Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm (Dịch)
-
Chapter 28: Đối tượng thảo phạt - Thằn lằn lửa!
Bởi vì con nhện đó còn chưa bồi dưỡng ra mồi lửa siêu phàm đã bị mình đánh chết rồi!
“Nếu ông trời cho mình một cơ hội nữa...”
“Mình... vẫn phải đánh chết nó thôi!”
Lục Viễn ngửa mặt lên trời gào dài, cả người run rẩy như điện giật.
Anh cảm thán sâu sắc về sự vô thường của số phận... Anh thậm chí còn nhớ đến một cô gái mà mình từng thầm thương trộm nhớ hồi cấp 3, vì thiếu can đảm nên không dám theo đuổi.
Đến khi tốt nghiệp đại học, tình cờ liên lạc lại, cô gái mới nói: “Thật ra... thật ra lúc đó mình cũng thích cậu.”
Bỏ lỡ là bỏ lỡ rồi.
Tất nhiên, những điều trên hoàn toàn là tưởng tượng của Lục Viễn - cô gái thầm thương trộm nhớ thì có thật nhưng việc tình cờ liên lạc lại thì không hề có, câu “mình cũng thích cậu” càng là do chính bản thân bệnh nhân tâm thần tưởng tượng ra.
Một mình sống ở nơi quỷ quái này, tưởng tượng một chút, bù đắp tiếc nuối trong cuộc đời cũng không phạm pháp!
Tuy nhiên, sau khi xem phần sau của luận văn, anh lại nhìn thấy hy vọng thực sự để bước lên con đường siêu phàm.
Bởi vì luận văn có viết, chỉ cần săn bắt một con quái vật sở hữu năng lực “mồi lửa siêu phàm”, mượn ngọn lửa của nó là có thể thắp sáng lại con đường siêu phàm của mình!
Anh không phải không có hy vọng!
“Chắc chắn không thể chọn con boss lớn hoa ăn thịt người, nó quá mạnh, dây leo trải dài mấy cây số, chưa kịp đến gần đã bị nó kéo đi mất, không có cách nào cả.”
Chỉ có thể chọn một trong số những con boss nhỏ.
Lục Viễn lấy ra một bản đồ đơn giản vẽ tay, trên đó vẽ địa hình mà anh đã thăm dò được trong thời gian này.
“Vậy thì, sinh vật siêu phàm nào dễ giết nhất...”
“Con quái vật nào có khả năng sở hữu mồi lửa siêu phàm nhất?”
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Lục Viễn tập trung ánh mắt vào “thằn lằn lửa”!
Một con quái vật bốn chân màu đỏ như lửa, trông giống như thằn lằn.
Chiều cao khoảng 3 mét, chiều dài 8 mét, nặng hơn chục tấn, trông vô cùng to lớn.
Các số liệu thăm dò đều là “???”
Lý do đầu tiên chọn thằn lằn lửa, con quái vật này sống đơn độc, sống một mình trong một hẻm núi khô cằn.
Những sinh vật siêu phàm khác hầu hết đều sống theo bầy đàn, dưới trướng có rất nhiều đàn em.
Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây.
Lục Viễn thực sự không muốn dây dưa với một đám quái vật hoang dã.
Còn sinh vật sống đơn độc, sẽ dễ đối phó hơn một chút.
Thứ hai, môi trường trong hẻm núi tương đối phức tạp, đá tảng lởm chởm, cho dù đánh không lại, cũng dễ dàng chạy trốn.
Hẻm núi đó cách vị trí hiện tại của anh gần nhất, giao thông cũng thuận tiện hơn một chút.
Thứ ba, con này có thể phun lửa!
Đã có thể phun lửa, vậy thì xác suất sở hữu “mồi lửa siêu phàm” có phải cao hơn một chút không?
Lục Viễn nghĩ đến đây, không khỏi phấn chấn tinh thần, vỗ mạnh vào bàn: “Vậy thì quyết định là mày rồi! Kế hoạch thảo phạt thằn lằn lửa, từ hôm nay chính thức bắt đầu!”
“À hú!!!” Vài con sói bên cạnh anh không biết tại sao chủ nhân lại phấn khích nhưng chúng cùng nhau gào lên, giống hệt như đám chân chó nịnh bợ.
...
Lục Viễn rất muốn nhanh chóng săn bắt “Thằn lằn lửa”, để mình có thể bước lên con đường siêu phàm.
Nhưng với thân thể phàm nhân, đối đầu với một con quái vật siêu phàm, độ khó thực sự không nhỏ.
Anh chỉ có một mình, cho dù dưới chân có một di tích văn minh nhưng anh căn bản không thể nhặt được súng đạn hay các loại vũ khí nóng khác.
Cho dù có thể nhặt được xe tăng đại bác thì sau ngần ấy năm, chúng cũng sớm không dùng được nữa rồi.
Sinh mệnh chỉ có một lần, chắc chắn phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất, tự nhiên là đào một cái bẫy.
Cái bẫy này ít nhất phải nhét vừa một con voi, độ sâu ít nhất phải 3-4 mét.
Chỉ riêng khối lượng công trình của cái hố đất này cũng không nhỏ.
Còn phải bố trí giáo mác, lưới vây và đủ thứ đồ linh tinh ở dưới đáy bẫy.
Những thứ này có thể tìm thấy trong đống đổ nát của thành phố nhưng muốn mài nhọn thép thì vẫn phải tốn không ít công sức.
Thậm chí, một cái bẫy vẫn không bảo đảm, đối thủ chính là sinh mệnh siêu phàm chính hiệu.
Vì vậy, anh lại lấy ra “tuyến độc nhện” mà mình đã cất giữ từ lâu.
Đây chính là chất độc thần kinh do “Người bảo vệ di tích cấp cao – Ma Chu Địa Ngục” để lại!
Tuy tuổi sinh lý của con nhện đó chỉ có một ngày ngắn ngủi nhưng hàm lượng vàng của cụm từ “Người bảo vệ di tích cấp cao” không phải là dạng vừa đâu.
“Hy vọng có thể trực tiếp độc chết...” Lục Viễn lẩm bẩm.
Còn một điểm phiền phức nhất - nếu con thằn lằn lửa đó không có năng lực “mồi lửa siêu phàm” thì phải làm sao?
Nếu không có “mồi lửa siêu phàm”, cho dù giết chết thằn lằn lửa, cũng chẳng khác gì đánh không.
Mạo hiểm lớn như vậy, để làm một việc có khả năng không có lợi nhuận, thực sự khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook