Đẳng Cấp Quý Cô
Chương 18: Tại sao lại nỡ lừa em 3

Quý Tinh uyển chuyển bước về phía Tử Tề và Hiểu Khiết, đứng trước mặt hai người, nói với Hiểu Khiết: “Vì hoạt động từ thiện, cô Lâm không thấy phiền chứ?”

Cô ta lại nhìn sang Tử Tề, sắc mặt trầm xuống, không ngờ cô ta giở trò này.

Thang Tuấn đứng từ xa, lo lắng quan sát cả ba.

Tử Tề nhìn Quý Tinh, khéo léo từ chối, “Cảm ơn lời mời của cô Bạch, nhưng tôi có bạn nhảy rồi, e rằng không tiện.”

Quý Tinh mỉm cười trang nhã, nhìn Hiểu Khiết: “Người ra ý tưởng cho Đêm hội WIP là cô Lâm, anh Cao lại là đại diện của trung tâm thương mại Hải Duyệt, nên cống hiến một phần tâm sức cho hoạt động mới phải.”

Tử Tề định đáp lại, không ngờ Hiểu Khiết lại mở lời trước, “Vì hoạt động từ thiện, tôi không phiền.” Cô buông cánh tay đang khoác Tử Tề xuống.

Quý Tinh mỉm cười đắc thắng. Tử Tề miễn cưỡng đưa tay về phía cô ta.

Bỗng Hiểu Khiết từ từ giơ cánh tay mới buông ra, dõng dạc hét giá, “60 vạn! Tôi trả 60 vạn mời anh Cao Tử Tề khiêu vũ!”

Quý Tinh ngạc nhiên.

Tử Tề bất ngờ.

Đổng sự Tăng nhìn Hiểu Khiết, quay sang các thành viên khác trong hội đồng quản trị: “Tôi sớm biết cô Lâm Hiểu Khiết này không đơn giản mà, làm vừa lòng Cao Quốc Thành để biến cô ta từ nhân viên bình thường thành vợ sắp cưới của Tử Tề, chắc hẳn phải có khả năng lớn.”

Mọi người bàn tán xôn xao, cảm giác sắp xảy ra một cuộc chiến giữa hai người phụ nữ này.

Thang Tuấn sững sờ trong chốc lát, rồi bật cười.

Hiểu Khiết cao giọng: “Cô Bạch đã nhắc nhở tôi, với tư cách là người tổ chức Đêm hội WIP, tôi nên đóng góp một phần tâm sức.”

Tử Tề thoáng lo lắng nhìn Hiểu Khiết.

Mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về Hiểu Khiết, cũng có người tỏ ý chế nhạo, nhưng tất cả đều tập trung vào ba người họ.

Trên sân khấu, Sở Sở cất tiếng: “Xin hỏi có ai trả giá thêm không? Nếu không phần thắng sẽ thuộc về cô Lâm.”

Quý Tinh khẽ mỉm cười khiêu khích: “80 vạn.”

Hiểu Khiết rối như tơ vò.

“Hiểu Khiết.” Tử Tề cuối cùng không chịu nổi, muốn ra tay kết thúc chuyện này.

Hiểu Khiết nghiến răng quả quyết: “100 vạn!”

Những tiếng kêu kinh ngạc thốt lên, háo hức chờ đón màn đôi co giữa hai người phụ nữ.

Quý Tinh không ngờ Hiểu Khiết lại dai dẳng vậy, còn bước phía trước, thản nhiên đối diện với cô.

Quý Tinh khẽ nói: “Cô định tranh đến cùng với tôi?”

Hiểu Khiết đâu chịu thua, “Tôi đâu cần tranh, Cao Tử Tề là hôn phu của tôi!”

Quý Tinh sững sờ, sao bỗng chốc thái độ Hiểu Khiết lại cứng rắn vậy?

Bất chợt Thang Tuấn lên tiếng cắt ngang cuộc phân tranh, “Thế này đi, tôi trả 100 vạn mời siêu sao Bạch Quý Tinh.”

Người trong hội trường dáo dác xung quanh xem ai đưa ra lời mời đó.

Hiểu Khiết và Quý Tinh đều bất ngờ, đưa mắt về phía Thang Tuấn, anh nháy mắt với Hiểu Khiết.

Sở Sở biến sắc, không cẩn thận làm micro phát ra tiếng rít chói tai, cô vội lấy lại tinh thần, “Trợ lý Thang đại diện cho Spirit Hoàng Hải trả 100 vạn, hy vọng được khiêu vũ với siêu sao Bạch Quý Tinh.”

Thang Tuấn bước đến bên Bạch Quý Tinh, lịch sự nói: “Nếu là vì hoạt động công ích, Bạch Quý Tinh lại đồng ý nhảy với tôi, chúng ta đã quyên góp được 200 vạn trong buổi tối ngày hôm nay rồi.”

Quý Tinh suy nghĩ chốc lát, rồi nho nhã chìa tay về phía Thang Tuấn, “Vâng, tất nhiên rồi.”

Dõi theo bóng lưng của Quý Tinh và Thang Tuấn, Hiểu Khiết bất giác chau mày. Tử Tề suy tư đưa mắt sang Hiểu Khiết.

Thang Lan và Thang Mẫn bất giác bật cười.

Thang Lan nói với Thang Mẫn: “Lần đầu tiên thấy Thang Tuấn muốn bảo vệ một người phụ nữ.”

Thang Mẫn cũng cảm nhận được sự bất thường giữa Thang Tuấn và Hiểu Khiết, tỏ ý coi thường em trai: “Nếu đã thích thì phải giành lấy chứ, giúp người ta thành đôi là sao?”

Quý Tinh khoác tay Thang Tuấn bước sang một bên hội trường, cô trông anh quen quen, “Anh là...”

Thang Tuấn hạ thấp giọng: “Tôi là người biết mối quan hệ bí mật của cô và Cao Tử Tề.”

Quý Tinh biến sắc, nhìn Thang Tuấn, đột nhiên nhớ ra anh. Ngày ấy cô một mình ngồi khóc ở cầu thang bộ, một chiếc khăn tay chìa ra.

“Lau đi, nhỡ làm bẩn bộ váy dạ hội lộng lẫy này thì không hay đâu.”

Quý Tinh định thần lại, “Là anh à? Cái người đưa khăn mùi xoa cho tôi ở lối thang bộ! Hẳn anh thích Lâm Hiểu Khiết, chúng ta có thể hợp tác đấy.”

Thang Tuấn thẳng thắn từ chối, “Cô yên tâm, tôi không hợp tác với cô đâu. Nhưng nếu mục tiêu của cô là làm tổn thương Hiểu Khiết, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua!”

Quý Tinh khẽ cười, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không cố cao thượng như vậy mà nhân dịp chen vào.”

Thang Tuấn tiện tay lấy ly sâm panh bên cạnh nhấp một ngụm, “Đừng lãng phí thời gian thuyết phục tôi, chắc chắn tôi không bao giờ hợp tác với cô, trở thành công cụ cho cô.”

Quý Tinh thắc mắc, “Giúp người phụ nữ mình thích được ở bên một người đàn ông khác, anh được lợi gì?”

“Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là điều tôi muốn!” Thang Tuấn chân thành.

Quý Tinh mắng anh: “Đồ ngốc!”

“Nếu tôi là đồ ngốc thì cô cũng không kém!”

Quý Tinh như thương hại tặng anh nụ cười yếu ớt.

Đèn trong hội trường tối dần, tuyết khô được phun lên, tạo cảm giác giữa một biển mây. Trong vũ điệu Tango sôi động, Thang Tuấn dẫn đầu đưa Bạch Quý Tinh vào sàn khiêu vũ, các cặp đôi khác lần lượt theo sau.

Hiểu Khiết khoác tay Tử Tề, cùng mọi người bước vào sàn. Anh mỉm cười hỏi cô: “Sao em lại xúc động vậy? Bỏ ra những 100 vạn.”

Hiểu Khiết nhìn gương mặt tuấn tú dịu dàng của Tử Tề, lòng mềm nhũn: “Em không muốn anh nhảy với người khác.”

“100 vạn để anh trả em nhé.”

Hiểu Khiết lắc đầu từ chối, “Đừng lo, vấn đề tiền nong em tự giải quyết được!”

Thang Lan, Thang Mẫn, Đổng sự Tăng và đại diện La Vanne đứng một bên ngắm các vị khách đang khiêu vũ.

Đại diện La Vanne mời rượu Thang Lan, “Đêm hội WIP tổ chức rất thành công, chúc mừng bà.”

“Cảm ơn La Vanne đã tài trợ trang sức, khiến buổi tối nay càng hoàn hảo hơn.”

“Tài trợ cho hoạt động lần này quả nhiên là một sự lựa chọn đúng đắn, hy vọng tương lai việc hợp tác với tập đoàn Hải Duyệt cũng sẽ rất thuận lợi.” Đại diện La Vanne nhìn về cặp đôi Tử Tề và Hiểu Khiết, bất giác khen ngợi, “Nhị thiếu gia của Hải Duyệt còn xuất sắc hơn lời đồn.”

Thang Lan góp lời: “Vợ sắp cưới của cậu ta chính là người phụ trách tổ chức hoạt động WIP lần này, cô Lâm Hiểu Khiết.”

Đại diện La Vanne vô cùng ngạc nhiên, “Thật vậy sao? Họ thật xứng đôi.”

Thang Mẫn lên tiếng: “La Vanne muốn phát triển thị trường ra nước ngoài có thể bắt đầu từ Đài Loan, lần trước đã bàn bạc, không biết bà nghĩ sao?”

Đại diện La Vanne đáp: “Nghe không tệ.”

Đổng sự Tăng mở miệng: “Chi bằng để tôi giới thiệu mọi người làm quen với nhau.”

Trong sàn khiêu vũ, Tử Tề ôm Hiểu Khiết nhảy, cuối cùng cũng nói ra nỗi băn khoăn trong lòng, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Từ khi em đến Thượng Hải bỗng rất lạ.”

Hiểu Khiết cố tình lảng tránh ánh mắt Tử Tề, “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Anh cũng mong vậy.” Tử Tề mỉm cười, “Kết thúc đêm hội WIP trở về Đài Loan, chúng ta cần bắt tay vào việc lên kế hoạch chuẩn bị cho đám cưới rồi.”

Hiểu Khiết ngạc nhiên.

Tử Tề nói: “Sau này anh hy vọng em có thể giảm bớt công việc, lấy gia đình làm trọng, chuyên tâm trở thành một Cao phu nhân.”

“Em cứ ngỡ anh thích những bản kế hoạch em thiết kế.” Hiểu Khiết thoáng phật lòng.

“Anh rất thích. Nhưng anh không muốn sau khi kết hôn, em vẫn đặt công việc lên trên hết.”

Hiểu Khiết đột nhiên dừng bước, Tử Tề ngạc nhiên. Cô miễn cưỡng cười, “Em thấy hơi mệt.”

“Nghỉ một lát đi.” Anh ôm cô rời khỏi sàn khiêu vũ, lúc này Đổng sự Tăng dẫn đại diện của La Vanne về phía họ.

Ông nhiệt tình giới thiệu, “Tử Tề à, cháu bớt chút thời gian được không? Đây là bà Chu, đại diện của La Vanne.”

Tử Tề nhiệt tình: “Xin chào bà.”

Hiểu Khiết vẫn giữ nụ cười gượng: “Mọi người cứ trò chuyện, tôi xin phép đi vệ sinh.” Cô gật đầu rồi rời khỏi hội trường.

Thang Tuấn đứng giữa sàn khiêu vũ thấy Hiểu Khiết rời đi, thì thầm với Bạch Quý Tinh vài câu rồi cũng đuổi theo.

Hiểu Khiết một mình ra ban công, không khí thoáng đãng của gió đêm giúp tâm trạng cô khá hơn.

“Điệu vane có giá 100 vạn mà nỡ bỏ qua?” Một giọng nói bất chợt vang lên.

Hiểu Khiết giật mình, ra là Thang Tuấn, anh đứng bên cô từ lúc nào. Khẽ thở phào, cô trách móc: “Anh điên hả? Sao lại bỏ ra 100 vạn để nhảy cùng Bạch Quý Tinh chứ?”

“Đều bỏ 100 vạn, đương nhiên mời Bạch Quý Tinh sẽ lời hơn rồi.” Thang Tuấn nửa đùa nửa thật, trông vẻ mặt sưng sỉa vì tức giận củaHiểu Khiết, “Phải rồi, cô tiết kiệm được nhiều tiền vậy? 100 vạn Nhân Dân tệ!”

Hiểu Khiết sững lại, nỗi lo lắng của cô bị Thang Tuấn nhìn thấu, “Anh còn không lo, sao tôi phải lo chứ?”

Thang Tuấn nhún vai, “Tôi có lo đâu, tôi có đủ 100 vạn mà.”

Hiểu Khiết ngạc nhiên, “Cái gì? Anh có?”

Thang Tuấn thản nhiên gật đầu.

Hiểu Khiết lặng người.

“Tôi còn đủ tiền sang Anh thì sao lại không có nổi 100 vạn? Cô cứ lo cho mình trước đi, cẩn thận không lại bị chủ tịch Thang bắt ở lại lấy thân trả nợ đấy.” Khuỷu tay còn khẽ huých vào vai Hiểu Khiết.

Hiểu Khiết trúng tim đen, cố chuyển chủ đề, “Anh đã bỏ ra 100 vạn để nhảy với Bạch Quý Tinh, sao không đi nhảy đi, chạy ra đây làm gì?”

Thang Tuấn nói: “Tôi muốn hóng gió. Cô thì sao? Dám để Cao Tử Tề lại hội trường, không sợ Bạch Quý Tinh đến mời anh ta khiêu vũ à?”

Hiểu Khiết bối rối, buồn bã đáp: “Tôi phát hiện ra mình chưa thực sự hiểu Tử Tề.”

Thang Tuấn ngạc nhiên.

Hiểu Khiết hỏi anh: “Anh cảm thấy, sau khi kết hôn thì còn thời gian tìm hiểu tiếp không?”

Thang Tuấn nhìn ra nỗi khổ não của cô: “Có lẽ, nếu em tiếp tục muốn lừa dối bản thân.”

“Anh nói gì?”

“Bạch Quý Tinh muốn nhảy với Tử Tề, cô nhất định không vui phải không? Nhưng cô cắn răng bảo là vì hoạt động từ thiện. Tôi cảm thấy giữa cô và Tử Tề tồn tại vài vấn đề, thế mà cô chỉ yên lặng tự an ủi kết hôn xong là mọi chuyện đều có thể giải quyết. Xem ra cô đang cố nhẫn nhục chịu đựng, đang tự lừa dối bản thân mà thôi.”

Thang Tuấn ít khi nặng lời, khiến Hiểu Khiết vô cùng choáng váng.

“Sự việc không đơn giản giống như anh nghĩ, anh không biết Cao Tử Tề và Bạch...” Hiểu Khiết chợt ý thức ra mình đang nói gì, “... đã xảy ra chuyện gì.”

Thang Tuấn thở dài, “Mặc dù tôi không rõ Cao Tử Tề và Bạch... xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy cô đang dùng những lời nói dối mà chính mình còn không tin để an ủi bản thân.”

Hiểu Khiết vừa tức giận vừa đau khổ, “Vậy thì anh bảo tôi phải làm sao chứ?”

Thang Tuấn đáp: “Nếu cô không muốn tiếp tục một hạnh phúc giả tạo thì đối diện đi. Hoặc là vạch trần lời nói dối, hoặc là biến lời nói dối thành sự thật, đi giành lại Cao Tử Tề! Cho dù trước đây người mà Cao Tử Tề thích là ai, hãy khiến anh ta thay đổi, chỉ yêu mình Lâm Hiểu Khiết thôi!”

Hiểu Khiết sửng sốt.

Thang Tuấn tiếp tục phân tích, “Có lẽ cô thấy người phụ nữ họ Bạch kia rất đê tiện, nhưng cô ta vẫn còn hơn cô, vì cô ta dám thành thật đối diện với tình yêu của mình. Vào buổi khai trương siêu thị, cô ta có thể từ bỏ sự tôn quý, hạ cố đến giúp Cao Tử Tề! Để được khiêu vũ cùng Cao Tử Tề, cô ta đã dũng cảm gây chiến với cô!”

Hiểu Khiết không biết nói gì, không biết phải phản bác Thang Tuấn thế nào, chỉ biết nhìn trân trân về phía trước.

Thang Tuấn chất vấn: “Còn cô thì sao? Cô đã làm gì để bảo vệ tình yêu của mình ngoài việc nín nhịn, lặng lẽ đau khổ? Cô vẫn muốn tiếp tục ôm ấp tình yêu giả tạo này ư?”

Thoáng ngừng lại, biết rằng mình quá lời, anh hơi áy náy, “Sự dối trá không thể đem lại hạnh phúc, chỉ sự thực mới có thể. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy một Lâm Hiểu Khiết yêu đàng hoàng, yêu mãnh liệt, chứ không phải một Lâm Hiểu Khiết thỏa hiệp cầu toàn.”

“Cho nên, thành thực... mang đến hạnh phúc?” Hiểu Khiết nhắc lại lời Thang Tuấn, càng nghĩ càng không biết nên làm gì.

Thang Tuấn khẳng định lại, “Chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn một kẻ lừa dối.”

Dưới ánh trăng, làn gió nhẹ lướt qua, Hiểu Khiết thẫn thờ nhìn chằm chằm phía trước, trầm ngâm suy nghĩ. Thang Tuấn bất giác đưa tay vỗ vỗ vai cô, giúp cô lấy lại tinh thần.

Tại phòng họp của Hoàng Hải, cạnh bàn lễ tân lắp một màn hình lớn và một tấm băng rôn, trên băng rôn viết “Họp báo đêm quyên góp từ thiện WIP của Hoàng Hải.”

Trong phòng, rất nhiều phóng viên và cơ quan truyền thông có mặt.

Hiểu Khiết và Thang Tuấn ngồi ở hàng ghế đầu, Sở Sở ngồi bên cạnh Thang Tuấn.

Bản tin đang đưa về buổi vũ hội từ thiện, “Hôm qua, hoạt động khiêu vũ từ thiện trong Đêm hội WIP của trung tâm thương mại Hoàng Hải đã quyên góp được 500 vạn tệ. Hoàng Hải cùng với nhà tài trợ là trung tâm thương mại Hải Duyệt, công ty trang sức La Vanne quyết định quyên góp toàn bộ số tiền cho quỹ từ thiện của thành phố Thượng Hải...”

“Vô cùng vui mừng thông báo, lần này Spirit Hoàng Hải có cơ hội hợp tác cùng trung tâm thương mại Hải Duyệt và La Vanne. Ngoài việc công khai số tiền chúng tôi quyên góp được, cũng xin tuyên bố với các vị một việc, đó là trung tâm thương mại Hải Duyệt chuẩn bị hợp tác với công ty trang sức La Vanne.” Thang Lan mỉm cười, dừng lời, cố tình khơi gợi sự tò mò của đám phóng viên, bà quay sang Cao Tử Tề, “Anh Cao, việc này anh là nhân vật chính, mời anh tuyên bố với mọi người!”

Tử Tề nhận lấy micro Thang Lan đưa, “Cảm ơn chủ tịch Thang.”

Anh đưa mắt khắp lượt, dừng lại ở Hiểu Khiết, mỉm cười với cô.

Thang Tuấn nhìn theo ánh mắt của Tử Tề, cũng hướng về Hiểu Khiết đang ngồi bên cạnh, cảm giác có điều gì không hay sắp xảy ra, trong lòng thấp thỏm không yên.

Tử Tề nói: “Thưa các vị, thực ra tôi chỉ muốn chia sẻ với các vị một tin tốt lành. Đó là Hiểu Khiết đã nhận lời cầu hôn của tôi, cho nên sắp tới chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ.” Anh nói một mạch xong, cả khán phòng thi nhau chúc mừng.

“Nhẫn cưới của chúng tôi sẽ do công ty trang sức của La Vanne thiết kế.” Ánh mắt anh tràn ngập hạnh phúc.

Thang Tuấn sững người, quay sang nhìn Hiểu Khiết. Cô lại nhìn Tử Tề, nhưng trong mắt chất chứa nỗi buồn nhàn nhạt.

Cánh phóng viên chĩa hết máy quay, máy ảnh vào Hiểu Khiết.

“Cô Lâm, chúc mừng hai người, sắp kết hôn rồi chắc là cô rất vui phải không?”

“Cô Lâm, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành cô dâu chưa?”

“Cô Lâm, anh Cao, tình yêu của hai người ngay từ đầu đã được truyền thông chú ý, bây giờ cuối cùng cũng đã đến lúc bước lên thảm đỏ, chắc chắn cả hai đang rất hân hoan?”

Giới truyền thông điên cuồng đưa câu hỏi. Đối diện với nó, Hiểu Khiết dặn mình phải hết sức dũng cảm. Ánh đèn flash nháy liên tục. Cô liếc qua đám đông, đưa mắt về phía Tử Tề.

Trên bục, Tử Tề dịu dàng mỉm cười, sau đó nói với phóng viên: “Cảm ơn tất cả các vị, chúng tôi nhất định sẽ sống thật tốt bên nhau.”

Bên dưới, Hiểu Khiết bất giác bật cười khổ.

Cánh nhà báo lập tức nhào về phía cô, “Cô Lâm, xin cho chúng tôi biết tâm trạng hiện giờ của cô thế nào?”

Trong đầu Hiểu Khiết hiện lên tất cả những việc đã xảy ra, đầu cô là trăm mối tơ vò, bên tai văng vẳng vang lên những lời Tử Tề vừa nói, một vài ký ức chợt thoáng qua.

Bạch Quý Tinh chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Tử Tề, hàng cúc trước ngực hờ hững cài vài chiếc, đôi chân trần thon dài tuyệt đẹp, trông như vừa ngủ dậy, đứng trước cửa phòng ngủ, giơ chiếc nhẫn ra, tuyên bố: “Nhìn rõ đi, ai mới là chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn này?”

“Cô yên tâm, tôi cũng không có ý định tranh chức Cao phu nhân với cô, cứ yên tâm mà kết hôn với Tử Tề.”

Mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời, Hiểu Khiết nhìn cánh nhà báo, rồi lại nhìn Tử Tề, cuối cùng cất tiếng:

“Trong trái tim mỗi người phụ nữ đều có một hoàng tử! Juliet có Romeo, Chúc Anh Đài có Lương Sơn Bá. Cao Tử Tề chính là hoàng tử bạch mã trong mộng của tôi!” Cô dịu dàng mỉm cười.

Rất nhiều người khẽ mỉm cười chúc phúc.

Cô lại tiếp: “Cho nên khi hoàng tử ngỏ lời tỏ tình trước tất cả, tôi đã lập tức đồng ý.”

Thang Tuấn cảm giác được ẩn ý, chau mày lại.

“Nhưng, yêu một hoàng tử chưa chắc đã là một tương lai tốt đẹp. Người có thể đưa bạn lên thiên đường cũng có thể đưa bạn xuống địa ngục.”

Cô nắm chặt bàn tay, nhìn thẳng vào Tử Tề, nghiến răng hạ quyết tâm, “Tử Tề, trước đây em quá ngốc nghếch, quá ngây thơ, không hiểu rõ thân phận của mình, cũng không thấy được chúng ta là hai con người của hai thế giới khác nhau, vì thế em mới bồng bột đồng ý nhận lời làm bạn gái rồi vợ sắp cưới của anh.”

Tử Tề hoang mang nhìn cô.

Hiểu Khiết dồn hết can đảm: “Em xin lỗi, em không thể trở thành Cao phu nhân được.”

Khán phòng òa lên xôn xao.

Thang Tuấn không dám tin đây là sự thật.

Tử Tề ngạc nhiên, tưởng cô đang nói đùa.

Hiểu Khiết tuyên bố: “Tôi muốn hủy hôn ước với anh Cao Tử Tề. Mối quan hệ của tôi với anh ấy đến đây là chấm dứt, đồng thời tôi cũng sẽ rời khỏi trung tâm thương mại Hải Duyệt.”

Trước thông tin mang tính bùng nổ và hùng hổ này, tất cả đưa mắt nhìn nhau, vẫn chưa kịp phản ứng.

“Chuyện này là thế nào?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hủy hôn?”

Nhân cơ hội, Hiểu Khiết vội vã rời khỏi chỗ ngồi chạy ra ngoài. Thang Tuấn lập tức đứng lên, đuổi theo cô.

Sở Sở kinh ngạc, hét lên: “Thang Tuấn! Anh đi đâu vậy?”

Trên khán đài, mặc dù rất lúng túng, nhưng Tử Tề vẫn lễ phép khẽ gật đầu nhìn Thang Lan. Bà lập tức bước lên xử lý tình hình, còn Tử Tề thì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương