Dáng Ai Bên Thềm
-
Chương 7
Cơn gió muộn sau trận mưa đưa đến mùi hương nhè nhẹ của cây cỏ, không khí trong lành khiến người ta mê mẩn, nhưng có lẽ, phần nhiều là đến từ người đang đứng bên cạnh? Hoa vẫn còn thấy ngượng bởi hành động vừa xong của Huấn, một cái ôm rất đỗi tình cờ, mùi hương nam tính của anh vẫn còn phảng phất đâu đây.
Cô lén quay người lại nhìn thì phát hiện Huấn cũng đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như muốn thao túng toàn bộ tâm tư, lý trí của cô lúc này, Hoa vội vã quay mặt về phía trước, cánh tay đùa nghịch những giọt nước vương bên thềm.
— Cuối cùng cũng tạnh mưa.
Em có muốn xuống phố ăn gì không? Ở gần đây có quán thịt xiên nướng rất ngon!
Hoa không thấy đói bụng, bởi đi cùng anh chàng bảnh trai như Huấn, được hít hà mùi thơm từ cơ thể anh, lại được nghe những lời dịu ngọt… Cô còn tâm trí nào để nghĩ tới chuyện ăn uống.
Tuy vậy, Hoa vẫn gật đầu hưởng ứng, vì cô muốn được cùng anh trải nghiệm nhiều điều thú vị hơn trong cuộc hẹn hò đầu tiên này.
— Mình đi nhé?
Huấn cất lời nói thêm, đồng thời dắt tay Hoa đi xuống cầu thang.
Anh chỉ cầm nhẹ 3 ngón tay thôi nhưng cũng đủ khiến cả người Hoa run lên, tại sao khoảng cách lại thu hẹp nhanh chóng như thế này nhỉ? Liệu, anh ấy có nghĩ mình dễ dãi không?
Đắn đo một hồi cho đến khi đi tới sảnh tầng 1, Hoa lặng lẽ thu tay về, cô quan sát thấy ánh mắt Huấn thoáng chút hụt hẫng nhưng anh vẫn mỉm cười và tỉ mỉ dẫn cô đi qua đường phố tấp nập người đi lại.
Chọn một bàn ngay sát gốc cây cổ thụ, Hoa và Huấn chờ đợi người bán mang thịt nướng đến.
Ngửi mùi thơm hấp dẫn, dù không thấy đói bụng nhưng Hoa không thể phủ nhận một điều, mùi thơm này rất khiến cho người khác muốn nếm thử.
— Sao anh biết quán thịt nướng ở chỗ này?
Hoa tò mò hỏi.
— Có lần bạn anh dẫn vào đây ăn, thấy ngon nên ấn tượng.
Bỗng, điện thoại Hoa đổ chuông, nhìn màn hình thấy tên em trai gọi tới, cô không do dự mà nghe máy:
— Gọi gì thế?
Giọng Hoàng truyền đến từ đầu dây bên kia:
— Lát chị về thì mua cho em một suất cháo sườn nhé.
Hôm nay trời mưa thèm cháo sườn quá, à, nhớ bảo họ cho thêm cả quẩy.
— Được rồi, có uống gì không, lát chị mua luôn cho?
— Nếu chị có lòng tốt thì mua thêm cho em một ly trà chanh là được rồi.
— Tạnh mưa rồi đấy, sao mày không chạy xe ra ngoài mà mua?
— Sẵn tiện chị đang ở bên ngoài thì mua giúp em, em lười dắt xe ra ngoài lắm.
Thế nhé.
Cảm ơn bà chị yêu quý của em nhiều.
Cuộc gọi kết thúc, Huấn tò mò hỏi:
— Nhà em có mấy anh chị em?
— Có 2 ạ.
Dưới em là một đứa em trai.
Nó gọi điện nhờ mua cháo sườn, lát nữa anh nói grab dừng ở quán ăn ven đường giúp em nhé.
— Okie em.
Hoa chậm rãi thưởng thức món thịt xiên nướng hấp dẫn ấy, vị béo ngậy lan tỏa trong miệng, hương vị ở đây quả đúng là đặc biệt, thơm ngon, cuốn vị giác của người ăn, ăn một xiên lại muốn ăn thêm.
Vừa ăn cô vừa hỏi chuyện:
— Nhà anh có mấy anh chị em ạ?
— Cũng giống em.
Có 2.
Nhưng dưới anh là một bé gái.
— Chắc em gái anh Huấn xinh lắm!
— Không xinh bằng em.
— Em gái anh đang ở quê hay ở Hà Nội ạ?
— Đang ở quê.
Năm nay mới lên lớp 12.
2 anh em cách khá xa nhau.
Vừa nói Huấn vừa mở điện thoại cho Hoa xem hình của em gái anh.
Đúng như cô suy đoán, em gái của Huấn nhìn rất sinh.
Cô nữ sinh trung học nhìn ngây thơ, thuần khiết trong tà áo dài.
Đường nét trên khuôn mặt 2 anh em khá giống nhau, mỗi người một vẻ vô cùng hoàn hảo.
Hoa buột miệng nói:
— Bạn ấy xinh gái quá.
Thế này mà anh bảo không xinh bằng em!
— Cũng dễ mến, nhưng anh thấy không xinh bằng em.
Một câu nói khiến cả người Hoa chộn rộn, bồi hồi.
Rõ là biết cách lấy lòng người khác ghê!
— Bạn ấy tên là gì ạ?
Hoa đánh trống lảng, tìm cách né thính.
— Huỳnh Ngọc Anh.
— Tên đẹp thật.
Trong sáng, thuần khiết, tinh anh.
— Em lúc nào cũng chỉ biết khen ngợi người khác thôi.
— Em thấy thế thật mà.
Khoảng cách giữa hai người họ ngày càng thân mật hơn trước, những câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối cứ thế tiếp diễn cho đến 22h30.
Huấn book grabcar và đưa Hoa về nhà, trên đường đi anh không quên mua cháo sườn cho em trai cô.
Cả hai tạm biệt nhau trước cổng nhà trong sự luyến tiếc.
Mặc dù rất muốn kéo dài thời gian đi cùng nhau, nhưng đây là lần đầu tiên đi chơi, Huấn không muốn Hoa phải suy nghĩ, càng không muốn để lại ấn tượng xấu trong tâm trí của cô.
Hoa bước vào nhà, tỉ mỉ bày biện cháo sườn ra một chiếc bát lớn, đặt vào khay gỗ và mang lên tận phòng cho em trai.
Cô gõ cửa phòng và thì thầm gọi tên:
— Hoàng, mở cửa cho chị đi!
Nghe tiếng chị gái, Hoàng mở cửa trong vòng 30s, nhìn thấy bát cháo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, anh cảm kích nói:
— Ôi, đúng là chỉ có bà chị mới quan tâm và yêu quý em như này.
Thơm & nhìn hấp dẫn quá.
Em cảm ơn nhé.
Chị có muốn ăn cùng em không?
— Không.
Chị không đói.
Ăn đi rồi ngủ sớm.
Mai có phải đi học không?
— Em đang làm đồ án tốt nghiệp, thỉnh thoảng mới phải lên trường.
Chị vừa đi hẹn hò với bạn trai về đúng không?
Hoa chột dạ, cô ngập ngừng nói:
— Chị đi sinh nhật bạn.
— Điêu, em ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông.
— Ờ thì… sinh nhật có đông đảo bạn bè, cả nam cả nữ, đương nhiên có mùi nước hoa nam giới rồi.
— Không đúng.
Này là đi mảnh với nhau, mùi nồng nàn, rõ rệt như này.
Nếu là sinh nhật ở nơi đông người thì sẽ là tổ hợp mùi hỗn độn, nó khác lắm.
— Mày bớt vào vai thám tử đi.
Ăn đi rồi ngủ sớm.
Chị về phòng đây.
— Em cảm ơn chị yêu nhé!
— Ọe.
Đúng là có ăn mới thấy nói được mấy câu sến súa.
— Em lúc nào chả đối xử tốt với bà chị xinh gái, dễ thương nhất quả đất này.
Được quan tâm như này ấy mà, em đổi ý rồi, không muốn ba gả bán chị đi đâu.
— Mày im đi.
Nghe nịnh hót nhức cả đầu.
Trở về phòng riêng, Hoa nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi đi nghỉ.
Vừa ngả lưng xuống giường thì messenger rung lên báo tin nhắn mới.
Cô đinh ninh người gửi tin nhắn là Huấn, nhưng kết quả lại là Quỳnh.
— Thế nào rồi, buổi hẹn hò cafe với trai đẹp có perfect không?
— Khá oke.
Chàng chu đáo, galant, nhẹ nhàng… Suýt nữa thì không biết mình đánh rơi tim ở chỗ nào.
— Ghê thế cơ à.
Thế bây giờ tìm thấy tim chưa?
— Mãi mãi mới tìm thấy được ấy.
Sao giờ còn chưa ngủ?
— Ngủ giờ này có mà hâm.
Hãy còn sớm, đang xem phim, hay lắm.
— Phim gì đấy?
— Thôi không phải hỏi, bạn bây giờ đang sống trong hương sắc của ái tình, làm gì có bộ phim nào rung động được bạn ngoài bộ phim có tựa đề “Yêu anh hàng xóm”?
— Lại cứ đùa tớ.
— Hôm nay đi những đâu.
Buổi đầu gặp mặt có cầm tay cầm chân gì không?
— Đi uống nước, đi ăn linh tinh thôi.
Có hơi chạm tay một xíu.
— Ghê nhở.
Cơ mà về sớm như này thì xứng đáng được 10 điểm.
— Không về sớm thì cậu nghĩ sẽ làm gì?
— Làm gì ai mà biết được.
Tớ có được đi chơi với trai đâu?
— Nhưng mà, hôm nay tớ trót nói dối ba là đi sinh nhật bạn, cuối tuần sinh nhật cậu, chỉ sợ ba không cho đi thôi.
— Hâm à, gì mà không cho đi.
Cậu có phải con nít nữa đâu.
Cậu đúng kiểu người từ năm 45 sống giữa thế kỷ 21 ấy, nhiều lúc cứ có những suy nghĩ chả giống ai.
— Thế thôi xem phim đi, người ta nói chuyện với dai một tí.
Chàng vừa nhắn tin đến.
— Khiếp thôi, cả ngày cứ ríu rít như đôi chim thế này,… Thế mà bảo lấy chồng thì cứ giãy nảy lên!
Hoa bật cười vì lời trách móc của cô bạn thân, cô mở tin nhắn của Huấn ra xem.
— Em đã ngủ chưa? Em đang làm gì thế?
— Em chuẩn bị ngủ ạ.
— Anh sợ đêm nay anh không ngủ được mất.
— Vì sao lại thế? Anh thấy khó chịu trong người sao?
— Không.
Tại anh nghĩ về em nhiều quá… hình bóng của em cứ quẩn quanh trong tâm trí anh, em nói xem, anh phải làm thế nào để vào giấc bây giờ?
Đọc tin nhắn của Huấn, Hoa không thể phủ nhận một điều, miệng lưỡi của chàng trai này thật sự không thể coi thường.
Diện mạo hoàn hảo, tâm lý, nhiều muối như này..
nhẽ không yêu một ai sao? Hoa bắt đầu đưa ra những dữ liệu để suy xét.
Cô sợ mình bị lọt hố… sợ gặp phải bad boy.
Nghĩ một lát, Hoa soạn tin reply:
— Anh có thể đếm cừu…
— Hôm trước anh có thử đếm cừu rồi, nhưng đếm kiểu gì một lát sau lại hiện ra hình bóng của em.
Chuyện gì nữa đây? Anh có thôi ngay cái kiểu “rót mật vào trái tim của thiếu nữ” đi không?? Hoa tự nói chuyện một mình, cô không biết anh chàng này là good boy hay bad boy, cơ mà nói chuyện với Huấn cứ bị cuốn, không có lối thoát.
— Em đọc báo thấy người ta nói rằng, trước khi ngủ không nên nhìn vào màn hình máy tính và điện thoại, ánh sáng từ các thiết bị này có thể ảnh hưởng đến chất lượng của giấc ngủ.
Bởi vậy, em nghĩ, chúng ta nên tắt điện thoại và đi ngủ sớm thôi ạ.
— Em nói chuyện giống như mẹ anh vậy.
Nói có sách, mách có chứng, lập luận chặt chẽ khiến anh không thể phản biện lại được.
— Vậy mình đi ngủ nhé.
Huấn định soạn tin “Anh thích cụm từ MÌNH NGỦ CÙNG NHAU hơn”, nhưng nghĩ lại, anh không dám nói.
— Chúc em ngủ ngon!
***
Buổi tối ngày hôm sau.
Hôm ấy thư viện có lô sách mới về nên Hoa phải ở lại để sắp xếp và cập nhật danh sách lên hệ thống.
Khi cô về đến nhà thì trời đã tối mịt.
Vừa dựng xe vào trong sân, Hoa nghe thấy giọng nói nam nhân rất lạ ở bên trong nhà vọng ra.
Đeo túi xách và bước vào nhà, Hoa thấy ông Trí và một anh chàng nhìn mặt mũi khôi ngô, tri thức đang ngồi uống trà cùng ba cô.
Hoa suy đoán, có lẽ đây chính là người mà ông Trí vẫn hết lời khen ngợi mà muốn ghép đôi cho mình.
Hoa chào hỏi theo phép lịch sự:
— Cháu chào bác, con chào ba!
Con đi làm về rồi ạ.
Em chào anh!!
Ông Trí vui vẻ nói:
— Hoa về rồi hả cháu? Hôm nay phải tăng ca sao?
— Vâng ạ.
Hôm nay thư viện có một lô sách mới về, cháu bận một chút nên về trễ.
Ba, bác và anh ngồi chơi, con xin phép lên nhà trước.
Chàng trai đeo mắt kính cận chưa kịp nói gì thì Hoa đã chạy một mạch lên cầu thang, ánh mắt anh dõi theo Hoa không bỏ sót một cử chỉ nào.
Hoa lên đến phòng rồi vẫn nghe được ông Trí nói chuyện với người cháu họ của mình:
— Cháu thấy bác nói có đúng không? Con bé xinh xắn mà lễ phép lắm.
Đi làm đi chơi là luôn về đúng giờ.
Con ngoan trò giỏi, nổi tiếng là gái ngoan ở khu phố này đấy.
Chàng trai đã nghe ông Trí kể về Hoa nhiều, hôm nay được tận mắt nhìn thấy thì càng thêm yêu mến.
Quả đúng là nhìn cô ấy rất xinh, dáng người cao ráo, nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, giọng nói dịu dàng dễ nghe.
Cư xử cũng rất lễ phép.
Ngay trong lần chạm mặt đầu tiên anh đã cảm thấy ấn tượng.
Nếu như có duyên được tiến tới mối quan hệ tình cảm thì không có gì tuyệt vời hơn thế.
Chàng trai thầm nghĩ.
Vì ngượng nên anh chàng chỉ biết cười trừ và liên tục gật đầu, ông Trung thấy bạn thân khen ngợi con gái mình như vậy thì phổng mũi.
Tuy vậy, ông vẫn khiêm tốn nói:
— Ông cứ quá lời.
Con gái tôi không có nhiều ưu điểm như vậy đâu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook