Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày
-
Chương 45
Chương 45:
Cả một đêm Đồng Dã khẩn trương không thể nào chợp mắt nổi.
Trước kia cha hắn từng bảo hắn là thần kinh thô, dù trời có sập thì cũng sẽ chẳng bao giờ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, ấy vậy mà giờ xem ra thì chưa đến cái gì to tát, chỉ một Vinh Hạ Sinh cũng đã có thể khiến hắn mất ngủ rồi.
Đồng Dã lo âu đi qua đi lại đi tới đi lui trong phòng, Simba bị ôm vào theo đang ngồi trên giường ngước đầu nhỏ nhìn.
“Mày nói xem, liệu anh ấy có trực tiếp đá đít tao ra khỏi nhà không nhỉ?” Đồng Dã vô cùng lo âu không có cách nào trút được, đành phải nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của mèo con mà hỏi.
Lời tỏ tình trong ngày sinh nhật này đã gom hết tất cả dũng khí của hắn.
Vốn dĩ Đồng Dã không định tỏ tình sớm như vậy, nhưng gần đây quan hệ của hai người càng ngày càng ái muội, hơn nữa sinh nhật của Vinh Hạ Sinh là một thời điểm vô cùng thích hợp, vậy nên Đồng Dã lại càng muốn liều một lần.
Khi đó vì quá xúc động mà quyết định, giờ đây sau khi đưa thư rồi thì hắn lại bắt đầu lo lắng hoảng sợ, thậm chí còn có chút hối hận.
Chỉ trong một đêm này, hắn đã não bổ ra hàng trăm viễn cảnh Vinh Hạ Sinh tống cổ mình ra khỏi nhà.
Vật vờ đến sáng, Đồng Dã sầu khổ sống không còn gì luyến tiếc ôm ấp Simba đang ngủ khò khò trên giường, đột nhiên lại nghe thấy có thanh âm mở cửa ở phòng bên cạnh. Ngay lập tức hắn căng thẳng cứng cả người lại, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều rơi vào trạng thái cảnh giác tột cùng.
Hắn nghĩ kỹ rồi, dù sao Vinh Hạ Sinh cũng mềm lòng, nếu đối phương thực sự muốn đá đít hắn đi thì bằng bất cứ giá nào hắn cũng vứt thể diện ra chuồng gà, nằm lăn thẳng ra đó gào khóc ầm ĩ sống chết cũng không chịu đi.
Tôn nghiêm thì sau này nhặt lại cũng được, còn nếu không được “ở chung” nữa thì sau có thể mặt dày bám theo để tiếp cận chú nhỏ, chỉ là level khó sẽ tăng lên nhiều.
Đồng Dã thả Simba trong lòng xuống, nhẹ chân nhẹ tay mà đi đến cửa phòng dán tai lên cánh cửa đóng chặt như tên trộm lén lút.
Hắn nghe thấy tiếng dép lê của Vinh Hạ Sinh, đến cả tiếng dép cọ xát với sàn nhà cũng khiến hắn mê mệt.
Hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bếp bị mở ra, âm thanh thong thả như sợ đánh thức những con sâu ngủ nào đó trong nhà.
Hắn nghe thấy tiếng đun nước, bình đun nước phát ra âm thanh riu riu nho nhỏ, chỉ vài phút sau khi nước bắt đầu sôi thì biến thành tiếng ùng ục.
Đồng Dã cứ trốn đằng sau cánh cửa tưởng tượng đến dáng vẻ của Vinh Hạ Sinh khi làm những việc này, nghĩ đến mắt cá chân trắng gầy của anh, nghĩ đến ngón tay thon dài xinh đẹp, nghĩ đến cả xương quai xanh gợi cảm mà mình chưa từng được thấy.
Đồng Dã thích anh, bởi vì thích mà tiếng trái tim đập như vang vọng cả căn phòng, cũng không biết liệu truyền ra tận ra ngoài để bị Vinh Hạ Sinh nghe được không.
Ở bên ngoài, Vinh Hạ Sinh đứng trong phòng bếp cẩn thận đổ nước nóng ra cốc.
Một lúc sau, anh hơi thất thần cầm cốc lên ngay lập tức, cuối cùng lại bị bỏng ngón tay.
Anh đứng nơi đó ngốc nghếch nhìn cốc nước bốc lên hơi nóng, đưa ngón tay lên môi nhẹ nhàng thổi.
Trong đầu anh đều tràn ngập lá thư kia của Đồng Dã, suy nghĩ cả đêm cũng không biết phải trả lời người ta thế nào.
“Chú nhỏ ơi…”
Không biết từ khi nào Đồng Dã đã đi tới phòng bếp, hắn nhẹ nhàng mở cửa, ló cái đầu vào nhỏ giọng gọi anh.
Vinh Hạ Sinh giương mắt nhìn về người ngoài cửa, đột nhiên mặt lại đỏ lên.
Đồng Dã vốn ngại không muốn ra, nhưng hắn nghĩ, nhất định Vinh Hạ Sinh sẽ không chủ động tìm mình đâu. Mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn như vậy, cứ để hắn mặt dày đi vậy, không phải vẫn mấy mô típ điển hình thường vậy sao, chỉ cần anh bước lên một bước là em sẽ bước chín trăm chín mươi bước còn lại.
“Chào buổi sáng.” Vinh Hạ Sinh bình tĩnh lại chào hỏi.
Đồng Dã khúc khích cười, hỏi anh. “Anh có đói không? Muốn ăn sáng không?”
Vinh Hạ Sinh không ngờ rằng hắn sẽ không đề cập tới bức thư kia, mà hỏi anh có muốn ăn sáng không.
“Để tôi nấu.” Vinh Hạ Sinh nói. “Trong tủ lạnh có…”
“Hoành thánh?” Đồng Dã cười. “Đừng ăn hoành thánh chứ, bữa sáng đầu tiên của tuổi 30 hai chúng ta phải ăn món ngon.”
“Món gì ngon?” Vinh Hạ Sinh hỏi.
Đồng Dã cười bước vào phòng bếp. “Mì trường thọ.”
Hôm qua đã quên không nấu mì cho Vinh Hạ Sinh, tuy rằng không phải là chuyện quá quan trọng nhưng Đồng Dã vẫn muốn bù lại cho người ta.
Muốn ăn mì trường thọ, muốn được sống lâu trăm tuổi, muốn cả hai được bên nhau tới khi bạc đầu, tới lúc đó hắn vẫn sẽ hát cho chú nhỏ nhà hắn nghe.
Vinh Hạ Sinh cười. “Thì ra mì lại là món ngon.”
“Ấy, đấy là mì trường thọ nha, là thành ý của em đó.” Đồng Dã vén tay áo nói. “Anh đi rửa mặt trước đi, để em nấu.”
Vinh Hạ Sinh muốn nói lại thôi nhìn hắn.
“Làm sao thế?”
“Không sao.”
Vinh Hạ Sinh đi vào nhà vệ sinh, Đồng Dã đứng đó thở dài một cái.
Vừa rồi hắn sợ muốn chết, sợ Vinh Hạ Sinh đột nhiên nói ra lời nào đó khiến trời đất rung chuyển, nhưng cũng may tạm thời chưa có gì bất thường.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng nước, trái tim nho nhỏ của Đồng Dã lại bắt đầu loạn nhịp.
Chú nhỏ nhà hắn đang tắm rửa.
Đồng Dã tự chấn chỉnh bản thân phải đứng đắn lên, không được phép nghĩ đến những thứ đáng thẹn đó nữa, kết quả là khi nấu mì, tất cả lực chú ý của hắn đều đặt về hướng nhà vệ sinh, tiếng nước không ngừng chảy đằng kia khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung.
Hắn cảm thấy mình không nên ý dâm chú nhỏ thuần khiết nhà mình, vấn đề là bản thân lại không thể khống chế được đống suy nghĩ muốn chảy máu mũi này.
Vinh Hạ Sinh đang tắm rửa bên trong cũng không tốt hơn chút nào, trong đầu cũng nghĩ mãi về chuyện của bản thân và Đồng Dã.
Suốt cả đêm qua, anh đã có thể đọc thuộc làu làu những câu chữ trong bức thư của Đồng Dã. Lời tỏ tình ngây thơ vụng về mang theo cả sự si mê nóng bỏng tựa như từng bó đuốc nhỏ, vừa chiếu sáng cuộc sống tối đen của Vinh Hạ Sinh, lại vừa thiêu đốt cả khuôn mặt ửng đỏ của anh.
Nước chảy từ trên đỉnh đầu xuống, Vinh Hạ Sinh nhắm hai mắt lại, ấy vậy mà trong đầu lại hiện lên những hình ảnh khi hai người ở bên nhau.
Có lẽ sẽ nắm tay.
Có lẽ sẽ hôn môi.
Có lẽ sẽ ở bên nhau thật dài lâu, chậm rãi già đi theo dòng chảy của thời gian.
Đây đều là những thứ từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới.
Chỉ là khi mở mắt ra nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, anh lại bắt đầu hoài nghi.
Mình thực sự đáng giá được yêu thương sao?
Anh thở dài, mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài.
“Mau tới ăn thôi!” Đồng Dã đã nấu xong, đang bận rộn sắp đũa bên cạnh bát.
Vinh Hạ Sinh vừa lau mái tóc ướt sũng vừa bước tới, mỹ nhân vừa ra khỏi phòng tắm đã khiến Đồng Dã tuổi trẻ khí thịnh phải đứng đó nuốt nước miếng.
Đồng Dã không dám nhìn bèn quay đi rót nước, uống ừng ực một hơi hết cả một cốc đầy.
“Cậu uống từ từ thôi.” Vinh Hạ Sinh ngồi xuống cầm lấy đũa đụng vào sợi mì. “Uống nhiều như vậy còn bụng mà ăn không?”
“Em thiếu nước đó.” Đồng Dã uống đầy một bụng nước, hít một hơi thật cho mình bình tĩnh lại.
Hắn đi qua, cũng không dám nhìn Vinh Hạ Sinh, chỉ dám ngồi xuống đối diện rồi cúi đầu cắm mặt vào ăn mì.
Vinh Hạ Sinh cũng không biết hắn bị làm sao, im lặng nghi hoặc nhìn người kia rồi bản thân thong thả ung dung mà ăn mì.
Mãi cho đến khi ăn gần hết, ý nghĩ xấu trong Đồng Dã cũng bị áp dần xuống.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, sau đó chột dạ hỏi. “Chú nhỏ ơi, anh no chưa?”
Vinh Hạ Sinh chưa ăn được nhiều, nhưng có thể nhận ra Đồng Dã có chuyện muốn nói. “Hơi no rồi, làm sao thế?”
Đồng Dã liếm liếm môi rồi buông đũa xuống.
Hai tay hắn chà xát nhau ở dưới gầm bàn, dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng ửng đỏ lên.
Hắn hơi khẩn trương, lại sợ Vinh Hạ Sinh nói ra đáp án mình không muốn nghe cho nên trong lòng càng ngày càng bất an.
“Thực ra em là người cực kỳ yếu đuối.” Đồng Dã nói. “Trái tim em làm bằng pha lê đấy.”
“Ý cậu là sao?”
“Thì là, người trẻ tuổi ấy, thật ra rất dễ bị tổn thương.”
Vinh Hạ Sinh cười buông đũa xuống, khuỷu tay đặt lên bàn, nghiêm túc nhìn hắn.
Đồng Dã giương mắt ngắm đối phương, sau đó ấp úng nói. “Quà sinh nhật ấy, anh đã nhận được chưa?”
Vinh Hạ Sinh hiểu rõ, đây là muốn nghe câu trả lời từ anh đây mà.
“Là thứ cậu đặt trong túi tôi?”
“À… Đúng rồi.” Đồng Dã ngồi thẳng người, gom đủ dũng khí mà nói. “Anh xem chưa? Anh nghĩ sao về nó?”
Vinh Hạ Sinh trầm mặc vài giây, sau đó hai bên tai anh đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn Đồng Dã rồi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, người này so với người kia lại còn ngại ngùng hơn.
Đồng Dã thấy dáng vẻ thẹn thùng của anh thì bèn hăng hái trở lại.
Hắn hỏi. “Ừ là sao? Anh nói suy nghĩ của anh đi.”
“Đồng Dã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi không hiểu vì sao cậu lại có cảm xúc như vậy, là… Là vì sao…”
Anh ngừng một chút, ấp ủ hồi lâu rồi mới thốt ra được nửa câu còn lại. “Lại thích tôi?”
Đồng Dã cúi đầu nén cười, càng nghe càng thấy chú nhỏ của mình đáng yêu.
Ở đâu ra một người đã 30 tuổi mà còn ngây thơ thế này cơ chứ?
“Tôi cảm thấy, mình không có gì đáng giá để được cậu thích.”
“… Anh nói gì thế?” Đồng Dã không vui. “Anh không được tự tiện xem nhẹ bản thân như thế chứ! Anh đang chê ánh mắt của em à?”
Hắn không vui lắm mà lẩm bầm. “Ánh mắt của em tốt mà.”
Lời của Đồng Dã khiến Vinh Hạ Sinh không nhịn được cười, anh ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía đối phương. “Đồng Dã, cậu mới hai mươi tuổi thôi.”
“Vậy anh bảy tám mươi tuổi sao?”
“… Sau này cậu sẽ còn được gặp rất nhiều người nữa.”
“Nhưng Vinh Hạ Sinh lại chỉ có một.”
Đồng Dã nói. “Em không muốn biết những vấn đề khác, chỉ cần một câu trả lời của anh thôi, anh có thích em hay không?”
Nói đến đây, Đồng Dã bắt đầu cảm thấy mình chẳng sợ cái quái gì cả. Nếu Vinh Hạ Sinh nói thích thì hai người sẽ ở bên nhau ngay lập tức, nếu anh không thích thì hắn có thể nghĩ cách mà theo đuổi người ta.
Tên Thẩm Yển kia còn không biết xấu hổ mà theo đuổi chú nhỏ nhà hắn, hắn sợ cái mẹ gì?
Thanh niên là phải kiên cường bất khuất, Đồng Dã đã hạ quyết tâm rồi.
Đồng Dã nói. “Mặc kệ về sau em sẽ được gặp bao nhiêu người, nhưng Vinh Hạ Sinh sẽ mãi mãi chỉ có một. Trước kia em cũng đã từng quen rất nhiều kiểu người, cao lùn, béo gầy, xấu đẹp, cao ngạo hay bất cần, có kiểu nào mà em chưa từng gặp đâu? Nhưng em lại chỉ thích một mình anh, thích từ ngay ánh nhìn đầu tiên. Thế giới này lớn như vậy, em lại chỉ muốn đường đường chính chính bước vào khu vườn bí mật của anh, muốn được bám dính lấy anh, tâm sự bầu bạn với anh rồi hát cho anh nghe.”
Vinh Hạ Sinh nghe lời hắn nói, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình như có hàng vạn cơn sóng điên cuồng xô lên bờ đá, vào lúc anh không hề phòng bị, tình yêu tới như thuỷ triều đã gần như nuốt trọn lấy anh từ lúc nào không hay.
“Đồng Dã…”
“Chú nhỏ ơi.” Đồng Dã đứng lên cúi người về phía trước, ghé nửa thân trên lên bàn ăn.
Khuôn mặt hắn tiến gần về phía Vinh Hạ Sinh, đôi mắt lấp lánh như chứa hàng vạn vì tinh tú, trên khóe miệng còn treo một nụ cười tự tin.
Hắn nói. “Anh có thích em không? Nếu anh thích, thì chúng ta hẹn hò với nhau, được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook