Đằng Nhi
-
Chương 4: Kết
edit: Lenivy
beta: Lan Hoa Chi
_____
Tin tức Yến Hạo bị mọi người xa lánh, cô lập lưu truyền trên giang hồ rất nhanh. Ngấm ngầm nhòm ngó Nhẫn thiên quyết đã lâu, hai phe hắc bạch nhanh chóng tập kết, lấy danh nghĩa thảo phạt ma đạo mà triệu tập quần hùng đồng loạt xông tới.
***
Ba ngày sau, tại Úy Hải Giản.
Thác nước trong khiết uốn lượn ba ngàn dặm, hoa rơi nước chảy ngăn cách phàm trần…. Gốc cây thanh mạn (gốc leo bám vào đất), Càn Khôn mê hồn, ngũ hành bát quái, mỗi bước chân đều là mê võng.
Đám nhân sĩ giang hồ ngư long hỗn tạp * chưa nhập trang đã liên tiếp nội loạn(xích mích nội bộ), đám người hùng dũng xông tới không biết đã bắt đầu xung đột từ lúc nào. Là hắc bạch tranh chấp, hay là do các môn phái đối đầu đấu đá cạnh khóe nhau, ai cũng không muốn quan tâm. Chỉ thấy một đường máu chảy, tưới thẫm những bông hoa ven đường. Tiếng đao kiếm không ngừng vang lên, tiếng mắng chửi đả kích nhau không ngừng nghỉ, Càn Khôn mê hồn trận có thể vây hãm con người dưới lưỡi kiếm của cái gọi là đồng minh.
(* Nguyên tác鱼龙混杂– ngư long hỗn tạp: là một cách nói ẩn dụ một đám ô hợp có cả kẻ xấu lẫn người tốt.Theo baidu)
***
Khi chân chính bước vào trong Nhẫn Thiên Sơn trang, người chỉ còn vẻn vẹn phân nửa. Tiếng đao kiếm không biết đã lặng yên từ khi nào, vừa bước thoát khỏi cánh rừng đầy tà chướng của Càn Khôn mê hồn trận, mọi người ở đây bất giác tụ tập lại cùng một chỗ.
Lọt vào trong tầm mắt, chính là lửa. Lửa thiêu vô tận, sáng rực cả ngày lẫn đêm, như phượng hoàng huyết sắc (màu máu) đang nhẹ nhàng khởi vũ (múa), ngạo nghễ thổi quét hết thảy, trải dài bốn phương, nhấn chìm tất cả. Dưới ánh lửa, là Nhẫn Thiên Sơn trang đệ nhất Trung Nguyên một thời, là Nhẫn Thiên Sơn trang từng oai hùng tồn tại một cõi. Lầu nhà bị thiêu trụi, phát ra âm thanh xè xè ghê rợn. Một thời huy hoàng bị nhấn chìm trong ánh lửa, hóa thành đống đổ nát, phế tích bụi bặm.
Bích Đài tiểu lâu nổi bật giữa khói lửa thế gian, đó cũng là tòa nhà duy nhất trong Sơn trang chưa bị hỏa thiêu, trước đây là trạch cư (nơi ở) của người thiếu niên nọ. Trên mái đình, là nam tử bất kham kia, được giang hồ xưng tụng đệ nhất đao, Vô Tâm khách Yến Hạo, cao ngạo oai hùng xưng bá chủ võ lâm Yến Hạo. Người từng anh vĩ cao ngạo không ai bì nổi giờ phút này trông vô cùng sa sút, một nam tử mới gần tứ tuần chỉ mới ngắn ngủi có mấy ngày phảng phất như đã già đi mười tuổi, tóc đen tán loạn, ẩn hiện hoa râm.
Cho dù như vậy, Yến Hạo vẫn một mực ôm thiếu niên đang say giấc nồng vào trong ngực. Coi mọi người dưới lầu như vô hình, Yến Hạo hoàn toàn ngồi bất động trên mái đình, giày thêu chỉ vàng thả lỏng trên mái hiên, áo choàng tuyết hồ phiêu diêu trong gió, tay phải mớm rượu cho thiếu niên rồi lại nhẹ nhàng lau khóe môi y, ngẩng đầu uống cạn rượu cay như thiêu đốt cõi lòng. Đôi mắt đỏ sẫm như máu, rực cháy như lửa.
Hoa viên trong viện đã cháy tàn, khói ngập tràn khắp nơi, khiến nhân sĩ giang hồ sặc mũi không thể thở được. Lửa cháy càng lúc càng lớn, chứng kiến bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể cận kề nguy hiểm, sớm đã chuẩn bị tốt những lời lẽ nghiêm khắc, hiệp nghĩa, phe chính đạo lúc này cũng không thèm quản này nọ, công khai thẳng ý đồ tới đây, xé lộ bộ mặt dối trá, kẻ cầm đầu đám người đứng ra diễn thuyết “Yến Hạo, ngươi nếu thức thời thì nhanh chóng giao ra khẩu quyết Nhẫn Thiên, chúng ta sẽ tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
Uống rượu để lấp đi nỗi trống vắng trong tâm, những giọt rượu trong suốt vương vãi dính vào lá thanh mạn, vô thanh vô thức chảy xuống đồng cỏ đang cháy xém trước mặt, rồi biến mất. Vung tay hất tung bình rượu lên không trung, Yến Hạo rút Vô Tâm ở bên hông, trong nháy mắt, hàn quang lóe sáng, bình rượu vỡ vụn, vụn bột rơi rớt đầy dưới đất, động tác cực nhanh khiến những người đứng tại đó chỉ còn có thể kịp thấy rõ lớp tro còn dư thừa lại của cái bình.
Một giây sau, Yến Hạo ôm thiếu niên, phi thân nhẹ nhàng xuống mặt đất, y sam phập phồng theo gió, đứng trước diễm quang (cảnh sắc bị lửa thiêu)màu cam lúc ẩn lúc hiện thật bí hiểm. Hoa văn phượng hoàng trên thân tà đao như chìm trong biển lửa, không phân định nổi là lửa nhấn chìm đao hay thân đao tràn ngập lửa nữa, thanh âm hắn gằn lên từng tiếng, ngữ điệu lạnh lùng như địa ngục “Tự tiện xông vào Nhẫn Thiên Sơn trang, phải chết.”
Một khắc trước, mọi người còn tranh đấu gay gắt với nhau, trong giây phút này đều nhất nhất đồng lòng kháng địch, khó mấy khi lại ăn ý gạt bỏ ân oán cá nhân, tụ hợp đứng sát lại gần nhau nắm chắc binh khí chuẩn bị nghênh chiến.
Ánh lửa thấp thoáng, đao kiếm chồng chéo lên nhau, nhân sĩ giang hồ lượn lờ vây kín bốn phía, thoắt ẩn thoắt hiện, ý đồ đưa mình tới chỗ không có lửa. Nhưng, nơi nơi đều có lửa cháy, nếu không nhanh chóng dập lửa thì khí thế hỏa thiêu sẽ càng ngày càng mãnh liệt, bất cứ ngóc ngách nào cũng đều cắt nuốt, ngọn lửa như làm tăng thêm ma tính của nam tử khiến cho người ta chưa dập lửa đã phải cảm thấy áp lực.
Không biết là Yến Hạo thân thủ giỏi, hay hỏa diễm có linh tính mà rõ ràng hắn là người đứng sát lửa nhất, nhưng lại không có một dấu vết nào bị bỏng hay dính lửa. Yến Hạo nhún người lên cao, thản nhiên tao nhã đạp thủng gạch ngói trên mái, cánh tay trái vẫn ôm ấp thiếu niên, tay phải nắm chặt đao trảm bốn phương, đối đầu với nhiều người nhưng vẫn rất ung dung, thành thạo, mũi chân lên xuống như chuồn chuồn lướt nước.
Đao kiếm giao tranh không ngừng nghỉ, may mắn thay không có bất kỳ một ai có thể làm bị thương đến Yến Hạo. Mắt thấy những người gục ngã dưới lưỡi đao của hắn rồi tang thân trong biển lửa càng ngày càng nhiều, mọi người ở đây không khỏi âm thầm kinh hãi. Sau đó, không biết là ai ra hiệu trước, tất cả mọi người ở đâu đều cùng phối hợp chuyển từ tấn công Yến Hạo, sang tấn công vào người thiếu niên trong lòng hắn. Dù sao cũng nên đánh đòn vào tâm lý, mặc dù mới chỉ so vài chiều mở đầu với Yến Hạo, mọi người cũng đã có thể nhìn ra thiếu niên kia đối với Yến Hạo có tầm quan trọng thế nào.
Liên tục che chắn những chiêu thức âm ngoan của mấy người kia, nhưng cuối cùng, không biết ai đã thừa lúc Yến Hạo cùng người khác chém giết, lặng lẽ không tiếng động vung kiếm về phía ống tay áo của thiếu niên, cánh tay trắng bệch nhất thời hiện một vết chém rất sâu. Máu tuy đã không chảy ra nữa, cũng sẽ không còn cảm giác đau….nhưng nam tử nhìn thấy vết thương này, trong chốc lát bản thân như hóa cuồng, một tiếng gầm thét như dã thú phát ra từ cổ họng Yến Hạo, các khớp tay nắm chặt vào đao kêu lên răng rắc, đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay tới nỗi chảy máu.
Mới vừa nãy, đôi mắt của của Yến Hạo là một mảnh huyết sắc trệ tịch (cô tịch và ngưng đọng), một ngọn lửa tĩnh lặng. Mà giờ khắc này, đồng tử của hắn là màu đỏ điên cuồng, như đang kêu gào, một ngọn lửa xoay chuyển dữ dội, lan tràn so với biển lửa nơi đây còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Loan đao tóe ra hỏa diễm, mũi đao lại nhanh chóng vòng về điểm xuất phát, ngọn lửa lan ra bốn phía lần này rất khác biệt, bùng cháy cuồn cuộn mang theo căm hận của tà ma. Lửa mau chóng leo lên trên người, chưa kịp dập tắt, chỉ mới dính vào da thịt của người sống, phút chốc đã thâm nhập vào sâu trong cơ thể, dù không bị thiêu đốt bên ngoài thì cũng sẽ bị hủy hoại lục phủ ngũ tạng bên trong, khiến khối thân thể đó chậm rãi biến thành tro tàn. Phía đối diện xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, một đạo sĩ đang giãy dụa thì lập tức có một thanh xà ngang rơi xuống, chớp mắt toàn thân bị bao phủ trong biển lửa, trong ngoài đều bị thiêu trụi, rồi không còn chút âm thanh nào nữa.
“Ai dám chạm vào một sợi tóc của Đằng nhi, ta muốn kẻ đó phải chết, không, toàn, thây.” Yến Hạo càng thêm ôm chặt thiếu niên vào lòng mình, tay phải là Vô Tâm đang bùng lên hỏa diễm, hàn khí ở thân đao lóe sáng, lời tuyên bố lạnh lùng thêm vài phần tàn nhẫn, những chữ cuối cùng khiến mấy người kia không lạnh mà run.
Vốn muốn công kích thiếu niên để Yến Hạo phân tâm, bọn họ sẽ thừa thế cùng đồng loạt xông vào, nhưng không nghĩ tới lại càng khiến cho ma tính tăng mạnh, mọi người cung quanh đều cảm thấy nản lòng, không ít người bị khí thế tà mãnh của Yến Hạo làm cho dao động, bắt đầu nảy sinh ý định rút lui. Lúc này, một tăng nhân đứng trong đám người kia, tự cho là mình giỏi như kẻ trước, hô to “Mọi người không phải sợ, ma đầu Yến Hạo tội ác tày trời, làm nhiều việc ác! Tà không thể thắng chính, trời xanh có mắt, chúng ta nhất định có thể………”
Không chờ đạo tăng đó nói xong, Yến Hạo đã cười lạnh, đánh gãy lời nói “Trời xanh?!! Nguyên lai trời xanh sẽ vì những kẻ luôn đối với bí kíp gia truyền của người khác như hổ rình mồi, cường thủ hào đoạt mà chủ trì công đạo? Ha ha, ta đây thật đúng là hiểu biết nông cạn..”
( cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh và lời đe dọa hống hách để chiếm đoạt)
Đám người trước mặt nhất thời nghẹn lời, ngay cả đạo tăng vừa nãy mới hò hét giờ cũng trầm mặc, hận không thể chui xuống đất. Rốt cục, có người tra kiếm vào vỏ, lặng yên thối lui, nhưng Yến Hạo không hề có ý định bỏ qua. Nhảy tới trước mặt người đang bỏ chạy, ngăn lại đường đào tẩu, hắn ôm Vô Tâm ra trước ngực, khóe miệng gợi lên mạt cười quỷ dị “Các ngươi không phải muốn khẩu quyết Nhẫn Thiên sao? Được lắm, ta sẽ để các ngươi mở mang đầu óc, biết cái gọi gì là khẩu quyết Nhẫn Thiên đích thực.”
Loan đao xé gió, liệt diễm (tia lửa cháy) sắc bén. Mọi người chưa kịp phản ứng, máu đỏ sẫm đã vẩy ướt mầm cây xanh vừa mới đâm chồi, nhiễm đỏ lá cây, hòa nhập vào cùng biến lửa. Lửa cùng máu, trộn lẫn vừa thật mê hoặc, lại vừa thướt tha đa tình, âm ỉ triền miên. Tòa lâu từng nơi bị phá hủy thành những vụn tàn tích, gần như không còn tồn tại nữa.
Mâu trung của Yến Hạo dừng lại ở hình ảnh tòa lâu khói đặc mù mịt chậm rãi tiêu tan, trong tay là thanh đao chưa một khắc ngừng nghỉ. Khẩu quyết Nhẫn Thiên đã dần dần phát ra uy lực phi thường.Tinh hoa của nó xuất nguồn ở đao pháp, mà lúc này, ma tính trong cơ thể Yến Hạo sôi trào đến cực điểm, loan đao Vô Tâm đã bên cạnh bao năm nay có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đệ nhất giang hồ Vô Tâm khách Yến Hạo, thanh đao Vô Tâm, không người không vật nào có tâm. Hoa văn phượng hoàng khắc trên đao như đang sôi trào nổi dậy, được ma công của Yến Hạo bồi đắp trong chốc lát bộc phát ra. Phượng hoàng lửa với sinh mệnh tự do xoay quanh mọi nơi, vô tình quét sạch toàn bộ, xuyên qua ngực của những kẻ bất ngờ không kịp phòng bị, huyết nhục bay tứ tung.
Phía trên, phượng hoàng phi vũ (bay múa); phía dưới, liệt diễm khôn cùng vô tận.
Xác chết khắp nơi.
Trong góc tường, một gã cực may mắn vì chưa bị hỏa phượng xuyên thủng đang run rẩy nhìn Yến Hạo bước tới ngày càng gần, ý định cướp bóc hào hùng lúc trước từ sau khi nhìn thấy bằng hữu lần lượt ngã xuống thì đã biến mất không tung tích, nên lần này khi kề cận cái chết mới thấy sợ hãi “Yến trang chủ……Tại hạ biết trang chủ võ phách (xưng bá võ công) thiên hạ…… Tiểu nhân không dám sinh lòng tham lam với khẩu quyết Nhẫn Thiên của quý trang nữa, xin trang chủ đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một con đường sống…….”
Lê thanh đao không ngừng nhỏ máu lại gần, vung đao xé nát xiêm y của địch thủ không hề có chút chống cự, dễ dàng đặt mũi đao ở chỗ trái tim. Yến Hạo mệt mỏi lắc đầu cười, cúi đầu nhìn tên nam tử kia, ngữ khí khinh miệt, thoắt ẩn thoắt hiện lại gần, nói ra một chuyện chẳng hề liên quan “Ngươi có biết, Đằng nhi của ta chết như thế nào không?…… Nó là chính tự tay ta đã giết chết. Ngươi có biết, ta vì sao lại giết nó không? Đó là vì ta đang luyện khẩu quyết Nhẫn Thiên thì bị tẩu hỏa nhập ma. Ngươi có biết, vì cái gì di mệnh của tổ tiên rõ ràng cấm luyện loại ma công này nhưng ta vẫn luyện không?……. Đó là bởi vì trên giang hồ có lắm kẻ như ngươi vì khẩu quyết Nhẫn Thiên mà sinh lòng tham chiếm đoạt. Ngươi nói, nếu không phải các ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết thì sao có kết cục như ngày hôm nay được?……”
Bình tĩnh kể rõ mọi chuyện, khóe miệng Yến Hạo ôn hòa mỉm cười dần dần biến dạng, một nụ cười chất chứa thê lương nhưng vẫn có chút dữ tợn. Mũi đao chậm rãi đâm vào hai mắt kinh hoàng trừng to của kẻ kia, rốt cục, cuối cùng một sinh mệnh nhỏ bé như vậy tiêu vong, khắp nơi đều tĩnh mịch, không còn chút hơi thở của người sống.
Giết chóc đã lâu, cũng quá mệt mỏi rồi, tâm đã chết lặng, không còn đùa bỡn mạng người bằng những chưởng phong nữa. Loan đao rút ra, thu hồi lại, không một chút lưu luyến. Phượng hoàng lửa xoay chuyển trong không trung hồi lâu rốt cục cũng tìm không thấy mục tiêu công kích nữa, đành lưu luyến không rời nhảy vào trong đao, hóa thành hoa văn cổ thanh lịch, dường như lại lâm vào giấc ngủ say, chờ đợi lượt thức tỉnh tiếp theo, mặc cho chủ nhân dùng máu mở ấn hay là do khế ước thượng cổ bắt bộc phát.
Phất ống tay áo rẽ đôi biển lửa, phong ấn vĩnh viễn Vô Tâm vào trong vỏ đao. Yến Hạo ôm thiếu niên trong lòng chậm rãi rời đi, không hề quay đầu, để lại phía sau một biển lửa mênh mông vô cùng yêu diễm. Trong đất trời thấp thoáng hiển lộ một hạt châu đỏ yêu hồng(màu đỏ ma quái), không biết là lửa, hay là máu nữa…..
Vạn vật như bao phủ ở địa ngục trần gian huyết sắc, mất đi diện mạo vốn có. Ngọn lửa lan sang cả đồng cỏ, bao trùm hết thảy, tất cả mọi người, tất cả thị phi, tất cả hỉ nộ ái ố, không còn có một chút dấu vết đã từng tồn tại.
Máu, đã rửa sạch cừu hận; lửa, đốt hủy tất cả những gì trong dĩ vãng. Bước chân phiêu du theo gió, chậm rãi trong không trung hoa rụng gió bay, dọc theo Úy Hải Giản, máu tanh tràn ngập trong nước, Yến Hạo không vui, cũng không bi, không có khoái cảm của chém giết, trong lòng thủy chung vẫn luôn lạnh nhạt. Thầm nghĩ, cứ như vậy mang thiếu niên rời xa chốn địa ngục nhân gian này, đến một nơi, chân chính thoát ly khỏi bề khổ, ẩn cư cả đời.
Đã thỏa mãn, cũng đã đủ cường đại, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy tới nữa, lời ước hẹn với thiếu niên rốt cục cũng có thể thực hiện.
“Đằng nhi…… Vi phụ đã đáp ứng con, sẽ có một ngày thoát khỏi giang hồ, cùng con ngao du tứ hải, Giang Nam Mạc Bắc, kinh đô trấn nhỏ. Tìm một chỗ, bồng lai tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên, dắt tay cùng sống nốt quãng đời còn lại…… Nay, thế gian đã không thể ngăn trở hai chúng ta nữa. Từ nay về sau, ta cùng con sẽ không bao giờ xa rời.”
“Đằng nhi……”
……
……
……
……
Thật lâu thật lâu sau đó, trên giang hồ, những tin đồn về Yến Hạo vẫn còn rất nhiều.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo là giang hồ đệ nhất đao Vô Tâm khách.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo là trang chủ của Trung Nguyên đệ nhất trang Nhẫn Thiên Sơn trang.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo làm cho giang hồ đệ nhất mỹ nhân họ Bùi tự mình mặc áo cưới đi theo.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo vì nhi tử mà gạt bỏ cơ hội thắng trong cuộc chiến đoạt chức võ lâm minh chủ.
Có người nói, từng, Yến Hạo là kỳ tài trăm năm có một của Nhẫn Thiên Sơn trang có thể luyện thành Nhẫn Thiên quyết.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo là kẻ vô tình vô nghĩa, một người điên cuồng bị mọi người xa lánh.
Có cũng người nói, đã từng, Yến Hạo là kẻ táng tận thiên lương, ác ma giết vợ giết con.
Bất quá, lại rất ít người biết được rằng:
Yến Hạo đã từng, yêu đến trọn đời một thiếu niên, người thiếu niên đó là cốt nhục thân sinh duy nhất trong cuộc đời hắn, cũng là người duy nhất hắn bộc lộ tình cảm chân thành — Yến Đằng.
— hoàn kết —
——————————-
Tác giả: Lúc đầu đoản văn này chỉ thuần túy muốn thử phụ tử văn, ngoài ra còn muốn một thi thể không còn sống nữa để thỏa mãn dâm dục của bản thân….. ╮(╯_╰)╭ ta bó tay với bà tác giả này.
Có điểm hổ thẹn ta xin tự khai thế này, ta đối với hai con của ta (chỉ chỉ Yến Đằng và Yến Hạo)không được yêu thương cho lắm. [ lần sau viết văn sẽ nhất định sửa đổi nghiêm túc điều này](╬ ̄皿 ̄)凸 ta đạp bà~~~~
Độ BT của Yến Hạo thì khỏi phải nói, ta rất thích đôi mắt màu đỏ hồng như bảo thạch của hắn…….. Còn Đằng nhi, ta tự hỏi có phải mình chưa đủ yêu thương không. [ mặc dù, ta thú nhận là fan của thể loại công XX thi thể thụ ╭(╯^╰)╮ta bất lực, ta đối tiểu thụ không có chút kích thích nào cả… Hz…., lần sau vô luận thế nào ta cũng đều sẽ phải giết công giữ lại thụ mới được~ cảm hứng đang sôi trào – ing!]
Lại nói tiếp, vốn lúc trước rất muốn thanh minh một điều ở cuối khi truyện kết thúc: Cả câu chuyện đều là do anh Hạo đơn phương, Đằng nhi đối với phụ thân mình không có loại tình cảm đó.
Nhưng cuối cùng khi thật sự kết thúc, ta cảm giác nói ra lời này rất tàn nhẫn…… Hz…., ta chính là dễ dàng mềm lòng a… o(>﹏<)o bà là đồ mẹ kế độc ác thì có
Kỳ thật, vẫn nghĩ, nếu Đằng nhi không chết, liệu có một ngày sẽ cùng với tình cảm của cha mình đơm hoa kết trái không? Trước kia vẫn kiên định cho rằng có, nhưng hiện tại, ách…… Ta bảo trì yên lặng.
Cuối cùng, để phòng ngừa có người cho rằng này kết cục quá mơ hồ, xin trực tiếp trích dẫn một lời giải thích đầy đủ, có chút cải biến và rõ ràng nhất ~|||:
Phụ thân đại nhân cuối cùng chìm trong trạng thái nửa điên dại, ôm thi thể của Đằng nhi [ thi thể -> hủ thi (xác chết thối rữa) -> xương trắng -> các loại chất hữu cơ ] cả đời.….
beta: Lan Hoa Chi
_____
Tin tức Yến Hạo bị mọi người xa lánh, cô lập lưu truyền trên giang hồ rất nhanh. Ngấm ngầm nhòm ngó Nhẫn thiên quyết đã lâu, hai phe hắc bạch nhanh chóng tập kết, lấy danh nghĩa thảo phạt ma đạo mà triệu tập quần hùng đồng loạt xông tới.
***
Ba ngày sau, tại Úy Hải Giản.
Thác nước trong khiết uốn lượn ba ngàn dặm, hoa rơi nước chảy ngăn cách phàm trần…. Gốc cây thanh mạn (gốc leo bám vào đất), Càn Khôn mê hồn, ngũ hành bát quái, mỗi bước chân đều là mê võng.
Đám nhân sĩ giang hồ ngư long hỗn tạp * chưa nhập trang đã liên tiếp nội loạn(xích mích nội bộ), đám người hùng dũng xông tới không biết đã bắt đầu xung đột từ lúc nào. Là hắc bạch tranh chấp, hay là do các môn phái đối đầu đấu đá cạnh khóe nhau, ai cũng không muốn quan tâm. Chỉ thấy một đường máu chảy, tưới thẫm những bông hoa ven đường. Tiếng đao kiếm không ngừng vang lên, tiếng mắng chửi đả kích nhau không ngừng nghỉ, Càn Khôn mê hồn trận có thể vây hãm con người dưới lưỡi kiếm của cái gọi là đồng minh.
(* Nguyên tác鱼龙混杂– ngư long hỗn tạp: là một cách nói ẩn dụ một đám ô hợp có cả kẻ xấu lẫn người tốt.Theo baidu)
***
Khi chân chính bước vào trong Nhẫn Thiên Sơn trang, người chỉ còn vẻn vẹn phân nửa. Tiếng đao kiếm không biết đã lặng yên từ khi nào, vừa bước thoát khỏi cánh rừng đầy tà chướng của Càn Khôn mê hồn trận, mọi người ở đây bất giác tụ tập lại cùng một chỗ.
Lọt vào trong tầm mắt, chính là lửa. Lửa thiêu vô tận, sáng rực cả ngày lẫn đêm, như phượng hoàng huyết sắc (màu máu) đang nhẹ nhàng khởi vũ (múa), ngạo nghễ thổi quét hết thảy, trải dài bốn phương, nhấn chìm tất cả. Dưới ánh lửa, là Nhẫn Thiên Sơn trang đệ nhất Trung Nguyên một thời, là Nhẫn Thiên Sơn trang từng oai hùng tồn tại một cõi. Lầu nhà bị thiêu trụi, phát ra âm thanh xè xè ghê rợn. Một thời huy hoàng bị nhấn chìm trong ánh lửa, hóa thành đống đổ nát, phế tích bụi bặm.
Bích Đài tiểu lâu nổi bật giữa khói lửa thế gian, đó cũng là tòa nhà duy nhất trong Sơn trang chưa bị hỏa thiêu, trước đây là trạch cư (nơi ở) của người thiếu niên nọ. Trên mái đình, là nam tử bất kham kia, được giang hồ xưng tụng đệ nhất đao, Vô Tâm khách Yến Hạo, cao ngạo oai hùng xưng bá chủ võ lâm Yến Hạo. Người từng anh vĩ cao ngạo không ai bì nổi giờ phút này trông vô cùng sa sút, một nam tử mới gần tứ tuần chỉ mới ngắn ngủi có mấy ngày phảng phất như đã già đi mười tuổi, tóc đen tán loạn, ẩn hiện hoa râm.
Cho dù như vậy, Yến Hạo vẫn một mực ôm thiếu niên đang say giấc nồng vào trong ngực. Coi mọi người dưới lầu như vô hình, Yến Hạo hoàn toàn ngồi bất động trên mái đình, giày thêu chỉ vàng thả lỏng trên mái hiên, áo choàng tuyết hồ phiêu diêu trong gió, tay phải mớm rượu cho thiếu niên rồi lại nhẹ nhàng lau khóe môi y, ngẩng đầu uống cạn rượu cay như thiêu đốt cõi lòng. Đôi mắt đỏ sẫm như máu, rực cháy như lửa.
Hoa viên trong viện đã cháy tàn, khói ngập tràn khắp nơi, khiến nhân sĩ giang hồ sặc mũi không thể thở được. Lửa cháy càng lúc càng lớn, chứng kiến bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể cận kề nguy hiểm, sớm đã chuẩn bị tốt những lời lẽ nghiêm khắc, hiệp nghĩa, phe chính đạo lúc này cũng không thèm quản này nọ, công khai thẳng ý đồ tới đây, xé lộ bộ mặt dối trá, kẻ cầm đầu đám người đứng ra diễn thuyết “Yến Hạo, ngươi nếu thức thời thì nhanh chóng giao ra khẩu quyết Nhẫn Thiên, chúng ta sẽ tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
Uống rượu để lấp đi nỗi trống vắng trong tâm, những giọt rượu trong suốt vương vãi dính vào lá thanh mạn, vô thanh vô thức chảy xuống đồng cỏ đang cháy xém trước mặt, rồi biến mất. Vung tay hất tung bình rượu lên không trung, Yến Hạo rút Vô Tâm ở bên hông, trong nháy mắt, hàn quang lóe sáng, bình rượu vỡ vụn, vụn bột rơi rớt đầy dưới đất, động tác cực nhanh khiến những người đứng tại đó chỉ còn có thể kịp thấy rõ lớp tro còn dư thừa lại của cái bình.
Một giây sau, Yến Hạo ôm thiếu niên, phi thân nhẹ nhàng xuống mặt đất, y sam phập phồng theo gió, đứng trước diễm quang (cảnh sắc bị lửa thiêu)màu cam lúc ẩn lúc hiện thật bí hiểm. Hoa văn phượng hoàng trên thân tà đao như chìm trong biển lửa, không phân định nổi là lửa nhấn chìm đao hay thân đao tràn ngập lửa nữa, thanh âm hắn gằn lên từng tiếng, ngữ điệu lạnh lùng như địa ngục “Tự tiện xông vào Nhẫn Thiên Sơn trang, phải chết.”
Một khắc trước, mọi người còn tranh đấu gay gắt với nhau, trong giây phút này đều nhất nhất đồng lòng kháng địch, khó mấy khi lại ăn ý gạt bỏ ân oán cá nhân, tụ hợp đứng sát lại gần nhau nắm chắc binh khí chuẩn bị nghênh chiến.
Ánh lửa thấp thoáng, đao kiếm chồng chéo lên nhau, nhân sĩ giang hồ lượn lờ vây kín bốn phía, thoắt ẩn thoắt hiện, ý đồ đưa mình tới chỗ không có lửa. Nhưng, nơi nơi đều có lửa cháy, nếu không nhanh chóng dập lửa thì khí thế hỏa thiêu sẽ càng ngày càng mãnh liệt, bất cứ ngóc ngách nào cũng đều cắt nuốt, ngọn lửa như làm tăng thêm ma tính của nam tử khiến cho người ta chưa dập lửa đã phải cảm thấy áp lực.
Không biết là Yến Hạo thân thủ giỏi, hay hỏa diễm có linh tính mà rõ ràng hắn là người đứng sát lửa nhất, nhưng lại không có một dấu vết nào bị bỏng hay dính lửa. Yến Hạo nhún người lên cao, thản nhiên tao nhã đạp thủng gạch ngói trên mái, cánh tay trái vẫn ôm ấp thiếu niên, tay phải nắm chặt đao trảm bốn phương, đối đầu với nhiều người nhưng vẫn rất ung dung, thành thạo, mũi chân lên xuống như chuồn chuồn lướt nước.
Đao kiếm giao tranh không ngừng nghỉ, may mắn thay không có bất kỳ một ai có thể làm bị thương đến Yến Hạo. Mắt thấy những người gục ngã dưới lưỡi đao của hắn rồi tang thân trong biển lửa càng ngày càng nhiều, mọi người ở đây không khỏi âm thầm kinh hãi. Sau đó, không biết là ai ra hiệu trước, tất cả mọi người ở đâu đều cùng phối hợp chuyển từ tấn công Yến Hạo, sang tấn công vào người thiếu niên trong lòng hắn. Dù sao cũng nên đánh đòn vào tâm lý, mặc dù mới chỉ so vài chiều mở đầu với Yến Hạo, mọi người cũng đã có thể nhìn ra thiếu niên kia đối với Yến Hạo có tầm quan trọng thế nào.
Liên tục che chắn những chiêu thức âm ngoan của mấy người kia, nhưng cuối cùng, không biết ai đã thừa lúc Yến Hạo cùng người khác chém giết, lặng lẽ không tiếng động vung kiếm về phía ống tay áo của thiếu niên, cánh tay trắng bệch nhất thời hiện một vết chém rất sâu. Máu tuy đã không chảy ra nữa, cũng sẽ không còn cảm giác đau….nhưng nam tử nhìn thấy vết thương này, trong chốc lát bản thân như hóa cuồng, một tiếng gầm thét như dã thú phát ra từ cổ họng Yến Hạo, các khớp tay nắm chặt vào đao kêu lên răng rắc, đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay tới nỗi chảy máu.
Mới vừa nãy, đôi mắt của của Yến Hạo là một mảnh huyết sắc trệ tịch (cô tịch và ngưng đọng), một ngọn lửa tĩnh lặng. Mà giờ khắc này, đồng tử của hắn là màu đỏ điên cuồng, như đang kêu gào, một ngọn lửa xoay chuyển dữ dội, lan tràn so với biển lửa nơi đây còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Loan đao tóe ra hỏa diễm, mũi đao lại nhanh chóng vòng về điểm xuất phát, ngọn lửa lan ra bốn phía lần này rất khác biệt, bùng cháy cuồn cuộn mang theo căm hận của tà ma. Lửa mau chóng leo lên trên người, chưa kịp dập tắt, chỉ mới dính vào da thịt của người sống, phút chốc đã thâm nhập vào sâu trong cơ thể, dù không bị thiêu đốt bên ngoài thì cũng sẽ bị hủy hoại lục phủ ngũ tạng bên trong, khiến khối thân thể đó chậm rãi biến thành tro tàn. Phía đối diện xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, một đạo sĩ đang giãy dụa thì lập tức có một thanh xà ngang rơi xuống, chớp mắt toàn thân bị bao phủ trong biển lửa, trong ngoài đều bị thiêu trụi, rồi không còn chút âm thanh nào nữa.
“Ai dám chạm vào một sợi tóc của Đằng nhi, ta muốn kẻ đó phải chết, không, toàn, thây.” Yến Hạo càng thêm ôm chặt thiếu niên vào lòng mình, tay phải là Vô Tâm đang bùng lên hỏa diễm, hàn khí ở thân đao lóe sáng, lời tuyên bố lạnh lùng thêm vài phần tàn nhẫn, những chữ cuối cùng khiến mấy người kia không lạnh mà run.
Vốn muốn công kích thiếu niên để Yến Hạo phân tâm, bọn họ sẽ thừa thế cùng đồng loạt xông vào, nhưng không nghĩ tới lại càng khiến cho ma tính tăng mạnh, mọi người cung quanh đều cảm thấy nản lòng, không ít người bị khí thế tà mãnh của Yến Hạo làm cho dao động, bắt đầu nảy sinh ý định rút lui. Lúc này, một tăng nhân đứng trong đám người kia, tự cho là mình giỏi như kẻ trước, hô to “Mọi người không phải sợ, ma đầu Yến Hạo tội ác tày trời, làm nhiều việc ác! Tà không thể thắng chính, trời xanh có mắt, chúng ta nhất định có thể………”
Không chờ đạo tăng đó nói xong, Yến Hạo đã cười lạnh, đánh gãy lời nói “Trời xanh?!! Nguyên lai trời xanh sẽ vì những kẻ luôn đối với bí kíp gia truyền của người khác như hổ rình mồi, cường thủ hào đoạt mà chủ trì công đạo? Ha ha, ta đây thật đúng là hiểu biết nông cạn..”
( cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh và lời đe dọa hống hách để chiếm đoạt)
Đám người trước mặt nhất thời nghẹn lời, ngay cả đạo tăng vừa nãy mới hò hét giờ cũng trầm mặc, hận không thể chui xuống đất. Rốt cục, có người tra kiếm vào vỏ, lặng yên thối lui, nhưng Yến Hạo không hề có ý định bỏ qua. Nhảy tới trước mặt người đang bỏ chạy, ngăn lại đường đào tẩu, hắn ôm Vô Tâm ra trước ngực, khóe miệng gợi lên mạt cười quỷ dị “Các ngươi không phải muốn khẩu quyết Nhẫn Thiên sao? Được lắm, ta sẽ để các ngươi mở mang đầu óc, biết cái gọi gì là khẩu quyết Nhẫn Thiên đích thực.”
Loan đao xé gió, liệt diễm (tia lửa cháy) sắc bén. Mọi người chưa kịp phản ứng, máu đỏ sẫm đã vẩy ướt mầm cây xanh vừa mới đâm chồi, nhiễm đỏ lá cây, hòa nhập vào cùng biến lửa. Lửa cùng máu, trộn lẫn vừa thật mê hoặc, lại vừa thướt tha đa tình, âm ỉ triền miên. Tòa lâu từng nơi bị phá hủy thành những vụn tàn tích, gần như không còn tồn tại nữa.
Mâu trung của Yến Hạo dừng lại ở hình ảnh tòa lâu khói đặc mù mịt chậm rãi tiêu tan, trong tay là thanh đao chưa một khắc ngừng nghỉ. Khẩu quyết Nhẫn Thiên đã dần dần phát ra uy lực phi thường.Tinh hoa của nó xuất nguồn ở đao pháp, mà lúc này, ma tính trong cơ thể Yến Hạo sôi trào đến cực điểm, loan đao Vô Tâm đã bên cạnh bao năm nay có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đệ nhất giang hồ Vô Tâm khách Yến Hạo, thanh đao Vô Tâm, không người không vật nào có tâm. Hoa văn phượng hoàng khắc trên đao như đang sôi trào nổi dậy, được ma công của Yến Hạo bồi đắp trong chốc lát bộc phát ra. Phượng hoàng lửa với sinh mệnh tự do xoay quanh mọi nơi, vô tình quét sạch toàn bộ, xuyên qua ngực của những kẻ bất ngờ không kịp phòng bị, huyết nhục bay tứ tung.
Phía trên, phượng hoàng phi vũ (bay múa); phía dưới, liệt diễm khôn cùng vô tận.
Xác chết khắp nơi.
Trong góc tường, một gã cực may mắn vì chưa bị hỏa phượng xuyên thủng đang run rẩy nhìn Yến Hạo bước tới ngày càng gần, ý định cướp bóc hào hùng lúc trước từ sau khi nhìn thấy bằng hữu lần lượt ngã xuống thì đã biến mất không tung tích, nên lần này khi kề cận cái chết mới thấy sợ hãi “Yến trang chủ……Tại hạ biết trang chủ võ phách (xưng bá võ công) thiên hạ…… Tiểu nhân không dám sinh lòng tham lam với khẩu quyết Nhẫn Thiên của quý trang nữa, xin trang chủ đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một con đường sống…….”
Lê thanh đao không ngừng nhỏ máu lại gần, vung đao xé nát xiêm y của địch thủ không hề có chút chống cự, dễ dàng đặt mũi đao ở chỗ trái tim. Yến Hạo mệt mỏi lắc đầu cười, cúi đầu nhìn tên nam tử kia, ngữ khí khinh miệt, thoắt ẩn thoắt hiện lại gần, nói ra một chuyện chẳng hề liên quan “Ngươi có biết, Đằng nhi của ta chết như thế nào không?…… Nó là chính tự tay ta đã giết chết. Ngươi có biết, ta vì sao lại giết nó không? Đó là vì ta đang luyện khẩu quyết Nhẫn Thiên thì bị tẩu hỏa nhập ma. Ngươi có biết, vì cái gì di mệnh của tổ tiên rõ ràng cấm luyện loại ma công này nhưng ta vẫn luyện không?……. Đó là bởi vì trên giang hồ có lắm kẻ như ngươi vì khẩu quyết Nhẫn Thiên mà sinh lòng tham chiếm đoạt. Ngươi nói, nếu không phải các ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết thì sao có kết cục như ngày hôm nay được?……”
Bình tĩnh kể rõ mọi chuyện, khóe miệng Yến Hạo ôn hòa mỉm cười dần dần biến dạng, một nụ cười chất chứa thê lương nhưng vẫn có chút dữ tợn. Mũi đao chậm rãi đâm vào hai mắt kinh hoàng trừng to của kẻ kia, rốt cục, cuối cùng một sinh mệnh nhỏ bé như vậy tiêu vong, khắp nơi đều tĩnh mịch, không còn chút hơi thở của người sống.
Giết chóc đã lâu, cũng quá mệt mỏi rồi, tâm đã chết lặng, không còn đùa bỡn mạng người bằng những chưởng phong nữa. Loan đao rút ra, thu hồi lại, không một chút lưu luyến. Phượng hoàng lửa xoay chuyển trong không trung hồi lâu rốt cục cũng tìm không thấy mục tiêu công kích nữa, đành lưu luyến không rời nhảy vào trong đao, hóa thành hoa văn cổ thanh lịch, dường như lại lâm vào giấc ngủ say, chờ đợi lượt thức tỉnh tiếp theo, mặc cho chủ nhân dùng máu mở ấn hay là do khế ước thượng cổ bắt bộc phát.
Phất ống tay áo rẽ đôi biển lửa, phong ấn vĩnh viễn Vô Tâm vào trong vỏ đao. Yến Hạo ôm thiếu niên trong lòng chậm rãi rời đi, không hề quay đầu, để lại phía sau một biển lửa mênh mông vô cùng yêu diễm. Trong đất trời thấp thoáng hiển lộ một hạt châu đỏ yêu hồng(màu đỏ ma quái), không biết là lửa, hay là máu nữa…..
Vạn vật như bao phủ ở địa ngục trần gian huyết sắc, mất đi diện mạo vốn có. Ngọn lửa lan sang cả đồng cỏ, bao trùm hết thảy, tất cả mọi người, tất cả thị phi, tất cả hỉ nộ ái ố, không còn có một chút dấu vết đã từng tồn tại.
Máu, đã rửa sạch cừu hận; lửa, đốt hủy tất cả những gì trong dĩ vãng. Bước chân phiêu du theo gió, chậm rãi trong không trung hoa rụng gió bay, dọc theo Úy Hải Giản, máu tanh tràn ngập trong nước, Yến Hạo không vui, cũng không bi, không có khoái cảm của chém giết, trong lòng thủy chung vẫn luôn lạnh nhạt. Thầm nghĩ, cứ như vậy mang thiếu niên rời xa chốn địa ngục nhân gian này, đến một nơi, chân chính thoát ly khỏi bề khổ, ẩn cư cả đời.
Đã thỏa mãn, cũng đã đủ cường đại, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy tới nữa, lời ước hẹn với thiếu niên rốt cục cũng có thể thực hiện.
“Đằng nhi…… Vi phụ đã đáp ứng con, sẽ có một ngày thoát khỏi giang hồ, cùng con ngao du tứ hải, Giang Nam Mạc Bắc, kinh đô trấn nhỏ. Tìm một chỗ, bồng lai tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên, dắt tay cùng sống nốt quãng đời còn lại…… Nay, thế gian đã không thể ngăn trở hai chúng ta nữa. Từ nay về sau, ta cùng con sẽ không bao giờ xa rời.”
“Đằng nhi……”
……
……
……
……
Thật lâu thật lâu sau đó, trên giang hồ, những tin đồn về Yến Hạo vẫn còn rất nhiều.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo là giang hồ đệ nhất đao Vô Tâm khách.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo là trang chủ của Trung Nguyên đệ nhất trang Nhẫn Thiên Sơn trang.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo làm cho giang hồ đệ nhất mỹ nhân họ Bùi tự mình mặc áo cưới đi theo.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo vì nhi tử mà gạt bỏ cơ hội thắng trong cuộc chiến đoạt chức võ lâm minh chủ.
Có người nói, từng, Yến Hạo là kỳ tài trăm năm có một của Nhẫn Thiên Sơn trang có thể luyện thành Nhẫn Thiên quyết.
Có người nói, đã từng, Yến Hạo là kẻ vô tình vô nghĩa, một người điên cuồng bị mọi người xa lánh.
Có cũng người nói, đã từng, Yến Hạo là kẻ táng tận thiên lương, ác ma giết vợ giết con.
Bất quá, lại rất ít người biết được rằng:
Yến Hạo đã từng, yêu đến trọn đời một thiếu niên, người thiếu niên đó là cốt nhục thân sinh duy nhất trong cuộc đời hắn, cũng là người duy nhất hắn bộc lộ tình cảm chân thành — Yến Đằng.
— hoàn kết —
——————————-
Tác giả: Lúc đầu đoản văn này chỉ thuần túy muốn thử phụ tử văn, ngoài ra còn muốn một thi thể không còn sống nữa để thỏa mãn dâm dục của bản thân….. ╮(╯_╰)╭ ta bó tay với bà tác giả này.
Có điểm hổ thẹn ta xin tự khai thế này, ta đối với hai con của ta (chỉ chỉ Yến Đằng và Yến Hạo)không được yêu thương cho lắm. [ lần sau viết văn sẽ nhất định sửa đổi nghiêm túc điều này](╬ ̄皿 ̄)凸 ta đạp bà~~~~
Độ BT của Yến Hạo thì khỏi phải nói, ta rất thích đôi mắt màu đỏ hồng như bảo thạch của hắn…….. Còn Đằng nhi, ta tự hỏi có phải mình chưa đủ yêu thương không. [ mặc dù, ta thú nhận là fan của thể loại công XX thi thể thụ ╭(╯^╰)╮ta bất lực, ta đối tiểu thụ không có chút kích thích nào cả… Hz…., lần sau vô luận thế nào ta cũng đều sẽ phải giết công giữ lại thụ mới được~ cảm hứng đang sôi trào – ing!]
Lại nói tiếp, vốn lúc trước rất muốn thanh minh một điều ở cuối khi truyện kết thúc: Cả câu chuyện đều là do anh Hạo đơn phương, Đằng nhi đối với phụ thân mình không có loại tình cảm đó.
Nhưng cuối cùng khi thật sự kết thúc, ta cảm giác nói ra lời này rất tàn nhẫn…… Hz…., ta chính là dễ dàng mềm lòng a… o(>﹏<)o bà là đồ mẹ kế độc ác thì có
Kỳ thật, vẫn nghĩ, nếu Đằng nhi không chết, liệu có một ngày sẽ cùng với tình cảm của cha mình đơm hoa kết trái không? Trước kia vẫn kiên định cho rằng có, nhưng hiện tại, ách…… Ta bảo trì yên lặng.
Cuối cùng, để phòng ngừa có người cho rằng này kết cục quá mơ hồ, xin trực tiếp trích dẫn một lời giải thích đầy đủ, có chút cải biến và rõ ràng nhất ~|||:
Phụ thân đại nhân cuối cùng chìm trong trạng thái nửa điên dại, ôm thi thể của Đằng nhi [ thi thể -> hủ thi (xác chết thối rữa) -> xương trắng -> các loại chất hữu cơ ] cả đời.….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook