Dân Quốc Yêu Đạo
-
Chương 3: Đầu mối
"Ồ, đến xem vợ của ngươi rồi hả?"
Trong phòng ngủ, Cố Kinh Hàn vừa mới cởi áo khoác tây trang, nới lỏng cổ áo, đã nghe thấy giọng nói già nua và sắc bén truyền ra từ trong hộp gỗ đặt trên bàn, chà chà nói: "Nhìn ánh mắt kìa, tiểu tử ngươi trúng tiếng sét ái tình thật rồi. Mới gặp nhau lần đầu mà yêu ngay rồi hả? Này, hỏi ngươi đấy hũ nút, sao không nói gì đi?"
"Ông thích chú cấm nói lắm phải không?" Cố Kinh Hàn nhìn hộp gỗ.
Vì để hôm nay có tinh thần tốt, đêm qua, Cố Kinh Hàn đã hạ chú cấm nói cho cái hũ tro rộn ràng này, song tro xương quá mạnh nên chỉ có thể áp chế một đêm.
"Nói không lại lão phu thì mưu toan dùng vũ lực để khuất phục lão phu à... được rồi," giọng nói kia vội ho một tiếng, "Nói chuyện chính, ngươi định lúc nào mang ta ra ngoài?"
Cố Kinh Hàn ngồi trên ghế, giơ tay mở hộp gỗ, lấy ra hũ tro bốc lên khói đen duy nhất.
Chín hũ tro nằm bên trong hộp về cơ bản không khác gì nhau, đều là hũ gốm màu trắng ngà, chỉ có chữ khắc trên nắp hộp là không giống.
Đêm hôm qua nhìn không rõ ràng, nhưng lúc này đang là ban ngày, có thể thấy rõ trên nắp của chín hũ tro này chia ra khắc "Cửu Tự chân ngôn" của Đạo gia, lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành.
"Ngày mai."
Cố Kinh Hàn móc ra một lá bùa, dùng ngón cái bấm vào ngón trỏ, nặn ra chút máu, vẽ bùa lên lá bùa trống không.
Cố Kinh Hàn dán bùa máu lên nắp hũ tro có chữ "Lâm", khói đen lập tức tiêu tán, hũ tro đột nhiên rút nhỏ, biến thành kích thước của một lọ thuốc hít.
"Ôi, hương vị máu này... lão phu đã uống qua máu của rất nhiều người, trong đó máu của ngươi là ngon nhất, có điều, máu ngươi rơi vào người cũng đau quá đó, hít..." Hũ tro chữ Lâm hít vài hơi lạnh, lẩm bẩm vài câu, lại nói, "Tiểu tử, vợ của ngươi trông thế nào, nói lão phu nghe một chút, để lão phu chỉ ngươi vài chiêu, nhìn ngươi là biết không biết cách dỗ vợ, sau này phải quỳ ván giặt thường xuyên rồi..."
Cố Kinh Hàn niêm phong những hủ tro còn lại trong hộp gỗ một lần nữa, vừa dán bùa, vừa suy nghĩ, trầm giọng nói: "Cậu ấy rất đáng yêu."
Hộp chữ Lâm tắt tiếng, lập tức biến thành tiếng cười cổ quái: "Ha ha ha, tiểu tử, song đồng âm dương của ngươi chưa đóng kỹ hả, có phải âm khí quá thịnh ảnh hưởng đến mắt hay không? Vợ của ngươi không phải là một tên đàn ông cưỡi ngựa bắn súng sao? Bộ ngươi tưởng là một cô bé hả?"
Cố Kinh Hàn không để ý tới ông ta, che lại lỗ tai, khoanh chân ngồi thiền.
Tu tập Đạo pháp không phải là chuyện thú vị gì cho cam, ngày qua ngày khô khan lặp lại, tích tụ kết tủa.
Cố Kinh Hàn có song đồng âm dương từ bé, có thể nói là thiên tư tuyệt hảo, nhưng cũng vì nó mà dẫn đến hắn tuổi nhỏ mắc bệnh triền miên, thường va quỷ trúng tà, trong cơ thể tích tụ rất nhiều khí âm hàn, cản trở việc tu hành.
Vì thế, mỗi khi rảnh rỗi, Cố Kinh Hàn sẽ ngồi thiền tu luyện, hóa giải luồng âm khí này.
Ngoại trừ biện pháp dày công này thì còn có một biện pháp có hiệu quả ngay lập tức, đó chính là chuyển luồng âm khí này sang người người khác, thay hắn nhận lấy.
Nhưng không phải ai cũng chịu đựng được loại âm khí này, phần lớn có lẽ chỉ nhận được một chút rồi liền rời bỏ nhân gian. Hơn nữa, Cố Kinh Hàn đã sớm quen với loại đau đớn gặm nuốt này, không muốn làm hại người khác.
Trên đường xuống lầu dùng cơm tối.
Tiết Bình đã nhận được tin từ Dung gia, trên mặt buồn vui khó lường, nói với Cố Kinh Hàn: "Hôm nay, Dung gia phái người đến đưa tin, năm ngày sau, Dung phu nhân và Dung thiếu gia sẽ đích thân đến nhà cầu hôn."
Cố Kinh Hàn không hề ngạc nhiên, "Dung gia chủ và Dung phu nhân hẳn có biết trước chuyện hôn ước."
Sáng sớm, trước khi ra cửa, hắn đã coi một quẻ, quẻ cho thấy chuyến đi đến Dung phủ của hắn, không gặp mặt Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân là chuyện hữu ý, hôn ước này, hắn chỉ cần cái gật đầu của Dung Phỉ.
Đã như thế, tổng thể có thể suy đoán toàn bộ Dung gia chỉ có Dung Phỉ là chẳng hay biết gì, Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân không biết nên mở miệng với Dung Phỉ như thế nào, bèn nhờ Cố Kinh Hàn hắn tự mình đến nói rõ.
Thực ra, Dung gia chủ và Dung phu nhân rốt cuộc có ý gì, Cố Kinh Hàn không để ý cho lắm. Hắn luôn đi theo con tim, hành động tùy mình, không kể được mất.
Nhớ lại ánh mắt trợn trừng giận dữ tựa như hoa đào đỏ kề mặt nước khoe sắc rực rỡ của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng về chuyện hôm nay.
Tiết Bình nói: "Cha con đến Bắc Bình rồi, ở lại nhà của cô con, hôm nay đã trễ, ngày mai mẹ sẽ gửi điện báo, nói cho ông ấy biết đôi chút, dù sao... con là đại thiếu gia của Cố gia."
Chuyện đã đến nước này, nhiều lời vô ích, Tiết Bình cũng chỉ có thể chấp nhận.
Bà chỉ hi vọng Cố Nguyên Phong đừng đuổi con trai ra khỏi nhà trong cơn tức giận một lần nữa.
Mỗi người mỗi nhà, mỗi người mỗi ý.
Chính là một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, trời hơi âm u, không có nắng.
Cố Kinh Hàn vừa bước ra khỏi cửa biệt thự Cố gia, bất ngờ đối diện với một đôi mắt lười nhác hé mở.
Đuôi lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, có hơi ngạc nhiên. Vốn nghĩ rằng dựa theo tính tình của Dung thiếu gia, lần gặp mặt tiếp theo hẳn là ngày đến hỏi cưới. Nào ngờ gặp lại nhau nhanh như vậy.
Dung Phỉ ngồi bên trong xe, vô cùng chán nản mà nghịch súng.
Sáng ngày hôm qua, cậu ăn một vố của Cố Kinh Hàn, vốn định trả thù ngay buổi chiều, thế nào lại nghe được tin Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân đã về đến nhà.
Chuyện kết hôn, chỉ có cậu mơ mơ màng màng.
Căn cứ theo lời giải thích của cha đẻ thổ phỉ, vị sư phụ của Cố đại thiếu là một cao nhân có bản lĩnh.
Dung Bồi Tĩnh đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có con, vợ lẽ thì không ai có động tĩnh, thử qua mọi biện pháp nhưng cũng không có hiệu quả, có người nói mệnh của ông là đoạn tử tuyệt tôn. Một ngày nọ, Dung Bồi Tĩnh gặp một vị lão đạo sĩ, lão đạo này nói có thể cho Dung Bồi Tĩnh một đứa con trai, ra đời lúc chính ngọ, nặng sáu cân ba lượng (khoảng 3,5kg), một đời phú quý. Nhưng để báo đáp lại, phải ký kết hôn ước, nội trong hai mươi ba năm, kết hôn với đồ đệ của ông ta.
Khi đó, Dung Bồi Tĩnh đã nản lòng thoái chí, bèn lấy ngựa chết làm ngựa sống mà đồng ý.
Kết quả một năm sau, Dung phu nhân thật sự mang thai.
Dung Phỉ ra đời vào một ngày giữa trưa của hơn chín tháng sau, nặng sáu cân ba lượng, không kém một chút.
Bởi thế, Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân không thể không tin chuyện tà ma này. Sau đó, bọn họ cho người dò la Cố Kinh Hàn, người trùng tên không nhiều nên rất nhanh đã xác định được Cố đại thiếu gia.
Cố đại thiếu thời niên thiếu rất quỷ dị, làm cho Dung Bồi Tĩnh cảm thấy việc này càng thêm kỳ lạ, không thể nuốt lời. Nhưng về sau, Cố Kinh Hàn đi xa, trong một thời gian dài, không có ai nhắc đến việc này, thế là Dung gia chủ quên bẵng luôn.
Vì thế, khi tin tức Cố Kinh Hàn về nước được chuyển tới bàn làm việc, Dung Bồi Tĩnh vô cùng luống cuống.
Kỳ hạn hôn ước sắp tới, Dung Bồi Tĩnh đoán được Cố Kinh Hàn sẽ đến nhà.
Chỉ là, đối với việc phải báo cho con trai chuyện cưới một người đàn ông làm vợ, Dung gia chủ thật sự không mở miệng nổi, bèn 36 kế chạy là thượng sách, dẫn theo Dung phu nhân trốn khỏi nhà.
Chờ Cố Kinh Hàn chọc thủng chuyện, chịu hết lửa đạn, vợ chồng Dung Bồi Tĩnh mới quay về Dung gia, nói vuốt đuôi* an ủi con trai.
*Nói vuốt đuôi ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Dung Phỉ cũng từng muốn hủy hôn ước, nhưng mỗi lần muốn mở miệng, liền cảm thấy có một luồng khí lạnh như có như không vờn quanh người, gương mặt lạnh lùng, đẹp trai và thoát tục kia in sâu trong đầu, không gạt đi được.
Cả người chán nản được Dung Bồi Tĩnh lừa cho vài khẩu súng tốt, Dung thiếu gia trằn trọc một đêm, ngày chưa sáng, đã lái xe đến trước cửa biệt thự Cố gia.
Ánh mắt dừng lại chốc lát trên người Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ thu tầm mắt lại: "Lên xe."
Cố Kinh Hàn đi tới gần, kéo cửa xe bên phía Dung Phỉ đang ngồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dung Phỉ, bình thản nói: "Ngủ một giấc đi, tôi lái cho."
Dung Phỉ mỉm cười, lia mắt nhìn Cố Kinh Hàn, xuống xe, chĩa khẩu súng trong tay vào ngực hắn, tràn ngập ý tứ dọa dẫm, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không đâu vào đâu: "Đi dùng cơm trước."
Ô tô khởi động.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe, rọi lên gương mặt có hơi mệt mỏi của Dung Phỉ.
Cậu không ngủ, chỉ khép hờ mắt suy nghĩ, khuỷu tay chống bên mép cửa xe, tay nâng cằm, hờ hững nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cố Kinh Hàn nhớ tới nghi hoặc lúc ra cửa, nhân tiện hỏi: "Sao hôm nay Dung thiếu lại đến?"
Mặt Dung Phỉ cứng đờ, không nghĩ Cố Kinh Hàn sẽ hỏi việc này. Cậu cũng không thể nói đêm qua không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều là tiểu mỹ nhân nhà anh, cho nên đến nhìn một chút cho đỡ thèm?
Kết quả, Dung thiếu gia quyết định ném cho Dung phu nhân: "Nghe nói anh mới về nước phải không? Mẹ tôi bảo tôi dẫn anh đi dạo Hải thành."
Giọng điệu của Cố Kinh Hàn không chút dậy sóng, nói: "Chứ không phải nhớ tôi hả?"
Mắt trần có thể nhìn thấy mặt của Dung thiếu gia trát một lớp phấn đỏ.
Cố Kinh Hàn quét mắt nhìn lỗ tai đỏ ửng của cậu, vui sướng không thể tả.
Từ hôm qua, sau khi được trải nghiệm bộ dáng trở mặt tức giận của Dung thiếu gia, hắn giống như phát hiện ra một loại pháp thuật mới, không khống chế muốn thử thêm vài lần, gặp lại dáng vẻ xấu hổ tức giận, duỗi móng vuốt ra cào hắn.
"Việc này rất bình thường."
Cố Kinh Hàn giải thích, "Tro bùa hôm qua có dính mùi của tôi, để xóa đi ký hiệu của hồ yêu, tôi đã dẫn nó vào trong cơ thể cậu, tự nhiên có mùi sót lại, hoặc nhiều hoặc ít, sẽ có chút ảnh hưởng."
Sắc mặt Dung Phỉ chuyển biến tốt đẹp, cậu nhìn Cố Kinh Hàn một chút: "Trên người tôi dính mùi hồ ly tinh thật hả?"
"Có, nhưng không nặng." Cố Kính Hàn nói, "Hẳn là cậu và nó có gặp nhau, nhưng không có tiếp xúc cơ thể."
Dung Phỉ trầm mặc chốc lát, nói: "Dùng bữa xong, trước đi một chuyến đến Cẩn Ngọc hiên chỗ con hào. Mấy này nay, tôi không có tiếp xúc với người ngoài nào cả, chỉ theo mẹ đi mua ngọc một lần. Nếu thật sự có yêu ma quỷ quái thì sợ là mẹ tôi cũng dính phải. Hôm nay, anh có rỗi thì hãy theo tôi về Dung gia một chuyến, bọn họ... ừm, muốn gặp anh."
Năng lực mở to mắt nói nhảm có được nhờ lăn lộn trong ổ cướp hình như đã được chiết khấu trước mặt Cố đại thiếu, Dung Phỉ rủ mắt xuống như che đậy.
"Được." Cố Kinh Hàn không nghe ra khác lạ, đáp một tiếng, liền dừng xe.
Cố Kinh Hàn chọn chỗ dùng cơm là Đức Phúc cư nổi tiếng ở Hải thành, bánh bao súp thịt cua là món tuyệt vời nhất.
Sáng sớm, khách vẫn chưa đến nhiều, hai người đi vào nhà hàng, Cố Kinh Hàn lia mắt nhìn bảng menu, chỉ gọi hai xửng bánh bao súp và một bát sữa đậu nành nóng.
Dung Phỉ có hơi ngạc nhiên: "Anh cũng thích bánh bao của Đức Phúc cư sao? Hai xửng ít quá, không đủ cho tôi với anh đâu, gọi thêm một phần đi."
"Không cần," Cố Kinh Hàn vừa châm trà, vừa nói, "Tôi ăn rồi."
Dung Phỉ nghe vậy, nhíu mày: "Anh biết tôi thích ăn à?"
"Ừ," Cố Kinh Hàn lạnh nhạt nói, "Ngày hôm qua, trên người cậu có mùi bánh bao."
Đôi mắt đào hoa của Dung Phỉ cong lên, không nhịn cười được: "Anh thuộc giống cún ấy nhỉ, Cố Kinh Hàn. Sao mà cái gì anh cũng ngửi được thế?" Cậu nghiêng người cười, hơi áp tới gần, "Vậy giờ anh ngửi xem hôm nay tôi có mùi gì đây?"
Cố Kinh Hàn đỡ lấy cái eo đang áp sát của Dung Phỉ, không chút nghĩ ngợi nói: "Không cần ngửi, là mùi của tôi."
Không nói thì thôi, vừa nói ra Dung Phỉ liền cảm thấy hương vị lạnh lẽo như băng như tuyết trong hơi thở này lại tăng thêm vài phần, quấn mãi không rời, ám muội bộc phát, trói lại cả người cậu.
Bánh bao súp được bưng lên, Cố Kinh Hàn đưa cho Dung Phỉ một đĩa giấm, đĩa nhỏ còn chưa được đặt xuống đàng hoàng, đã nghe Dung Phỉ đột nhiên nói: "Sau khi kết hôn, tôi chắc chắn sẽ không cưới vợ bé."
Cố Kinh Hàn đỡ lấy đĩa giấm.
Giương mắt, Dung Phỉ đang lạnh lẽo nhìn hắn, giễu cợt: "Tôi thấy Cố đại thiếu đây mới là hồ ly tinh biến thành, nếu mà cưới thêm vợ bé thì chỉ sợ đám vợ bé của tôi chẳng đủ cho anh dụ dỗ, tôi cũng không muốn trên đầu chồng lớp nón xanh cao như hiệu buôn tây của Tô giới đâu."
Cố Kinh Hàn gật đầu tán thành: "Dung thiếu lo xa nghĩ rộng."
Dung Phỉ cười lạnh, thủ tiêu một đĩa giấm, cắn bánh bao súp.
Trong lúc Dung thiếu gia buồn lo vô cớ, đã chén sạch điểm tâm.
Cẩn Ngọc hiên cách Đức Phúc cư không xa, Dung Phỉ đề nghị đi bộ tiêu thực, hai người thong thả đi dọc theo con hào.
Trời vào thu, lá khô rụng, rơi trên mặt nước, nước chảy bèo trôi.
Con phố Lâm Thủy, quán nhỏ rải rác khắp nơi, cửa hiệu đông đúc, bảng quảng cáo tranh sơn dầu mỹ nhân da trắng như tuyết và cờ rượu bay phấp phới mọc lên san sát.
"Từng đến đây bao giờ chưa?" Dung Phỉ nghiêng đầu hỏi.
Hai người đi sóng vai, so sánh chiều cao, Cố Kinh Hàn phải hơi nghiêng đầu thì mới có thể tiến vào đôi mắt đào hoa sóng nước ẩn tình kia của Dung Phỉ, hắn lắc đầu nói: "Chưa từng."
Dung Phỉ không ngạc nhiên với đáp án này, cậu đã sớm biết thân thế của Cố Kinh Hàn. Đối với Cố Kinh Hàn mà nói, có lẽ Hải thành còn chẳng quen thuộc bằng nước Mỹ.
Có lẽ do ăn điểm tâm đến thư thái, Dung thiếu gia mắc bệnh hay quên nặng đã hoàn toàn ném vụ khiêu khích hôm qua của Cố Kinh Hàn ra sau đầu, vô cùng hào hứng giới thiệu khu phố này, đồ ăn ngon và đồ tốt, thuộc làu làu như lòng bàn tay, nghịch ngợm gây sự, không thiếu việc nào.
"Tôi sống ở đây từ bé, anh có thấy cái miếu thờ bên kia không? Hồi đó, lúc tôi mới học cưỡi ngựa nên chưa vững vàng, va hỏng non phân nửa. Còn chỗ đó nữa, đã từng là cửa hiệu ngũ cốc, bán bột gạo trộn cát, gian xảo cực kỳ, tôi tức không nhịn nổi, thưởng cho ông chủ bọn họ một bãi nước tiểu đồng tử..."
Không giống với Cố Kinh Hàn quanh năm bất biến, lãnh đạm ủ dột, lúc nói chuyện, Dung Phỉ hứng thú dạt dào, mặt mày sinh động, cằm hơi nâng, góc nâng có chút kiêu ngạo nhưng không khiến người ta chán ghét. Thỉnh thoảng, trong đôi mắt đen bóng sẽ lướt qua vài tia xảo quyệt, khóe môi cong cong, giống như một bức tranh phong lưu, tùy tiện, sống động đến cực điểm.
Sắc đen ngưng tụ dưới đáy mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn dần dần dịu xuống.
Hắn nhìn vẻ mặt của Dung Phỉ, hỏi: "Cậu thích nơi này à?"
Dung Phỉ hờ hững mỉm cười: "Cũng được. Hải thành có rất nhiều chỗ thú vị, chờ hôm nào lại dẫn anh đi chỗ khác dạo chơi một chút..."
Khi hai người đang nói chuyện, đã quẹo vào một con đường khác.
Đi tiếp không bao lâu, bên bờ sông phía trước truyền đến tiếng ồn ào, có rất nhiều người tụ tập ở đó, một cảnh sát mặc đồng phục bước đến, rẽ đám đông đi vào: "Tránh đường, tránh đường! Người chết có gì đáng xem chứ!"
"Chuyện gì thế này..."
"Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, người ta có chết tử tế đâu!"
"Hôm qua, tôi thấy ông chủ Ngũ còn khỏe lắm mà, chẳng nhẽ ban đêm ra ngoài gặp phải quỷ nước..."
Đám người tản ra xa, khe khẽ bàn luận, không dám tới gần, ai ai cũng trông sợ hãi.
Cánh tay của Cố Kinh Hàn bị kéo lấy một hồi, xoay đầu, liền thấy Dung Phỉ bên cạnh nhíu mày, ánh mắt tối tăm nhìn chòng chọc vào chỗ bị đám đông vây kín, nói: "Nơi đó chính là Cẩn Ngọc hiên."
Trong phòng ngủ, Cố Kinh Hàn vừa mới cởi áo khoác tây trang, nới lỏng cổ áo, đã nghe thấy giọng nói già nua và sắc bén truyền ra từ trong hộp gỗ đặt trên bàn, chà chà nói: "Nhìn ánh mắt kìa, tiểu tử ngươi trúng tiếng sét ái tình thật rồi. Mới gặp nhau lần đầu mà yêu ngay rồi hả? Này, hỏi ngươi đấy hũ nút, sao không nói gì đi?"
"Ông thích chú cấm nói lắm phải không?" Cố Kinh Hàn nhìn hộp gỗ.
Vì để hôm nay có tinh thần tốt, đêm qua, Cố Kinh Hàn đã hạ chú cấm nói cho cái hũ tro rộn ràng này, song tro xương quá mạnh nên chỉ có thể áp chế một đêm.
"Nói không lại lão phu thì mưu toan dùng vũ lực để khuất phục lão phu à... được rồi," giọng nói kia vội ho một tiếng, "Nói chuyện chính, ngươi định lúc nào mang ta ra ngoài?"
Cố Kinh Hàn ngồi trên ghế, giơ tay mở hộp gỗ, lấy ra hũ tro bốc lên khói đen duy nhất.
Chín hũ tro nằm bên trong hộp về cơ bản không khác gì nhau, đều là hũ gốm màu trắng ngà, chỉ có chữ khắc trên nắp hộp là không giống.
Đêm hôm qua nhìn không rõ ràng, nhưng lúc này đang là ban ngày, có thể thấy rõ trên nắp của chín hũ tro này chia ra khắc "Cửu Tự chân ngôn" của Đạo gia, lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành.
"Ngày mai."
Cố Kinh Hàn móc ra một lá bùa, dùng ngón cái bấm vào ngón trỏ, nặn ra chút máu, vẽ bùa lên lá bùa trống không.
Cố Kinh Hàn dán bùa máu lên nắp hũ tro có chữ "Lâm", khói đen lập tức tiêu tán, hũ tro đột nhiên rút nhỏ, biến thành kích thước của một lọ thuốc hít.
"Ôi, hương vị máu này... lão phu đã uống qua máu của rất nhiều người, trong đó máu của ngươi là ngon nhất, có điều, máu ngươi rơi vào người cũng đau quá đó, hít..." Hũ tro chữ Lâm hít vài hơi lạnh, lẩm bẩm vài câu, lại nói, "Tiểu tử, vợ của ngươi trông thế nào, nói lão phu nghe một chút, để lão phu chỉ ngươi vài chiêu, nhìn ngươi là biết không biết cách dỗ vợ, sau này phải quỳ ván giặt thường xuyên rồi..."
Cố Kinh Hàn niêm phong những hủ tro còn lại trong hộp gỗ một lần nữa, vừa dán bùa, vừa suy nghĩ, trầm giọng nói: "Cậu ấy rất đáng yêu."
Hộp chữ Lâm tắt tiếng, lập tức biến thành tiếng cười cổ quái: "Ha ha ha, tiểu tử, song đồng âm dương của ngươi chưa đóng kỹ hả, có phải âm khí quá thịnh ảnh hưởng đến mắt hay không? Vợ của ngươi không phải là một tên đàn ông cưỡi ngựa bắn súng sao? Bộ ngươi tưởng là một cô bé hả?"
Cố Kinh Hàn không để ý tới ông ta, che lại lỗ tai, khoanh chân ngồi thiền.
Tu tập Đạo pháp không phải là chuyện thú vị gì cho cam, ngày qua ngày khô khan lặp lại, tích tụ kết tủa.
Cố Kinh Hàn có song đồng âm dương từ bé, có thể nói là thiên tư tuyệt hảo, nhưng cũng vì nó mà dẫn đến hắn tuổi nhỏ mắc bệnh triền miên, thường va quỷ trúng tà, trong cơ thể tích tụ rất nhiều khí âm hàn, cản trở việc tu hành.
Vì thế, mỗi khi rảnh rỗi, Cố Kinh Hàn sẽ ngồi thiền tu luyện, hóa giải luồng âm khí này.
Ngoại trừ biện pháp dày công này thì còn có một biện pháp có hiệu quả ngay lập tức, đó chính là chuyển luồng âm khí này sang người người khác, thay hắn nhận lấy.
Nhưng không phải ai cũng chịu đựng được loại âm khí này, phần lớn có lẽ chỉ nhận được một chút rồi liền rời bỏ nhân gian. Hơn nữa, Cố Kinh Hàn đã sớm quen với loại đau đớn gặm nuốt này, không muốn làm hại người khác.
Trên đường xuống lầu dùng cơm tối.
Tiết Bình đã nhận được tin từ Dung gia, trên mặt buồn vui khó lường, nói với Cố Kinh Hàn: "Hôm nay, Dung gia phái người đến đưa tin, năm ngày sau, Dung phu nhân và Dung thiếu gia sẽ đích thân đến nhà cầu hôn."
Cố Kinh Hàn không hề ngạc nhiên, "Dung gia chủ và Dung phu nhân hẳn có biết trước chuyện hôn ước."
Sáng sớm, trước khi ra cửa, hắn đã coi một quẻ, quẻ cho thấy chuyến đi đến Dung phủ của hắn, không gặp mặt Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân là chuyện hữu ý, hôn ước này, hắn chỉ cần cái gật đầu của Dung Phỉ.
Đã như thế, tổng thể có thể suy đoán toàn bộ Dung gia chỉ có Dung Phỉ là chẳng hay biết gì, Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân không biết nên mở miệng với Dung Phỉ như thế nào, bèn nhờ Cố Kinh Hàn hắn tự mình đến nói rõ.
Thực ra, Dung gia chủ và Dung phu nhân rốt cuộc có ý gì, Cố Kinh Hàn không để ý cho lắm. Hắn luôn đi theo con tim, hành động tùy mình, không kể được mất.
Nhớ lại ánh mắt trợn trừng giận dữ tựa như hoa đào đỏ kề mặt nước khoe sắc rực rỡ của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng về chuyện hôm nay.
Tiết Bình nói: "Cha con đến Bắc Bình rồi, ở lại nhà của cô con, hôm nay đã trễ, ngày mai mẹ sẽ gửi điện báo, nói cho ông ấy biết đôi chút, dù sao... con là đại thiếu gia của Cố gia."
Chuyện đã đến nước này, nhiều lời vô ích, Tiết Bình cũng chỉ có thể chấp nhận.
Bà chỉ hi vọng Cố Nguyên Phong đừng đuổi con trai ra khỏi nhà trong cơn tức giận một lần nữa.
Mỗi người mỗi nhà, mỗi người mỗi ý.
Chính là một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, trời hơi âm u, không có nắng.
Cố Kinh Hàn vừa bước ra khỏi cửa biệt thự Cố gia, bất ngờ đối diện với một đôi mắt lười nhác hé mở.
Đuôi lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, có hơi ngạc nhiên. Vốn nghĩ rằng dựa theo tính tình của Dung thiếu gia, lần gặp mặt tiếp theo hẳn là ngày đến hỏi cưới. Nào ngờ gặp lại nhau nhanh như vậy.
Dung Phỉ ngồi bên trong xe, vô cùng chán nản mà nghịch súng.
Sáng ngày hôm qua, cậu ăn một vố của Cố Kinh Hàn, vốn định trả thù ngay buổi chiều, thế nào lại nghe được tin Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân đã về đến nhà.
Chuyện kết hôn, chỉ có cậu mơ mơ màng màng.
Căn cứ theo lời giải thích của cha đẻ thổ phỉ, vị sư phụ của Cố đại thiếu là một cao nhân có bản lĩnh.
Dung Bồi Tĩnh đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có con, vợ lẽ thì không ai có động tĩnh, thử qua mọi biện pháp nhưng cũng không có hiệu quả, có người nói mệnh của ông là đoạn tử tuyệt tôn. Một ngày nọ, Dung Bồi Tĩnh gặp một vị lão đạo sĩ, lão đạo này nói có thể cho Dung Bồi Tĩnh một đứa con trai, ra đời lúc chính ngọ, nặng sáu cân ba lượng (khoảng 3,5kg), một đời phú quý. Nhưng để báo đáp lại, phải ký kết hôn ước, nội trong hai mươi ba năm, kết hôn với đồ đệ của ông ta.
Khi đó, Dung Bồi Tĩnh đã nản lòng thoái chí, bèn lấy ngựa chết làm ngựa sống mà đồng ý.
Kết quả một năm sau, Dung phu nhân thật sự mang thai.
Dung Phỉ ra đời vào một ngày giữa trưa của hơn chín tháng sau, nặng sáu cân ba lượng, không kém một chút.
Bởi thế, Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân không thể không tin chuyện tà ma này. Sau đó, bọn họ cho người dò la Cố Kinh Hàn, người trùng tên không nhiều nên rất nhanh đã xác định được Cố đại thiếu gia.
Cố đại thiếu thời niên thiếu rất quỷ dị, làm cho Dung Bồi Tĩnh cảm thấy việc này càng thêm kỳ lạ, không thể nuốt lời. Nhưng về sau, Cố Kinh Hàn đi xa, trong một thời gian dài, không có ai nhắc đến việc này, thế là Dung gia chủ quên bẵng luôn.
Vì thế, khi tin tức Cố Kinh Hàn về nước được chuyển tới bàn làm việc, Dung Bồi Tĩnh vô cùng luống cuống.
Kỳ hạn hôn ước sắp tới, Dung Bồi Tĩnh đoán được Cố Kinh Hàn sẽ đến nhà.
Chỉ là, đối với việc phải báo cho con trai chuyện cưới một người đàn ông làm vợ, Dung gia chủ thật sự không mở miệng nổi, bèn 36 kế chạy là thượng sách, dẫn theo Dung phu nhân trốn khỏi nhà.
Chờ Cố Kinh Hàn chọc thủng chuyện, chịu hết lửa đạn, vợ chồng Dung Bồi Tĩnh mới quay về Dung gia, nói vuốt đuôi* an ủi con trai.
*Nói vuốt đuôi ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Dung Phỉ cũng từng muốn hủy hôn ước, nhưng mỗi lần muốn mở miệng, liền cảm thấy có một luồng khí lạnh như có như không vờn quanh người, gương mặt lạnh lùng, đẹp trai và thoát tục kia in sâu trong đầu, không gạt đi được.
Cả người chán nản được Dung Bồi Tĩnh lừa cho vài khẩu súng tốt, Dung thiếu gia trằn trọc một đêm, ngày chưa sáng, đã lái xe đến trước cửa biệt thự Cố gia.
Ánh mắt dừng lại chốc lát trên người Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ thu tầm mắt lại: "Lên xe."
Cố Kinh Hàn đi tới gần, kéo cửa xe bên phía Dung Phỉ đang ngồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dung Phỉ, bình thản nói: "Ngủ một giấc đi, tôi lái cho."
Dung Phỉ mỉm cười, lia mắt nhìn Cố Kinh Hàn, xuống xe, chĩa khẩu súng trong tay vào ngực hắn, tràn ngập ý tứ dọa dẫm, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không đâu vào đâu: "Đi dùng cơm trước."
Ô tô khởi động.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe, rọi lên gương mặt có hơi mệt mỏi của Dung Phỉ.
Cậu không ngủ, chỉ khép hờ mắt suy nghĩ, khuỷu tay chống bên mép cửa xe, tay nâng cằm, hờ hững nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cố Kinh Hàn nhớ tới nghi hoặc lúc ra cửa, nhân tiện hỏi: "Sao hôm nay Dung thiếu lại đến?"
Mặt Dung Phỉ cứng đờ, không nghĩ Cố Kinh Hàn sẽ hỏi việc này. Cậu cũng không thể nói đêm qua không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều là tiểu mỹ nhân nhà anh, cho nên đến nhìn một chút cho đỡ thèm?
Kết quả, Dung thiếu gia quyết định ném cho Dung phu nhân: "Nghe nói anh mới về nước phải không? Mẹ tôi bảo tôi dẫn anh đi dạo Hải thành."
Giọng điệu của Cố Kinh Hàn không chút dậy sóng, nói: "Chứ không phải nhớ tôi hả?"
Mắt trần có thể nhìn thấy mặt của Dung thiếu gia trát một lớp phấn đỏ.
Cố Kinh Hàn quét mắt nhìn lỗ tai đỏ ửng của cậu, vui sướng không thể tả.
Từ hôm qua, sau khi được trải nghiệm bộ dáng trở mặt tức giận của Dung thiếu gia, hắn giống như phát hiện ra một loại pháp thuật mới, không khống chế muốn thử thêm vài lần, gặp lại dáng vẻ xấu hổ tức giận, duỗi móng vuốt ra cào hắn.
"Việc này rất bình thường."
Cố Kinh Hàn giải thích, "Tro bùa hôm qua có dính mùi của tôi, để xóa đi ký hiệu của hồ yêu, tôi đã dẫn nó vào trong cơ thể cậu, tự nhiên có mùi sót lại, hoặc nhiều hoặc ít, sẽ có chút ảnh hưởng."
Sắc mặt Dung Phỉ chuyển biến tốt đẹp, cậu nhìn Cố Kinh Hàn một chút: "Trên người tôi dính mùi hồ ly tinh thật hả?"
"Có, nhưng không nặng." Cố Kính Hàn nói, "Hẳn là cậu và nó có gặp nhau, nhưng không có tiếp xúc cơ thể."
Dung Phỉ trầm mặc chốc lát, nói: "Dùng bữa xong, trước đi một chuyến đến Cẩn Ngọc hiên chỗ con hào. Mấy này nay, tôi không có tiếp xúc với người ngoài nào cả, chỉ theo mẹ đi mua ngọc một lần. Nếu thật sự có yêu ma quỷ quái thì sợ là mẹ tôi cũng dính phải. Hôm nay, anh có rỗi thì hãy theo tôi về Dung gia một chuyến, bọn họ... ừm, muốn gặp anh."
Năng lực mở to mắt nói nhảm có được nhờ lăn lộn trong ổ cướp hình như đã được chiết khấu trước mặt Cố đại thiếu, Dung Phỉ rủ mắt xuống như che đậy.
"Được." Cố Kinh Hàn không nghe ra khác lạ, đáp một tiếng, liền dừng xe.
Cố Kinh Hàn chọn chỗ dùng cơm là Đức Phúc cư nổi tiếng ở Hải thành, bánh bao súp thịt cua là món tuyệt vời nhất.
Sáng sớm, khách vẫn chưa đến nhiều, hai người đi vào nhà hàng, Cố Kinh Hàn lia mắt nhìn bảng menu, chỉ gọi hai xửng bánh bao súp và một bát sữa đậu nành nóng.
Dung Phỉ có hơi ngạc nhiên: "Anh cũng thích bánh bao của Đức Phúc cư sao? Hai xửng ít quá, không đủ cho tôi với anh đâu, gọi thêm một phần đi."
"Không cần," Cố Kinh Hàn vừa châm trà, vừa nói, "Tôi ăn rồi."
Dung Phỉ nghe vậy, nhíu mày: "Anh biết tôi thích ăn à?"
"Ừ," Cố Kinh Hàn lạnh nhạt nói, "Ngày hôm qua, trên người cậu có mùi bánh bao."
Đôi mắt đào hoa của Dung Phỉ cong lên, không nhịn cười được: "Anh thuộc giống cún ấy nhỉ, Cố Kinh Hàn. Sao mà cái gì anh cũng ngửi được thế?" Cậu nghiêng người cười, hơi áp tới gần, "Vậy giờ anh ngửi xem hôm nay tôi có mùi gì đây?"
Cố Kinh Hàn đỡ lấy cái eo đang áp sát của Dung Phỉ, không chút nghĩ ngợi nói: "Không cần ngửi, là mùi của tôi."
Không nói thì thôi, vừa nói ra Dung Phỉ liền cảm thấy hương vị lạnh lẽo như băng như tuyết trong hơi thở này lại tăng thêm vài phần, quấn mãi không rời, ám muội bộc phát, trói lại cả người cậu.
Bánh bao súp được bưng lên, Cố Kinh Hàn đưa cho Dung Phỉ một đĩa giấm, đĩa nhỏ còn chưa được đặt xuống đàng hoàng, đã nghe Dung Phỉ đột nhiên nói: "Sau khi kết hôn, tôi chắc chắn sẽ không cưới vợ bé."
Cố Kinh Hàn đỡ lấy đĩa giấm.
Giương mắt, Dung Phỉ đang lạnh lẽo nhìn hắn, giễu cợt: "Tôi thấy Cố đại thiếu đây mới là hồ ly tinh biến thành, nếu mà cưới thêm vợ bé thì chỉ sợ đám vợ bé của tôi chẳng đủ cho anh dụ dỗ, tôi cũng không muốn trên đầu chồng lớp nón xanh cao như hiệu buôn tây của Tô giới đâu."
Cố Kinh Hàn gật đầu tán thành: "Dung thiếu lo xa nghĩ rộng."
Dung Phỉ cười lạnh, thủ tiêu một đĩa giấm, cắn bánh bao súp.
Trong lúc Dung thiếu gia buồn lo vô cớ, đã chén sạch điểm tâm.
Cẩn Ngọc hiên cách Đức Phúc cư không xa, Dung Phỉ đề nghị đi bộ tiêu thực, hai người thong thả đi dọc theo con hào.
Trời vào thu, lá khô rụng, rơi trên mặt nước, nước chảy bèo trôi.
Con phố Lâm Thủy, quán nhỏ rải rác khắp nơi, cửa hiệu đông đúc, bảng quảng cáo tranh sơn dầu mỹ nhân da trắng như tuyết và cờ rượu bay phấp phới mọc lên san sát.
"Từng đến đây bao giờ chưa?" Dung Phỉ nghiêng đầu hỏi.
Hai người đi sóng vai, so sánh chiều cao, Cố Kinh Hàn phải hơi nghiêng đầu thì mới có thể tiến vào đôi mắt đào hoa sóng nước ẩn tình kia của Dung Phỉ, hắn lắc đầu nói: "Chưa từng."
Dung Phỉ không ngạc nhiên với đáp án này, cậu đã sớm biết thân thế của Cố Kinh Hàn. Đối với Cố Kinh Hàn mà nói, có lẽ Hải thành còn chẳng quen thuộc bằng nước Mỹ.
Có lẽ do ăn điểm tâm đến thư thái, Dung thiếu gia mắc bệnh hay quên nặng đã hoàn toàn ném vụ khiêu khích hôm qua của Cố Kinh Hàn ra sau đầu, vô cùng hào hứng giới thiệu khu phố này, đồ ăn ngon và đồ tốt, thuộc làu làu như lòng bàn tay, nghịch ngợm gây sự, không thiếu việc nào.
"Tôi sống ở đây từ bé, anh có thấy cái miếu thờ bên kia không? Hồi đó, lúc tôi mới học cưỡi ngựa nên chưa vững vàng, va hỏng non phân nửa. Còn chỗ đó nữa, đã từng là cửa hiệu ngũ cốc, bán bột gạo trộn cát, gian xảo cực kỳ, tôi tức không nhịn nổi, thưởng cho ông chủ bọn họ một bãi nước tiểu đồng tử..."
Không giống với Cố Kinh Hàn quanh năm bất biến, lãnh đạm ủ dột, lúc nói chuyện, Dung Phỉ hứng thú dạt dào, mặt mày sinh động, cằm hơi nâng, góc nâng có chút kiêu ngạo nhưng không khiến người ta chán ghét. Thỉnh thoảng, trong đôi mắt đen bóng sẽ lướt qua vài tia xảo quyệt, khóe môi cong cong, giống như một bức tranh phong lưu, tùy tiện, sống động đến cực điểm.
Sắc đen ngưng tụ dưới đáy mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn dần dần dịu xuống.
Hắn nhìn vẻ mặt của Dung Phỉ, hỏi: "Cậu thích nơi này à?"
Dung Phỉ hờ hững mỉm cười: "Cũng được. Hải thành có rất nhiều chỗ thú vị, chờ hôm nào lại dẫn anh đi chỗ khác dạo chơi một chút..."
Khi hai người đang nói chuyện, đã quẹo vào một con đường khác.
Đi tiếp không bao lâu, bên bờ sông phía trước truyền đến tiếng ồn ào, có rất nhiều người tụ tập ở đó, một cảnh sát mặc đồng phục bước đến, rẽ đám đông đi vào: "Tránh đường, tránh đường! Người chết có gì đáng xem chứ!"
"Chuyện gì thế này..."
"Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, người ta có chết tử tế đâu!"
"Hôm qua, tôi thấy ông chủ Ngũ còn khỏe lắm mà, chẳng nhẽ ban đêm ra ngoài gặp phải quỷ nước..."
Đám người tản ra xa, khe khẽ bàn luận, không dám tới gần, ai ai cũng trông sợ hãi.
Cánh tay của Cố Kinh Hàn bị kéo lấy một hồi, xoay đầu, liền thấy Dung Phỉ bên cạnh nhíu mày, ánh mắt tối tăm nhìn chòng chọc vào chỗ bị đám đông vây kín, nói: "Nơi đó chính là Cẩn Ngọc hiên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook