Đản Sinh Vương Phi
-
Chương 17: Phát hiện soái ca
Tới ngày thứ ba thì đoàn người đã tới một hẻm núi rất hùng vĩ, Diêm Vô Xá tiến lên nói vài câu với binh lính canh gác, lấy ngọc bội trên người giao cho hắn. Vệ binh nghe thấy danh hiệu Diêm Vương thì không dám thất lễ, lập tức xoay người, chạy cả trăm bậc thang lên núi.
Tuyệt Lãnh Hương xuống ngựa. Nàng quan sát đã hai ngày, nhưng lúc đi đường xác thật không thấy bóng dáng con gái của Diêm Vô Xá. Bà ta hết sức tò mò xem rốt cuộc nàng ẩn núp ở đâu mà ngay cả ba đại cao thủ bên người đều không phát hiện được?
Nhưng mà trong lần xuất hành này, Diêm Vô Xá hoàn toàn không giống con người lạnh lùng của dĩ vãng. Khóe miệng thường xuyên lộ ra nụ cười mỉm, vẻ mặt hào hứng, gương mặt đỏ hồng như là có việc vui. Nhưng lại hay lẩm bẩm, vừa nói vừa cười.
Đúng loại dáng vẻ hạnh phúc giống như đang bầu bạn với người mình thương yêu nhất?
Con người lạnh lùng vô tình như hắn mà cũng biết yêu sao?
Hắn xác thật không loại người với nụ cười thường trực trên môi, lúc nào cũng cười cười nói nói, nhưng người như thế nếu đã yêu thì chính là chuyện cả đời.
Chỉ chốc lát, từ trên bậc thang đi xuống một vị nam nhân trung niên đang cười ngoác miệng mà đi tới chỗ Diêm Vô Xá. Nắm đấm vỗ bồm bộp lên vai của hắn mà nói cực kỳ hứng chí:
“Diêm đệ, rốt cục đệ đã đến gặp ca ca ta đây!”
Diêm Vô Xá cũng mỉm cười hưng phấn mà chắp tay trả lời:
“Đỗ đại ca, hy vọng vẫn khỏe!”
“Hiền đệ mà tới thì chuyện gì xấu cũng bay biến, ha ha ha!”
“Đệ xem đại ca thần sắc hồng hào, trong sơn trang nhất định là có tin mừng chứ? Chẳng lẽ Yến Nhi đã trở về?”
“Đệ đó, xem ra lão đệ vừa đoán liền đúng. Nó vừa nghe đệ tới thăm thì vội vàng đi thay trang phục sạch sẽ, chiều nay chuẩn bị uống ba trăm chén với đệ!”
“Được!”
Đỗ Ngũ Nguyệt đảo mắt, nhìn thấy nữ nhân cao ngạo ở phía sau Diêm Vô Xá thì nhăn mày lại mà hỏi: ”Vị này là?”
Tuyệt Lãnh Hương tiến lên một bước, cung kính chắp tay trả lời: ”Tại hạ Tuyệt Lãnh Hương, là hôn thê của Diêm Vô Xá. ”
“Hiền đệ, đệ muốn thành thân?” Đỗ Ngũ Nguyệt hơi lộ ra một nụ cười đắn đo, rồi quay đầu lại nhìn Diêm Vô Xá.
“Huynh bảo sao?”
“Ha ha ha! Nếu đã là người một nhà thì mau lại đây! Mời!” Giang tay ra mời, Đỗ Ngũ Nguyệt dẫn mọi người đi lên bậc thang.
Diêm Vô Xá liếc mắt ngắm nhìn Tuyệt Lãnh Hương đang đắc ý, nàng muốn mượn danh tiếng của mình để đặt quan hệ?
Đáng tiếc nàng ngồi sai chỗ!
Bằng hữu giang hồ cũng biết hắn ghét nhất là hôn nhân, làm sao mà vô duyên vô cớ lại xuất hiện một vị hôn thê, phỏng đoán trong lòng đại ca đã sớm cười rụng răng.
Nhưng mà . . .
Nắm tay lại ghìm vạt áo, cảm giác như tiểu tử kia đang ra sức nhảy lên thì bạc môi không khỏi khẽ nhếch. Nàng muốn phản đối nữ đế thì tự mình làm chứ?
Đỗ Ngũ Nguyệt dẫn mọi người tới khu nhà chính rộng rãi sáng ngời, Diêm Vô Xá nhìn quanh một vòng rồi vừa lòng gật đầu. Nhìn quanh cảnh này thì biết mấy năm nay đại ca hẳn là sống rất sung sướng.
“Diêm thúc thúc!”
Một giọng nói lanh lảnh từ phía sau truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu niên áo trắng như từ trên trời giáng xuống. Mủi chân điểm nhẹ vài bước liền vọt đến bên cạnh Diêm Vô Xá, khinh công thực xuất sắc!
Đang ở trong ngực mà đôi mắt Phi Nhi dần dần mở rộng, môi đỏ mọng kinh ngạc khẽ nhếch lên mà nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt này.
Trời ạ! Hắn có phải đến từ kiếp trước của Tinh Linh Tộc hay không, nam nhân này lại giống như ánh bình minh vậy!
“Vù“ một vệt sáng xanh bay ra, Diêm Vô Xá căn bản không kịp ngăn cản nữa. Phi Nhi đã nhảy đến trước mặt Yến Nhi, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.
“Ủa?” Yến Nhi tò mò nhìn người tí hon trước mắt, tuấn mục mở thật to, mắt lớn soi mắt nhỏ. Hắn nghe thấy nàng huyên thuyên nói rất nhiều nhưng một câu đều nghe không hiểu.
“Ách. . .” Diêm Vô Xá giang hai tay ra để chụp Phi Nhi trở lại.
Bóng hồng mảnh mai bên cạnh đã phát hiện nàng nên vội vàng ngăn lại tay của hắn rồi mở bàn tay ra. Phi Nhi cũng đang tách hai ngón tay, ngồi ở lòng bàn tay mà nhìn bà ta.
“Nó là yêu quái phương nào? Sao lại có thể biến nhỏ như vậy!”
“¥@¥@¥! ! !”
“. . .”
“Bà nói cái gì?”
Phi Nhi thật sự không nhịn được, bay đến trước mặt bà ta tung chân đá ngay một cước vào chóp mũi bà ta, lại chống nạnh cao giọng mắng: ”Ngươi mới là yêu quái!”
“A!” Tuyệt Lãnh Hương gầm nhẹ một tiếng, mũi đau nhức làm nàng nhíu mày, trơ mắt nhìn con yêu quái kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái đồ yêu tinh chết tiệt này, cho dù là ai thì bà ta nhất định phải để nó biến mất, nhất định thế!
“Phi Nhi!” Đưa tay ra Diêm Vô Xá kéo nàng trở về thả vào trong vạt áo, mỉm cười nhìn Tuyệt Lãnh Hương ”Xin lỗi! Phi Nhi vẫn còn bé không hiểu chuyện, mong bệ hạ rộng lượng.”
“Nàng ta khi quân phạm thượng, phải bị tội gì?”
Diêm Vô Xá thấy Tuyệt Lãnh Hương muốn trút giận lên Phi Nhi thì lập tức trầm giọng nhắc nhở một câu: ”Nơi này là Viễn Không sơn trang chứ không phải Minh Thành. Đừng nói ba đại cao thủ ở đây, chỉ riêng một Yến Nhi là có thể làm cho bệ hạ có đi không về.”
Tuyệt Lãnh Hương phẫn nộ nheo đôi mắt lại: ”Ngươi uy hiếp trẫm! ?”
“Đừng có nghĩ tới làm tổn thương người của Bổn vương. Bằng không, đừng nói là bốn người các ngươi, cho dù ngươi dốc hết lực binh lực toàn quốc thì Diêm Vô Xá ta cũng đủ để chống cự!”
Đỗ Ngũ Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhếch mép lười biếng nhìn trò hay. Đầu tiên nhìn thoáng đã biết nữ nhân này rất kiêu ngạo, thật sự bội phục bà ta đã dám đối địch với Diêm Vương. Ngôi vị đế vương nếu như Diêm Vô Xá muốn thì cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Đúng là nữ nhân nông cạn không biết trời cao đất rộng.
“Ngươi liền vì một nữ nhân mà đối kháng với trẫm sao?”
“Sai rồi! Nàng ta là con gái mà Bổn vương yêu nhất!”
Tuyệt Lãnh Hương hết sức sửng sốt, mắt phượng hiện rõ vẻ khó có thể tin nổi.
Hắn dùng chữ “Yêu” , dùng chữ “Yêu” mà từng nói cả đời này đều sẽ không nói ra!
Đỗ Ngũ Nguyệt và Đỗ Yến ở bên cạnh lập tức trừng mắt to, lại càng kinh ngạc nhìn Diêm Vô Xá.
Đỗ Ngũ Nguyệt giật nhẹ ống tay áo của hắn mà nói: ”Từ khi nào mà đệ có con gái, sao vi huynh không biết?”
“. . . con nuôi.”
Yến Nhi ra sức gỡ tay Diêm Vô Xá ra rồi cúi thấp xuống, đôi mắt đen chớp chớp nhìn nàng với vẻ dễ thương mà hỏi: ”Bé con, xin chào.”
“Ta không phải bé con!” Phi Nhi hét lớn với hắn.
“Ha hả, nhỏ như vậy mà còn không phải là bé con?”
Phi Nhi lập tức quay sang Diêm Vô Xá lớn tiếng phản đối: ”Đa Duy! ! !”
“. . .” Nhóc này hết sức thân thiện, hòa nhập được ngay.
Diêm Vô Xá quay đầu sang nhìn Tuyệt Lãnh Hương, ngại với thân phận của nàng và chức năng nhiều đời của Diêm gia đều hỗ trợ cho hoàng đế Minh quốc. Cuối cùng hắn bỏ bớt sự kiêu ngạo mà mời: ”Bệ hạ, mời vào.”
Tuyệt Lãnh Hương thở thật dài, làm bộ kìm nén lửa giận, vênh vênh tự đắc đi vào sảnh chính đầy kiêu ngạo.
Mọi người ngồi ở bên bàn tròn trong đại sảnh, gia nhân dâng lên trà thơm. Diêm Vô Xá bắt đầu hỏi Đỗ Ngũ Nguyệt về tình hình Xích Long kiếm. Đỗ Ngũ Nguyệt và Đỗ Yến vừa nghe nhắc đến thanh kiếm này đều vội vàng lắc đầu vẻ khó xử.
“Ba tháng trước, phụ thân bị nàng đó gây thương tích, vết thương đến nay còn chưa phục hồi như cũ.”
“Để ta xem vết thương.”
Đỗ Ngũ Nguyệt kéo ống tay áo lên, thấy từ lớp vải quấn ở cánh tay vẫn còn đang chảy máu. Diêm Vô Xá tin tưởng thuốc chữa thương của Viễn Không sơn trang là cực phẩm cao nhất trong chốn võ lâm, nhưng đối với vết thương do Xích Long kiếm gây ra thì có lẽ không cách nào khép miệng lại, thật không biết có thuốc gì còn có thể xử dụng.
Diêm Vô Xá mở băng vải ra, không cẩn thận động đến vết thương. Máu tươi lập tức trào ra từ vết thương. Đỗ Ngũ Nguyệt mặt nhăn nhó, Đỗ Yến lập tức điểm vào huyệt đạo cầm máu mà lo lắng nhìn cha.
Phi Nhi ngồi ở trên vai Diêm Vô Xá chăm chú xem tất cả, nhìn vẻ mặt của Đa Duy thì thấy mấy người bọn họ có giao tình không tệ. Những thuốc chữa thương quý giá này liệu có hay không có thể cho vị “Đại thúc” này xử dụng không đây?
Bóng dáng nhỏ xinh bay đến bên tai Diêm Vô Xá mà nghiêng đầu hỏi: ”Đa Duy, ông ấy là bằng hữu tốt nhất của cha sao?”
“Ừ.” Diêm Vô Xá gật đầu, nhìn chăm chú vào Đỗ Ngũ Nguyệt ”Bạn sống chết!”
Những người khác căn bản không biết hắn đang nói gì, chỉ có Đỗ Ngũ Nguyệt hiểu ý nắm tay với hắn, bằng hữu cả đời !
“Đa Duy, con có thể biến về người lớn không?”
“Tại sao?” Diêm Vô Xá không vui nhăn mặt lại mà nghiêng đầu nhìn nàng, bụng không muốn dung nhan xinh đẹp của nàng bị lộ trước mặt người khác.
Cứ nho nhỏ như vậy là tốt rồi.
“Con có thể chữa trị vết thương cho ông ấy!”
“Cái này. . .”
“Cha gọi bọn họ đem trang phục cho con là được rồi!”
“Được!”
“. . .” Phi Nhi không nhịn được xoay người liếc nhìn khinh thường, đã biết rằng hắn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này!
Đa Duy bá đạo!
Diêm Vô Xá đứng lên đỡ Đỗ Ngũ Nguyệt liền nói với nữ đế: ”Bệ hạ, tạm thời người nghỉ ngơi một lát. Ta cùng đại ca có chút việc thương lượng.”
“Ừ.” Tuyệt Lãnh Hương gật đầu, không hề ngăn cản bọn họ rời đi. Huống chi nàng cũng có chút việc muốn thương lượng cùng ám vệ. . .
Tuyệt Lãnh Hương xuống ngựa. Nàng quan sát đã hai ngày, nhưng lúc đi đường xác thật không thấy bóng dáng con gái của Diêm Vô Xá. Bà ta hết sức tò mò xem rốt cuộc nàng ẩn núp ở đâu mà ngay cả ba đại cao thủ bên người đều không phát hiện được?
Nhưng mà trong lần xuất hành này, Diêm Vô Xá hoàn toàn không giống con người lạnh lùng của dĩ vãng. Khóe miệng thường xuyên lộ ra nụ cười mỉm, vẻ mặt hào hứng, gương mặt đỏ hồng như là có việc vui. Nhưng lại hay lẩm bẩm, vừa nói vừa cười.
Đúng loại dáng vẻ hạnh phúc giống như đang bầu bạn với người mình thương yêu nhất?
Con người lạnh lùng vô tình như hắn mà cũng biết yêu sao?
Hắn xác thật không loại người với nụ cười thường trực trên môi, lúc nào cũng cười cười nói nói, nhưng người như thế nếu đã yêu thì chính là chuyện cả đời.
Chỉ chốc lát, từ trên bậc thang đi xuống một vị nam nhân trung niên đang cười ngoác miệng mà đi tới chỗ Diêm Vô Xá. Nắm đấm vỗ bồm bộp lên vai của hắn mà nói cực kỳ hứng chí:
“Diêm đệ, rốt cục đệ đã đến gặp ca ca ta đây!”
Diêm Vô Xá cũng mỉm cười hưng phấn mà chắp tay trả lời:
“Đỗ đại ca, hy vọng vẫn khỏe!”
“Hiền đệ mà tới thì chuyện gì xấu cũng bay biến, ha ha ha!”
“Đệ xem đại ca thần sắc hồng hào, trong sơn trang nhất định là có tin mừng chứ? Chẳng lẽ Yến Nhi đã trở về?”
“Đệ đó, xem ra lão đệ vừa đoán liền đúng. Nó vừa nghe đệ tới thăm thì vội vàng đi thay trang phục sạch sẽ, chiều nay chuẩn bị uống ba trăm chén với đệ!”
“Được!”
Đỗ Ngũ Nguyệt đảo mắt, nhìn thấy nữ nhân cao ngạo ở phía sau Diêm Vô Xá thì nhăn mày lại mà hỏi: ”Vị này là?”
Tuyệt Lãnh Hương tiến lên một bước, cung kính chắp tay trả lời: ”Tại hạ Tuyệt Lãnh Hương, là hôn thê của Diêm Vô Xá. ”
“Hiền đệ, đệ muốn thành thân?” Đỗ Ngũ Nguyệt hơi lộ ra một nụ cười đắn đo, rồi quay đầu lại nhìn Diêm Vô Xá.
“Huynh bảo sao?”
“Ha ha ha! Nếu đã là người một nhà thì mau lại đây! Mời!” Giang tay ra mời, Đỗ Ngũ Nguyệt dẫn mọi người đi lên bậc thang.
Diêm Vô Xá liếc mắt ngắm nhìn Tuyệt Lãnh Hương đang đắc ý, nàng muốn mượn danh tiếng của mình để đặt quan hệ?
Đáng tiếc nàng ngồi sai chỗ!
Bằng hữu giang hồ cũng biết hắn ghét nhất là hôn nhân, làm sao mà vô duyên vô cớ lại xuất hiện một vị hôn thê, phỏng đoán trong lòng đại ca đã sớm cười rụng răng.
Nhưng mà . . .
Nắm tay lại ghìm vạt áo, cảm giác như tiểu tử kia đang ra sức nhảy lên thì bạc môi không khỏi khẽ nhếch. Nàng muốn phản đối nữ đế thì tự mình làm chứ?
Đỗ Ngũ Nguyệt dẫn mọi người tới khu nhà chính rộng rãi sáng ngời, Diêm Vô Xá nhìn quanh một vòng rồi vừa lòng gật đầu. Nhìn quanh cảnh này thì biết mấy năm nay đại ca hẳn là sống rất sung sướng.
“Diêm thúc thúc!”
Một giọng nói lanh lảnh từ phía sau truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu niên áo trắng như từ trên trời giáng xuống. Mủi chân điểm nhẹ vài bước liền vọt đến bên cạnh Diêm Vô Xá, khinh công thực xuất sắc!
Đang ở trong ngực mà đôi mắt Phi Nhi dần dần mở rộng, môi đỏ mọng kinh ngạc khẽ nhếch lên mà nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt này.
Trời ạ! Hắn có phải đến từ kiếp trước của Tinh Linh Tộc hay không, nam nhân này lại giống như ánh bình minh vậy!
“Vù“ một vệt sáng xanh bay ra, Diêm Vô Xá căn bản không kịp ngăn cản nữa. Phi Nhi đã nhảy đến trước mặt Yến Nhi, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.
“Ủa?” Yến Nhi tò mò nhìn người tí hon trước mắt, tuấn mục mở thật to, mắt lớn soi mắt nhỏ. Hắn nghe thấy nàng huyên thuyên nói rất nhiều nhưng một câu đều nghe không hiểu.
“Ách. . .” Diêm Vô Xá giang hai tay ra để chụp Phi Nhi trở lại.
Bóng hồng mảnh mai bên cạnh đã phát hiện nàng nên vội vàng ngăn lại tay của hắn rồi mở bàn tay ra. Phi Nhi cũng đang tách hai ngón tay, ngồi ở lòng bàn tay mà nhìn bà ta.
“Nó là yêu quái phương nào? Sao lại có thể biến nhỏ như vậy!”
“¥@¥@¥! ! !”
“. . .”
“Bà nói cái gì?”
Phi Nhi thật sự không nhịn được, bay đến trước mặt bà ta tung chân đá ngay một cước vào chóp mũi bà ta, lại chống nạnh cao giọng mắng: ”Ngươi mới là yêu quái!”
“A!” Tuyệt Lãnh Hương gầm nhẹ một tiếng, mũi đau nhức làm nàng nhíu mày, trơ mắt nhìn con yêu quái kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái đồ yêu tinh chết tiệt này, cho dù là ai thì bà ta nhất định phải để nó biến mất, nhất định thế!
“Phi Nhi!” Đưa tay ra Diêm Vô Xá kéo nàng trở về thả vào trong vạt áo, mỉm cười nhìn Tuyệt Lãnh Hương ”Xin lỗi! Phi Nhi vẫn còn bé không hiểu chuyện, mong bệ hạ rộng lượng.”
“Nàng ta khi quân phạm thượng, phải bị tội gì?”
Diêm Vô Xá thấy Tuyệt Lãnh Hương muốn trút giận lên Phi Nhi thì lập tức trầm giọng nhắc nhở một câu: ”Nơi này là Viễn Không sơn trang chứ không phải Minh Thành. Đừng nói ba đại cao thủ ở đây, chỉ riêng một Yến Nhi là có thể làm cho bệ hạ có đi không về.”
Tuyệt Lãnh Hương phẫn nộ nheo đôi mắt lại: ”Ngươi uy hiếp trẫm! ?”
“Đừng có nghĩ tới làm tổn thương người của Bổn vương. Bằng không, đừng nói là bốn người các ngươi, cho dù ngươi dốc hết lực binh lực toàn quốc thì Diêm Vô Xá ta cũng đủ để chống cự!”
Đỗ Ngũ Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhếch mép lười biếng nhìn trò hay. Đầu tiên nhìn thoáng đã biết nữ nhân này rất kiêu ngạo, thật sự bội phục bà ta đã dám đối địch với Diêm Vương. Ngôi vị đế vương nếu như Diêm Vô Xá muốn thì cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Đúng là nữ nhân nông cạn không biết trời cao đất rộng.
“Ngươi liền vì một nữ nhân mà đối kháng với trẫm sao?”
“Sai rồi! Nàng ta là con gái mà Bổn vương yêu nhất!”
Tuyệt Lãnh Hương hết sức sửng sốt, mắt phượng hiện rõ vẻ khó có thể tin nổi.
Hắn dùng chữ “Yêu” , dùng chữ “Yêu” mà từng nói cả đời này đều sẽ không nói ra!
Đỗ Ngũ Nguyệt và Đỗ Yến ở bên cạnh lập tức trừng mắt to, lại càng kinh ngạc nhìn Diêm Vô Xá.
Đỗ Ngũ Nguyệt giật nhẹ ống tay áo của hắn mà nói: ”Từ khi nào mà đệ có con gái, sao vi huynh không biết?”
“. . . con nuôi.”
Yến Nhi ra sức gỡ tay Diêm Vô Xá ra rồi cúi thấp xuống, đôi mắt đen chớp chớp nhìn nàng với vẻ dễ thương mà hỏi: ”Bé con, xin chào.”
“Ta không phải bé con!” Phi Nhi hét lớn với hắn.
“Ha hả, nhỏ như vậy mà còn không phải là bé con?”
Phi Nhi lập tức quay sang Diêm Vô Xá lớn tiếng phản đối: ”Đa Duy! ! !”
“. . .” Nhóc này hết sức thân thiện, hòa nhập được ngay.
Diêm Vô Xá quay đầu sang nhìn Tuyệt Lãnh Hương, ngại với thân phận của nàng và chức năng nhiều đời của Diêm gia đều hỗ trợ cho hoàng đế Minh quốc. Cuối cùng hắn bỏ bớt sự kiêu ngạo mà mời: ”Bệ hạ, mời vào.”
Tuyệt Lãnh Hương thở thật dài, làm bộ kìm nén lửa giận, vênh vênh tự đắc đi vào sảnh chính đầy kiêu ngạo.
Mọi người ngồi ở bên bàn tròn trong đại sảnh, gia nhân dâng lên trà thơm. Diêm Vô Xá bắt đầu hỏi Đỗ Ngũ Nguyệt về tình hình Xích Long kiếm. Đỗ Ngũ Nguyệt và Đỗ Yến vừa nghe nhắc đến thanh kiếm này đều vội vàng lắc đầu vẻ khó xử.
“Ba tháng trước, phụ thân bị nàng đó gây thương tích, vết thương đến nay còn chưa phục hồi như cũ.”
“Để ta xem vết thương.”
Đỗ Ngũ Nguyệt kéo ống tay áo lên, thấy từ lớp vải quấn ở cánh tay vẫn còn đang chảy máu. Diêm Vô Xá tin tưởng thuốc chữa thương của Viễn Không sơn trang là cực phẩm cao nhất trong chốn võ lâm, nhưng đối với vết thương do Xích Long kiếm gây ra thì có lẽ không cách nào khép miệng lại, thật không biết có thuốc gì còn có thể xử dụng.
Diêm Vô Xá mở băng vải ra, không cẩn thận động đến vết thương. Máu tươi lập tức trào ra từ vết thương. Đỗ Ngũ Nguyệt mặt nhăn nhó, Đỗ Yến lập tức điểm vào huyệt đạo cầm máu mà lo lắng nhìn cha.
Phi Nhi ngồi ở trên vai Diêm Vô Xá chăm chú xem tất cả, nhìn vẻ mặt của Đa Duy thì thấy mấy người bọn họ có giao tình không tệ. Những thuốc chữa thương quý giá này liệu có hay không có thể cho vị “Đại thúc” này xử dụng không đây?
Bóng dáng nhỏ xinh bay đến bên tai Diêm Vô Xá mà nghiêng đầu hỏi: ”Đa Duy, ông ấy là bằng hữu tốt nhất của cha sao?”
“Ừ.” Diêm Vô Xá gật đầu, nhìn chăm chú vào Đỗ Ngũ Nguyệt ”Bạn sống chết!”
Những người khác căn bản không biết hắn đang nói gì, chỉ có Đỗ Ngũ Nguyệt hiểu ý nắm tay với hắn, bằng hữu cả đời !
“Đa Duy, con có thể biến về người lớn không?”
“Tại sao?” Diêm Vô Xá không vui nhăn mặt lại mà nghiêng đầu nhìn nàng, bụng không muốn dung nhan xinh đẹp của nàng bị lộ trước mặt người khác.
Cứ nho nhỏ như vậy là tốt rồi.
“Con có thể chữa trị vết thương cho ông ấy!”
“Cái này. . .”
“Cha gọi bọn họ đem trang phục cho con là được rồi!”
“Được!”
“. . .” Phi Nhi không nhịn được xoay người liếc nhìn khinh thường, đã biết rằng hắn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này!
Đa Duy bá đạo!
Diêm Vô Xá đứng lên đỡ Đỗ Ngũ Nguyệt liền nói với nữ đế: ”Bệ hạ, tạm thời người nghỉ ngơi một lát. Ta cùng đại ca có chút việc thương lượng.”
“Ừ.” Tuyệt Lãnh Hương gật đầu, không hề ngăn cản bọn họ rời đi. Huống chi nàng cũng có chút việc muốn thương lượng cùng ám vệ. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook