[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
-
Chương 29:
Bạch gia xảy ra chuyện cả cái hẻm nhỏ này ai cũng biết, Bạch cha ôm tiền bỏ trốn, việc này là có người tận mắt nhìn thấy.
Hiện tại nhìn thấy Bạch Hướng Mặc đã trở lại, mọi người đều đi lên hỏi thăm. Có người thì vui sướng khi người gặp họa, cũng có người thật sự quan tâm mà hỏi thăm tình huống, hoặc cũng có người vì thỏa mãn tính tò mò nên cũng lại đây tìm hiểu.
“Bạch tiểu tiên sinh, ngươi không sao chứ? Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Bạch tiểu tiên sinh, cậu đã biết chuyện gì chưa, cha của cậu đem nhà bán sau đó còn ôm tiền bỏ trốn? Hiện tại cả nhà cậu đều phải ở trong phòng chứa tạp vật.”
“Bạch tiểu tiên sinh, cậu có biết……”
Mẹ cùng tiểu cô của Bạch Hướng Mặc đều không thích ra ngoài, suốt ngày vẫn luôn ở trong nhà rất ít cùng người khác giao tiếp, cho nên nhà cậu xảy ra chuyện mọi người chỉ biết được một ít tin tức linh tinh, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Bạch Hướng Mặc đã trở lại, mọi người đều nhịn không được liên tục hỏi thăm.
Bạch Hướng Mặc cảm thấy thật đau đầu, chịu không nổi sự nhiệt tình của mấy người hàng xóm này. Hắn chỉ thích thanh tĩnh, lúc trước chọn nghề pháp y là vì nghĩ rằng nghề này chỉ cần giao tiếp với người chết là được.
Sau đó Bạch Hướng Mặc lớn giọng cắt ngang sự nhiệt tình của mấy người hàng xóm: “Tôi là bị oan uổng, hiện tại đã điều tra rõ ràng nên được thả ra.”
Bạch Hướng Mặc nói xong liền trực tiếp tách ra đám đông, sau đó dựa theo kí ức đi về hướng phòng tạp vật, Bạch Hỉ Nhi cùng Lâm Uyển Như cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, trước khi Bạch Hướng Mặc gõ cửa cũng đã mở ra cửa phòng.
Bạch Hướng Mặc vừa đi vào phòng lập tức đem cửa phòng đóng lại, ngăn lại tất cả ồn ào ở bên ngoài. Cho dù vẫn còn người ở bên ngoài chỉ trỏ bàn tán, ba người ở trong phòng cũng nhìn không thấy.
Trong phòng tạp vật cửa sổ đều không có, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của ngọn nến sinh hoạt.
Cửa phòng vừa đóng lại không gian trong phòng liền trở nên bức bối, trong không khí còn mang theo mùi ẩm mốc. Hiện tại thời tiết đã vào thu còn đỡ, nếu là vào mùa hè, sẽ vô cùng nóng bức khó chịu.
Trong phòng không gian vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có một tấm ván gỗ nhỏ làm giường, không gian còn lại chỉ khoảng 1 mét. Trong góc đặt một cái ấm sành, một cái bếp lò cùng một cái thùng nước cũ kĩ, ngoài ra không còn đồ vật nào khác.
Ba người cùng ở trong một phòng, không gian chật kín chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn. Bạch Hướng Mặc vội vàng đem cửa phòng mở ra: “Mẹ, con đi ra giếng nước tắm rửa trước”
Nói xong, Bạch Hướng Mặc cầm lấy thùng nước cùng với quần áo đi ra ngoài. Nước giếng vẫn còn rất ấm áp, với thời tiết hiện tại chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút là có thể vượt qua. Còn quần áo dơ chỉ cần giặt sơ là được.
Không có xà phòng thơm cũng không có sữa tắm, hơn nữa trên người hắn còn bị thương, rất nhiều chỗ chỉ có thể lau sơ cho sạch. Dù vậy Bạch Hướng Mặc vẫn cảm thấy trên người mùi hôi vẫn còn rất nồng nặc, không có biện pháp nào khác đành phải chấp nhận.
Công việc pháp y này chính là như vậy, lần này xem như vẫn còn khá tốt, nếu phải giải phẫu thi thể bị hoá sáp, cho dù hắn có đem da đều xoa nát, trên người cũng vẫn không hết được mùi hôi.
Tắm xong, Bạch Hướng Mặc trở về phòng, cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi vẻ mặt đều hơi co quắp, có chút không thói quen khi ba người ở chung một không gian chật chội như vậy. Bạch Hướng Mặc đã là đàn ông trưởng thành, bọn họ tuy rằng là người thân, nhưng nam nữ vẫn có khác biệt.
“Mẹ, ngày mai chúng ta dọn đi chỗ khác ở đi.”
Bạch Hướng Mặc cũng chịu đựng không được, nếu hiện tại không phải trời đã tối, bên ngoài không an toàn, hắn đã sớm đi khỏi đây.
Lâm Uyển Như gian nan mở miệng: “Chúng ta không có……”
“Mẹ, ta là bị oan, cho nên sau khi được thả ra đã nhận được bồi thường.”
Bạch Hướng Mặc từ trong tay áo của trường bào lấy một gói vải đỏ đựng nhân sâm cùng hai phần thù lao để trên bàn.
“Sao, sao lại nhiều như vậy……”
Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi khiếp sợ không thôi, không ngừng khen Trương tiên sinh là một người phúc hậu. Bạch Hướng Mặc cũng không có giải thích số tiền này làm sao có được.
Sau khi Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi kinh hỉ qua đi, đều thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, các nàng cũng không biết làm sao để tiếp tục duy trì sinh hoạt hằng ngày.
Bình thường các nàng rất ít cùng hàng xóm giao tiếp, toàn bộ thế giới đều là phong bế, muốn làm việc kiếm tiền cũng không biết bắt đầu từ đâu. Mấy ngày nay Bạch Hỉ Nhi cũng đi xung quanh tìm việc làm nhưng cũng không có tìm được. Cho dù hiện tại đi nhà xưởng làm việc, cũng phải chờ đến tháng sau mới có thể lấy được tiền công.
Hiện tại nhìn thấy Bạch Hướng Mặc đã trở lại, mọi người đều đi lên hỏi thăm. Có người thì vui sướng khi người gặp họa, cũng có người thật sự quan tâm mà hỏi thăm tình huống, hoặc cũng có người vì thỏa mãn tính tò mò nên cũng lại đây tìm hiểu.
“Bạch tiểu tiên sinh, ngươi không sao chứ? Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Bạch tiểu tiên sinh, cậu đã biết chuyện gì chưa, cha của cậu đem nhà bán sau đó còn ôm tiền bỏ trốn? Hiện tại cả nhà cậu đều phải ở trong phòng chứa tạp vật.”
“Bạch tiểu tiên sinh, cậu có biết……”
Mẹ cùng tiểu cô của Bạch Hướng Mặc đều không thích ra ngoài, suốt ngày vẫn luôn ở trong nhà rất ít cùng người khác giao tiếp, cho nên nhà cậu xảy ra chuyện mọi người chỉ biết được một ít tin tức linh tinh, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Bạch Hướng Mặc đã trở lại, mọi người đều nhịn không được liên tục hỏi thăm.
Bạch Hướng Mặc cảm thấy thật đau đầu, chịu không nổi sự nhiệt tình của mấy người hàng xóm này. Hắn chỉ thích thanh tĩnh, lúc trước chọn nghề pháp y là vì nghĩ rằng nghề này chỉ cần giao tiếp với người chết là được.
Sau đó Bạch Hướng Mặc lớn giọng cắt ngang sự nhiệt tình của mấy người hàng xóm: “Tôi là bị oan uổng, hiện tại đã điều tra rõ ràng nên được thả ra.”
Bạch Hướng Mặc nói xong liền trực tiếp tách ra đám đông, sau đó dựa theo kí ức đi về hướng phòng tạp vật, Bạch Hỉ Nhi cùng Lâm Uyển Như cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, trước khi Bạch Hướng Mặc gõ cửa cũng đã mở ra cửa phòng.
Bạch Hướng Mặc vừa đi vào phòng lập tức đem cửa phòng đóng lại, ngăn lại tất cả ồn ào ở bên ngoài. Cho dù vẫn còn người ở bên ngoài chỉ trỏ bàn tán, ba người ở trong phòng cũng nhìn không thấy.
Trong phòng tạp vật cửa sổ đều không có, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của ngọn nến sinh hoạt.
Cửa phòng vừa đóng lại không gian trong phòng liền trở nên bức bối, trong không khí còn mang theo mùi ẩm mốc. Hiện tại thời tiết đã vào thu còn đỡ, nếu là vào mùa hè, sẽ vô cùng nóng bức khó chịu.
Trong phòng không gian vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có một tấm ván gỗ nhỏ làm giường, không gian còn lại chỉ khoảng 1 mét. Trong góc đặt một cái ấm sành, một cái bếp lò cùng một cái thùng nước cũ kĩ, ngoài ra không còn đồ vật nào khác.
Ba người cùng ở trong một phòng, không gian chật kín chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn. Bạch Hướng Mặc vội vàng đem cửa phòng mở ra: “Mẹ, con đi ra giếng nước tắm rửa trước”
Nói xong, Bạch Hướng Mặc cầm lấy thùng nước cùng với quần áo đi ra ngoài. Nước giếng vẫn còn rất ấm áp, với thời tiết hiện tại chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút là có thể vượt qua. Còn quần áo dơ chỉ cần giặt sơ là được.
Không có xà phòng thơm cũng không có sữa tắm, hơn nữa trên người hắn còn bị thương, rất nhiều chỗ chỉ có thể lau sơ cho sạch. Dù vậy Bạch Hướng Mặc vẫn cảm thấy trên người mùi hôi vẫn còn rất nồng nặc, không có biện pháp nào khác đành phải chấp nhận.
Công việc pháp y này chính là như vậy, lần này xem như vẫn còn khá tốt, nếu phải giải phẫu thi thể bị hoá sáp, cho dù hắn có đem da đều xoa nát, trên người cũng vẫn không hết được mùi hôi.
Tắm xong, Bạch Hướng Mặc trở về phòng, cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi vẻ mặt đều hơi co quắp, có chút không thói quen khi ba người ở chung một không gian chật chội như vậy. Bạch Hướng Mặc đã là đàn ông trưởng thành, bọn họ tuy rằng là người thân, nhưng nam nữ vẫn có khác biệt.
“Mẹ, ngày mai chúng ta dọn đi chỗ khác ở đi.”
Bạch Hướng Mặc cũng chịu đựng không được, nếu hiện tại không phải trời đã tối, bên ngoài không an toàn, hắn đã sớm đi khỏi đây.
Lâm Uyển Như gian nan mở miệng: “Chúng ta không có……”
“Mẹ, ta là bị oan, cho nên sau khi được thả ra đã nhận được bồi thường.”
Bạch Hướng Mặc từ trong tay áo của trường bào lấy một gói vải đỏ đựng nhân sâm cùng hai phần thù lao để trên bàn.
“Sao, sao lại nhiều như vậy……”
Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi khiếp sợ không thôi, không ngừng khen Trương tiên sinh là một người phúc hậu. Bạch Hướng Mặc cũng không có giải thích số tiền này làm sao có được.
Sau khi Lâm Uyển Như cùng Bạch Hỉ Nhi kinh hỉ qua đi, đều thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, các nàng cũng không biết làm sao để tiếp tục duy trì sinh hoạt hằng ngày.
Bình thường các nàng rất ít cùng hàng xóm giao tiếp, toàn bộ thế giới đều là phong bế, muốn làm việc kiếm tiền cũng không biết bắt đầu từ đâu. Mấy ngày nay Bạch Hỉ Nhi cũng đi xung quanh tìm việc làm nhưng cũng không có tìm được. Cho dù hiện tại đi nhà xưởng làm việc, cũng phải chờ đến tháng sau mới có thể lấy được tiền công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook