Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ
47: Chúc Mừng Cậu Nhé Nhóc Con


Trần Mộc Miên nhìn người nằm trên mặt đất, lại nhìn qua Đàm Thuần Chi.

Thật sự đúng là cô không muốn, vậy phải làm sao bây giờ: "Ngài muốn gì?”

Trần đời không có bữa ăn nào miễn phí, nhất là Đàm Thuần Chi, hắn sẽ không dễ dàng trợ giúp mình.

Bất ngờ là Đàm Thuần Chi lại không đưa ra yêu cầu quá đáng, trái lại nói: "Ta muốn thấy em cười.”

Trần Mộc Miên kinh ngạc, chớp chớp mắt cảm thấy lỗ tai mình bị hư rồi.

“Ngài lặp lại lần nữa?”

Đàm Thuần Chi bước tới, giữ chặt bàn tay cô, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, khiến trái tim cô đập thình thịch: "Tiểu nha đầu, ta muốn thấy em cười.

Đã lâu rồi, ta không thấy em cười.”

Trần Mộc Miên có hơi mất tự nhiên, muốn rụt tay về, nhưng Đàm Thuần Chi không chịu buông.

Cố chấp nhìn cô, muốn cô đáp lời.

Trái tim Trần Mộc Miên đập nhanh, không thể khống chế cảm giác quái dị trong lòng mình.

Từ khi rời quê đến Thượng Hải, đã rất lâu rồi cô không cười nữa.


Ngay cả lúc ở cùng với bà nội, cô có vui hay buồn, bà nội cũng chưa từng cẩn thận hỏi cô, có vui hay không.

Đời này, lần đầu tiên cô gặp được một người, à không, là một quỷ, muốn thấy cô cười.

Mím môi nửa ngày, Trần Mộc Miên không dám nhìn hắn: "Tôi...!Tôi cười không nổi.”

Giờ này khắc này, ngay cả giả cười cô cũng không làm được.

Đàm Thuần Chi thong dong không vội, bước tới bên cạnh Bạch phu nhân và Tưởng Thông, cầm chiếc quạt phe phẩy hai cái, Trần Mộc Miên thấy một đợt hạt lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt, rơi từ trong quạt xuống, vẩy lên thân hai người kia.

Sau đó, bên trong lỗ tai hai người lần lượt thoát ra hai viên tròn nhỏ lóe sáng, rơi vào trong tay Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi nhìn nhìn lòng bàn tay, nắm chặt hai tay lại, rồi mở ra, viên tròn đã biến mất.

“Đấy là cái gì?”

Đàm Thuần Chi nói: "Là mảnh ký ức, ta giúp bọn họ sửa lại ký ức, những chuyện trước đó không nhớ nữa.

Sau này bọn họ chỉ nhớ rõ, em ở trong phòng này dụ dỗ Tô Yến Yến khai báo tình hình thực tế, những thứ này cũng đủ làm chứng cứ rồi.”

Đang nói, tiểu quỷ đã trở lại.

Cậu ấy nhìn thấy Đàm Thuần Chi, hiển nhiên rất sợ hãi, đứng ở cửa, không dám tới gần.

Trần Mộc Miên ngăn Đàm Thuần Chi lại: "Chuyện của em thế nào rồi?”


“Em lưu lại oán hận trên người cô ta, chỉ cần cô ta đền tội, oán hận của em có thể loại trừ, có thể đi đầu thai chuyển thế.”

Nghe vậy, Trần Mộc Miên nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, chúc mừng cậu nhé nhóc con.”

Tiểu quỷ ngại ngùng cười cười, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàm Thuần Chi, lại run rẩy.

Cậu ấy cúi đầu, nhìn qua mẹ mình, do dự nhìn nhìn Trần Mộc Miên.

“Sao vậy?" Trần Mộc Miên hỏi.

Tiểu quỷ rối rắm, không biết có nên nói hay không.

Đàm Thuần Chi thay cậu mở miệng: "Cậu ấy muốn báo mộng cho mẹ, trước khi rời đi, coi như là chào từ biệt.

Trần Mộc Miên gật đầu: "Nên vậy, em đi đi.”

Ai ngờ ánh mắt của Tiểu Quỷ nhìn cô càng không khỏi ngại ngùng, Trần Mộc Miên không hiểu: "Còn gì nữa?"

Tiểu Quỷ nói: "Em......!Em cần chị giúp đỡ, mới có thể báo mộng cho mẹ em.”

Trần Mộc Miên lấy làm lạ: "Chị sao có thể giúp em?”

Cô cũng không có bản lĩnh ấy đâu.

Đàm Thuần Chi không vui lắm: "Cậu ấy muốn ám lên người em, nằm bên cạnh Bạch phu nhân, mới có thể thuận lợi báo mộng.”

Trần Mộc Miên nghe thấy hai chữ trên người, thì nghĩ đến nữ quỷ áo đỏ đã lừa gạt mình.

“Nhất định phải như vậy sao?”

Tiểu Quỷ chột dạ gật gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương