Dân Mão
Chương 9

CHƯƠNG 9:

“Woa woa, hôm nay mọi người có vẻ rất bận rộn, ngoại trừ ngươi và ta, ngươi nói đúng không, Viên Viên?” Khải Văn thấy mọi người xung quanh gần như chân không chạm đất mà đi, lại nhìn nhìn Nath lông xù bụ bẫm nằm trong lòng mình đang tự ngậm lấy ngón tay búp măng của nó, thấp giọng hỏi.

“Chi chi ——” Nghe Khải Văn nói, Nath ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục say sưa mút ngón tay.

“Này, ngươi chính là tên nhóc mà Arthur mang về phải không?” Đột nhiên phía sau Khải Văn vang lên một giọng nói, điều này khiến cho Khải Văn giật cả mình, xoay người nhìn lại mới phát hiện đó là một thú nhân trung niên mặc quần áo hoa lệ đang cười tủm tỉm nhìn mình.

“Ách, đúng vậy.” Khải Văn chú ý thấy tai và đuôi của thú nhân này có hoa văn giống như của Arthur, thành thành thật thật gật nhẹ đầu rồi hơi ngập ngừng hỏi thăm, “Ngài là…”

“Nga, đúng rồi, quên tự giới thiệu.” Thú nhân cười vươn tay nói, “Chào, nhóc, ta là papa của Arthur, Laurence.”

“Chào ngài, Laurence tiên sinh.” Suy đoán nhận được chứng thực, Khải Văn nhanh nhẹn bắt tay với Laurence, “Ta ở nhờ tại nhà của ngài lâu như vậy nhưng lại không đến thăm hỏi, thật xấu hổ.”

“Không sao.” Laurence phẩy phẩy tay, “Nghe nói ngươi vẫn luôn học ngôn ngữ ở nơi này với Ogden, xem ra ngươi đã tiến bộ nhiều rồi.”

“Không phải, là Ogden tiên sinh dạy giỏi thôi, ít nhiều cũng nhờ hắn kiên trì và tỉ mỉ.” Khải Văn biểu tình khiêm tốn mà nói.

“Ưu điểm lớn nhất của Ogden chính là kiên nhẫn.” Laurence hào sảng cười, “Hắn quả thật là một người thầy tốt.”

“Đúng vậy.” Khải Văn phụ họa theo Laurence.

“Ngươi sống ở nơi này đã quen chưa?” Laurence hỏi tiếp, “Nếu có cần gì thì có thể nói với người hầu nga, đừng ngại.”

“Nga, đương nhiên, ta sống tốt lắm.” Khải Văn gật đầu, biểu tình rất cảm kích, “Tất cả mọi người đều chăm sóc ta rất cẩn thận, ta thật sự không biết nên cảm ơn mọi người thế nào mới tốt.”

Laurence có thể cảm giác được vẻ mặt cảm kích của Khải Văn không phải là giả vờ, khẽ gật đầu, lại dùng tư cách là một vị gia trưởng mà vỗ vỗ vai Khải Văn, “Không cần nói cảm ơn gì cả, ngươi tới nơi này thì chính là khách của chúng ta, chúng ta đương nhiên hảo hảo chiêu đãi ngươi.”

“Cảm ơn ngài.” Nghe Laurence nói vậy, Khải Văn càng xấu hổ.

“Ha hả, thực sự là một bé con dễ thương.” Thấy gương mặt hơi phiếm hồng của Khải Văn, Laurence bật cười, hắn từ trong tay Khải Văn tiếp nhận nhóc Nath đang dùng cặp mắt đen tròn lúng liếng quan sát mình, đổi chủ đề đối thoại, “Nhóc, bây giờ không vểnh cái mông phá phách ngoài hoa viên như thường ngày nữa sao?”

“Chí chí.” Nath nhìn Laurence đang cười mỉm chi, vô thức rụt rụt cái cổ nguyên bản đã ngắn tới nỗi nhìn không thấy, xoay người đòi Khải Văn bế.

“Nhìn tiểu bại hoại này này, phá loạn cả hoa viên nhà ta bây giờ còn muốn chạy, phải không a?” Laurence phát tác thú vui xấu xa, không cho Nath rời khỏi, ấn cái bụng nhỏ của nó mà xoa xoa, khiến cho Nath vừa thoải mái vừa thống khổ, chỉ có thể chổng vó nằm trên đùi Laurence lăn lộn giống như hòn đá đang bị mài.

Khải Văn nhìn dáng vẻ thân bất do kỷ của Nath mà trong lòng không đành, nhưng lại không thể từ tay Laurence đoạt lại Nath, chỉ đành mang bộ mặt đau lòng nhìn Nath, nhỏ giọng nói tốt cho tiểu quỷ thích gây sự này, “Viên Viên… Ách, không, Nath thật ra cũng ngoan lắm.”

“Viên Viên?” Nghe từ này Laurence nhướng mi một cái, biểu tình có chút mờ mịt.

“Ách ——” Khải Văn nghẹn lời một chút, hơi xấu hổ giải thích, “Ta thấy Nath tròn vo, nơi cũ của ta gọi trẻ con giống như Nath là Tròn Vo hoặc là Viên Viên, vừa nhìn thấy Nath ta cũng vô thức dựa theo cách gọi của nơi cũ mà gọi nó.”

“Ừm, kỳ thực Tròn Vo cũng rất chuẩn xác, Viên Viên cũng không sai.” Laurence thấu hiểu gật đầu, xách sau cổ của Nath, đứng lên lắc lắc, “Nhìn dáng vẻ béo ú ngốc nghếch này, ta nghĩ gọi là Tròn Vo hoặc Viên Viên rất hay!”

Nath thình lình bị xách lên, vô thức quơ quào tay chân, giống như một quả cầu lông xù lắc lư giữa không trung, vô vàn đáng thương nhìn Khải Văn mà rầm rì kêu cứu.

Khải Văn từ lúc Laurence xách Nath lên đã vô thức định vươn tay đón lấy, nhưng giơ tới phân nửa lại cảm thấy không đúng, liền cứng ngắc rụt tay về, nhưng trong mắt càng tràn ra vẻ không nỡ.

“Được rồi, nhìn ngươi đau lòng chưa kìa.” Laurence chọc Nath rồi cũng chọc được Khải Văn rồi, rốt cuộc cũng từ bi thả Nath về lại lòng Khải Văn, “Tiểu thịt cầu này không yếu đuối như ngươi tưởng đâu, da dày thịt béo lắm té ngã cũng không hề gì.”

Lần nữa trở lại trong lòng Khải Văn, Nath như được đại xá, xoay người đưa cái mông về hướng Laurence, vùi mặt vào lòng Khải Văn không thèm quay đầu lại.

Khải Văn thấy dáng vẻ bất cần của Nath cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười, nhưng Laurence lại nổi lên hứng thú với lời Khải Văn vừa nói, “Ngươi nói nơi cũ của ngươi có rất nhiên tộc nhân giống Nath sao?” (ý hỏi có nhiều con gấu trúc không ấy mà)

“Ách, đúng.” Đột nhiên nghe Laurence hỏi như vậy, Khải Văn vô thức đáp, “Nhưng thật ra cũng không phải quá nhiều, chỉ có một hai nghìn con.”

“Cư nhiên có nhiều như vậy?” Laurence kinh ngạc, “Lẽ nào chủ đạo ở nơi cũ của ngươi là tộc gấu trúc sao?”

“Không phải…” Không ngờ vấn đề lại chuyển sang phương diện này, Khải Văn cảm thấy hơi khó nói, đáp thì không ổn, không đáp cũng không ổn, “Gấu trúc ở nơi cũ của ta số lượng rất ít, hơn nữa, chúng nó không thể biến thành hình người.”

“Không thể biến thành hình người?!” Laurence càng kinh ngạc, “Vậy chúng nó vẫn bảo trì hình thú mà sống sao?”

“Đúng.” Khải Văn gật đầu.

“Trời ạ, chuyện này cũng quá huyền diệu rồi.” Ánh mắt nhìn Khải Văn của Laurence có chút biến hóa, hứng thú càng đậm, “Quê hương của ngươi, thực sự là một địa phương thần kỳ.”

“Ta nghe nói, quê hương của ngươi còn có, ách, đúng, giống gì gọi là ‘phụ nữ’ phải không?” Laurence lại hưng phấn hỏi thăm.

“Dạ.” Khải Văn bắt đầu đau đầu nói chuyện phiếm với Laurence, việc này đều là khi học ngôn ngữ với Ogden nhất thời không chú ý kể ra, sau đó nghĩ lại thì lại thấy tâm cảnh giác của mình quá kém, cho nên sau đó Khải Văn dần dần ít mở miệng mà chăm chú nghe giảng, không ngờ lần này lại bị Laurence hỏi.

“’Phụ nữ’ này cùng với giống cái của chúng ta có gì đặc biệt không?” Laurence vẻ mặt ham học hỏi.

“Chính là… ách…” Bị hỏi đến vấn đề giáo dục sức khỏe trong chương trình học, Khải Văn cũng có chút lúng túng, suy nghĩ một chút liền tiện tay cầm một cành cây qua loa vẽ ra một đường viền của phụ nữ trên mặt đất, sau đó giản đơn nói, “’Phụ nữ’ chính là thế này, chỉ là bề ngoài không giống chúng ta mà thôi.”

“Ác…” Laurence nhìn chằm chằm đường viền mà Khải Văn vẽ hồi lâu, sau đó giơ tay chỉ vào một địa phương, “Hai nơi nhô ra của bọn họ là gì?”

Oanh! Mặt Khải Văn bởi vì vấn đề của Laurence mà đỏ như quả gấc, lắp ba lắp bắp ứ á ngượng ngập giải thích một hồi lâu, sau đó Laurence mới mang vẻ mặt ta đã hiểu mà gật đầu nói, “Quê hương của ngươi thật sự rất thần kỳ a, phụ nữ chỗ các ngươi còn có thể tùy thân mang theo hai nhũ quả trước ngực nữa, như vậy nếu cử động sẽ không mệt chứ…”

Khải Văn nghe Laurence thầm thì nói, ngượng tới nỗi hận không thể vùi đầu vào trước ngực không bao giờ ngẩng lên nữa.

“Papa, sao ngươi còn ở đây?” Lúc này, một giọng nói vang lên cứu vớt Khải Văn từ trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

“Hả, bạn nhỏ tới nhà làm khách, ngươi không giới thiệu cho ta thì ta tự mình đi gặp chứ sao.” Laurence nhìn Arthur trang phục long trọng đứng cách mình không xa đang bất đắc dĩ nhìn mình, mặt không đổi sắc đứng lên nói.

“Ngài, chào ngài, Arthur tiên sinh.” Khải Văn nghĩ thường ngày Arthur đã ăn mặc rất xa hoa rồi, không ngờ hôm nay lại mặc một bộ quần áo đính đầy châu báu làm cho hai mắt cậu như muốn nổ đom đóm, được trang phục đẹp đẽ tôn vinh, ánh mắt Khải Văn nhìn Arthur mang theo chút mông lung mờ ảo, sửng sốt một chút mới mở miệng chào hỏi.

Arthur nhìn thoáng qua người cha mang vẻ mặt bất cần đời của mình, lại nhìn thoáng qua Khải Văn ôm Nath vẻ mặt hồn nhiên, sau đó mở miệng nói, “Papa, daddy đang tìm ngài, đừng quên, ngày hôm nay là ngày cúng tế của tộc chúng ta.”

“Nga, trời ạ, sao ta lại quên mất!” Laurence cho rằng Arthur lại định nói mình làm việc không tập trung, không ngờ lại tung ra một tràng như thế, nhất thời vẻ mặt ảo não đứng dậy rời khỏi, đi được nửa đường còn không quên chào tạm biệt Khải Văn, “Này, bé con, có thời gian thì phải tới tìm ta và Heller chơi a.”

“Ách…” Khải Văn nghẹn một chút, biểu tình miễn cưỡng cười cười, “Dạ, Laurence tiên sinh.”

Cho đến khi Laurence đi khuất dạng, Arthur mới bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nhìn về phía Khải Văn, “Sao lại ôm Nath đứng ở đây một mình?”

“Tất cả mọi người bận rộn, ta lại không biết làm gì, không muốn ở trong làm phiền mọi người, cho nên quyết định ôm Viên Viên tới nơi này ngồi một chút.” Khải Văn ngại ngùng cười cười đáp, sau đó lại nhìn nhìn trang phục của Arthur lần nữa, do dự một chút vẫn mở miệng hỏi thăm, “Ngài ăn mặc long trọng như thế, là muốn ra ngoài sao?”

“Ừ, đêm nay thành chủ cử hành tiệc hàng năm, tộc trưởng các tộc đều phải tham gia.” Nói rồi lại nhìn trời một chút, sau đó căn dặn Khải Văn, “Ngươi ngồi ngoài hoa viên một lát phải lập tức trở về, bên ngoài gió lớn, buổi tối muốn ăn gì thì nói với Ogden, ta phải đi rồi.”

“Hm, ngài đừng lo cho ta, Arthur tiên sinh.” Khải Văn thấu hiểu mà gật đầu.

Arthur thấy dáng vẻ nhu thuận của Khải Văn, cười vỗ vỗ vai cậu, sau đó lướt qua cậu đi đến cổng.

Đi được nửa đường, Arthur lại bị Khải Văn gọi giật lại, “Xin chờ một chút, Arthur tiên sinh.”

Arthur dừng bước xoay người, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Khải Văn.

Khải Văn lúc này hơi đỏ mặt lên, do dự một chút mới đi tới trước mặt Arthur, từ trong túi tiền lấy ra một thứ đưa đến trước mặt Arthur, “Tặng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương