Dẫn Ly Tôn
-
Chương 12
CHƯƠNG 12
Trong tự tối đen như mực, chỉ có trong phòng của ta vẫn giữ lại một ngọn đèn như cũ.
Là Minh Tâm sao? Đã trễ thế này còn chưa ngủ ư?
Ta bước nhanh về phía trước, đợi đến khi nghe thấy tiếng đàn quen thuộc kia, cũng không tránh khỏi ngây ngẩn cả người.
Vậy mà… Là hắn.
Đẩy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy một công tử áo trắng ngồi bên bàn dài. Tóc đen thật dài tùy ý buộc ở sau đầu, tóc trải dài trên trán gần như che khuất má trái, chỉ hiện ra một nửa khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú.
Người nọ hơi hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mớn trớn đàn cổ trước mặt, tiếng đàn sầu triền miên theo đó tuôn ra.
Ai oán réo rắt uyển chuyển, như khóc như tố, làm người nghe chấn động tâm hồn.
Cầm nghệ của hắn là ta dạy, hiện giờ nhìn qua, công lực đã ở trên ta rồi.
Chỉ vì thời điểm hắn đàn, dùng tình. Mà Trường Ly, là một người vô tình.
“Đã trở lại.” Hắn ngẩng đầu, cười nhẹ nhàng, mang theo loại điềm đạm nho nhã chỉ có ở thiếu niên.
Ta ổn định tinh thần, nhanh chóng dấu đi tình tự trong mắt, cười nói: “Ngươi không ở nhà chơi búp bê, chạy tới chỗ ta làm cái gì?”
“Mới từ chỗ hoàng thượng về, dù sao thời gian cũng đã muộn rồi, liền thuận đường đến thăm ngươi, không được sao?”
“Hóa ra… Ta chỉ là thuận đường mà thôi.” Nói thầm một câu giống như oán giận, một mặt lại rót thêm chút nước vào trong chén trà hắn đã uống qua.
Mạc Tây chỉ cười khẽ, hỏi ngược lại: “Nghe nói hôm nay ngươi đi phủ thượng thư bắt yêu, đã giải quyết xong rồi?”
Bàn tay cầm chén khẽ run, đáy mắt lại bắt đầu gợn sóng.
“Chạy thoát rồi.” Điều này với Trường Ly mà nói, chính là tình cảnh khó gặp.
“Không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có ngày này.” Hắn chớp chớp mắt, lưu quang trong mắt chuyển động liên tục, “Nhưng mà, như vậy ngược lại đúng ý của ta.”
Ta hơi dừng lại, lập tức đoán được tâm tư của hắn, cười khổ hỏi: “Thượng thư đại nhân cũng đắc tội ngươi ư?”
“Bộ binh đại thúc kia vốn là người dưới trướng của Thụy vương gia, ta sớm nhìn hắn không vừa mắt lâu rồi, thừa dịp này giáo huấn hắn một chút cũng tốt.” Mạc Tây ấn xuống dây cầm, đôi mắt lại nhìn thẳng vào ta, nói: “Trường Ly, ngươi tạm thời đừng bắt yêu quái kia, được không?”
“Nhưng mà…”
Hắn khoát tay áo, giành nói: “Chỉ là bảo ngươi trước tiên trì hoãn chút thôi, cũng không phải vĩnh viễn không cho ngươi bắt yêu. Yên tâm, ta sẽ không làm ngươi khó xử.”
Chỉ là như thế, cũng đã vi phạm nguyên tắc làm việc của ta.
Từ trước đến giờ, số lần hắn làm ta khó xử, thật sự cũng không ít.
Ta há há miệng, rốt cuộc lại vẫn khẽ thở dài, xem như đồng ý.
Không có cách nào, chỉ cần là yêu cầu của hắn, cho tới bây giờ ta đều không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Trường Ly dù có bản lĩnh bằng trời, tới trước mặt người này, cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện hóa thành một cuộn chỉ. Biết rõ tính tình hắn không tốt, tính nết lại thay đổi thất thường, nhưng cố tình không nhịn được muốn sủng hắn.
Nhắc tới hỉ nộ vô thường, không khỏi nhớ tới một người khác. Nam nhân với bản mặt cứng đờ, kiên trì muốn đưa ta về kia.
Cẩn thận suy nghĩ, bọn họ chẳng những tính tình giống nhau, đến ngay cả dung mạo cũng có vài phần tương tự.
“Trường Ly, Trường Ly. Ngươi làm sao vậy? Làm gì mà nhìn chằm chằm vào mặt ta như thế?”
Ta đột nhiên hoàn hồn, cười khẽ, đáp: “Không có gì. Chỉ đột nhiên phát hiện bộ dạng người rất giống một người.”
“Trường Ly,” Mạc Tây nhíu nhíu mày, vẻ mặt cổ quái liếc nhìn ta một cái, nói, “Ngươi không phải là bị trúng tà chứ?”
“A?”
Nếu ta nhớ không lầm, từ trước tới giờ ngươi chưa bao giờ để ý đến diện mạo của người khác.”
Hô hấp đột nhiên ngừng lại.
Trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười nhẹ ôn hòa quen thuộc, dưới đáy lòng lại cuồn cuộn nổi sóng.
Hắn nói, một điểm cũng không sai.
Ta chưa bao giờ quan tâm đến dung mạo của người khác, đơn giản là, ở trong mắt Trường Ly, người trong thiên hạ tất cả đều sinh ra như nhau.
Mà hiện giờ, hiện giờ…
“Ai…”
Ta ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đá, nhìn chăm chú vào ván cờ trước mặt, nhẹ nhàng thở dài.
Khúc Lâm Uyên dùng cây quạt gõ gõ mặt bàn, có hơi không kiên nhẫn nói: “Xú hòa thượng! Không thể nhanh hơn một chút được sao? Chỉ một nước cờ này mà ngươi cũng đã suy nghĩ gần nửa nén hương rồi đấy.”
Ta thu lại nỗi lòng, ngước mắt, cười mà như không cười nhìn y một cái, nói: “Đánh cờ luận bàn với người khác, chính là vì tu thân dưỡng tính. Tâm phù khí táo (tinh thần nôn nóng, không ổn định), thì trăm triệu lần cũng không thắng được.”
Khi nói chuyện, đã đặt quân cờ trong tay lên mặt bàn.
Vẻ mặt y biến đổi, trên mặt hiện lên các loại biểu tình.
Cuối cùng cắn chặt răng, phẫn hận nhìn ta, hô to: “Ngươi nếu thân là hòa thượng, thì phải tỏ ra khiêm tốn một chút! Liên tục thắng ta sáu, bảy ván cờ, có ý nghĩa gì?”
“Thật ngại quá, bần tăng vô luận làm chuyện gì, đều thích làm hết sức.”
“Không phải ngươi còn muốn bắt yêu sao? Nhanh đi đi!” Y hung tợn trừng ta một cái, phất tay.
Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đứng dậy, lại có chút lo lắng hỏi: “Vậy Hầu gia ngươi…”
“Ta cũng đi cùng.” Y cũng đứng lên theo, trả lời rất chi là đương nhiên.
“Nơi này dù sao cũng là phủ đệ của thượng thư đại nhân, nếu Hầu gia xông loạn khắp nơi, chỉ sợ có hơi…” Ta dừng một chút, rồi nói tiếp, “Không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”
Tùy tiện xông vào trong nội viện nhà người ta, còn bắt buộc hạ nhân của phủ thượng thư chuẩn bị bàn cờ, hơn nữa ở một bên hầu hạ. Như vậy đâu phải chỉ là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, rõ ràng chính là thị sủng mà kiêu, ỷ thế hiếp người.
Khúc Lâm Uyên nhếch mép, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta thích như vậy, không được sao? Hơn nữa…”
Y liếc nhìn ta một cái, rồi lại quay đầu đi chỗ khác, thanh âm nhẹ đến không thể nghe thấy: “Ngươi không phải liên tục làm cho yêu vật kia chạy thoát hai lần sao? Có thể thấy được, thứ kia cũng không dễ đối phó. Một mình ngươi đi bắt yêu, chỉ sợ có hơi nguy hiểm, cho nên…”
Trái tim đột nhiên nhảy lên một cái.
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời lại không đáp lại được một câu.
“Này!” Y quay đầu lại, hung thần ác sát hỏi, “Rốt cuộc ngươi có nghe thấy lời ta nói hay không?”
Ta ngẩn người, một lúc lâu sau, mới thoáng hoàn hồn.
“Nghe thấy.” Môi khẽ nhếch lên, cười nhẹ, nói, “Bần tăng có nắm chắc việc đối phó với yêu quái kia hay không, vốn cũng không phải quá rõ ràng, nhưng nếu có thêm Hầu gia ngươi, thì tất thua không cần nghi ngờ.”
Y ngây người trong chốc lát, lập tức hiểu được ý ngầm trong câu nói, khóe miệng run rẩy dữ dội, nghiến răng nghiến lời trừng ta.
“Xú hòa thượng! Ngươi…” Khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến đỏ bừng.
“Ha ha…” Rốt cuộc không nhịn được cúi đầu, che miệng mà cười.
Y cắn chặt răng, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, nói từng chữ từng chữ: “Yêu tăng! Ngươi là cố ý!”
Ta ho nhẹ vài tiếng, miễn cưỡng ngừng ý cười, vẻ mặt vô tội đáp: “Không có.”
“Không, có?” Khúc Lâm Uyên tiến lên vài bước, đột nhiên vươn tay nâng cằm của ta lên, cả giận nói: “Vậy nụ cười hiện giờ của ngươi xem như có ý gì?”
“Đó là bởi vì…” Ta nhắm mắt lại, cười rất chi là vân đạm phong khinh. “Hầu gia là người đầu tiên lo lắng đến an nguy của ta như vậy.”
Không vì lý do gì khác, cũng chỉ đơn thuần là quan tâm đến Trường Ly người này thôi.
Nghe vậy, y chợt buông lỏng tay, liều mạng lắc lắc, lớn tiếng phản bác: “Ai nói ta lo lắng cho ngươi? Ngươi cái tên yêu tăng này sống hay chết, không hề liên quan gì đến bản Hầu gia hết!”
Gật đầu, khẽ cười.
“Này! Ta nói thật đấy! Ta… Một chút cũng không hề lo lắng cho ngươi!” Y nắm chặt lấy ống tay áo của ta, bối rối giải thích.
Ngước mắt, từ từ liếc qua y một cái, sau đó xoay người bước đi.
Nam tử bị bỏ lại phía sau vội vàng đuổi theo, miệng vẫn lầm bầm mãi không ngừng: “Này! Xú hòa thượng! Ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook