Dân Quốc Bắt Quỷ Ký
Chương 19: Nhà hoang cổ trong thôn 03

Cầm Tử cũng chính là lão đại mặt sẹo, là kẻ đã dẫn người đi trói hai huynh muội tam phòng Quý gia, không ngờ đến nửa đường Giản Hưng lại chạy đến cứu người, lúc này hắn mới phát hiện ra rằng Quý Thế Lăng đã sớm biết âm mưu của bọn họ.

Đem Quý Thế Vân ném cho nhóm người Giản Hưng, nhân lúc hoảng loạn mang theo huynh đệ bắt lấy Quý Thi Vận chạy vào trong một cái thôn nhỏ.

Bọn họ cầm đao, sắc mặt hung ác, nhưng mà những người trong thôn lại không hề lộ ra một tia sợ hãi đối với bọn họ.

Thôn dân chỉ đứng trong viện nhà mình, khuôn mặt chết lặng, dùng ánh mắt âm u nhìn bọn họ, tựa hồ như đang nhìn vật chết.

Có một huynh đệ bị nhìn đến tức giận, cầm lấy dao nhỏ khoa tay múa chân: “Phi, nhìn cái gì mà nhìn, muốn tìm chết sao!”

Thôn dân bị hắn cầm dao nhỏ chỉ vào, thế nhưng cũng chỉ kéo kéo khóe miệng cứng đờ, ánh mắt càng thêm âm trầm lạnh lẽo, không để ý bọn họ nữa, mà xoay người đi vào trong phòng.

Vị tiểu đệ kia càng nổi giận, liền nghĩ cầm dao nhỏ tiến lên, lại bị Cầm Tử rống trở về: “Đừng hồ nháo, hiện tại quan trọng chính là chạy thoát khỏi đám người kia, Đại Đồ, đem người trông chừng cho tốt, chúng ta tìm một chỗ trú.”

Cầm Tử nhìn Quý Thi Vận bị Đại Đồ trói lại, đôi tay buộc ở phía sau, trên mặt tràn đầy kinh hoảng, miệng bị lấp kín, ánh mắt cầu cứu nhìn thôn dân xung quanh.

Nhưng mà những thôn dân kia lại xem như không thấy, không nhìn nàng.

Mắt thấy Giản Hưng dẫn người đã muốn đuổi tới đây, Cầm Tử liền mang theo đám huynh đệ chạy sâu vào trong thôn.

Càng đi vào bên trong càng vắng người, thẳng đến khi bọn họ đến một gian đại trạch nhìn rõ ràng là không hợp với khung cảnh xung quanh, mới ngừng lại, quanh phạm vi tòa nhà này không có lấy một căn nhà nào khác, lẻ loi cô độc tọa lạc một chỗ.

Nhìn bên ngoài tòa nhà, có đầy dây đằng leo lên, cỏ mọc thành cụm, giống như không người cư trú.

“Lão đại?” Đại Đồ không chút lưu tình túm Quý Thi Vận, thẳng đem cổ tay nàng túm đến đỏ bừng, nhìn thấy Cầm Tử dừng lại, nghi hoặc hỏi một câu.

Ánh mắt Cầm Tử nặng nề nhìn về phía đại trạch, nói: “Liền ở nơi này, bên trong nếu có người, liền....” Cầm Tử làm một động tác cắt cổ, huynh đệ xung quanh hiểu ý gật đầu.

"Các ngươi canh giữ ở cửa, chờ những người đó lại đây, giết hết toàn bộ.”

“Vâng, lão đại.”

Một đám người nói xong, liền đẩy đại môn của tòa nhà đi vào.

Đại môn này không tính là xưa cũ, nhưng lại có những nơi sơn đỏ tróc ra rơi xuống, làm hiện lên sự âm u đen tối của mảng tường.

Cầm Tử nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt.

Đại môn bị đẩy ra, thoáng chốc một cổ mùi mốc meo cùng với một lượng lớn tro bụi từ trên cửa đồng thời rơi xuống.

“Khụ khụ, lão đại, xem ra nơi này không có ai ở.” Một huynh đệ vừa ho khan vừa phất phất tro bụi trước mặt, híp mắt nói.

“Không có người càng tốt, bớt việc.” Cầm Tử nhìn vào bên trong tòa nhà.

Mặc kệ là sân hay là tòa nhà ở xa xa kia đều là một bộ dáng cũ nát, xung quanh cỏ dại mọc thành cụm, lại đến gần xem ghế đá, là một tầng tro bụi thật dày...........

“Hô --------” Cầm Tử ngồi xổm xuống, đem tro bụi trên ghế đá thổi đi, lúc sau mặc kệ có sạch sẽ hay không liền cứ như vậy mà ngồi lên.

Mà Quý Thi Vận bị bọn họ cột vào cửa, tùy thời có thể đem nàng đối phó nhóm người Giản Hưng.

Đại Đồ nhìn nhìn xung quanh, cũng dọn tạm một cái ghế đá, ngồi xuống, dao nhỏ chỉ xuống đất, trong quá trình chờ đợi còn có tâm tình đánh giá tòa nhà.

Đánh giá xong, mới phát hiện tòa nhà này kỳ thật được xây rất đẹp, chẳng qua thời gian dài không ai cư trú, nên sân bãi trở nên hoang phế, mới có vẻ rách nát như vậy.

“Lão đại, tòa nhà này thật không tồi, nếu lúc này không có việc, chúng ta có thể trộm ở nơi như này không?” Đại Đồ đặt dao nhỏ lên trên mặt đất, quay đầu nói với Cầm Tử.

Cầm Tử sờ sờ sẹo trên mặt, cũng nhìn thoáng qua xung quanh: "Bớt nói, canh cho tốt, đừng có ngó đông ngó tây.” Nói xong lại đạp Đại Đồ một cước.

Đại Đồ cũng không thèm để ý, cười ha hả gãi gãi đầu, nhìn về phía đại môn đang đóng chặt.

Không ai biết, một khắc lúc bọn họ vào cửa, bên ngoài tòa nhà, cỏ hoang không gió mà động, dây dưa ở bên nhau, phảng phất kết thành xương cốt, thò tay hướng vào trong môn.

Mà trên cánh cửa sơn đỏ cũ nát cũng chậm rãi thẩm thấu cái gì đó từ bên trong.......

“Chính là nơi này, lão bản.” Giản Hưng mang theo Quý Thế Lăng và Lâm Mạc tới bên ngoài thôn.

Nhìn thấy Quý Thế Lăng đến, Quý Thế Vân giống như nhìn thấy quý nhân vội vã chạy vọt lại đây, sắc mặt nôn nóng nói: “Thế lăng ca, Thi Vận bị những người đó bắt đi rồi, huynh cho ta đi vào tìm nàng đi!”

Quý Thế Vân vẫn luôn muốn đi vào trong thôn, nhưng mà Giản Hưng lại sợ hắn gặp nguy hiểm, nên đã cho người ngăn cản, mãi đến bây giờ.

“Đừng nóng vội, chúng ta lập tức sẽ đi vào.” Giản Hưng vỗ vai an ủi Quý Thế Vân.

Không nhiều lời, Quý Thế Lăng lập tức mang theo người đi vào thôn, khoảng thời gian Giản Hưng đi tìm Quý Thế Lăng, người trông coi nơi này cũng không hề nhàn rỗi, họ đã đi vào trong thôn tìm hiểu tình huống.

Trong đó có một hạ nhân nói, bọn họ đi vào dò hỏi những người trong thôn, chính là những người đó một đám đều cứ như người câm, mặc kệ bọn họ dò hỏi thế nào, đều không chịu mở miệng, hơn nữa bọn họ còn phát hiện một việc vô cùng cổ quái đó chính là thôn dân nơi đây tất cả đều là lão nhân, không hề có một thanh niên cường tráng hay là tiểu hài tử..........

“Tiểu hài tử có thể hay không đều ở trong nhà?” Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng liếc mắt nhìn nhau hỏi.

Hạ nhân lắc lắc đầu nói: “Chúng ta cũng từng có ý định đi vào trong nhà, kỳ lạ chính là những thôn dân nhìn chúng ta đi vào cũng không ngăn cản, nên làm gì liền làm đó, hoặc là đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn, mà trong phòng trừ dụng cụ sinh hoạt cùng nhu yếu phẩm sinh hoạt, thì không có gì khác.........”

Nói tới đây, trên mặt hạ nhân mang biểu tình nghi hoặc, giống như muốn nói rồi lại thôi.

“Sao vậy?” Quý Thế Lăng hỏi.

“Kia...... Những người đó ánh mắt nhìn chúng ta, giống như đang nhìn..... Người chết.”

Cũng không biết có phải hay không là ảo giác của chính mình, bọn họ luôn cảm thấy những ánh mắt của người trong thôn rất cổ quái, làm người ta phát hoảng.

“Không thể nào, hẳn là những người đó già rồi, nên ánh mắt không tốt?” Giản Hưng cũng nghĩ đến biểu tình của những người kia, xác thật là như nhìn người chết, không tự chủ mà chà xát cánh tay nói.

Lâm Mạc trầm ngâm trong chốc lát: “Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn là nên đi vào tìm người, chỉ cần không trêu chọc thôn dân liền ổn, nếu thật sự có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ các ngươi.”

Vỗ vỗ lồng ngực không tính là rắn chắc, Lâm Mạc đối với Quý Thế Lăng nói.

Biểu tình trên mặt Quý Thế Lăng nháy mắt liền hòa hoãn, nhìn Lâm Mạc gật gật đầu. Quý Thế Vân một bên đứng xem cũng tò mò nhìn về phía Lâm Mạc.

“Đây là Lâm gia tiểu thiếu gia sao?” Quý Thế Vân nhỏ giọng hỏi.

Chuyện của Lâm Mạc hắn cũng có nghe qua, là nhi tử nhỏ nhất của Lâm gia, thường ở tại đạo quan, có khi lâu lâu mới trở về Hâm Thành, cùng với nữ nhi của Vương cục trưởng cùng ông bầu gánh hát Nam Đài có quan hệ không tồi.

“Không sai, chính là Lâm gia tiểu thiếu gia.” Giản Hưng kéo Quý Thế Vân qua cùng hắn nói chuyện: “Đừng nhìn tiểu thiếu gia lớn lên bộ dáng non mềm, trên thực tế y rất lợi hại.”

Nhìn bộ dạng Giản Hưng thề son thề sắt, trong lòng của Quý Thế Vân vẫn tồn tại nghi hoặc, không quá minh bạch tiểu thiếu gia này lợi hại ở chỗ nào.

Không bao lâu, mấy người liền đi vào, thôn dân yên lặng bận rộn cũng dừng lại động tác, đôi mắt ảm đạm vô thần nhìn về phía bọn họ.

Yên lặng chăm chú nhìn bọn họ hướng về sâu trong thôn đi đến.

“Xác thật kỳ quái.” Lâm Mạc đi ở bên người Quý Thế Lăng, nhìn về phía thôn dân nói.

Bọn họ một đường đi tới, những thôn dân đoa tuy nói là vội làm việc của mình, nhưng ánh mắt lại luôn dừng trên người bọn họ tựa như hạ nhân trước kia nói, ánh mắt nhìn bọn họ, không giống như là đang nhìn người sống......

Mấy người đi trong chốc lát, khắp nơi nhìn nhìn, đều không phát hiện tung tích của nhóm người kia, biểu tình Quý Thế Vân có chút nôn nóng: “Những người này rốt cuộc là trốn ở đâu, thôn chỉ lớn có như vậy, bọn họ.........”

Lời còn chưa dứt, Lâm Mạc chỉ chỉ vào cây hòe bên trái, "Đã xem qua hướng kia chưa?”

"Bên kia?” mấy người Giản Hưng theo ngón tay của Lâm Mạc nhìn qua, biểu tình trở nên hoang mang, “Nơi đó nào có đường a?”

“Di?” Lâm Mạc nhìn bọn họ chớp chớp mắt, duỗi tay gãi gãi gương mặt, như đang nghĩ gì đó.

Y quay đầu nhìn về phía Quý Thế Lăng hỏi: “Nơi đó có đường sao?”

Quý Thế Lăng nhìn lại, đầu tiên là nhíu nhíu mày, ngay sau đó trong mắt hiện lên cái gì đó, gật gật đầu:“Có đường.”

Lâm Mạc gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua ngọc bội trên người đối phương, ngay sau đó liền mang theo mấy người biểu tình hoang mang hướng về nơi đó đi đến.

Lá cây hòe ào ào rung động, bóng tối dày đặc rủ xuống, che đậy nơi tối tăm quỷ dị.

“Này.... Này như thế nào còn có đường?” được Lâm Mạc mang theo, nhóm người Gản Hưng thấy trước mặt đột nhiên rộng mở thông suốt, thế nhưng xuất hiện một con đường đất, mà trên đường có rất nhiều dấu chân hỗn loạn.

“Quỷ đánh tường.” Lâm Mạc duỗi tay vỗ vỗ thân cây hòe nói.

“Quỷ... Quỷ đánh tường?” Quý Thế Vân tiếp một câu, nhìn về dấu chân trên mặt đất nuốt nuốt nước miếng.

Lâm Mạc gật gật đầu nói: “Ân, nói vậy những dấu chân này là của những người đó, kỳ thật đây cũng không tính là quỷ đánh tường, xem như là một loại thủ thuật che mắt, chẳng qua không phải do con người làm ra.”

“Không phải người làm? Đó là......” Giản Hưng giật nhẹ khóe miệng, muốn cười, lại phát hiện mặt có điểm căng cứng, vội vàng duỗi tay vỗ vỗ.

Lâm Mạc hướng về phía hắn nhướng mày, khóe miệng lộ ra ý cười, cho hắn một ánh mắt ngươi hiểu mà.

“Nếu là...... Quỷ đánh tường, kia... Những người đó như thế nào đi vào được?”

Đọc mười mấy năm sách thánh hiền, nhận thức có chút điên đảo, trong lòng Quý Thế Vân liền có chút hoang mang rối loạn, nhưng lại nghĩ đến muội muội vẫn còn trên tay nhóm người kia, nháy mắt lại sinh ra dũng khí.

“Quỷ đánh tường không phải tuyệt đối, chắc là những người đó trên người có hung thần ác khí quá cường thịnh, lại vừa vặn đi vào buổi trưa, cho nên vừa lúc không bị mê hoặc.”

Lâm Mạc nói không sai, những người đó chạy trốn tới trong thôn vừa vặn là buổi trưa, xông thẳng về phía trong thôn mà đi, căn bản không có bị quỷ đánh tường mê hoặc.

Hiểu biết tình huống về sau, mọi người liền theo dấu chân hướng về phía đó mà đi, Lâm Mạc như có cảm giác đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, Quý Thế Lăng nghi hoặc đi đến, y hướng hắn cười cười, thần sắc bình tĩnh quay đầu lại tiếp tục đi.

Không bao lâu sau, liền đến trước một tòa nhà.

“Dấu chân đến nơi đây liền biến mất.” Giản Hưng chỉ vào bậc thang trước cửa nói.

Có thể thấy được nơi này đã lâu không có người tới, trước cửa trừ bỏ một ít dấu chân, không còn lại gì khác.

Giản Hưng nhìn đại môn màu đỏ sậm, lại nhìn bộ dáng hoang tàn xung quanh, tiến lên chỗ Lâm Mạc đang ngẩng đầu nhìn tòa nhà, nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay Lâm tiểu thiếu gia

“Ân?” Cảm nhận được lực đạo truyền đến cánh tay, Lâm Mạc thu hồi ánh mắt nhìn về phía Giản Hưng.

Giản Hưng nở một nụ cười tươi, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, tiểu thiếu gia a, nơi này là không phải có thứ kia chứ?”

“Thứ kia?” Lâm Mạc nghiêng nghiêng đầu lặp lại, lúc sau nhìn Giản Hưng gật gật đầu, y cũng gật gật đầu theo, biểu tình vô tội nói: “Có a, có rất nhiều, một cổ hương vị thúi hoắc”

Nói xong, ghét bỏ nhìn về phía trong tòa nhà dùng tay phẩy phẩy trước mặt

Giản hưng: “.......”

Khuôn mặt khóc tang, sống không còn gì luyến tiếc trở lại bên người Quý Thế Lăng.

“Lão bản, ta sợ........” Giản Hưng cảm thấy chính mình đều sắp khóc ra tới, bị Lâm tiểu thiếu gia dọa khóc luôn rồi.

Mà bên kia thần sắc Quý Thế Vân càng thêm bất an, hắn nhìn về phía Lâm Mạc hỏi: “muội muội ta, nàng.......”

Thi Vận hiện tại như thế nào? Hắn thật hận hiện tại không thể vọt vào trong.

Lâm Mạc an ủi vỗ vỗ vai hắn, ngẩng đầu nhìn về không trung: “Sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, chưa tới thời gian của ma quỷ, muội muội ngươi còn có một đường sinh cơ, bất quá chúng ta vẫn là nhanh đi vào thôi.”

Quý Thế Lăng gật gật đầu, phân người làm ra đứng ở hai bên đại môn, đề phòng sau cửa có người mai phục.

Tiếp đó một hạ nhân đối với người đối diện gật đầu, chậm rãi duỗi tay đẩy ra.

Đại môn đỏ sẫm phát ra thanh âm cổ xưa, đánh vỡ yên tĩnh........

Bên trong ngoài dự đoán không có bất luận kẻ nào, vừa mở cửa liền nhìn thấy cái sân hoang vu hỗn độn.

Nhưng mà mấy người lại hai mặt nhìn nhau, trước tiên không bước vào.

“Thế lăng ca, này.......” yết hầu Quý Thế Vân giật giật, hai mắt ngây ra nhìn về phía trong đại môn.

Nơi đó, màu máu loãng đỏ tươi chảy đầy đất, lây dính bụi đất trộn lẫn vào nhau, cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy dấu vết bị kéo túm, từng đạo vết máu bao trùm trên mặt đất, dường như có người bị lôi kéo vào trong nhà.......

“Ai, các ngươi xem nơi đó!” Giản Hưng ánh mắt sắc bén, chỉ vào một chỗ nói.

Nhìn đến nơi kia lộ ra một góc váy màu trắng, Quý Thế Vân tròng mắt trợn lên, thân thể run rẩy, mặc kệ vết máu đầy đất, vượt qua ngạch cửa chạy đến bên người Quý Thi Vận.

Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng cũng bước nhanh đi qua.

Quý Thi Vận thân thể bị che ở phía sau ghế đa, đi vòng ra sau, Quý Thế Vân nâng đầu muội muội, run rẩy đưa ngón tay xem xét cánh mũi của nàng, tức khắc thả lỏng: “Không sao, không có việc gì.....”

Mấy người nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn trên người Quý Thi Vận, trừ bỏ bị trói tay cũng không có bất luận miệng vết thương, ngay cả váy áo trắng trừ bỏ dính ít tro bụi ngoài ra cũng không có gì.

“Nàng hình như là đụng vào đầu mới ngất đi.” Lúc này, Lâm Mạc chỉ vào một góc trán Quý Thi Vận nói, nơi đó một mảng tím xanh.

“Hẳn là đụng vào ghế đá phía trên.” Quý Thế Lăng nói.

“Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giản Hưng có chút bất an nhìn xung quanh, nhiều vết máu như vậy, những người đó rốt cuộc đã đi nơi nào?

Muốn biết đã xảy ra chuyện gì, cần phải hỏi Quý Thi Vận, vì thế mấy người bảo Quý Thế Vân đem nàng đánh thức.

Cũng may Quý Thi Vận đâm không nghiêm trọng lắm, vào lúc Quý Thế Vân kêu to vài tiếng đã chậm rãi mở mắt.

Nàng đầu tiên là mê mang trong chốc lát, ngay sau đó còn chưa thấy rõ bóng người liền bất an kêu lên, “Có quỷ a! Có quỷ a! Cứu mạng!........”

“Thi Vận, Thi Vận, là ta! Không có việc gì, không có việc gì........” Quý Thế Vân vội vàng ôm lấy muội muội trấn an.

“Ca, ca.....” Cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người ôm lấy mình là Quý Thế Vân, Quý Thi Vận liền rơi nước mắt, sợ hãi oa một tiếng tiến vào trong lòng ngực ca ca nhà mình: “Ô ô, thật đáng sợ, thật đáng sợ.”

Một phen nước mắt nước mũi, hoàn toàn không còn bộ dáng thục nữ, Giản Hưng nhìn nàng một bên khóc, một bên dũng cảm lấy tay áo dính đầy tro bụi của mình lau mặt, không hề lên tiềng, từ trong lòng ngực móc ra một tấm khăn.

“Cầm lấy, đừng nắm tay áo ngươi lau mặt, đều thành hồ nhão......”

Cũng không hẳn vậy nhưng tro bụi cùng nước mắt nguyện ở bên nhau thật là không thể nhìn.

“Ô....... Cảm ơn.” Cho dù khóc thút tha thút thít, cầm mấy khăn, Quý Thi Vận cũng không quên nói lời cảm tạ.

Xem nàng đã lau khô mặt, Lâm Mạc liền ngồi xổm xuống hỏi nàng: “Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người trói ngươi đi đâu rồi?”

Nghe thấy chuyện Lâm Mạc hỏi, trên mặt Quý Thi Vận lộ ra biểu tình sợ hãi:"Chúng ta.... Chúng ta có thể đi ra ngoài trước hay không?”

Lại ở chỗ này, nàng cảm thấy chính mình thật sẽ không chịu nổi.

Nhưng mà, Quý Thi Vận vừa nói xong, đại môn liền “Phanh” một tiếng tự động đóng lại.

Quý Thi Vận lập tức bị dọa đến đánh một cái cách.

Mọi người quay đầu nhìn lại, lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện mặt trên đại môn thế nhưng che kín toàn bàn tay máu, giống như là có người không ngừng ở trên cửa lớn chụp vào, đem hết toàn lực muốn đi ra ngoài, nhưng mà.........

Mấy hạ nhân gan lớn vội vàng đi tới bên kia, dùng sức đẩy đẩy cửa, nửa ngày sau mới nhìn nhóm người Giản Hưng lắc đầu, đẩy không được........

Lại xem tường vây của tòa nhà, cao lớn như vậy, nếu là muốn nhảy ra căn bản là không có khả năng.

“Xong rồi........” Quý Thi Vận lại khóc, cầm khăn không có hình tượng khịt khịt nước mũi.

Quý Thế Vân nhìn đến khóe miệng co rút, cuối cùng vẫn là an ủi vỗ vỗ sau lưng muội muội.

Lâm Mạc nhìn xung quanh, cũng không sợ bẩn liền ngồi xuống trên mặt đất: “Có thể trước nói cho ta biết sau khi các ngươi vào tòa nhà này đã xảy ra cái gì chưa?”

Quý Thi Vận gật gật đầu, đôi mắt mang theo chút sợ hãi nhìn xung quanh, bất an mở miệng kể lại mọi chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương