Dân Quốc Bắt Quỷ Ký
Chương 17: Nhà hoang cổ trong thôn 01

Trong miệng ngân nga một khúc nhạc, Lâm Mạc vui vẻ thu thập tay nải.

Lần nữa đem tay nải mang tới từ đạo quán xách lên người, Lâm Mạc buồn cười nhìn Lâm lão gia đang ngồi thở phì phì ở một bên, tiến lên ôm ông.

“Phụ thân, không phải con không về nữa, chỉ là trở về đạo quán vài ngày có chút việc thôi mà.”

Lâm lão gia vẫn không vui: "Đạo quán ở tận ngoại ô Hâm Thành, đường xá xa xôi......”

Thật ra câu nói đường xá xa xôi của Lâm lão gia có chút nói quá.

Lâm Mạc dở khóc dở cười: "Phụ thân thật là, vẫn có xe mà, qua lại cũng chẳng mất bao lâu.”

Hống rồi lại hống, cuối cùng cũng hống Lâm lão gia vui vẻ, chỉ là dặn dò mãi, bảo ở nơi đó vài ngày là phải quay về.

Đương nhiên Lâm Mạc mỉm cười đồng ý.

Ra cửa, Lâm Phác nhìn vào Lâm Mạc: "Mạc bảo, thật không ngồi xe về?”

Bởi vì chuyện gánh hát vẫn chưa xử lý ổn thỏa, cho nên suốt mấy ngày này Lâm Cù cùng Vương Khai Thiên vẫn luôn ở trong sở cảnh sát, mà Lý Nguyệt Quý lại phải vội vội vàng vàng tìm một nơi khác để mở gánh hát, hiện tại cũng chỉ còn mỗi Lâm Phác là rãnh rỗi đưa tiễn Lâm Mạc.

Lâm Mạc sau lưng cõng tay nải, trước ngực đem dây lưng tay nải cột thành một cái nút, vững vàng đeo trên vai, cùng với đôi mắt luôn mang theo ý cười kia thật là làm cho người ta có cảm thấy ngoan ngoãn vâng lời a.

“Ân, không ngồi xe, nhà cách đạo quán cũng không xa vừa lúc rèn luyện thân thể.”

Lời này nói cũng không sai, bất quá, cũng là vì Lâm Mạc ở trong nhà nghẹn quá lâu, một lòng luôn nghĩ mau mau rời đi, hiện tại hận không thể chạy như bay rời đi, tại bên đường trêu hoa ghẹo cỏ có bao nhiêu là vui vẻ.

Vốn nghĩ sau khi lễ thành niên kết thúc sẽ quay về đạo quán, không ngờ lại gặp phải chuyện gánh hát.......

Hiện tại, sự việc của gánh hát đã giải quyết xong, Lâm Mạc thật là vô cùng nhớ thương Kê Tiểu Lăng đang ở trong đạo quán chờ y, còn có cả đám hoa hoa cỏ cỏ, cùng nhóm tiểu đạo sĩ đáng yêu, và tượng Tam Thanh cần phải bái lạy......

Như vậy chuyện cần làm cũng thật rất nhiều, cần phải trở về nhìn xem.

Đương nhiên chỉ có thể ở bên kia vài ngày rồi lại phải về nhà, cuối cùng cũng chỉ có gia đình là quan trọng, còn cái vị Quý Thế Lăng kia......

Không thể tin được là ngọc bội lại ở trên người của Quý Thế Lăng, mà lúc ấy Quý Thế Lăng cũng chỉ nói là được “tặng”, chứ chưa nói là ai tặng, Lâm Mạc đương nhiên là muốn biết rõ.

Nghĩ vậy, Lâm Mạc hướng Lâm Phác ôm quyền, vẻ mặt kiên nhẫn: "Đại ca, từ biệt lần này, chỉ có thể vài ngày sau gặp lại, tiểu đệ rời đi rồi, hy vọng đại ca sẽ không quá nhớ mong.......Ai ui!”

Lời còn chưa dứt, đầu nhỏ đã bị Lâm Phác đang cạn lời gõ cho một cái.

Lâm Mạc che đầu, cười hắc hắc:“ Cũng không còn sớm, đại ca đệ đi đây.”

“Đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Lâm Phác bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Lâm Mạc cõng tay nải vui vẻ chạy đi.

Bên trong Hâm Thành có rất nhiều nơi để vui chơi, nhưng mấy ngày nay Lâm Mạc cũng đã chơi đến không sai biệt lắm, vì thế rất nhanh đã rời khỏi nội thành, đi đến đường nhỏ ở vùng ngoại ô.

Lúc này, ánh nắng trong lành, gió nhẹ từng cơn, thổi đến lòng người thoải mái không nguôi.

Dọc theo đường đi Lâm Mạc ngắm nhìn phong cảnh, một bên ngân nga hát, một bên đem lá tre kết thành một cái vòng hoa, lại nhìn đến trên tai của y thế nhưng lại còn dùng cỏ đuôi chó làm thành một con thỏ nhỏ.

Trên đường người qua kẻ lại cũng không ít, bất quá là không ai giống như Lâm Mạc, vui vẻ vừa đi vừa chơi, biểu tình thiếu niên vô ưu vô lo, người đi qua cũng không nhịn được mỉm cười.

Làm vòng hoa xong, tấm lòng “hái hoa ngắt cỏ” của Lâm Mạc cuối cùng cũng thỏa mãn, không hề nhìn xung quanh nữa mà là đi thẳng về phương hướng của đạo quán.

Phía sau không biết khi nào lại có một chiếc xe, chậm rãi dừng bên người Lâm Mạc.

Lâm Mạc buồn bực ngẩng đầu, liền trông thấy người đã không gặp vài ngày nay là Quý Thế Lăng bước xuống.

Quý Thế Lăng một thân áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác lên một cái áo vest đen, túi trước ngực còn đựng chiếc đồng hồ quả quýt, hai cổ tay áo cuốn lên, một bàn tay cắm vào trong túi quần.

Cổ áo của hắn mở vài nút, Lâm Mạc nhìn qua, còn có thể trông thấy nơi cổ áo có một cái vòng cổ, phía dưới chính là ngọc bội mà Lâm Mạc tâm tâm niệm niệm.

Giản Hưng cũng đi theo Quý Thế Lăng xuống xe, nhìn tiểu thiếu gia trước mặt, sau lưng cõng một cái tay nải, tai còn treo con thỏ nhỏ làm bằng cỏ, thỏ con run rẩy, đem vài lọn tóc nhỏ bên tai của y vểnh lên.

Lại nhìn đến trên tay của đối phương còn đang cầm một cái vòng hoa sắp làm xong.

Nhìn đến chỗ này, Giản Hưng cười nói:“ Tiểu thiếu gia là muốn đi đâu? Có muốn chúng ta tiễn ngài một đoạn?”

Trong lòng lại nghĩ, dọc đường đi này chỉ sợ tiểu thiếu gia là đi đến vui vẻ, nhìn xem khuôn mặt điều đã đỏ bừng.

Lâm Mạc nghe thấy, liền hướng về phía Giản Hưng mỉm cười đáp lời: "Ta là quay về đạo quán.”

“Vậy cũng thật trùng hợp, chúng ta cũng đang muốn đi đạo quán Tín Ngưỡng.”

Giản Hưng ngạc nhiên nói, thuận tiện nhìn thoáng qua Quý đại lão bản bên cạnh, cũng thật là không biết vị lão bản này bị đứt dây thần kinh nào? Thế mà bỗng nhiên muốn đi đạo quán vái lạy, quyên góp tiền dầu mè.

Lâm Mạc cũng gật đầu nói thật trùng hợp, trên mặt vui tươi hí hửng nhìn Giản Hưng.

Quý Thế Lăng:“........”

Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hạ nhân bên cạnh, hắn tiến lên một bước, vừa lúc ngăn cản tầm mắt của Lâm Mạc, trên mặt vẫn là một bộ người ngoài chớ lại gần: "Ta đưa ngươi đi, Lâm......Mạc bảo.”

Cho dù lúc này không có Lâm Phác hay Lâm Cù, bàn tay cắm vào túi quần của Quý Thế Lăng vẫn khẩn trương nắm chặt thành quyền, không biết chính mình gọi y như vậy, y có hay không không vui?

Lâm Mạc quả thật có chút ngạc nhiên, bất quá tên này cũng không phải chỉ có người nhà mới gọi, cho nên Lâm Mạc chỉ ngạc nhiên đôi chút liền gật đầu nói được.

Dù sao chơi cũng đã chơi, vừa lúc đi xe cho tiện.

Sau khi lên xe, Giản Hưng liền bị Quý Thế Lăng đuổi lên ngồi ghế phụ, phía sau chỉ còn có Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng.

Quý Thế Lăng nhìn Lâm Mạc vẫn đang làm vòng hoa, không nhịn được nói: "Ngươi còn biết làm cái này sao?”

“ Ân, ta còn biết làm rất nhiều, kết vòng hoa, đan rổ, tạo động vật nhỏ..... Ta điều biết.”

Liên tiếp nói vài loại, Lâm Mạc cũng không ngẩng đầu mà chỉ chăm chú hoàn thành động tác trên tay.

Quý Thế Lăng nhìn về con thỏ trên tai của y, xác thật, thỏ con được làm thật đáng yêu.

Không qua bao lâu, đã đến đạo quán.

Lâm Mạc xuống xe, nhìn cửa đạo quán đã có rất nhiều người đến dâng hương hơn so với trước kia.

“Tiểu thiếu gia, người đã quay lại?” đúng lúc này, ở cửa đạo quán có một tiểu đạo sĩ trông thấy Lâm Mạc, liền chạy đến hỏi.

“Ân, ta đã về, quan chủ đâu?” Lâm Mạc cười đáp lời.

Tiểu đạo sĩ chỉ vào bên trong nói: "Quan chủ đang ở trong phòng chuẩn bị để mấy ngày nữa khai đàn giải pháp, nếu lão nhân gia ngài biết người đã trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Ta đây chút nữa sẽ đến gặp quan chủ.” Lâm Mạc cùng tiểu đạo sĩ nói vài câu, liền giới thiệu Quý Thế Lăng ở phía sau y một chút.

Nếu như người cũng đã có tâm đưa y đến đây,Lâm Mạc y cũng không thể cứ như vậy mà bỏ đi, vì thế toàn bộ hành trình điều mang theo Quý Thế Lăng đi bái Tam Thanh, quyên góp tiền dầu mè.

“Nơi này là nơi ta sống.” Bởi vì Quý Thế Lăng nói muốn ở lại đạo quán vài ngày, căn cứ ý niệm điều là bạn của nhau, Lâm Mạc liền đưa hắn đến tiểu viện của mình.

Mới vừa tiến vào sân, liền nghênh diện một con gà trống ngũ sắc bay đến.

“Kê Tiểu Lăng!” Lâm Mạc vui vẻ kêu lên một tiếng, nâng tay lên, đem vòng hoa một đường cầm lấy đặt trên đầu con gà trống.

Rốt cuộc chờ được Lâm Mạc quay về, Kê Tiểu Lăng:“.........”

“Haha, đẹp, đẹp, rất xứng với ngươi.” Nhìn gà trống đứng ngốc tại chỗ, Lâm Mạc thật vui vẻ, trực tiếp vỗ tay nói.

“Con gà này lớn lên cũng thật không sai a!”

Giản Hưng có chút ngạc nhiên nhìn con gà trống trước mặt, hắn vẫn là lần đầu tiên trông thấy một con gà có bộ dạng thần võ như vậy.

“Đó là do ta nuôi.” Lâm Mạc vỗ vỗ đầu Kê Tiểu Lăng, đi đến tiểu đình ở giữa sân, cởi bỏ tay nải, đem thả lão tổ tông ở bên trong ra, đặt nó bên người Kê Tiểu Lăng.

Gà trống cũng thông minh, không lộn xộn, sau khi Lâm Mạc đặt rùa đen xuống liền mang theo rùa đen chậm rì rì ra sân.

“Thức ăn của đạo quán có chút đơn sơ, bất quá có đôi khi ta cũng sẽ tự mình nấu, muốn nếm thử tay nghề của ta không?”

Ở trong sân Lâm Mạc trồng rất nhiều rau dưa, có lúc cũng sẽ tự mình ra tay động thủ cơm no áo ấm.

Quý Thế Lăng lộ ra ý cười, gật đầu nói được.

Tại Hâm Thành trong phủ Quý gia.

Gia chủ đương nhiệm Quý Lộc An sắc mặt nặng nề nhìn hạ nhân báo cáo:“Tiểu tạp chủng kia đến đạo quán?”

“Đúng vậy, thưa gia chủ.”

Hạ nhân cung kính trả lời, đối với tiểu tạp chủng trong miệng Quý Lộc An cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hiển nhiên đã nghe qua rất nhiều lần.

Quý Lộc An ngón tay gõ gõ ghế vịn, ánh mắt thâm trầm, sắc mặt âm u, cuối cùng lại nói: "Kêu Nhân Bang( băng đảng ý) nhanh giải quyết hắn, chỗ tốt ắt sẽ không thiếu.”

Quản tên Quý Thế Lăng kia ở trong thành hô mưa gọi gió như thế nào, Hâm Thành này vẫn không phải là thiên hạ của hắn, ông cũng không tin bản thân mình không thể thu thập được tên tạp chủng kia.

Nghĩ đến việc Quý Thế Lăng sau khi quay về, ông đã nhận bao nhiêu là trào phúng cùng kinh thường, Quý Lộc An liền hung hăng đánh lên ghế dựa.

Hạ nhân cung kính cúi đầu, xoay người rời đi, lúc sau Quý Lộc An cũng rời khỏi, bọn họ ai cũng không phát hiện ra, cây cột ở ngoài cửa có một bóng người đang trốn.

Quý Thi Vận bất an cắn móng tay, biểu tình không ra làm sao, trong miệng lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ, nhị bá, nhị bá tại sao lại làm như vậy, Thế Lăng ca ca cũng là người của Quý gia a, vì sao.......”

Chuyện này cũng không phải là chuyện mà một nữ nhi như nàng có thể giải quyết, vì thế nàng nhấc làn váy hướng về sân viện của ca ca nàng Quý Thế Vân.

Mà ở đạo quán, Quý Thế Lăng sắc mặt âm trầm, lạnh băng cầm tờ tình báo trên tay: "Ta không động đến hắn, vậy mà tên Quý Lộc An này lại tự mình đưa đến cửa.”

Giản Hưng đứng ở một bên, cười cười: "Hắn không phải là muốn tìm chết đó sao, chẳng qua, lão bản đường đệ cùng đường muội của ngài cũng thật là vì an nguy của người mà lo lắng.”

Quý Thế Lăng có hai người đường đệ, một đường muội, Lý Thế Tài là được nhị phòng của Quý Lộc An sinh ra, luôn cùng Quý Thế Lăng đối nghịch, tam phòng Quý Thế Vân cùng Quý Thi Vận là huynh muội, không có phụ thân chỉ có mẫu thân ở Quý gia, không thể dựa vào Quý Lộc An mà sinh tồn, ở Quý gia cũng không có bao nhiêu độ tồn tại.

Mà Quý Thế Lăng đúng là do Quý gia đại phòng sinh ra, nếu như không phải là do phụ mẫu qua đời, hiện tại Quý gia cũng không đến lượt Quý Lộc An làm chủ.

Quý Thế Vân cùng Quý Thi Vận là hai huynh muội không nơi nương tựa, bất quá tính tình bọn họ cũng không tồi, luôn xem Quý Thế Lăng là huynh đệ, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại hắn, lần này ngẫu nhiên nghe thấy âm mưu của Quý Lộc An, chỉ nghĩ làm như thế nào thông tri cho Quý Thế Lăng.

“Bất động xem biến là được.” Quý Thế Lăng đem thư tín trong tay đốt cháy, nhìn chúng nó hóa thành tro tàn.

“Vâng, ta đi chuẩn bị một chút.” Giản Hưng nói một tiếng, liền đi ra ngoài.

Quý Thế Lăng nhìn tro tàn trên mặt đất, nửa ngày sau nhẹ than lên một tiếng, ngươi mang lòng ác ý với ta, ta sẽ không bỏ qua, Quý Lộc An nếu ngươi nhẫn tâm như vậy, vậy cũng đừng trách ta vô tình......

“Uy, Kê Tiểu Lăng đừng bay lên trên mái hiên.”

Bên ngoài truyền đến tiếng la mười phần trung khí của Lâm Mạc, Quý Thế Lăng nghe thấy khuôn mặt không nhịn được lộ ra ý cười: “May mắn quay về Hâm Thành.......”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương