Hắc Lang hiếu động chạy như bay tới chỗ chủ nhân, tốc độ của nó đủ để tạo ra một dư ảnh màu đen.
Lữ Phi Nhung dùng hết sức bình sinh nắm lấy cái đuôi của yêu thú đang không ngừng vùng vẫy, bị kéo lê cả trên đoạn đường không hề ngắn.
Ma Kim dịch chuyển tới đằng sau túm cổ áo nữ nô giữ ả lại rồi giở giọng trách móc:
-Tại sao lại thả rông nó vào ban ngày thế?
Lữ Phi Nhung buồn bã nói:
-Nô tì chỉ là đang muốn tranh thủ lúc nó ngủ để tắm rửa rồi cho nó phơi nắng thơm tho.

Nô tì thật sự xin lỗi!
Ma Kim thở dài rồi xoa đầu Lữ Phi Nhung, nhẹ nhàng an ủi:
-Tập cho bọn chúng làm quen với ánh sáng mặt trời cũng không tệ.

Giao cho ngươi xử lý việc này nhé.

Kế sách của ngươi ở Thanh Long Sơn đã đem lại kết quả tích cực.
Lữ Phi Nhung lòng rộn ràng vui sướng, "Dạ" một tiếng rõ to:
-Cảm ơn chủ nhân đã tin tưởng, nô tì nhất định cố hết sức, quyết không phụ lòng của ngài!
Về phần Hắc Lang, con sói này lâu ngày không gặp chủ nhân, với bản tính có phần hoang dã, nó không ngần ngại vồ lấy, đẩy Ma Kim ngã lăn ra đất rồi dùng lưỡi liếm lấy liếm để.
Ma Kim cũng rất thích động vật, trừ côn trùng, nên vui vẻ dùng tay vỗ về, đùa nghịch với sủng vật:
-Ha ha, Hắc Cẩu, chắc là nhớ ta lắm nhỉ? Sau này ngươi mà biết bay, ta sẽ cùng ngươi phi hành, không cần tới con ả ngực phẳng kia nữa.
Bị hắn cà khịa, Hồ Mẫn đứng gần đó không nhịn được, phẫn nộ hét lớn, ra lệnh cho vũ hồn tấn công:
-Bạch Miêu, sát!!!
Khác với những lần trước, con mèo béo lần này cũng có phản ứng mãnh liệt, nó ngay lập tức chổng cái mông bự về phía Ma Kim rồi liên tục bắn tơ, kéo về phía mình.
Hắc Lang đánh hơi được có kẻ dám giành giật chủ nhân, liền một vuốt xé rách những sợi tơ rồi nhe hàm răng dữ tợn đe dọa.
Bạch Miêu thân là vũ hồn, đương nhiên không biết sợ là gì, nó cũng xù lông rồi gầm lên khiêu khích.
Ma Kim lập tức dịch chuyển tới nắm đầu và bịt miệng con mèo béo ngu ngốc để ngăn cản âm thanh nó phát ra.

Hắn quay sang nhìn Hồ Mẫn rồi thở dài:
-Đúng là chủ nào tớ nấy.

Hồ Mẫn đứng chống nạnh, mắt ngó sang hướng khác, phồng môi chu mỏ nói đỏng đảnh:
-Kệ em!
Ma Kim tặc lưỡi một cái, thả Bạch Miêu xuống đất rồi bước về phía Hầm Ngục:
-Anh đi luyện huyết đây.
-Hứ.
Hồ Mẫn thu vũ hồn về rồi bỗng nổi hứng chạy theo hắn xin xỏ:
-Ế.

Lần này cho em theo với!
-Chả phải lần trước em bảo nơi đấy khiến em buồn nôn sao?
Hồ Mẫn nhảy xổ lên vai hắn rồi an tọa trên đó, cười tít mắt:
-Hì hì, dù gì làm vợ của anh cũng phải làm quen với nó mà.
-Không phải vợ, chỉ là bạn cùng đường.
-Em mặc kệ, cùng đường cùng giường gì chứ.

Em muốn gọi anh là chồng.
-Không!
-Chồng!
-Bị cấm túc đấy?
-Hứ, không cho gọi thì thôi.
Hắc Lang ngó mắt dõi theo bóng lưng chủ nhân dần xa, chỉ có thể cụp đuôi buồn bã.

Lữ Phi Nhung cũng có chút hụt hẫng, ả hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi lấy tay túm chùm lông cổ của sói đen dẫn về chuồng:
-Đi thôi Hắc Cẩu, có dịp gặp mặt ngài ấy đã là vinh hạnh lắm rồi.
.
.
Huyết Khu của Hầm Ngục được Ma Kim ví như Địa Ngục của Thượng Giới, đây là nơi duy nhất luyện chế ra huyết tinh phẩm cho toàn bộ giáo đồ Nhật Nguyệt.
Nơi này được giáo phái canh phòng rất cẩn mật, những ai không phận sự miễn vào, bao gồm cả các phu nhân và tiểu thư.
Sở dĩ an ninh của nó được coi trọng hơn cả Giáo Khố, nơi trữ của cải của giáo phái, chính là vì sự nguy hiểm của nó.

Ma Kim đã bày bố Dục Tích Trận ngay tại đây, nó là một trận pháp thượng phẩm, có nhiệm vụ không để các loại dục khí lọt ra ngoài.

Chính vì vậy, mật độ huyết khí nồng đậm đến nỗi có thể lấn át tâm trí những kẻ không vững đạo hạnh, khiến cho họ tẩu hỏa nhập ma.
Ma Kim thậm chí phải thiết kế ra bộ y phục chuyên môn dành cho những luyện huyết sư, giúp họ kháng lại được sự xâm nhiễm của tà khí cũng như hạn chế sự lóa màu.

Nó gồm hai lớp, lớp áo trong màu trắng, lớp áo khoác ngoài thì màu xanh, làm từ những sợi lông mềm mịn của Tiểu Miên Dương linh thú.

Ngoài ra mỗi luyện huyết sư còn được phát một chiếc mặt nạ, lần nào vào đây thì phải ngâm qua một hỗn hợp thuốc , tỏa mùi khá cay nhưng nhờ vậy giúp cho khứu giác của không bị nhiễm sát khí.
Nghe tin chủ nhân tới thăm, một tên luyện huyết sư vội vàng từ trong phòng chạy ra kính cẩn quỳ xuống hành lễ:
-Nô tài bái kiến chủ nhân!
Ma Kim dùng tay búng trán tên nô lệ, quở trách:
-Liêm Chính, chả phải ta đã dặn ngươi không được phép gián đoạn việc luyện huyết rồi sao.
.
Liêm Chính là luyện huyết sư có thực lực nhất giáo phái, tuy không thể sánh với ngộ tính thiên phú của Tử Nguyệt nhưng chí ít y là người được Ma Kim tin tưởng giao cho việc quản lý Huyết Khu.
Liêm Chính dáng dấp gầy gò, xanh xao, thể lực không tốt cho lắm.

Vốn dĩ y bẩm sinh mang trọng bệnh, máu nhiễm độc, không sống được lâu, cũng vì vậy mà sớm đầu quân cho ma đạo, chịu dưới trướng của Hổ Kiên, từng phụ trách việc luyện huyết tẩm bổ cho thánh nữ họ Hồ.

Tuy nói là luyện huyết nhưng thực chất khi đó việc y làm chỉ là trích máu của người và yêu thú nhất giai sao cho bớt bẩn mà thôi.
Từ khi đổi chủ, Liêm Chính mới được khai mở tầm mắt, y lúc này mới biết thế nào là một luyện huyết sư chân chính, từ cách sàng lọc máu cho tới loại bỏ độc tố, ép linh khí,...
Trong một lần căn bệnh bẩm sinh bộc phát khiến cho máu huyết khắp cơ thể của Liêm Chính như đang bị sôi sục, y tuyệt vọng muốn tự kết liễu để được giải thoát, may mắn một đám giáo đồ đang đi tuần gần đó phát hiện, họ lập tức lao tới can ngăn.

Sau một hồi nghe lời khuyên chân thành, Liêm Chí làm liều viết thư bày tỏ nguyện vọng được chữa bệnh gửi đến chủ nhân, người được coi là đấng cứu rỗi.
Ma Kim sau khi đọc được liền đích thân tới xem xét bệnh tình của giáo đồ, sau một hồi nghiền ngẫm, hắn chỉ nói với thuộc hạ:
-Gan của ngươi có vấn đề, không thể thải độc.

Ngươi hãy dùng kiến thức luyện huyết để tự thanh tẩy cơ thể đi.


Nếu may mắn thành công thì người sẽ khỏi bệnh.
Ma Kim không giải thích gì thêm, cứ thế rời đi.
Liêm Chí bần thần trên giường, tập trung suy nghĩ lời răn của chủ nhân đến nỗi quên ăn quên uống.

Sau hai ngày thức trắng, y cũng đã thông suốt "Nếu như ta không nhầm thì chủ nhân bảo ta dùng thuật luyện huyết lên cơ thể."
Có lẽ tên luyện huyết sư nào cũng bị máu che mờ mắt, đụng tới bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ dài dòng.
Nhưng nhờ vậy mà Liêm Chí đã được cứu một mạng, bản thân được giải thoát khỏi tháng ngày sống không bằng chết, chính vì vậy y thề sẽ trung thành với chủ nhân dẫu cho thịt nát xương tan.
.
Ma Kim dẫn theo Hồ Mẫn dạo quanh Huyết Khu một vòng, kiểm tra nguyên liệu và trình độ tay nghề của đám thuộc hạ.
Các cơ quan nội tạng màu đỏ sẫm được treo lên theo nhóm, phân loại một cách cẩn thận.

Ma Kim thậm chí chẳng cần dùng mắt để quan sát mà chỉ cần ngửi là đủ để đánh giá cả về số lượng lẫn chất lượng của chúng.

Hắn hét lớn:
-Số não của Linh Hươu đã sắp hết hạn sử dụng rồi, đem làm thực phẩm cho bọn yêu thú đi.

Với lại bảo dưỡng dụng cụ đi, chúng sắp hỏng đến nơi rồi, tới chuyện này cũng đợi ta nhắc sao.
Ma Kim sau đó dẫn Hồ Mẫn bước vào căn phòng đặc biệt rồi đóng mạnh cửa.
Đám giáo đồ thấy hắn đã rời đi, liền dáo dác nhìn nhau rồi nhảy cẫng lên, tay giật trỏ biểu lộ sự sung sướng.

Nguyên nhân là vì những lần trước chủ nhân tới thăm đều quát tháo đám học trò rất dữ tợn, bắt lỗi từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất.

Hôm nay hắn chỉ phàn nàn hai câu thì đồng nghĩa với việc họ đã rất tiến bộ, mọi sự cố gắng đã được đền đáp.
.
"Ọe" Hồ Mẫn vẫn chưa thể nào làm quen với mùi xác chết xộc thẳng vào mũi.
Căn phòng đặc biệt của Ma Kim chỉ toàn chứa xác người, hắn chưa cho phép đám nô lệ đụng tới thứ nguyên liệu này, dù gì hành vi luyện huyết ở mức độ này dễ khiến cho giáo đồ đánh mất đi nhân tính.
Ma Kim cẩn thận trong việc thắp ngọn đèn dầu, việc này mà sơ sẩy một tí sẽ khiến cả Hầm Ngục hóa tro tàn.

Bởi lẽ những cỗ thi thể của tu chân giả tỏa ra thứ năng lượng rất bất ổn, gặp hỏa ắt phát bạo.
Ma Kim nhìn qua một lượt rồi thở dài:
-Xem ra hôm nay không có gì lót dạ rồi.
Hồ Mẫn giọng run rẩy nói:

-Này, đừng nói với em là anh tính ăn thịt đám bầy nhầy này nhé.
Hắn thản nhiên đáp:
-Đâu có, bọn chúng đều bước vào trạng thái phân hủy rồi, sẽ chẳng ngon đâu, chỉ có thể luyện thành huyết tinh thể.
-Eo, cái tên biến thái này.
-Ơ, chẳng phải em mới là người muốn chui vào bụng anh nhất sao? Ghen hay gì.
-Anh điên à? Sao lại so sánh em với chúng.
-Ha ha, anh đùa thôi.

Anh chỉ ăn thịt tươi, không ăn thịt ươn.
Ma Kim cầm lấy một thanh kim loại dài, một đầu uốn cong thành hình móc câu, chọt chọt lên phía trên kiểm tra độ đàn hồi của những tảng thịt đang bị treo lơ lửng.
Có cái dây xỏ đầu người, tóc bị cạo trọc, khoét rỗng hốc mắt, lưỡi cũng đã bị cắt sạch, răng bị nhổ tới cả những chiếc chưa kịp nhú, khá khó phân biệt giới tính nếu chỉ nhìn bằng mắt thường.
Tìm được một nguyên liệu vừa ý, hắn đặt nó xuống thớt, lấy từ trong túi trữ vật ra một đôi găng tay rồi bảo Hồ Mẫn đeo vào giúp mình:
-Nhìn gì? Mau giúp anh nào!
Hồ Mẫn vừa giúp hắn đeo găng, vừa tò mò hỏi:
-Thi thể nữ được ưu tiên luyện huyết sao?
-Đâu có, việc luyện huyết làm gì phân biệt nam nữ, cứ ưu tiên những kẻ có tu vi cao thôi, năng lượng càng cao càng dễ bị hao hụt, nguyên lý này, anh đã dạy rồi mà.

Cớ sao còn hỏi ngu.
-Ò.

Tại em không nhìn thấy ngực lớn, hay mấy cây nấm nên mới hiếu kỳ thôi.
-Chỉ toàn hóng hớt vớ vẩn.

Mấy cái bộ phận sinh dục nam tụi nô lệ xin ngâm rượu cả rồi, chúng nó bảo tráng dương gì đấy, anh chẳng rõ, còn mấy cái màn thầu của nữ nhân thì anh đem làm nước hoa tại mỡ nơi ấy khá thơm.
Hồ Mẫn há hốc mồm, hét lớn:
-Gì cơ? Đừng...!đừng có bảo là mấy lọ nước hoa anh tặng tụi em ấy nhé!
-Mấy lọ đó anh tặng mấy nữ yêu, giúp họ ngụy trang, nếu em đã là người sẵn rồi thì đâu cần làm gì.
Nghe hắn nói vậy, Hồ Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm, mém tí nữa nàng phải hỏa thiêu hết bộ sưu tập giấu trong phòng.
Ma Kim nảy ra một ý tưởng có phần man rợ:
-Mà mùi của yêu nhân không tồi, khi nào có dịp, anh sẽ thưởng cho tụi em vài lọ.
Hồ Mẫn liền khua tay, lắc đầu từ chối:
-Thôi, thôi, thôi, em xin kiếu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương