Đăng Hoa Tiếu
-
3: Tin Xấu
Người phụ nhân thở dài: “ Cả nhà Lục gia đã chết hết một năm trước rồi, các ngươi không biết sao?”
"Chết hết rồi."
Phụ nhân ngước mắt lên nhìn cô nương đang đứng im lặng bỗng lên tiếng.
Ngay sau đó, một đống tiền đồng khác lại được nhét vào tay.
Ngân Tranh mỉm cười và mua tất cả những chiếc bánh được đặt ở tầng trên cùng của gánh hàng, nàng vẫn còn nhiều tiền đồng, nói: "Chúng ta đến từ nơi khác nên không biết về vụ việc của Lục gia, dì có thể vui lòng cho chúng ta biết, nhà họ Lục rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bóp chặt xâu tiền trong tay, phụ nhân nói: “Đó cũng là vận rủi của nhà họ Lục.
Trước đó nhà họ Lục có một chàng rể người ở Kinh thành, hàng xóm vô cùng ghen tị.
.
Ai mà biết được...!Ôi!"
“Hai năm trước, con gái lớn của Lục gia, Lục Nhu kết hôn.
Nhà chồng là một thương hộ giàu có ở kinh thành, họ có rất nhiều tiền, lễ vật họ gửi tổng cộng là mười bốn hòm, khiến hàng xóm xung quanh ghen tị.
Cha Lục Nhu chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường ở huyện Trường Vũ, gia đình nghèo khó, nói đến, cuộc hôn nhân này vốn có thể nói là nhà họ Lục trèo cao.
Hơn nữa, thiếu gia của thương hộ kia còn tuấn tú hiền lành, đứng cạnh cô con gái xinh đẹp họ Lục cũng rất xứng đôi.
Sau khi Lục Nhu kết hôn, nàng ta theo chồng về kinh đô.
Vốn tưởng rằng đây là một cuộc hôn nhân hoàn hảo, nhưng chưa đầy một năm sau khi Lục Nhu đến Kinh thành, Lục gia nhận được tin rằng Lục Nhu đã qua đời.
Cùng với đó, cũng có một số tin đồn không hay.
Lục Khiêm, con trai thứ hai của nhà họ Lục, từ nhỏ đã có quan hệ sâu sắc với đại tỷ, hắn xách hành lý lên kinh để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vợ chồng họ Lục đợi ở nhà cho đến khi có mảnh giấy từ quan phủ đến.
Sau khi Lục Khiêm đến Kinh thành, hắn đột nhập vào nhà, cướp tài sản của người khác và lăng nhục phụ nữ, bị chủ nhà bắt và bỏ tù.
Huyện Trường Vũ chỉ lớn có như vậy, Lục Khiêm lớn lên trong sự chú ý của hàng xóm, hắn luôn thông minh và tốt bụng, thích đấu tranh chống lại sự bất công.
Ngay cả những người hàng xóm cũng không tin rằng Lục Khiêm lại phạm tội trộm cắp chứ đừng nói đến vợ chồng nhà họ Lục.
Trong cơn tức giận, Lục lão đã viết đơn đi Kinh thành kêu oan, không ngờ trước khi đến kinh đô, lúc đang đi đường thủy gặp mưa gió, thuyền lật úp, không còn sót lại một thi thể nào.
Chỉ trong vòng một năm, Lục phu nhân đã mất đi con gái, con trai và chồng.
Bà làm sao có thể chịu đựng được? Bà ấy đã phát điên chỉ sau một đêm.
Trông bà ấy có vẻ điên rồ, nhưng bà ấy không khóc, bà cầm chiếc lục lạc mà Lục Nhu chơi khi còn nhỏ, ngồi bên hồ cười và hát thơ thẩn suốt cả ngày…”
Phụ nhân thở dài: “Hàng xóm sợ bà xảy ra chuyện nên đưa bà về nhà.
Một ngày nọ, nhà họ Lục bị cháy…”
Lục phu nhân bị điên, ban đêm vô tình làm đổ ngọn đèn dầu trước bàn gỗ là điều đương nhiên, hoặc có thể trong thoáng chốc tỉnh dậy, đối mặt với căn nhà trống trải, không còn dũng khí để sống nên đã tự thiêu, đơn giản nhẹ nhõm.
"Chuyện Lục gia cũng rất tà dị, trong vòng một năm đều đã chết hết" Người phụ nữ vẫn đang lảm nhảm với Ngân Tranh, "Ta nghĩ cô nương không nên đến gần cánh cửa này, nhiễm vào tà linh, không tránh khỏi mấy phần đen đủi."
“Thi thể của Lục phu nhân ở đâu?” Lục Đồng ngắt lời .
Người phụ nhân nhìn Lục Đồng, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của nàng, không biết tại sao, trong lòng lại có chút hoảng sợ, bình tĩnh lại nói: “Lửa nhà họ bắt đầu rất lớn, khi đó trời đã tối.
Đến khi phát hiện thì đã quá muộn.
Lửa cháy suốt đêm.
Hôm sau khi người ta đi vào chỉ thấy một nắm tro, họ thản nhiên quét đi nhưng nhà không có người.
cũng không thể sửa chữa nên họ cứ để vậy."
Nói xong, vẫn thấy Ngân Tranh và Lục Đồng đứng trước cửa nhà họ Lục, không có ý định rời đi, nên lại đặt gánh bánh lên vai và lẩm bẩm: “Dù sao thì nhà họ Lục cũng đã xui xẻo chết hết, ta sợ là họ đã đụng phải vật gì không sạch sẽ.
Nếu phát hiện ra thứ gì bẩn thỉu, đừng đến gần nơi này.
Ta luôn kiêng kỵ việc ở nhà có người chết, nếu sau này có gì xảy ra cũng đừng hối hận." Sau đó, phụ nhân vác gánh bánh của mình và bước đi nhanh chóng.
Ngân Tranh vẫn cầm chiếc bánh vừa mua của phụ nhân quay lại chỗ Lục Đồng, vừa định nói thì cô đã nhìn thấy Lục Đồng đang đi vào nhà trước mặt.
Ngọn lửa thiêu rụi nhà họ Lục quả thực dữ dội.
Toàn bộ ngôi nhà không có dấu vết của quá khứ, khắp nơi đều là khói cháy và tro tàn.
Lục Đồng bước đi chậm rãi.
Nàng xa nhà đã lâu, rất nhiều cảnh tượng ngày xưa không còn rõ ràng, nàng chỉ nhớ căn phòng chính trước đây ở phía sau, thông với sân nhỏ và bếp.
Mái hiên rất thấp, khi trời mưa, nước mưa thường đọng trong sân.
Bây giờ gỗ cháy thành tro lẫn lộn trong đống đổ nát, rất khó nhìn ra đâu là sân, đâu là bếp.
Quay đầu lại, nàng thấy một vật rắn lộ ra giữa đống đổ nát.
Nàng cúi đầu nhặt lên.
Đó là một khối đá xanh, gần hành lang bếp có một bể đá xanh luôn chứa đầy nước.
Trước khi rời nhà bảy năm trước, nàng đã tự mình múc xô nước giếng cuối cùng.
Ngân Tranh đi theo phía sau, nhìn gạch vụn cháy thành than bốn phía, không khỏi lạnh sống lưng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, sao cô không ra ngoài trước đi.
nếu vi phạm điều cấm kỵ thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa… Huống hồ..."
Lữ Đồng nói: " Huống hồ, Lục gia rất tà môn...”
Ngân Tranh không dám lên tiếng.
Lục Đồng cụp mắt xuống, nắm chặt nửa chiếc chuông gió trong lòng bàn tay, nhìn đống đổ nát trước mặt, lạnh lùng nói: “Quả thực rất tà môn.”
Tử vong, tù đày, lũ lụt, hỏa hoạn...!những sự trùng hợp này nối tiếp nhau xảy ra, nàng cũng muốn biết "thứ bẩn thỉu" mà nhà họ Lục đã đụng phải rốt cuộc là cái gì, để bị đối xử tàn nhẫn như vậy, nhà tan cửa nát.
“Phụ nhân lúc nãy vừa nói, gia đình mà Lục Nhu gả vào là Kế gia ở kinh thành.”
Ngân Tranh bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Đúng vậy, nghe nói là một thương hiệu lâu đời trong giới kinh doanh đồ sứ ở kinh thành.”
“Kế gia…” Lục Đồng đứng lên nói: “Ta nhớ rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook