Dân Quốc Yêu Đạo
-
Chương 13: Lâm gia
Lâm gia cũng ở ven con hào.
Một tòa nhà nhỏ màu trắng khá phong cách nằm gần sông, bên trong cửa rào sắt chạm trổ hoa văn đầy hoa leo thơm, trong cái hồ bên cạnh lối vào có vài bông hoa súng đã héo rủ.
Cố Kinh Hàn nâng một cái la bàn to bằng lòng bàn tay, chậm rãi bước vào cùng với Dung Phỉ.
Sau khi tự chứng kiến bản lĩnh của Cố Kinh Hàn ở tiệc khiêu vũ, lòng của Lâm Thao vẫn còn dậy sóng.
Ở Hải thành, quan to hiển quý rất nhiều, chuyện xấu không ít, chuyện quỷ quái tự nhiên cũng nhiều. Thế nên, nhang đèn của Phụng Dương quán ngoài thành mới dồi dào như vậy. Nhưng theo Lâm Thao, hậu sinh vãn bối Cố gia đại thiếu này lại cao hơn một bậc so với những lão đạo sĩ kia.
"Đúng là ngày thường Huyên nhi không có đeo găng tay," Trên mặt Lâm phu nhân đầy vẻ lo lắng, nước mắt còn chưa khô, "Sáng nay thấy nó đeo vào, tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ rằng nó muốn phối hợp với trang phục đêm nay. Nếu Huyên nhi có bất trắc gì... tôi, tôi..."
Lời chưa hết, nước mắt đã chảy không ngừng.
Lâm Thao ôm vai Lâm phu nhân, nói: "Cố thiếu gia, mặc kệ ra sao, chúng tôi phải tìm ra Huyên nhi cho bằng được."
Vừa nghe lời ấy, Cố Kinh Hàn không khỏi có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Lâm Thao, nói: "Mặc kệ ra sao, là mặc kệ sống hay là chết ư?"
Rõ ràng Lâm Thao đã chuẩn bị tâm lý.
"Huyên nhi nó..." Lâm phu nhân nghẹn ngào.
Cố Kinh Hàn thu lại la bàn, cằm khẽ nâng: "Đi đến phòng của Lâm tiểu thư."
Nhẹ nhàng an ủi Lâm phu nhân vài câu, Lâm Thao bảo người đỡ Lâm phu nhân về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ lên lầu, đi đến phòng ngủ của Lâm Tĩnh Huyên.
Phòng ngủ của Lâm Tĩnh Huyên là một căn phòng tiểu thư khuê các bình thường, bàn trang điểm hơi lộn xộn, chiếc giường lớn kiểu châu Âu có màn che màu thiên thanh như làn khói mỏng.
Bước vào trong, Cố Kinh Hàn đi một vòng quanh phòng, sau đó đứng ở đầu giường quan sát chốc lát, nhìn lên nóc màn, nói: "Lâm tiên sinh, có tiện nói lại trạng thái tử vong của ba cô người ở trong nhà không?"
Một tia hoảng loạn chợt hiện lên trên mặt Lâm Thao, rõ ràng ông ta không ngờ rằng bản thân che giấu bấy lâu nay, ngay cả cục cảnh sát cũng không lấy được tin tức, vậy mà Cố Kinh Hàn lại nói ra một cách tự nhiên như vậy. Có điều, khi nhìn thấy Dung Phỉ ngáp lên ngáp xuống ở bên cạnh, Lâm Thao chỉ có thể nuốt trở ngược mấy lời thắc mắc của mình.
Lâm gia bọn họ xưa nay vốn không thể đánh đồng với Dung gia.
"Chuyện này sẽ giúp tìm Huyên nhi hả?" Lâm Thao hỏi.
Cố Kinh Hàn còn chưa nói, Dung Phỉ đã mất kiên nhẫn, cười lạnh nói: "Bây giờ là bọn tôi giúp ông tìm con gái, là ông nhờ chúng tôi chứ không phải chúng tôi nhờ ông, bổn thiếu gia không có hứng thú với mấy chuyện thối nát của nhà ông. Ít giả vờ lại đi, được không?"
Lâm Thao bị nói đến lúng túng, gương mặt tròn trịa đỏ chót, vội nói: "Chuyện này... bắt đầu từ hai tháng trước."
Hai tháng trước, chính là này sinh nhật của con trai Lâm Thao, em trai Lâm Tĩnh Huyên, Lâm Tĩnh Thủy.
Lâm Tĩnh Thủy rất lầm lì, ưa yên tĩnh, thường một mình đọc sách trong phòng, không thích nói chuyện. Ngay cả Lâm Thao và Lâm phu nhân cũng không chắn chắc nói được đôi lời với con mình.
Chỉ ngoại trừ người chị gái Lâm Tĩnh Huyên này. Lâm Tĩnh Thủy rất thích Lâm Tĩnh Huyên, hai người hay chơi đùa với nhau.
So sánh với Lâm Tĩnh Thủy lầm lì, Lâm Tĩnh Huyên lại rất hòa nhã, quan hệ xã hội rất tốt, có rất nhiều bạn bè.
Sinh nhật mười tám tuổi của Lâm Tĩnh Thủy cũng là ngày trưởng thành của cậu ta, vốn nên là một ngày quan trọng. Nhưng cậu ta lại không có bạn bè để mời đến ăn mừng, Lâm Tĩnh Huyên bèn mời bạn bè của mình đến chúc mừng em trai.
Một bữa tiệc sinh nhật kiểu Tây được diễn ra cực kỳ hoàn hảo.
Ấy mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, một tiếng thét chói tai đã phá tan giấc mộng vui vẻ này.
Tỉnh lại từ giấc ngủ mê mệt, Lâm Tĩnh Huyên vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy một đôi giày thêu đỏ tươi treo lơ lửng.
Vết máu khô đọng lại phía trên tấm chăn đã biến thành vết bẩn màu đen.
Tầm mắt cứng đờ di chuyển lên trên, đối diện với một gương mặt máu me bị lột hết da, trên cổ buộc một dải lụa đỏ, thi thể lắc lư giữa không trung, đầu rũ xuống vô cùng quỷ dị, đôi mắt đen ngòm nhìn về phía đầu giường.
Lâm Tĩnh Huyên gần như bị dọa đến phát điên.
Cô la hét điên cuồng, ôm đầu bò xuống giường, bỗng nhiên va vào Lâm Thao đang chạy tới.
Khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, phản ứng đầu tiên của Lâm Thao chính là đi báo án.
Thế nhưng, Lâm Tĩnh Thủy nối gót vào cửa lại nói ra một câu làm cho ông phải bỏ đi suy nghĩ này: "Cha, là do con tối qua uống nhiều quá nên chiếm đoạt nó. Nó từng cầu cứu chị hai nhưng chị hai lại không để ý, có lẽ nó nghĩ quẩn nên tự sát dọa chị đó."
Chiếm đoạt một đứa ở là chuyện chẳng lạ gì ở mấy nhà quyền quý.
Mạng người như cỏ rác, không đáng giá một xu.
Lâm Thao suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định không báo án nữa, sai người bí mật xử lý thi thể của đứa ở.
Ông cảm giác được thái độ của Lâm Tĩnh Thủy và thi thể của đứa ở kia có chỗ kỳ lạ. Song, Lâm Tĩnh Thủy là con trai duy nhất của ông, ông không nỡ để nó gặp nguy hiểm.
Việc này qua đi, trong nhà an ổn một thời gian dài, Lâm Thao gần như đã quên sạch.
Vậy mà, vào ngày thứ hai Lâm Tĩnh Huyên đi đến Bắc Bình.
Máu đỏ bắn tung tóe trên màn che màu xanh, thi thể của đứa ở treo trên chiếc giường trống không, da mặt bị lột sạch, đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.
Lần này, Lâm Tĩnh Thủy cũng sợ rồi.
Tuy Lâm Thao không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại khiếp vía hãi hùng.
Ông nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như ông từng nghĩ. Thế nhưng, ông đã giấu diếm lần đầu tiên, nếu lần này lại đi báo án thì dã tràng xe cát rồi còn gì. Thế là, ông lại ém chuyện xuống.
"Lần thứ ba... chính là đêm hôm qua."
Ánh mắt của Lâm Thao còn đọng lại chút hoảng sợ, "Nếu Dung thiếu đã điều tra qua, nói vậy cũng biết rõ lần này giống y hệt hai lần trước, thi thể bị mất hết máu, bị lột da mặt, treo ở trên giường Huyên nhi."
"Sáng nay Lâm tiểu thư phát hiện thi thể treo ở đầu giường, có phải vẫn sợ hãi hét to như lần thứ nhất hay không?" Cố Kinh Hàn hỏi.
Lâm Thao cười khổ gật đầu, nói: "Đúng vậy. Tôi dìu Huyên nhi đến chỗ mẹ nó nghỉ ngơi, không phát hiện ra bất kỳ điều kỳ lạ nào. Lúc đó, nó vẫn là Huyên nhi nhỉ? Tôi hơi rối loạn rồi..."
Cố Kinh Hàn nhướng mày nói: "Thi thể cô người ở đêm qua đâu?"
Lâm Thao hơi ngớ ra, "Sáng sớm... tôi đã bảo người chôn rồi."
"Đào lên đi," Cố Kinh Hàn vẻ mặt lãnh đạm, nói: "Đó mới là con gái của ông."
Lâm Thao ngạc nhiên trợn tròn mắt, người lảo đảo, ngã ngồi lên ghế.
Ánh mắt của ông ta đờ đẫn trong phút chốc, sau đó chậm rãi vuốt mặt, lại mở miệng, giọng tắc nghẽn: "Cố thiếu gia là thiên sư nhỉ? Có thể giúp Huyên nhi... làm pháp sự được không? Bao nhiêu tiền Lâm gia tôi cũng chi hết, chỉ hi vọng nó lên đường... bình an."
Dung Phỉ nghe vậy, đôi mắt lim dim đột nhiên mở ra.
Con gái chết rồi mà không nghĩ tới việc tìm hung thủ, lại muốn làm pháp sự, đây là lần đầu tiên Dung Phỉ thấy đấy.
Nghiêng đầu liếc nhìn Cố Kinh Hàn, vẫn là dáng vẻ kiên định và tính trước kỹ càng đó. Dung Phỉ lại nhắm mắt, lặng lẽ tựa vào lưng Cố Kinh Hàn, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước cửa, đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Hàn, "Anh nói chị của tôi đã chết sao?"
Cố Kinh Hàn nghiêng đầu, nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì đã thấy Lâm Thao đứng bật dậy, trách mắng: "Tĩnh Thủy, sao con lại ra ngoài? Bệnh còn chưa hết mà lại chạy lung tung khắp nơi làm gì? Mau trở về phòng đi!"
Sải vài bước tới trước mặt Lâm Thao, trên trán Lâm Tĩnh Thủy nổi đầy gân xanh, trừng mắt nhìn Lâm Thao, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn: "Cha, chị chết rồi... chị chết rồi! Hung thủ là ai? Là ai giết chị ấy? Cha không muốn tìm hung thủ chứ gì?!... Không đúng, không đúng! Chị ấy không thể chết được... đưa chị ấy về đây, đưa chị ấy về đây, con có thể cứu sống chị ấy."
Vẻ mặt của Lâm Tĩnh Thủy biến ảo liên tục, khi thì dữ tợn phẫn nộ, khi thì chần chờ rồi lại mừng như điên, lắc mạnh vai Lâm Thao.
"Cậu không cứu được chị cậu đâu."
Cố Kinh Hàn bỗng nhiên nói, "Là cậu giết chị cậu, nuôi chị cậu, không phải sao?"
Hết chương 13
Một tòa nhà nhỏ màu trắng khá phong cách nằm gần sông, bên trong cửa rào sắt chạm trổ hoa văn đầy hoa leo thơm, trong cái hồ bên cạnh lối vào có vài bông hoa súng đã héo rủ.
Cố Kinh Hàn nâng một cái la bàn to bằng lòng bàn tay, chậm rãi bước vào cùng với Dung Phỉ.
Sau khi tự chứng kiến bản lĩnh của Cố Kinh Hàn ở tiệc khiêu vũ, lòng của Lâm Thao vẫn còn dậy sóng.
Ở Hải thành, quan to hiển quý rất nhiều, chuyện xấu không ít, chuyện quỷ quái tự nhiên cũng nhiều. Thế nên, nhang đèn của Phụng Dương quán ngoài thành mới dồi dào như vậy. Nhưng theo Lâm Thao, hậu sinh vãn bối Cố gia đại thiếu này lại cao hơn một bậc so với những lão đạo sĩ kia.
"Đúng là ngày thường Huyên nhi không có đeo găng tay," Trên mặt Lâm phu nhân đầy vẻ lo lắng, nước mắt còn chưa khô, "Sáng nay thấy nó đeo vào, tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ rằng nó muốn phối hợp với trang phục đêm nay. Nếu Huyên nhi có bất trắc gì... tôi, tôi..."
Lời chưa hết, nước mắt đã chảy không ngừng.
Lâm Thao ôm vai Lâm phu nhân, nói: "Cố thiếu gia, mặc kệ ra sao, chúng tôi phải tìm ra Huyên nhi cho bằng được."
Vừa nghe lời ấy, Cố Kinh Hàn không khỏi có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Lâm Thao, nói: "Mặc kệ ra sao, là mặc kệ sống hay là chết ư?"
Rõ ràng Lâm Thao đã chuẩn bị tâm lý.
"Huyên nhi nó..." Lâm phu nhân nghẹn ngào.
Cố Kinh Hàn thu lại la bàn, cằm khẽ nâng: "Đi đến phòng của Lâm tiểu thư."
Nhẹ nhàng an ủi Lâm phu nhân vài câu, Lâm Thao bảo người đỡ Lâm phu nhân về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ lên lầu, đi đến phòng ngủ của Lâm Tĩnh Huyên.
Phòng ngủ của Lâm Tĩnh Huyên là một căn phòng tiểu thư khuê các bình thường, bàn trang điểm hơi lộn xộn, chiếc giường lớn kiểu châu Âu có màn che màu thiên thanh như làn khói mỏng.
Bước vào trong, Cố Kinh Hàn đi một vòng quanh phòng, sau đó đứng ở đầu giường quan sát chốc lát, nhìn lên nóc màn, nói: "Lâm tiên sinh, có tiện nói lại trạng thái tử vong của ba cô người ở trong nhà không?"
Một tia hoảng loạn chợt hiện lên trên mặt Lâm Thao, rõ ràng ông ta không ngờ rằng bản thân che giấu bấy lâu nay, ngay cả cục cảnh sát cũng không lấy được tin tức, vậy mà Cố Kinh Hàn lại nói ra một cách tự nhiên như vậy. Có điều, khi nhìn thấy Dung Phỉ ngáp lên ngáp xuống ở bên cạnh, Lâm Thao chỉ có thể nuốt trở ngược mấy lời thắc mắc của mình.
Lâm gia bọn họ xưa nay vốn không thể đánh đồng với Dung gia.
"Chuyện này sẽ giúp tìm Huyên nhi hả?" Lâm Thao hỏi.
Cố Kinh Hàn còn chưa nói, Dung Phỉ đã mất kiên nhẫn, cười lạnh nói: "Bây giờ là bọn tôi giúp ông tìm con gái, là ông nhờ chúng tôi chứ không phải chúng tôi nhờ ông, bổn thiếu gia không có hứng thú với mấy chuyện thối nát của nhà ông. Ít giả vờ lại đi, được không?"
Lâm Thao bị nói đến lúng túng, gương mặt tròn trịa đỏ chót, vội nói: "Chuyện này... bắt đầu từ hai tháng trước."
Hai tháng trước, chính là này sinh nhật của con trai Lâm Thao, em trai Lâm Tĩnh Huyên, Lâm Tĩnh Thủy.
Lâm Tĩnh Thủy rất lầm lì, ưa yên tĩnh, thường một mình đọc sách trong phòng, không thích nói chuyện. Ngay cả Lâm Thao và Lâm phu nhân cũng không chắn chắc nói được đôi lời với con mình.
Chỉ ngoại trừ người chị gái Lâm Tĩnh Huyên này. Lâm Tĩnh Thủy rất thích Lâm Tĩnh Huyên, hai người hay chơi đùa với nhau.
So sánh với Lâm Tĩnh Thủy lầm lì, Lâm Tĩnh Huyên lại rất hòa nhã, quan hệ xã hội rất tốt, có rất nhiều bạn bè.
Sinh nhật mười tám tuổi của Lâm Tĩnh Thủy cũng là ngày trưởng thành của cậu ta, vốn nên là một ngày quan trọng. Nhưng cậu ta lại không có bạn bè để mời đến ăn mừng, Lâm Tĩnh Huyên bèn mời bạn bè của mình đến chúc mừng em trai.
Một bữa tiệc sinh nhật kiểu Tây được diễn ra cực kỳ hoàn hảo.
Ấy mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, một tiếng thét chói tai đã phá tan giấc mộng vui vẻ này.
Tỉnh lại từ giấc ngủ mê mệt, Lâm Tĩnh Huyên vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy một đôi giày thêu đỏ tươi treo lơ lửng.
Vết máu khô đọng lại phía trên tấm chăn đã biến thành vết bẩn màu đen.
Tầm mắt cứng đờ di chuyển lên trên, đối diện với một gương mặt máu me bị lột hết da, trên cổ buộc một dải lụa đỏ, thi thể lắc lư giữa không trung, đầu rũ xuống vô cùng quỷ dị, đôi mắt đen ngòm nhìn về phía đầu giường.
Lâm Tĩnh Huyên gần như bị dọa đến phát điên.
Cô la hét điên cuồng, ôm đầu bò xuống giường, bỗng nhiên va vào Lâm Thao đang chạy tới.
Khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, phản ứng đầu tiên của Lâm Thao chính là đi báo án.
Thế nhưng, Lâm Tĩnh Thủy nối gót vào cửa lại nói ra một câu làm cho ông phải bỏ đi suy nghĩ này: "Cha, là do con tối qua uống nhiều quá nên chiếm đoạt nó. Nó từng cầu cứu chị hai nhưng chị hai lại không để ý, có lẽ nó nghĩ quẩn nên tự sát dọa chị đó."
Chiếm đoạt một đứa ở là chuyện chẳng lạ gì ở mấy nhà quyền quý.
Mạng người như cỏ rác, không đáng giá một xu.
Lâm Thao suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định không báo án nữa, sai người bí mật xử lý thi thể của đứa ở.
Ông cảm giác được thái độ của Lâm Tĩnh Thủy và thi thể của đứa ở kia có chỗ kỳ lạ. Song, Lâm Tĩnh Thủy là con trai duy nhất của ông, ông không nỡ để nó gặp nguy hiểm.
Việc này qua đi, trong nhà an ổn một thời gian dài, Lâm Thao gần như đã quên sạch.
Vậy mà, vào ngày thứ hai Lâm Tĩnh Huyên đi đến Bắc Bình.
Máu đỏ bắn tung tóe trên màn che màu xanh, thi thể của đứa ở treo trên chiếc giường trống không, da mặt bị lột sạch, đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.
Lần này, Lâm Tĩnh Thủy cũng sợ rồi.
Tuy Lâm Thao không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại khiếp vía hãi hùng.
Ông nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như ông từng nghĩ. Thế nhưng, ông đã giấu diếm lần đầu tiên, nếu lần này lại đi báo án thì dã tràng xe cát rồi còn gì. Thế là, ông lại ém chuyện xuống.
"Lần thứ ba... chính là đêm hôm qua."
Ánh mắt của Lâm Thao còn đọng lại chút hoảng sợ, "Nếu Dung thiếu đã điều tra qua, nói vậy cũng biết rõ lần này giống y hệt hai lần trước, thi thể bị mất hết máu, bị lột da mặt, treo ở trên giường Huyên nhi."
"Sáng nay Lâm tiểu thư phát hiện thi thể treo ở đầu giường, có phải vẫn sợ hãi hét to như lần thứ nhất hay không?" Cố Kinh Hàn hỏi.
Lâm Thao cười khổ gật đầu, nói: "Đúng vậy. Tôi dìu Huyên nhi đến chỗ mẹ nó nghỉ ngơi, không phát hiện ra bất kỳ điều kỳ lạ nào. Lúc đó, nó vẫn là Huyên nhi nhỉ? Tôi hơi rối loạn rồi..."
Cố Kinh Hàn nhướng mày nói: "Thi thể cô người ở đêm qua đâu?"
Lâm Thao hơi ngớ ra, "Sáng sớm... tôi đã bảo người chôn rồi."
"Đào lên đi," Cố Kinh Hàn vẻ mặt lãnh đạm, nói: "Đó mới là con gái của ông."
Lâm Thao ngạc nhiên trợn tròn mắt, người lảo đảo, ngã ngồi lên ghế.
Ánh mắt của ông ta đờ đẫn trong phút chốc, sau đó chậm rãi vuốt mặt, lại mở miệng, giọng tắc nghẽn: "Cố thiếu gia là thiên sư nhỉ? Có thể giúp Huyên nhi... làm pháp sự được không? Bao nhiêu tiền Lâm gia tôi cũng chi hết, chỉ hi vọng nó lên đường... bình an."
Dung Phỉ nghe vậy, đôi mắt lim dim đột nhiên mở ra.
Con gái chết rồi mà không nghĩ tới việc tìm hung thủ, lại muốn làm pháp sự, đây là lần đầu tiên Dung Phỉ thấy đấy.
Nghiêng đầu liếc nhìn Cố Kinh Hàn, vẫn là dáng vẻ kiên định và tính trước kỹ càng đó. Dung Phỉ lại nhắm mắt, lặng lẽ tựa vào lưng Cố Kinh Hàn, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước cửa, đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Hàn, "Anh nói chị của tôi đã chết sao?"
Cố Kinh Hàn nghiêng đầu, nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì đã thấy Lâm Thao đứng bật dậy, trách mắng: "Tĩnh Thủy, sao con lại ra ngoài? Bệnh còn chưa hết mà lại chạy lung tung khắp nơi làm gì? Mau trở về phòng đi!"
Sải vài bước tới trước mặt Lâm Thao, trên trán Lâm Tĩnh Thủy nổi đầy gân xanh, trừng mắt nhìn Lâm Thao, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn: "Cha, chị chết rồi... chị chết rồi! Hung thủ là ai? Là ai giết chị ấy? Cha không muốn tìm hung thủ chứ gì?!... Không đúng, không đúng! Chị ấy không thể chết được... đưa chị ấy về đây, đưa chị ấy về đây, con có thể cứu sống chị ấy."
Vẻ mặt của Lâm Tĩnh Thủy biến ảo liên tục, khi thì dữ tợn phẫn nộ, khi thì chần chờ rồi lại mừng như điên, lắc mạnh vai Lâm Thao.
"Cậu không cứu được chị cậu đâu."
Cố Kinh Hàn bỗng nhiên nói, "Là cậu giết chị cậu, nuôi chị cậu, không phải sao?"
Hết chương 13
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook