[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
-
Chương 1:
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Một xô nước lạnh đem Bạch Hướng Mặc giội tỉnh, toàn thân đau đớn làm cậu dần dần tìm về ý thức, tình huống hiện giờ làm Bạch Hướng Mặc cảm thấy không ổn.
Hiện tại hai tay của Bạch Hướng Mặc đang bị buộc treo trên cọc gỗ, trên người bị roi đánh nhìn không thấy một chỗ nguyên vẹn, toàn thân đều là máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mùi khai của nước tiểu, mùi hôi thối hỗn tạp cùng một chỗ, hỗn hợp thành một loại hương vị khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.
Trước mặt Bạch Hướng Mặc đang đứng hai người, trên người bọn họ mặc đồng phục cảnh sát thời dân quốc chỉ có trên tivi mới nhìn thấy được, đang cười thâm trầm nhìn về phía Bạch Hướng Mặc. Trong đó, một người trong tay còn cầm roi, trên roi vẫn còn lây dính vết máu đỏ tươi. Đau đớn trên người nhắc nhở Bạch Hướng Mặc biết, những cái kia vết máu là đâu mà đến.
"Nói! Cậu làm cách nào giết chết Trương tiểu thư, có đồng bọn hay không!" Tên cảnh sát cầm roi, hắn đem roi cuốn lại, để tại miệng vết thương của Bạch Hướng Mặc, làm Bạch Hướng Mặc đau đến mức gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, mặt mũi thì tái nhợt không thấy một tia huyết sắc, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Bạch Hướng Mặc là một pháp y trẻ tuổi đã có ba năm kinh nghiệm trong nghề. Từng tham gia điều tra rất nhiều vụ án hình sự quan trọng, có đóng góp vô cùng trọng yếu trong quá trình hỗ trợ cảnh sát điều tra phá án và truy bắt tội phạm.
Trên phố đã từng lưu truyền một câu nói như vậy: “Pháp y không cần lo lắng y náo”. Mà Bạch Hướng Mặc lại dùng chính sinh mệnh của mình để chứng minh lời này không đáng tin cậy ——
Bạch Hướng Mặc chẳng qua là trên đường đến trung tâm pháp y giám định một phần báo cáo, liền bị người nhà nạn nhân bất mãn với kết quả giám định, dùng một cái bình chữa cháy nện vào đầu. Lúc tỉnh lại lần nữa, Bạch Hướng Mặc vẫn là Bạch Hướng Mặc, chỉ là biến thành một trăm năm trước sống tại thời kì dân quốc Bạch Hướng Mặc. Tình cảnh hiện tại của Bạch Hướng Mặc vô cùng tồi tệ, hắn đang bị liên lụy tiến vào một vụ án giết người.
Cùng ngày án mạng xảy ra, có người nhìn thấy Bạch Hướng Mặc xuất hiện tại hiện trường án mạng xung quanh, hành vi lén lút khả nghi.
Bạch Hướng Mặc là người đã từng theo đuổi nạn nhân, sau khi bị cự tuyệt nhưng vẫn đối nạn nhân dây dưa không dứt, thường xuyên xuất hiện tại xung quanh nhà nạn nhân.
Hiện tại Vương tham trưởng là người phụ trách của vụ án này, đem Bạch Hướng Mặc trở thành kẻ bị tình nghi bắt giữ về thẩm vấn.
Bạch Hướng Mặc vừa bị bắt về liền bị nghiêm hình tra tấn, không ai chịu nghe hắn giải thích, chỉ dùng cực hình tra tấn để hắn sợ mà thừa nhận chính mình là hung thủ giết người. Trước đó, nguyên chủ chịu không nổi tra tấn nên đã chết, sau đó biến thành hiện tại Bạch Hướng Mặc. Làm hiện đại Bạch Hướng mặc vừa mới xuyên qua sống lại đây, liền phải đối mặt với sự sống chết trước mắt.
Bạch Hướng Mặc nói: "Tôi - không - có - giết - người." Lời này làm cho người đang ăn mặc rộng thùng thình cảnh phục Phùng Đại Đầu cười ha hả lên, ánh mắt âm u bất thiện mà quét về phía Bạch Hướng Mặc.
"A, không nghĩ tới tiểu tử này vẫn là khối xương cứng! Bị dọa đến tiểu trong quần mà vẫn còn mạnh miệng được."
Bị tra tấn hơn nữa cộng thêm tinh thần áp lực, dẫn đến trước đó Bạch Hướng Mặc bở vì quá sợ hãi mà bài tiết mất khống chế, làm trong phòng toàn bộ đều là mùi khai của nước tiểu.
Phùng Đại Đầu hừ lạnh một tiếng, đối với bên cạnh cấp trên Vương tham trưởng nói:
"Tham trưởng, xem ra chúng ta phải làm mạnh tay hơn nữa, không thì hắn còn tưởng rằng chúng ta không làm gì được hắn!"
Vương Tham trưởng chậm rãi đem cây roi trong tay ném ở một bên trên bàn, móc ra trong túi thuốc lá ngậm trong miệng, lại cằm lấy bên cạnh bàn ủi sắt đang nằm trong lò lửa.
Bị nung đỏ rực đầu bàn ủi sắt mạo khói, hắn hít sâu một cái, đem khói nhả vào mặt Bạch Hướng Mặc.
Bạch Hướng Mặc bị sặc đến mức ho khan, làm động đến vết thương trên người, đau đến mức hắn phải run rẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Đỏ rực bàn ủi đang để tại trước người hắn mà di chuyển qua lại, giống như đang suy nghĩ nên in dấu ở nơi nào thì phù hợp.
Nhiệt độ từ bàn ủi tỏa ra trước mặt Bạch Hướng Mặc làm toàn bộ thân thể hắn đều căng chặt, miệng vết thương vừa rồi do ho khan mà bị nứt ra, cảm giác đau nhức làm hắn khó có thể khống chế bản thân có thể bình tĩnh được.
Vương tham trưởng cười đến ôn hòa: "Nếu cậu không phải hung thủ giết người, tại sao không ai giúp cậu nộp tiền bảo lãnh, để cậu ở đây bạch bạch chịu khổ đâu."
"Tham trưởng, tên gia hỏa này nhất định là có vấn đề!" Phùng Đại Đầu chắc chắn nói.
"Bị vụ án mạng giết người này liên luỵ tiến vào có mấy người, những người khác không thẹn với lương tâm đều nguyện ý dùng tiền để nộp tiền bảo lãnh, chỉ có gia hỏa này là chột dạ, không ai dám giúp hắn nộp tiền bảo lãnh!"
Hiện tại hai tay của Bạch Hướng Mặc đang bị buộc treo trên cọc gỗ, trên người bị roi đánh nhìn không thấy một chỗ nguyên vẹn, toàn thân đều là máu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mùi khai của nước tiểu, mùi hôi thối hỗn tạp cùng một chỗ, hỗn hợp thành một loại hương vị khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.
Trước mặt Bạch Hướng Mặc đang đứng hai người, trên người bọn họ mặc đồng phục cảnh sát thời dân quốc chỉ có trên tivi mới nhìn thấy được, đang cười thâm trầm nhìn về phía Bạch Hướng Mặc. Trong đó, một người trong tay còn cầm roi, trên roi vẫn còn lây dính vết máu đỏ tươi. Đau đớn trên người nhắc nhở Bạch Hướng Mặc biết, những cái kia vết máu là đâu mà đến.
"Nói! Cậu làm cách nào giết chết Trương tiểu thư, có đồng bọn hay không!" Tên cảnh sát cầm roi, hắn đem roi cuốn lại, để tại miệng vết thương của Bạch Hướng Mặc, làm Bạch Hướng Mặc đau đến mức gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, mặt mũi thì tái nhợt không thấy một tia huyết sắc, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Bạch Hướng Mặc là một pháp y trẻ tuổi đã có ba năm kinh nghiệm trong nghề. Từng tham gia điều tra rất nhiều vụ án hình sự quan trọng, có đóng góp vô cùng trọng yếu trong quá trình hỗ trợ cảnh sát điều tra phá án và truy bắt tội phạm.
Trên phố đã từng lưu truyền một câu nói như vậy: “Pháp y không cần lo lắng y náo”. Mà Bạch Hướng Mặc lại dùng chính sinh mệnh của mình để chứng minh lời này không đáng tin cậy ——
Bạch Hướng Mặc chẳng qua là trên đường đến trung tâm pháp y giám định một phần báo cáo, liền bị người nhà nạn nhân bất mãn với kết quả giám định, dùng một cái bình chữa cháy nện vào đầu. Lúc tỉnh lại lần nữa, Bạch Hướng Mặc vẫn là Bạch Hướng Mặc, chỉ là biến thành một trăm năm trước sống tại thời kì dân quốc Bạch Hướng Mặc. Tình cảnh hiện tại của Bạch Hướng Mặc vô cùng tồi tệ, hắn đang bị liên lụy tiến vào một vụ án giết người.
Cùng ngày án mạng xảy ra, có người nhìn thấy Bạch Hướng Mặc xuất hiện tại hiện trường án mạng xung quanh, hành vi lén lút khả nghi.
Bạch Hướng Mặc là người đã từng theo đuổi nạn nhân, sau khi bị cự tuyệt nhưng vẫn đối nạn nhân dây dưa không dứt, thường xuyên xuất hiện tại xung quanh nhà nạn nhân.
Hiện tại Vương tham trưởng là người phụ trách của vụ án này, đem Bạch Hướng Mặc trở thành kẻ bị tình nghi bắt giữ về thẩm vấn.
Bạch Hướng Mặc vừa bị bắt về liền bị nghiêm hình tra tấn, không ai chịu nghe hắn giải thích, chỉ dùng cực hình tra tấn để hắn sợ mà thừa nhận chính mình là hung thủ giết người. Trước đó, nguyên chủ chịu không nổi tra tấn nên đã chết, sau đó biến thành hiện tại Bạch Hướng Mặc. Làm hiện đại Bạch Hướng mặc vừa mới xuyên qua sống lại đây, liền phải đối mặt với sự sống chết trước mắt.
Bạch Hướng Mặc nói: "Tôi - không - có - giết - người." Lời này làm cho người đang ăn mặc rộng thùng thình cảnh phục Phùng Đại Đầu cười ha hả lên, ánh mắt âm u bất thiện mà quét về phía Bạch Hướng Mặc.
"A, không nghĩ tới tiểu tử này vẫn là khối xương cứng! Bị dọa đến tiểu trong quần mà vẫn còn mạnh miệng được."
Bị tra tấn hơn nữa cộng thêm tinh thần áp lực, dẫn đến trước đó Bạch Hướng Mặc bở vì quá sợ hãi mà bài tiết mất khống chế, làm trong phòng toàn bộ đều là mùi khai của nước tiểu.
Phùng Đại Đầu hừ lạnh một tiếng, đối với bên cạnh cấp trên Vương tham trưởng nói:
"Tham trưởng, xem ra chúng ta phải làm mạnh tay hơn nữa, không thì hắn còn tưởng rằng chúng ta không làm gì được hắn!"
Vương Tham trưởng chậm rãi đem cây roi trong tay ném ở một bên trên bàn, móc ra trong túi thuốc lá ngậm trong miệng, lại cằm lấy bên cạnh bàn ủi sắt đang nằm trong lò lửa.
Bị nung đỏ rực đầu bàn ủi sắt mạo khói, hắn hít sâu một cái, đem khói nhả vào mặt Bạch Hướng Mặc.
Bạch Hướng Mặc bị sặc đến mức ho khan, làm động đến vết thương trên người, đau đến mức hắn phải run rẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Đỏ rực bàn ủi đang để tại trước người hắn mà di chuyển qua lại, giống như đang suy nghĩ nên in dấu ở nơi nào thì phù hợp.
Nhiệt độ từ bàn ủi tỏa ra trước mặt Bạch Hướng Mặc làm toàn bộ thân thể hắn đều căng chặt, miệng vết thương vừa rồi do ho khan mà bị nứt ra, cảm giác đau nhức làm hắn khó có thể khống chế bản thân có thể bình tĩnh được.
Vương tham trưởng cười đến ôn hòa: "Nếu cậu không phải hung thủ giết người, tại sao không ai giúp cậu nộp tiền bảo lãnh, để cậu ở đây bạch bạch chịu khổ đâu."
"Tham trưởng, tên gia hỏa này nhất định là có vấn đề!" Phùng Đại Đầu chắc chắn nói.
"Bị vụ án mạng giết người này liên luỵ tiến vào có mấy người, những người khác không thẹn với lương tâm đều nguyện ý dùng tiền để nộp tiền bảo lãnh, chỉ có gia hỏa này là chột dạ, không ai dám giúp hắn nộp tiền bảo lãnh!"
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook