Đáng Tiếc Không Phải Anh
-
Chương 45
Tình yêu rất đẹp, nhưng thời gian đã dần làm phai nhạt đi,
đôi khi, tình yêu qua đi, kết cục còn lại chỉ là im lặng.
Một tuần trước hôn lễ, tôi bắt đầu mất ngủ cả đêm. Tôi thường xuyên nhớ về khoảng khắc lần đầu tiên gặp Hướng Huy, nhớ về phòng làm việc ở CLB Thanh nhạc, nơi mà tôi và anh đã ở cùng nhau đêm đó, nhớ về những yêu chiều của anh dành cho tôi, nhớ về lúc anh đỏ mặt tim đập nhanh nói với tôi ba chữ... Nhớ rồi lại nhớ, có thời cảm thấy mỉm cười, có thời lại đầy đắng cay, có thời lại ngọt ngào, cũng có thời chan chứa nước mắt.
Tôi đã từng cho rằng bản thân mình sẽ không nhớ đến chuyện quá khứ đã sớm bị lạc trong cái thế giới bụi trần của tôi và anh, tựa như gần như xa, giống thật mà lại là giả, tôi cho rằng tôi có thể quên, có thể thoát khỏi, luôn cho rằng nó đã sớm rời xa tôi, nhưng thực tế, nó vẫn luôn ẩn mãi trong tim tôi.
Trình Anh nói thời khắc làm cô dâu trong là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, nhưng tôi lại càng ngày càng tiều tụy. Mắc phải bệnh mất ngủ nghiêm trọng hơn nữa còn gần ngày kết hôn khiến tôi càng thêm buồn bực, mỗi một ngày tôi càng thêm lo âu bất an.
Tôi không phải không thấy ánh mắt lo lắng của Trần Vũ Hoa, nhưng tôi lại không thể nói được gì.
Một đêm, tôi vừa uống thuốc ngủ đặt lưng không lâu, Chim To gọi điện đánh thức tôi.
Tôi cảm thấy kì lạ, bình thường chỉ có Như Yên và tôi liên lạc, trước giờ Chim To không tìm tôi, hôm nay có chuyện gì sao? Chẳng lẽ Như Yên có chuyện, tôi lập tức từ trên giường ngảy xuống, không kịp mặc thêm áo ngoài, vội vàng nhận điện thoại di động đang kêu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Đầu bên kia điện thoại Chim To do dự rất lâu mới mở miệng: “Diệp Tử, có một chuyện anh muốn nói với em.”.
Tôi lập tức cảnh giác, không nghĩ ngợi gì nói: “Nếu như về Hướng Huy, em không muốn nghe. Chim To, phải, Hướng Huy là bạn anh không sai, nhưng Trần Vũ Hoa cũng vậy.”.
Như lâu đến nửa ngày anh ta không lên tiếng, tôi nóng nảy: “Anh không nói gì em cúp máy đây.”. Tôi phát hiện cuộc nói chuyện của chúng tôi rất khó tiếp tục kéo dài, anh ta chỉ muốn nói về Hướng Huy, còn tôi căn bản không nguyện ý nghe.
Giọng nói Chim To có chút đông cứng: “Nếu như Hướng Huy gọi điện thoại cho em, mong em hãy dành chút thời gian thông báo lại cho anh.”.
“Vì sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Hai ngày trước Hướng Huy bị công ty cử đi Indonexia.” Chim To nói ngắn gọn.
“Thế thì sao?” Anh ấy đi đâu chẳng lẽ còn cần báo cáo trước với tôi sao, không nói bây giờ quan hệ của chúng tôi không biết gọi là cái gì, ngay cả bạn bè, cũng không như thế này.
Chim To như bị tôi chọc tức, thấp giọng chửi thề, sau đó gầm nhẹ với tôi: “Đại tiểu thư à, em không xem truyền hình, không nghe tin tức sao?”.
Tôi lập tức cầm lấy điều khiển từ xa mở TV.
Vùng biển Ấn độ Dương, phía tây nam đảo Java Indonexia vào lúc 15strong0’ theo giờ địa phương ngày 17 đã xảy ra động đất rất mạnh, gây ra sóng thần. Các quan chức Indonexia cho biết, sóng thần đã khiến 668 người thiệt mạng, địa phương thiếu hệ thống báo động sớm...[46]
Đây là dòng chữ nhỏ xuất hiện trên màn hình, tôi nhìn mơ hồ, đầu rung động rầm rầm, ồn ào làm tôi không có cách nào tĩnh tâm suy nghĩ.
“Hướng Huy, anh ấy... có nguy hiểm gì không?” Tôi nói quá nhanh, gần như cắn phải đầu lưỡi mình.
“Hiện giờ anh không thể liên hệ được với cậu ta, gọi điện thoại di động đều ở ngoài vùng phủ sóng.”
Tôi ngã ngồi lên trên giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Diệp Tử, sau khi Hướng Huy thoát khỏi nguy hiểm nhất định sẽ gọi đầu tiên cho em, đến lúc đó em gọi cho anh báo tin bình an.”
Tôi đờ đẫn đồng ý.
Sau khi cúp máy, tôi thử gọi đến điện thoại di động của Hướng Huy, quả đúng như Chim To đã nói, ngoài vùng phủ sóng.
Tắt đèn, tôi giấu mình vào bóng tối, hai tay ôm lấy đầu gối, mắt gần như nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không hề chớp.
Kim đồng hồ cứ nhảy lên từng nhịp, một cách một cách từ từ qua đi, thời gian như mất mát từng phút từng giây.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ, cũng không thể ngừng nhớ lại. Những lời Chim To vừa mới nói, từng đoạn từng đoạn chắp vá thành hình, ép tôi không thở nổi.
Nếu như Hướng Huy vừa đúng ở vùng biển đó, nếu như anh xảy ra chuyện, nếu như anh không thể bình an trở về, nếu như... Tôi không dám nghĩ tiếp.
Tôi run run tay, hung hăng gặm móng tay mình.
Cả căn phòng ngoài đèn báo xanh màn hình điện thoại, không còn một ánh sáng nào khác. Tôi ngồi ngây ngốc, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết thời gian đã trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động tôi vang lên trong đêm khuya, âm thanh như thể rất tự nhiên.
Tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của mình. “Alô.”, lời vừa nói ra, nước mắt cũng theo đó nhỏ giọt rơi xuống.
“Diệp Tử, là anh.” Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
Cuối cùng tôi bật khóc thành tiếng, “Hướng Huy, anh sao rồi?”. Tôi khóc thất thanh thấm đẫm nước mắt.
“Tạm thời anh không có gì nguy hiểm, Diệp Tử, em đừng lo lắng, anh nhất định còn sống để trở về gặp em.” Giọng nói anh cô đơn mờ ảo, lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, dường như nghe được tiếng con thuyền ngắc ngoải vượt qua sóng biển dữ dội, tôi không kìm chế được, nước mắt quyết liệt tuôn trào, trước mắt đột nhiên thấy mơ hồ không rõ.
Tôi không biết rõ trong giờ phút này tôi có thể nói được gì.
Tôi không biết rõ trong giờ phút này anh đang nghĩ gì.
Tôi chỉ biết rõ tôi sẵn sàng dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy anh được bình an trở về.
“Diệp Tử, anh thực sự rất vui. Nếu như bây giờ anh đi như vậy, những lời nói cuối cùng lại được nói với em. Anh không còn gì tiếc nuối.” Giọng nói trầm ấm của anh mỏi mệt, cạn kiệt không còn sức lực.
Tôi khóc nức nở, “Hướng Huy, anh không nên nói bậy, anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.”.
Anh cười dịu dàng, “Diệp Tử, anh biết em còn quan tâm đến anh, thế là đủ rồi.”.
Tôi không có cách nào nói hoàn chỉnh một câu nói, gương mặt tôi, trên tay, trên điện thoại di động, trên áo ngủ thấm đầy nước mắt. Trước giờ tôi chưa bao giờ khổ sở như vậy, ngay cả những năm Hướng Huy ra đi, tôi cũng chưa từng thế này.
Hướng Huy im lặng, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại rất dài, tôi gấp gáp gọi: “Hướng Huy, anh còn nghe không?”.
“Anh đang nghe.”, anh nói mất âm cuối, có một chút thất vọng và buồn đau, càng nhiều là nỗi cay đắng.
Tôi cầm chặt điện thoại di động khóc nức nở không tiếng, nỗi yếu ớt của tôi, cái bất lực của tôi, tinh thần của tôi, lúc này tất cả bộc lộ rõ.
Bỗng nhiên hơi thở anh trở lên dồn dập, tôi chỉ kịp nghe tiếng anh nói: “Diệp Tử, nhớ rõ anh yêu em.”. Tín hiệu điện thoại di động bị gián đoạn.
Kể từ lúc đó, tôi không nhận được điện thoại của anh.
Suốt cả đêm, tôi trằn trọc suy nghĩ mọi chuyện. Chỉ đến lúc trời gần sáng, mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ, tôi mơ thấy người Hướng Huy đầm đìa máu đứng trước mặt tôi, duỗi tay về phía tôi, nói với tôi anh rất yêu tôi.
Lúc tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi thậm chí không dám nhắm mắt lại, tôi sợ lúc tỉnh lại lần nữa, lại nghe đến một tin dữ thình lình xảy ra, tôi càng thêm sợ hãi là phát hiện tất cả mọi chuyện chỉ là hư ảo.
Tôi đột nhiên hiểu rõ, có một số việc không thể trốn tránh, càng muốn chạy trốn sẽ càng khiến cuộc sống của tôi trở thành một đống hỗn độn.
Tôi không thể không thừa nhận tôi đã rất đau đớn khi phải mất đi Hướng Huy, không có cách nào quên được khoảng thời gian chúng tôi từng qua lại, nếu như tôi vẫn kiên trì ở bên Trần Vũ Hoa thì sẽ làm cả ba người cùng đau khổ.
“Trần Vũ Hoa, em muốn nói chuyện với anh.”
Lịch sử tiếp diễn trùng hợp đến ngạc nhiên, tình cảnh này dường như đã quen thuộc.
“Buổi tôi đi, anh sẽ đón em.” Anh cười nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đã lâu không cùng ăn cơm rồi.”.
Tôi gật đầu, nghĩ đến anh không nhìn thấy, lại trả lời, “Vâng.”.
Tôi và anh sắp đặt chân vào nhà thờ thiêng liêng để thành hôn, nhưng lại khách khí như vậy, có phải cảm thấy quá châm chọc hay không.
Bữa tiệc lớn tại nhà hàng Pháp, rượu vang góp vui, hoa hồng tươi đẹp, đàn violin làm nhạc đệm, anh ấy dường như sớm đã có chuẩn bị.
“Trần Vũ Hoa, em không thể kết hôn với anh.” Vừa mới ngồi vào bàn ăn, tôi liền nói thẳng vào vấn đề.
“Cuối cùng em cũng nói câu này.” Anh thở dài, tay nắm chặt.
Tôi gục đầu xuống, giật giật môi, “Em xin lỗi.”.
“Diệp Tử, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt?” Trong mắt anh ẩn chứa sự tức giận.
Tôi giật mình, tâm trí chao đảo, đúng vậy, rốt cuộc anh ấy có chỗ nào không tốt.
Nho nhã, lịch sự, làm việc nghiêm túc, tuổi còn trẻ đã độc lập đảm dương một phía công việc công ty. Không có thói quen xấu, nếu như buổi tối tăng ca còn báo cáo với tôi. Nhớ rõ ngày sinh nhật tôi, ngày kỉ niệm chúng tôi quen nhau, cho dù những ngày lễ bé nhỏ không đáng kể, anh vẫn nghĩ tất cả cách để tặng quà cho tôi, làm cho tôi hạnh phúc.
Tôi rõ ràng biết anh rất tốt, nhưng vì sao tôi lại không có cách tiếp nhận anh?
Anh ấy, dù sao cũng không phải anh ấy.
Anh nắm lòng bàn tay tôi đặt vào lồng ngực ấm nóng của anh, thì thào nói, “Diệp Tử, có phải em không có trái tim hay không?”.
Câu này, Lâm Sâm cũng từng hỏi tôi, lúc ấy tôi đã trả lời cái gì?
Tôi có thể không kiêng nể gì nói những lời hồ đồ với Lâm Sâm, nhưng đối mặt với Trần Vũ Hoa, tôi hèn nhát không dám mở miệng, bởi vì, tôi đã nợ anh quá nhiều.
Trần Vũ Hoa mạnh mẽ kéo tôi vào ngực anh, điên cuồng hôn tôi, tôi có thể cảm nhận được thân thể anh đang run nhè nhẹ. Tôi không cố thoát, cũng không có rơi lệ, tôi chỉ giống như người đầu gỗ mặc cho anh làm bất cứ điều gì.
Bỗng nhiên, anh dừng hành động lại. Đấm một quyền lên ghế dựa, suy sụp nói: “Anh đã từng thua cậu ta một lần, không nghĩ bây giờ lại thua lần thứ hai.”.
Tôi chỉ biết bóp nghẹt tiếng khóc nức nở, “Em xin lỗi.”. Ngoài câu này ra, tôi không còn lời nào khác, mặc dù đây là điều anh không cần nhất.
Anh đứng lên, đi ra ngoài, “Tôi không muốn nhìn thấy em, em đi đi.”.
Tôi đuổi theo ra cửa, bóng lưng anh cô đơn ảm đạm, tôi vội vàng gọi phía sau anh, “Trần Vũ Hoa, anh nghe em nói.”.
Anh không để ý đến, bước chân càng lúc càng lớn. Tôi đi giày cao gót mặc quần bó, dần dần thấy lực bất tòng tâm.
“Trần Vũ Hoa.”, tôi có chút tuyệt vọng, càng lúc chân càng lảo đảo, rồi té ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Trần Vũ Hoa ôm tôi lên, rồi vội đặt tôi xuống dưới, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân tôi, khẩu khí vẫn lạnh lùng: “Em còn gọi tôi làm gì?”.
“Em...” Tôi nghẹn lời.
Anh đẩy tôi ra, đoạn tuyệt quay người, tôi vẫn đuổi theo anh nên không để ý có một chiếc xe Santana vận tốc cao đi xiêu vẹo giống như say rượu đang hướng về phía chúng tôi,
“Cẩn thận.” Tiếng gọi dồn dập, tiếng âm thanh thê lương của phanh xe vang lên, rồi vọng lại tiếng kêu rên, sau khi khói mù dày đặc vãn bớt, tôi nhìn thấy Trần Vũ Hoa nằm đó trong một vũng máu, còn tôi, bị anh đẩy ra khỏi khu vực nguy hiểm, không tổn hao gì, đang ngơ ngẩn nhìn mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt.
“Trần Vũ Hoa.”, cuối cùng tôi kêu gào thành tiếng, chạy ngay đến chỗ anh.
Sắc mặt anh trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, mắt trắng dã, anh miễn cưỡng nhếch khóe môi, mỉm cười nói: “Diệp Tử, anh yêu em.”. Giọng nói đã nói rõ anh đang suy yếu, đầu anh rơi lệch, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, ngã xuống bên cạnh anh, ôm lấy anh, gào khóc.
Tôi không biết sao mình có thể đến được bệnh viện, cũng không biết phải phẫu thuật trong bao lâu, cả người vẫn hốt hoảng, cho đến khi đèn đỏ phẫu thuật tắt, cho đến khi bác sĩ báo cho tôi ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng, dây thần kinh căng chặt của tôi mới thả lỏng, sau đó, lại suy sụp ngã xuống đất.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của tôi nên cơ thể Trần Vũ Hoa hồi phục rất nhanh.
Chim To tới tìm tôi nhiều lần, năm lần bảy lượt nhắc đến Hướng Huy, nhưng đều bị tôi nói qua loa rồi thay đổi chủ đề. Tôi chỉ cần biết anh đã trở về, bình an vô sự, thế là đủ rồi.
Tôi đã nợ tình cảm của Trần Vũ Hoa, mấy đời cũng khó mà trả hết được.
Sau ngày thứ năm xảy ra tai nạn xe, tôi nhận được tin nhắn của Hướng Huy: “Diệp Tử, anh quá ích kỉ. Anh để tay lên ngực tự hỏi, anh không rộng lượng vị tha như Trần Vũ Hoa, cậu ấy mới là người thực sự xứng đáng để em yêu. Anh đi, không trở về nữa. Chúc em hạnh phúc.”.
Nước mắt cứ tuôn rơi ròng ròng.
Thật lâu sau, tôi cố gắng lau nước mắt, xóa tin nhắn. Xoay người, tôi vẫn như trước mỉm cười đối mặt Trần Vũ Hoa.
“Đi tìm cậu ấy đi.” Trần Vũ Hoa nhẹ nói.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, giật mình, “Cái gì?”. Cầm quả táo đưa lên trước.
Anh chẳng hề nhận, nhún vai, ánh mắt trong trẻo, “Đừng để anh phải nói lần thứ hai, anh sợ anh sẽ hối hận.”.
Tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán, cẩn thận quan sát thần sắc của anh.
“Là anh tự nguyện để em rời đi, không phải em bỏ anh.” Anh nhìn kĩ tôi, “Cho nên em có thể cảm kích anh, nhưng đừng cảm thấy bất kì tội lỗi nào.”. Anh im lặng, lại mở miệng lần nữa, “Anh không cần sự cảm thông, Diệp Tử, anh sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”.
Tôi không lên tiếng,
“Bây giờ, vì lợi ích của người khác cũng rất khó.” Trần Vũ Hoa ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Tôi cắn môi, hung bạo bức tán lớp sương mù mờ mịt trong mắt.
Anh đẩy tôi đi, “Một giờ nữa máy bay cất cánh, đừng nói anh không nhắc nhở em.”.
Tôi tỉnh ngộ, bật ra tiếng nói từ tận đáy lòng, “Trần Vũ Hoa, cám ơn anh.”.
Anh cười khổ, làm bộ đá tôi một cái, “Mau đi đi.”.
Tôi cảm kích, ánh mắt long lanh nhìn anh, rồi lập tức đẩy cửa phòng bệnh, không còn do dự.
Lòng tôi như lửa đốt lúc xông vào đại sảnh, một chiếc máy bay đến Luân Đôn, nước Anh đang từ từ trượt ra đường băng, từ từ phóng lên trời, cho đến khi mất hút rẽ vào làn mây, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa...
—————————————
Có lẽ mọi người cảm thấy tiếc nuối về cái kết này, nhưng đối với mình cảm thấy thế là đủ. Kết thúc đến đây cũng đã cho thấy DT vẫn bước đến bên HH, vẫn đuổi theo tìm lại hạnh phúc của mình. Mình nhớ đã đọc được một câu trên FB “Vì trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ về lại bên nhau”. Mình nghĩ, DT đến bên HH là đúng, nếu vẫn tiếp tục ở cạnh TVH, có lẽ cũng chỉ vì “nghĩa”, mà không vì “tình”. Nhưng TVH, hẳn anh cũng không hề muốn DT ở bên anh chỉ vì thế thôi đúng không?
Có lẽ nhiều người cho rằng DT quả là người con gái “không có trái tim”, đã làm khổ cả hai anh nam chính rất rất tốt trong truyện, nhưng tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó. Đôi khi, lý trí không thể thắng được con tim. Một người con gái, ai chẳng khao khát có được hạnh phúc, DT cũng vậy, có gì sai đâu? Còn Trần Vũ Hoa, anh thực sự rất rất tốt. Đến cuối truyện anh vẫn làm độc giả phải ngưỡng mộ, anh đã mỉm cười để DT đi, yêu một người là mong người đó được hạnh phúc. Liệu có ai có được tình yêu cao thượng như anh không?
Hướng Huy, anh ko xuất hiện trong chương cuối nhiều, tuy anh rất yêu DT nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô. Biết chuyện tai nạn, anh đã nhận ra TVH yêu DT đến nhường nào, vì thế anh đã cầu chúc hạnh phúc cho DT. Cái tin nhắn ấy, thật sự rất có ý nghĩa, bởi sau khi đọc tin nhắn xong, đã thấy rõ tình cảm DT, mặc dù TVH đã cứu mình nhưng không có nghĩa cô yêu anh, sau khi đọc tin nhắn của HH, DT đã khóc. Đó cũng là lúc TVH quyết định mỉm cười để DT đến ên HH.
TVH, rất muốn nói một câu: Anh nhất định anh sẽ tìm được anh phúc thuộc về mình.
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện về Trình Anh.
Niệm hạ
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên bước vào cánh cổng trường JD, ánh mặt trời làm chói mắt, nước mắt của tôi không hiểu sao lại rơi xuống. Khuân chiếc rương chứa đầy tiểu thuyết võ hiệp, tôi tiến vào trường học mơ ước của mình, lúc đó, tôi cho rằng đã bước chân đến thiên đường, nhưng sau này mới biết, niềm vui thời khắc này đây, có đến vạn kiếp sau tôi cũng không thể trở lại.
Trong phòng kí túc có vài người bạn rất tốt cùng chung sống, Diệp Tử nhẹ nhàng khiêu thoát, Chu Xuân ồn ào sôi động, Tử Du dịu dàng lịch sự, Như Yên quật cường hoạt bát... Đó toàn là những cô gái rất ưu tú, các cô ấy có ý định kết giao bạn bè, có lúc lại vô tâm cười lớn, lại có lúc yên lặng không tiếng động đọc sách, cùng với tính khí của tôi rất hợp.
Cuộc sống đại học rất nhàn rỗi, theo như lời của Dương Quá, gọi là rất có nhiều thời gian để tiêu xài, tôi nhớ lúc ấy nghe anh nói như vậy, tôi cười rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cứ như hoa sen tự nhiên hun hút nở rộ giữa mùa hè.
Thời điểm quen biết Dương Quá, cũng là vào mùa hạ. Lúc đó vẫn học lớp 11, tôi đang cầm quyển truyện “Thần điêu hiệp lữ” ngồi dưới bóng cây, nhìn mông lung, nên không nhận thấy có một quả bóng bay thẳng vào mặt tôi. Đập trúng tôi một khắc, mắt nổi lên đầy kim tinh, rất đau rất đau, nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo nửa, tựa như mỉm cười nhẹ nói: “Thật có lỗi, bạn học, có cần đưa bạn đi đến phòng y tế không?”.
Ánh mặt trời tà tà chiếu rọi xuống tán lá, tỏa lên khuôn mặt sáng sủa không rõ của anh, nhưng tôi bỗng nhiên có một cảm giác, lúc anh cười trong giây phút đó, tôi dường như nhìn thấy cuộc sống trong ánh mặt trời rực rỡ nhất, lộng lẫy đến lóa mắt, nhưng tôi lại quên rằng dáng vẻ sáng lạn ấy còn có một loại khắc nghiệt khác, chính là thiêu đốt cuộc sống.
Sau vài giây gặp gỡ đầy tươi đẹp đó, trước mắt tôi tối sầm, ngã xuống. Lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, ga giường phủ trắng tinh khiết. Y tá đứng một bên cầm bút nghiêm khắc nói: “Xuất huyết dạ dày cấp tính, hơn nữa mặt phía trái bị trầy da, cháu rốt cuộc đã bao lâu chưa ăn gì rồi?”.
Tôi không nói gì, chỉ cười đọc tiểu thuyết quên thời gian, y tá nhìn tôi trừng mắt một cái rồi quay người rời đi.
Xoay người, tôi ôm chăn mền nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống. Ăn cơm? Từ ngữ ấm áp ấy có thể thích hợp đặt lên người tôi sao? Không bao giờ nhận được nụ cười từ mẹ, bà ngoại lại bị điên... Chỉ cần nhìn vào võ hiệp mà tôi yêu tha thiết, tôi mới cảm thấy, nơi đó là nơi mỗi khi tôi mở ra đều có thể cất chứa cả thế giới của tôi, tuy rằng đao quang kiếm ảnh, nhưng lại không có những lo âu cơm áo, cuộc sống khổ đau.
“Này, bạn không bị ngột ngạt đến nghẹt thở đấy chứ.”
Tôi giật mình, lau khô nước mắt quay người, thấy người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng lúc nãy đứng dựa người vào cửa, nhẹ nhàng cười.
“Sao bạn còn ở đây?”
Anh ta đi đến chỗ tôi, cười nói: “Bạn còn nợ tôi tiền thuốc men, món nợ này vẫn còn chờ bạn trả, sao có thể đi được.”.
Tôi cười: “Tôi sẽ không nợ bạn, tôi trước giờ không nợ nần bất kì ai.”. Dù là mẹ hay là ai khác, tôi chưa từng nợ họ, tôi luôn để tất cả mọi chuyện phải rành mạch rõ ràng.
Nhưng tôi lại không nghĩ đến, có một số món nợ, tôi đã phải trả cả đời.
Anh ta duỗi tay ra, nhàn nhạt mỉm cười: “Tôi là Dương Quá.”.
Tôi “xì” cười: “Tôi không phải Tiểu Long Nữ, tôi là Trình Anh.”.
Như một lời tiên tri, những năm tháng sau này đã ghi lại rõ ràng những ấn ký, nhưng cũng cho tôi biết rõ ràng không lầm tưởng, tôi không phải là Tiểu Long Nữ, từ trước đến nay đều không phải.
Sau đó tôi và Dương Quá càng ngày càng thân thiết, trong trường học cũng dần dần nổi lên tiếng đồn khắp nơi, nhưng tôi và anh đều là những học sinh học tập gương mẫu, nên các giáo viên chỉ dặn dò vài câu không cho phép học hành lười biếng. Lúc đó, Dương Quá đều bình tĩnh nhẹ nhàng nói, “Em biết.”, rồi rất tự nhiên nắm tay tôi nghênh ngang ra khỏi phòng làm việc trong sự giận dữ của các giáo viên ở phía sau đang giơ chân giơ tay.
Trong trường cao trung tình cảm của chúng tôi lãng phí không kiêng nể, sau khi thi tuyển sinh vào đại học, có cả kì nghỉ hè tràn đầy hạnh phúc. Chúng tôi thường tránh đến chỗ bạn học, nắm tay nhau lang thang từ đầu đường đến cuối phố, có lúc nhìn nhau mỉm cười, có lúc lại không nói câu gì, cứ lặng lẽ đi như vậy, nhìn dòng người qua lại, trong lòng cảm thấy rất an tĩnh.
Nhớ có một lần, chúng tôi hẹn nhau ở hiệu sách, thế nào mà anh lại không đến. Anh không báo nên tôi rất tức giận vì anh dám sai hẹn, lúc tôi đi ra cửa bên của hiệu sách lại nhìn thấy anh tựa vào thân cây, khi anh nhìn thấy tôi mới khe khẽ mỉm cười, nói: “Làm anh sợ đến chết, tưởng em xảy ra chuyện gì.”.
Mãi cho rất lâu rất lâu về sau, tôi nghĩ đến thời gian này, mới giật mình cảm thấy, chuyện này có lẽ đã sự báo trước số phận tương lai của hai chúng tôi, liên tục giao nhau rồi lại liên tục tách rời. Những lúc tôi muốn đi tìm anh, đã dốc hết sức lực tìm, tìm mãi nhưng vẫn không được.
Trường đại học của chúng tôi hội tụ đầy hào quang, ẩn giấu phía sau dòng người tấp nập, hai thành phố phân biệt, nam bắc cách xa nhau. Thượng Hải phồn hoa hoàn toàn khác với Nam Kinh, cái vô tận của ngựa xe như nước áo quần như nêm, khiến tôi có cảm giác mỏi mệt, dường như sau cái ồn ào náo động đó là một sức mạnh tiềm ẩn, đã làm mọi nhiệt tình, lý tưởng và hy vọng của tôi dần dần nuốt trôi.
Nghĩ đến Dương Quá lại càng thúc đẩy tôi làm một quyết định rất táo bạo, đó là mua vé tàu Bắc Kinh, trốn học đến Bắc Kinh. Tôi không phải không nhìn thấy những lo lắng hỗn loạn và ánh mắt vui vẻ của Diệp Tử, nhưng tôi tự nói với bản thân, không phải hối hận, mỗi một quyết định tôi đưa ra đều không phải hối hận.
Lúc đến đại học K, tôi nhắm mắt lại, cười lặng lẽ, cảm thấy thật thân thiết và ấm áp, đây chính là trường đại học của Dương Quá, chính là nơi anh sống và học tập cả ngày lẫn đêm.
Kéo hành lý đi bộ vào trong trường, tôi hỏi thăm kí túc xá của Dương Quá, xúc động chạy lên phòng 408 anh ở, đẩy cửa ra là hai nam sinh xa lạ và một nữ sinh mặc chiếc áo váy cực kì xinh đẹp.
Nữ sinh đó đánh giá tôi vài lần, hỏi: “Cô tìm ai?”.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi tìm Dương Quá, anh ấy ở đâu?”.
Cô ấy đứng ồn ào một lúc, rồi hồ nghi nhìn tôi: “Anh ấy đến Thượng Hải, cô tìm anh ấy có chuyện gì?”.
Tôi thoáng ngây người, Thượng Hải? Anh ấy đến Thượng Hải tìm tôi?
Điện thoại kí túc xá vang lên, nữ sinh đó nghe điện xong rồi không tình nguyện đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận điện, nghe được giọng nói của Dương Quá, tôi thở phào một cái, anh ấy quả nhiên ở Thượng Hải. Cúp điện thoại, tôi lịch sự nói cảm ơn cô ấy, xoay người mang hành lý đến thẳng nhà ga, tôi phải ở chỗ đó chờ a trở về.
Dương Quá gầy, làn da cũng rám đen đi nhiều, nhưng nụ cười của anh vẫn như trước không hề đổi, là nụ cười mang chút yên tĩnh mà tôi quen thuộc đến nhường nào, khiến tôi tham lam muốn nhìn, hốc mắt đã thoáng ướt át. Cánh tay tôi ôm chặt anh, cảm giác chưa bao giờ vui vẻ và hạnh phúc đến vậy.
Ngày hôm đó.
Chúng tôi đã nói, sau khi tốt nghiệp, tôi muốn đến Bắc Kinh với anh, cùng anh tạo một thế giới chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Chúng tôi đã nói, sau này luôn bên nhau sống đến suốt đời.
Chúng tôi đã nói...
Mỗi một điều, mỗi một câu, tôi đều nhớ rất rõ ràng rành mạch, cả cuộc đời này không bao giờ quên.
Anh tiễn tôi trở về Thượng Hải, ngày hôm đó mưa sa gió giật, anh cầm một chiếc ô nhưng vẫn vẫy tay từ biệt với tôi, tôi nhìn thấy nụ cười của anh dần dần mờ nhạt, bóng dáng dần dần rời xa tôi, bỗng nhiên có một sự thôi thúc làm tôi bật khóc, dường như lần này chính là sinh ly tử biệt, điều này cũng chính là mãi mãi.
Dọc đường đi, tôi nghe âm thanh đoàn tàu chạy dài trên đường sắt, nhỏ vụn rồi lại kéo dài, tôi cảm thấy rất an tâm và thoải mái, cũng giống như buổi chiều mùa hạ lần đầu tiên tôi gặp Dương Quá, chan chứa niềm vui tựa như hoa sen lặng yên nở rộ trong ao.
Về sau, trong phòng xảy ra nhiều biến đổi nhỏ. Tôi nhìn thấy Diệp Tử ở bên cạnh Hướng Huy cười ngọt ngào, nhìn thấy Chu Xuân bên cạnh Viên Lang như con chim nhỏ bé nép vào người, nhìn thấy Như Yên và Chim to vẫn như mọi khi tranh luận gay gắt đến đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên cảm thấy mình thật cô độc, trong cái thành phố xa lại này, tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng lại không có một người yêu thương tôi, không nhìn thấy Dương Quá cười, không nhìn thấy Dương Quá nghiêm túc nhăn mày cau mặt, cũng không nhìn thấy anh nghiêng đầu yên tĩnh ngủ ngon.
Trong nỗi chờ mong của tôi, cuộc sống đại học rất nhanh trôi qua, khác với Diệp Tử và Chu Xuân có nhiều thăng trầm, cuộc sống đại học của tôi bình lặng mà ẩn kín, tôi đứng lặng lẽ nhìn sau quầng sáng của các cô ấy, nhìn các cô ấy khóc cười, nghĩ đến cuộc đời mình, tôi cảm thấy tựa như một khán giả, cũng không buồn không vui, vô tư vô lo.
Chẳng qua cuộc sống giống như một vở kịch, tôi lại không sống trong vở kịch đó, làm sao biết thân này liệu của phải là khách hay không?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi bỏ công việc ổn định ở Thượng Hải, đến Bắc Kinh ở cùng Dương Quá, lúc chúng tôi đng chuẩn bị kết hôn, hạnh phúc của tôi đột nhiên xảy ra một cơn ác mộng đã phá vỡ, tôi nhìn thấy từng mảnh vỡ thủy tinh trong giấc mơ, tan tành ngàn mảnh, rơi xuống đất, lấp lánh ánh sáng nhưng lại không hoàn chỉnh.
Ngày hôm đó, cô gái từng ở trong kí túc xá của Dương Quá đến tìm tôi, vênh váo tự đắc kéo tay Dương Quá, xuất hiện vào tầm mắt tôi, tôi không bỏ qua hình ảnh bàn tay cô ấy đặt lên bụng to, và ánh mắt thương tiếc sâu sắc của Dương Quá.
Tôi nhìn bọn họ, Dương Quá cúi đầu nói: “Anh Tử, anh xin lỗi.”, nghe thấy tiếng cô gái đó đỡ thắt lưng kêu mệt, tôi vẫn cười, cười đến nỗi muốn giơ tay tát Dương Quá một cái, nhưng tôi vẫn không đủ nhẫn tâm, tôi chỉ chạm vào mặt anh, nói: “Tôi đã nợ anh một món nợ, giờ tôi trả.”. Sau đó tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón tay trắng trẻo của mình, ném vào mặt anh, xoay người bỏ đi.
Tôi không khóc, chỉ che miệng đi qua từng tán cây ngô đồng, lòng bàn tay lạnh buốt theo các ngón tay lạnh vào tận trong lòng.
Tôi dừng bước lại, cách đám đông quay đầu nhìn anh, nhìn thấy cô gái nhỏ xinh kia tức giận nói gì đó, anh nửa ngồi trên mặt đất, không rõ tìm cái gì. Nước mắt tôi lại tràn mi, Dương Quá, anh còn tìm cái nhẫn đó để làm gì? Để cho cô ấy hay cho tôi?
Tôi biết rõ mọi người nhìn chăm chú vào đôi nam nữ sắp trở thành ba mẹ kia, nhưng không có người nào thấy, dưới tán cây ngô đồng trong ngày mùa hạ này, có một mình tôi, mặc chiếc váy cotton trắng, ngồi xuống dưới đất, gục đầu âm thầm khóc.
Trở về ngôi nhà chung của chúng tôi, tôi dựa vào cửa sổ, cảm giác bất lực từng đợt đánh vào tôi, giống như sóng ngầm, đến rồi lại đến.
Tôi nhớ lại, tháng trước, lúc Dương Quá cầu hôn tôi, khắp bầu trời đầy bóng bay, ánh mắt thâm tình, lời nói chân thành, anh nói: “Anh Tử, từ nay về sau chúng ta mãi mãi không xa nhau.”. Tôi nhớ lại, mỗi lần bệnh đau dạ dày của tôi phát tác, đều có anh ở phía sau ôm tôi, xoa bụng cho tôi; tôi nhớ lại, mỗi lần anh gọi điện về nhà đều nhắc tôi chú ý đóng cửa sổ đóng cửa cẩn thận, anh sẽ gửi cho tôi các món ăn anh tự làm...
Tôi muốn hỏi anh một câu, vì sao lúc trước lại đối tốt với tôi như vậy, khiến cho tôi lúc này, vẫn nhớ mãi không quên được anh?
Người đã từng nắm tay tôi bước ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, người ấy, Dương Quá, giờ ở nơi nào? Người đã vì tôi mà phong trần mệt mỏi từ Bắc Kinh đuổi đến Thượng Hải, người ấy, Dương Quá giờ ở nơi nào? Vì sao cuối cùng tôi không thể tìm lại anh trong quá khứ, vì sao không thể quay trở lại những năm tháng tốt đẹp năm xưa?
Dương Quá thực sự có thể chờ đợi Tiểu Long Nữ đến mười sáu năm, nhưng còn Dương Quá của tôi, rời bỏ tôi chỉ có một phút, xa mãi đến tận chân trời góc bể. Tôi hy vọng, sau khi tôi đi, anh có thể nhớ đến tôi dù chỉ một chút thôi, nhớ đến những kỉ niệm ngọt ngào của chúng tôi.
Ở nhà Diệp Tử một đêm, tôi biết rõ Diệp Tử không yên tâm về tôi, nên thừa lúc sáng sớm lúc má Diệp đi mua đồ ăn, chạy ra ngoài.
Ngồi trên tàu về Nam Kinh, trở về quê hương ngày đêm tôi mong nhớ.
Có người ở viện dưỡng não nói với tôi, thần trí bà ngoại đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết thì thào “Tiểu Nam, Anh Tử, Tiểu Nam...”.
Tôi đứng cách cửa, nhìn thấy bà cầm lá quốc kì nhỏ, thì thầm nói. Tôi biết Tiểu Nam là tên mẹ, còn Anh Tử, chính là tôi. Nước mắt tôi từ từ lăn dài trên khóe mắt, bà ngoại tôi, lúc này bà không hề nhìn thấy tôi, nhưng bà vẫn cố chấp gọi tên tôi, giữa chúng tôi, có huyết thống, có hơn mười năm sống dựa vào nhau. Nhưng người đàn ông tôi yêu, anh ấy có thể nhìn rõ tôi, hoàn toàn có được tôi, vì sao cái tên miệng anh gọi, cuối cùng không phải là tôi?
Tôi không thể để giữ bi thương ở chỗ này, cho nên tôi cầm một con dao sắc, trở lại Thượng hải. Lúc đó, tôi thực nghĩ muốn ngủ mãi mãi, cuối cùng không cần đối mặt với những khó khăn, không cần đối mặt với những bi thương cay đắng.
Tôi cắt cổ tay, thấy máu tươi hồng không ngừng tí tách chảy ra, nhuộm đỏ quần áo màu trắng của tôi, tựa như mai hồng rơi xuống nền tuyết trắng.
Lúc thần trí tôi trở nên mơ hồ, tôi lại nghĩ, nếu như tôi ra đi như vậy, Dương Quá, anh có cảm thấy một chút buồn hay không?
Tôi không biết vận khí tôi quá tốt hay sâu trong tiềm thức tôi không thực sự muốn rời đi, tôi không chết, lúc tỉnh lại, bên cạnh, có một ý tá mặc áo trắng quan tâm nhìn tôi.
Ký ức của tôi mạnh mẽ đến, lại là bà ấy, năm đó Dương Quá đưa tôi đi bệnh viện, chăm sóc tôi cũng là y tá ấy.
Tôi nhìn tóc bên tai bà đã điểm hoa râm, nhưng tay vẫn linh hoạt như xưa, bà nói liên miên cằn nhằn: “Sắp làm mẹ rồi, có con mà không biết trân trọng bản thân mình, bây giờ người trẻ tuổi, sao lại thế này...”.
Tôi ngây người, vô thức đưa tay vuốt bụng.
Con, sao con lại đến muộn như vậy, con đến muộn rồi, ba con cuối cùng cũng không nhìn thấy con ra đời.
Y tá xoay người định đi, tôi gọi bà ấy lại, tôi hỏi: “Bác còn nhớ cháu không? Chính là nữ sinh nhiều năm trước bị xuất huyết dạ dày cấp tính đấy a?”.
Bà ấy nhìn tôi ngây người, tôi không còn cách nào khác, mệt mỏi lắc đầu, để cho bà ấy đi.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi. Họ đều đã quên tôi, vì sao tôi lại không được khắc vào trong tim chứ?
Chỉ là tôi quá hồ đồ, nơi này là Thượng Hải, làm sao có người quen biết với tôi.
Ngoài cửa sổ có bóng dáng hai người quen thuộc xông tới, đến trước trực tiếp ôm lấy tôi, vỗ vai tôi nói: “Anh Tử, không sao, còn có bọn tớ.”.
Một loại cảm giác xúc động dâng lên đầu tôi, tôi ôm chặt lấy cô ấy, khóc nức nở: “Diệp Tử...”.
Cô gái đứng bên cạnh, mím môi, oán tránh tôi một câu: “Cậu đấy, đúng là khiến người khác phải lo lắng.”.
Tôi khẽ mỉm cười, Diệp Tử, Như Yên, trong lúc này còn có các cậu, thật tốt.
Tôi quyết định sinh hạ đứa nhỏ, lúc nghe được quyết định này, Diệp Tử và Như Yên cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, các cô ấy nói, người thiện lương như tôi, nhất định rất yêu con mình, sẽ không dễ dàng bỏ nó.
Thế là, trong quá trình mang thai, có Diệp Tử và Như Yên làm bạn.
Lúc sinh sản, vì sức khỏe của con, tôi không sẵn lòng dùng quá nhiều thuốc tê, cho nên lúc đó đau đến mức ngất đi.
Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh, một thiếu niên mặc áo sơmi trắng, ống tay áo kéo nửa, tựa như mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Món nợ này vẫn còn chờ bạn trả, sao có thể đi được?”.
Nỗi đau đớn như giằng xé trái tim, rồi đến lúc tôi nghe một tiếng khóc to mới bỏ sức mình nằm lên bàn giải phẫu.
Tôi nói với y tá: “Cho tôi nhìn đứa nhỏ.”. Yếu ớt mở to mắt, tôi thấy một đứa nhỏ làn da trắng hồng khẽ nhăn mặt. Bên cạnh y tá cười nói: “Là con gái, rất xinh đẹp.”.
Tôi mỉm cười, áp mặt vào má con, thật ấm áp mà ướt át.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống. Lúc Dương Quá đi, tôi không khóc, lúc tôi quyết định một mình nuôi nấng đứa nhỏ, tôi không khóc, lúc tự tử lại được cứu sống, tôi không khóc, nhưng lúc tôi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời và bàn tay nhỏ bé của con gái, tôi khóc không thành tiếng.
Tôi mãi mãi nhớ, ngày tôi sinh nó, đau đến giằng xé tim, nhưng lòng lại rất vui mừng.
Tôi đặt tên cho nó là Niệm Hạ.
Tôi và ba nó, quen biết vào mùa hạ, cũng kết thúc vào mùa hạ.
Vì thế nên muốn kéo dài mãi mùa hạ.
—————————————
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện về Hướng Huy.
Ngôn ngữ của mười một đóa hoa dành dành.
I
Lúc này thời tiết Luân Đôn âm u mưa phùn, điều đó làm tôi nhớ đến, thời tiết Thượng Hải cũng thường xuyên như vậy.
Đi đến đầu đường, tâm tình giống như sự thay đổi bất thường của khí hậu, chợt vui lại chợt buồn.
Nghĩ đến ngày mai về nước cùng với Eric, vui vì xa nhau 4 năm tôi và cô ấy lại được gặp lại, buồn là, năm đó bỏ đi như vậy, chúng tôi liệu có thể trở lại như trước hay không.
Châm một điếu thuốc, tôi nheo mắt lại, tưởng tượng những ngày tháng không có tôi, hẳn cô ấy cảm thấy rất cô đơn.
Sau khi ra đi, quay đầu lại nhìn vào dòng người, sẽ phát hiện, mỗi người đều mang hình bóng của cô ấy.
Tôi mạnh mẽ hít một làn khói, đột nhiên tinh thần hốt hoảng.
Cô ấy chắc chắn sẽ không nhớ thực ra mười một năm trước chúng tôi đã từng gặp mặt nhau.
Vào lúc đó, tôi cực đoan, suy sút, hút thuốc, trốn học, là một học sinh cá biệt khiến các giáo viên trong trường phải nhức đầu.
Cô ấy sẽ không biết, buổi nói chuyện của cô ấy đã thay đổi tôi, thay đổi cả cuộc đời tôi.
Ngày đó tôi vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều trốn vào một góc trong sân thể dục hút thuốc, tôi chôn vùi bản thân mình trong mùi thuốc lá, chỉ có như vậy, tôi mới có thể tạm thời quên đi thời khắc này, quên đi nỗi đau khắc sâu trong lòng.
Ba bỏ đi, mẹ tuyệt tình, cuộc sống với tôi, dường như cũng không còn ý nghĩa gì quá lớn.
Bên tai thấp thoáng truyền tới âm thanh khóc nức nở, tôi nhíu mày, mặc dù tránh được đám người, mà vẫn không được an tĩnh.
Tôi đi về phía hình bóng bé nhỏ đang ghé đầu vào lan can quát: “Khóc cái gì mà khóc, muốn khóc thì về nhà mà khóc đi.”.
Cô ấy ngẩng đầu, gương mặt còn đẫm hai hàng nước mắt, miệng cong lên, có vẻ như muốn khóc thành tiếng.
Tôi dừng lại, đầu như muốn nổ tung, cho dù là lúc đánh nhau tôi cũng không bao giờ sợ hãi, nhưng lúc đối mặt với cô gái bé nhỏ này, tay chân tôi lại hoảng loạn. Muốn dịu dàng an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Cô ấy lộn xộn dùng ống tay áo lau khô nước mắt, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay tôi, nhăn mặt, “Anh hút thuốc à?”.
Tôi vội vàng ném nửa điều thuốc xuống, dùng chân di mạnh, cô ấy không nói một tiếng nhặt lên, bỏ vào thùng rác. Làm việc cứ nhất quán theo ý mình, cũng không thèm để ý người khác hay nhìn tôi, ở trước mặt cô ấy tôi nảy sinh một cảm giác xấu hổ.
“Anh còn trốn học nữa.” Cô ấy nhẹ nói.
Tôi cười, có vẻ quản lý trường khá rộng rãi. “Cô không phải cũng trốn học sao?” Nâng cổ tay xem giờ, ba giờ chiều, chính là thời gian học của lớp thứ hai.
Mặt cô ấy dần đỏ lên, cả nửa buổi không nói ra lời.
Không biết sao, tôi liền nghĩ muốn trêu trọc cô ấy, “Thoạt nhìn chúng ta cũng là tám lạng nửa cân, cô có muốn cùng dùng một điếu không?”.
Tôi lấy ra một hộp thuốc lá, cố ý đứa đến trước mặt cô ấy, ngay lập tức nhận được ánh mắt ghê tởm của cô ấy, đồng thời còn lui về sau một bước dài.
“Tôi không nói chuyện với những học sinh hư hỏng.” Cô ấy ngẩng cao cổ, hành động cao ngạo như khổng tước.
“Thật không?” Tôi chẳng hề để ý hỏi lại: “Vậy bây giờ cô đang nói chuyện với ai?”.
Cô ấy nhướn mi, một tiếng hừ lạnh bật từ chóp mũi. “Vì sao anh lại trốn học?” Giọng nói của cô ấy, trong như tiếng nước chảy róc rách, rất lâu sau này, tôi mới biết rõ, giọng nói như vậy, đã rời khỏi ngoài trần thế mênh mông, nhưng vẫn còn nán lại vào trong những giấc mơ của tôi mỗi đêm khuya.
Tôi lại cười, “Chuyện này liên quan gìcô?”.
Cô ấy đột nhiên như con nhím xù lông, khẩu khí khó chịu nói: “Dù sao đi học cũng không phải vì giáo viên, không phải vì ba mẹ, đi học chính là cho bản thân mình.”.
Nha đầu này còn định giáo dục người khác nữa đấy. Tôi khinh thường hỏi: “Ồ? Nói rất có đạo lý. Vậy vì sao cô lại trốn học?”.
“Tôi…” Gương mặt cô ấy lần thứ hai vây lên một tầng đỏ ửng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, mãi một lúc cũng không nói gì.
Tôi trêu trọc. “Không phải thất tình hả?”
Cô ấy ngẩng đầu, mặt tựa hồ càng đỏ. Tôi khoa trương kéo dài âm cuối “hả”, càng làm cô ấy xấu hổ vô cùng.
Tôi hiếu kì nhìn vào đôi mắt của cô ấy, khuôn mặt thanh tú, cũng rất bình thường, chỉ đôi mắt to thông minh chớp linh động, như con thỏ tinh ranh.
Cô ấy cúi đầu nhìn mũi chân, hai gò má nháy mắt ửng hồng, tôi bước lên từng bước, cô ấy bỗng nhiên mỉm cười khinh khỉnh với tôi, “Đừng có tùy tiện làm bậy, vô phép vô thiên là anh hùng, phản nghịch đơn giản chỉ khiến nhiều người quan tâm. Cách làm của anh quả thực chỉ như một đứa trẻ ngỗ nghịch, quá trẻ con.”.
Một đao kiến huyết. Cùng làm tôi giận tái mặt.
Cô ấy không chút sợ hãi nói, “Muốn để người khác phải ngưỡng mộ, để người khác coi trọng có rất nhiều cách, vậy mà anh cứ cố chấp dùng theo cách thấp nhất. Chỉ làm người khác càng ghét bỏ và khinh bỉ thôi.”.
Tôi không tức ngược lại còn cười nói: “Nói rất đúng. Còn có cao kiến gì, nói hết ra đi.”.
Cô ấy cắn môi dưới, nhanh liếc nhìn tôi ngượng ngùng, “Tôi xin lỗi.”.
Tôi chợt thấy buồn cười, giờ cô ấy thu hồi toàn bộ vũ trang mà vừa nãy còn giương nanh múa vuốt, tựa như hai người, tim tôi hơi rung động, đáy lòng dường như có cái gì đó không rõ ngoài tầm kiểm soát của tôi, lần đầu tiên xuất hiện.
Cô ấy sẽ không biết, đã từ lâu kể từ ngày hôm nay, cô ấy đã dùng cách lặng lẽ đi vào cuộc sống của tôi.
II
“Cô ấy là ai?”. Ân Chân chỉ vào bức ảnh trong ví tiền của tôi hỏi.
“Là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời này tôi yêu.” Tôi nói như thế.
Cậu ta hơi cười, bỏ qua ý tưởng muốn đưa em gái đến giới thiệu cho tôi gặp.
Tôi không nghĩ đến, Diệp Tử ở trong tâm trí tôi rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi mỗi khi nghĩ đến, tim sẽ như đau âm ỉ khi bị một đao cùn đâm. Ngay cả mỗi khi trên đường đi, tôi đều cảm thấy, có một khuôn mặt thanh tú như thế, cô gái có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời ở bên cạnh tôi liếng thoắng nói không ngừng. Tôi đột nhiên rất muốn trở về nhìn cô ấy một lần, thậm chí chỉ liếc mắt một lần cũng đủ. Nhưng mỗi lần đến giờ phút này, lồng ngực cảm giác đau đớn sẽ nhắc nhở tôi, ở đây, ở trong cái thành phố phồn hoa xa lạ này, tôi đã rời bỏ cô ấy, cách xa ngàn dặm.
Thực ra, buổi sáng sớm hôm đó tôi đã nhận ra cô ấy.
Bốn năm trước là tóc ngắn qua tai, bây giờ vẫn như thế. Ngoài chiều cao ra, gần như không có bất kì thay đổi. Cũng đúng là như thế, mới có thể để tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ngay cả tính khí cũng không thay đổi, vẫn thích can dự nhiều chuyện, tuy rằng trong mắt cô ấy là người lạ.
Lần thứ hai cô ấy xuất hiện, khiến tôi hối hận một năm hoang đường qua, hối hận vì đã chủ động với Từ Văn Tiệp xinh đẹp, khiến tôi rơi vào cục diện bị động này.
Cô ấy đơn thuần và ngây ngô, khiến tôi không dám tùy tiện tiếp cận.
Vì thế, tôi cố ý đổi từ điển, để sau đó hẹn cô ấy gặp mặt. Tôi cẩn thận sắp xếp cuộc gặp mặt, lại bị Từ Văn Tiệp đột nhiên xuất hiện chấm dứt.
Cô ấy ghi danh vào CLB Thanh nhạc không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng không thể nghi ngờ điều đó đã cho tôi càng nhiều cơ hội.
Đề nghị cô ấy giúp đỡ làm bảng tin và poster, chỉ là lý do để tôi tiếp cận cô ấy.
Bài kiểm tra trắc nghiệm tin học, cuộc thi ca nhạc, hát đôi tình ca, tình hình hướng tới lý tưởng hóa phát triển quỹ tích.
Trong hôn lễ của chị họ Diệp Tử có thể được gặp cô ấy, đúng là chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, tràn đầy kích thích, tận sâu thẳm nơi nào đó cảm thấy hai chữ duyên phận này được viết dành riêng cho tôi và cô ấy.
Bởi vì không có tự tin nên tôi đã chậm chạp không dám biểu lộ lòng mình cho cô ấy, bởi vì quá quan tâm nên tôi càng không muốn cô ấy bị tổn thương.
Chỉ là tôi, thiên tính vạn tính không có tính đến Trần Vũ Hoa phá ngang mọi chuyện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của tôi.
Kỳ thật tôi nên nghĩ đến, Diệp Tử xinh đẹp, dáng vẻ đung đưa của hoa thủy tiên, cô ấy không tự biết, nhưng người khác không có cách nào bỏ qua được.
Lúc tôi sắp sửa mất lòng tin hoàn toàn, sự tình đã có thể xoay chuyển, vở kịch đã có sự thay đổi đáng kể. Sau đó, tôi không ngần ngại nữa, ở trước mặt mọi người tôi đã thổ lộ với cô ấy, tuy rằng đối xử như vậy không công bằng với Từ Văn Tiệp, nhưng tôi không thể dừng lại, tôi chỉ biết đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Lúc này nghĩ lại, nếu như trước giờ cô ấy không yêu tôi, liệu có phải bây giờ, cô ấy sẽ rất vui vẻ hay không?
Nếu như tôi không rời bỏ cô ấy, liệu có phải bây giờ có thể càng đến gần cô ấy hơn?
Tôi lắc lắc đầu, nếu như ông trời lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi sợ rằng vẫn lựa chọn phụ cô ấy.
Lâm Sâm.
Tôi ghen tị anh ta làm bạn Diệp Tử ba năm học cao trung, lại cảm kích anh ta đã đưa cô ấy đến bên cạnh tôi.
Là anh ta nói với tôi, Diệp Tử nếu đang ở trạng thái căng thẳng cực độ sẽ đột ngột mất tiếng nói, chuyện này bắt nguồn từ cuộc thi năm lớp 11, cô ấy và một cô gái xuất sắc nữa cùng nhau diễn thuyết một chủ để giống nhau.
Tôi đột nhiên nghĩ đến trận chung kết ca nhạc đã thấy hành động khác thường của Diệp Tử, vì mình đã không thể phát hiện đúng lúc nên cảm thấy rất khó chịu.
Đánh nhau là cách giải quyết vấn đề của đàn ông, tôi và Lâm Sâm cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua lúc đánh xong bắt tay kết thúc, anh ta lại trịnh trọng chúc phúc cho chúng tôi, điều này tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi đã bị thái độ độ lượng và khoan dung của anh ta cảm động.
Chưa từng lường trước một điều, không bao lâu sau, lại hội ngộ một tình cảnh tương tự, lần này đối tượng đánh nhau đổi thành Trần Vũ Hoa.
Cậu ta giống như nổi điên không nể tình gì đấm cho tôi một phát, tôi biết cậu ta vì bênh vực Diệp Tử, tôi chịu đựng nhận lấy, bởi vì đây là tôi nợ Diệp Tử.
Cậu ta nói: “Cậu căn bản không xứng với trái tim của Diệp Tử.”.
Tôi không phản bác được. Tình cảm Trần Vũ Hoa đối với Diệp Tử cũng không hề kém tôi, sau khi tôi đi, nếu như có cậu ta chăm sóc Diệp Tử, tôi nên cảm thấy yên tâm. Nhưng tôi lại không cam tâm.
Thời gian bốn năm cảnh xuân tươi đẹp, vội vàng mà qua.
Mội lần nữa đặt chân lên mảnh đất quê hương, trong lòng không hiểu sao thấy yên ổn.
Cuối cùng tôi và cô ấy lại được sống dưới cùng một bầu trời.
III
Ta vào cửa tương tư, mới biết tương tư đau khổ[47]. Tôi vẫn cho rằng câu này chỉ là truyền thuyết nói quá lên, nhưng chưa từng nghĩ đến, khi tôi thực sự cảm thấy, mới hiểu rõ nỗi đau đớn đến thấu xương trong đó.
Càng khát vọng được gặp mặt, gặp mặt rồi lại không biết mở miệng ra sao. Ngăn cách giữa bốn năm ly biệt, từ lâu vốn chỉ là cảnh còn người mất.
Tôi nhìn cô ấy, lại dựa vào cánh tay Trần Vũ Hoa. Dường như trở lại cái ngày bảy năm trước cô ấy đứng trước mặt tôi nhận lời Trần Vũ Hoa, tôi cười khổ, nếu như nói Diệp Tử là kiếp số đã định của số phận tôi, thì Trần Vũ Hoa chính là tai nạn ở giữa số phận của tôi.
Nhưng, tất cả mọi chuyện nên trách ai đây?
Hận Diệp Tử? Không thể.
Hận Trần Vũ Hoa? Tôi không có lập trường.
Tôi chỉ trách số phận đã trêu người, ai cũng không thể chống lại số phận đã an bài giống như nắng mưa thất thường.
Quán bar, Trần Vũ Hoa yên lặng ở bên cạnh Diệp Tử, thay vị trí ban đầu của tôi, trong phút chốc đó lòng tôi như dao cắt.
Coi thường tình cảm bồng bột của hai người, những hồi ức ngày xưa đổ xô về phía chúng tôi.
Vạn vật sống lại ngày xuân, cô ấy mỉm cười đi tới chỗ tôi, ánh mặt trời ở trên tóc cô ấy nhảy múa, chói mắt mà sáng ngời.
Thời tiết đêm hè nóng bức, chúng tôi bước chậm trên con đường mòn, cô ấy tựa như đứa trẻ nắm giữ bóng dáng của mình, thỉnh thoảng quay đầu cùng đi, tôi hiểu ý mỉm cười.
Hương thơm của kim quế mùa thu, tôi gạt cô ấy đeo nhẫn, trên môi cô ấy mang ấn kí độc quyền thuộc về tôi.
Mùa đông trời lạnh đất băng, cô ấy nép mình trong ngực tôi, e lệ rụt rè hỏi tôi, vì sao lại thích cô ấy.
…
IV
Tôi không quên, mỗi khi tôi đi lang thang dưới tán cây xanh trong khuôn viên trường, đều nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô ấy. Tôi đã từng không cho phép mình rời bỏ cô ấy, không cho phép mình được xoay người rời bỏ, nhưng số phận mênh mông trước mặt, tôi không còn đường khác để đi. Chỉ có lúc nhìn cô ấy rời đi, mới lặng lẽ nhẹ nói với chính mình, đáng tiếc không phải là tôi, để đi cùng em đến cuối cùng.
Cuộc sống đã mất đi, nhưng sau đó ấy được quá trình. Có một ít mất mát, cũng như cánh hoa mùa thu khô héo có được một cơ hội mở lại, và có một ít, chỉ bỏ lỡ một khoảnh khắc, đã thành bỏ lỡ cả cuộc đời…
Sau khi từ Indonexia thoát hiểm trở về, tôi ôm mười một đóa hoa dành dành, chuẩn bị tặng cho Diệp Tử một bất ngờ, nhưng trở về lại thấy cô ấy vội vàng ra cửa.
Tôi theo chân cô ấy đến bệnh viên, nghe thấy cuộc đối thoại của cô ấy và Trần Vũ Hoa, sửng sốt đến tột đỉnh.
So với nguy hiểm quên mình của Trần Vũ Hoa, tôi tự thấy tình yêu vĩ đại của mình quả không bằng.
Tôi thì thầm tự hỏi mình, nếu như lúc ấy tôi ở đó, tôi liệu có thể liều lĩnh làm được như cậu ta hay không?
Tôi đối với Diệp Tử tiếc nuối si mê, ở trước mặt cậu ta hóa ra thật nhỏ bé.
Ngôn ngữ của mười một đóa hoa dành dành, mãi mãi chờ đợi.
Chỉ là, tôi đã đem cả cuộc đời này chỉ mơ tưởng đến một người, nhưng mãi mãi mất đi cũng trên chính con đường đó.
Sân bay Phố Đông, tiếng người ồn ào, cũng như bốn năm về trước lúc tôi ra đi.
Cuộc sống là cái vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, cùng là rời đi, nhưng lần này, tôi càng thấy cô đơn.
Mở điện thoại di động ra, một tin nhắn gửi đến, nỗi cô đơn vừa rồi nháy mắt trở thành niềm vui mừng.
“Diệp Tử đi tìm cậu, lần này đừng làm cô ấy phải thất vọng.”
Ngẩng đầu lên, phía cửa kính không xa kia, ngăn cách trong dòng người qua lại, có một hình bóng quen thuộc, vội vã hướng đến chỗ tôi, cũng như buổi chiều tươi đẹp nhiều năm trước đây…
đôi khi, tình yêu qua đi, kết cục còn lại chỉ là im lặng.
Một tuần trước hôn lễ, tôi bắt đầu mất ngủ cả đêm. Tôi thường xuyên nhớ về khoảng khắc lần đầu tiên gặp Hướng Huy, nhớ về phòng làm việc ở CLB Thanh nhạc, nơi mà tôi và anh đã ở cùng nhau đêm đó, nhớ về những yêu chiều của anh dành cho tôi, nhớ về lúc anh đỏ mặt tim đập nhanh nói với tôi ba chữ... Nhớ rồi lại nhớ, có thời cảm thấy mỉm cười, có thời lại đầy đắng cay, có thời lại ngọt ngào, cũng có thời chan chứa nước mắt.
Tôi đã từng cho rằng bản thân mình sẽ không nhớ đến chuyện quá khứ đã sớm bị lạc trong cái thế giới bụi trần của tôi và anh, tựa như gần như xa, giống thật mà lại là giả, tôi cho rằng tôi có thể quên, có thể thoát khỏi, luôn cho rằng nó đã sớm rời xa tôi, nhưng thực tế, nó vẫn luôn ẩn mãi trong tim tôi.
Trình Anh nói thời khắc làm cô dâu trong là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, nhưng tôi lại càng ngày càng tiều tụy. Mắc phải bệnh mất ngủ nghiêm trọng hơn nữa còn gần ngày kết hôn khiến tôi càng thêm buồn bực, mỗi một ngày tôi càng thêm lo âu bất an.
Tôi không phải không thấy ánh mắt lo lắng của Trần Vũ Hoa, nhưng tôi lại không thể nói được gì.
Một đêm, tôi vừa uống thuốc ngủ đặt lưng không lâu, Chim To gọi điện đánh thức tôi.
Tôi cảm thấy kì lạ, bình thường chỉ có Như Yên và tôi liên lạc, trước giờ Chim To không tìm tôi, hôm nay có chuyện gì sao? Chẳng lẽ Như Yên có chuyện, tôi lập tức từ trên giường ngảy xuống, không kịp mặc thêm áo ngoài, vội vàng nhận điện thoại di động đang kêu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Đầu bên kia điện thoại Chim To do dự rất lâu mới mở miệng: “Diệp Tử, có một chuyện anh muốn nói với em.”.
Tôi lập tức cảnh giác, không nghĩ ngợi gì nói: “Nếu như về Hướng Huy, em không muốn nghe. Chim To, phải, Hướng Huy là bạn anh không sai, nhưng Trần Vũ Hoa cũng vậy.”.
Như lâu đến nửa ngày anh ta không lên tiếng, tôi nóng nảy: “Anh không nói gì em cúp máy đây.”. Tôi phát hiện cuộc nói chuyện của chúng tôi rất khó tiếp tục kéo dài, anh ta chỉ muốn nói về Hướng Huy, còn tôi căn bản không nguyện ý nghe.
Giọng nói Chim To có chút đông cứng: “Nếu như Hướng Huy gọi điện thoại cho em, mong em hãy dành chút thời gian thông báo lại cho anh.”.
“Vì sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Hai ngày trước Hướng Huy bị công ty cử đi Indonexia.” Chim To nói ngắn gọn.
“Thế thì sao?” Anh ấy đi đâu chẳng lẽ còn cần báo cáo trước với tôi sao, không nói bây giờ quan hệ của chúng tôi không biết gọi là cái gì, ngay cả bạn bè, cũng không như thế này.
Chim To như bị tôi chọc tức, thấp giọng chửi thề, sau đó gầm nhẹ với tôi: “Đại tiểu thư à, em không xem truyền hình, không nghe tin tức sao?”.
Tôi lập tức cầm lấy điều khiển từ xa mở TV.
Vùng biển Ấn độ Dương, phía tây nam đảo Java Indonexia vào lúc 15strong0’ theo giờ địa phương ngày 17 đã xảy ra động đất rất mạnh, gây ra sóng thần. Các quan chức Indonexia cho biết, sóng thần đã khiến 668 người thiệt mạng, địa phương thiếu hệ thống báo động sớm...[46]
Đây là dòng chữ nhỏ xuất hiện trên màn hình, tôi nhìn mơ hồ, đầu rung động rầm rầm, ồn ào làm tôi không có cách nào tĩnh tâm suy nghĩ.
“Hướng Huy, anh ấy... có nguy hiểm gì không?” Tôi nói quá nhanh, gần như cắn phải đầu lưỡi mình.
“Hiện giờ anh không thể liên hệ được với cậu ta, gọi điện thoại di động đều ở ngoài vùng phủ sóng.”
Tôi ngã ngồi lên trên giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Diệp Tử, sau khi Hướng Huy thoát khỏi nguy hiểm nhất định sẽ gọi đầu tiên cho em, đến lúc đó em gọi cho anh báo tin bình an.”
Tôi đờ đẫn đồng ý.
Sau khi cúp máy, tôi thử gọi đến điện thoại di động của Hướng Huy, quả đúng như Chim To đã nói, ngoài vùng phủ sóng.
Tắt đèn, tôi giấu mình vào bóng tối, hai tay ôm lấy đầu gối, mắt gần như nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không hề chớp.
Kim đồng hồ cứ nhảy lên từng nhịp, một cách một cách từ từ qua đi, thời gian như mất mát từng phút từng giây.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ, cũng không thể ngừng nhớ lại. Những lời Chim To vừa mới nói, từng đoạn từng đoạn chắp vá thành hình, ép tôi không thở nổi.
Nếu như Hướng Huy vừa đúng ở vùng biển đó, nếu như anh xảy ra chuyện, nếu như anh không thể bình an trở về, nếu như... Tôi không dám nghĩ tiếp.
Tôi run run tay, hung hăng gặm móng tay mình.
Cả căn phòng ngoài đèn báo xanh màn hình điện thoại, không còn một ánh sáng nào khác. Tôi ngồi ngây ngốc, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết thời gian đã trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động tôi vang lên trong đêm khuya, âm thanh như thể rất tự nhiên.
Tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của mình. “Alô.”, lời vừa nói ra, nước mắt cũng theo đó nhỏ giọt rơi xuống.
“Diệp Tử, là anh.” Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
Cuối cùng tôi bật khóc thành tiếng, “Hướng Huy, anh sao rồi?”. Tôi khóc thất thanh thấm đẫm nước mắt.
“Tạm thời anh không có gì nguy hiểm, Diệp Tử, em đừng lo lắng, anh nhất định còn sống để trở về gặp em.” Giọng nói anh cô đơn mờ ảo, lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, dường như nghe được tiếng con thuyền ngắc ngoải vượt qua sóng biển dữ dội, tôi không kìm chế được, nước mắt quyết liệt tuôn trào, trước mắt đột nhiên thấy mơ hồ không rõ.
Tôi không biết rõ trong giờ phút này tôi có thể nói được gì.
Tôi không biết rõ trong giờ phút này anh đang nghĩ gì.
Tôi chỉ biết rõ tôi sẵn sàng dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy anh được bình an trở về.
“Diệp Tử, anh thực sự rất vui. Nếu như bây giờ anh đi như vậy, những lời nói cuối cùng lại được nói với em. Anh không còn gì tiếc nuối.” Giọng nói trầm ấm của anh mỏi mệt, cạn kiệt không còn sức lực.
Tôi khóc nức nở, “Hướng Huy, anh không nên nói bậy, anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.”.
Anh cười dịu dàng, “Diệp Tử, anh biết em còn quan tâm đến anh, thế là đủ rồi.”.
Tôi không có cách nào nói hoàn chỉnh một câu nói, gương mặt tôi, trên tay, trên điện thoại di động, trên áo ngủ thấm đầy nước mắt. Trước giờ tôi chưa bao giờ khổ sở như vậy, ngay cả những năm Hướng Huy ra đi, tôi cũng chưa từng thế này.
Hướng Huy im lặng, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại rất dài, tôi gấp gáp gọi: “Hướng Huy, anh còn nghe không?”.
“Anh đang nghe.”, anh nói mất âm cuối, có một chút thất vọng và buồn đau, càng nhiều là nỗi cay đắng.
Tôi cầm chặt điện thoại di động khóc nức nở không tiếng, nỗi yếu ớt của tôi, cái bất lực của tôi, tinh thần của tôi, lúc này tất cả bộc lộ rõ.
Bỗng nhiên hơi thở anh trở lên dồn dập, tôi chỉ kịp nghe tiếng anh nói: “Diệp Tử, nhớ rõ anh yêu em.”. Tín hiệu điện thoại di động bị gián đoạn.
Kể từ lúc đó, tôi không nhận được điện thoại của anh.
Suốt cả đêm, tôi trằn trọc suy nghĩ mọi chuyện. Chỉ đến lúc trời gần sáng, mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ, tôi mơ thấy người Hướng Huy đầm đìa máu đứng trước mặt tôi, duỗi tay về phía tôi, nói với tôi anh rất yêu tôi.
Lúc tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi thậm chí không dám nhắm mắt lại, tôi sợ lúc tỉnh lại lần nữa, lại nghe đến một tin dữ thình lình xảy ra, tôi càng thêm sợ hãi là phát hiện tất cả mọi chuyện chỉ là hư ảo.
Tôi đột nhiên hiểu rõ, có một số việc không thể trốn tránh, càng muốn chạy trốn sẽ càng khiến cuộc sống của tôi trở thành một đống hỗn độn.
Tôi không thể không thừa nhận tôi đã rất đau đớn khi phải mất đi Hướng Huy, không có cách nào quên được khoảng thời gian chúng tôi từng qua lại, nếu như tôi vẫn kiên trì ở bên Trần Vũ Hoa thì sẽ làm cả ba người cùng đau khổ.
“Trần Vũ Hoa, em muốn nói chuyện với anh.”
Lịch sử tiếp diễn trùng hợp đến ngạc nhiên, tình cảnh này dường như đã quen thuộc.
“Buổi tôi đi, anh sẽ đón em.” Anh cười nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đã lâu không cùng ăn cơm rồi.”.
Tôi gật đầu, nghĩ đến anh không nhìn thấy, lại trả lời, “Vâng.”.
Tôi và anh sắp đặt chân vào nhà thờ thiêng liêng để thành hôn, nhưng lại khách khí như vậy, có phải cảm thấy quá châm chọc hay không.
Bữa tiệc lớn tại nhà hàng Pháp, rượu vang góp vui, hoa hồng tươi đẹp, đàn violin làm nhạc đệm, anh ấy dường như sớm đã có chuẩn bị.
“Trần Vũ Hoa, em không thể kết hôn với anh.” Vừa mới ngồi vào bàn ăn, tôi liền nói thẳng vào vấn đề.
“Cuối cùng em cũng nói câu này.” Anh thở dài, tay nắm chặt.
Tôi gục đầu xuống, giật giật môi, “Em xin lỗi.”.
“Diệp Tử, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt?” Trong mắt anh ẩn chứa sự tức giận.
Tôi giật mình, tâm trí chao đảo, đúng vậy, rốt cuộc anh ấy có chỗ nào không tốt.
Nho nhã, lịch sự, làm việc nghiêm túc, tuổi còn trẻ đã độc lập đảm dương một phía công việc công ty. Không có thói quen xấu, nếu như buổi tối tăng ca còn báo cáo với tôi. Nhớ rõ ngày sinh nhật tôi, ngày kỉ niệm chúng tôi quen nhau, cho dù những ngày lễ bé nhỏ không đáng kể, anh vẫn nghĩ tất cả cách để tặng quà cho tôi, làm cho tôi hạnh phúc.
Tôi rõ ràng biết anh rất tốt, nhưng vì sao tôi lại không có cách tiếp nhận anh?
Anh ấy, dù sao cũng không phải anh ấy.
Anh nắm lòng bàn tay tôi đặt vào lồng ngực ấm nóng của anh, thì thào nói, “Diệp Tử, có phải em không có trái tim hay không?”.
Câu này, Lâm Sâm cũng từng hỏi tôi, lúc ấy tôi đã trả lời cái gì?
Tôi có thể không kiêng nể gì nói những lời hồ đồ với Lâm Sâm, nhưng đối mặt với Trần Vũ Hoa, tôi hèn nhát không dám mở miệng, bởi vì, tôi đã nợ anh quá nhiều.
Trần Vũ Hoa mạnh mẽ kéo tôi vào ngực anh, điên cuồng hôn tôi, tôi có thể cảm nhận được thân thể anh đang run nhè nhẹ. Tôi không cố thoát, cũng không có rơi lệ, tôi chỉ giống như người đầu gỗ mặc cho anh làm bất cứ điều gì.
Bỗng nhiên, anh dừng hành động lại. Đấm một quyền lên ghế dựa, suy sụp nói: “Anh đã từng thua cậu ta một lần, không nghĩ bây giờ lại thua lần thứ hai.”.
Tôi chỉ biết bóp nghẹt tiếng khóc nức nở, “Em xin lỗi.”. Ngoài câu này ra, tôi không còn lời nào khác, mặc dù đây là điều anh không cần nhất.
Anh đứng lên, đi ra ngoài, “Tôi không muốn nhìn thấy em, em đi đi.”.
Tôi đuổi theo ra cửa, bóng lưng anh cô đơn ảm đạm, tôi vội vàng gọi phía sau anh, “Trần Vũ Hoa, anh nghe em nói.”.
Anh không để ý đến, bước chân càng lúc càng lớn. Tôi đi giày cao gót mặc quần bó, dần dần thấy lực bất tòng tâm.
“Trần Vũ Hoa.”, tôi có chút tuyệt vọng, càng lúc chân càng lảo đảo, rồi té ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Trần Vũ Hoa ôm tôi lên, rồi vội đặt tôi xuống dưới, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân tôi, khẩu khí vẫn lạnh lùng: “Em còn gọi tôi làm gì?”.
“Em...” Tôi nghẹn lời.
Anh đẩy tôi ra, đoạn tuyệt quay người, tôi vẫn đuổi theo anh nên không để ý có một chiếc xe Santana vận tốc cao đi xiêu vẹo giống như say rượu đang hướng về phía chúng tôi,
“Cẩn thận.” Tiếng gọi dồn dập, tiếng âm thanh thê lương của phanh xe vang lên, rồi vọng lại tiếng kêu rên, sau khi khói mù dày đặc vãn bớt, tôi nhìn thấy Trần Vũ Hoa nằm đó trong một vũng máu, còn tôi, bị anh đẩy ra khỏi khu vực nguy hiểm, không tổn hao gì, đang ngơ ngẩn nhìn mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt.
“Trần Vũ Hoa.”, cuối cùng tôi kêu gào thành tiếng, chạy ngay đến chỗ anh.
Sắc mặt anh trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, mắt trắng dã, anh miễn cưỡng nhếch khóe môi, mỉm cười nói: “Diệp Tử, anh yêu em.”. Giọng nói đã nói rõ anh đang suy yếu, đầu anh rơi lệch, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, ngã xuống bên cạnh anh, ôm lấy anh, gào khóc.
Tôi không biết sao mình có thể đến được bệnh viện, cũng không biết phải phẫu thuật trong bao lâu, cả người vẫn hốt hoảng, cho đến khi đèn đỏ phẫu thuật tắt, cho đến khi bác sĩ báo cho tôi ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm đến tính mạng, dây thần kinh căng chặt của tôi mới thả lỏng, sau đó, lại suy sụp ngã xuống đất.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của tôi nên cơ thể Trần Vũ Hoa hồi phục rất nhanh.
Chim To tới tìm tôi nhiều lần, năm lần bảy lượt nhắc đến Hướng Huy, nhưng đều bị tôi nói qua loa rồi thay đổi chủ đề. Tôi chỉ cần biết anh đã trở về, bình an vô sự, thế là đủ rồi.
Tôi đã nợ tình cảm của Trần Vũ Hoa, mấy đời cũng khó mà trả hết được.
Sau ngày thứ năm xảy ra tai nạn xe, tôi nhận được tin nhắn của Hướng Huy: “Diệp Tử, anh quá ích kỉ. Anh để tay lên ngực tự hỏi, anh không rộng lượng vị tha như Trần Vũ Hoa, cậu ấy mới là người thực sự xứng đáng để em yêu. Anh đi, không trở về nữa. Chúc em hạnh phúc.”.
Nước mắt cứ tuôn rơi ròng ròng.
Thật lâu sau, tôi cố gắng lau nước mắt, xóa tin nhắn. Xoay người, tôi vẫn như trước mỉm cười đối mặt Trần Vũ Hoa.
“Đi tìm cậu ấy đi.” Trần Vũ Hoa nhẹ nói.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, giật mình, “Cái gì?”. Cầm quả táo đưa lên trước.
Anh chẳng hề nhận, nhún vai, ánh mắt trong trẻo, “Đừng để anh phải nói lần thứ hai, anh sợ anh sẽ hối hận.”.
Tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán, cẩn thận quan sát thần sắc của anh.
“Là anh tự nguyện để em rời đi, không phải em bỏ anh.” Anh nhìn kĩ tôi, “Cho nên em có thể cảm kích anh, nhưng đừng cảm thấy bất kì tội lỗi nào.”. Anh im lặng, lại mở miệng lần nữa, “Anh không cần sự cảm thông, Diệp Tử, anh sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”.
Tôi không lên tiếng,
“Bây giờ, vì lợi ích của người khác cũng rất khó.” Trần Vũ Hoa ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Tôi cắn môi, hung bạo bức tán lớp sương mù mờ mịt trong mắt.
Anh đẩy tôi đi, “Một giờ nữa máy bay cất cánh, đừng nói anh không nhắc nhở em.”.
Tôi tỉnh ngộ, bật ra tiếng nói từ tận đáy lòng, “Trần Vũ Hoa, cám ơn anh.”.
Anh cười khổ, làm bộ đá tôi một cái, “Mau đi đi.”.
Tôi cảm kích, ánh mắt long lanh nhìn anh, rồi lập tức đẩy cửa phòng bệnh, không còn do dự.
Lòng tôi như lửa đốt lúc xông vào đại sảnh, một chiếc máy bay đến Luân Đôn, nước Anh đang từ từ trượt ra đường băng, từ từ phóng lên trời, cho đến khi mất hút rẽ vào làn mây, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa...
—————————————
Có lẽ mọi người cảm thấy tiếc nuối về cái kết này, nhưng đối với mình cảm thấy thế là đủ. Kết thúc đến đây cũng đã cho thấy DT vẫn bước đến bên HH, vẫn đuổi theo tìm lại hạnh phúc của mình. Mình nhớ đã đọc được một câu trên FB “Vì trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ về lại bên nhau”. Mình nghĩ, DT đến bên HH là đúng, nếu vẫn tiếp tục ở cạnh TVH, có lẽ cũng chỉ vì “nghĩa”, mà không vì “tình”. Nhưng TVH, hẳn anh cũng không hề muốn DT ở bên anh chỉ vì thế thôi đúng không?
Có lẽ nhiều người cho rằng DT quả là người con gái “không có trái tim”, đã làm khổ cả hai anh nam chính rất rất tốt trong truyện, nhưng tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó. Đôi khi, lý trí không thể thắng được con tim. Một người con gái, ai chẳng khao khát có được hạnh phúc, DT cũng vậy, có gì sai đâu? Còn Trần Vũ Hoa, anh thực sự rất rất tốt. Đến cuối truyện anh vẫn làm độc giả phải ngưỡng mộ, anh đã mỉm cười để DT đi, yêu một người là mong người đó được hạnh phúc. Liệu có ai có được tình yêu cao thượng như anh không?
Hướng Huy, anh ko xuất hiện trong chương cuối nhiều, tuy anh rất yêu DT nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô. Biết chuyện tai nạn, anh đã nhận ra TVH yêu DT đến nhường nào, vì thế anh đã cầu chúc hạnh phúc cho DT. Cái tin nhắn ấy, thật sự rất có ý nghĩa, bởi sau khi đọc tin nhắn xong, đã thấy rõ tình cảm DT, mặc dù TVH đã cứu mình nhưng không có nghĩa cô yêu anh, sau khi đọc tin nhắn của HH, DT đã khóc. Đó cũng là lúc TVH quyết định mỉm cười để DT đến ên HH.
TVH, rất muốn nói một câu: Anh nhất định anh sẽ tìm được anh phúc thuộc về mình.
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện về Trình Anh.
Niệm hạ
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên bước vào cánh cổng trường JD, ánh mặt trời làm chói mắt, nước mắt của tôi không hiểu sao lại rơi xuống. Khuân chiếc rương chứa đầy tiểu thuyết võ hiệp, tôi tiến vào trường học mơ ước của mình, lúc đó, tôi cho rằng đã bước chân đến thiên đường, nhưng sau này mới biết, niềm vui thời khắc này đây, có đến vạn kiếp sau tôi cũng không thể trở lại.
Trong phòng kí túc có vài người bạn rất tốt cùng chung sống, Diệp Tử nhẹ nhàng khiêu thoát, Chu Xuân ồn ào sôi động, Tử Du dịu dàng lịch sự, Như Yên quật cường hoạt bát... Đó toàn là những cô gái rất ưu tú, các cô ấy có ý định kết giao bạn bè, có lúc lại vô tâm cười lớn, lại có lúc yên lặng không tiếng động đọc sách, cùng với tính khí của tôi rất hợp.
Cuộc sống đại học rất nhàn rỗi, theo như lời của Dương Quá, gọi là rất có nhiều thời gian để tiêu xài, tôi nhớ lúc ấy nghe anh nói như vậy, tôi cười rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cứ như hoa sen tự nhiên hun hút nở rộ giữa mùa hè.
Thời điểm quen biết Dương Quá, cũng là vào mùa hạ. Lúc đó vẫn học lớp 11, tôi đang cầm quyển truyện “Thần điêu hiệp lữ” ngồi dưới bóng cây, nhìn mông lung, nên không nhận thấy có một quả bóng bay thẳng vào mặt tôi. Đập trúng tôi một khắc, mắt nổi lên đầy kim tinh, rất đau rất đau, nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo nửa, tựa như mỉm cười nhẹ nói: “Thật có lỗi, bạn học, có cần đưa bạn đi đến phòng y tế không?”.
Ánh mặt trời tà tà chiếu rọi xuống tán lá, tỏa lên khuôn mặt sáng sủa không rõ của anh, nhưng tôi bỗng nhiên có một cảm giác, lúc anh cười trong giây phút đó, tôi dường như nhìn thấy cuộc sống trong ánh mặt trời rực rỡ nhất, lộng lẫy đến lóa mắt, nhưng tôi lại quên rằng dáng vẻ sáng lạn ấy còn có một loại khắc nghiệt khác, chính là thiêu đốt cuộc sống.
Sau vài giây gặp gỡ đầy tươi đẹp đó, trước mắt tôi tối sầm, ngã xuống. Lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, ga giường phủ trắng tinh khiết. Y tá đứng một bên cầm bút nghiêm khắc nói: “Xuất huyết dạ dày cấp tính, hơn nữa mặt phía trái bị trầy da, cháu rốt cuộc đã bao lâu chưa ăn gì rồi?”.
Tôi không nói gì, chỉ cười đọc tiểu thuyết quên thời gian, y tá nhìn tôi trừng mắt một cái rồi quay người rời đi.
Xoay người, tôi ôm chăn mền nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống. Ăn cơm? Từ ngữ ấm áp ấy có thể thích hợp đặt lên người tôi sao? Không bao giờ nhận được nụ cười từ mẹ, bà ngoại lại bị điên... Chỉ cần nhìn vào võ hiệp mà tôi yêu tha thiết, tôi mới cảm thấy, nơi đó là nơi mỗi khi tôi mở ra đều có thể cất chứa cả thế giới của tôi, tuy rằng đao quang kiếm ảnh, nhưng lại không có những lo âu cơm áo, cuộc sống khổ đau.
“Này, bạn không bị ngột ngạt đến nghẹt thở đấy chứ.”
Tôi giật mình, lau khô nước mắt quay người, thấy người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng lúc nãy đứng dựa người vào cửa, nhẹ nhàng cười.
“Sao bạn còn ở đây?”
Anh ta đi đến chỗ tôi, cười nói: “Bạn còn nợ tôi tiền thuốc men, món nợ này vẫn còn chờ bạn trả, sao có thể đi được.”.
Tôi cười: “Tôi sẽ không nợ bạn, tôi trước giờ không nợ nần bất kì ai.”. Dù là mẹ hay là ai khác, tôi chưa từng nợ họ, tôi luôn để tất cả mọi chuyện phải rành mạch rõ ràng.
Nhưng tôi lại không nghĩ đến, có một số món nợ, tôi đã phải trả cả đời.
Anh ta duỗi tay ra, nhàn nhạt mỉm cười: “Tôi là Dương Quá.”.
Tôi “xì” cười: “Tôi không phải Tiểu Long Nữ, tôi là Trình Anh.”.
Như một lời tiên tri, những năm tháng sau này đã ghi lại rõ ràng những ấn ký, nhưng cũng cho tôi biết rõ ràng không lầm tưởng, tôi không phải là Tiểu Long Nữ, từ trước đến nay đều không phải.
Sau đó tôi và Dương Quá càng ngày càng thân thiết, trong trường học cũng dần dần nổi lên tiếng đồn khắp nơi, nhưng tôi và anh đều là những học sinh học tập gương mẫu, nên các giáo viên chỉ dặn dò vài câu không cho phép học hành lười biếng. Lúc đó, Dương Quá đều bình tĩnh nhẹ nhàng nói, “Em biết.”, rồi rất tự nhiên nắm tay tôi nghênh ngang ra khỏi phòng làm việc trong sự giận dữ của các giáo viên ở phía sau đang giơ chân giơ tay.
Trong trường cao trung tình cảm của chúng tôi lãng phí không kiêng nể, sau khi thi tuyển sinh vào đại học, có cả kì nghỉ hè tràn đầy hạnh phúc. Chúng tôi thường tránh đến chỗ bạn học, nắm tay nhau lang thang từ đầu đường đến cuối phố, có lúc nhìn nhau mỉm cười, có lúc lại không nói câu gì, cứ lặng lẽ đi như vậy, nhìn dòng người qua lại, trong lòng cảm thấy rất an tĩnh.
Nhớ có một lần, chúng tôi hẹn nhau ở hiệu sách, thế nào mà anh lại không đến. Anh không báo nên tôi rất tức giận vì anh dám sai hẹn, lúc tôi đi ra cửa bên của hiệu sách lại nhìn thấy anh tựa vào thân cây, khi anh nhìn thấy tôi mới khe khẽ mỉm cười, nói: “Làm anh sợ đến chết, tưởng em xảy ra chuyện gì.”.
Mãi cho rất lâu rất lâu về sau, tôi nghĩ đến thời gian này, mới giật mình cảm thấy, chuyện này có lẽ đã sự báo trước số phận tương lai của hai chúng tôi, liên tục giao nhau rồi lại liên tục tách rời. Những lúc tôi muốn đi tìm anh, đã dốc hết sức lực tìm, tìm mãi nhưng vẫn không được.
Trường đại học của chúng tôi hội tụ đầy hào quang, ẩn giấu phía sau dòng người tấp nập, hai thành phố phân biệt, nam bắc cách xa nhau. Thượng Hải phồn hoa hoàn toàn khác với Nam Kinh, cái vô tận của ngựa xe như nước áo quần như nêm, khiến tôi có cảm giác mỏi mệt, dường như sau cái ồn ào náo động đó là một sức mạnh tiềm ẩn, đã làm mọi nhiệt tình, lý tưởng và hy vọng của tôi dần dần nuốt trôi.
Nghĩ đến Dương Quá lại càng thúc đẩy tôi làm một quyết định rất táo bạo, đó là mua vé tàu Bắc Kinh, trốn học đến Bắc Kinh. Tôi không phải không nhìn thấy những lo lắng hỗn loạn và ánh mắt vui vẻ của Diệp Tử, nhưng tôi tự nói với bản thân, không phải hối hận, mỗi một quyết định tôi đưa ra đều không phải hối hận.
Lúc đến đại học K, tôi nhắm mắt lại, cười lặng lẽ, cảm thấy thật thân thiết và ấm áp, đây chính là trường đại học của Dương Quá, chính là nơi anh sống và học tập cả ngày lẫn đêm.
Kéo hành lý đi bộ vào trong trường, tôi hỏi thăm kí túc xá của Dương Quá, xúc động chạy lên phòng 408 anh ở, đẩy cửa ra là hai nam sinh xa lạ và một nữ sinh mặc chiếc áo váy cực kì xinh đẹp.
Nữ sinh đó đánh giá tôi vài lần, hỏi: “Cô tìm ai?”.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi tìm Dương Quá, anh ấy ở đâu?”.
Cô ấy đứng ồn ào một lúc, rồi hồ nghi nhìn tôi: “Anh ấy đến Thượng Hải, cô tìm anh ấy có chuyện gì?”.
Tôi thoáng ngây người, Thượng Hải? Anh ấy đến Thượng Hải tìm tôi?
Điện thoại kí túc xá vang lên, nữ sinh đó nghe điện xong rồi không tình nguyện đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận điện, nghe được giọng nói của Dương Quá, tôi thở phào một cái, anh ấy quả nhiên ở Thượng Hải. Cúp điện thoại, tôi lịch sự nói cảm ơn cô ấy, xoay người mang hành lý đến thẳng nhà ga, tôi phải ở chỗ đó chờ a trở về.
Dương Quá gầy, làn da cũng rám đen đi nhiều, nhưng nụ cười của anh vẫn như trước không hề đổi, là nụ cười mang chút yên tĩnh mà tôi quen thuộc đến nhường nào, khiến tôi tham lam muốn nhìn, hốc mắt đã thoáng ướt át. Cánh tay tôi ôm chặt anh, cảm giác chưa bao giờ vui vẻ và hạnh phúc đến vậy.
Ngày hôm đó.
Chúng tôi đã nói, sau khi tốt nghiệp, tôi muốn đến Bắc Kinh với anh, cùng anh tạo một thế giới chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Chúng tôi đã nói, sau này luôn bên nhau sống đến suốt đời.
Chúng tôi đã nói...
Mỗi một điều, mỗi một câu, tôi đều nhớ rất rõ ràng rành mạch, cả cuộc đời này không bao giờ quên.
Anh tiễn tôi trở về Thượng Hải, ngày hôm đó mưa sa gió giật, anh cầm một chiếc ô nhưng vẫn vẫy tay từ biệt với tôi, tôi nhìn thấy nụ cười của anh dần dần mờ nhạt, bóng dáng dần dần rời xa tôi, bỗng nhiên có một sự thôi thúc làm tôi bật khóc, dường như lần này chính là sinh ly tử biệt, điều này cũng chính là mãi mãi.
Dọc đường đi, tôi nghe âm thanh đoàn tàu chạy dài trên đường sắt, nhỏ vụn rồi lại kéo dài, tôi cảm thấy rất an tâm và thoải mái, cũng giống như buổi chiều mùa hạ lần đầu tiên tôi gặp Dương Quá, chan chứa niềm vui tựa như hoa sen lặng yên nở rộ trong ao.
Về sau, trong phòng xảy ra nhiều biến đổi nhỏ. Tôi nhìn thấy Diệp Tử ở bên cạnh Hướng Huy cười ngọt ngào, nhìn thấy Chu Xuân bên cạnh Viên Lang như con chim nhỏ bé nép vào người, nhìn thấy Như Yên và Chim to vẫn như mọi khi tranh luận gay gắt đến đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên cảm thấy mình thật cô độc, trong cái thành phố xa lại này, tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng lại không có một người yêu thương tôi, không nhìn thấy Dương Quá cười, không nhìn thấy Dương Quá nghiêm túc nhăn mày cau mặt, cũng không nhìn thấy anh nghiêng đầu yên tĩnh ngủ ngon.
Trong nỗi chờ mong của tôi, cuộc sống đại học rất nhanh trôi qua, khác với Diệp Tử và Chu Xuân có nhiều thăng trầm, cuộc sống đại học của tôi bình lặng mà ẩn kín, tôi đứng lặng lẽ nhìn sau quầng sáng của các cô ấy, nhìn các cô ấy khóc cười, nghĩ đến cuộc đời mình, tôi cảm thấy tựa như một khán giả, cũng không buồn không vui, vô tư vô lo.
Chẳng qua cuộc sống giống như một vở kịch, tôi lại không sống trong vở kịch đó, làm sao biết thân này liệu của phải là khách hay không?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi bỏ công việc ổn định ở Thượng Hải, đến Bắc Kinh ở cùng Dương Quá, lúc chúng tôi đng chuẩn bị kết hôn, hạnh phúc của tôi đột nhiên xảy ra một cơn ác mộng đã phá vỡ, tôi nhìn thấy từng mảnh vỡ thủy tinh trong giấc mơ, tan tành ngàn mảnh, rơi xuống đất, lấp lánh ánh sáng nhưng lại không hoàn chỉnh.
Ngày hôm đó, cô gái từng ở trong kí túc xá của Dương Quá đến tìm tôi, vênh váo tự đắc kéo tay Dương Quá, xuất hiện vào tầm mắt tôi, tôi không bỏ qua hình ảnh bàn tay cô ấy đặt lên bụng to, và ánh mắt thương tiếc sâu sắc của Dương Quá.
Tôi nhìn bọn họ, Dương Quá cúi đầu nói: “Anh Tử, anh xin lỗi.”, nghe thấy tiếng cô gái đó đỡ thắt lưng kêu mệt, tôi vẫn cười, cười đến nỗi muốn giơ tay tát Dương Quá một cái, nhưng tôi vẫn không đủ nhẫn tâm, tôi chỉ chạm vào mặt anh, nói: “Tôi đã nợ anh một món nợ, giờ tôi trả.”. Sau đó tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón tay trắng trẻo của mình, ném vào mặt anh, xoay người bỏ đi.
Tôi không khóc, chỉ che miệng đi qua từng tán cây ngô đồng, lòng bàn tay lạnh buốt theo các ngón tay lạnh vào tận trong lòng.
Tôi dừng bước lại, cách đám đông quay đầu nhìn anh, nhìn thấy cô gái nhỏ xinh kia tức giận nói gì đó, anh nửa ngồi trên mặt đất, không rõ tìm cái gì. Nước mắt tôi lại tràn mi, Dương Quá, anh còn tìm cái nhẫn đó để làm gì? Để cho cô ấy hay cho tôi?
Tôi biết rõ mọi người nhìn chăm chú vào đôi nam nữ sắp trở thành ba mẹ kia, nhưng không có người nào thấy, dưới tán cây ngô đồng trong ngày mùa hạ này, có một mình tôi, mặc chiếc váy cotton trắng, ngồi xuống dưới đất, gục đầu âm thầm khóc.
Trở về ngôi nhà chung của chúng tôi, tôi dựa vào cửa sổ, cảm giác bất lực từng đợt đánh vào tôi, giống như sóng ngầm, đến rồi lại đến.
Tôi nhớ lại, tháng trước, lúc Dương Quá cầu hôn tôi, khắp bầu trời đầy bóng bay, ánh mắt thâm tình, lời nói chân thành, anh nói: “Anh Tử, từ nay về sau chúng ta mãi mãi không xa nhau.”. Tôi nhớ lại, mỗi lần bệnh đau dạ dày của tôi phát tác, đều có anh ở phía sau ôm tôi, xoa bụng cho tôi; tôi nhớ lại, mỗi lần anh gọi điện về nhà đều nhắc tôi chú ý đóng cửa sổ đóng cửa cẩn thận, anh sẽ gửi cho tôi các món ăn anh tự làm...
Tôi muốn hỏi anh một câu, vì sao lúc trước lại đối tốt với tôi như vậy, khiến cho tôi lúc này, vẫn nhớ mãi không quên được anh?
Người đã từng nắm tay tôi bước ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, người ấy, Dương Quá, giờ ở nơi nào? Người đã vì tôi mà phong trần mệt mỏi từ Bắc Kinh đuổi đến Thượng Hải, người ấy, Dương Quá giờ ở nơi nào? Vì sao cuối cùng tôi không thể tìm lại anh trong quá khứ, vì sao không thể quay trở lại những năm tháng tốt đẹp năm xưa?
Dương Quá thực sự có thể chờ đợi Tiểu Long Nữ đến mười sáu năm, nhưng còn Dương Quá của tôi, rời bỏ tôi chỉ có một phút, xa mãi đến tận chân trời góc bể. Tôi hy vọng, sau khi tôi đi, anh có thể nhớ đến tôi dù chỉ một chút thôi, nhớ đến những kỉ niệm ngọt ngào của chúng tôi.
Ở nhà Diệp Tử một đêm, tôi biết rõ Diệp Tử không yên tâm về tôi, nên thừa lúc sáng sớm lúc má Diệp đi mua đồ ăn, chạy ra ngoài.
Ngồi trên tàu về Nam Kinh, trở về quê hương ngày đêm tôi mong nhớ.
Có người ở viện dưỡng não nói với tôi, thần trí bà ngoại đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết thì thào “Tiểu Nam, Anh Tử, Tiểu Nam...”.
Tôi đứng cách cửa, nhìn thấy bà cầm lá quốc kì nhỏ, thì thầm nói. Tôi biết Tiểu Nam là tên mẹ, còn Anh Tử, chính là tôi. Nước mắt tôi từ từ lăn dài trên khóe mắt, bà ngoại tôi, lúc này bà không hề nhìn thấy tôi, nhưng bà vẫn cố chấp gọi tên tôi, giữa chúng tôi, có huyết thống, có hơn mười năm sống dựa vào nhau. Nhưng người đàn ông tôi yêu, anh ấy có thể nhìn rõ tôi, hoàn toàn có được tôi, vì sao cái tên miệng anh gọi, cuối cùng không phải là tôi?
Tôi không thể để giữ bi thương ở chỗ này, cho nên tôi cầm một con dao sắc, trở lại Thượng hải. Lúc đó, tôi thực nghĩ muốn ngủ mãi mãi, cuối cùng không cần đối mặt với những khó khăn, không cần đối mặt với những bi thương cay đắng.
Tôi cắt cổ tay, thấy máu tươi hồng không ngừng tí tách chảy ra, nhuộm đỏ quần áo màu trắng của tôi, tựa như mai hồng rơi xuống nền tuyết trắng.
Lúc thần trí tôi trở nên mơ hồ, tôi lại nghĩ, nếu như tôi ra đi như vậy, Dương Quá, anh có cảm thấy một chút buồn hay không?
Tôi không biết vận khí tôi quá tốt hay sâu trong tiềm thức tôi không thực sự muốn rời đi, tôi không chết, lúc tỉnh lại, bên cạnh, có một ý tá mặc áo trắng quan tâm nhìn tôi.
Ký ức của tôi mạnh mẽ đến, lại là bà ấy, năm đó Dương Quá đưa tôi đi bệnh viện, chăm sóc tôi cũng là y tá ấy.
Tôi nhìn tóc bên tai bà đã điểm hoa râm, nhưng tay vẫn linh hoạt như xưa, bà nói liên miên cằn nhằn: “Sắp làm mẹ rồi, có con mà không biết trân trọng bản thân mình, bây giờ người trẻ tuổi, sao lại thế này...”.
Tôi ngây người, vô thức đưa tay vuốt bụng.
Con, sao con lại đến muộn như vậy, con đến muộn rồi, ba con cuối cùng cũng không nhìn thấy con ra đời.
Y tá xoay người định đi, tôi gọi bà ấy lại, tôi hỏi: “Bác còn nhớ cháu không? Chính là nữ sinh nhiều năm trước bị xuất huyết dạ dày cấp tính đấy a?”.
Bà ấy nhìn tôi ngây người, tôi không còn cách nào khác, mệt mỏi lắc đầu, để cho bà ấy đi.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi. Họ đều đã quên tôi, vì sao tôi lại không được khắc vào trong tim chứ?
Chỉ là tôi quá hồ đồ, nơi này là Thượng Hải, làm sao có người quen biết với tôi.
Ngoài cửa sổ có bóng dáng hai người quen thuộc xông tới, đến trước trực tiếp ôm lấy tôi, vỗ vai tôi nói: “Anh Tử, không sao, còn có bọn tớ.”.
Một loại cảm giác xúc động dâng lên đầu tôi, tôi ôm chặt lấy cô ấy, khóc nức nở: “Diệp Tử...”.
Cô gái đứng bên cạnh, mím môi, oán tránh tôi một câu: “Cậu đấy, đúng là khiến người khác phải lo lắng.”.
Tôi khẽ mỉm cười, Diệp Tử, Như Yên, trong lúc này còn có các cậu, thật tốt.
Tôi quyết định sinh hạ đứa nhỏ, lúc nghe được quyết định này, Diệp Tử và Như Yên cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, các cô ấy nói, người thiện lương như tôi, nhất định rất yêu con mình, sẽ không dễ dàng bỏ nó.
Thế là, trong quá trình mang thai, có Diệp Tử và Như Yên làm bạn.
Lúc sinh sản, vì sức khỏe của con, tôi không sẵn lòng dùng quá nhiều thuốc tê, cho nên lúc đó đau đến mức ngất đi.
Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh, một thiếu niên mặc áo sơmi trắng, ống tay áo kéo nửa, tựa như mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Món nợ này vẫn còn chờ bạn trả, sao có thể đi được?”.
Nỗi đau đớn như giằng xé trái tim, rồi đến lúc tôi nghe một tiếng khóc to mới bỏ sức mình nằm lên bàn giải phẫu.
Tôi nói với y tá: “Cho tôi nhìn đứa nhỏ.”. Yếu ớt mở to mắt, tôi thấy một đứa nhỏ làn da trắng hồng khẽ nhăn mặt. Bên cạnh y tá cười nói: “Là con gái, rất xinh đẹp.”.
Tôi mỉm cười, áp mặt vào má con, thật ấm áp mà ướt át.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống. Lúc Dương Quá đi, tôi không khóc, lúc tôi quyết định một mình nuôi nấng đứa nhỏ, tôi không khóc, lúc tự tử lại được cứu sống, tôi không khóc, nhưng lúc tôi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời và bàn tay nhỏ bé của con gái, tôi khóc không thành tiếng.
Tôi mãi mãi nhớ, ngày tôi sinh nó, đau đến giằng xé tim, nhưng lòng lại rất vui mừng.
Tôi đặt tên cho nó là Niệm Hạ.
Tôi và ba nó, quen biết vào mùa hạ, cũng kết thúc vào mùa hạ.
Vì thế nên muốn kéo dài mãi mùa hạ.
—————————————
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện về Hướng Huy.
Ngôn ngữ của mười một đóa hoa dành dành.
I
Lúc này thời tiết Luân Đôn âm u mưa phùn, điều đó làm tôi nhớ đến, thời tiết Thượng Hải cũng thường xuyên như vậy.
Đi đến đầu đường, tâm tình giống như sự thay đổi bất thường của khí hậu, chợt vui lại chợt buồn.
Nghĩ đến ngày mai về nước cùng với Eric, vui vì xa nhau 4 năm tôi và cô ấy lại được gặp lại, buồn là, năm đó bỏ đi như vậy, chúng tôi liệu có thể trở lại như trước hay không.
Châm một điếu thuốc, tôi nheo mắt lại, tưởng tượng những ngày tháng không có tôi, hẳn cô ấy cảm thấy rất cô đơn.
Sau khi ra đi, quay đầu lại nhìn vào dòng người, sẽ phát hiện, mỗi người đều mang hình bóng của cô ấy.
Tôi mạnh mẽ hít một làn khói, đột nhiên tinh thần hốt hoảng.
Cô ấy chắc chắn sẽ không nhớ thực ra mười một năm trước chúng tôi đã từng gặp mặt nhau.
Vào lúc đó, tôi cực đoan, suy sút, hút thuốc, trốn học, là một học sinh cá biệt khiến các giáo viên trong trường phải nhức đầu.
Cô ấy sẽ không biết, buổi nói chuyện của cô ấy đã thay đổi tôi, thay đổi cả cuộc đời tôi.
Ngày đó tôi vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều trốn vào một góc trong sân thể dục hút thuốc, tôi chôn vùi bản thân mình trong mùi thuốc lá, chỉ có như vậy, tôi mới có thể tạm thời quên đi thời khắc này, quên đi nỗi đau khắc sâu trong lòng.
Ba bỏ đi, mẹ tuyệt tình, cuộc sống với tôi, dường như cũng không còn ý nghĩa gì quá lớn.
Bên tai thấp thoáng truyền tới âm thanh khóc nức nở, tôi nhíu mày, mặc dù tránh được đám người, mà vẫn không được an tĩnh.
Tôi đi về phía hình bóng bé nhỏ đang ghé đầu vào lan can quát: “Khóc cái gì mà khóc, muốn khóc thì về nhà mà khóc đi.”.
Cô ấy ngẩng đầu, gương mặt còn đẫm hai hàng nước mắt, miệng cong lên, có vẻ như muốn khóc thành tiếng.
Tôi dừng lại, đầu như muốn nổ tung, cho dù là lúc đánh nhau tôi cũng không bao giờ sợ hãi, nhưng lúc đối mặt với cô gái bé nhỏ này, tay chân tôi lại hoảng loạn. Muốn dịu dàng an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Cô ấy lộn xộn dùng ống tay áo lau khô nước mắt, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay tôi, nhăn mặt, “Anh hút thuốc à?”.
Tôi vội vàng ném nửa điều thuốc xuống, dùng chân di mạnh, cô ấy không nói một tiếng nhặt lên, bỏ vào thùng rác. Làm việc cứ nhất quán theo ý mình, cũng không thèm để ý người khác hay nhìn tôi, ở trước mặt cô ấy tôi nảy sinh một cảm giác xấu hổ.
“Anh còn trốn học nữa.” Cô ấy nhẹ nói.
Tôi cười, có vẻ quản lý trường khá rộng rãi. “Cô không phải cũng trốn học sao?” Nâng cổ tay xem giờ, ba giờ chiều, chính là thời gian học của lớp thứ hai.
Mặt cô ấy dần đỏ lên, cả nửa buổi không nói ra lời.
Không biết sao, tôi liền nghĩ muốn trêu trọc cô ấy, “Thoạt nhìn chúng ta cũng là tám lạng nửa cân, cô có muốn cùng dùng một điếu không?”.
Tôi lấy ra một hộp thuốc lá, cố ý đứa đến trước mặt cô ấy, ngay lập tức nhận được ánh mắt ghê tởm của cô ấy, đồng thời còn lui về sau một bước dài.
“Tôi không nói chuyện với những học sinh hư hỏng.” Cô ấy ngẩng cao cổ, hành động cao ngạo như khổng tước.
“Thật không?” Tôi chẳng hề để ý hỏi lại: “Vậy bây giờ cô đang nói chuyện với ai?”.
Cô ấy nhướn mi, một tiếng hừ lạnh bật từ chóp mũi. “Vì sao anh lại trốn học?” Giọng nói của cô ấy, trong như tiếng nước chảy róc rách, rất lâu sau này, tôi mới biết rõ, giọng nói như vậy, đã rời khỏi ngoài trần thế mênh mông, nhưng vẫn còn nán lại vào trong những giấc mơ của tôi mỗi đêm khuya.
Tôi lại cười, “Chuyện này liên quan gìcô?”.
Cô ấy đột nhiên như con nhím xù lông, khẩu khí khó chịu nói: “Dù sao đi học cũng không phải vì giáo viên, không phải vì ba mẹ, đi học chính là cho bản thân mình.”.
Nha đầu này còn định giáo dục người khác nữa đấy. Tôi khinh thường hỏi: “Ồ? Nói rất có đạo lý. Vậy vì sao cô lại trốn học?”.
“Tôi…” Gương mặt cô ấy lần thứ hai vây lên một tầng đỏ ửng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, mãi một lúc cũng không nói gì.
Tôi trêu trọc. “Không phải thất tình hả?”
Cô ấy ngẩng đầu, mặt tựa hồ càng đỏ. Tôi khoa trương kéo dài âm cuối “hả”, càng làm cô ấy xấu hổ vô cùng.
Tôi hiếu kì nhìn vào đôi mắt của cô ấy, khuôn mặt thanh tú, cũng rất bình thường, chỉ đôi mắt to thông minh chớp linh động, như con thỏ tinh ranh.
Cô ấy cúi đầu nhìn mũi chân, hai gò má nháy mắt ửng hồng, tôi bước lên từng bước, cô ấy bỗng nhiên mỉm cười khinh khỉnh với tôi, “Đừng có tùy tiện làm bậy, vô phép vô thiên là anh hùng, phản nghịch đơn giản chỉ khiến nhiều người quan tâm. Cách làm của anh quả thực chỉ như một đứa trẻ ngỗ nghịch, quá trẻ con.”.
Một đao kiến huyết. Cùng làm tôi giận tái mặt.
Cô ấy không chút sợ hãi nói, “Muốn để người khác phải ngưỡng mộ, để người khác coi trọng có rất nhiều cách, vậy mà anh cứ cố chấp dùng theo cách thấp nhất. Chỉ làm người khác càng ghét bỏ và khinh bỉ thôi.”.
Tôi không tức ngược lại còn cười nói: “Nói rất đúng. Còn có cao kiến gì, nói hết ra đi.”.
Cô ấy cắn môi dưới, nhanh liếc nhìn tôi ngượng ngùng, “Tôi xin lỗi.”.
Tôi chợt thấy buồn cười, giờ cô ấy thu hồi toàn bộ vũ trang mà vừa nãy còn giương nanh múa vuốt, tựa như hai người, tim tôi hơi rung động, đáy lòng dường như có cái gì đó không rõ ngoài tầm kiểm soát của tôi, lần đầu tiên xuất hiện.
Cô ấy sẽ không biết, đã từ lâu kể từ ngày hôm nay, cô ấy đã dùng cách lặng lẽ đi vào cuộc sống của tôi.
II
“Cô ấy là ai?”. Ân Chân chỉ vào bức ảnh trong ví tiền của tôi hỏi.
“Là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời này tôi yêu.” Tôi nói như thế.
Cậu ta hơi cười, bỏ qua ý tưởng muốn đưa em gái đến giới thiệu cho tôi gặp.
Tôi không nghĩ đến, Diệp Tử ở trong tâm trí tôi rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi mỗi khi nghĩ đến, tim sẽ như đau âm ỉ khi bị một đao cùn đâm. Ngay cả mỗi khi trên đường đi, tôi đều cảm thấy, có một khuôn mặt thanh tú như thế, cô gái có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời ở bên cạnh tôi liếng thoắng nói không ngừng. Tôi đột nhiên rất muốn trở về nhìn cô ấy một lần, thậm chí chỉ liếc mắt một lần cũng đủ. Nhưng mỗi lần đến giờ phút này, lồng ngực cảm giác đau đớn sẽ nhắc nhở tôi, ở đây, ở trong cái thành phố phồn hoa xa lạ này, tôi đã rời bỏ cô ấy, cách xa ngàn dặm.
Thực ra, buổi sáng sớm hôm đó tôi đã nhận ra cô ấy.
Bốn năm trước là tóc ngắn qua tai, bây giờ vẫn như thế. Ngoài chiều cao ra, gần như không có bất kì thay đổi. Cũng đúng là như thế, mới có thể để tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ngay cả tính khí cũng không thay đổi, vẫn thích can dự nhiều chuyện, tuy rằng trong mắt cô ấy là người lạ.
Lần thứ hai cô ấy xuất hiện, khiến tôi hối hận một năm hoang đường qua, hối hận vì đã chủ động với Từ Văn Tiệp xinh đẹp, khiến tôi rơi vào cục diện bị động này.
Cô ấy đơn thuần và ngây ngô, khiến tôi không dám tùy tiện tiếp cận.
Vì thế, tôi cố ý đổi từ điển, để sau đó hẹn cô ấy gặp mặt. Tôi cẩn thận sắp xếp cuộc gặp mặt, lại bị Từ Văn Tiệp đột nhiên xuất hiện chấm dứt.
Cô ấy ghi danh vào CLB Thanh nhạc không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng không thể nghi ngờ điều đó đã cho tôi càng nhiều cơ hội.
Đề nghị cô ấy giúp đỡ làm bảng tin và poster, chỉ là lý do để tôi tiếp cận cô ấy.
Bài kiểm tra trắc nghiệm tin học, cuộc thi ca nhạc, hát đôi tình ca, tình hình hướng tới lý tưởng hóa phát triển quỹ tích.
Trong hôn lễ của chị họ Diệp Tử có thể được gặp cô ấy, đúng là chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, tràn đầy kích thích, tận sâu thẳm nơi nào đó cảm thấy hai chữ duyên phận này được viết dành riêng cho tôi và cô ấy.
Bởi vì không có tự tin nên tôi đã chậm chạp không dám biểu lộ lòng mình cho cô ấy, bởi vì quá quan tâm nên tôi càng không muốn cô ấy bị tổn thương.
Chỉ là tôi, thiên tính vạn tính không có tính đến Trần Vũ Hoa phá ngang mọi chuyện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của tôi.
Kỳ thật tôi nên nghĩ đến, Diệp Tử xinh đẹp, dáng vẻ đung đưa của hoa thủy tiên, cô ấy không tự biết, nhưng người khác không có cách nào bỏ qua được.
Lúc tôi sắp sửa mất lòng tin hoàn toàn, sự tình đã có thể xoay chuyển, vở kịch đã có sự thay đổi đáng kể. Sau đó, tôi không ngần ngại nữa, ở trước mặt mọi người tôi đã thổ lộ với cô ấy, tuy rằng đối xử như vậy không công bằng với Từ Văn Tiệp, nhưng tôi không thể dừng lại, tôi chỉ biết đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Lúc này nghĩ lại, nếu như trước giờ cô ấy không yêu tôi, liệu có phải bây giờ, cô ấy sẽ rất vui vẻ hay không?
Nếu như tôi không rời bỏ cô ấy, liệu có phải bây giờ có thể càng đến gần cô ấy hơn?
Tôi lắc lắc đầu, nếu như ông trời lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi sợ rằng vẫn lựa chọn phụ cô ấy.
Lâm Sâm.
Tôi ghen tị anh ta làm bạn Diệp Tử ba năm học cao trung, lại cảm kích anh ta đã đưa cô ấy đến bên cạnh tôi.
Là anh ta nói với tôi, Diệp Tử nếu đang ở trạng thái căng thẳng cực độ sẽ đột ngột mất tiếng nói, chuyện này bắt nguồn từ cuộc thi năm lớp 11, cô ấy và một cô gái xuất sắc nữa cùng nhau diễn thuyết một chủ để giống nhau.
Tôi đột nhiên nghĩ đến trận chung kết ca nhạc đã thấy hành động khác thường của Diệp Tử, vì mình đã không thể phát hiện đúng lúc nên cảm thấy rất khó chịu.
Đánh nhau là cách giải quyết vấn đề của đàn ông, tôi và Lâm Sâm cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua lúc đánh xong bắt tay kết thúc, anh ta lại trịnh trọng chúc phúc cho chúng tôi, điều này tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi đã bị thái độ độ lượng và khoan dung của anh ta cảm động.
Chưa từng lường trước một điều, không bao lâu sau, lại hội ngộ một tình cảnh tương tự, lần này đối tượng đánh nhau đổi thành Trần Vũ Hoa.
Cậu ta giống như nổi điên không nể tình gì đấm cho tôi một phát, tôi biết cậu ta vì bênh vực Diệp Tử, tôi chịu đựng nhận lấy, bởi vì đây là tôi nợ Diệp Tử.
Cậu ta nói: “Cậu căn bản không xứng với trái tim của Diệp Tử.”.
Tôi không phản bác được. Tình cảm Trần Vũ Hoa đối với Diệp Tử cũng không hề kém tôi, sau khi tôi đi, nếu như có cậu ta chăm sóc Diệp Tử, tôi nên cảm thấy yên tâm. Nhưng tôi lại không cam tâm.
Thời gian bốn năm cảnh xuân tươi đẹp, vội vàng mà qua.
Mội lần nữa đặt chân lên mảnh đất quê hương, trong lòng không hiểu sao thấy yên ổn.
Cuối cùng tôi và cô ấy lại được sống dưới cùng một bầu trời.
III
Ta vào cửa tương tư, mới biết tương tư đau khổ[47]. Tôi vẫn cho rằng câu này chỉ là truyền thuyết nói quá lên, nhưng chưa từng nghĩ đến, khi tôi thực sự cảm thấy, mới hiểu rõ nỗi đau đớn đến thấu xương trong đó.
Càng khát vọng được gặp mặt, gặp mặt rồi lại không biết mở miệng ra sao. Ngăn cách giữa bốn năm ly biệt, từ lâu vốn chỉ là cảnh còn người mất.
Tôi nhìn cô ấy, lại dựa vào cánh tay Trần Vũ Hoa. Dường như trở lại cái ngày bảy năm trước cô ấy đứng trước mặt tôi nhận lời Trần Vũ Hoa, tôi cười khổ, nếu như nói Diệp Tử là kiếp số đã định của số phận tôi, thì Trần Vũ Hoa chính là tai nạn ở giữa số phận của tôi.
Nhưng, tất cả mọi chuyện nên trách ai đây?
Hận Diệp Tử? Không thể.
Hận Trần Vũ Hoa? Tôi không có lập trường.
Tôi chỉ trách số phận đã trêu người, ai cũng không thể chống lại số phận đã an bài giống như nắng mưa thất thường.
Quán bar, Trần Vũ Hoa yên lặng ở bên cạnh Diệp Tử, thay vị trí ban đầu của tôi, trong phút chốc đó lòng tôi như dao cắt.
Coi thường tình cảm bồng bột của hai người, những hồi ức ngày xưa đổ xô về phía chúng tôi.
Vạn vật sống lại ngày xuân, cô ấy mỉm cười đi tới chỗ tôi, ánh mặt trời ở trên tóc cô ấy nhảy múa, chói mắt mà sáng ngời.
Thời tiết đêm hè nóng bức, chúng tôi bước chậm trên con đường mòn, cô ấy tựa như đứa trẻ nắm giữ bóng dáng của mình, thỉnh thoảng quay đầu cùng đi, tôi hiểu ý mỉm cười.
Hương thơm của kim quế mùa thu, tôi gạt cô ấy đeo nhẫn, trên môi cô ấy mang ấn kí độc quyền thuộc về tôi.
Mùa đông trời lạnh đất băng, cô ấy nép mình trong ngực tôi, e lệ rụt rè hỏi tôi, vì sao lại thích cô ấy.
…
IV
Tôi không quên, mỗi khi tôi đi lang thang dưới tán cây xanh trong khuôn viên trường, đều nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô ấy. Tôi đã từng không cho phép mình rời bỏ cô ấy, không cho phép mình được xoay người rời bỏ, nhưng số phận mênh mông trước mặt, tôi không còn đường khác để đi. Chỉ có lúc nhìn cô ấy rời đi, mới lặng lẽ nhẹ nói với chính mình, đáng tiếc không phải là tôi, để đi cùng em đến cuối cùng.
Cuộc sống đã mất đi, nhưng sau đó ấy được quá trình. Có một ít mất mát, cũng như cánh hoa mùa thu khô héo có được một cơ hội mở lại, và có một ít, chỉ bỏ lỡ một khoảnh khắc, đã thành bỏ lỡ cả cuộc đời…
Sau khi từ Indonexia thoát hiểm trở về, tôi ôm mười một đóa hoa dành dành, chuẩn bị tặng cho Diệp Tử một bất ngờ, nhưng trở về lại thấy cô ấy vội vàng ra cửa.
Tôi theo chân cô ấy đến bệnh viên, nghe thấy cuộc đối thoại của cô ấy và Trần Vũ Hoa, sửng sốt đến tột đỉnh.
So với nguy hiểm quên mình của Trần Vũ Hoa, tôi tự thấy tình yêu vĩ đại của mình quả không bằng.
Tôi thì thầm tự hỏi mình, nếu như lúc ấy tôi ở đó, tôi liệu có thể liều lĩnh làm được như cậu ta hay không?
Tôi đối với Diệp Tử tiếc nuối si mê, ở trước mặt cậu ta hóa ra thật nhỏ bé.
Ngôn ngữ của mười một đóa hoa dành dành, mãi mãi chờ đợi.
Chỉ là, tôi đã đem cả cuộc đời này chỉ mơ tưởng đến một người, nhưng mãi mãi mất đi cũng trên chính con đường đó.
Sân bay Phố Đông, tiếng người ồn ào, cũng như bốn năm về trước lúc tôi ra đi.
Cuộc sống là cái vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, cùng là rời đi, nhưng lần này, tôi càng thấy cô đơn.
Mở điện thoại di động ra, một tin nhắn gửi đến, nỗi cô đơn vừa rồi nháy mắt trở thành niềm vui mừng.
“Diệp Tử đi tìm cậu, lần này đừng làm cô ấy phải thất vọng.”
Ngẩng đầu lên, phía cửa kính không xa kia, ngăn cách trong dòng người qua lại, có một hình bóng quen thuộc, vội vã hướng đến chỗ tôi, cũng như buổi chiều tươi đẹp nhiều năm trước đây…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook