Dáng Ai Bên Thềm
Chương 22


Buổi đêm ở Hà Thành tràn ngập ánh sáng lấp lánh, xa hoa huyền ảo, những ánh đèn màu rực rỡ lặng lẽ tô điểm cho cảnh vật khi đêm về.

Lẩn trốn giữa những ảo tưởng của nơi đô thị rối ren, mọi người đi lại vội vã, ánh mắt mơ màng, nương theo tiết tấu nhịp nhàng mau lẹ của thành phố, như muốn lạc giữa những ham muốn sinh tồn khổng lồ.
Chiếc taxi màu xám bạc chậm rãi chạy qua khu phố nhộn nhịp, rẽ vào con đường nhỏ, hai bên có những quán ăn bình dân nức tiếng.

Tiếng những người bán hàng ven đường thét to, tiếng người đi đường nói chuyện phiếm với nhau, âm thanh xào nấu trong chảo dầu nóng hổi, cùng với tiếng gió đêm gào rít lặng lẽ tiến vào trong xe qua khe hở của cửa kính.
Ngồi sau ghế lái, Quỳnh tựa đầu vào vai Hoàng, lim dim nhắm mắt.

Ngồi kế bên, Hoàng cũng không khác gì Quỳnh, men cay nồng dần ngấm sâu vào khắp các tế bào thần kinh khiến Hoàng thấy toàn thân lâng lâng, mềnh màng ảo giác.

Hai người họ, một nam một nữ đã uống say lắm, cũng không biết một trong hai, ai là người đã gọi taxi.
Lát sau, chiếc xe dừng trước sảnh một khách sạn nằm sâu trong hẻm nhỏ.

Hoàng mơ màng dìu Quỳnh ra khỏi xe, nhìn thấy gương mặt cô nàng ửng hồng, giống như đang dụ dỗ anh cắn một ngụm.

Hoàng tất nhiên không bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lấy tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy, Quỳnh không phản kháng, ngược lại, cô chủ động hé mở cánh môi và đón nhận môi lưỡi của anh xâm nhập vào.
Thời gian như ngừng trôi…
Hai con người ấy, ngập tràn men cay nồng của rượu, cũng không biết làm thế nào đã dìu nhau vào một phòng nghỉ trong khách sạn.

Cửa phòng vừa đóng lại, một nụ hôn mát lạnh tiếp tục ập tới, Quỳnh dựa lưng vào bức vách, ngửa đầu nghênh đón nụ hôn sâu dịu dàng của Hoàng, khi đầu lưỡi của anh liếm trên làn môi cô, thân thể Quỳnh không chịu được nên vô thức run rẩy khe khẽ.

Đầu lưỡi anh giống như mang theo dòng điện lưu, dây dưa không dứt khiến cho đầu óc cô như điện giật, choáng váng.
Một nụ hôn sâu, cách thức tiêu chuẩn, triền miên giằng co hồi lâu cho đến khi Quỳnh không chịu đựng được, từ khóe miệng cô tràn ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Hoàng chưa muốn buông cô ra, gắt gao đem cô kéo vào lòng, chỉ có vậy mới có thể xoa dịu được sự bức bách đang trào dâng mãnh liệt trong anh lúc này.
Khi hô hấp đã trở nên không ổn định, Hoàng tham lam đưa một tay xuống phía dưới, cố định đặt ở vòng 3 của Quỳnh, mơn man sờ soạn vào trong váy.
Chút lý trí còn sót lại dường như đang nhắc nhở Quỳnh, cô chậm rãi rời khỏi nụ hôn như thôi miên của Hoàng, gương mặt đỏ hồng nũng nịu cất lời:
— Chúng ta… đang ở đâu đây?
Trong cơn say, Hoàng quên mất thứ tự xưng hô vai vế, anh nhẹ nhàng đáp:
— Anh không biết!
Lời vừa dứt, Hoàng cúi người và gấp rút hôn lên xương quai xanh gợi cảm của Quỳnh, vòng tay được thể lại siết chặt hơn nữa.

Quỳnh nửa tỉnh nửa mê, cô nửa kháng cự, nửa như chào đón sự tiếp xúc thân mật ấy, cô ngập ngừng nói:
— Chúng ta… làm như vậy… có hợp lý không?
Đáp lại câu hỏi dài dòng, phức tạp và khó trả lời của Quỳnh, Hoàng kiệm lời đáp:
— Anh… rất muốn em!
Quỳnh như tỉnh từ cơn say, đôi đồng tử trong veo mơ màng nhìn vào khuôn mặt điển trai của Hoàng ngay trước mặt.


Từng đường nét, từ hàng lông mày, đôi mắt phượng tuấn tú, đến sống mũi thẳng tắp, cả bờ môi đỏ mọng kia… Tất cả đều khiến ham muốn sâu thẳm trong người cô được khơi dậy.
— Chúng ta… say rồi!
Quỳnh khó khăn thốt lên.
— Anh muốn bên em… ngay cả trong lúc say!
Hoàng thì thầm những lời lẽ không đầu không cuối, Quỳng nhất thời bị rơi vào trầm tư, cô mơ màng suy đoán, những lời tâm tình ấy, là do anh say và nghĩ về người yêu cũ, hay thực sự là dành cho cô? Không cam tâm trước sự mập mờ này, Quỳnh mạnh dạn hỏi:
— Anh có biết em là ai không?
Bàn tay Hoàng không biết bằng cách nào đã mơn man đến thềm ngực căng đầy của Quỳnh, anh tham lam nắm lấy và nhẹ nhàng nâng niu.

Quỳnh run rẩy vì sự động chạm đầy kích thích này, cô vô thức buột miệng khẽ rên rỉ một tiếng trong cổ họng.

Nơi sâu thẳm, dục vọng nguyên thủy cùng lúc được đánh thức, dịch mật ngọt ngào lặng lẽ chảy tràn ra bên ngoài, vượt qua sự kiểm soát mỏng manh của cô.
Hoàng đáp lời không do dự:
— Quỳnh! Em nghĩ anh say đến mức không phân biệt được điều gì khác sao?
Quỳnh nghe được lời lẽ ấy, vô thức buông lỏng thân thể, hoàn toàn dựa dẫm vào Hoàng.

Hóa ra anh dù say cũng vẫn nhận thức được cô là ai, hoàn toàn không nhầm lẫn với người con gái khác.

Quỳnh đưa tay xuống, cố gắng ngăn cản sự động chạm của Hoàng, nhưng sức lực mỏng manh của cô sao có thể?
Hoàng khẽ giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một lần nữa ghì cô vào bức tường và cuống quít môi hôn.

Như sợ Quỳnh chưa yên tâm với câu trả lời của mình, anh vội vàng bổ sung:
— Cho dù anh có quên cả thế giới, nhưng người con gái anh giữ trong lòng, nhất định không có chuyện nhầm lẫn.

Vì em là duy nhất trong trái tim anh!
Trái tim trong ngực Quỳnh như muốn trụy theo từng đợt rung cảm mãnh liệt ấy, chàng trai này, thực sự rất biết cách trấn an sự lo lắng trong cô.

Thấy Quỳnh im lặng, đôi bàn tay của Hoàng được đà lại càn rỡ tùy hứng hơn, khuy áo ngực bật mở lúc nào cô cũng không hề hay biết.

Chiếc váy bị tốc lên cao, lớp vải mỏng manh có chức năng che chắn cho khu vườn bí mật giờ đây cũng đã bị hạ thấp xuống dưới.
Một cảm giác mềm mại, lạ lẫm nhanh chóng ập tới, Quỳnh run rẩy khi phát hiện ngón tay của Hoàng đang đùa ghẹo ở nơi nhạy cảm của mình.

Cô giữ chặt lấy tay anh và mệt nhọc nói:
— Hoàng…
— Em không muốn cùng với anh sao?
Đôi mắt của Hoàng như phủ một lớp sương mờ, lúc này, anh nheo mắt nhìn cô, hai bàn tay không ngừng chu du đến những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô.

Kỳ thực, Hoàng hỏi câu này hoàn toàn là dư thừa.


Bởi, Quỳnh thực lòng đã có tình cảm với anh, hơn nữa, cô cũng đã từng nếm trải cảm giác chìm đắm trong thỏa mãn dục vọng… nên chuyện đó hoàn toàn không có gì đáng trăn trở.

Mặc dù mọi chuyện giữa cô và Hoàng tiến triển theo chiều hướng chóng vánh, gấp rút và vội vàng, nếu nhận xét là có chút mù quáng, nhưng cô sẵn sàng chấp nhận, đôi lúc, cô muốn được hết mình với cảm xúc của con tim.
Lúc nụ hôn nóng bỏng của Hoàng dừng lại, Quỳnh đã thở hổn hển, tuy nhiên trong lòng vẫn có một giọng nói đang gào thét, không đủ, một nụ hôn thôi là không đủ…
Ánh mắt hai người giao nhau, trao cho nhau cảm xúc của mình trong im lặng.

Liền sau đó, Hoàng bế Quỳnh đi về phía giường ngủ, quần áo trên người cả hai nhanh chóng trút xuống, tùy hứng vứt trên nền nhà.

Hoàng tham lam chiếm trọn kích thước tròn đầy nơi thềm ngực, anh cúi người, dùng miệng thưởng thức sự ngọt ngào của nhụy hoa mẫn cảm.

Nơi hạ thân, sự mạnh mẽ của đàn ông tùy hứng càn quấy bên ngoài khu vườn bí mật, cứng rắn, nóng hầm hập khiến cho Quỳnh run rẩy mãi không thôi.
Có lẽ, dục vọng nguyên thủy nhất mới có thể bộc lộ rõ tình cảm của đôi trai gái yêu nhau trong đêm đông giá rét này.
Khi kích thước cực đại ấy đi sâu vào trong cơ thể Quỳnh, cô không kìm được mà buột miệng khẽ rên thành tiếng ngâm nga, nhìn ánh mắt mơ màng của cô, Hoàng không ngăn được sự hưng phấn đang trào dâng tột đỉnh, thân dưới luân chuyển nhịp nhàng, mỗi lần thâm nhập đều chứa đựng sức mạnh khiến cả người Quỳnh run lên, chiếc giường cũng rung chuyển theo nhịp độ mà Hoàng tạo ra.
Một lần rồi lại một lần, vật cứng rắn tràn đầy sức mạnh của Hoàng ngang ngược xâm lấn, tùy hứng càn quấy ở sâu trong cơ thể Quỳnh, dù thời tiết ngoài trời đang rất lạnh nhưng trên trán Hoàng lấm tấm những giọt mồ hôi.

Sự mạnh mẽ cùng những tư thế biến hóa linh hoạt mà Hoàng đem tới khiến Quỳnh thực sự không chịu đựng được, từ nơi sâu thẳm, cơ thể cô không ngừng co bóp, dịch mật nóng ấm cứ thể chảy tràn ra bên ngoài.

Khi cảm thấy Quỳnh đã đạt đến cực hạn, Hoàng gia tăng tốc độ, anh liên tiếp tiến sâu vào, dồn dập như thác lũ và trút cạn những tinh túy nóng bỏng hòa tan vào những dư vị ngọt ngào trong cơ thể cô.
Đêm khuya, hai trái tim kề bên nhau, lặng lẽ chìm vào giấc mơ ngọt ngào….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương