“Nói chuyện cùng Thiếu Sơ yêu đệ, vĩnh viễn cũng không thấy buồn!” Âm sắc êm tai chuyển sang lười biếng, ánh mắt sắc sảo như tách đối phương ra làm hai, như nhắc nhở nói: “Người thông minh ở trong hoàn cảnh xấu, nên biết làm thế nào để khỏi chuốc lấy khổ.”
“Nhưng Thiếu Sơ to gan nghĩ, ta chưa chắc là đang trong hoàn cảnh xấu.” Vẻ mặt hắn, vĩnh viễn cũng là bình tĩnh, là thong dong như thế.
“Tự tin lắm, đối với Tô gia Tứ thiếu Tô Thiếu Sơ, bổn hoàng tử rất ấn tượng: gặp chuyện quả cảm quyết đoán, trong tình cảnh tồi tệ nhất vẫn có thể đưa ra phán đoán thông minh nhất; trước mũi đao bén nhọn vẫn có thể quyến rũ thuyết phục người khác.” Chu Dục nheo đôi con ngươi lại. “Thiếu Sơ yêu đệ, đến tột cùng thì, ngươi cho rằng ngươi đang ở trong trạng thái nào?”
Tô Thiếu Sơ cũng kéo khóe môi lên. “Dưới bầu trời đêm, bên cạnh có Tam hoàng tử, chỉ vậy thôi.”
“Ngươi cho là mình có lập trường cân sức ngang tài!” Cách nói này, làm Chu Dục cất tiếng cười to. “Ta nghĩ Thiếu Sơ yêu không còn trong tình cảnh “tự chủ” này nữa!”
Hắn đứng dậy đi tới trước bàn đá tuyết, nghiêng người về phía trước, chóp mũi tương đối, đồng tử khóa chặt đối phương, khuyên tai màu vàng hồng trên tai kia, theo động tác của chủ nhân mà phe phẩy qua lại.
“Thân thể bị thương, bị nguy hiểm này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra, làm cho yêu đệ nhận định rằng mình đang nắm giữ một bên khác?” Chu Dục ngẩng đầu, thần thái nhìn gần toát lên vẻ tinh khôn. “Bổn hoàng tử rất có hứng thú để nghe xem, Tô Thiếu Sơ giờ phút này, mũi đao sắc bén đến mấy để có thể thuyết phục ta.”
“Aiz! Như vậy thì quá đề cao khả năng của Thiếu Sơ, dưới tình huống này, giữ được cái mạng hèn này đã là may mắn, hơn nữa Tam hoàng tử không phải người thường, Thiếu Sơ làm sao có thể thuyết phục được người.” Tô Thiếu Sơ đáp lại bằng cái nhún vai bất đắc dĩ.
“Cùng lắm là giãy dụa một chút, dùng chút miệng lưỡi, xem xem có thể ăn thua được chút nào không.”
“Hay cho câu ‘ăn thua được chút nào’ này!” Lấy tay vuốt cằm, đôi con ngươi của Chu Dục tỏa ra một ánh sáng kì lạ. “Bổn hoàng tử sẵn sàng rửa tai lắng nghe yêu đệ mở miệng, để xem miệng lưỡi của yêu đệ lợi hại như thế nào.”
Phủ lấy đôi môi mỏng ưu nhã kia, không nhìn Tô Thiếu Sơ nheo mắt lại, hành động của hắn càng tăng thêm sự mờ ám.
“Chỉ là cẩn thận thôi! Không nhận được công dụng của miệng lưỡi, bổn hoàng tử đành… ăn nó.” Tiếng cười đầy sự uy hiếp, cúi sát vào khóe môi của Tô Thiếu Sơ, dường như mâu thuẫn rồi lại do dự không biết có nên đặt lên không, cuối cùng chỉ phả ra một hơi thở ấm áp, nhưng đầy tính trêu chọc.
“Hơn nữa, đôi môi của Tô Thiếu Sơ làm cho bổn hoàng tử ngày đêm mong nhớ đã lâu, trước kia nhìn bức họa mà yêu đệ đưa đến, cũng so ra kém với cảm giác yêu đệ “chân thật” hơn!” Hơn nữa, “chân thật” này rốt cuộc cũng rơi vào tay hắn.
“Tam hoàng tử nhiệt tình đối đãi, đúng là làm cho Thiếu Sơ… run rẩy không thôi!” Nửa thật nửa đùa, Tô Thiếu Sơ nói.
“Là quá mong đợi mà run rẩy sao?” Chu Dục tham lam nhìn gương mặt đặc biệt xuất chúng. “Ta nói rồi, nếu Tô Thiếu Sơ ngươi đồng ý thuộc về bổn hoàng tử, như vậy bất kỳ điều kiện gì cũng có thể nói.” Có một người đặc biệt như vậy ở bên cạnh, hẳn là một chuyện vui thú trong nhân sinh.
“Thiếu Sơ không có hứng thú cùng chuyện này.”
“Đến bây giờ vẫn nói những lời này với bổn hoàng tử, lúc trước ta cũng đã nói, sự chân thật của ngươi, trong lòng ta biết rất rõ, hơn nữa thân thể lúc ngươi bị thương nặng hôn mê, bổn hoàng tử không hề thấy xa lạ chút nào.” Đến nay vẫn nói với hắn như vậy, thật nực cười.
Tô Thiếu Sơ chỉ đành than thở đau xót. “Nếu tiện nghi, đậu hũ đều bị Tam hoàng tử người chiếm hết, vậy thì nên chừa lại cho Thiếu Sơ chút mặt mũi, tội gì người phải gây sự.”
“Bổn hoàng tử bức ngươi quyết định cũng là vì thái độ của ngươi, hơn nữa, đã là người bổn hoàng tử muốn, cho dù là giới tính hay chủng tộc gì, cũng không thành vấn đề.”
“Ơ! Sự độ lượng của Tam hoàng tử làm cho Thiếu Sơ cảm thấy ấn tượng vô cùng, may mà Tam hoàng tử không quan tâm đến những gì đã xảy ra lúc trước, may thật, may thật nha!” Aiz, nếu không đến nhân thú cái gì, aiz… thật làm người ta sợ hãi!
“Còn có thể mua vui trong nỗi khổ, nói vậy, yêu đệ hẳn là rất tự tin với chút miệng lưỡi nho nhỏ của mình!”
“Thiếu Sơ làm sao dám diễn xiếc trước mặt Tam hoàng tử chứ, Thiếu Sơ chỉ muốn nói đến một chuyện cũ lúc trước, phải nói là một quá khứ chân thật!”
Chuyện cũ? Quá khứ “chân thật”? Đang diễn trò khỉ gì đây?
“Có một viên ngọc bích rất cô đơn, ánh sáng màu hồng này đến từ một viên hồng ngọc quý hiếm, và viên hồng ngọc đó lại đến từ một người đàn bà đáng thương.”
Thấy Chu Dục nhíu mày, Tô Thiếu Sơ thuận thế đẩy đôi tay bên dưới ra, rất tự nhiên kéo nó ra khỏi thân thể của mình.
“Nữ nhân này, vì một người đàn ông mà phá vỡ hết cấm kỵ, thoát khỏi gông xiềng của luân thường đạo lý, nàng vì tình yêu mà hy sinh tất cả, nàng trao đi tình yêu chân thành của mình, nhưng cuối cùng lại bị chính người đàn ông mà mình yêu thương giết chết.”
Nghe thấy lời ấy, nụ cười của Chu Dục lộ ra vẻ thâm trầm khác thường. “Thế nào? Muốn nói cho bổn hoàng tử nghe chuyện của một nữ nhân si tình oán hận sao?”
“Đúng là một người đàn bà si tình!” Nhìn thẳng vào đôi mắt sáng, đáp lại bằng cái nhìn đầy ranh ma. “Một cô gái tuyệt đại tao nhã, từng có vô hạn dũng khí, kết quả cuối cùng linh hồn lại vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.”
“Nghe Thiếu Sơ yêu đệ nói vậy, hình như là đã tận mắt nhìn thấy.” Miêu tả lại có thể có tình cảm như thế.
Một nụ cười tính toán khôn lường, đôi môi tách ra một chút.
“Tam hoàng tử để ý đến câu chuyện cũ này?”
“Không bằng nói bổn hoàng tử càng để ý đến động cơ khi Thiếu Sơ yêu đệ kể câu chuyện cũ này thì hơn.”
“Chẳng lẽ Tam hoàng tử không muốn biết kết cục của cậu chuyện? Hay là… sớm đã biết?”
“Yêu đệ vừa rồi đã nói, hồn phách đều đã vỡ vụn, nếu như thế thì tại sao phải biết nữa?”
“Nhưng để kính trọng cô gái si tình ấy, Tam hoàng tử ngại gì không nghe tiếp chứ?!” Tô Thiếu Sơ vẫn còn chìm trong nỗi nhớ, thong dong nói:
“Nói đến cũng đáng buồn, cô gái bị người mình yêu đuổi giết đến chết, trước khi chết, vẫn còn mỉm cười trước mặt nam nhân đó, lạnh lẽo cười nói, tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Tô Thiếu Sơ càng khó quên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy, không để tâm đến sự ác độc của người yêu, chỉ cảm thấy thỏa mãn khi được gặp lại đối phương, nhưng đối phương đáp lại chỉ là một nụ cười lạnh lẽo, một chưởng đánh vào tâm mạch của nàng, nàng cũng không oán không hối, mỉm cười rồi biến mất.
“Thiếp thân… Rốt cuộc cũng có thể vĩnh viễn sống trong mộng của người… Hoàng tử…” Đôi môi mở ra, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng chỉ muốn gọi cái tên vẫn lởn vởn trong lòng, sau đó không nói gì nữa, phong nhã cả đời, cuối cùng lại hương tiêu ngọc vẫn trong một vũng máu.
Nhớ lại chuyện lúc trước, lại nhìn thấy con ngươi bén nhọn như mũi đao của Chu Dục, nhịn không được, Tô Thiếu Sơ nhắm mắt lại, làm cho tiếng đàn bên dưới trở nên dồn dập hơn.
“Câu chuyện cũ của yêu đệ đúng là cảm động, nhưng có liên quan gì đến tình cảnh hiện giờ của ngươi?”
“Thiếu Sơ to gan nhận định, nghĩ rằng Tam hoàng tử có hứng thú đối với viên hồng ngọc kia.”
“Viên hồng ngọc đó nằm trong tay ngươi?” Sắc mặt Chu Dục đột biến.
“Tam hoàng tử vừa nói, câu chuyện cũ này là Thiếu Sơ tận mắt nhìn thấy.”
Gương mặt gần trong gang tấc, mắt mũi giao nhau, không khí quỷ dị ngầm xuất hiện.
“Yêu đệ đối với chuyện tận mắt nhìn thấy hiểu rõ đến mức nào?”
“Ở trên là bầu trời, như vậy là đủ.”
“Giỏi cho lập trường cân sức ngang tài, nhưng đối với bổn hoàng tử mà nói, không có bất kỳ chuyện gì có thể nắm giữ ta.” Hắn cười lạnh, chêm vào một câu. “Hơn nữa là vì một thứ đang chôn sâu dưới đất.”
Gương mặt nhàn nhã ban nãy chợt thay đổi, Chu Dục dùng tay bóp chặt cổ Tô Thiếu Sơ, bàn tay dần dần thít chặt lại.
“Nếu muốn giải quyết hoàn toàn, cách tốt nhất là giết chết người biết được bí mật đó.”
“Tam hoàng tử… Nếu đã thấy mình thua, diệt khẩu là cách tốt nhất thì Tô Thiếu Sơ cũng… không dám ngăn cản!” Yết hầu bị chế trụ nhưng Tô Thiếu Sơ vẫn là thản nhiên không thay đổi.
Biết rõ vị hoàng tử này vĩnh viễn luôn đứng ở vị trí cao nhất, nếu muốn điều chỉnh hắn đúng chừng mực thì chính là làm chuyện mà hắn không thể đoán được, mang đến giới hạn thắng thua, đó là cách mà hiện giờ Tô Thiếu Sơ đang áp dụng để trì hoãn.
Nghe vậy, bàn tay từ từ trở nên nhẹ nhàng, sự lạnh lẽo toát ra từ những câu chữ làm cho người ta rét run. “Cho tới bây giờ, không có ai có thể dạy cho bổn hoàng tử biết thế nào là thiện ác, Thiếu Sơ yêu đệ cũng nên cẩn thận, đừng tự tin như thế nữa, nếu không một ngày nào đó mất thăng bằng, thì kết quả chính là sống, không, bằng, chết!”
“Thiếu Sơ… lãnh giáo.” Điều hòa hơi thở lại, Tô Thiếu Sơ nghênh mắt nhìn, thêm vào đó một chút lạnh lùng.
“Hồng ngọc từ đâu ngươi có?”
Đối với đôi đồng tử bức người như thế, Tô Thiếu Sơ vẫn cười, bình tĩnh nói: “Là di vật của cố nhân.”
“Giỏi cho di vật của cố nhân, có thể mang hồng ngọc của “cố nhân” ra đây không? Bổn hoàng tử nhất định sẽ trả lại cho Tô Thiếu Sơ.”
“Đợi đến khi vết thương của Thiếu Sơ tốt hơn rồi rời khỏi, Thiếu Sơ nhất định giao trả hồng ngọc cho hoàng tử.”
“Rời khỏi!” Đối với hai chữ này, Chu Dục chợt cười to lên. “Chỉ sợ vết thương của yêu đệ quá nặng, muốn khỏi cũng là việc khó!”
Đối với câu nói này, Tô Thiếu Sơ nhíu mày, lập tức cảm thấy được một bàn tay to đang ấn lên vai phải của mình, cảm giác khí huyết sôi trào cũng dâng lên theo đó!
“Tô công tử, Tô công tử, Vô Ưu, Vô Sầu mang thuốc đến cho người!”
Hai âm sắc khác nhau vang lên thánh thót, hai người một lam một hồng đi vào.
“Tô công tử?!” Thấy Tô Thiếu Sơ ngã vào tay Chu Dục, các nàng kinh hãi chạy lên.
Gương mặt bị Tô Thiếu Sơ ôm vào lòng hơi có vẻ cứng nhắc, khóe môi chảy đầy máu.
“Tô công tử, người không sao chứ?”
“Sao vết thương đã chăm sóc lâu như vậy vẫn còn chảy máu chứ?!”
Tì nữ theo hầu của Tam hoàng tử, Vô Ưu, Vô Sầu, từ trước đến giờ yêu mến Tô gia Thiếu công tử này, từ khi Tô Thiếu Sơ bị thương tới nay, hai tiểu nha đầu này đều giành nhau mà chăm sóc hắn.
“Không có gì, chỉ là mất nửa cái mạng mà thôi.” Nhẫn nhịn khí huyết đang sôi trào trong cơ thể, Tô Thiếu Sơ dỗ dành cười cười. “Ngoan, mau đưa thuốc đến cho ta… a…”
Đôi tỷ muội sinh đôi này từ trước đến giờ luôn thích cười nói làm nũng, bây giờ nhìn thấy điệu bộ ưu sầu của các nàng thật không quen, nhưng vừa mở miệng thì lập tức thổ ra máu.
“Mất nửa cái mạng! Đau lắm không?”
“Hoàng chủ tử, ngài nghĩ cách giúp Tô công tử đi!”
Hai nha đầu vừa sờ sờ trán của hắn, vừa lo lắng chờ lệnh từ Chu Dục.
“Đúng vậy… Ha ha.” Dù có nội thương trong người, lau đi vệt máu nơi khóe môi, Tô Thiếu Sơ nhướng mày, chế giễu nói với chủ nhân của cánh tay: “Ta nói… Hoàng chủ tử à, người… nghĩ cách đi, nội thương của Thiếu Sơ thật kỳ lạ, cho dù có bao nhiêu… Tiên đan diệu dược cũng không có khởi sắc, đúng là một vết thương thần kỳ, đã gần giống, gần thành, gần bằng Thiếu Sơ… Nhân sinh nhất tuyệt.”
“Aiz! Nhìn thấy yêu đệ bị hành hạ đau đớn thế này, mà vẫn có thể nói đùa được, có nên ca ngợi đệ không?” Gương mặt tuấn mỹ phủ xuống, phủ lên gương mặt cứng nhắc, quả nhiên vẫn là giọng nói đau lòng chua xót. “Chậc chậc, bổn hoàng tử thật sự thấy thương tiếc cho cái mạng nhỏ này nha!”
“Nếu thương tiếc, vậy mong Tam hoàng tử người ‘mạnh tay’ hơn một chút, chi bằng xuống tay thêm một lần nữa đi, Thiếu Sơ sợ ba hồn ở thái hư, bảy phách bay đến u minh không chừng!” Nghĩ đến tương lai của mình, Tô Thiếu Sơ thật muốn khóc.
“Yêu đệ yên tâm, nếu có ngày đó, bổn hoàng tử sẽ nhờ cao nhân đến gọi hồn phách về cho ngươi, cho dù có là hồn hay phách, hay thân thể, vĩnh viễn cũng phải ở ban công Tuyết Ngọc.”
Hàm ý: có chết cũng chạy đằng trời.
“Cảm tạ thịnh tình của hoàng tử, nhưng không hiểu sao lại làm ta cảm thấy… đau, đau chịu không nổi, không biết làm sao.” Tô Thiếu Sơ cười khổ. “Bất quá, phong thủy ở đây tốt, cảnh non nước cũng đẹp, nếu có thể chôn ở nơi này, như vậy đúng là Tô gia kiếp trước tích phúc, không tồi.”
“Tô công tử, đừng nói những điều không may mắn như thế, uống thuốc này thì sẽ không đau nữa, Vô Ưu giúp ngươi uống thuốc.”
“Vô Sầu lau mặt cho ngươi, xoa bóp cho ngươi, ngươi đừng nghĩ đến những chuyện không hay này nữa.”
Hai tiểu nha đầu xinh đẹp hầu hạ hắn, nghe hắn la đau, lập tức tranh nhay nhảy lên, nhưng Chu Dục vẫn không buông tay.
“Hoàng chủ tử, người ở cùng Tô công tử một đêm rồi, bây giờ đến phiên chúng ta.”
“Đúng vậy! Yến Bình Phi ở ngoài đang tìm chủ tử.”
Vô Ưu, Vô Sầu làm nũng với chủ nhân, sau đó tức giận kêu hắn bỏ tay xuống.
“Aiz! Hai con chim hoàng anh này, không ngờ vừa gặp Tô Thiếu Sơ đã quên mất chủ nhân của mình.” Chu Dục với hai nha đầu mà mình luôn cưng chiều này cảm thán.
“Hoàng chủ tử, ngươi nói chúng ta ngoan, vậy thì cho chúng ta ở lại ban công Tuyết Ngọc với Tô công tử đi.”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ nghe lời, không nói chuyện Tô công tử ở Tam hoàng phủ ra, Hoàng chủ tử nói, như vậy thì Tô công tử sẽ không rời khỏi phủ.”
Các nàng đều đã nghe lời ngoan ngoãn rồi, Hoàng chủ tử không thể thất tín được.
“Tốt lắm, bổn hoàng tử có khi nào làm nhị tiểu hoàng anh thất vọng chưa.” Chu Dục cườivéo lấy gò má béo mập của hai nàng, rốt cuộc cũng đặt người trong tay xuống. “Thiếu Sơ yêu đệ, cứ nghỉ ngơi cho tốt… đừng nghĩ quá nhiều đến chuyện ‘khỏi hẳn’, nếu không vết thương lại càng thêm nghiêm trọng, không khống chế được thân thể này của yêu đệ, bổn hoàng tử sợ ngày nào đó, đắn đo sẽ hại đến yêu đệ đấy.”
Bỏ lại câu nói này, Chu Dục cất giọng cười rồi bỏ đi.
“Đúng vậy! Tô công tử, Hoàng chủ tử nói đúng, dưỡng thương thì phải thoải mái, thả lỏng tinh thần, nghĩ nhiều sẽ không tốt cho vết thương.”
“Đúng vậy! Không cần suy nghĩ nữa, vết thương tự nhiên sẽ tốt lên, nếu không thì tắm dòng suối chữa thương kia thêm vài lần, nhất định sẽ rất hữu dụng cho việc dưỡng thương.”
Chủ tử vừa đi, hai nha đầu lập tức ngồi xuống cạnh Tô Thiếu Sơ, vừa ân cần vừa chăm sóc, bắt đầu lau mồ hôi và máu ở miệng thay hắn.
“Ừ, nói hay, suy nghĩ quá nhiều, đương nhiên sẽ làm cho vết thương ‘không tốt’, vẫn là biết điều uống thuốc dưỡng thương thì hay hơn.” Chỉ là cho dù có uống thuốc nhiều hơn nữa, nước suối tốt hơn nữa, thì cũng không bằng một chưởng của chủ nhân nhà các nàng. “Nhìn các một cái thì vết thương cũng đỡ hơn một phần.” Hai cô gái đáng yêu này tốt hơn nhiều so với gương mặt âm hiểm kia.
“Để Vô Ưu giúp ngươi uống thuốc.” Thấy Tô Thiếu Sơ muốn nhận lấy chén thuốc, Vô Ưu mặc y phục màu lam không chịu thuận theo, nhất quyết phải giúp cho bằng được.
“Được.” Tô Thiếu Sơ ít khi từ chối yêu cầu của các nàng, nghe lời mở miệng nuốt cái muỗng vừa đưa đến.
“Vô Sầu cũng muốn, Tô công tử, thuốc còn lại cho ta giúp.” Vô Sầu y phục màu hồng cũng giành mớm thuốc.
“Đưa thuốc là nhiệm vụ của ta mà.” Đang cầm thì đột nhiên bị giật mất, Vô Ưu bất bình la lên.
“Ta mặc kệ, công việc nào ai làm cũng không quan trọng, ta cũng muốn giúp.”
“Tô công tử, Vô Sầu thất hứa kìa!”
“Tô công tử, là Vô Ưu không công bằng trước!”
Hai người bắt lấy tay của Tô Thiếu Sơ, ồn ào la lên.
“Được được, mỗi người một nửa, ngoan, đừng phá phách.”
“Không muốn!” Vô Ưu lầm bầm, ban đầu rõ ràng là nàng mớm thuốc, sao bây giờ phải chia một nửa chứ?
“Tô công tử, ngươi nhìn đi, là nàng không chịu đó!” Vô Sầu lập tức thừa cơ tố cáo.
Thấy hai nha đầu này lại bắt đầu gây gổ, Tô Thiếu Sơ dịu dàng dỗ dành hai người.
“Hai người đều ngoan cả, thuốc ta ta tự uống, ta nhớ hai người làm thức ăn rất ngon, bây giờ ta thấy hơi đói, có thể làm bữa đêm cho ta không?”
Hai tiểu nha đầu vừa nghe thấy hắn khen ngợi, vui sướng cực kỳ, đặt chén thuốc xuống lại tranh nhau đi làm đồ ăn, sợ bị đối phương giành trước.
Sau khi Vô Ưu, Vô Sầu đi, Tô Thiếu Sơ tháo chiếc nhẫn trên ngón tay áp út bên phải ra, vặn vào kim trúc trên đó, sau đó rút ra một cây kim vàng dài mềm mại.
“Chu Dục, ai thiết kế ai, chỉ sợ còn chưa biết được!”
Dùng chút sức lực, kim vàng nhất thời thẳng lên, Tô Thiếu Sơ kéo vạt át ra, bóp lấy xương đòn bên dưới ngực trái vài cái, chậm rãi đâm kim vàng vào một huyệt đạo, sau đó nhắm mắt điều tức khí huyết.
Khói trắng mềm mại từ từ xông lên đỉnh đầu của Tô Thiếu Sơ, cảm giác được khí huyết trong cơ thể bắt đầu bình ổn lại, hắn mới từ từ thở ra, mở mắt thu lại cây kim vàng, đặt lên bàn chén thuốc vừa uống xong.
“San San à San San, nếu ngươi không nghĩ cách tìm ta, ta thật sự bị tên dâm ma hoàng tử này hành hạ đến chết mất, quan trọng nhất là tiểu tình lang ngoài tường của ngươi sẽ có ngày trở thành tiểu tình lang phơi thây ngoài tường đấy, aiz!”
Thiếu Sơ không ngừng cảm thán. “Hy vọng tài nữ ngươi nể mặt quan hệ ‘tư thông’ lâu nay của chúng ta, chao ôi chao ôi, đừng vứt bỏ ta không để ý đến nha!”
Tô Thiếu Sơ đứng dậy, nội thương bên trong làm cho hắn lảo đảo vài bước, từ từ đến trước ban công có thể thấy rõ ánh trăng, đêm đông, ánh trăng trên trời cao rất sáng, chiếu xuống dòng suối vàng bên dưới, sương mù, ánh trăng, bạch đàn bên suối, những đóa bạch đàn nho nhỏ màu trắng, bông tuyết mỏng manh như đang hòa hợp cùng ánh trăng, trở nên cực kỳ thanh nhã hoa lệ.
“Hồng ngọc!” Nhìn bạch đàn nở trong đêm đông, Tô thiếu Sơ không khỏi nhớ đến người xưa.
“Đồng mộng cùng đế quân? Với người này, ngươi thật sự nguyện ý đồng mộng sao? Tống Mai Ngọc?”
Những dòng kí ức đó kết thúc trong tiếng thở nhẹ.
“Một làn gió mát thổi vào giấc mộng, chỉ sợ mộng quá ngắn, chỉ sợ toan tính quá nhiều, chung quy thì lòng quân cũng không giống người thường, toan tính trong lòng, hãy tự mình mà cảm nhận, hôm nay là bông bạch đàn kiêu ngạo, nhưng ngày mai cũng phải tàn thôi.”
Thật sâu, thật nặng nề, lại là một tiếng thở dài trong đêm trăng.
Một cảm giác cuồn cuộn bồi hồi xuất hiện giữa ngực, Tô Thiếu Sơ cau mày che ngực, sau đó bình ổn khí huyết trong cơ thể lại, trước mắt, đừng nên nghĩ quá nhiều về những chuyện đã xảy ra.
Vẫn là lo ình thì hơn, công lực để sống còn ba phần, tự do không có phần, tình cảnh mười phần, muốn chống lại con người thâm trầm ngoan độc như Tam hoàng tử Chu Dục này, thật sự rất khó, trí tuệ, ý trời, thậm chí còn phải hy sinh cả tính mạng…
“Chao ôi chao ôi, ta không nên suy nghĩ đến những chuyện này, người tốt nhất định được ông trời phù hộ.” Tô Thiếu Sơ tự an ủi mình.
Rơi vào tình cảnh không thể tiến thoái này, chỉ có thể oán mấy tháng trước, diễn biến liên tục, dẫn đến cục diện hôm nay.
Chuyện bắt đầu, là từ một chuyện ngoài ý muốn mấy tháng trước…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook