Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ
41: Có Phải Cô Có Kẻ Thù Nào Đó Hay Không


Trần Mộc Miên dựa theo miêu tả của Bạch Thư Kỳ, vẽ ra một bức tranh hình dáng của hung thủ.

Sườn xám màu vàng nhạt có viền trắng, trên chân là một đôi giày cao gót trân châu màu vàng nhạt.

Cầm kỳ thư họa của cô, đều không tệ.

Tuy rằng không giống tranh họa phương Tây, nhưng vẽ vẫn giống ba phần.

Bạch Thư Kỳ dứt khoát kêu lên: "Đúng vậy đúng vậy, chính là thế này.

Nếu em nhận ra mặt cô ta, thì tốt hơn.”

Trần Mộc Miên không để ý tới Bạch Thư Kỳ, đưa bức tranh cho Bạch phu nhân.

Vì vẽ bức tranh này, Bạch phu nhân cố ý cho người thuê một phòng ở khách sạn Hương Châu.


Bạch phu nhân nhìn thấy bức tranh, càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc, nhưng vẫn hơi nhớ không ra.

Tưởng Thông kiên quyết đi theo, nhìn vào bức tranh này, không ngờ cảm thán: "Tiểu nha đầu, nhìn không ra, cô còn có kỹ thuật vẽ tranh cao siêu đến vậy.”

Trần Mộc Miên tránh né hắn ta một chút, liếc mắt nhìn Bạch Thư Kỳ trong góc, nói: "Phu nhân, căn phòng năm đó Thư Kỳ xảy ra chuyện, là nơi này.”

Bạch phu nhân siết chặt bàn tay, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Trần tiểu thư, làm sao cô biết được.”

“Mơ thấy, thật sự không giấu diếm, từ nhỏ bát tự của tôi nhẹ, luôn dễ dàng mơ thấy mấy chuyện lạ.

Sư phụ trong đạo quán nói, đây là vong hồn không cam lòng, nên mới báo mộng cho tôi.”

Bạch phu nhân không nhịn được rơi nước mắt, cầm khăn lụa lau lau, vô cùng tủi thân: "Con trai đáng thương của tôi, năm đó vợ chồng chúng ta đi công tác mang nó theo, ở lại khách sạn này.

Tôi chỉ mới xuống lầu gặp một người bạn, thấy nó ngủ, nên để cho nó ở mình trong phòng.

Ai ngờ lại bị người ta sát hại."

Cô ấy nức nở, kể lại chuyện năm xưa: "Ai ai cũng nói, là trẻ nhỏ nghịch ngợm, ở trong phòng chơi với lửa, mới dẫn đến việc nó bị thiêu chết, còn liên lụy tới người khác.

Nhưng tôi biết, Thư Kỳ không phải đứa nhỏ như vậy.

Nhưng...!Nhưng không ai tin tôi cả, bọn họ đều nói, Thư Kỳ là một đứa nhỏ nghịch ngợm, là tôi điên rồi, hành động không bình thường, ngày ngày ảo tưởng."

Nói đến đây, Bạch phu nhân có chút oán trách nhìn Tưởng Thông: "Đến cả người nhà mẹ đẻ mình, cũng không chịu tin tôi."

Tưởng Thông ngượng ngùng cười lấy lòng nói: "Chị, chị nói gì vậy, bọn em chỉ lo lắng cho chị thôi.


Chị xem, nếu không phải em mang Mộc Miên đến, chị làm sao biết được việc này.

Nói xong, liếc mắt nhìn sang Trần Mộc Miên, trông mong cô nói vài câu giúp mình dỗ dành Bạch phu nhân.

Trần Mộc Miên vốn dĩ không muốn để tâm đến cô ấy, nhưng thấy vẻ mặt Bạch Thư Kỳ lo lắng, bám vào trên đầu gối của mẹ, không nhịn được mềm lòng.

Cuối cùng thì mẹ con liền tâm, đứa nhỏ này vẫn lo lắng cho mẹ mình.

"Phu nhân, chớ đau buồn.

Thư Kỳ là một đứa trẻ ngoan, lúc cậu ấy báo mộng cho tôi còn nói, lo rằng sau khi nó mất đi, trong lòng cô sẽ khổ sở, sẽ bị bệnh.

Nhờ tôi chuyển lời tới cho cô, cô nhất định phải sống tốt, phải mạnh khỏe thì cậu ấy mới yên tâm rời đi."

Bạch phu nhân vừa nghe thì khóc càng đau lòng hơn.

"Thư Kỳ của tôi, đứa trẻ tốt như vậy, cuối cùng là ai, là kẻ nào nhẫn tâm đến thế, xuống tay với một đứa nhỏ."

Tưởng Thông sững sờ, hình như đã nhớ đến cái gì đó.


Trần Mộc Miên không nhịn được hỏi: "Phu nhân, tôi thấy, có phải cô có kẻ thù nào đó hay không, hoặc trong nhà của cô có kết thù kết oán với ai hay không, nếu không sao có thể sát hại một đứa nhỏ như vậy.

Làm thế, rõ ràng là muốn cả nhà các cô đau khổ khó chịu mà."

Được nhắc nhở, Bạch phu nhân bỗng ngẩng đầu lên: "Tôi nhớ ra rồi, có một người như thế."

"Ai?"

Bạch phu nhân nhìn về phía Tưởng Thông, ánh mắt sắc lạnh: "Còn ai nữa, không phải em cũng nghĩ tới hay sao, ngoại trừ con tiện nhân kia thì còn có ai nhẫn tâm ác độc đến thế."

Cô ấy vội vàng đứng dậy, hung hăng bước ra ngoài, Tưởng Thông vội vã ngăn cản cô ấy lại: "Chị, đây chỉ là đoán mò, không có chứng cứ."

"Không có chứng cứ thì sao, chuyện đã đến nước này, tôi hận không thể không khiến ả ta chôn cùng Thư Kỳ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương