Đi rồi một đoạn đường, Tề Minh mới hỏi: “Cậu lấy nước sông làm gì?”

“Tôi muốn mang về làm thực nghiệm tảo khuê.”

Tề Minh khó hiểu hỏi lại: “Làm thực nghiệm tảo khuê?”

“Tảo khuê hay còn gọi là tảo cát một loại sinh vật đơn bào sống ở trong nước, chỉ cần là chỗ nào có nước, cho dù là nước mưa tích thành vũng nước nhỏ, đều sẽ có tảo khuê sinh sống.” Bạch Hướng Mặc chậm rãi giải thích cho Tề Minh.

“Nước ở những khu vực khác nhau, tảo khuê cũng khác nhau. Mà khi con người bị chết đuối, loại sinh vật phù du này sẽ đi vào phổi của người đó.”

Tề Minh nghe vậy liền hiểu ra: "Cậu định thông qua thực nghiệm tảo khuê để suy đoán Phương Mỹ Cầm có phải ở chỗ này chết đuối không, đúng không?.”

“Đúng vậy, nhưng chỉ dựa vào tảo khuê ở chỗ này còn chưa đủ, chúng ta cần đi dọc theo từ nơi cô ấy rơi xuống nước đến chỗ phát hiện thi thể lấy ra tảo khuê, như vậy mới càng thêm chính xác.”

Khoảng cách từ chỗ Phương Mỹ Cầm rơi xuống nước đến chỗ phát hiện thi thể rất là xa, muốn thu thập mẫu thí nghiệm suốt một chặng đường như vậy, chỉ dựa vào hai người bọn họ sợ là phải mất rất nhiều ngày mới xong được.

“Tôi sẽ cho người đi làm việc này, hai chúng ta trực tiếp đi đến chỗ bọn họ câu cá là được.”

Căn cứ vào lời nói của chị gái vừa rồi, nếu Phương Mỹ Cầm không phải người ở ngày đó bị phát hiện rơi xuống nước, cô ấy rất có thể chết đuối ở trong trong ao cá kia, sau đó mới bị vứt xác vào sông.

“Các mối quan hệ xã hội của Lý Đức Chí càn phải tiến hành điều tra thêm một bước nữa, nếu tất cả đều giống với giả thiết của chúng ta, thì cô gái giả mạo Phương Mỹ Cầm, nhất định là người mà Lý Đức Chí rất tín nhiệm. Cô ta không chỉ có dáng người tương tự Phương Mỹ Cầm, còn biết rất rõ nhất cử nhất động của cô ây, hơn nữa bơi lội còn rất giỏi.”

Lý bá cùng chị gái hàng xóm đều là người rất quen thuộc với Phương Mỹ Cầm, có thể lợi dụng bóng dáng để lừa gạt bọn họ, nhất định thân hình của cô gái kia rất giống với Phương Mỹ Cầm.

Tề Minh cũng rất rõ ràng tầm quan trọng của người này: “Tôi sẽ kêu Hầu Tam tìm Tam quang ký hiệu, bọn họ nhất định có thể tìm ra cô gái kia.”



Tam quang ký hiệu chính một đám lưu manh, bọn họ xuất hiện ở đầu đường cuối phố, bến tàu, v.v.., vô cùng am hiểu tìm hiểu tin tức, Thượng Hải không chuyện gì có thể qua mặt được bọn họ.

Hầu Tam là tài xế của Tề Minh, cũng là người mà Tề Minh rất tín nhiệm.

Chuyện này không thể chậm trễ, Tề Minh trực tiếp kêu Hầu Tam chạy đến chỗ người cần liên hệ, còn chính mình thì ngồi trên ghế điều khiển lái xe.

Bạch Hướng Mặc nhìn thấy vậy cũng rất tay ngứa, hắn còn chưa từng lái xe cổ lần nào đâu.

“Sao vậy? Cậu cũng muốn lái thử à?” Tề Minh nhìn ra ý tứ trong ánh mắt nóng bỏng của Bạch Hướng Mặc.

Bạch Hướng Mặc cũng không có che giấu, liền dứt khoát thừa nhận.

“Một lát nữa tới vùng ngoại ô, cậu có thể thử lái nó.”

Bạch Hướng Mặc nghe vậy rất là cao hứng, nhưng hắn vẫn nói:

“Để lần sau đi, hiện tại chúng ta vẫn nên chạy nhanh đến chỗ ao cá đi.”

Bạch Hướng Mặc chưa bao giờ nghi ngờ kỹ thuật lái xe của mình, nhưng dù sao cũng là xe cổ, sợ là cùng xe tự động trước kia của hắn có khác biệt rất lớn.

Hiện tại đang là thời gian làm việc, Bạch Hướng Mặc không thích trong lúc làm việc lại chơi đùa.

Tề Minh cũng không có miễn cưỡng cậu ta.



“Hiện tại có thể khẳng định, Phương Mỹ Cầm là bị giết, mà không phải là do ngoài ý muốn rơi xuống nước chết.”

“Khả năng này xác thật rất lớn.” Bạch Hướng Mặc cẩn thận nói, “Nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác.”

Trước khi tìm ra chân tướng, hắn sẽ không đưa ra kết luận trực tiếp nào, vẫn sẽ tin tưởng vào bất kì khả năng nào khác.

Như vậy mới không ảnh hưởng đến phán đoán của chính mình, công việc của một người pháp y yêu cầu phải vô cùng tiểu tâm cùng cẩn thận, nếu cứ vào trước là chủ, rất dễ bởi vì thành kiến mà bỏ qua một số chi tiết có lợi hoặc là gây trở ngại suy đoán của bản thân.

Tề Minh nhìn Bạch Hướng Mặc như vậy, khoé miệng kéo ra một độ cung.

Bạch Hướng Mặc khó hiểu nhìn anh ta hỏi: "Anh đang cười cái gì?”

“Chỉ là tôi chưa từng thấy qua người nào lại tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt như cậu vậy.”

Bạch Hướng Mặc mím môi: “Cái này gọi là chuyên nghiệp.”

“Bảo trì chuyên nghiệp của mình, là một phẩm chất rất quý giá.”

Anh ta rõ ràng là đang khích lệ, nhưng Bạch Hướng Mặc lại cảm thấy có chút âm dương quái khí.

Xe chạy hơn ba tiếng, cuối cùng cũng tới được chỗ ao cá hai vợ chồng Lý Đức Chí đi câu.

Khoảng cách từ nơi này đến nội thành cũng không xa, nhưng lại không dễ tìm cho lắm.

Mất nhiều thời gian như vậy, một phần nguyên nhân là do đi lầm đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương