Đáng Tiếc Không Phải Anh
-
Chương 26
Sự cam kết luôn là một cuộc đấu tranh giữa người đàn ông và người phụ nữ, đôi khi cả hai đều hạnh phúc,
còn phần lớn dẫn đến chuyện đau đớn là mất đi tất cả.
Thời điểm khi xuân hạ luân phiên, giữa Như Yên và Chim To xảy ra một số chuyện, cả ngày gặp cô nàng đều thấy bộ dạng mất hồn, mất vía, nhiều lần gặn hỏi, cô lại không nói.
Bực tức cùng cực, cô nàng nghiến tăng nghiến lợi chửi rủa Chim To một thôi một hồi, cuối cùng, mới thuật lại toàn bộ vấn đề.
Toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối rất đơn giản, như kiểu vợ chồng son cãi nhau cũng đã trở thành mâu thuẫn giai cấp rồi. Chim To bình thường mồm mép láu lỉnh đã quen, cùng với cô gái nào đó náo nhiệt đùa cợt, vài hành động thuộc kiểu bất bình thường, khi đó Như Yên đã ở đấy chứng kiến toàn bộ, cư xử không chỉ như con ngựa hoang thoát cương, mất kiểm soát.
Cũng đáng đời chuyện xảy ra như vậy, ngày hôm đó Như Yên sớm trở về phòng, vốn cùng đi với Trương Chim To nhưng buổi tối lại không muốn đi cùng hắn, sau không biết làm sao tâm trạng dâng trào lại nói muốn đi thư viện tìm hắn, kết quả là thấy Chim To và mấy cô gái cười cười nói nói, tán tỉnh vui vẻ. Như Yên vừa nổi đóa, vừa gào thét, “Tôi chết cho anh xem.”. Ở trước mặt mọi người, làm sao có thể để mất mặt, hắn cố gắng nhảy ra một câu nói, “Em có gan chết anh sẽ chôn.”. Như Yên tức tối phát run, rồi sau bất luận hắn có nhận lỗi thế nào Như Yên cũng không thèm để ý.
Chim To chỉ có nước cầu viện tôi, tôi tất nhiên đứng bên Như Yên. Hướng Huy cười tôi bao che khuyết điểm, tôi hùng hồn thắng thắn, “Em mà bao che khuyết đểm, là sao?”. Anh cũng đã nắm bắt bế tắc của tôi.
Như Yên tính khí dường như mạnh mẽ với chuyện này, ai khuyên bảo ắt gặp xui, tôi tuy đảm nhiệm vai trò mai mối cho bọn họ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau vẫn là Hướng Huy đưa ý kiến, nói chính xác là một kế lừa. Bởi vì trong kí túc xá Chu Xuân và Liễu Như Yên đối địch nhau, mục tiêu luôn theo đuổi là để đối phương tức giận đến mức cao nhất, cho nên nếu như thành công trêu đùa cô nàng một lần, chắc hẳn Như Yên mở mày mở mặt sau đó tự nhiên cũng sẽ hết giận.
Chu Xuân cũng không phải đèn đĩa cạn dầu, Chim To thấy tôi lo việc này, cảm thấy có thái độ nghi ngờ.
Tôi không rõ sao trong một khoảng thời gian ngắn Chim To đã nghĩ ra biện pháp, chỉ biết Liễu Như Yên sau một lần nhận điện thoại lâu, mặt lộ vẻ tươi cười. Lúc trời xế chiều, tổng tiến công bắt đầu.
Như Yên mua vài tờ tạp chí, những tạp chí này chúng tôi hay tùy tiện ném lên bàn để tất cả cùng đọc, cho nên lần này Chu Xuân cũng không để tâm, thuận tay lấy về giường đọc.
Liễu Như Yên vừa vặn trở về, bắt quả tang. Sau tôi mới nghĩ cô nàng không phải trở về đúng lúc, căn bản đã sớm có dự mưu.
Cô mở miệng mắng, “Nha đầu chết tiệt kia, cậu trộm sách của tớ, lần này bị tớ bắt được rồi nhớ.”. Cô nàng đắc ý.
Chu Xuân không ngẩng đầu, “Đây là ăn cắp sao? Cậu nói không rõ ràng, ăn trộm không tính là ăn cắp”. (Từ điển cố « Khổng Ất Kỉ »[31])
“Há...” Như Yên cười lạnh, “Ăn trộm và ăn cắp có gì khác nhau sao? Tớ nói cho cậu biết, ăn trộm chính là ăn cắp.”.
Chu Xuân không bình tĩnh đáp, “Tớ ăn trộm, không phải ăn cắp.”.
Liễu Như Yên phát cười, trong mắt lộ tia sáng, “Cậu chắc chắn cậu là trộm chứ không phải cắp?”.
Chu Xuân không hề nghĩ ngợi lập tức nói, “Đúng vậy, tớ là trộm, chính là trộm.”.
Âm thanh Như Yên nói đủ lớn, thu hút cả phòng nghe thấy, “Chân chính không làm, cậu nhất định làm trộm, thật là tội lỗi a.”. Nói xong, cô nàng không kiêng nể gì há mồm to cười.
Cả phòng dường như tuôn ra hàng loạt tiếng cười, Trình Anh phản ứng hơi chậm, đợi mọi người cười hết mới ôm bụng cười, tựa như chảy cả nước mắt.
Cả phòng tràn ngập tiếng cười, chỉ có Chu Xuân mặt đã sớm tái nhợt như gan heo, nhịn lâu mới buông một câu, “Cậu đợi đấy.”. Lại bị làm trò cười, rước lấy trận cười vang.
Sau tôi thuật lại cho Hướng Huy, tuy anh sớm đã nghe Chim To thêm mắm thêm muối thuyết trình sự việc, nhưng lần này tôi biểu diễn sinh động như thật vẫn ôm bụng cười lăn lộn.
Sau sự việc này, danh tiếng Chim To tại phòng chúng tôi vang dội, thực tế Chu Xuân và Liễu Như Yên không hề có khói thuốc chiến tranh mà phát triển thành Chim To và Viên Lang đấu trí đấu dũng, từ đó chuyện hài hước trong phòng ùn ùn, nếu như có một ngày Chu Xuân và Như Yên không trình diễn giương thương múa kiếm, chúng tôi lại cảm thấy không quen.
***
Đến ngày quốc tế thiếu nhi, tôi nhận được một món quà bí ẩn. Món quà từ phòng bác quản lý kí túc xá thay tôi nhận lấy, hơn nữa còn đích thân đem tận tay tôi. Hộp quà tặng bọc gói cẩn thận, xem mà cũng nhọc lòng.
Mở giấy bọc ra, bên trong có một hộp nhỏ, dây lụa kết hình nơ con bướm màu hồng, điểm duy nhất khác biệt là khóa có mật mã.
Tôi cầm hộp quà xoay ngược xuôi tìm kiếm, không phát hiện dòng chữ ghi mật mã nào.
Lúc Chu Xuân vào cửa thấy tôi cầm quà liền theo dõi, thấy tôi không vội vã mở ngược lại còn nâng lên hạ xuống trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhẫn nại không được, nhanh chóng giục, “Diệp Tử, mau mở ra xem đi.”.
“Cần mật mã, cậu biết không?” Tôi không vui nói. Người tặng quà cũng thật là, trực tiếp không phải xong việc sao, nhất định phải làm đa dạng thế này.
Chu Xuân vò đầu bứt tai, mở miệng, “Không ngoài mấy cái, sinh nhật, biển số nhà, số điện thoại, cậu lần lượt thử xem có được không.”
Có lý, tôi theo lời nhập sinh nhật mình vào, không đúng, thử số điện thoại phòng tiếp tục không phải, nếu như biển số nhà vẫn không chính xác, vậy lần này chấm dứt thử nghiệm thất bại,... kết quả, vẫn như trước không thành công.
Tôi chán nản bỏ lại cái hộp, Chu Xuân hơi hơi kinh ngạc, “Vẫn không được sao?”.
Tôi lắc đầu, Chu Xuân nhẹ giọng nói thầm vài câu, bỗng nhiên mắt sáng lên, tựa đầu cạnh giường thăm dò, “Diệp Tử, cậu thử sinh nhật Hướng Huy xem”.
“Cậu chắc chắn là anh ấy tặng?” Tôi cười lấy quyển từ điển đập đầu cô, cô nàng đảo mắt nhìn tôi, “Ngoài anh ấy ra ai còn người nào muốn cậu nữa.”.
“ ...” Tôi phải tìm quyển từ điển dày hơn.
Chu Xuân bắt đầu nhảy dứng lên, chạy thoát, gân cổ đối diện với tôi, tôi bị bộ dạng cô nàng chọc cười, khẽ vuốt mái tóc đã nhanh dài có thể buộc đuôi ngựa, cười nham nhở.
Chu Xuân đoạt lấy muốn nhập mật mã, tôi nghểnh đầu, trừng mắt nhìn, “Cậu còn không biết rõ sinh nhật anh ấy là ngày nào?”.
“Hơ, tớ có quên sinh nhật Viên Lang cũng không thể quên được sinh nhật Hướng Huy.” Cô nàng nhìn tôi cười ha ha không ngừng, tôi không rõ nguyên nhân, hoang mang nhìn hỏi, cô nàng cười, “Tình nhân quần chúng thôi.”.
“Xử tử hình!” Tôi cắn răng, Như Yên mấy ngày không tìm cô nàng gây phiền phức, xem chừng cô nàng đã coi thường pháp luật.
Chu Xuân cười chạy ra khỏi phòng. “Có giỏi đừng có chạy.” Tôi oán giận nói, cô nàng quay đầu nhăn mặt, “Tớ đi tìm Viên Lang nhà tớ, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ.”.
Đánh không được cô, tôi còn chưa hả giận, tìm không được đối tượng trút giận, tôi chỉ có thể đem toàn bộ tâm tư tập trung giải mật mã này.
0214, tôi nhập bốn con số, chìa khóa vẫn không có chút phản ứng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại phòng vang lên.
Bằng trực giác, tôi đoán nhất định Hướng Huy gọi đến.
“Diệp Tử, nhận được quà của anh không?” Quả nhiên là anh, tôi lười nhác vươn vai, lỗ tai gắn chặt microphone, “Dạ, có điều... Em mở không được.”. Tôi lấy giọng điệu tội nghiệp nói.
Đầu bên kia anh dịu dàng mỉm cười.
Tôi ôm điện thoại, thay đổi tư thế ngồi, dùng giọng mềm mại dụ anh, “Mau nói đi.” May mà Chu Xuân không ở đây, nếu không chắc chắn bị cô nàng cười chết.
Hướng Huy chậm rãi nói, “Diệp Tử...”
“Em đang nghe.” Còn không phải sao, hai tai dựng thẳng lên, đừng thể hiện nghiêm trọng vậy chứ.
“Em còn nhớ chúng mình lần đầu tiên gặp nhau là lúc nào không?”
Tôi buồn bực, sao anh đột nhiên lại bắt đầu hỏi đến vấn đề không liên quan thế này. Mắt liếc nhìn hộp quà, đột nhiên như trong mộng mới tỉnh.
“Nghĩ ra rồi à?” Anh cười thấp.
Tôi dùng tai kẹp lấy microphone không hạ, tay lấy nhanh mở khóa mật mã, một tiếng « Cạch » phát ra.
Tôi vội vã mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động tuyệt đẹp. Rất quen mắt, đầu tuần khi cùng Hướng Huy đi dạo phố, tôi có đứng xem, nhưng giá tiền cao đến kinh ngạc, cho nên tôi ngần ngại thật lâu cuối cùng vẫn nhịn đau buông tha.
Bây giờ nó đang lẳng lặng nằm trong tay tôi.
“Thích không?”
Tôi nhỏ giọng, “Thích, nhưng...” là quá quý giá.
“Thích thì tốt.” Anh như nhẹ nhàng thở ra.
“Hướng Huy...” Dường như biết rõ tôi muốn nói gì, anh nhanh chóng cắt đứt lời nói của tôi, “Tiểu Diệp Tử, đây là quà tặng em ngày quốc tế thiếu nhi, đồng thời cũng là phương tiện anh có thể bất cứ lúc nào cũng bắt được em.”.
Quà ngày quốc tế thiếu nhi... Lời nói này... Thật hay...
“Cho nên em phải cam kết hai mươi tư giờ đều phải mở máy, không thể lấy cớ hết pin, bởi vì anh đã chuẩn bị sẵn hai sạc pin...” Tôi cắt ngang lời anh, “Biết rõ, thưa sếp, anh thật dài dòng.”. Nói xong chính mình cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được nheo mắt cười.
Các tính năng hình thức của điện thoại di động này đều rất tốt, duy nhất có một khuyết điểm là không hỗ trợ nhập kí tự Trung Quốc, tiếp thu có thể, nhưng ngay lúc này gạch lót đã thuộc loại tốt trên thị trường.
Nó cũng trải qua nhiều năm với tôi, trong khoảng thời gian cũng từng bị mất một lần, tất nhiên đây là điều sau này hãy nói.
còn phần lớn dẫn đến chuyện đau đớn là mất đi tất cả.
Thời điểm khi xuân hạ luân phiên, giữa Như Yên và Chim To xảy ra một số chuyện, cả ngày gặp cô nàng đều thấy bộ dạng mất hồn, mất vía, nhiều lần gặn hỏi, cô lại không nói.
Bực tức cùng cực, cô nàng nghiến tăng nghiến lợi chửi rủa Chim To một thôi một hồi, cuối cùng, mới thuật lại toàn bộ vấn đề.
Toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối rất đơn giản, như kiểu vợ chồng son cãi nhau cũng đã trở thành mâu thuẫn giai cấp rồi. Chim To bình thường mồm mép láu lỉnh đã quen, cùng với cô gái nào đó náo nhiệt đùa cợt, vài hành động thuộc kiểu bất bình thường, khi đó Như Yên đã ở đấy chứng kiến toàn bộ, cư xử không chỉ như con ngựa hoang thoát cương, mất kiểm soát.
Cũng đáng đời chuyện xảy ra như vậy, ngày hôm đó Như Yên sớm trở về phòng, vốn cùng đi với Trương Chim To nhưng buổi tối lại không muốn đi cùng hắn, sau không biết làm sao tâm trạng dâng trào lại nói muốn đi thư viện tìm hắn, kết quả là thấy Chim To và mấy cô gái cười cười nói nói, tán tỉnh vui vẻ. Như Yên vừa nổi đóa, vừa gào thét, “Tôi chết cho anh xem.”. Ở trước mặt mọi người, làm sao có thể để mất mặt, hắn cố gắng nhảy ra một câu nói, “Em có gan chết anh sẽ chôn.”. Như Yên tức tối phát run, rồi sau bất luận hắn có nhận lỗi thế nào Như Yên cũng không thèm để ý.
Chim To chỉ có nước cầu viện tôi, tôi tất nhiên đứng bên Như Yên. Hướng Huy cười tôi bao che khuyết điểm, tôi hùng hồn thắng thắn, “Em mà bao che khuyết đểm, là sao?”. Anh cũng đã nắm bắt bế tắc của tôi.
Như Yên tính khí dường như mạnh mẽ với chuyện này, ai khuyên bảo ắt gặp xui, tôi tuy đảm nhiệm vai trò mai mối cho bọn họ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau vẫn là Hướng Huy đưa ý kiến, nói chính xác là một kế lừa. Bởi vì trong kí túc xá Chu Xuân và Liễu Như Yên đối địch nhau, mục tiêu luôn theo đuổi là để đối phương tức giận đến mức cao nhất, cho nên nếu như thành công trêu đùa cô nàng một lần, chắc hẳn Như Yên mở mày mở mặt sau đó tự nhiên cũng sẽ hết giận.
Chu Xuân cũng không phải đèn đĩa cạn dầu, Chim To thấy tôi lo việc này, cảm thấy có thái độ nghi ngờ.
Tôi không rõ sao trong một khoảng thời gian ngắn Chim To đã nghĩ ra biện pháp, chỉ biết Liễu Như Yên sau một lần nhận điện thoại lâu, mặt lộ vẻ tươi cười. Lúc trời xế chiều, tổng tiến công bắt đầu.
Như Yên mua vài tờ tạp chí, những tạp chí này chúng tôi hay tùy tiện ném lên bàn để tất cả cùng đọc, cho nên lần này Chu Xuân cũng không để tâm, thuận tay lấy về giường đọc.
Liễu Như Yên vừa vặn trở về, bắt quả tang. Sau tôi mới nghĩ cô nàng không phải trở về đúng lúc, căn bản đã sớm có dự mưu.
Cô mở miệng mắng, “Nha đầu chết tiệt kia, cậu trộm sách của tớ, lần này bị tớ bắt được rồi nhớ.”. Cô nàng đắc ý.
Chu Xuân không ngẩng đầu, “Đây là ăn cắp sao? Cậu nói không rõ ràng, ăn trộm không tính là ăn cắp”. (Từ điển cố « Khổng Ất Kỉ »[31])
“Há...” Như Yên cười lạnh, “Ăn trộm và ăn cắp có gì khác nhau sao? Tớ nói cho cậu biết, ăn trộm chính là ăn cắp.”.
Chu Xuân không bình tĩnh đáp, “Tớ ăn trộm, không phải ăn cắp.”.
Liễu Như Yên phát cười, trong mắt lộ tia sáng, “Cậu chắc chắn cậu là trộm chứ không phải cắp?”.
Chu Xuân không hề nghĩ ngợi lập tức nói, “Đúng vậy, tớ là trộm, chính là trộm.”.
Âm thanh Như Yên nói đủ lớn, thu hút cả phòng nghe thấy, “Chân chính không làm, cậu nhất định làm trộm, thật là tội lỗi a.”. Nói xong, cô nàng không kiêng nể gì há mồm to cười.
Cả phòng dường như tuôn ra hàng loạt tiếng cười, Trình Anh phản ứng hơi chậm, đợi mọi người cười hết mới ôm bụng cười, tựa như chảy cả nước mắt.
Cả phòng tràn ngập tiếng cười, chỉ có Chu Xuân mặt đã sớm tái nhợt như gan heo, nhịn lâu mới buông một câu, “Cậu đợi đấy.”. Lại bị làm trò cười, rước lấy trận cười vang.
Sau tôi thuật lại cho Hướng Huy, tuy anh sớm đã nghe Chim To thêm mắm thêm muối thuyết trình sự việc, nhưng lần này tôi biểu diễn sinh động như thật vẫn ôm bụng cười lăn lộn.
Sau sự việc này, danh tiếng Chim To tại phòng chúng tôi vang dội, thực tế Chu Xuân và Liễu Như Yên không hề có khói thuốc chiến tranh mà phát triển thành Chim To và Viên Lang đấu trí đấu dũng, từ đó chuyện hài hước trong phòng ùn ùn, nếu như có một ngày Chu Xuân và Như Yên không trình diễn giương thương múa kiếm, chúng tôi lại cảm thấy không quen.
***
Đến ngày quốc tế thiếu nhi, tôi nhận được một món quà bí ẩn. Món quà từ phòng bác quản lý kí túc xá thay tôi nhận lấy, hơn nữa còn đích thân đem tận tay tôi. Hộp quà tặng bọc gói cẩn thận, xem mà cũng nhọc lòng.
Mở giấy bọc ra, bên trong có một hộp nhỏ, dây lụa kết hình nơ con bướm màu hồng, điểm duy nhất khác biệt là khóa có mật mã.
Tôi cầm hộp quà xoay ngược xuôi tìm kiếm, không phát hiện dòng chữ ghi mật mã nào.
Lúc Chu Xuân vào cửa thấy tôi cầm quà liền theo dõi, thấy tôi không vội vã mở ngược lại còn nâng lên hạ xuống trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhẫn nại không được, nhanh chóng giục, “Diệp Tử, mau mở ra xem đi.”.
“Cần mật mã, cậu biết không?” Tôi không vui nói. Người tặng quà cũng thật là, trực tiếp không phải xong việc sao, nhất định phải làm đa dạng thế này.
Chu Xuân vò đầu bứt tai, mở miệng, “Không ngoài mấy cái, sinh nhật, biển số nhà, số điện thoại, cậu lần lượt thử xem có được không.”
Có lý, tôi theo lời nhập sinh nhật mình vào, không đúng, thử số điện thoại phòng tiếp tục không phải, nếu như biển số nhà vẫn không chính xác, vậy lần này chấm dứt thử nghiệm thất bại,... kết quả, vẫn như trước không thành công.
Tôi chán nản bỏ lại cái hộp, Chu Xuân hơi hơi kinh ngạc, “Vẫn không được sao?”.
Tôi lắc đầu, Chu Xuân nhẹ giọng nói thầm vài câu, bỗng nhiên mắt sáng lên, tựa đầu cạnh giường thăm dò, “Diệp Tử, cậu thử sinh nhật Hướng Huy xem”.
“Cậu chắc chắn là anh ấy tặng?” Tôi cười lấy quyển từ điển đập đầu cô, cô nàng đảo mắt nhìn tôi, “Ngoài anh ấy ra ai còn người nào muốn cậu nữa.”.
“ ...” Tôi phải tìm quyển từ điển dày hơn.
Chu Xuân bắt đầu nhảy dứng lên, chạy thoát, gân cổ đối diện với tôi, tôi bị bộ dạng cô nàng chọc cười, khẽ vuốt mái tóc đã nhanh dài có thể buộc đuôi ngựa, cười nham nhở.
Chu Xuân đoạt lấy muốn nhập mật mã, tôi nghểnh đầu, trừng mắt nhìn, “Cậu còn không biết rõ sinh nhật anh ấy là ngày nào?”.
“Hơ, tớ có quên sinh nhật Viên Lang cũng không thể quên được sinh nhật Hướng Huy.” Cô nàng nhìn tôi cười ha ha không ngừng, tôi không rõ nguyên nhân, hoang mang nhìn hỏi, cô nàng cười, “Tình nhân quần chúng thôi.”.
“Xử tử hình!” Tôi cắn răng, Như Yên mấy ngày không tìm cô nàng gây phiền phức, xem chừng cô nàng đã coi thường pháp luật.
Chu Xuân cười chạy ra khỏi phòng. “Có giỏi đừng có chạy.” Tôi oán giận nói, cô nàng quay đầu nhăn mặt, “Tớ đi tìm Viên Lang nhà tớ, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ.”.
Đánh không được cô, tôi còn chưa hả giận, tìm không được đối tượng trút giận, tôi chỉ có thể đem toàn bộ tâm tư tập trung giải mật mã này.
0214, tôi nhập bốn con số, chìa khóa vẫn không có chút phản ứng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại phòng vang lên.
Bằng trực giác, tôi đoán nhất định Hướng Huy gọi đến.
“Diệp Tử, nhận được quà của anh không?” Quả nhiên là anh, tôi lười nhác vươn vai, lỗ tai gắn chặt microphone, “Dạ, có điều... Em mở không được.”. Tôi lấy giọng điệu tội nghiệp nói.
Đầu bên kia anh dịu dàng mỉm cười.
Tôi ôm điện thoại, thay đổi tư thế ngồi, dùng giọng mềm mại dụ anh, “Mau nói đi.” May mà Chu Xuân không ở đây, nếu không chắc chắn bị cô nàng cười chết.
Hướng Huy chậm rãi nói, “Diệp Tử...”
“Em đang nghe.” Còn không phải sao, hai tai dựng thẳng lên, đừng thể hiện nghiêm trọng vậy chứ.
“Em còn nhớ chúng mình lần đầu tiên gặp nhau là lúc nào không?”
Tôi buồn bực, sao anh đột nhiên lại bắt đầu hỏi đến vấn đề không liên quan thế này. Mắt liếc nhìn hộp quà, đột nhiên như trong mộng mới tỉnh.
“Nghĩ ra rồi à?” Anh cười thấp.
Tôi dùng tai kẹp lấy microphone không hạ, tay lấy nhanh mở khóa mật mã, một tiếng « Cạch » phát ra.
Tôi vội vã mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động tuyệt đẹp. Rất quen mắt, đầu tuần khi cùng Hướng Huy đi dạo phố, tôi có đứng xem, nhưng giá tiền cao đến kinh ngạc, cho nên tôi ngần ngại thật lâu cuối cùng vẫn nhịn đau buông tha.
Bây giờ nó đang lẳng lặng nằm trong tay tôi.
“Thích không?”
Tôi nhỏ giọng, “Thích, nhưng...” là quá quý giá.
“Thích thì tốt.” Anh như nhẹ nhàng thở ra.
“Hướng Huy...” Dường như biết rõ tôi muốn nói gì, anh nhanh chóng cắt đứt lời nói của tôi, “Tiểu Diệp Tử, đây là quà tặng em ngày quốc tế thiếu nhi, đồng thời cũng là phương tiện anh có thể bất cứ lúc nào cũng bắt được em.”.
Quà ngày quốc tế thiếu nhi... Lời nói này... Thật hay...
“Cho nên em phải cam kết hai mươi tư giờ đều phải mở máy, không thể lấy cớ hết pin, bởi vì anh đã chuẩn bị sẵn hai sạc pin...” Tôi cắt ngang lời anh, “Biết rõ, thưa sếp, anh thật dài dòng.”. Nói xong chính mình cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được nheo mắt cười.
Các tính năng hình thức của điện thoại di động này đều rất tốt, duy nhất có một khuyết điểm là không hỗ trợ nhập kí tự Trung Quốc, tiếp thu có thể, nhưng ngay lúc này gạch lót đã thuộc loại tốt trên thị trường.
Nó cũng trải qua nhiều năm với tôi, trong khoảng thời gian cũng từng bị mất một lần, tất nhiên đây là điều sau này hãy nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook