Dân Quốc Yêu Đạo
-
Chương 41: Trộm nhìn mệnh
“Biến mất?”
Tại lầu hai khách sạn, Dung Phỉ mở rộng chân dài, dựa vào ghế, một bên rót hai chén trà thông cổ, một bên nhíu mày ngạc nhiên nói, “Một gánh hát nhiều người sống sờ sờ như vậy, làm sao có thể biến mất không ai hay biết được chứ?”
Trên người Cố Kinh Hàn còn mang theo một luồng khí lạnh bên ngoài, cổ áo được hắn kéo hơi lỏng, tăng thêm vài nét phóng khoáng.
Sau khi cơm nước xong, hắn lập tức bảo Dung thiếu gia mệt mỏi không thôi về khách sạn ngủ trưa trước, còn mình thì đi một chuyến đến gia đình mời gánh hát đến biểu diễn.
“Có lời đồn rằng Ninh Vân An lo lắng lão gia nhà nọ vừa ý mình nên vội vàng bỏ trốn.” Cố Kinh Hàn nhàn nhạt nói, “Cũng có người nói từng tận mắt nhìn thấy một đoàn người Hoa Hải Đường đi vào núi, không hề đi đường khác.”
“Từ trấn Trường Thanh đến trấn này chỉ có một con đường, chính là con đường xuyên núi vắng vẻ chúng ta từng đi, không thể đổi đường giữa chừng được.”
Cố Kinh Hàn phân tích.
“Trong ngọn núi đó có gì quái lạ chăng?” Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn chìm vào suy nghĩ, cau mày nói.
Cậu đẩy một chén trà nóng khác đến trước mặt Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn không nhận lấy mà lại chìa tay bắt lấy tay Dung Phỉ, đưa chén trà đến bên môi.
“Sao tay em lạnh vậy.”
Cố Kinh Hàn nhấp một ngụm trà nóng, hôn lên đầu ngón tay Dung Phỉ, sau đó đặt chén trà xuống, dùng tay mình bọc lấy hai tay Dung Phỉ, rồi mới nói tiếp, “Là trong núi có chuyện quái lạ.”
Dung thiếu gia giỏi nhất là được voi đòi tiên.
Tay được sưởi ấm, người cũng nhích tới, chóp mũi lành lạnh cọ vào cổ áo trong của Cố Kinh Hàn, giọng nói lười nhác có hơi khó hiểu: “Núi?”
“Núi Loan là một ngọn núi hoang,” Cố Kinh Hàn nói, “Chiếu theo lẽ thường phải là nơi cây cỏ không thể sinh sôi, sức sống yếu ớt. Nhưng hôm nay chúng ta đi ngang qua, anh lại không cảm thấy núi Loan đã khô cằn.”
“Mình lên núi xem thử đi?” Dung Phỉ đề nghị.
Cố Kinh Hàn cũng có ý định này. Lúc trưa, bọn họ chỉ cưỡi ngựa xem hoa đi ngang qua nên không để ý, nhưng hiện tại xem ra có lẽ ngọn núi này có chút kỳ lạ.
“Nghỉ thêm hai canh giờ nữa.”
Cố Kinh Hàn ôm Dung Phỉ vào lòng, “Đêm nay giờ Tý (11h-1h đêm), chúng ta sẽ lên núi. Nếu như có âm quỷ cổ quái thì lúc nửa đêm là rõ nhất.”
Dung Phỉ đáp một tiếng, rồi cùng Cố Kinh Hàn chạy về giường, nhanh nhẹn cởi đồ đắp chăn, tay chân quấn quýt, hôn nhau một lúc.
Cơn buồn ngủ tràn lan trong mắt Dung Phỉ, Dung Phỉ ngáp một cái, nói: “Em phát hiện em ngủ càng lúc càng dài, hình như ăn cũng càng ngày càng nhiều…”
“Em thai nghén ngủ nhiều là đúng rồi.”
Cố Kinh Hàn bóp bóp eo Dung Phỉ, ý cười xẹt qua trong mắt, “Nói không chừng em đang mang thai cá nhỏ của anh rồi.”
“Anh nói linh tinh gì đó,” Dung Phỉ lười nhác cười chê, “Em còn chưa ăn “cá nhỏ” của anh vào thật đây này, lấy gì mà sinh cho anh hả…”
Nói xong, đầu gối càn rỡ đè lên chỗ nọ của Cố Kinh Hàn, bóng gió mười phần.
Cố Kinh Hàn vỗ một cái vào eo Dung Phỉ, rồi nhấc tay Dung Phỉ lên, bắt mạch cho cậu.
Cá nhỏ gì đó chỉ là nói giỡn, nhưng Dung Phỉ cảm thấy không khỏe đã làm Cố Kinh Hàn thấy căng thẳng, có chút lo lắng.
Đầu ngón tay ấn nhẹ lên cổ tay, sắc mặt của Cố Kinh Hàn không thay đổi, nhưng đồng tử hơi co lại.
Không có mạch đập? Làm sao có chuyện này được!
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên Cố Kinh Hàn bắt mạch cho Dung Phỉ, nhưng không tìm được mạch đập thì lại là lần đầu tiên. Không hề có phản ứng, không hề đập, ngoại trừ hơi thở quen thuộc kề bên thì cơ thể Dung Phỉ gần như không khác gì với người chết.
“Sao vậy anh?”
Dung Phỉ nhạy bén nhận ra biểu hiện khác lạ của Cố Kinh Hàn.
Các đầu ngón tay dần dần cảm nhận được nhịp đập cải tử hoàn sinh.
Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ, chạm vào đôi môi man mát của cậu, “Hỉ mạch, chúc mừng Dung thiếu gia, có tin mừng quý tử rồi.”
“Được đó, hầu hạ bổn thiếu gia ăn uống thôi, hôm nay em ăn thịt người!” Dung Phỉ vươn người đè Cố Kinh Hàn, mỉm cười cắn hắn.
Cố Kinh Hàn ôm Dung Phỉ, chìu theo Dung Phỉ lăn qua lăn lại, chờ cho Dung Phỉ mệt mỏi mơ màng chìm vào giấc ngủ, hắn mới giở lại trò cũ, dán bùa định thần cho cậu, rồi trở người xuống giường.
Cố Kinh Hàn mở vali mang theo bên người, lấy ra vài lá bùa chú trông rất cũ kỹ.
Hắn nhìn một lúc, chọn ra năm lá, rồi trở lại bên giường, dán năm lá bùa chú lên ấn đường và tay chân của Dung Phỉ, tiếp đó hai tay kết ấn, vỗ vào ngực Dung Phỉ.
Năm chữ Triện màu vàng trên năm lá bùa sáng lên, bắn về phía ngực Dung Phỉ, gặp nhau tại một chỗ.
Ánh vàng rực rỡ.
Năm lá bùa chú không lửa tự cháy, hóa thành tro bụi, Dung Phỉ bị dán bùa không hề bị tổn thương.
Đây là bùa cổ đặc biệt được Cố Kinh Hàn lấy từ một đạo quán cổ lúc vừa mới xuống núi, nghe nói có thể nhìn trộm thiên cơ và vận mệnh, quan sát âm dương bách bệnh.
Than tro rải rác, nơi ánh sáng vàng tụ lại trên lồng ngực Dung Phỉ đột nhiên xuất hiện một cụm chữ nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng ảm đạm.
Công đức kim thân.
Cố Kinh Hàn đớ người, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy cụm chữ nhỏ chợt hóa thành một ngọn lửa rồi vọt về phía hắn. Cố Kinh Hàn không kịp tránh, bị ngọn lửa tấn công trực diện, trên ngực bỗng nhiên nóng hổi, lại nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xuất hiện ở trước mắt.
Lần này không phải cụm chữ nhỏ mang theo ánh sáng vàng như Dung Phỉ, mà là một hàng chữ Triện đen kịt pha chút sắc đỏ, giống như máu đông đặc, lửa nghiệp phừng lên.
“Tội nhân tam thế?”
Hàng chữ nhỏ biến mất, cùng lúc đó, giọng nói của chữ Giả vang lên ở phía sau lưng Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn quay đầu, lập tức nhìn thấy chữ Giả hứng thú cười nói: “Tấm bùa này thú vị nhỉ. Có điều, ta khuyên ngươi sau này ít dùng đi, thiên cơ không thể tiết lộ… Thiên ý khó dò, tuyệt đối đừng theo gót một vài người nào đó.”
Không để ý lời nói giống thật mà là giả của chữ Giả, Cố Kinh Hàn sờ lên ngực và mạch cổ của Dung Phỉ, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn bình thường thì vẻ mặt cứng ngắc mới dần trở lại bình thường.
Người công đức kim thân quả thật có dị thường.
Như Nghiêm Tử Kỳ không còn tim nhưng vẫn có thể sống tiếp, Dung Phỉ thỉnh thoảng không có mạch đập dường như cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Thế nhưng, tướng mạo của Dung Phỉ tuyệt đối không phải là tướng mạo của người đại công đức, làm sao sẽ có công đức kim thân ngàn năm khó gặp như vậy? Ngày trước, sư phụ hắn chọn cho hắn cuộc hôn nhân này là vì tính ra được công đức kim thân của Dung Phỉ, muốn từ đó tìm kiếm một con đường sống cho hắn ư?
Cố Kinh Hàn vốn chỉ muốn nhìn xem Dung Phỉ có mắc bệnh gì không, nào ngờ lại được kết quả như thế này, nhất thời có thêm suy đoán sâu hơn đối với tờ giấy kết hôn quái lạ kia.
Chữ Giả thấy Cố Kinh Hàn không để ý tới mình, thong thả bước đến bên giường, nói: “Ngươi nghiệp chướng quấn người, âm khí quá nặng, tựa chết tựa sống, người khác chắc chắn không chịu nổi việc ở gần ngươi, nhưng công đức kim thân thì khác. Nhìn hai ngươi như sơn như keo nhưng vẫn còn là đồng tử đúng không? Chẳng có chuyện gì đâu, làm đi, cậu ta sẽ chịu được.”
Cố Kinh Hàn chỉnh lại góc chăn cho Dung Phỉ, thấp giọng nói: “Ngươi biết được bao nhiêu?”
Chữ Giả hiểu rõ hắn đang hỏi cái gì, lắc đầu nói: “Không nhiều. Ta chỉ là người thứ hai.”
Nói xong câu nói kỳ quái này, chữ Giả lập tức đổi đề tài, phất tay áo đạo bào, nói: “Các ngươi tìm được manh mối của Vân Chương rồi hả? Trên người ngươi… có một chút mùi của y.”
Cố Kinh Hàn biết không cạy được miệng chữ Giả, thế nên không hỏi nữa, tiện tay ném chiếc chìa khóa có mảnh vỡ âm dương điệp cho chữ Giả.
Chữ Giả tiếp lấy chìa khóa, vừa liếc nhìn, một tia khác lạ khó mà nhận ra xẹt qua đáy mắt, nói: “Đúng là mảnh vỡ của âm dương điệp. Năm đó, ta nhìn Vân Chương hồn phi phách tán ở trước mặt ta, tim đau như cắt, không quan tâm đến mấy mảnh vỡ kia mà trực tiếp rời khỏi Vân gia. Xem ra, những mảnh vỡ này vẫn chưa lạc mất, vẫn còn ở đây.”
Cố Kinh Hàn lời ít ý nhiều nói lại nguồn gốc của mảnh vỡ.
Chữ Giả cau mày nói: “Người chắc chắn sẽ không biến mất vô duyên vô cớ, núi Loan… Tại sao trước đây ta không nhớ rõ kế bên núi Trường Thanh có ngọn núi này nhỉ?”
Tung bay tại chỗ trong chốc lát, chữ Giả nói: “Đi xem thử cũng được, có điều giờ Tý là lúc âm khí nặng nhất, ta không ra được, ngươi phong ấn ta lại đi, có việc thì gọi.”
Cố Kinh Hàn không phản đối, theo lời dùng huyết khế phong ấn chữ Giả vào trong hũ tro.
Giờ Tý âm thịnh dương suy, nếu đại quỷ như chữ Giả xuất hiện bên ngoài, chỉ cần một chút mùi là sẽ dẫn tới si mị võng lượng, nối liền không dứt, tăng thêm phiền phức. Chủ yếu nhất là tu vi của chữ Giả không cao thâm như chữ Lâm, lại còn thích ngưng tụ thành hình bay qua bay lại, quá dễ gây chú ý.
Phong ấn hũ tro xong, Cố Kinh Hàn lại lấy đậu chu sa ra vẽ một ít bùa chú.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị kỹ càng thì đã là giờ Hợi (9h-11h đêm), Cố Kinh Hàn đào Dung Phỉ lên, hai người nhẹ nhàng ra khỏi khách sạn, rời khỏi trấn, tiến vào núi Loan.
Mới đầu, hai người tìm kiếm trên con đường núi nằm xuôi theo trấn Trường Thanh thông đến trấn nhỏ này, Cố Kinh Hàn nâng la bàn quan trắc trong tay, Dung Phỉ cảnh giác bốn phía.
Nhưng đi tìm một đường mà không thu hoạch được gì. Núi Loan nhìn như một ngọn núi bình thường, con đường này cũng chỉ là một con đường bình thường không có gì lạ.
“Đi vào sâu hơn thử xem?” Dung Phỉ đề nghị.
Cố Kinh Hàn gật đầu. Bên ngoài không có phát hiện, có lẽ phải đi sâu vào núi.
Tuy núi Loan không giống với núi Trường Thanh với phần lớn cây cối xanh tươi bốn mùa, nhưng cây cối ở đây vẫn được coi là sum suê.
Lúc này đang vào cuối thu, cành lá khô héo, lá vàng bay lả tả. Lá vàng trải đầy mặt đất, mỗi một bước đi sẽ phát ra tiếng giòn giã khe khẽ, đã quấy nhiễu rất nhiều chim muông tiềm hành trong đêm tối.
Hai người đi xuyên rừng, đi chưa được bao lâu, Dung Phỉ chợt dừng bước.
“Chờ đã.”
Dung Phỉ thấp giọng nói, hạ đèn dầu trong tay xuống mặt đất, dùng chân gạt đi lớp lá vàng, lớp đất bên dưới lộ ra, “Vết bánh xe.”
Cố Kinh Hàn nhìn lại, trên lớp đất được lá vàng che đậy có một vết bánh xe ngựa rất sâu.
“Ngày hôm qua có mưa, để lại dấu vết là chuyện bình thường.”
Dung Phỉ nhìn chằm chằm vào dấu bánh xe này, nói: “Có điều vừa nãy chúng ta kiểm tra đường lớn, ven đường cũng không có dấu bánh xe hướng vào trong núi. Chẳng nhẽ xe này bay vào?”
Cố Kinh Hàn cúi người sờ dấu bánh xe, nói: “Trọng lượng không nhẹ, vẫn còn mới, có thể là của Hoa Hải Đường. Đi tìm dọc theo dấu vết này thử xem.”
Dung Phỉ nhướng mày, gật đầu.
Hai người dùng cành cây gạt lá vàng trên đất, theo vết bánh xe đi về phía trước.
Đi không bao lâu, ở trong cánh rừng dày đặc ở phía trước, hai người chợt phát hiện một điểm sáng, hình như là ánh lửa.
“Có người?” Dung Phỉ khẽ nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cố Kinh Hàn lắc đầu, vài lá bùa chú rơi xuống lòng bàn tay. Dung Phỉ hiểu ý, một tay cầm lấy bùa chú, một tay rút súng lên đạn.
Mặc kệ có phải là người hay không thì cũng phải cẩn thận trước tiên.
Chậm rãi tới gần, điểm sáng này càng lúc càng rõ.
Cố Kinh Hàn nhìn ra được đó là ánh lửa, có người đốt lửa trại ở một khoảng đất trống trong rừng.
Lửa trại bập bùng, thấp thoáng soi sáng hình dáng ba chiếc xe ngựa đậu xung quanh. Nhưng xe ngựa hình như trống rỗng, không có người.
Càng ngày càng gần, lúc hai người sắp đến thì chợt nghe thấy tiếng hí du dương réo rắt.
“Mặt trăng chuyển mình nhô lên từ hải đảo, thấy thỏ ngọc, song thỏ ngọc lại sớm thăng về Đông…”
Cùng với điệu hát ngân vang, giữa ánh lửa tỏa sáng, láng máng có bóng người lay động.
Dung Phỉ ngớ ra, đồng tử thu nhỏ lại, ngón tay đè lên cò súng, khóe miệng kéo lên một nụ cười khẽ, nói: “Hoa Hải Đường sẽ không thảnh thơi đến mức nửa đêm chạy vào núi để hát hí khúc đấy chứ?”
Nói xong, hai người đã đi đến gần, cúi người núp sau một chiếc xe ngựa, nhìn ra mảnh đất trống.
Giữa mảnh đất trống có đốt lửa trại, ban nãy cách khá xa nên không thấy rõ, lúc này nhìn gần thì ánh lửa kia lại có màu xám trắng âm u lạnh lẽo, lấp lóe sắc xanh biếc, nào có giống với một ngọn lửa bình thường.
Ánh lửa âm u quỷ dị bùng lên, rọi sáng vài bóng người đang trong tư thế hát hí khúc.
Những người nọ mặc đồ hí kịch, mặt trang điểm, ê a biểu diễn, bên cạnh có vài người ngồi kéo đàn, đệm khúc.
Còn có vài người ngồi vây quanh đống lửa, hình như đang nướng thứ gì đó, một mùi khét là lạ khuếch tán trong không khí.
Trông như là một bữa tiệc tối tự tiêu khiển.
“Mùi gì vậy…” Sắc mặt Dung Phỉ rất khó coi.
Cố Kinh Hàn đưa tay che lại miệng mũi của Dung Phỉ, hương lạnh xua tan mùi lạ khiến cho sắc mặt Dung Phỉ dịu đi không ít. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Cố Kinh Hàn lại làm cho sắc mặt Dung Phỉ cứng đờ.
“Mùi này… là mùi thịt người.”
Tại lầu hai khách sạn, Dung Phỉ mở rộng chân dài, dựa vào ghế, một bên rót hai chén trà thông cổ, một bên nhíu mày ngạc nhiên nói, “Một gánh hát nhiều người sống sờ sờ như vậy, làm sao có thể biến mất không ai hay biết được chứ?”
Trên người Cố Kinh Hàn còn mang theo một luồng khí lạnh bên ngoài, cổ áo được hắn kéo hơi lỏng, tăng thêm vài nét phóng khoáng.
Sau khi cơm nước xong, hắn lập tức bảo Dung thiếu gia mệt mỏi không thôi về khách sạn ngủ trưa trước, còn mình thì đi một chuyến đến gia đình mời gánh hát đến biểu diễn.
“Có lời đồn rằng Ninh Vân An lo lắng lão gia nhà nọ vừa ý mình nên vội vàng bỏ trốn.” Cố Kinh Hàn nhàn nhạt nói, “Cũng có người nói từng tận mắt nhìn thấy một đoàn người Hoa Hải Đường đi vào núi, không hề đi đường khác.”
“Từ trấn Trường Thanh đến trấn này chỉ có một con đường, chính là con đường xuyên núi vắng vẻ chúng ta từng đi, không thể đổi đường giữa chừng được.”
Cố Kinh Hàn phân tích.
“Trong ngọn núi đó có gì quái lạ chăng?” Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn chìm vào suy nghĩ, cau mày nói.
Cậu đẩy một chén trà nóng khác đến trước mặt Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn không nhận lấy mà lại chìa tay bắt lấy tay Dung Phỉ, đưa chén trà đến bên môi.
“Sao tay em lạnh vậy.”
Cố Kinh Hàn nhấp một ngụm trà nóng, hôn lên đầu ngón tay Dung Phỉ, sau đó đặt chén trà xuống, dùng tay mình bọc lấy hai tay Dung Phỉ, rồi mới nói tiếp, “Là trong núi có chuyện quái lạ.”
Dung thiếu gia giỏi nhất là được voi đòi tiên.
Tay được sưởi ấm, người cũng nhích tới, chóp mũi lành lạnh cọ vào cổ áo trong của Cố Kinh Hàn, giọng nói lười nhác có hơi khó hiểu: “Núi?”
“Núi Loan là một ngọn núi hoang,” Cố Kinh Hàn nói, “Chiếu theo lẽ thường phải là nơi cây cỏ không thể sinh sôi, sức sống yếu ớt. Nhưng hôm nay chúng ta đi ngang qua, anh lại không cảm thấy núi Loan đã khô cằn.”
“Mình lên núi xem thử đi?” Dung Phỉ đề nghị.
Cố Kinh Hàn cũng có ý định này. Lúc trưa, bọn họ chỉ cưỡi ngựa xem hoa đi ngang qua nên không để ý, nhưng hiện tại xem ra có lẽ ngọn núi này có chút kỳ lạ.
“Nghỉ thêm hai canh giờ nữa.”
Cố Kinh Hàn ôm Dung Phỉ vào lòng, “Đêm nay giờ Tý (11h-1h đêm), chúng ta sẽ lên núi. Nếu như có âm quỷ cổ quái thì lúc nửa đêm là rõ nhất.”
Dung Phỉ đáp một tiếng, rồi cùng Cố Kinh Hàn chạy về giường, nhanh nhẹn cởi đồ đắp chăn, tay chân quấn quýt, hôn nhau một lúc.
Cơn buồn ngủ tràn lan trong mắt Dung Phỉ, Dung Phỉ ngáp một cái, nói: “Em phát hiện em ngủ càng lúc càng dài, hình như ăn cũng càng ngày càng nhiều…”
“Em thai nghén ngủ nhiều là đúng rồi.”
Cố Kinh Hàn bóp bóp eo Dung Phỉ, ý cười xẹt qua trong mắt, “Nói không chừng em đang mang thai cá nhỏ của anh rồi.”
“Anh nói linh tinh gì đó,” Dung Phỉ lười nhác cười chê, “Em còn chưa ăn “cá nhỏ” của anh vào thật đây này, lấy gì mà sinh cho anh hả…”
Nói xong, đầu gối càn rỡ đè lên chỗ nọ của Cố Kinh Hàn, bóng gió mười phần.
Cố Kinh Hàn vỗ một cái vào eo Dung Phỉ, rồi nhấc tay Dung Phỉ lên, bắt mạch cho cậu.
Cá nhỏ gì đó chỉ là nói giỡn, nhưng Dung Phỉ cảm thấy không khỏe đã làm Cố Kinh Hàn thấy căng thẳng, có chút lo lắng.
Đầu ngón tay ấn nhẹ lên cổ tay, sắc mặt của Cố Kinh Hàn không thay đổi, nhưng đồng tử hơi co lại.
Không có mạch đập? Làm sao có chuyện này được!
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên Cố Kinh Hàn bắt mạch cho Dung Phỉ, nhưng không tìm được mạch đập thì lại là lần đầu tiên. Không hề có phản ứng, không hề đập, ngoại trừ hơi thở quen thuộc kề bên thì cơ thể Dung Phỉ gần như không khác gì với người chết.
“Sao vậy anh?”
Dung Phỉ nhạy bén nhận ra biểu hiện khác lạ của Cố Kinh Hàn.
Các đầu ngón tay dần dần cảm nhận được nhịp đập cải tử hoàn sinh.
Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ, chạm vào đôi môi man mát của cậu, “Hỉ mạch, chúc mừng Dung thiếu gia, có tin mừng quý tử rồi.”
“Được đó, hầu hạ bổn thiếu gia ăn uống thôi, hôm nay em ăn thịt người!” Dung Phỉ vươn người đè Cố Kinh Hàn, mỉm cười cắn hắn.
Cố Kinh Hàn ôm Dung Phỉ, chìu theo Dung Phỉ lăn qua lăn lại, chờ cho Dung Phỉ mệt mỏi mơ màng chìm vào giấc ngủ, hắn mới giở lại trò cũ, dán bùa định thần cho cậu, rồi trở người xuống giường.
Cố Kinh Hàn mở vali mang theo bên người, lấy ra vài lá bùa chú trông rất cũ kỹ.
Hắn nhìn một lúc, chọn ra năm lá, rồi trở lại bên giường, dán năm lá bùa chú lên ấn đường và tay chân của Dung Phỉ, tiếp đó hai tay kết ấn, vỗ vào ngực Dung Phỉ.
Năm chữ Triện màu vàng trên năm lá bùa sáng lên, bắn về phía ngực Dung Phỉ, gặp nhau tại một chỗ.
Ánh vàng rực rỡ.
Năm lá bùa chú không lửa tự cháy, hóa thành tro bụi, Dung Phỉ bị dán bùa không hề bị tổn thương.
Đây là bùa cổ đặc biệt được Cố Kinh Hàn lấy từ một đạo quán cổ lúc vừa mới xuống núi, nghe nói có thể nhìn trộm thiên cơ và vận mệnh, quan sát âm dương bách bệnh.
Than tro rải rác, nơi ánh sáng vàng tụ lại trên lồng ngực Dung Phỉ đột nhiên xuất hiện một cụm chữ nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng ảm đạm.
Công đức kim thân.
Cố Kinh Hàn đớ người, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy cụm chữ nhỏ chợt hóa thành một ngọn lửa rồi vọt về phía hắn. Cố Kinh Hàn không kịp tránh, bị ngọn lửa tấn công trực diện, trên ngực bỗng nhiên nóng hổi, lại nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xuất hiện ở trước mắt.
Lần này không phải cụm chữ nhỏ mang theo ánh sáng vàng như Dung Phỉ, mà là một hàng chữ Triện đen kịt pha chút sắc đỏ, giống như máu đông đặc, lửa nghiệp phừng lên.
“Tội nhân tam thế?”
Hàng chữ nhỏ biến mất, cùng lúc đó, giọng nói của chữ Giả vang lên ở phía sau lưng Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn quay đầu, lập tức nhìn thấy chữ Giả hứng thú cười nói: “Tấm bùa này thú vị nhỉ. Có điều, ta khuyên ngươi sau này ít dùng đi, thiên cơ không thể tiết lộ… Thiên ý khó dò, tuyệt đối đừng theo gót một vài người nào đó.”
Không để ý lời nói giống thật mà là giả của chữ Giả, Cố Kinh Hàn sờ lên ngực và mạch cổ của Dung Phỉ, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn bình thường thì vẻ mặt cứng ngắc mới dần trở lại bình thường.
Người công đức kim thân quả thật có dị thường.
Như Nghiêm Tử Kỳ không còn tim nhưng vẫn có thể sống tiếp, Dung Phỉ thỉnh thoảng không có mạch đập dường như cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Thế nhưng, tướng mạo của Dung Phỉ tuyệt đối không phải là tướng mạo của người đại công đức, làm sao sẽ có công đức kim thân ngàn năm khó gặp như vậy? Ngày trước, sư phụ hắn chọn cho hắn cuộc hôn nhân này là vì tính ra được công đức kim thân của Dung Phỉ, muốn từ đó tìm kiếm một con đường sống cho hắn ư?
Cố Kinh Hàn vốn chỉ muốn nhìn xem Dung Phỉ có mắc bệnh gì không, nào ngờ lại được kết quả như thế này, nhất thời có thêm suy đoán sâu hơn đối với tờ giấy kết hôn quái lạ kia.
Chữ Giả thấy Cố Kinh Hàn không để ý tới mình, thong thả bước đến bên giường, nói: “Ngươi nghiệp chướng quấn người, âm khí quá nặng, tựa chết tựa sống, người khác chắc chắn không chịu nổi việc ở gần ngươi, nhưng công đức kim thân thì khác. Nhìn hai ngươi như sơn như keo nhưng vẫn còn là đồng tử đúng không? Chẳng có chuyện gì đâu, làm đi, cậu ta sẽ chịu được.”
Cố Kinh Hàn chỉnh lại góc chăn cho Dung Phỉ, thấp giọng nói: “Ngươi biết được bao nhiêu?”
Chữ Giả hiểu rõ hắn đang hỏi cái gì, lắc đầu nói: “Không nhiều. Ta chỉ là người thứ hai.”
Nói xong câu nói kỳ quái này, chữ Giả lập tức đổi đề tài, phất tay áo đạo bào, nói: “Các ngươi tìm được manh mối của Vân Chương rồi hả? Trên người ngươi… có một chút mùi của y.”
Cố Kinh Hàn biết không cạy được miệng chữ Giả, thế nên không hỏi nữa, tiện tay ném chiếc chìa khóa có mảnh vỡ âm dương điệp cho chữ Giả.
Chữ Giả tiếp lấy chìa khóa, vừa liếc nhìn, một tia khác lạ khó mà nhận ra xẹt qua đáy mắt, nói: “Đúng là mảnh vỡ của âm dương điệp. Năm đó, ta nhìn Vân Chương hồn phi phách tán ở trước mặt ta, tim đau như cắt, không quan tâm đến mấy mảnh vỡ kia mà trực tiếp rời khỏi Vân gia. Xem ra, những mảnh vỡ này vẫn chưa lạc mất, vẫn còn ở đây.”
Cố Kinh Hàn lời ít ý nhiều nói lại nguồn gốc của mảnh vỡ.
Chữ Giả cau mày nói: “Người chắc chắn sẽ không biến mất vô duyên vô cớ, núi Loan… Tại sao trước đây ta không nhớ rõ kế bên núi Trường Thanh có ngọn núi này nhỉ?”
Tung bay tại chỗ trong chốc lát, chữ Giả nói: “Đi xem thử cũng được, có điều giờ Tý là lúc âm khí nặng nhất, ta không ra được, ngươi phong ấn ta lại đi, có việc thì gọi.”
Cố Kinh Hàn không phản đối, theo lời dùng huyết khế phong ấn chữ Giả vào trong hũ tro.
Giờ Tý âm thịnh dương suy, nếu đại quỷ như chữ Giả xuất hiện bên ngoài, chỉ cần một chút mùi là sẽ dẫn tới si mị võng lượng, nối liền không dứt, tăng thêm phiền phức. Chủ yếu nhất là tu vi của chữ Giả không cao thâm như chữ Lâm, lại còn thích ngưng tụ thành hình bay qua bay lại, quá dễ gây chú ý.
Phong ấn hũ tro xong, Cố Kinh Hàn lại lấy đậu chu sa ra vẽ một ít bùa chú.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị kỹ càng thì đã là giờ Hợi (9h-11h đêm), Cố Kinh Hàn đào Dung Phỉ lên, hai người nhẹ nhàng ra khỏi khách sạn, rời khỏi trấn, tiến vào núi Loan.
Mới đầu, hai người tìm kiếm trên con đường núi nằm xuôi theo trấn Trường Thanh thông đến trấn nhỏ này, Cố Kinh Hàn nâng la bàn quan trắc trong tay, Dung Phỉ cảnh giác bốn phía.
Nhưng đi tìm một đường mà không thu hoạch được gì. Núi Loan nhìn như một ngọn núi bình thường, con đường này cũng chỉ là một con đường bình thường không có gì lạ.
“Đi vào sâu hơn thử xem?” Dung Phỉ đề nghị.
Cố Kinh Hàn gật đầu. Bên ngoài không có phát hiện, có lẽ phải đi sâu vào núi.
Tuy núi Loan không giống với núi Trường Thanh với phần lớn cây cối xanh tươi bốn mùa, nhưng cây cối ở đây vẫn được coi là sum suê.
Lúc này đang vào cuối thu, cành lá khô héo, lá vàng bay lả tả. Lá vàng trải đầy mặt đất, mỗi một bước đi sẽ phát ra tiếng giòn giã khe khẽ, đã quấy nhiễu rất nhiều chim muông tiềm hành trong đêm tối.
Hai người đi xuyên rừng, đi chưa được bao lâu, Dung Phỉ chợt dừng bước.
“Chờ đã.”
Dung Phỉ thấp giọng nói, hạ đèn dầu trong tay xuống mặt đất, dùng chân gạt đi lớp lá vàng, lớp đất bên dưới lộ ra, “Vết bánh xe.”
Cố Kinh Hàn nhìn lại, trên lớp đất được lá vàng che đậy có một vết bánh xe ngựa rất sâu.
“Ngày hôm qua có mưa, để lại dấu vết là chuyện bình thường.”
Dung Phỉ nhìn chằm chằm vào dấu bánh xe này, nói: “Có điều vừa nãy chúng ta kiểm tra đường lớn, ven đường cũng không có dấu bánh xe hướng vào trong núi. Chẳng nhẽ xe này bay vào?”
Cố Kinh Hàn cúi người sờ dấu bánh xe, nói: “Trọng lượng không nhẹ, vẫn còn mới, có thể là của Hoa Hải Đường. Đi tìm dọc theo dấu vết này thử xem.”
Dung Phỉ nhướng mày, gật đầu.
Hai người dùng cành cây gạt lá vàng trên đất, theo vết bánh xe đi về phía trước.
Đi không bao lâu, ở trong cánh rừng dày đặc ở phía trước, hai người chợt phát hiện một điểm sáng, hình như là ánh lửa.
“Có người?” Dung Phỉ khẽ nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cố Kinh Hàn lắc đầu, vài lá bùa chú rơi xuống lòng bàn tay. Dung Phỉ hiểu ý, một tay cầm lấy bùa chú, một tay rút súng lên đạn.
Mặc kệ có phải là người hay không thì cũng phải cẩn thận trước tiên.
Chậm rãi tới gần, điểm sáng này càng lúc càng rõ.
Cố Kinh Hàn nhìn ra được đó là ánh lửa, có người đốt lửa trại ở một khoảng đất trống trong rừng.
Lửa trại bập bùng, thấp thoáng soi sáng hình dáng ba chiếc xe ngựa đậu xung quanh. Nhưng xe ngựa hình như trống rỗng, không có người.
Càng ngày càng gần, lúc hai người sắp đến thì chợt nghe thấy tiếng hí du dương réo rắt.
“Mặt trăng chuyển mình nhô lên từ hải đảo, thấy thỏ ngọc, song thỏ ngọc lại sớm thăng về Đông…”
Cùng với điệu hát ngân vang, giữa ánh lửa tỏa sáng, láng máng có bóng người lay động.
Dung Phỉ ngớ ra, đồng tử thu nhỏ lại, ngón tay đè lên cò súng, khóe miệng kéo lên một nụ cười khẽ, nói: “Hoa Hải Đường sẽ không thảnh thơi đến mức nửa đêm chạy vào núi để hát hí khúc đấy chứ?”
Nói xong, hai người đã đi đến gần, cúi người núp sau một chiếc xe ngựa, nhìn ra mảnh đất trống.
Giữa mảnh đất trống có đốt lửa trại, ban nãy cách khá xa nên không thấy rõ, lúc này nhìn gần thì ánh lửa kia lại có màu xám trắng âm u lạnh lẽo, lấp lóe sắc xanh biếc, nào có giống với một ngọn lửa bình thường.
Ánh lửa âm u quỷ dị bùng lên, rọi sáng vài bóng người đang trong tư thế hát hí khúc.
Những người nọ mặc đồ hí kịch, mặt trang điểm, ê a biểu diễn, bên cạnh có vài người ngồi kéo đàn, đệm khúc.
Còn có vài người ngồi vây quanh đống lửa, hình như đang nướng thứ gì đó, một mùi khét là lạ khuếch tán trong không khí.
Trông như là một bữa tiệc tối tự tiêu khiển.
“Mùi gì vậy…” Sắc mặt Dung Phỉ rất khó coi.
Cố Kinh Hàn đưa tay che lại miệng mũi của Dung Phỉ, hương lạnh xua tan mùi lạ khiến cho sắc mặt Dung Phỉ dịu đi không ít. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Cố Kinh Hàn lại làm cho sắc mặt Dung Phỉ cứng đờ.
“Mùi này… là mùi thịt người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook