Từ khoảnh khắc Bạch Hướng Mặc nhìn thấy Lâm Uyển Như, liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện cũng không phải là mộng.

Bạch Hướng Mặc đến từ thế kỉ 21, cũng là hiện tại dân quốc Bạch Hướng Mặc, bọn họ có lẽ có rất nhiều điểm bất đồng, nhưng hiện tại chính là một người.

Lâm Uyển Như: “Sao bọn họ lại đem con đánh thành như vậy, con trai số khổ của ta, sao con lại gặp phải chuyện thế này chứ!”

Lâm Uyển Như thống khổ nhìn vết thương trên người Bạch Hướng Mặc, muốn chạm vào lại sợ hãi làm đau Bạch Hướng Mặc, cứ như vậy nước mắt xôn xao chảy xuống.

“Mẹ, con không có việc gì, chỉ là nhìn có chút đáng sợ thôi, kỳ thật một chút cũng không đau.” Bạch Hướng Mặc nỗ lực biểu hiện ra bộ dáng không sao cả, nhưng cũng không thể làm Lâm Uyển Như giảm bớt khó chịu trong lòng.

Đột nhiên có một tiếng thanh thúy giọng nữ vang lên: “Chị dâu, Thạch Đầu nhất định đã đói bụng, để cậu ấy ăn trước một chút gì đi.”

Lúc này Bạch Hướng Mặc mới chú ý tới bên cạnh mẹ mình, còn có một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ăn mặc một thân đồ nam rộng thùng thình.

Bạch Hướng Mặc kêu: “Tiểu cô.”

“Ừ.” Bạch Hỉ Nhi lên tiếng, yên lặng lau nước mắt, sau đó lấy đồ ăn bên trong giỏ tre ra, bên trong là một chén cơm tẻ, một đĩa hành lá trộn đậu hủ, còn có một đĩa thịt kho tàu.

Lúc này, tay phải Bạch Hỉ Nhi đang nắm lấy cổ tay trái tay áo, đem chén đũa xuyên qua song sắt phóng tới trước mặt Bạch Hướng Mặc.Tay áo nam đối với Bạch Hỉ Nhi tới nói có chút to rộng, cản trở nàng không có phương tiện hoạt động.

Bạch Hướng Mặc nhìn động tác của nàng, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào nhưng lại nghĩ không ra. Hiện tại ký ức của hắn vẫn còn hỗn loạn chưa thể dung hợp làm một, rất nhiều thời điểm đều tương đối bị trì độn.

Từ khi bị bắt vào đây, Bạch Hướng Mặc liền một giọt nước cũng chưa được uống chứ nói gì tới ăn cơm, đau đớn trên người làm Bạch Hướng Mặc quên mất cảm giác đói khát, nhìn đến đồ ăn mới phát hiện bản thân đã sớm đói đến đau dạ dày.



Cảm giác đói khát trong bụng làm Bạch Hướng Mặc không có tự hỏi lâu lắm, liền trực tiếp cầm lấy chén đũa lên ăn. Cơm nước xong, đầu óc của Bạch Hướng Mặc cũng thanh tỉnh không ít, rốt cuộc cũng biết không đúng chỗ nào.

Bạch Hướng Mặc hỏi: “Tiểu cô, vòng ngọc của ngươi đâu.”

Nghe vậy, Bạch Hỉ Nhi vội vàng rút tay về giấu ở sau người. “Ở, ở nhà, cô cất ở nhà, hôm nay cô mặc đồ nam không thích hợp mang nó.”

Bạch Hướng Mặc thẳng tắp mà nhìn nàng, cũng không tin tưởng lời nàng nói.

Cái vòng ngọc kia cũng không tính đáng giá, nhưng đó là đồ vật duy nhất của mẹ ruột Bạch Hỉ Nhi để lại cho nàng, đối với Bạch Hỉ Nhi tới nói là vật vô cùng quan trọng.

Ngày thường Bạch Hỉ Nhi vẫn luôn mang vòng tay không rời, đây là món trang sức còn sót lại sau khi Bạch gia suy tàn.

Bạch Hướng Mặc lại hỏi: “Mẹ, cha đâu rồi?”

Nghe Bạch Hướng Mặc hỏi vậy, biểu tình trên mặt Lâm Uyển Như cứng đờ, ấp úng mở miệng: “Cha con, cha con đang gom tiền, có tiền là có thể nộp tiền bảo lãnh cho con ra ngoài.”

Sắc mặt của hai Chị dâu em chồng đều vô cùng khó coi, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, trạng thái tinh thần cực kì kém.

Các nàng đều cuối thấp đầu, sợ Bạch Hướng Mặc thông qua biểu tình của các nàng nhìn ra cái gì.

Trong ký ức của Bạch Hướng Mặc, Bạch cha là một người vô cùng không đáng tin cậy, là một kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời, là một bại gia tử, căn bản không thể trông cậy vào Bạch cha có thể làm được cái gì.

Liền tính Bạch cha có thể giúp đỡ, chỉ sợ với hắn mà nói thuốc phiện dụ hoặc so đem Bạch Hướng Mặc cứu ra tới còn quan trọng.

Bạch Hướng Mặc ở trong tù, tình trạng cũng không tốt, các nàng chỉ là hai người phụ nữ yếu đuối, ở bên ngoài đồng dạng cũng không tốt hơn hắn được bao nhiêu.



Bạch Hướng Mặc nhìn thân thể gầy yếu của Lâm Uyển Như, hắn cảm thấy chỉ cần một trận gió đều có thể thổi bay nàng, cuối cùng lựa chọn không hề tiếp tục truy vấn.

“Thạch Đầu, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đem con cứu ra ngoài. Con, Con nhất định phải cố lên.” Lâm Uyển Như nói như là cầu xin, trong ánh mắt chứa đựng sự phức tạp cùng ẩn nhẫn, sầu bi, phẫn hận, vô thố các loại cảm xúc giao tạp ở bên nhau.

Bạch Hướng Mặc: “Mẹ, con không có việc gì. Con không có giết người, cảnh sát nhất định sẽ trả lại công bằng cho con.”

Lâm Uyển Như lại nhìn vết thương trên người Bạch Hướng Mặc, cảm thấy tình huống của con mình cũng không có lạc quan như nó nói, nghẹn ngào mở miệng: “Mẹ không nghĩ tới……lần sau mẹ cho ngươi mang thuốc trị thương tới.”

Thời gian thăm tù đã hết, Bạch Hướng Mặc nhìn theo bóng dáng của Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi rời đi, sau đó thật sâu thở dài một hơi.

Không có tiền bảo lãnh, Bạch Hướng Mặc chỉ có tìm được hung thủ mới có thể chứng minh chính mình trong sạch.

Nếu hắn có thể đến hiện trường tra xét, cùng quyền lợi kiểm tra thi thể, có lẽ có thể tìm được manh mối hung thủ để lại mà tự cứu chính mình.

Nhưng hiện tại, tình cảnh này của Bạch Hướng Mặc, rõ ràng không có cách nào thực hiện được điều này.

Là một người bị tình nghi, bọn họ sao có thể sẽ làm hắn đối người bị hại tiến hành kiểm tra thi thể.

Hơn nữa, Vương tham trưởng chỉ sợ cũng không muốn rước thêm phiền toái mà đi tra án.

Bạch Hướng Mặc vô ý thức mà dùng ngón cái tay trái cào vào lòng bàn tay phải, miên man suy nghĩ.

“Ê a ——”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương