Đêm đó vừa về đến nhà Trần Cảnh Vũ đã không chờ được mà chiếm hữu cô, anh dẫn dắt cô theo từng động tác của mình, đưa cô lên đỉnh này đến đỉnh khác.

Ban đầu là ở sô pha, xong một trận anh bế cô lên giường sau đó vào phòng tắm dây dưa lại trở về giường.

Đến khi cả người Nhạc Quân toàn thân nhức mỏi anh mới dừng lại.
Anh ôm cô vào lòng mình ngủ thật ngon đến 9h00 sáng hôm sau Nhạc Quân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô lờ mờ quơ tay cầm lấy chiếc điện thoại cũng không nhìn xem là ai gọi, cô bắt máy mắt vẫn còn nhắm, giọng ngáy ngủ: “Alo.”
Đầu dây bên kia im lặng vài dây mới lên tiếng: “Nhạc Quân! Là chị Ly Ly.”
Nhạc Quân lúc này mới mở mắt, định ngồi dậy phát hiện Trần Cảnh Vũ vậy mà hôm nay còn ngủ đến giờ cùng cô, tay anh đang ôm chặt mình.

Nhìn qua đã thấy anh tỉnh rồi, cô ra hiệu cho anh bỏ tay ra.
Trần Cảnh Vũ hiểu ý buông cô gái ra nhưng mắt vẫn dán lên bộ váy ngủ hai dây màu trắng vì nằm ngủ nên một dây áo đã rơi xuống.

Quả thật quyến rũ không thể nói nên lời.
Anh nhìn khung cảnh xinh đẹp này không kiềm được cũng ngồi thằng dậy dựa lưng vào đầu giường kéo Nhạc Quân ngồi trước mình ôm chặt eo cô gái để lưng cô dựa vào ngực mình.
Nhạc Quân đang ngạc nhiên vì cuộc gọi bất ngờ nên không quan tâm, theo thói quen thả lỏng người dựa hẵn vào ngực anh.
Cô vừa nghe là Tần Ly Ly thì có hơi ngạc nhiên nhưng liền trở lại bình thường: “Chị có chuyện gì sao?”
Tần Ly Ly cắn cắn môi dưới, cô nói: “Chị xin lỗi vì chuyện tung tin vừa rồi, mong em tha thứ.”
Nhạc Quân không ngờ người chị này hôm qua vậy mà lại nghe lọt những lời cô nói, tâm trạng Nhạc Quân bỗng tốt lên hẵn, cô định nói thì giật mình một cái.


Phát hiện tay người nào đó đã luồng vào trong váy trắng của cô, còn đưa môi hôn gặm bờ vai trắng mịn của mình.

Nhạc Quân hít sâu một hơi đưa tay chặn tay anh lại, nhưng người nào đó làm gì để tâm chứ.

Váy cô đã bị anh vén lên đến tận trên ngực rồi, tay anh bắt đầu nắn bóp cặp đào mịn màng căng đầy của cô.
Nhạc Quân cố kiềm chế tiếng rên của mình cô nói với người bên kia điện thoại: “Tôi từng trách chị, nhưng sau đó cũng không muốn trách nữa.

Tôi biết chị không xấu chỉ là mong chị sau này đừng dính líu…ưm…tới Lạc Ly Na.” Nhạc Quân thật sự sắp chịu không nổi rồi, cô khuỵu tay đâm vào ngực anh nhưng anh không thèm quan tâm bắt đầu hôn gặm lấy cần cổ xinh đẹp của cô.

Một tay tách hai đùi cô ra.

Nhạc Quân hơi thở dốc theo thói quen khép hai chân lại liền bị anh một đường đưa cả bàn tay bao lấy nơi đã ẩm ướt của cô.
Tần Ly Ly nghe Nhạc Quân nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cô cười ngại ngại hỏi thêm: “À, Arrebol có phải đang tuyển dụng không? Chị nộp hồ sơ được chứ.”
Nhạc Quân đã sắp đến giới hạn rồi cô ta cố nén tiếng rên của mình liền trả lời: “Chị chuẩn bị bộ hồ sơ là được rồi, sau đó chị cứ tới…a…phòng điều chế ở đường C làm việc.”
Tần Ly Ly nghe tiếng rên nhỏ của Nhạc Quân nhưng chỉ nghĩ cô bị đau bụng hay gì đó thôi: “Không cần phỏng vấn sao?”
Nhạc Quân dứt khoát: “Không cần đâu.

Vậy nhé hiện tại tôi đang có việc, có gì mai…ưm…chị đến phòng điều chế gặp tôi.”
Tần Ly Ly vui mừng nên không để ý mấy tiếng lạ kia là sao liền cảm ơn sau đó tắt máy.
Bên này Nhạc Quân vừa tắt máy đã muốn đánh chết cái tên đàn ông ngày càng hư hỏng của mình rồi, cô nhìn anh đang thoải mái đưa tay vào phần dưới của mình mà không thể nói được gì: “Anh…” Lời còn chưa nói đã bị anh đè xuống hôn môi đến choáng váng cả đầu óc.
Lúc anh nâng eo cô tiến vào còn không quên cười khẽ một tiếng.

Nhạc Quân nhìn mà chỉ muốn đập anh một trận thôi.
“Ưm…ưm…Cảnh Vũ nhanh lên một chút đi.” Nhạc Quân vừa dứt lời Trần Cảnh Vũ liền xông pha một trận như vũ bão, vừa nhanh vừa sâu khiến cả hai đều hưng phấn hét lên.
Mới sáng sớm đã hùng hồn như vậy, thật là…
Hai người ra vào không biết bao nhiêu cái Trần Cảnh Vũ mới dừng lại nằm đè lên người cô.
“Là em quyến rũ anh.”
Nhạc Quân đầu đầy vạch đen lườm anh: “Ai quyến rũ anh hả? Em vừa tỉnh dậy, còn nghe điện thoại người ta đó.

Em chưa làm gì cả.” Nhìn cái bộ dạng ra vẻ mình vô tội của Trần Cảnh Vũ cô liền nổi điên lên.
Trần Cảnh Vũ cười cười vuốt ve xương quai xanh trên cổ cô nói: “Dây áo ngủ của em bị rơi khỏi vai.

Em nói xem có phải em quyến rũ không?”
Nhạc Quân sầm mặt đánh lên ngực anh một cái: “Anh không đàng hoàng.”
Trần Cảnh Vũ cười lưu manh nhìn bộ ngực của cô đang phập phồng lên xuống.


Anh chửi thầm một tiếng liền nói: “Ừm, anh không đàng hoàng” Dứt lời liền cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa trên ngực cô liếm mút.

Nhạc Quân trừng to mắt rên lên.
Cô thật sự muốn giết anh ngay lập tức.
Sau đó không có sau đó làm gì ngoài làm tình.

Đến khi Nhạc Quân tỉnh dậy lần hai đã là 2h chiều.
Cô tắm rửa thay đồ xong ra ngoài thấy Trần Cảnh Vũ đang ngồi đọc sách.

Cái bộ dạng cấm dục đó thật đúng là lừa người.
Nhạc Quân không thèm nói chuyện với anh đi thẳng vào trong bếp.

Cô thấy đói đến da bụng đã dính chặt lưng rồi.
Trần Cảnh Vũ thấy cô đi ra không thèm đếm xỉa tới mình liền cười thành tiếng, bỏ sách xuống theo cô vào phòng bếp.
Anh ôm cô từ phía sau giọng nói trầm ấm vang lên: “Để anh hâm lại cho nhé.”
Nhạc Quân đánh tay anh: “Bỏ em ra, không cho anh chạm vào em nữa.”
Trần Cảnh Vũ không nghe vẫn ôm cô chặt như vậy.

Nhạc Quân cũng không giận gì anh, chỉ là giả vờ trêu anh chút thôi không ngờ cái tên này lại mặt dày đến vậy.
“Anh xin lỗi mà, có điều em phải hiểu sức kiềm chế của anh với em là bằng không.” Anh cũng sợ cô đau chứ, nhưng mà con mẹ nó anh không thể trơ cái vẻ cấm dục của mình trước mặt cô.
Nhạc Quân cười cười xoay người lại đưa tay lên eo anh ôm lấy: “Em giỡn thôi, vợ chồng với nhau ai lại đi giận nhau vì chuyện này.”
Trần Cảnh Vũ không ngờ cô không trách mình vui đến không thể giấu nổi anh ôm mặt cô hôn một cái: “Anh hâm đồ ăn cho, em lại kia ngồi.

Ăn xong dẫn em đến một nơi.”

Nhạc Quân ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi ở bàn đợi.
Ăn xong dọn dẹp xong Trần Cảnh Vũ kéo cô vào trong phòng thay đồ.
“Em muốn mặc bộ nào?” Trần Cảnh Vũ mở tủ quần áo ra, nhìn qua giống một gian hàng bán đồ trong trung tâm thương mại.

Cô mua một phần, còn lại là của Trần Cảnh Vũ với Tần Duy mua, có cái còn do Tần Trọng Học mua nữa.

Đúng là cô không mặc hết.

Nhưng khi cô nói thì ba người đàn ông này lại nhất định không nghe bảo là con gái nên nhiều đồ một chút.

Rồi nhìn xem cái này là nhiều một chút sao, cô tuy thích mua sắm nhưng cũng không có nghiện nha.
“Anh chọn cho em đi.” Nhạc Quân cũng không biết mặc cái nào.

Bình thường Trần Cảnh Vũ cũng hay chọn giúp cô, còn mặc cho cô nữa là đằng khác nên cô cũng quen luôn rồi.
Trần Cảnh Vũ lựa một lúc liền lấy ra bộ váy màu trắng khoét vai sâu đến nữa tay áo.
Anh mặc vào cho cô xong nhìn từ trên xuống dưới gật đầu: “Hoàn hảo.”
Nhạc Quân chưa mặc cái này bao giờ, à đúng hơn là cô không nhớ là ai mua cho mình hay tự mình mua nữa nhưng đúng là đẹp thật.

Rất đơn giản nhưng vô cùng dịu dàng giống một cô công chúa nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương