Đằng Nhi
-
Chương 2: Trung
edit: Lenivy
beta: Lan Hoa Chi
_______
Trong phòng âm u, lư hương ở góc tường phả từng làn khói tà tà uốn lượn vô định, tỏa mùi thơm tự nhiên, êm ái như có như không. Nửa người của thiếu niên chìm trong hơi sương, khí trắng như ma xui quỷ khiến cố ý lờn vờn khiêu khích quanh thân thể thiếu niên, thẩm thấu (thấm) vào làm cho da thịt vốn không hề hồng nhuận nay lại xinh đẹp khác thường, thật quá câu dẫn (mê hoặc, quyến rũ) người khác.
Hết thảy, tựa như thực lại tựa như ảo, mông lung như khói sương.
***
Hôm sau, gà gáy, mặt trời mọc lên từ phương đông.
Trướng màn bằng gấm, một chút cũng không còn thấy dấu vết hoan ái đêm qua, nam tử cẩn trọng đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả từ canh năm. Không chỉ mỗi ngày hôm nay mà đã từ mấy năm trước, khi thiếu niên còn ngây thơ chưa hiểu thế nào là kháng cự, nam tử đã chăm sóc chu toàn như thế này. Mỗi lần, trước khi trời sáng, trước khi thiếu niên tỉnh giấc, những thứ không nên phát sinh, không nên tồn tại trong phòng, tất thảy hắn đều an bài ổn thỏa, khiến cho thiếu niên khi thức dậy theo thói quen chỉ đơn thuần là xấu hổ chứ chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã.
Tia nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, vương vấn bên ngoài trướng màn, khiến cho lụa trắng tố sắc như hóa thành huyết lệ thất thải (màu trắng dùng để cúng cho người chết được bảy ngày = màu tang thương), phủ trên gương mặt tái nhợt của thiếu niên, phút chốc da thịt vốn u ám như được bao phủ bởi ánh dương quang. Nhất thời che giấu đi sắc thái tử vong, ai cũng khó bề phân biệt được thật giả, chỉ có thể tiếp tục u mê, trầm luân trong thế giới phong nguyệt huyễn hoặc, trầm luân trong lời nói dối từ đáy lòng.
Thật lâu sau đó, tia nắng cũng không thể đánh thức nổi thiếu niên đang ngủ say, vì thế, chúng đành tiếc nuối mà rời đi, bỏ lại nam tử đơn bạc đang quay lưng bỏ lại cảnh sắc tươi đẹp của buổi trưa phía sau.
***
Phòng của thiếu niên trước sau đều rất thanh lịch, trang nhã, không hề giống phòng của nam tử kia từ trong ra ngoài đều nạm vàng khảm ngọc, trạm trổ ngọc thạch, nhưng lại rất thanh thuần mộc mạc. Yến Hạo ngồi ở mép giường, hơi chút bất mãn khiển trách “Đằng nhi, ngày cũng đã sắp qua, con sao còn chưa thức dậy? Ngày thường, chỉ mới gần sáng con đã cầm Đường Thi, Tống Từ ngồi trong thư phòng đọc. Đằng nhi của ta vẫn luôn là hài tử ngoan ngoãn rời giường mà……. ”
Thiếu niên trên giường không có phản ứng, Yến Hạo chán nản dời mắt, nhìn bốn phía chung quanh. Chuyển tới cửa sổ cạnh bàn, những cuốn sách mộc giản (mộc mạc, giản đơn) bày bừa, những trang sách chưa kịp khép lại theo gió phập phồng, thể hiện ngày đó thiếu niên rời đi rất vội vàng.
Rốt cục tìm thấy việc tiêu khiển giải trừ thời gian, Yến Hạo đứng dậy, đi tới cạnh bàn vuông, lục tìm lại những di vật lưu lại những nét mực tinh tế thơm nồng của thiếu niên. Nghiên mực đè trước trang sách đang hé mở, chúng bị lật xem nhiều lần đến nỗi có nếp quăn, đó là những câu Quan Thư đã lưu truyền từ lâu:
“Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ.
Quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái.
Tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ.
Ngụ mị cầu chi”
“Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
…Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.
Ngắn dài rau hạnh gần xa
Với tay vớt lấy cũng là khó mong
Cầu mong thức lại chờ trông
Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.”
____ Tản Đà dịch___
Ý thơ len lỏi trong từng hàng chữ như ngưng kết vĩnh viễn tại những tình cảm thuở ban đầu của thiếu niên. Sinh mệnh… cũng theo thời khắc đó mà trở nên vĩnh hằng, cảnh xuân tươi đẹp như đình thệ (một đi không trở lại).
Khẽ cười, thu hồi cảm xúc trước cuốn sách đầy xuân ý của thiếu niên, Yến Hạo cũng không có nhiều nhàn rỗi như vậy để đi xem hết, cho dù đây là tình cảm chân thành của thiếu niên cũng đành chịu. Dù sao tâm hắn cũng đã bị nhuốm đầy bởi võ học cùng thị phi gianh hồ phân tranh. Huống hồ, cho dù rất nhàm chán thì phương pháp tối ưu là tìm cái gì đó đầy xuân tình, Yến Hạo tình nguyện lựa chọn Kim Bình Mai, hoặc là trực tiếp xem Đông cung đồ còn hơn.
Giữ phụ tử chung quy khó tránh những điểm khác biệt, chỉ riêng việc Yến Hạo không hề phong nhã chi thú (thú vui tao nhã) ấy cũng đủ khiến hai cha con luôn luôn không hợp nhau. Nhưng, sở thích cách biệt đó chưa thể khiến cho cảm tình cha con bất hòa được “Đằng nhi, cha thật sự không thích thứ tình cảm nam nữ ủy mị, yếu đuối, sướt mướt * thế này, nhưng….con biết không? Cha mỗi sáng sớm không hề để con biết, lặng yên ngồi ở gian ngoài. Bởi vì, cha thích nghe thanh âm của con. Chim điểu của núi Uy Hải Giản là cao quý nhất, nhưng tiếng hót của nó lại không sánh được với tiếng cười của con, tiếng nước chảy của núi Ủy Hải Giản là róc rách, là trong khiết ngân nga nhất, nhưng lại cũng không thể bằng được giọng nói của con. Đằng nhi, nửa năm bế quan tu luyện, vi phụ luôn nhớ về giọng nói và dáng điệu của con. Nửa năm rồi, ta chưa từng nghe thấy thanh âm của con……Đằng nhi, cha thật sự rất muốn nghe con gọi lại một tiếng ‘phụ thân’……”
(* Nguyên tác无病呻吟 – vô bệnh thân ngâm: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài, cũng như những tác phẩm văn nghệ thiếu tình cảm chân thực uỷ mị, sướt mướt, tình điệu bi luỵ)
Cẩn thận sắp xếp lại đống hỗn loạn trên bàn, Yến Hạo nhìn thiếu niên đang được bọc kín trong áo gấm, nhíu mi hỏi “Đằng nhi, con vì sao không nói lời nào? Có phải tối qua cha đã làm đau con không?…… Như vậy đi, cha sẽ đi làm món nước ngân nhĩ đường phèn con thích uống nhất để bồi tội. Cha biết, Đằng nhi nhất định sẽ thích, chờ ta.”
Như tìm được cách giải quyết khốn cảnh trước mắt, Yến Hạo thư thái cười, thản nhiên đứng dậy ra ngoài, phất tay áo, cánh cửa sau lưng một lần nữa khép chặt.
***
Ngoài cửa phòng, mấy tên nô tài nín thở sợ hãi, không ai đoán được vị trang chủ luôn giỏi che giấu cảm xúc sẽ hành xử thế nào. Trước kia, trừ bỏ trước mặt Yến Đằng, trên gương mặt của Yến Hạo vĩnh viễn không rõ âm tính, không chút hỉ nộ ái ố. Hắn cười lần đầu tiên khi Yến Đằng sinh ra; hắn khóc lần đầu tiên là khi Yến Đằng bị thương. Còn hiện giờ, người duy nhất có thể tác động đến thất tình lục dục của Yến Hạo, Yến Đằng đã chết rồi.
Từ lúc Yến Hạo mới bắt đầu luyện ma công, mọi người trong sơn trang đều đã rất e ngại lo sợ vị trang chủ này. Càng đừng nói hiện giờ, ma công của Yến Hạo đã luyện thành, võ công bạo tăng rất nhiều lần và tính cách cũng âm trầm gấp trăm lần, tà khí trên người khiến ai ai cũng không rét mà run. Tất cả mọi người sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ma tính, nhưng…nếu trốn đi có khi còn chết nhanh hơn.
***
Yến Hạo từ trong phòng đi ra, khuôn mặt băng lãnh so với hôm qua hiền dịu đi không ít, vẫn là vẻ mặt ôn hòa vốn có sau khi cùng thiếu niên ân ái. Ai cũng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám hỏi. Đứng ở phòng ngoài, người hầu quỳ rạp suốt mặt đất, cứ như vậy nhìn Yến Hạo vui vẻ theo đường cũ quay về, trong tay cầm một chén ngân nhĩ đường phèn.
Hình ảnh kì dị này xuất hiện trên người cao cao tại thượng như hắn thì có thể hơi chút kì quái, nhưng những người ngoài cửa cũng đã quá quen rồi. Dù sao, chỉ cần thiếu niên nọ thích gì đó, vô luận là cái gì cũng đều sẽ thường xuyên xuất hiện trong tay nam tử kia.
***
Trong phòng, vòng eo của thiếu niên bị nâng lên, đầu vô lực dựa vào người Yến Hạo. Yến Hạo ngậm nước ngân nhĩ trong miệng, ghé sát vào bạc thần nứt khô của thiếu niên, cơ hồ dùng phương thức tàn khốc cậy mở miệng thiếu niên, chậm rãi rót nước đường vào, liếm ướt đôi môi khô nẻ trướng lên. Nước đường nóng đảo quanh khoang miệng lạnh như băng của thiếu niên, lướt qua lợi, dừng lại ở chiếc lưỡi yếu ớt, từng giọt từng giọt nước từ từ ứa ra, chảy xuống đất. Yến Hạo dùng động tác ôn nhu lau đi vết nước, vừa tàn khốc vừa dịu dàng đem hết một chén ngân nhĩ rót vào trong miệng thiếu niên, làm ướt đẫm quần áo cùng dưới mặt đất.
Thiếu niên ôn hòa, mềm lòng dễ bị một chén ngân nhĩ đường phèn làm cho cảm động. Nhưng, mấy ai biết được, thiếu niên không phải người đặc biệt thích đồ ngọt. Mỗi lần, y chỉ tìm cớ này để bản thân không ghi hận người nọ thôi. Người nọ, là phụ thân đã sinh ra y, nuôi dưỡng y, thiếu niên không có cách nào hận được, không phải thế sao? Hoặc là do y quá mức khoan dung không thể nổi giận, ai biết rõ được đây? Chính bản thân thiếu niên cũng chưa từng giải thích được.
…… Bất quá, trái tim thiếu niên cho dù có nhu mềm tới cỡ nào thì giờ phút này cũng không còn khả năng bị làm cho cảm động nữa rồi. Thân thể đã chết, tâm tùy thệ(ngừng theo). Người chết là hết, họ có xót xa, đau thương thì nào ai có biết?
Đặt bát không sang bên, một lần nữa vì thiếu niên chỉnh lại áo gấm cho ngay ngắn, Yến Hạo mệt mỏi nói với thiếu niên đang tựa vào ngực mình “Đằng nhi, thích không? Cha sau này mỗi ngày đều tự mình nấu cho con ăn, được không? Sau này, vô luận Đằng nhi muốn làm cái gì, cha đều chiều theo con……”
“Cha biết, Đằng nhi vẫn không thích cha làm loại việc kia đối với con. Nhưng, cha thực sự không kiềm chế được. Mười bảy năm, mười bảy năm qua, cha tận mắt chứng kiến con trưởng thành, nhìn con từ khi còn quấn tã đến ngày thành niên. Đằng nhi, cho tới bây giờ cha chưa từng coi con là nhi tử, nhưng con….nhưng con vẫn chỉ kính cha như phụ thân”. Vì sớm muốn thành công nên cả ngày lẫn đêm đều khổ luyện, hôm qua lại còn cả đêm không ngủ, dù vẫn còn sớm nhưng Yến Hạo đã chán nản mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, nhắm mắt bình thản nằm bên cạnh thiếu niên, thật an tĩnh nằm đó…….
Miệng dán tại bên tai thiếu niên, Yến Hạo nửa tỉnh nửa mê thì thào tự nói “Đằng nhi, con thực sự là một hài tử hiếu thuận, nhưng cha không cần con hiếu thuận. Nếu có thể, ta chỉ muốn được là phu quân của con…….”
(Vi phụ = phụ thân = cha. Vi phu = phụ quân = chồng)
“Con bề ngoài ôn như nhưng thực ra đối với ai cũng đều lãnh tâm. Lạnh như băng, cứng như thiết (sắt). Cha quả thật là một người lãnh khốc, nhưng trong lòng cha chỉ vì con mà sinh ra nhu tình, vì sao Đằng nhi con luôn làm như không thấy?……. Con sẽ vì cha tàn nhẫn với người khác mà thở dài, nhưng lại rất ít khi vì cha yêu thương con mà vui sướng. Đằng nhi à, con thực không hiểu tâm ý của cha sao, vẫn không chịu thừa nhận, không chịu tiếp nhận sao?”
Không biết từ lúc nào đã đi vào trong chăn, nam tử ôm thiếu niên vào trong lòng, khẽ cắn cắn cành tai y, trừng phát thiếu niên vì từ trước tới giờ đều không có phản ứng.
Tiếng thờ dài sâu kín khẽ truyền qua trướng màn lay động, nam tử lâm vào hồi ức vô tận “Tâm ý vi phụ dành cho Đằng nhi, thế nhưng ngay cả nữ nhân kia cũng đều biết rõ. Vì cớ gì, chính Đằng nhi con lại không biết…….”
Tựa hồ hồi tưởng lại chuyện gì rất đáng giá, Yến Hạo đang mơ màng lại khẽ mở mắt, nói với thiếu niên kia một đoạn ký ức không nên nhắc tới “Đằng nhi, con không phải vẫn muốn biết về chuyện xảy ra với nương con sao? Được, cha hiện tại sẽ nói cho con biết……Nương con, tiện nhân họ Bùi kia, ả ta là một kẻ điên, năm đó sở dĩ ả ta phế đi huyệt đạo của Đằng nhi, bóp nát chân trái của Đằng nhi chỉ bởi vì đố kỵ ta sủng ái con mà thôi…..Tiện nữ họ Bùi đó tội ác tày trời, ánh mắt ả ta quả thật tinh tường, nhiều năm như thế đã biết rõ tâm ý của ta đối với Đằng nhi.”
“Năm ấy Đằng nhi của ta mới chỉ sáu tuổi………Tiện nhân đó, ả ta nghĩ phế đi huyệt đạo của con, khiến con không thể học võ sẽ làm cho ta ghét bỏ con sao? Ả ta nghĩ, biến con thành tàn phế, thì vi phụ sẽ không yêu con nữa sao? Thật là một con đàn bà ngu ngốc. Đằng nhi là hòn ngọc quý trên tay ta, là tâm can bảo bối của ta. Vô luận Đằng nhi biến thành thế nào, cha trước sau đều yêu con……”
Ván giường bị bàn tay nổi đầy gân xanh của nam tử nắm chặt đến kêu kẽo kẹt, vốn vô tình như Yến Hạo khi nhắc tới việc này vẫn không kiềm chế được sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi, càng gắt gao ôm chặt người trong lòng hơn.
Tay nhẹ nhàng xoa nắn gân cốt chân trái đã sớm biến dạng, trên mặt Yến Hạo lộ vẻ thương tiếc “Đằng nhi, con hiện giờ khẳng định rất hận nương con. Ả bắt con phải chống gậy biết bao năm, còn làm con không thể tập võ…… Nếu không phải ả, Đằng nhi khẳng định đã là một thiếu niên kiệt suất trên giang hồ, võ nghệ phi phàm. Khẩu quyết của Nhẫn Thiên cũng phải do Đằng nhi con tu luyện, nào đến lượt vi phụ..”
“Bất quá, đừng lo, Đằng nhi, con yên tâm, cha sớm đã báo thù cho con. Cha sao có thể dễ dàng tha thứ, để kẻ đã làm thương tổn đến Đằng nhi sống sót trên cõi đời này được?…… Nương con, ả ta là một kẻ điên loạn. Là cha đã móc thủng hai con mắt ác độc của ả, chém hai tay đã dám bóp nát xương đùi của con ta. Sau đó, ta vất ả trên vách núi sâu thẳm Úy Hải Giản, để cho nàng ta cả người bê bết máu từng bước từng bước tiến đến vực sâu ngàn trượng, thịt nát xương tan. Tiếng kêu thảm năm đó của nữ nhân kia ước chừng vẫn quanh quẩn trong sơn cốc mấy ngày mấy đêm không tiêu tan, đến bây giờ vẫn còn nghe nói có người dân quanh đó thấy được âm hồn u tán của tiện nhân kia…….” Khẩu khí bình thản thuật lại sự tình tàn nhẫn năm đó, khóe miệng Yến Hạo gợi lên một mạt cười dữ tợn, nội tâm khoái trá, hả hê vì báo thù thành công.
Nhắc lại chuyện xưa năm đó, ngoài cừu hận còn có sự tự trách sâu đậm, khoái cảm báo thù không sao bù được những thương tổn của thiếu niên, càng không bù lại được sự hối hận khôn cùng của nam tử. Yến Hạo hôn thiếu niên lạnh như băng trong ngực, hai mắt phiếm hồng, không biết là vì cừu hận hay do đau thương “Đằng nhi, là cha không bảo vệ tốt cho con. Nếu năm đó cha không đáp ứng lời mời đi dự đại hội võ lâm ngu muội, nhàm chán đó thì sẽ chẳng bao giờ để cho tiện nhân kia có cơ hội làm bậy……. Là cha không có bảo vệ tốt con, trước kia cũng vậy, mà giờ cũng thế……Đằng nhi, thực xin lỗi……”
beta: Lan Hoa Chi
_______
Trong phòng âm u, lư hương ở góc tường phả từng làn khói tà tà uốn lượn vô định, tỏa mùi thơm tự nhiên, êm ái như có như không. Nửa người của thiếu niên chìm trong hơi sương, khí trắng như ma xui quỷ khiến cố ý lờn vờn khiêu khích quanh thân thể thiếu niên, thẩm thấu (thấm) vào làm cho da thịt vốn không hề hồng nhuận nay lại xinh đẹp khác thường, thật quá câu dẫn (mê hoặc, quyến rũ) người khác.
Hết thảy, tựa như thực lại tựa như ảo, mông lung như khói sương.
***
Hôm sau, gà gáy, mặt trời mọc lên từ phương đông.
Trướng màn bằng gấm, một chút cũng không còn thấy dấu vết hoan ái đêm qua, nam tử cẩn trọng đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả từ canh năm. Không chỉ mỗi ngày hôm nay mà đã từ mấy năm trước, khi thiếu niên còn ngây thơ chưa hiểu thế nào là kháng cự, nam tử đã chăm sóc chu toàn như thế này. Mỗi lần, trước khi trời sáng, trước khi thiếu niên tỉnh giấc, những thứ không nên phát sinh, không nên tồn tại trong phòng, tất thảy hắn đều an bài ổn thỏa, khiến cho thiếu niên khi thức dậy theo thói quen chỉ đơn thuần là xấu hổ chứ chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã.
Tia nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, vương vấn bên ngoài trướng màn, khiến cho lụa trắng tố sắc như hóa thành huyết lệ thất thải (màu trắng dùng để cúng cho người chết được bảy ngày = màu tang thương), phủ trên gương mặt tái nhợt của thiếu niên, phút chốc da thịt vốn u ám như được bao phủ bởi ánh dương quang. Nhất thời che giấu đi sắc thái tử vong, ai cũng khó bề phân biệt được thật giả, chỉ có thể tiếp tục u mê, trầm luân trong thế giới phong nguyệt huyễn hoặc, trầm luân trong lời nói dối từ đáy lòng.
Thật lâu sau đó, tia nắng cũng không thể đánh thức nổi thiếu niên đang ngủ say, vì thế, chúng đành tiếc nuối mà rời đi, bỏ lại nam tử đơn bạc đang quay lưng bỏ lại cảnh sắc tươi đẹp của buổi trưa phía sau.
***
Phòng của thiếu niên trước sau đều rất thanh lịch, trang nhã, không hề giống phòng của nam tử kia từ trong ra ngoài đều nạm vàng khảm ngọc, trạm trổ ngọc thạch, nhưng lại rất thanh thuần mộc mạc. Yến Hạo ngồi ở mép giường, hơi chút bất mãn khiển trách “Đằng nhi, ngày cũng đã sắp qua, con sao còn chưa thức dậy? Ngày thường, chỉ mới gần sáng con đã cầm Đường Thi, Tống Từ ngồi trong thư phòng đọc. Đằng nhi của ta vẫn luôn là hài tử ngoan ngoãn rời giường mà……. ”
Thiếu niên trên giường không có phản ứng, Yến Hạo chán nản dời mắt, nhìn bốn phía chung quanh. Chuyển tới cửa sổ cạnh bàn, những cuốn sách mộc giản (mộc mạc, giản đơn) bày bừa, những trang sách chưa kịp khép lại theo gió phập phồng, thể hiện ngày đó thiếu niên rời đi rất vội vàng.
Rốt cục tìm thấy việc tiêu khiển giải trừ thời gian, Yến Hạo đứng dậy, đi tới cạnh bàn vuông, lục tìm lại những di vật lưu lại những nét mực tinh tế thơm nồng của thiếu niên. Nghiên mực đè trước trang sách đang hé mở, chúng bị lật xem nhiều lần đến nỗi có nếp quăn, đó là những câu Quan Thư đã lưu truyền từ lâu:
“Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ.
Quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái.
Tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ.
Ngụ mị cầu chi”
“Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
…Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.
Ngắn dài rau hạnh gần xa
Với tay vớt lấy cũng là khó mong
Cầu mong thức lại chờ trông
Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.”
____ Tản Đà dịch___
Ý thơ len lỏi trong từng hàng chữ như ngưng kết vĩnh viễn tại những tình cảm thuở ban đầu của thiếu niên. Sinh mệnh… cũng theo thời khắc đó mà trở nên vĩnh hằng, cảnh xuân tươi đẹp như đình thệ (một đi không trở lại).
Khẽ cười, thu hồi cảm xúc trước cuốn sách đầy xuân ý của thiếu niên, Yến Hạo cũng không có nhiều nhàn rỗi như vậy để đi xem hết, cho dù đây là tình cảm chân thành của thiếu niên cũng đành chịu. Dù sao tâm hắn cũng đã bị nhuốm đầy bởi võ học cùng thị phi gianh hồ phân tranh. Huống hồ, cho dù rất nhàm chán thì phương pháp tối ưu là tìm cái gì đó đầy xuân tình, Yến Hạo tình nguyện lựa chọn Kim Bình Mai, hoặc là trực tiếp xem Đông cung đồ còn hơn.
Giữ phụ tử chung quy khó tránh những điểm khác biệt, chỉ riêng việc Yến Hạo không hề phong nhã chi thú (thú vui tao nhã) ấy cũng đủ khiến hai cha con luôn luôn không hợp nhau. Nhưng, sở thích cách biệt đó chưa thể khiến cho cảm tình cha con bất hòa được “Đằng nhi, cha thật sự không thích thứ tình cảm nam nữ ủy mị, yếu đuối, sướt mướt * thế này, nhưng….con biết không? Cha mỗi sáng sớm không hề để con biết, lặng yên ngồi ở gian ngoài. Bởi vì, cha thích nghe thanh âm của con. Chim điểu của núi Uy Hải Giản là cao quý nhất, nhưng tiếng hót của nó lại không sánh được với tiếng cười của con, tiếng nước chảy của núi Ủy Hải Giản là róc rách, là trong khiết ngân nga nhất, nhưng lại cũng không thể bằng được giọng nói của con. Đằng nhi, nửa năm bế quan tu luyện, vi phụ luôn nhớ về giọng nói và dáng điệu của con. Nửa năm rồi, ta chưa từng nghe thấy thanh âm của con……Đằng nhi, cha thật sự rất muốn nghe con gọi lại một tiếng ‘phụ thân’……”
(* Nguyên tác无病呻吟 – vô bệnh thân ngâm: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài, cũng như những tác phẩm văn nghệ thiếu tình cảm chân thực uỷ mị, sướt mướt, tình điệu bi luỵ)
Cẩn thận sắp xếp lại đống hỗn loạn trên bàn, Yến Hạo nhìn thiếu niên đang được bọc kín trong áo gấm, nhíu mi hỏi “Đằng nhi, con vì sao không nói lời nào? Có phải tối qua cha đã làm đau con không?…… Như vậy đi, cha sẽ đi làm món nước ngân nhĩ đường phèn con thích uống nhất để bồi tội. Cha biết, Đằng nhi nhất định sẽ thích, chờ ta.”
Như tìm được cách giải quyết khốn cảnh trước mắt, Yến Hạo thư thái cười, thản nhiên đứng dậy ra ngoài, phất tay áo, cánh cửa sau lưng một lần nữa khép chặt.
***
Ngoài cửa phòng, mấy tên nô tài nín thở sợ hãi, không ai đoán được vị trang chủ luôn giỏi che giấu cảm xúc sẽ hành xử thế nào. Trước kia, trừ bỏ trước mặt Yến Đằng, trên gương mặt của Yến Hạo vĩnh viễn không rõ âm tính, không chút hỉ nộ ái ố. Hắn cười lần đầu tiên khi Yến Đằng sinh ra; hắn khóc lần đầu tiên là khi Yến Đằng bị thương. Còn hiện giờ, người duy nhất có thể tác động đến thất tình lục dục của Yến Hạo, Yến Đằng đã chết rồi.
Từ lúc Yến Hạo mới bắt đầu luyện ma công, mọi người trong sơn trang đều đã rất e ngại lo sợ vị trang chủ này. Càng đừng nói hiện giờ, ma công của Yến Hạo đã luyện thành, võ công bạo tăng rất nhiều lần và tính cách cũng âm trầm gấp trăm lần, tà khí trên người khiến ai ai cũng không rét mà run. Tất cả mọi người sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ma tính, nhưng…nếu trốn đi có khi còn chết nhanh hơn.
***
Yến Hạo từ trong phòng đi ra, khuôn mặt băng lãnh so với hôm qua hiền dịu đi không ít, vẫn là vẻ mặt ôn hòa vốn có sau khi cùng thiếu niên ân ái. Ai cũng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám hỏi. Đứng ở phòng ngoài, người hầu quỳ rạp suốt mặt đất, cứ như vậy nhìn Yến Hạo vui vẻ theo đường cũ quay về, trong tay cầm một chén ngân nhĩ đường phèn.
Hình ảnh kì dị này xuất hiện trên người cao cao tại thượng như hắn thì có thể hơi chút kì quái, nhưng những người ngoài cửa cũng đã quá quen rồi. Dù sao, chỉ cần thiếu niên nọ thích gì đó, vô luận là cái gì cũng đều sẽ thường xuyên xuất hiện trong tay nam tử kia.
***
Trong phòng, vòng eo của thiếu niên bị nâng lên, đầu vô lực dựa vào người Yến Hạo. Yến Hạo ngậm nước ngân nhĩ trong miệng, ghé sát vào bạc thần nứt khô của thiếu niên, cơ hồ dùng phương thức tàn khốc cậy mở miệng thiếu niên, chậm rãi rót nước đường vào, liếm ướt đôi môi khô nẻ trướng lên. Nước đường nóng đảo quanh khoang miệng lạnh như băng của thiếu niên, lướt qua lợi, dừng lại ở chiếc lưỡi yếu ớt, từng giọt từng giọt nước từ từ ứa ra, chảy xuống đất. Yến Hạo dùng động tác ôn nhu lau đi vết nước, vừa tàn khốc vừa dịu dàng đem hết một chén ngân nhĩ rót vào trong miệng thiếu niên, làm ướt đẫm quần áo cùng dưới mặt đất.
Thiếu niên ôn hòa, mềm lòng dễ bị một chén ngân nhĩ đường phèn làm cho cảm động. Nhưng, mấy ai biết được, thiếu niên không phải người đặc biệt thích đồ ngọt. Mỗi lần, y chỉ tìm cớ này để bản thân không ghi hận người nọ thôi. Người nọ, là phụ thân đã sinh ra y, nuôi dưỡng y, thiếu niên không có cách nào hận được, không phải thế sao? Hoặc là do y quá mức khoan dung không thể nổi giận, ai biết rõ được đây? Chính bản thân thiếu niên cũng chưa từng giải thích được.
…… Bất quá, trái tim thiếu niên cho dù có nhu mềm tới cỡ nào thì giờ phút này cũng không còn khả năng bị làm cho cảm động nữa rồi. Thân thể đã chết, tâm tùy thệ(ngừng theo). Người chết là hết, họ có xót xa, đau thương thì nào ai có biết?
Đặt bát không sang bên, một lần nữa vì thiếu niên chỉnh lại áo gấm cho ngay ngắn, Yến Hạo mệt mỏi nói với thiếu niên đang tựa vào ngực mình “Đằng nhi, thích không? Cha sau này mỗi ngày đều tự mình nấu cho con ăn, được không? Sau này, vô luận Đằng nhi muốn làm cái gì, cha đều chiều theo con……”
“Cha biết, Đằng nhi vẫn không thích cha làm loại việc kia đối với con. Nhưng, cha thực sự không kiềm chế được. Mười bảy năm, mười bảy năm qua, cha tận mắt chứng kiến con trưởng thành, nhìn con từ khi còn quấn tã đến ngày thành niên. Đằng nhi, cho tới bây giờ cha chưa từng coi con là nhi tử, nhưng con….nhưng con vẫn chỉ kính cha như phụ thân”. Vì sớm muốn thành công nên cả ngày lẫn đêm đều khổ luyện, hôm qua lại còn cả đêm không ngủ, dù vẫn còn sớm nhưng Yến Hạo đã chán nản mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, nhắm mắt bình thản nằm bên cạnh thiếu niên, thật an tĩnh nằm đó…….
Miệng dán tại bên tai thiếu niên, Yến Hạo nửa tỉnh nửa mê thì thào tự nói “Đằng nhi, con thực sự là một hài tử hiếu thuận, nhưng cha không cần con hiếu thuận. Nếu có thể, ta chỉ muốn được là phu quân của con…….”
(Vi phụ = phụ thân = cha. Vi phu = phụ quân = chồng)
“Con bề ngoài ôn như nhưng thực ra đối với ai cũng đều lãnh tâm. Lạnh như băng, cứng như thiết (sắt). Cha quả thật là một người lãnh khốc, nhưng trong lòng cha chỉ vì con mà sinh ra nhu tình, vì sao Đằng nhi con luôn làm như không thấy?……. Con sẽ vì cha tàn nhẫn với người khác mà thở dài, nhưng lại rất ít khi vì cha yêu thương con mà vui sướng. Đằng nhi à, con thực không hiểu tâm ý của cha sao, vẫn không chịu thừa nhận, không chịu tiếp nhận sao?”
Không biết từ lúc nào đã đi vào trong chăn, nam tử ôm thiếu niên vào trong lòng, khẽ cắn cắn cành tai y, trừng phát thiếu niên vì từ trước tới giờ đều không có phản ứng.
Tiếng thờ dài sâu kín khẽ truyền qua trướng màn lay động, nam tử lâm vào hồi ức vô tận “Tâm ý vi phụ dành cho Đằng nhi, thế nhưng ngay cả nữ nhân kia cũng đều biết rõ. Vì cớ gì, chính Đằng nhi con lại không biết…….”
Tựa hồ hồi tưởng lại chuyện gì rất đáng giá, Yến Hạo đang mơ màng lại khẽ mở mắt, nói với thiếu niên kia một đoạn ký ức không nên nhắc tới “Đằng nhi, con không phải vẫn muốn biết về chuyện xảy ra với nương con sao? Được, cha hiện tại sẽ nói cho con biết……Nương con, tiện nhân họ Bùi kia, ả ta là một kẻ điên, năm đó sở dĩ ả ta phế đi huyệt đạo của Đằng nhi, bóp nát chân trái của Đằng nhi chỉ bởi vì đố kỵ ta sủng ái con mà thôi…..Tiện nữ họ Bùi đó tội ác tày trời, ánh mắt ả ta quả thật tinh tường, nhiều năm như thế đã biết rõ tâm ý của ta đối với Đằng nhi.”
“Năm ấy Đằng nhi của ta mới chỉ sáu tuổi………Tiện nhân đó, ả ta nghĩ phế đi huyệt đạo của con, khiến con không thể học võ sẽ làm cho ta ghét bỏ con sao? Ả ta nghĩ, biến con thành tàn phế, thì vi phụ sẽ không yêu con nữa sao? Thật là một con đàn bà ngu ngốc. Đằng nhi là hòn ngọc quý trên tay ta, là tâm can bảo bối của ta. Vô luận Đằng nhi biến thành thế nào, cha trước sau đều yêu con……”
Ván giường bị bàn tay nổi đầy gân xanh của nam tử nắm chặt đến kêu kẽo kẹt, vốn vô tình như Yến Hạo khi nhắc tới việc này vẫn không kiềm chế được sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi, càng gắt gao ôm chặt người trong lòng hơn.
Tay nhẹ nhàng xoa nắn gân cốt chân trái đã sớm biến dạng, trên mặt Yến Hạo lộ vẻ thương tiếc “Đằng nhi, con hiện giờ khẳng định rất hận nương con. Ả bắt con phải chống gậy biết bao năm, còn làm con không thể tập võ…… Nếu không phải ả, Đằng nhi khẳng định đã là một thiếu niên kiệt suất trên giang hồ, võ nghệ phi phàm. Khẩu quyết của Nhẫn Thiên cũng phải do Đằng nhi con tu luyện, nào đến lượt vi phụ..”
“Bất quá, đừng lo, Đằng nhi, con yên tâm, cha sớm đã báo thù cho con. Cha sao có thể dễ dàng tha thứ, để kẻ đã làm thương tổn đến Đằng nhi sống sót trên cõi đời này được?…… Nương con, ả ta là một kẻ điên loạn. Là cha đã móc thủng hai con mắt ác độc của ả, chém hai tay đã dám bóp nát xương đùi của con ta. Sau đó, ta vất ả trên vách núi sâu thẳm Úy Hải Giản, để cho nàng ta cả người bê bết máu từng bước từng bước tiến đến vực sâu ngàn trượng, thịt nát xương tan. Tiếng kêu thảm năm đó của nữ nhân kia ước chừng vẫn quanh quẩn trong sơn cốc mấy ngày mấy đêm không tiêu tan, đến bây giờ vẫn còn nghe nói có người dân quanh đó thấy được âm hồn u tán của tiện nhân kia…….” Khẩu khí bình thản thuật lại sự tình tàn nhẫn năm đó, khóe miệng Yến Hạo gợi lên một mạt cười dữ tợn, nội tâm khoái trá, hả hê vì báo thù thành công.
Nhắc lại chuyện xưa năm đó, ngoài cừu hận còn có sự tự trách sâu đậm, khoái cảm báo thù không sao bù được những thương tổn của thiếu niên, càng không bù lại được sự hối hận khôn cùng của nam tử. Yến Hạo hôn thiếu niên lạnh như băng trong ngực, hai mắt phiếm hồng, không biết là vì cừu hận hay do đau thương “Đằng nhi, là cha không bảo vệ tốt cho con. Nếu năm đó cha không đáp ứng lời mời đi dự đại hội võ lâm ngu muội, nhàm chán đó thì sẽ chẳng bao giờ để cho tiện nhân kia có cơ hội làm bậy……. Là cha không có bảo vệ tốt con, trước kia cũng vậy, mà giờ cũng thế……Đằng nhi, thực xin lỗi……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook