Đăng Phong Thành Thần
-
Chương 39: Võ Thần ứng cứu
" Vũ Trụ Cực Hạn Nhất Thốn Quyền "
Một tiếng thì thầm bên tai Lệnh Hồ Xung, à mà không phải vì hiện tại hắn rất yếu nên nghe thấy rất là nhỏ, thật ra tiếng bói đó hét lên vô cùng lớn.
Võ Thần lúc trước cảm nhận được lực lượng giết chốc bốc lên trời liền đi đến, khi chạy tới nơi đây thì thấy Da Dụ và Lệnh Hồ Xung đã bại trận, thương tích đầy người. Người kia còn chuẩn bị ra đòn sát thủ thì hắn liền xông đến, vận Vũ Trụ Thần Thể đến giới hạn, chuyển Âm Dương Thái Cực Quyết đến tận cùng của sự dung hợp một quyền đánh ra, ba động khí rung chấn đánh về phía người kia.
" Phá cho ta " người kia chỉ cười nhạt, hét to lên
Một tầng khí phóng ra bốn phương tám hướng, ngăn lại một quyền kia của Võ Thần. Quyền và tầng khí va đập vào nhau, tầng khí màu đỏ bị đánh vỡ vụn, quyền phong tiếp tục lao đến, đấm cho người kia văng đi, mất hút, lực quyền phá hủy mọi vật, tạo ra một khoảng trống dài mấy dặm.
" Sâu rựu, à không phải hút máu ngươi vẫn còn sống chứ " Võ Thần nâng người Lệnh Hồ Xung lên, lắc lư hắn hỏi
" Ngươi mà lắc nữa bổn gia gia mới hết sống đấy " Lệnh Hồ Xung đùa một câu, rồi hai mắt hắn dần khép lại
" Hút máu, sâu rựu các ngươi đừng chết " Võ Thần trầm xuống
" Chết con mẹ ngươi, lấy hộ ta hồ lô rựu bên hông cho ta " Lệnh Hồ Xung rướn người định cắn cho Võ Thần một cái
Võ Thần cười cười như hiểu ý, lấy hồ lô, đổ chất lỏng màu đỏ tanh nồng mùi rựu và máu vào miệng Lệnh Hồ Xung, uống được một ngụm thì Lệnh Hồ Xung lại ho ra một bãi máu. Nhăn nhó vài cái thì lại uống tiếp, một hơi hết nữa bình, như nắng hạn gặp mưa rào, Lệnh Hồ Xung từ từ hồng hào trở lại, có vẻ như đã lấy lại được chút sinh cơ, thoát khỏi cửa địa ngục.
" Ta cần một ít thời gian để hồi phục, ngươi mau mang Dạ Du đi trước, có gì ta đuổi theo " Lệnh Hồ Xung rướn người dậy, nhìn về thân hình Dạ Du cùng hắc kiếm đang nằm dưới đất
" Đi thì ba người cùng đi... nhưng không đi được nữa rồi " Võ Thần lắc đầu, đứng lên nắm tay hơi run run, nhìn con quái vật trước mặt đang từng bước đi về phía hắn
" Nhanh vậy đã trở lại, không tồi " Võ Thần quẹt mũi, đưa ngón tay cái lên
Đối diện với sự đùa cợt của Võ Thần, người kia không tỏ ra giận dữ, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn hỏi " Ngươi đã từng chạm chán với A Su Ra, hắn ta đâu rồi "
" Ngươi biết tên đó à, khà khà bị ta đánh chết rồi " Võ Thần vỗ ngực tự đắc
Người kia mỉm cười " Để ta phế ngươi rồi ngươi nói chắc cũng không muộn "
Huyết Vực
Dưới chân của người kia xuất hiện một vũng máu, bắt đầu từ từ lan rộng ra xung quanh, trùm lấy khu vực vài dặm mà hắn là trung tâm. Cơ thể Võ Thần hơi chùn xuống, cảm giác lực lượng bị giảm đi một ít, thầm nghĩ bản thân đứng ở vũng máu này là vô cùng bất lợi, nhưng Lệnh Hồ Xung và Dạ Du vẫn còn ở đây thì hắn không thể rời đi được.
Nhìn thần sắc của Võ Thần người kia liền cười mỉm " Lo cho bọn chúng, rồi ngươi cũng sẽ giống chúng thôi "
Huyết Ảnh
Từ dưới vũng máu vô số hình người chui lên, chúng không có dung mạo, chỉ có tứ chi là giống nhân loại. Có hơn vài chục hình người xuất hiện, chúng đứng yên, không có động tĩnh gì, bất động như pho tượng. Chứng kiến cảnh này thì Võ Thần hơi run run, trải qua bao nhiêu năm chinh chiến hắn hoàn toàn biết việc gì sắp xảy ra, liền thủ thế đón đợi điều sắp diễn ra.
" Giết "
Tiếng người kia nhỏ nhưng âm thanh như vang dội cả núi rừng, truyền tới đám hình người kia, chúng đang bất động thì liền lập tức lao đến Võ Thần mà tấn công. Đám hình người tuy thực lực không bằng một phần mười chủ nhân của chúng, nhưng vô cùng khác máu và điên loạn, cộng với không có suy nghĩ mà lao lên tấn công Võ Thần, mặc cho hắn tung quyền đánh nát từng con một.
Tưởng chừng xuất ra chừng vài chục quyền liền là tiêu diệt được hết bọn hình người, ai ngờ bọn chúng càng giết càng đông, từ dưới chui lên liên tục, số lượng mới đó mà đã gấp đôi lúc ban đầu. Võ Thần biết không ổn, đám hình người này tuy có thể đánh bại dễ dàng nhưng không đối phó được chủ nhân chúng thì hắn kiệt sức mà chết mất.
Nhìn lại Lệnh Hồ Xung thì thấy hai tay đã bắt đầu xuất hiện máu thịt. Võ Thần thầm nghĩ bản thân phải cố thêm chút nữa, câu thêm thời gian để một là có thể cùng Lệnh Hồ Xung mang theo Dạ Du mà bỏ chạy, hai là đợi viện binh đến cứu, cùng hợp sức đẩy lui tên kia. Dù sao trong hội cũng không phải không có người có thể địch lại tên quái vật này.
Một tiếng thì thầm bên tai Lệnh Hồ Xung, à mà không phải vì hiện tại hắn rất yếu nên nghe thấy rất là nhỏ, thật ra tiếng bói đó hét lên vô cùng lớn.
Võ Thần lúc trước cảm nhận được lực lượng giết chốc bốc lên trời liền đi đến, khi chạy tới nơi đây thì thấy Da Dụ và Lệnh Hồ Xung đã bại trận, thương tích đầy người. Người kia còn chuẩn bị ra đòn sát thủ thì hắn liền xông đến, vận Vũ Trụ Thần Thể đến giới hạn, chuyển Âm Dương Thái Cực Quyết đến tận cùng của sự dung hợp một quyền đánh ra, ba động khí rung chấn đánh về phía người kia.
" Phá cho ta " người kia chỉ cười nhạt, hét to lên
Một tầng khí phóng ra bốn phương tám hướng, ngăn lại một quyền kia của Võ Thần. Quyền và tầng khí va đập vào nhau, tầng khí màu đỏ bị đánh vỡ vụn, quyền phong tiếp tục lao đến, đấm cho người kia văng đi, mất hút, lực quyền phá hủy mọi vật, tạo ra một khoảng trống dài mấy dặm.
" Sâu rựu, à không phải hút máu ngươi vẫn còn sống chứ " Võ Thần nâng người Lệnh Hồ Xung lên, lắc lư hắn hỏi
" Ngươi mà lắc nữa bổn gia gia mới hết sống đấy " Lệnh Hồ Xung đùa một câu, rồi hai mắt hắn dần khép lại
" Hút máu, sâu rựu các ngươi đừng chết " Võ Thần trầm xuống
" Chết con mẹ ngươi, lấy hộ ta hồ lô rựu bên hông cho ta " Lệnh Hồ Xung rướn người định cắn cho Võ Thần một cái
Võ Thần cười cười như hiểu ý, lấy hồ lô, đổ chất lỏng màu đỏ tanh nồng mùi rựu và máu vào miệng Lệnh Hồ Xung, uống được một ngụm thì Lệnh Hồ Xung lại ho ra một bãi máu. Nhăn nhó vài cái thì lại uống tiếp, một hơi hết nữa bình, như nắng hạn gặp mưa rào, Lệnh Hồ Xung từ từ hồng hào trở lại, có vẻ như đã lấy lại được chút sinh cơ, thoát khỏi cửa địa ngục.
" Ta cần một ít thời gian để hồi phục, ngươi mau mang Dạ Du đi trước, có gì ta đuổi theo " Lệnh Hồ Xung rướn người dậy, nhìn về thân hình Dạ Du cùng hắc kiếm đang nằm dưới đất
" Đi thì ba người cùng đi... nhưng không đi được nữa rồi " Võ Thần lắc đầu, đứng lên nắm tay hơi run run, nhìn con quái vật trước mặt đang từng bước đi về phía hắn
" Nhanh vậy đã trở lại, không tồi " Võ Thần quẹt mũi, đưa ngón tay cái lên
Đối diện với sự đùa cợt của Võ Thần, người kia không tỏ ra giận dữ, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn hỏi " Ngươi đã từng chạm chán với A Su Ra, hắn ta đâu rồi "
" Ngươi biết tên đó à, khà khà bị ta đánh chết rồi " Võ Thần vỗ ngực tự đắc
Người kia mỉm cười " Để ta phế ngươi rồi ngươi nói chắc cũng không muộn "
Huyết Vực
Dưới chân của người kia xuất hiện một vũng máu, bắt đầu từ từ lan rộng ra xung quanh, trùm lấy khu vực vài dặm mà hắn là trung tâm. Cơ thể Võ Thần hơi chùn xuống, cảm giác lực lượng bị giảm đi một ít, thầm nghĩ bản thân đứng ở vũng máu này là vô cùng bất lợi, nhưng Lệnh Hồ Xung và Dạ Du vẫn còn ở đây thì hắn không thể rời đi được.
Nhìn thần sắc của Võ Thần người kia liền cười mỉm " Lo cho bọn chúng, rồi ngươi cũng sẽ giống chúng thôi "
Huyết Ảnh
Từ dưới vũng máu vô số hình người chui lên, chúng không có dung mạo, chỉ có tứ chi là giống nhân loại. Có hơn vài chục hình người xuất hiện, chúng đứng yên, không có động tĩnh gì, bất động như pho tượng. Chứng kiến cảnh này thì Võ Thần hơi run run, trải qua bao nhiêu năm chinh chiến hắn hoàn toàn biết việc gì sắp xảy ra, liền thủ thế đón đợi điều sắp diễn ra.
" Giết "
Tiếng người kia nhỏ nhưng âm thanh như vang dội cả núi rừng, truyền tới đám hình người kia, chúng đang bất động thì liền lập tức lao đến Võ Thần mà tấn công. Đám hình người tuy thực lực không bằng một phần mười chủ nhân của chúng, nhưng vô cùng khác máu và điên loạn, cộng với không có suy nghĩ mà lao lên tấn công Võ Thần, mặc cho hắn tung quyền đánh nát từng con một.
Tưởng chừng xuất ra chừng vài chục quyền liền là tiêu diệt được hết bọn hình người, ai ngờ bọn chúng càng giết càng đông, từ dưới chui lên liên tục, số lượng mới đó mà đã gấp đôi lúc ban đầu. Võ Thần biết không ổn, đám hình người này tuy có thể đánh bại dễ dàng nhưng không đối phó được chủ nhân chúng thì hắn kiệt sức mà chết mất.
Nhìn lại Lệnh Hồ Xung thì thấy hai tay đã bắt đầu xuất hiện máu thịt. Võ Thần thầm nghĩ bản thân phải cố thêm chút nữa, câu thêm thời gian để một là có thể cùng Lệnh Hồ Xung mang theo Dạ Du mà bỏ chạy, hai là đợi viện binh đến cứu, cùng hợp sức đẩy lui tên kia. Dù sao trong hội cũng không phải không có người có thể địch lại tên quái vật này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook