Gương mặt chiếu rọi trên nước ngày một rõ ràng, bàn tay nắm thật chặt trên đỉnh đầu, làm hắn hoàn toàn không có biện pháp tránh được!
Không thở được, há miệng, nước bắt đầu tràn vào miệng, mũi, hai cánh tay nhỏ bé vùng vẫy, muốn đẩy bàn tay trên đầu ra, nhưng đổi lấy chỉ là lực đạo nặng hơn, ấn hắn sâu xuống nước, bóng tối bắt đầu bóp méo chút ý thức còn sót lại, lực giãy dụa càng lúc càng yếu đi!
Đột nhiên, lại bị kéo ra khỏi mặt nước, ánh sáng chiếu vào làm hắn thống khổ nhắm chặt hai mắt, không khí lần nữa tiến vào xoang mũi, làm cho hắn ho sặc sụa.
“Cứ nghĩ là tiểu công tử, thì ra chỉ là một tiểu nha đầu!” Tiếng cười lạnh rất nhẹ, giống như nhìn ra được bí mật đằng sau thân thể nhỏ bé đó! “Cứ học võ cho tốt đi!”
Đôi đồng tử ti hí dần mở to ra, chống lại đôi mắt lạnh lùng mà sâu thẳm ấy, còn chưa phản ứng kịp, đầu lại bị ấn xuống mạnh mẽ, rồi thân thể nhỏ bé lại bị kéo từ trong nước ra.
“Tam hoàng tử, xin ngài dừng tay!” Một giọng nữ nhẹ nhàng vội vàng ngăn cản.
“Thiếu Sơ.” Âm thanh quen thuộc khẽ gọi hắn trở về với thực tế. “Xin hỏi các hạ đang suy nghĩ đến chuyện phương nào mà thất thần như vậy?”
Ở nham đình đằng sau hậu viên Lục gia, cô gái đang dựa vào ghế, đưa mắt trầm tư vội hoàn hồn lại.
Tô Thiếu Sơ nhìn kiều nhan thanh lệ không gì sánh được trước mắt, gương mặt của đối phương vừa tức giận, vừa lo lắng nhìn hắn, người này rõ ràng là không chuyên tâm, bị bắt quả tang thế mà còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội như vậy!
“Tuổi còn trẻ, đừng có học làm cao tăng sớm quá.” Nhan San San vỗ vỗ mặt hắn nói.
“Có võ lâm đệ nhất mỹ nhân trước mắt, dù là cao tăng cũng phải động tâm.” Tô Thiếu Sơ đáp lại.
“Đúng đó! Hy vọng như ngươi nói, mấy hôm trước còn thất hẹn với San San ta, hôm nay lại thất thần, không lẽ đã lâu chưa có ai dạy dỗ nên ngứa mình sao?”
“San, thông cảm cho tiểu tình lang ngoài tường của ngươi chút đi! Đang đến nhà ngươi lại bị dâm ma hoàng tử bắt được, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng sẽ bị ăn đến nỗi miếng xương còn lại cũng không còn.” Tô Thiếu Sơ tỏ vẻ đáng thương tựa vào ngực nàng, vuốt ve nàng nói: “Đều do tên Chu Dục thích chia rẽ uyên ương kia, suýt nữa làm cho tình lang của ngươi mất một cánh tay.”
“Thật là đáng thương! Chắc chắn là dọa chết ngươi rồi.” Tình mẹ thiêng liêng lại bắt đầu nổi dậy trong người Nhan San San. “Nhưng Chu Dục chỉ hẹn ngươi đi thôi, mắc mớ gì mất một cánh tay chứ?”
“Hắn nói ta dỡ một cánh tay ra tặng cho hắn, hoặc là lấy hai cánh tay của Nhan San San mà ta yêu nhất đưa cho hắn, ta làm sao mà nhẫn tâm để hắn hại ngươi chứ? Nên ta đành phải hy sinh thôi.” Giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ, khác hẳn với vẻ trầm tĩnh đêm hôm đó.
“Ồ! Thiếu Sơ à.” Nhan San San vỗ vỗ vai hắn an ủi. “Nhưng tên dâm ma hoàng tử kia lấy cánh tay của ngươi làm gì?”
“Hắn nói muốn đi luyện thuốc.”
“Luyện thuốc?” Từ khi nào mà Chu Dục có sở thích này?
“Chu Dục nói muốn thu thập cánh tay của các mỹ nhân, luyện ‘Tinh khí hồi xuân cường lực’!”
“Ồ, chắc là thuốc này mạnh lắm!”
“Dĩ nhiên là mạnh, một trăm cánh tay luyện ra một viên thuốc, làm sao mà không mạnh cho được.”
“Ừ, nhưng mà để luyện tráng dương à?” Sao nghe tên cứ liên tưởng đến cái đó thế này, không ngờ Chu Dục mới đến tuổi đó thôi đã cần nhờ đến những thứ này, hậu quả của việc ăn chơi túng dục quá độ đây mà, nhưng chẳng lẽ cánh tay có công hiệu với phương diện đó sao?
“Không, dùng để ngủ ngon thôi.”
“Vừa cường lực vừa hồi xuân, còn có thể ngủ ngon sao?”
“Một trăm cánh tay luyện ra, chính là lực đạo quá mạnh, nuốt vào, khí huyết xông thẳng lên đầu, chẳng lẽ còn không ngủ được sao?”
“Hừ!” Nhan San San tức giận đẩy hắn ra. “Biết chắc là ngươi đang phá phách mà, rốt cuộc chuyện đêm đó là như thế nào?” Nàng đi qua bàn bên cạnh, ngồi xuống
“Ra oai phủ đầu, cảnh cáo, tiện thể nâng cốc nói cười, hàn huyên về… mơ ước mộng tưởng!” Tô Thiếu Sơ không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng sang bàn bên cạnh ngồi, châm trà giúp nàng.
Phốc, suýt nữa là phun hết trà ra. “Hai người các ngươi… có thể nâng cốc nói cười, còn… còn nói chuyện mơ ước mộng tưởng sao?!” Nhan San San lau lau nước trà còn lại trên môi, hai người này hình như đâu có hợp như thế?! Đừng nói là Thiếu Sơ cố tình tránh né Chu Dục, cho dù ngồi xuống nói chuyện với nhau cũng phải dùng từ ngữ công kích lẫn nhau mới chịu được.
“Có chứ! Tam hoàng tử có sở thích trồng cây làm vườn, hắn nói hắn nhất định phải lấy được một loại lan trong u cốc, định đưa nó đến một nơi không ai biết được, khi hoa lan nở ra sẽ từ từ diệt hoa, bởi vì nhìn thấy một đóa hoa lan không trọn vẹn, không nở ra hoàn toàn được, sẽ làm cho hắn cảm thấy vui sướng.”
Ngũ quan Nhan San San bắt đầu hiện lên vẻ căm ghét. “Sở thích gì thế này? Đúng là biến thái!”
“Cho nên ta mới nói cho hắn biết, cá nhân ta thích việc tiêu dao hơn, đối với những việc trồng cây làm vườn này không có hứng thú, sở thích của mọi người không giống nhau, không thể giúp hắn được.” Tô Thiếu Sơ nâng chén trà lên uống cạn.
“Vậy thôi sao?” Chẳng lẽ không còn gì khác ư?
Tô Thiếu Sơ gật đầu. “Đúng vậy!”
“Chu Dục dễ dàng bỏ qua cho ngươi vậy sao?!” Thật không giống tên Tam hoàng tử “Nam nữ đều xơi, giết nhầm còn hơn bỏ sót” kia.
“Cũng không phải, cuối cùng phải dùng ‘một chén rượu’ để giải quyết!”
“Chỉ một chén rượu là giải quyết được sao?!” Nhan San San nhướng mày. “Thật à?”
“Ừ.” Nhìn vẻ mặt nàng đầy nghi ngờ, Tô Thiếu Sơ xoa xoa mũi nói: “Tranh chấp duy nhất là, sở thích của hai bên đối với rượu đều không giống nhau… Cuối cùng, hắn dùng ly của hắn, ta dùng chén của ta, hai người kính nhau một chén, rồi hạ màn kết thúc thôi.”
“Ồ! Thì ra là vậy.” Nhan San San nghe xong vỗ ngực một cái, điệu bộ thở phào nhẹ nhõm, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp. “Uống thử mật rượu ta mới làm một tháng trước đi, dùng một ong để ủ, ủ một hai ngày để lên men, nửa tháng sau bắt đầu lấy ra, là loại rượu ngọt rất tốt.”
Lấy vò rượu đã đặt trên bàn nãy giờ, Nhan San San đổ rượu vào một cái bình nhỏ.
“Quả nhiên, mùi rượu tỏa ra thơm ngát.” Tô Thiếu Sơ hưởng thụ ngửi.
“Uống một chút thử xem.” Nhan San San cầm lấy bình rượu nhỏ, di chuyển đến ngồi cạnh Tô Thiếu Sơ bên cạnh, cười rực rỡ vô cùng, rót rượu giúp hắn.
“Là San San đích thân ủ, mùi vị nhất định không tầm thường.”
“Thiếu Sơ!” San San ngồi bên cạnh chợt đưa tay đẩy khuỷu vai hắn, nụ cười xinh đẹp nhưng lại nói ra những câu làm cho người ta toát mồ hôi lạnh. “Ngươi biết ta ghét nhất là qua loa có lệ, chỉ có người không thông minh mới làm những chuyện cho có lệ như thế, ngươi hiểu rõ, tôn nghiêm của ta rất cao, kiêu ngạo cũng cao, trí tuệ cũng cao, nóng giận, sỉ nhục, ta mà tức giận là ngay cả người bên gối ta cũng giết được, thậm chí còn làm cho người ta không tìm được dấu vết gì.”
Một người khác đang đi vào trong đình nghe được câu này, chợt do dự đứng lại.
“Ta tin ta tin, đáng thương cho người bên gối của ngươi, Minh Triêu huynh cưới ngươi làm vợ đúng là dũng cảm!” Thật làm cho người ta bội phục, bội phục.
“Cho nên ngươi đừng nên xem ta như là ngu ngốc, nói chuyện với ta mà dùng thái độ cho có lệ đó!”Âm thanh tươi cười rạng rỡ, thân thể thướt tha từa tựa vào người Tô Thiếu Sơ, hai cánh tay vòng qua gáy hắn, Nhan San San ngọt ngào ghé vào lỗ tai hắn nói.
“Ta làm sao dám làm vậy với ngươi chứ? Hơn nữa San San ngươi nổi tiếng là xinh đẹp, thông minh, hoàn toàn không có chuyện gì có thể lừa gạt được ngươi.” Tô Thiếu Sơ vô cùng hiểu rõ nói.
“Vậy thì nói đàng hoàng cho ta biết, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi cười lại gian trá như vậy?”
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy ‘gian tình’ của chúng ta càng lúc càng rõ ràng, ban ngày ban mặt cũng dám làm thế này.” Thật khiến cho người ta cảm động nha!
“Thiếu tông chủ, Tiểu Tu càng lúc càng bội phục người, nhìn thấy hình ảnh này mà còn có thể bình tĩnh như vậy, không xông lên giết người!” Nếu là lúc trước thì đã sớm phát điên rồi.
Nhan San San quay đầu lại, thấy trượng phu Lục Minh Triêu đang đứng cùng hầu cận Lục Tu, đứng ngay trước cửa vào của nham đình; Lục Minh Triêu vỗ trán lắc đầu, thở dài vô cùng sâu sắc; Lục Tu lại trợn mắt hốc mồm, không dám tin Thiếu phu nhân của bọn họ, ban ngày ban mặt lại dám to gan vuốt ve nam nhân bên ngoài của mình trước mặt trượng phu, còn ngồi lên người của dối phương nữa!
“Tô công tử, trừ Tam hoàng tử ra, Tiểu Tu rất sùng bái người, người lại ngang nhiên câu dẫn Thiếu phu nhân ngay tại Lục gia, thật không nên!” Không đợi chủ tử làm khó dễ, Lục Tu đã la lên trước tiên!
“Tiểu Tu, ngươi trợn mắt to lên mà nhìn, từ đầu tới đuôi, tay ta hoàn toàn không có đặt lên người Thiếu phu nhân nhà ngươi, làm sao có thể nói ta câu dẫn nàng chứ?” Hai tay của Tô Thiếu Sơ giơ lên cao, tỏ ra trong sạch.
Mà Nhan San San vẫn còn ôm lấy cổ hắn, tựa vào người hắn.
“Thiếu phu nhân, mau buông tay ra đi! Người muốn Thiếu tông chủ ra tay giết người sao?”
“Tay ngươi không có đụng vào ta thì tức là không có gian tình sao?!” Đối với lời của hắn, Nhan San San cảm thấy bất bình, dứt khoát ngồi lên đầu gối của Tô Thiếu Sơ, tựa đầu vào ngực hắn. “Đó, bây giờ cái gì cũng làm cả rồi, vô lễ cũng rồi, khinh bạc cũng rồi, còn dám kêu oan không?”
“Bây giờ ngươi cũng đang dựa vào ta,” Tô Thiếu Sơ véo má nàng. “Hai người đều huề, không ai thiệt thòi.”
“Bổn cô nương chỉ dựa vào ngực ngươi thôi, ta chịu lỗ rồi.”
“Vậy ngươi muốn ta làm sao đây?”
Tô Thiếu Sơ dựa trán vào người nàng, một người ôm, một người tựa, hai người vừa ra vẻ ân ái vừa nói chuyện vui vẻ.
“Ngươi bán mình cho ta, nhận công việc của Lệ Nhi, hầu hạ bổn phu nhân sinh hoạt hàng ngày, đi tắm thay quần áo, đi ngủ đi ăn; khi nào buồn thì ngươi phải chọc cười ta, làm cho ta vui vẻ; khi Minh Triêu bận rộn không có ở đây, ngươi phải ngủ với ta, phải đấm bóp mát xa cho ta.”
“Tốt vậy sao? Vậy thì ta không từ chối!”
“Tô công tử! Thiếu phu nhân!” Hai người này không biết thẹn, còn ngang nhiên tán tỉnh nhau, còn ước định gian tình nữa, Tiểu Tu không nhịn được, tay run run chỉ thẳng hô to. “Các ngươi càng lúc càng quá đáng, khó trách lúc trước Thiếu tông chủ tức phát điên với các ngươi, ta còn nghĩ hắn nghi thần nghi quỷ! Thì ra các ngươi thật sự… thật là…” Đối với hai người này vẫn còn ôm nhau được, Tiểu Tu đã sớm tức đến nỗi không nói nổi nữa.
“Ăn trộm cũng phải nhân lúc không có người… thậm chí ngay cả ban ngày cũng không biết kiêng kị… còn nói những lời dâm đãng này… thật là…!”
Lục Tu giận đến nỗi giương nanh múa vuốt, lại bất ngờ bị chủ nhân đánh mạnh một cái.
“Đủ rồi, dám so sánh San San như ăn trộm, ta đánh ngươi nữa bây giờ!”
Lục Tu quả thật không thể tin được phản ứng của chủ tử, không khỏi kháng nghị!
“Thiếu tông chủ… bọn họ làm chuyện như vậy trước mặt người, sao ngươi không có phản ứng gì cả? Nếu là hai tháng trước thì ngươi đã sớm xuất kiếm giết người rồi… Bây giờ… bây giờ…!”
Tiểu Tu vừa nhảy vừa la, từ sau bữa tiệc Trung thu hai tháng trước, Tô Thiếu Sơ thường xuyên đến Lục gia hơn, khi không có Thiếu tông chủ ở đây, hắn còn ở cùng một phòng với Thiếu phu nhân, Thiếu tông chủ biết cũng hoàn toàn mặc kệ, không thèm để ý đến; nếu là trước kia, hai chữ Thiếu Sơ mới vừa ra khỏi miệng của Phu nhân thôi, Thiếu tông chủ đã ăn cả bình dấm rồi, không hiểu sao từ lúc đó trở đi lại thay đổi hoàn toàn!
“Thiếu tông chủ… người tỉnh táo lại đi… Lão gia, phu nhân đi xa không thể làm chủ giúp người, nhưng mà cha ta vẫn còn ở đây, ông ấy là lão tổng quản của Lục gia, cũng có chút phân lượng ở Lục gia, nhất định có thể làm chủ cho Thiếu tông chủ người… sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này…”
“Tiểu Tu, ngươi tỉnh táo một chút!” Nhìn hắn đỏ mặt tía tai nhảy loạn xạ như vậy, giống như khí huyết gì cũng sắp xông lên não hết rồi!
“Được, ta tỉnh táo một chút…” Ách! “Ta rất là tỉnh táo nha!” Lục Tu lại nhảy lên! “Thiếu tông chủ, người ngàn vạn lần đừng để mặc cho đôi gian phu dâm phụ này…”
Còn chưa nói xong, Lục Tu lại bị đánh thêm một cái!
“Ai dám nói nương tử của ta là dâm phụ, ta lập tức đem thiến kẻ đó.”
“Thiếu tông chủ… người, người…” Đôi mắt của Lục Tu mở to, đầy vẻ tổn thương, tiện thể chạy nhanh ra khỏi nham đình, hô to. “Thiếu tông chủ, nhất định người bị hạ độc rồi, nhất định bị dính mê hồn dược rồi, người đừng sợ, Tiểu Tu lập tức tìm cha đến cứu người.”
Ba người trong đình nhìn Lục Tu vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nham đình, vừa chạy ngang qua hòn non bộ, lại tiếp tục chạy lên cầu vòm, cuối cùng vấp đá một cái, trực tiếp lăn xuống cầu luôn, sau khi bò dậy vẫn nhìn thoáng qua đình một lần nữa, thấy ánh mắt của ba nười kia, hắn ở bên kia bờ réo lên cả cổ họng…
“Ta lập tức dẫn người tới… lập tức tới ngay… Thiếu tông chủ… chờ ta nha!” Sau đó lại tiếp tục chạy như điên đi tìm người!
Một tiếng cười to ầm ầm, phát ra từ Nhan San San.
“Lần đầu tiên ta thấy Tiểu Tu chật vật như vậy, còn lăn xuống cầu, còn không quên nói cho ngươi… Ha ha ha!” nàng cười ngã vào vai Tô Thiếu Sơ.
Lục Minh Triêu đi qua, kéo ái thê đang chơi xấu, tựa vào vai Tô Thiếu Sơ ra.
“Tiểu Tu nói không sai, dù ta biết giữa hai ngươi có ‘gian tình’ hay không, ít nhất đối thoại cũng phải kiêng kỵ một chút chứ?! Lỡ như truyền ra ngoài, Lục gia làm sao mà ăn nói với võ lâm cùng triều đình?!”
“Minh Triêu huynh nói rất đúng, dù sao người trong nhà hiểu rõ, chưa chắc người ngoài đã hiểu, bây giờ bên ngoài không ngừng đồn chuyện của chúng ta lên.”
“Phát triển mới nhất là gì?” Hai mắt han San San sáng rỡ lên, vỗ tay mong đợi hỏi, gần đây đi ra ngoài cũng khó, chỉ có thể buồn bực ở trong nhà.
“Đôi ta tư thông không có ly kỳ gì, Chu Dục và Minh Triêu huynh đệ léng phéng cũng không có phát triển gì, danh kỹ Vu Tử Yên lại quá ít xuất hiện, cho nên… Ừm.” Tô Thiếu Sơ có ý định thừa nước đục thả câu.
“Là cái gì? Nhịn chết ta, nói mau đi!”
“San, ngươi đừng có nóng nảy, hiện giờ ngươi đang có mang, cẩn thận thì tốt hơn.” Thấy nàng chạy đến lắc lắc tay Tô Thiếu Sơ, thân thể cũng lắc lư theo, làm Lục Minh Triêu nhịn không được nhắc nhở.
“Mới một tháng, ngươi đừng có khẩn trương như vậy được không? Cái này không cho, cái kia không được, đúng là làm cho người ta buồn bực!” Không cho nàng làm gì hết, nhưng gương mặt suốt ngày tỏ vẻ vô tội, hại Nhan San San bị chọc giận cũng không thể giận được, đành phải thuận theo hắn.
“Có mấy chuyện mà biến thành nhiều phiên bản khác nhau, lời đồn thật ra là một loại “Chướng Nhãn pháp”, thật ra…” Tô Thiếu Sơ chợt đứng dậy, đi đến phía Lục Minh Triêu.
“Thiếu Sơ huynh?” Không hiểu được đối phương có ý gì, Lục Minh Triêu cau mày, Tô Thiếu Sơ đã vòng tay qua cổ hắn, làm hắn ngẩn ra!
“Thật tình là, ta và Minh Triêu mới là hai người yêu nhất, người hắn yêu nhất không phải là kiều thê xinh đẹp bên cạnh, mà chính là Tô gia Tô tứ thiếu, cũng chính là bổn công tử.”
Tô Thiếu Sơ dựa đầu vào bờ vai cứng ngắc, đôi mắt mập mờ quay lại nhìn Nhan San San, chỉ thấy đối phương mở to đôi mắt, hai tay kinh ngạc che miệng, kinh hãi la…
“Hai người xứng đôi thật đấy! So với tên khốn kiếp Chu Dục kia, khí chất của Thiếu Sơ ngươi rất hợp với gương mặt góc cạnh của Minh Triêu, thật là đẹp đôi! Ai tạo ra lời đồn này thế? Đồn đúng lắm.” Nhan San San thích thú vỗ tay la.
“Ta cũng thấy vậy, Minh Triêu huynh đệ, nương tử của ngươi không có phản đối, ngươi nghĩ có nên để cho lời đồn trở thành sự thật không?” Tô Thiếu Sơ đổi thành hai tay ôm cổ, lông mày nhướng lên nhìn Lục Minh Triêu.
“Đủ rồi, hai người các ngươi đừng có gây chuyện nữa.”
Lục Minh Triêu tức giận kéo cánh tay trên vai xuống, trước mặt hai người này, hắn vĩnh viễn đều là món đồ chơi rất vui!
Tô Thiếu Sơ và Nhan San San lườm nhau một cái, một người buông tay, một người ngồi xuống, buồn bực không lên tiếng đứng dậy đi theo Lục Minh Triêu.
Hai người đừng đằng sau hắn, cả hai nhìn nhau một cái, Tô Thiếu Sơ ở một bên thì cười rực rỡ như ánh mặt trời, Nhan San San lại tỏ ra buồn bã, làm như tiều tụy lắm vậy!
“Không, được, chơi, nữa!” Lục Minh Triêu đang mở chai rượu ra, thấy hình ảnh phản chiếu lại từ đằng sau, từng chữ từng chữ nghiến răng. “Cẩn thận, coi chừng ta điên lên thật đấy!”
Nhan San San không thể làm gì khác hơn là bĩu bĩu môi, Tô Thiếu Sơ ngồi cạnh Lục Minh Triêu, cầm bình rượu lên, theo thế cầm bình rượu lên rót vào ly.
“Minh Triêu huynh, ta biết gần đây ngươi rất bận nhưng nên thả lỏng tinh thần một chút.”
“Đúng vậy! Minh Triêu, gần đây ngươi hay âm dương quái khí như vậy, có chuyện gì không hài lòng sao?” Phát huy hoàn toàn lòng chăm sóc nhiệt tình của mình, Nhan San San cười nói.
“Ta có chuyện gì không hài lòng?!” Lục Minh Triêu dở khóc dở cười, hắn thật bội phục hai người này, rốt cuộc là hắn quá khẩn trương, hay là hai người này quá phi thường? “Kì hạn đã qua phân nửa, đi đâu bắt Tử Phi Song Nguyệt đây? Nếu còn không bắt được người, nương tử, người thật muốn tướng công của ngươi đại nghĩa diệt thân sao?”
Chẳng lẽ hắn còn không hiểu, Tử Phi Song Nguyệt là ai sao? Tại sao người khởi xướng lại có bộ dạng không liên quan đến mình như vậy, suốt ngày tiêu diêu tự tại, chỉ làm khổ cho hắn thôi!
“Chuyện này, ta nghĩ nương tử thông tuệ tài trí hơn người của ngươi nhất định sẽ nghĩ cách, hạ màn xuống giúp ngươi.”
“San San có đối sách?” Lục Minh Triêu nhìn về phía ái thê bên cạnh.
“Nếu như ngươi đừng có cấm cản ta gì hết, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nhan San San thừa cơ nói điều kiện.
“Có thể xin Thiếu Sơ huynh nói việc này cho rõ ràng hơn không.” Đành phải nhờ Tô Thiếu Sơ vậy.
Dưới đôi mắt thị uy xinh đẹp “dám nói thử xem”, Tô Thiếu Sơ hắng giọng, nhè nhẹ nói: “Chuyện từ lời đồn thì cứ để nó ở trong lời đồn đi.”
“Lời đồn?!”
“Minh Triêu huynh, nghe nói tối mai huynh đến Ngọc Quỳnh lâu dự tiệc cùng Tam hoàng tử?” Vội vàng đổi đề tài.
Chu Dục bỗng nhiên đại giá đến Ngọc Quỳnh lâu, toàn bộ đường phố xóm làng ở đế đô đều sôi sùng sục, tất cả mọi người đều nói, rốt cuộc Chu Dục cũng ra tay với danh kỹ Vu Tử Yên.
“Đúng vậy! Tam hoàng tử bảo là muốn chiêu đãi mấy vị khách đến từ Đông Vực, trong bữa tiệc còn có có mấy vị quan viên phú thương nổi tiếng trong Hoàng thành.” Có thể thiết yến ở Tam Yên Hoa, còn không kiêng dè mời phú thương thương nhân ngồi cùng bạn, thậm chí còn to gan lớn đảm tuyên cáo, chỉ có thể là vị Tam hoàng tử này.
“Bạn bè ở Đông Vực!” Tô Thiếu Sơ nhíu mày.
“Minh Triêu, không bằng tối mai ta đến Ngọc Quỳnh lâu với ngươi được không?” Nhan San San nghĩ muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
“Không được!” Lục Minh Triêu cùng Tô Thiếu Sơ đồng thời thốt lên.
“Hai người các ngươi uống cùng chén rượu, lại còn la lên cùng một lúc nữa!” Nhan San San ôm ngực trừng mắt hai người trước mặt.
“San San, Ngọc Quỳnh lâu là nơi nào, long xà hỗn tạp, ngươi còn đang có mang, đừng đến đó xem náo nhiệt.” Lục Minh Triêu trấn an kiều thê.
“Ngọc Quỳnh lâu là nơi nào ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều, nó phức tạp ta chẳng hiểu sao? Nó xảy ra chuyện gì, ta còn biết rõ hơn cả ngươi.” Làm ơn đi, chẳng lẽ không biết thế lực thật sự đằng sau Ngọc Quỳnh lâu là ai sao?
“Khụ, Thiếu Sơ huynh.” Lục Minh Triêu không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tô Thiếu Sơ, hy vọng hắn có thể nói giúp vài tiếng.
“Ừ, ta nói…”
“Tô Thiếu Sơ, ngươi nói thì phải suy nghĩ cho kỹ trước! Nếu không tốt nhất đừng mở miệng.” Nhan San San liếc về phía hắn, giận dữ đe dọa trừng mắt nhìn.
Tô Thiếu Sơ nháy mắt mấy cái, khoanh tay nói: “Minh Triêu huynh, ta có chuyện quan trọng, không quấy rầy nữa, xin cáo từ.” Vợ chồng cãi nhau, đừng chọc vào vẫn tốt hơn, đành phải hy sinh tình nghĩa, mặc kệ Minh Triêu huynh vậy.
“Thiếu Sơ.” Nhan San San bỗng gọi.
“Vâng, tiểu nhân có mặt, có gì chỉ giáo, thưa Nhan San San đại nhân xinh đẹp.” Đối với Nhan San San, hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào.
“Chu Dục muốn một đóa lan không trọn vẹn để nhốt trong u cốc, còn dùng cách đó để nói với ngươi, không hẳn là đang đùa, ngươi nên cẩn thận.”
Thấy vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng dặn dò của nàng, Tô Thiếu Sơ ôn nhã cười một tiếng, véo lấy má trêu chọc nàng.
“Ta đã nói, người mà Tô Thiếu Sơ ta yêu nhất, chuyện gì cũng không gạt được ngươi, yên tâm đi! Ta không xem nhẹ kẻ địch cũng không tự nâng mình lên cao, trong lòng ta nhất định sẽ nghĩ kế sách thích hợp!”
Lục Minh Triêu đứng bên cạnh thấy thế, gương mặt đau khổ trong nháy mắt trở nên ghen tức, vô cùng không khách sáo chen vào giữa hai người, ôm lấy kiều thê, không cho hai bên đến gần nữa!
“Thiếu Sơ huynh, có việc thì cứ tự nhiên, không tiễn.”
“Minh Triêu, ngươi làm cái gì vậy!” Đang tốt sao tự nhiên lại tỏ vẻ tức giận, nghiêm nghị thế này?
“A.” Tô Thiếu Sơ không nhịn được cười, nhìn Lục Minh Triêu ôm lấy thê tử mạnh mẽ như vậy, hắn tất nhiên hiểu nguyên nhân trong đó!
“Cho dù ta có biết chân tướng đi nữa, nhưng hai vị cứ như thế này, ta khó mà không ăn dấm.”
Trong một góc ở hoa viên Lục gia, Lục Tu đứng dựa vào một góc tường, vẻ mặt tổn thương, không ngừng rơi lệ. “Không có ai tin ta… Không ai tin ta, Thiếu phu nhân rõ ràng có quan hệ ái muội với Tô Tứ thiếu, Thiếu tông chủ thấy mà còn thờ ơ, hu hu…
Thiếu tông chủ thay đổi rồi, trước kia Thiếu tông chủ hay nghi thần nghi quỷ làm người ta không chịu nổi, nhưng ít ra còn xác định được bản thân; còn bây giờ… hu hu, ngay cả ta cũng không biết hắn là ai nữa…”
Cô độc gạt nước mắt đi, càng oán giận hơn phụ thân đại nhân của hắn!
“Cha còn tồi tệ hơn, bảo ta đi khám mắt lại đi, phải nhìn cho kỹ gian phu dâm phụ, tự xác định xem mình có phải là gian phu hay không!” Nói cái gì chứ?! “Gian phu rõ ràng là Tô tứ thiếu mà! Còn ai chứ?”
Hu hu… Chẳng những cha nói chuyện không rõ ràng, mà ngay cả Lệ Nhi, tỳ nữ của Thiếu phu nhân cũng xem thường nhìn hắn, bình thường Lệ Nhi rất tốt với hắn, hôm nay thậm chí còn mắng hắn ngu ngốc, Lục gia này nhất định đang có vật gì đó quấy phá, rốt cuộc có mấy người đã bị bắt trộm hồn rồi?
Hại hắn thật là cô độc!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook