Dân Quốc Quái Sự
5: Tiên Gia Báo Mã


Báo mã.

Cũng được gọi là binh mã truyền tin tức.

Thời xưa thường ám chỉ kỵ binh thăm dò, nhưng theo lời của các đệ tử đỉnh hương, đây là ám chỉ báo mã tiên.

Người ta nói, biết mình biết địch thì có thể đánh trăm trận trăm thắng.

Việc nắm bắt tin tức tình báo trong quá trình hành quân đánh trận là vô cùng quan trọng, cho nên kỵ binh thăm dò chắc chắn phải là những tinh anh trong quân.

Tiên gia báo mã cũng như vậy.

Không chỉ yêu cầu đạo hạnh phải vượt qua bài kiểm tra, mà còn phải có được sự tín nhiệm của Chưởng đường đại giáo chủ.

Tiên gia báo mã được phân thành truyền đường báo mã và hộ thân báo mã.

Loại trước giống như kỵ binh thăm dò hoặc quan tiên phong, chịu trách nhiệm dò la và truyền đạt tin tức.

Nếu gặp phải vấn đề, truyện đường báo mã có thể trực tiếp giải quyết mà không cần phải huy động thêm người.

Vị trí này thường do gia tộc Hoàng gia tiên đảm nhiệm.

Nói về sự khôn ngoan, trong bốn tộc tiên Hồ - Hoàng - Thường - Mãng, Hoàng gia tiên chắc chắn là loài tinh ranh và lanh lợi nhất.

Lưu ý, đó là sự khôn khéo chứ không phải trí tuệ, linh vật đắc đạo thành tiên đều có điểm mạnh riêng.

Bốn tộc tiên Hồ-Hoàng-Thường-Mãng, mỗi loài đều có ưu điểm và nhược điểm riêng.

Hồ tiên là loài điềm tĩnh nhất, làm việc đâu ra đấy, chu toàn mọi việc, cho nên phần lớn các đệ tử đỉnh hương chọn Chưởng đường đại giáo chủ của mình là Hồ tiên.

Hoàng tiên thì hay thay đổi thất thường, thù dai nhớ lâu, có thể vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ thì ngay sau đó lại tát bạn một cái.

Tâm địa nhỏ nhoi hơn cả lỗ kim, ưa vui chơi, háo ăn, tham vọng lớn, nhưng làm việc dứt khoát, giết chóc không ghê tay và ứng biến nhanh.


Thường tiên cứng đầu, không chịu thua, cho rằng trên trời dưới đất chỉ có chúng là hiểu biết nhất.

Tuy nhiên, những Thường tiên thực sự có đạo hạnh thường thấu hiểu và quan tâm đến đệ tử nhất.

Chúng là hình mẫu cho việc " giúp người thân, không giúp lẽ phải", là loài bảo vệ đệ tử nhất trong bốn tộc tiên.

Nếu đệ tử bị ức hiếp ở bên ngoài, chắc chắn chúng sẽ trả thù.

Mãng tiên là sự kết hợp phức tạp, vừa bình tĩnh vừa nóng nảy, tùy trường hợp mà thay đổi.

Phần lớn thời gian, chúng khá ngây ngô và thích dùng nắm đấm hơn là lời nói, là phái võ biếng có thể "ra tay trước khi nói", dù hưởng lộc có thể bị trễ nhưng nếu cần đánh nhau thì luôn chạy nhanh nhất.

Qua đó có thể thấy, Hoàng gia tiên phù hợp với vị trí báo mã.

Xin nói thêm, truyền đường báo mã còn đóng vai trò cầu nối giữa đệ tử và các tiên gia khác.

Ví dụ như đệ tử nhận thấy bản thân cần lập đường chắc chắn sẽ tìm kiếm một vị sư phụ có duyên để hỗ trợ.

Lúc này truyền đường báo mã sẽ thử vị sư phụ muốn khai đường đó bằng cách nhờ đệ tử cố ý nói dối hoặc nói sai tên của mình.

Nếu vị sư phụ khai đường kia không có bản lĩnh, đệ tử báo tên gì cũng gật đầu lia lịa "à ừ", đương nhiên không vượt qua được bài kiểm tra.

Nhẹ thì không kiếm được tiền, nặng thì bị Hoàng gia báo mã nhớ mặt, sớm muộn cũng đến trả thù vì tội lừa gạt đệ tử.

Còn hộ thân báo mã thì đơn giản hơn nhiều, cũng có thể gọi là hộ pháp.

Các tiên đường lớn thường có bốn vị, Hồ - Hoàng - Thường - Mãng mỗi loại một vị.

Cùng với truyền đường báo mã lúc trước, ngày đêm không rời đệ tử nửa bước.

Có việc thì làm, không có việc thì nghỉ.


Ấy là tiên gia thân cận nhất, gần gũi nhất, cũng là vất vả nhất với đệ tử.

Khả năng hộ thân báo mã của mỗi nhà khác nhau rất nhiều, nhưng điểm chung duy nhất là lũ tổ tiên ‘thế hệ chữ Thiên’ như Tam thái gia, Tam đại nương chắc chắn sẽ không làm mấy việc này, mà đều do đám tiểu bối trong tộc đảm nhiệm.

Ai mà dám nói trong tiên đường nhà mình có Hồ Thiên cái gì gì đó, Hoàng Thiên cái gì gì đó, thì ngươi cứ việc lật bàn, phỉ nhổ một bãi rồi bỏ đi.

Đệ tử cần rèn luyện, lũ tiên gia tiểu bối kia cũng vậy.

Người tu tiên cùng nhau nỗ lực, trợ giúp lẫn nhau để cùng trưởng thành.

Hoàng Tiểu Lục không chỉ truyền đường báo mã, mà còn kiêm luôn một trong tứ đại hộ pháp.

Nó đang nằm vắt chéo hai chân trên mô đất, khác xa với hình tượng tiên nhân đắc đạo trong tưởng tượng của người thường.

"Tối qua, lúc cậu xử lý âm hồn, tiểu gia tôi đã chạy một chuyến đến chỗ Thành Hoàng bản địa rồi.

Ngài ấy bảo đám thi công dùng xúc đất đẩy phải một cái bàn thờ đá, bên dưới chôn mấy trăm bộ hài cốt, bàn thờ đá bị đổ nên không trấn áp được nữa, ban đêm chúng nó tất nhiên sẽ chui ra gây họa."

Cái gọi là tiên gia tra sự, đại khái chính là như thế.

Rất nhiều khi, đến lúc đụng chuyện, thì đám truyền đường báo mã lợi hại kia đã điều tra rõ ràng đâu vào đấy rồi.

Triệu Tam Nguyên cau mày.

Thông thường sau khi người chết sẽ được Thành Hoàng địa phương dẫn xuống Minh phủ, kẻ nào có tội thì chuộc tội, kẻ nào đầu thai thì đầu thai.

Ngoại trừ những người chết oan khuất, sau khi chết oán khí không tiêu tan, chấp niệm khiến bọn họ trở thành cô hồn dã quỷ, không có tư cách được Thành Hoàng tiếp dẫn.

Chờ đến lúc nào hoàn thành chấp niệm, hoặc là được âm dương tiên sinh hiểu biết ở dương gian giúp đỡ, thì bọn họ mới có tư cách vào Minh phủ.

Đám thi công làm sao mà biết gần đó có nghĩa địa gì đó? Nếu biết, chắc chắn sẽ an táng cẩn thận.


Một cái bàn thờ đá bé tí như vậy, ai mà để ý đến chứ?"

Nhưng kết quả lại cực kỳ tồi tệ.

Nghe Hoàng Tiểu Lục nói, mấy trăm âm hồn đó mà thật sự náo loạn thì đám thi công chắc chắn không chịu được nổi, sớm muộn gì cũng có kẻ mất mạng.

Triệu Tam Nguyên hít sâu một hơi: "Không thể nào mấy trăm người cùng chết oan uổng được? Kể cả có loại tình huống cực kỳ hiếm gặp này đi nữa, thì người xây bàn thờ đá kia cũng sẽ mời người đến làm pháp sự siêu độ, sao lại để bọn họ trở thành cô hồn dã quỷ?"

Hoàng Tiểu Lục nhảy khỏi mô đất, đứng bên cạnh Triệu Tam Nguyên nhìn bát hương: "Chuyện mười mấy, hai mươi năm trước rồi.

Nhật Du Thần và Dạ Du Thần của Thành Hoàng không nhớ rõ lắm.

Dù sao bọn họ khẳng định không thể nào dẫn độ được lũ âm hồn đó, đợi lúc nào rảnh, tôi sẽ đến hỏi trực tiếp Thành Hoàng gia."

Thành Hoàng và Thổ Địa cùng là thần linh cai quản một địa phương, nhưng không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Nói theo cấp bậc hành chính, Thành Hoàng cai quản sự vụ Minh giới, Thổ Địa quản lý những chuyện dương gian như nhân đinh hưng vượng..., hai bên không can thiệp vào việc của nhau.

Nhưng bất kể là ‘ba xuất’ nào trong dân gian, nếu muốn 'hoạt động' đều không thể nào qua mặt Thành Hoàng và Thổ Địa được

Ví dụ như Âm Dương tiên sinh, người đã kiếm được vàng bạc từ dịch vụ tang lễ, không thể lĩnh vong hồn nhập minh thổ Thành Hoàng, người thực sự dẫn dắt linh hồn người đã khuất xuống âm phủ.

Nhưng Âm Dương tiên sinh dù sao cũng là người sống nên sẽ báo hiếu và phù hộ cho đất trời, cầu nguyện cho vạn vật trong Dương gian được bình an, thoát khỏi tai họa.

Người thường tất nhiên không thể tìm đến Thành Hoàng để giải quyết công việc, chỉ có thể thắp hương cúng bái, nhưng với giới tiên gia và những dị nhân giang hồ chân chính mà nói, việc này lại hết sức bình thường.

Thấy bộ dạng trầm ngâm của Triệu Tam Nguyên, Hoàng Tiểu Lục lại hiện lên vẻ mặt hả hê.

"Từ khi xuống núi, cậu luôn tìm mọi cách để bản thân không rơi vào quỹ đạo vận mệnh đã định sẵn, nhưng thiên ý như thế, làm sao có thể dễ dàng thay đổi? Cậu cho dù trốn đến đây làm một kẻ đánh canh, cũng vẫn sẽ gặp phải những chuyện này, trốn tránh cũng vô dụng thôi."

Đối với tệ nạn 'tam xuất', Triệu Tam Nguyên hết sức bài xích.

Chưa nói đến ngũ tệ tam thiếu, chỉ riêng ba cửa ải đầu tiên kia thôi cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.

Có thể sống một cuộc sống bình thường, ai lại nguyện ý nếm trải cảm giác bị dày vò kia chứ?

Nhưng đúng như lời Hoàng Tiểu Lục nói, có những chuyện, có trốn cũng không thoát.


Lúc này, nén hương đã cháy gần đến chân.

Theo yêu cầu kỹ thuật của Tiên điện của mình, Triệu Tam Nguyên cần bố trí mười bảy lư hương, bát hương và một số tượng thần, tụng kinh và thắp hương vào các ngày lễ lớn như mùng một, rằm tháng Giêng âm lịch hoặc mùng ba tháng ba và ngày 9 tháng 9.

Trong đó không chỉ có hương hộ pháp, hương báo mã, hương giáo chủ, mà còn có hương trời đất, hương tổ tiên..., mỗi bát hương sử dụng ba nén, bốn nén, năm nén, chín nén, mười tám nén đều có sự khác biệt.

Dân gian có một số nơi như long phụng đường, quỷ đường, yêu cầu còn cao hơn.

Nhưng vì điều kiện hạn hẹp, Triệu Tam Nguyên không có nhà riêng, giống như một kẻ vô gia cư, cho nên chỉ mang theo một bát hương bên mình, gọi là "hành lô", đi đến đâu thì thắp đến đó.

Số lượng chỉ có một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của tiên đường.

Giới tiên gia so với bất kỳ ai đều biết rõ điều kiện của đệ tử, dù chỉ là cắm ba cây cỏ dại, cũng là tấm lòng thành.

Cho nên rất nhiều lúc, các bậc quyền quý tranh nhau giành giật thắp nén hương đầu, thật ra không phải là vì muốn dâng cúng, mà là vì cầu mong sự bình an trong lòng.

Cho dù là Phật, Đạo, Tiên, cũng sẽ không vì ai thắp nén hương đầu mà thiên vị hơn ai, người có suy nghĩ như thế thật sự là phỉ báng đạo lý, phỉ báng Phật pháp, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lúc này, làn khói hương đang cháy chuyển thành màu xám, có gì đó bất thường.

Xem hương gồm 3 phần: xem lửa, xem khói, xem tro.

Khi châm lửa không thể dùng miệng thổi, dựa vào hướng và kích thước ngọn lửa bùng lên từ đầu nén hương mà phán đoán cát hung.

Lửa cháy ổn định hoặc bốc cao là cát, lửa vụt tắt hoặc ám đen là hung.

Làn khói cần phải trong veo, mờ ảo như hình tháp hương vút lên, tượng trưng cho việc lời thề nguyện thấu trời xanh.

Khói bốc thẳng, hương thơm lan tỏa là điềm lành, còn nếu khói nghi ngút, không ổn định là báo hiệu tai ương sắp ập đến.

Cuối cùng là màu sắc của tro tàn.

Đen là hung, xám là tiểu hung, trắng là hung cát đều có, vàng là cát.

Triệu Tam Nguyên bất giác thở dài.

"Dự đoán lại phải xảy ra chuyện."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương