“Thạch Đầu, đây là tiền bán nhân sâm, bán được 30 đồng Đại dương. Hôm nay chúng ta mua đệm chăn, quần áo, chén đĩa, gạo và mì, dùng hết 4 đồng 5 cắc, còn chuộc lại vòng tay cho tiểu cô của con, hiện tại còn dư lại 17 đồng Đại dương.”

Bạch Hướng Mặc kinh ngạc: “Bán được nhiều tiền như vậy à?”

Tuy rằng phẩm chất của cây nhân sâm kia rất tốt, đủ tuổi, kích cỡ cũng lớn, đại khái cũng có thể bán được hơn 30 đồng Đại dương. Nhưng nếu chính mình cầm nhân sâm đi cầm hoặc là bán đi, nhất định sẽ bị ép giá rất nhiều.

“Đều là do Hỉ Nhi có bản lĩnh, nguyên bản những người kia chỉ nguyện ý trả 18 đồng Đại dương, Hỉ Nhi cò kè mặc cả một hồi liền bán được 30 đồng Đại dương.”

“Tiểu cô, cô thật là lợi hại a!” Bạch Hướng Mặc khen ngợi.

Trước kia Bạch Hỉ Nhi đều là yên lặng đi theo phía sau Lâm Uyển Như, cảm giác tồn tại rất thấp, không nghĩ tới còn có bản lĩnh như vậy.

“Đều là do đồ vật tốt, nhân sâm đủ tuổi không cần sợ bán không được. Cô quan sát vẻ mặt của chưởng quầy, nhìn thấy ông ta rất muốn mua nó, chẳng qua là cố ý bày ra bộ dáng thờ ơ thôi, cho nên mới dám trả giá.”

Bạch Hỉ Nhi bị khen, hưng phấn đến mức lời nói cũng nhiều lên.

“Tiểu cô, cô có thể nhìn ra suy nghĩ của ông ta, cũng rất lợi hại a.” Bạch Hướng Mặc không tiếc lời nói liền khen tiếp.

Bạch Hỉ Nhi nghe vậy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, động tác trên tay càng thêm lưu loát.

“Tiểu cô, mẹ, buổi tối ánh sáng không tốt, không cần làm mấy thứ này, sẽ tổn thương đến đôi mắt.”

“Chúng ta đều làm quen rồi, rất nhanh liền làm xong.” Bạch Hỉ Nhi cảm thấy thực vui vẻ, liền tiếp tục công việc trên tay.



Bộ quần áo trong tay cô là cô tự làm cho chính mình, từ khi gia cảnh trong nhà sa sút, cô liền không có lại làm quần áo mới, bình thường không phải mặc quần áo cũ của mình thì cũng mặc lại quần áo của Lâm Uyển Như, thậm chí còn sửa lại quần áo của Bạch Hướng Mặc hoặc là của bà nội đã qua đời để mặc.

Lúc trước vì gom tiền, trong nhà có cái gì cũng đều bán đi, ngay cả quần áo để thay cũng không có.

Hôm nay các nàng đi bán nhân sâm, được nhiều tiền hơn trong dự định, Lâm Uyển Như liền làm chủ mua một ít vải bố về cho cô làm quần áo.

Tuy rằng miếng vải bố này chỉ là hàng thứ phẩm, có vài chỗ nhuộm màu còn không đều, phẩm chất lại không bằng vải dệt trước kia trong nhà còn tốt hay dùng, nhưng vẫn làm Bạch Hỉ Nhi rất vui vẻ.

Bạch Hướng Mặc biết các nàng luyến tiếc đốt đèn, cho nên cũng không có khuyên tiếp.

Hắn lại từ trong đống tiền lấy ra 5 đồng Đại dương, sau đó đem dư lại tiền đẩy đến trước mặt Lâm Uyển Như.

“Mẹ, số tiền còn lại mẹ cùng tiểu cô giữ đi, trong nhà thiếu cái gì thì đi mua, đừng bạc đãi chính mình.”

“Chúng ta nơi nào dùng đến nhiều tiền như vậy, con ở bên ngoài làm việc mới cần dùng tiền.” Lâm Uyển Như lại đem tiền đẩy trở về.

Bạch Hướng Mặc vẫn kiên trì: “Mẹ, các ngươi cầm đi, tốt nhất một người giữ một ít. Lỡ như lại xảy ra chuyện gì, tốt xấu trên người đều có tiền bàng thân.”

Lâm Uyển Như vừa nghe thấy những lời này, liền nghĩ đến lúc trước khi Bạch Hướng Mặc bị bắt, trong người các nàng không có tiền, không biết phải tìm ai vay tiền, cho nên lần này cũng không có cự tuyệt. Nàng đem sáu đồng Đại dương giao cho Bạch Hỉ Nhi, mỗi người giữ một nửa.

Bạch Hỉ Nhi hoảng sợ, vội vàng đẩy trở về: “Chị dâu, em đều cùng chị ở cạnh nhau, em không cần giữ tiền!”

Lâm Uyển Như kiên trì nhét vào tay nàng: “Em là người biết suy nghĩ, cho dù có giữ tiền cũng sẽ không dùng bậy bạ. Hơn nữa hiện giờ em cũng đã lớn rồi, cũng nên bắt đầu để dành tiền riêng. Với lại Thạch Đầu nói cũng đúng, mỗi người cần thiết phải có tiền bàng thân.”

Bạch Hỉ Nhi nghĩ nghĩ, chỉ cầm lấy hai đồng Đại dương, còn lại có nói cỡ nào cũng không cầm.



Một nhà ba người nói chuyện cũng không lâu, sau đó liền rửa mặt đi ngủ.

Hôm nay Bạch Hướng Mặc có đệm chăn, giấc ngủ tốt hơn hôm qua rất nhiều, Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi thức dậy lúc nào hắn cũng không biết.

Đến khi Tề Minh tới tìm hắn, hắn mới tỉnh lại.

“Cậu ngủ ở trên mặt đất?”

Tề Minh nhìn hết trong phòng một lần, không khỏi nhíu mày.

Ngày hôm qua tới đây, chỉ ở bên ngoài nhìn, cho nên cũng không biết căn phòng này nhỏ như vậy.

Bạch Hướng Mặc cũng chưa nói gì, vội vàng rửa mặt một phen, liền đi ra bên ngoài.

“Mẹ, tiểu cô, con đi trước.”

Lâm Uyển Như: “Thạch Đầu, con cùng Tề tiên sinh uống xong cháo rồi hãy đi.”

“Không kịp thời gian.” Bạch Hướng Mặc nhìn nhìn sắc trời nói.

Tề Minh đi đến chào hỏi Lâm Uyển Như, thái độ ôn hòa lễ phép:

“Bác gái, ngài không cần lo lắng, trên xe có chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương