Dâng Trào
-
4: Cậu Cũng Bị Tôi Mê Hoặc Sao
21.02.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên phản ứng chậm hai giây, tim đập nhanh.
Cô còn chưa kịp quay người, cổ tay đã bị nhiệt độ mát lạnh bao phủ, Trần Nghiên kéo cô sang một bên, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại.
Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu bèn nhìn thấy quai hàm thon gầy của hắn, mùi bạc hà nhàn nhạt từ người hắn xộc vào khoang mũi.
Một giây sau Trần Nghiên buông cô ra, cụp mắt giải thích: "Có xe."
Tống Tịnh Nguyên quay đầu nhìn lại, ông chủ cửa hàng vừa vặn lái xe ba bánh đi ngang qua, trên xe chất đầy hàng hóa.
Nơi cô vừa đứng là một điểm mù, nếu Trần Nghiên không kéo cô, có thể đã bị va vào.
Người này chính là như vậy, tuy rằng bình thường nhìn không có biểu hiện gì, nhưng sẽ không ngồi yên khi người khác cần giúp đỡ.
Vừa rồi giúp cô chuyển sách là như vậy, hiện tại cũng vậy.
"Cám ơn." Cô cúi đầu nói.
Trần Nghiên mặt không chút thay đổi nói "Ừm" một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn di động.
Thẩm Duệ và Thẩm Chi Ý từ trong cửa hàng đi ra, Thẩm Chi Ý nhét một túi sữa dâu vào tay Tống Tịnh Nguyên: "Tịnh Nguyên, cho cậu đây."
Tống Tịnh Nguyên cảm ơn cô ấy, uống một ngụm nhỏ, vị dâu ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Thẩm Duệ ném chai nước ngọt vào tay Trần Nghiên, ngón tay mảnh khảnh móc vòng kéo, kéo về phía sau, đường gân trên mu bàn tay nổi lên, "phụt" một tiếng, bọt khí từ miệng lon bắn ra.
Trần Nghiên ngẩng đầu lên uống vài ngụm, yết hầu lăn lộn.
"Trách không được nhiều cô gái bị cậu mê hoặc như vậy." Thẩm Duệ nghịch nghịch chai nước ngọt trong tay, giơ ngón tay cái lên, "Thật sự rất đẹp trai."
"Sao?" Trần Nghiên nhướng mày, khoác lên vai anh, ghé sát vào tai, "Cậu cũng bị tôi mê hoặc sao?"
"Lăn đi." Thẩm Duệ vung tay ném cái chai vào người hắn, "Đừng có làm tôi thấy ghê tởm như vậy."
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, khuôn viên ở Khi Nguyên rất rộng, khắp nơi đều là cây bạch dương, phóng tầm mắt nhìn ra xa là một mảnh màu xanh biếc.
Trên đường từ nhà ăn trở về tòa nhà dạy học, có một hồ sen, trong hồ có mấy con cá vàng, mỗi khi tan học, luôn có rất nhiều cô gái đứng trên cầu vòm cho cá ăn.
Môi trường trong lành mới mẻ làm cho Thẩm Chi Ý rất tò mò, ầm ĩ muốn đi dạo trong khuôn viên trường, mấy người bèn từ lối đi nhà ăn đến hồ sen, lại đi dạo đến con đường rợp bóng cây gần đó.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang thong thả đi phía trước, dáng người cao thẳng.
Cô nhìn có chút xuất thần, tóc thổi loạn trên mặt.
So với dáng vẻ của hắn, Tống Tịnh Nguyên càng quen thuộc với bóng lưng hắn hơn.
Hình bóng mà cô đã thầm theo đuổi không biết bao nhiêu lần.
"Trần Nghiên!" Một giọng nữ truyền đến, Tống Tịnh Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn đi nơi khác.
Chúc Lan từ trong phòng học chạy ra, đứng bên cạnh Trần Nghiên, đưa tay khoác vào cánh tay hắn: "Sao anh không trả lời tin nhắn lúc trưa của em?"
"Không thấy." Trần Nghiên thản nhiên nói.
"Buổi tối tan học đi dạo cùng em không?"
"Không." Trần Nghiên đẩy cánh tay cô ta ra, không có chút hứng thú, "Tôi còn có việc phải làm."
"Được rồi." Chúc Lan có chút mất mát, nhưng vẫn cười ngọt ngào "Vậy về nhà anh nhắn tin cho em nhé."
"Ừ."
Sau khi Chúc Lan rời đi, Thẩm Chi Ý nhìn bóng lưng cô ta vài lần: "Đây là bạn gái mới của cậu sao?"
"Thế nào?" Thẩm Duệ nhướng mày, "Cậu có ý kiến gì?"
"Còn có ý kiến gì." Thẩm Chi Ý bĩu môi, "Vẫn là thẩm mỹ trước sau như một."
"Tôi không thích kiểu này, nhìn có vẻ không dễ nhìn." Cô ấy kéo cánh tay Tống Tịnh Nguyên, "Nếu tôi là con trai, tôi sẽ theo đuổi Tịnh Nguyên của chúng ta, người đẹp, lại đặc biệt ngoan, tốt biết bao."
Trần Nghiên vốn đang đi phía trước, nhưng khi nghe thấy lời này, không khỏi nở nụ cười.
Trái tim Tống Tịnh Nguyên căng thẳng.
Cậu ấy...!đang cười gì vậy?
–
Sau khi đưa bọn Thẩm Chi Ý trở lại lớp học, Trần Nghiên dựa vào ban công ở hành lang, hắn cao 1m87, liếc mắt là có thể xuyên qua cửa sổ phòng học nhìn vào bên trong.
Tống Tịnh Nguyên đang giúp cô giáo phát sách vở, một sợi tóc đen rũ xuống dán lên cổ cô, càng làm cho nước da trắng hơn.
Một nam sinh đi ngang qua vô tình đụng phải cô, vội vàng xin lỗi, cô cong khóe môi, nói với cậu ta không vấn đề gì.
"Đang nhìn gì vậy?" Thẩm Duệ vẫn đứng bên cạnh, liếc nhìn cả lớp, "Nhắc nhở cậu một chút, cậu đã có bạn gái."
"Tâm tư của cậu có thể đừng xấu xa như vậy không?", Trần Nghiên nhướng mí mắt liếc anh một cái, "Trừ yêu ra, tôi có thể làm gì khác chứ?"
"Tôi còn cần phải nói à." Thẩm Duệ nhướng mày, "Cậu biết nhiều lắm."
"Lăn đi." Trần Nghiên nện một cái trên vai anh.
Thẩm Duệ khẽ cười, cũng nhìn theo hắn: "Bất quá cậu ấy quả thật rất xinh, vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn."
Anh còn không quên trêu chọc: "Tốt hơn Thẩm Chi Ý nhiều."
"Ít nói một chút." Trần Nghiên rũ mí mắt, lại khôi phục bộ dạng thờ ơ: "Chẳng thay đổi gì cả."
Thẩm Duệ tựa hồ nghe được bí mật kinh khủng nào đó, sửng sốt vài giây: "Hai người quen nhau sao?"
"Hả?" Trần Nghiên nhướng mày, vẻ mặt nhàn hạ, "Đoán xem."
"Thôi đi." Thẩm Duệ ở cùng một chỗ với hắn đã lâu, nhìn bộ dáng bất cần đời này của hắn cũng biết là hắn lại nói đùa, câu vừa rồi khẳng định là thuận tiện nói bừa, anh hừ một tiếng, "Cậu cùng vị học bá kia bắn đại bác còn không tới, làm sao có thể biết nhau."
Trần Nghiên giật giật khóe miệng, nhưng không phản bác lại lời nói của anh.
Thẩm Duệ lại nhìn vài lần: "Không có hứng thú sao?"
"Tôi?" Trong con ngươi đen nhánh nhiều hơn vài phần ý cười, cả người vô cùng thư thái, "Cậu thấy tôi chủ động trêu chọc người khác bao giờ chưa?"
"Cũng phải."
Mặc dù Trần Nghiên đã từng có vài cô bạn gái, nhưng hắn chưa bao giờ là người chủ động trong mối quan hệ này, điểm này mọi người đều biết.
Thẩm Duệ nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi cảm khái.
Thằng cặn bã này còn rất có nguyên tắc.
–
Buổi chiều giữa giờ học, Tống Tịnh Nguyên ngồi tại chỗ làm bài tập, viết được nửa chừng thì có chút buồn ngủ, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong quảng trường nhỏ dưới lầu, học sinh cuối cấp đang cùng nhau tụ tập, lãnh đạo trưởng đứng trên bục "bơm máu gà" cho mọi người.
Các học sinh bên dưới biểu cảm khác nhau, có người tỏ ra thờ ơ, thiếu kiên nhẫn với dòng chữ "lão già này khi nào mới nói xong" được viết đầy mặt; có người nghe chăm chú, trên mặt mang theo ước mơ và chờ mong đối với tương lai; có người thờ ơ không đếm xỉa, không thể chờ đợi được muốn giải thoát khỏi nhà tù vô hình này; cũng có người cau mày, cầm cuốn sổ tay cúi đầu chạy đua với thời gian để học thuộc lòng, sự lo lắng, bất an hiện rõ trên gương mặt.
Cuộc sống cấp ba chính là như vậy, từ ngày bước chân vào trường, ai cũng mong được rời khỏi đây sớm một chút, nhưng sau khi thực sự rời xa, lại sẽ vào một đêm khuya nào đó, họ bắt đầu nhớ nhung những năm tháng thanh xuân nồng nhiệt lại chân thành này.
Giống như một loại rượu thuần hương, thời gian lắng đọng càng lâu, càng làm cho người ta cảm thấy nồng đậm, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Con người luôn không thể đồng thời có được thanh xuân và nhận thức về thanh xuân, đây cũng chính là sức hấp dẫn của nó.
Tống Tịnh Nguyên ngáp một cái, cô cảm thấy mình không giống với những người khác, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.
Vừa ngóng trông có thể rời đi sớm một chút để được tự do, lại ích kỉ mong thời gian có thể trôi chậm lại.
Trường học là mối liên kết duy nhất giữa cô và Trần Nghiên, một khi cô tốt nghiệp, mối liên kết duy nhất này sẽ bị cắt đứt, giống như con diều đứt dây, bay theo gió, rơi xuống những nơi khác nhau, rồi theo thời gian sẽ biến mất từng chút một khỏi trí nhớ của đối phương.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát, giống như kẹo cao su dính vào quần áo, dù thế nào cũng không thể giặt sạch.
Thẩm Chỉ Ý vừa từ cửa hàng trở về, nhìn Tống Tịnh Nguyên ngẩn người, giơ tay chọc chọc cái lúm đồng tiền của cô: "Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Tổng Tịnh Nguyên hoàn hồn, ánh mắt mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác: "Nghe giáo viên dưới lầu diễn thuyết một chút."
"Chuyện đó có gì thú vị đâu chứ?" Thẩm Chi Ý từ nhỏ phiền nhất chính là nghe các giáo viên phát biểu, cô ấy đặt mấy gói đồ ăn vặt lên bàn, lấy đi cây bút trong tay Tống Tịnh Nguyên, "Lại đây ăn chút gì nghỉ ngơi đi.
Vừa rồi lúc đi cửa hàng mình có gặp Thẩm Duệ đó."
Thẩm Chi Ý cười đắc ý, "Là mình cướp của em ấy."
Nhắc đến Thẩm Duệ, Tống Tịnh Nguyên bất giác nghĩ tới Trần Nghiên.
"Cậu và Thẩm Duệ là chị em ruột à?"
"Không phải, em ấy là em họ của mình."
Thẩm Chi Ý ngồi xuống ghế tiếp tục giải thích: "Chỉ là khi còn nhỏ mình ở cùng với bà ngoại, cho nên quan hệ tương đối tốt."
"Còn Trần Nghiên thì sao?" Tống Tịnh Nguyên mang theo chút tư tâm, cố gắng lấy một số thông tin về hắn từ Thẩm Chi Ý.
"Cậu ấy và Thẩm Duệ là bạn tốt, bọn mình quen nhau cũng đã lâu rồi."
Tống Tịnh Nguyên "Ồ ồ" hai tiếng: "Bảo sao nhìn các cậu rất thân quen."
"Thực ra cũng không quen lắm.
Thẩm Chi Ý nhai khoai tây chiên phát ra tiếng "rắc rắc", "Trước đây mình luôn học ở Thịnh Dương, chỉ có ngày nghỉ mới về, cho nên thời gian ở chung với Trần Nghiên cũng không nhiều."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, lấy một viên sô cô la từ trong túi ra, xé gói nhét vào miệng.
–
Buổi tối sau khi tan học, Tống Tịnh Nguyên tạm thời bị Đường Hân gọi đến quán trà sữa hỗ trợ, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
"Bà nội, cháu về rồi ạ."
Bà cười, từ trong bếp đi ra, đặt cơm đã chuẩn bị sẵn lên bàn: "Về đúng lúc lắm, mau rửa tay ăn cơm đi."
Tống Tịnh Nguyên thay đồng phục, lấy một túi giấy từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt bà: "Bà nội, gần trường mới mở một tiệm bánh ngọt, cháu mua một ít, bà nếm thử xem."
Bà lão cầm lấy chiếc túi trong tay cô, mở ra nhìn một chút, lộ ra vẻ lo lắng: "Không phải đắt lắm sao?"
"Không có." Tống Tịnh Nguyên cười cười, lấy từ trong túi ra một phong thư, đặt lên mặt bàn, sau đó khoác lên cánh tay của bà, "Bà xem, tiền lương làm thêm tháng này đã được thanh toán rồi."
"Còn nữa..." Tống Tịnh Nguyên dừng một chút, "Sinh hoạt phí mà người phụ nữ đó để lại cho cháu vẫn còn giữ trong thẻ, vẫn đủ cho chúng ta dùng."
Bà nội đau lòng vỗ vỗ mặt cô: "Bà nội không đành lòng nhìn cháu vất vả như vậy."
"Bà nội, bà đừng nghĩ như vậy, cháu không cảm thấy vất vả đâu."
Bà yên lặng lắc đầu.
Từ sau khi Tống Hồng Minh và Ngô Nhã Phương ly hôn, Tống Tịnh Nguyên vẫn luôn do bà chăm sóc, mặc dù cô ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng cô cũng đã phải chịu đựng quá nhiều điều không nên chịu đựng ở tuổi này.
"Tịnh Nguyên, đừng để bản thân quá mệt mỏi.
Bà nội hy vọng cháu có thể hoạt bát một chút giống những cô bé khác, thừa dịp còn trẻ, lớn mặt theo đuổi thứ mình thích, đừng để mình tiếc nuối, cũng đừng quá ủy khuất mình.
Lông mi Tống Tịnh Nguyên đột nhiên run lên,
Thứ mình thích.
Trong con ngươi màu nâu sẫm hiện lên một tia mất mát, Tống Tịnh Nguyên cụp mắt, cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Bà nội, nếu như bà nhất định không có được thứ mình thích thì sao ạ?"
"Không thử thì sao biết được?" Bà nội khẳng định, "Tịnh Nguyên nhà chúng ta tốt như vậy, ông trời rất công bằng, nhất định sẽ để lại những thứ tốt nhất cho cháu."
"Được rồi." Bà điểm một cái lên chóp mũi cô, "Mau ăn đi."
Ăn xong, Tống Tịnh Nguyên trở về phòng, ngồi vào bàn học, bất giác nhớ tới lời bà nói.
Ông trời thực sự sẽ để lại những điều tốt đẹp nhất cho cô sao?
Từ nhỏ cô đã học rất tốt, tính cách ngoan ngoãn, ít khi nổi nóng với người khác, trong miệng ba mẹ cô là một "con nhà người ta" điển hình.
Nhưng cô không cảm thấy ông trời chiếu cố cho cô bất cứ điều gì.
Ba mẹ ly hôn, cô buộc phải học cách tự lập, điều này đã xảy ra với cô khi còn rất nhỏ.
Nếu như nhất định phải nói có vận may gì, có lẽ là để cho cô và Trần Nghiên gặp nhau.
Nhưng cô không dám quá tham lam, có thể nói chuyện với hắn đã khiến cô rất thỏa mãn rồi.
Cô lấy cuốn nhật ký ra, muốn viết gì đó ở trang mới nhất, động tác trong tay run lên, vài mảnh giấy bạc màu từ bên trong rơi ra.
Là "Tống Đông Dương Mã Sinh Tự" trong sách giáo khoa tiếng Trung lớp 9.
Tống Tịnh Nguyên còn nhớ rõ, lúc đó Khi Nguyên vừa bước vào mùa mưa, nói đến tiết học này, ngoài cửa sổ bầu trời bị mây đen bao phủ, xung quanh nóng bức ngột ngạt.
Lớp Ngữ văn vừa vặn được sắp xếp vào tiết đầu tiên của buổi chiều, toàn bộ lớp học đều trong trạng thái buồn ngủ, giáo viên gọi người đọc văn bản, Trần Nghiên bị gọi, Tống Tịnh Nguyên cuối cùng đã có thể nhân cơ hội này quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người hắn, giọng nói lười biếng, còn mang theo chút cảm giác khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
"Trời rất lạnh, nghiên mực băng cứng, ngón tay không co duỗi được, không được lười biếng."
Cô lập tức nhớ kỹ câu nói này, chỉ vì ở đó có tên hắn.
Không biết có phải mình quá thích hay không, chỉ nghe thấy chữ "Nghiên" kia, trong lòng Tống Tịnh Nguyên không khỏi có chút khẩn trương.
Sau khi tốt nghiệp, cô xé trang sách Ngữ văn này ra kẹp vào nhật ký, trân trọng nó một cách nực cười.
Tờ giấy bị lật phát ra âm thanh, Tống Tịnh Nguyên cầm một cây bút máy màu đen, đầu bút ma sát vào mặt giấy phát ra tiếng "sột soạt".
Chữ viết của cô sạch sẽ và duyên dáng, từng nét từng nét viết xuống mấy chữ.
"Trời rất lạnh, nghiên mực bưng cứng, ngón tay không có duỗi được, không được lười biếng."
Cậu ấy tên là Trần Nghiên, nghiên trong nghiên mực.
Không phải 'cy'..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook