh đầu cô an ủi, dẫn cô đến hàng ghế đầu, giống như tìm cho cô một vị trí VIP, ghé vào tai cô thì thầm: "Cho em xem bạn trai của em đẹp trai cỡ nào."
Tống Tịnh Nguyên vẫn còn hơi giật mình, nhìn Trần Nghiên đi về phía trước vài bước, trực tiếp nhảy lên sân khấu.
Là nhảy lên, không phải từ cầu thang phụ đi lên.
Bàn tay chống đỡ trên mặt sân khấu, chân dài nhẹ nhàng nhảy lên.
Người bình thường thực hiện hành động này sẽ hơi xấu hổ, nhưng đặt ở trên người Trần Nghiên lại đẹp trai lạ thường, khiến khán giả phải ồ lên thích thú.
Đi theo Trần Xu Phàm tham gia không ít trận đấu, Trần Nghiên đương nhiên không phải là người sợ sân khấu, anh hài lòng ngồi trên ghế, nhận lấy cây đàn guitar từ người dẫn chương trình, ngón tay thon dài trắng lạnh nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Tống Tịnh Nguyên không biết rằng anh còn có thể chơi guitar.
Trần Nghiên cong một chân giẫm lên thanh ngang bên dưới, ánh đèn xoay chuyển trên sân khấu được phản chiếu trong đôi mắt sắc bén của anh, như thể có vô số mảnh vỡ ngân hà trong đó.
Anh kéo micro bên cạnh qua, giọng nói trầm ấm vang vọng xung quanh: "Bài hát hôm nay dành tặng cho bạn gái của tôi."
Trái tim của Tống Tịnh Nguyên run lên.
Anh búng ngón tay hướng đến người đệm đàn bên cạnh, gảy hợp âm, đối phương hiểu, lập tức tìm được bản nhạc tương ứng.
Khúc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, Tống Tịnh Nguyên vô thức phiêu theo nhịp điệu, rất nhanh cô đã nhận ra bài hát này, đó là "Chỉ có cảm giác với em" của Điền Phức Chân.
Giọng hát của Trần Nghiên trầm thấp, giàu từ tính, ánh mắt anh dán chặt vào Tống Tịnh Nguyên, vô số cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt đẹp kia của anh, phối với tiếng đàn guitar đệm, hết thảy đều vừa vặn.
"Nụ cười ngọt ngào hơn, xinh đẹp hơn nhưng chẳng phải em thì cũng không đặc biệt,
Nước mắt đắng hơn mặn hơn, chỉ cần em xoa dịu, trời sẽ lại trong xanh,
Dựa vào gần hơn, cận kề hơn, mà không có cái ôm cũng xem như xa cách
Cả thế giới chỉ có cảm giác với em thôi."
...
Giọng hát du dương lại gợi cảm phát ra từ cổ họng anh, thu hút nhiều người qua đường dừng lại.
Trên người Trần Nghiên có một loại khí chất bướng bỉnh tự nhiên, anh hơi cúi đầu xuống, đôi môi mỏng dường như nhếch lên, thoáng nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ dưới sân khấu, ý cười sâu hơn vài phần.
"Dù anh có nghịch ngợm, ngang bướng hơn, chỉ cần nhìn vào mắt em thôi, anh cũng sẽ thu liễm..."
Trần Nghiên cảm thấy những lời này khá phù hợp với anh, trước đây anh chơi bời lêu lổng vài năm, cũng coi như vừa nghịch ngợm vừa ngang bướng, nhưng hiện tại, anh cam tâm tình nguyện thu liễm vì Tống Tịnh Nguyên.
Hát xong một khúc, bầu không khí toàn quảng trường được đẩy lên cao trào, tiếng reo hò không ngớt, nhưng Trần Nghiên hoàn thành nó một cách rất bình tĩnh, trả lại cây đàn guitar cho người dẫn chương trình, cúi đầu chào rồi bước xuống sân khấu, dẫn Tống Tịnh Nguyên rời đi.
Sau khi rời khỏi đám đông huyên náo, Trần Nghiên cúi người ghé sát vào tai Tống Tịnh Nguyên, gằn từng chữ: "Anh, chỉ, có, cảm, giác, với, em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook