2.

Là ngày đầu tiên mở cửa nên có rất nhiều người tới, tôi vất vả lắm mới giúp bạn cùng phòng duy trì được trật tự, bỗng một phía trong đám người kia kêu gào, tôi nhìn theo hướng bọn họ đang nhìn, chỉ thấy bảy tám nam sinh khoác khăn lông, mặc quần bơi đang bước tới bên này.

Tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy người dẫn đầu.

Vóc dáng cao 1m85, tỉ lệ cơ thể nghịch thiện, tóc mái quá ngắn khiến anh ta có dáng vẻ hơi bất cần.

Là Bùi Chi Hoài.

Đôi mắt tôi nhìn xuống phía dưới, đột nhiên đồng tử mở rộng, tôi giữ chặt tay bạn cùng phòng nói:
"Là quần bơi màu xanh!"
Tôi quên không chú ý giọng nói có hơi lớn, nên mấy bạn học khác đứng gần đều quay đầu nhìn lại chỗ tôi.

Bạn cùng phòng dí sát lại hỏi tôi với gương mặt phức tạp: "Quần bơi màu xanh làm cậu thích thú như vậy hả?"
Sau đó ném cho tôi ánh mắt "Oke tớ hiểu rồi".

Mà Bùi Chi Hoài cũng liếc mắt nhìn tôi với biểu cảm phức tạp y chang, sau đó lặng lẽ kéo cái khăn lông đang khoác trên vai dịch về phía dưới.

Tôi: "!.


.

"
Mé các người não có vấn đề à!
Tôi kích động như vậy là bởi vì hình ảnh cuối cùng của trò chơi dừng lại ở cảnh nam sinh mặc quần bơi màu xanh, đứng trên bục xuất phát.

Tôi nhớ rất rõ, logo trên quần bơi của Bùi Chi Hoài giống hệt như trò chơi miêu tả.

Một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi giương mắt nhìn Bùi Chi Hoài đứng trên bục xuất phát!.

Vị trí cũng chuẩn đét!
Hình ảnh mở đầu trò chơi trong đêm hôm qua cùng với hình ảnh trước mắt không khác gì nhau luôn, chẳng lẽ là trò chơi tiên đoán được?
Tôi không kịp nghĩ nhiều đến vậy, bởi vì lúc này trong não tôi chỉ có lựa chọn thứ hai.

Mở ra cốt truyện kích thích!.

Có bao nhiêu kích thích đây?

Tôi nuốt nước miếng, lặng lẽ đứng bên bờ bể bơi với bạn cùng phòng.

Trận thi bơi biểu diễn bắt đầu, đám học sinh xung quanh thi nhau cổ vũ cho thí sinh lớp họ, trong đó người được cổ vũ nhiều nhất là Bùi Chi Hoài.

Mắt thấy Bùi Chi Hoài chỉ còn nửa vòng bơi cuối cùng nữa, khi anh ta đang bơi vòng đột nhiên cơ thể cọ vào dải chia đường bơi, chỉ nghe thấy một tiếng "toạc", quần bơi của Bùi Chi Hoài bị rách ra một lỗ to.

Tôi mở to con mắt nhìn chằm chằm vào vùng da trắng hơn tuyết ẩn trong vết rách.

Sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chạy đến bên bờ hồ bơi, cầm áo khoác trong tay đưa cho Bùi Chi Hoài chê mông lại.

Mặt anh ta hết đỏ lại trắng, vội vàng cầm áo khoác quấn quanh eo.

Tôi có lý do nghi ngờ chỉ cần chậm thêm vài giây nữa thôi, anh ta sẽ tự nhấn chìm mình trong nước mất.

Không chờ Bùi Chi Hoài kịp nổi giận, tôi đã hét to trước: "Đừng chụp! Quá đáng thật chớ! Có gì hay mà chụp, hôm nay nước trắng như vậy! À không, nước lạnh như vậy! Bạn học Bùi không lên là sẽ bị cảm đó, mọi người mau bỏ điện thoại xuống đi!"
Nói xong tôi thành khẩn mà vươn tay về phía Bùi Chi Hoài: "Tới đây, tôi kéo cậu.

"
Bùi Chi Hoài nặng nề liếc tôi một cái, nắm lấy tay của tôi, tôi dùng sức, bỗng trượt chân ngã vào trong nước.

Tôi kêu to: "Ôi đù!"
Khéo sao lại nhào vào người Bùi Chi Hoài, lỡ tay kéo áo khoác trên eo anh ta xuống.

Thể diện của Bùi Chi Hoài, không thể giữ được nữa rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương