Suy nghĩ của tôi nhanh chóng xoay chuyển ...
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, ánh nắng phản chiếu vào trong chén.
Gạo máu đỏ tươi, lại càng chấn động lòng người.
Một lúc sau, tôi đưa tay cầm lấy cái chén.
Tôi nói với Tưởng Thục Lan cứ để đồ lại, nhưng bà phải lập tức rời khỏi trấn Bát Mao.
Trời sắp tối, cả thị trấn toàn là ma quỷ, không an toàn.
Tưởng Thục Lan hiển nhiên bị giật mình.
Do dự một lúc, bà nhỏ giọng nói: “Mẹ sẽ đi ngay, nhưng… Mẹ cảm thấy thầy Không không phải người xấu. "
"Y nhờ mẹ thờ phụng nuôi U Nữ, giờ y lại đang giúp ... Chuyện lúc trước, có phải là có hiểu lầm gì đó không?"
Mặt tôi lập tức trầm xuống.
Tưởng Thục Lan không biết đến tột cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Chưa kể Trương què suýt chút nữa đã bị người giấy của thầy Không hại chết.
Tôi thậm chí còn suýt chết trong tay Tưởng U Nữ ...
Bà rõ ràng cũng bởi vì thầy Không bỗng nhiên hỗ trợ mà không để ý đến.
Thầy Không chắc chắn không phải là người tốt!
Lý do duy nhất khiến y giúp đỡ, là vì giúp tôi sẽ có ích hơn là giết tôi!
Tôi không tìm thấy ông thầy bói kia nên phải tạm thời giữ lại gạo máu này, xem có thể dùng được hay không.
Nhưng tôi càng rõ ràng, tôi tuyệt đối không thể tin y được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi nói với Tưởng Thục Lan đừng ngây thơ như vậy nữa, vẫn phải cẩn thận với thầy Không.
Vừa nói tôi vừa làm động tác tiễn khách.
Tưởng Thục Lan mím môi, do dự một lát, lại nhìn về phía cửa, nói với giọng nhỏ xíu: "Vậy trước khi mẹ đi, mẹ có thể gặp U Nữ không?"
Tôi lắc đầu, nói Tưởng U Nữ bị chú đưa đi rồi, không có chuyện gì đâu.
Chỉ có điều, có thể chú Trương sẽ không trở về cho đến khi trời tối nên bà không thể mạo hiểm chờ đợi.
Trong mắt Tưởng Thục Lan mơ hồ hiện lên một chút thất vọng.
Bà lại nhìn tôi, cúi đầu và bước ra ngoài.
Tôi đẩy cửa bước vào nhà, đặt chén lên bàn, khi nhìn lại, Tưởng Thục Lan đã biến mất.
Sau khi dọn dẹp căn phòng bừa bộn một chút, tôi lại mở nắp quan tài.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương què giục ông về thì bên ngoài có tiếng bước chân, xen lẫn tiếng ho khan.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trương què vừa bước qua ngưỡng cửa.
Vẻ mặt của ông càng trở nên kém hơn, tay ông đang cầm một cây gậy gỗ, trông giống như một con quỷ mắc bệnh lao.
"Chú Trương..." Tôi cảm thấy hoảng sợ không thể kiềm chế được...
Theo bản năng tôi nảy ra một ý nghĩ, nếu không có biện pháp nào tốt hơn, thân thể Trương què đêm nay có khả năng không chịu nổi?
“Ừ.” Trương què yếu ớt đáp lại.
Tôi nhanh chóng bước tới đỡ ông, để ông ngồi xuống.
Ông che miệng ho một lúc lâu, sau đó mới kinh ngạc nhìn tôi nói: “Hồng Hà, chú có một số chuyện tang lễ cần giải thích với con.”
Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.
Trương què hoàn toàn bi quan.
Nhưng chuyện này không thể trách ông được.
Nếu không phải Tưởng Thục Lan vừa đưa đồ tới, chỉ sợ hiện tại tôi cũng sẽ bi quan.
Tôi nghiến răng nghiến lợi khẽ nói với ông, đừng có nói bậy, lo hậu sự gì chứ?
Trương què mỉm cười nói nếu bây giờ không nói thì có lẽ đã muộn.
Tôi trực tiếp ngắt lời ông, bảo ông nhìn những thứ trên bàn.
Trương què nhìn trên bàn, cau mày.
"Máu? Gạo sống? Đây là cái gì vậy?" Tim tôi lỡ một nhịp.
Ban đầu tôi nghĩ Trương què có thể nhận ra.
Nhưng ông lại không biết, rõ ràng, chuyện này lại có thêm hai nhân tố không chắc chắn.
Tôi không do dự nữa, kể cho ông nghe chuyện Tưởng Thục Lan đến, còn nói gạo máu này là do thầy Không để lại cho chúng ta, theo lời của Tưởng Thục Lan, gạo này có thể cứu mạng ông!
Trương què sắc mặt căng thẳng, nói: "Bảo hổ lột da [1]."
Tim tôi lại lỡ nhịp lần nữa.
Lời nói của Trương què rất ngắn gọn nhưng đi vào trọng tâm.
Ông lại lắc đầu, nói ông sẽ không ăn.
Nhưng tôi không thể kìm nén nổi sự khẩn trương và bất an trong lòng, nói rằng bây giờ chúng ta không còn cách nào tốt hơn nữa, tôi vẫn chưa tìm được ông thầy bói, e rằng ông ấy đã rời khỏi trấn Bát Mao rồi. . .
Dù có bảo hổ lột da thì trước hết phải cứu mạng mình đã.
Miệng Trương què mím thành một đường.
Ông vẫn lắc đầu nói mình là một cục xương già, không có gì đáng để bày mưu chống lại, thầy Không nhất định đang âm mưu hại tôi, và ông không thể để lại cho tôi bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào.
Dừng một chút, Trương què lại nói với tôi là khi ông chết, tôi phải lập tức rời khỏi trấn Bát Mao, từ nay về sau trời cao biển. . .
Tôi không chờ ông nói xong, tôi đã đột ngột đứng dậy.
Tôi không quan tâm đến điều gì khác nữa, tôi một tay nắm lấy cằm của Trương què, tay kia nắm lấy một nắm gạo máu nhét vào miệng Trương què!
Đôi mắt của Trương què đột nhiên mở to, bàn tay ông lập tức nắm lấy cổ tay tôi.
Nhưng lúc này, làm sao ông còn đủ sức đẩy tôi ra? !
Tôi lại nhét thêm hai nắm gạo vào miệng ông, đẩy mạnh cái cằm đang há hốc của ông, dùng khuỷu tay thúc vào ngực ông, ông ọt ọt nuốt hết gạo máu xuống.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, trên mặt Trương què thực sự hiện lên một chút hồng hào!
Tôi mừng không thể tả!
Trương què lại rất tức giận, vẻ mặt kinh sợ.
Tuy nhiên, ông lại ngơ ngác nhìn chén gạo máu còn lại.
Rõ ràng, tôi có thể nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của ông, mà ông cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể ...
Tôi vội nói thêm: “Chú Trương, không phải chú dạy cháu, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt sao ? Bảo hổ lột da thì thế nào? Y còn muốn hại chúng ta, nên chúng ta cứ xem đây chỉ là một ít lợi ích mà y đánh đổi để hại người thôi, chúng ta không lợi dụng ai cả.”
Tôi lập tức nhặt chén gạo máu lên và đẩy nó đến trước mặt ông.
Lúc này, Trương què đã trở thành trông gà hoá cuốc.
Khoảnh khắc tiếp theo, ông cầm chén lên và nuốt hết số gạo máu còn lại.
Sắc mặt Trương què đã khôi phục không ít! Hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ hơn!
Tôi càng thêm ngạc nhiên.
Nhưng Trương què lại tràn đầy mệt mỏi, có vẻ như muốn ngủ gục.
Bên ngoài trời đang tối dần...
Món gạo máu này không đơn giản, có lẽ Trương què phải mất thời gian mới hấp thu được?
Tôi nhanh chóng đỡ ông dậy, thận trọng nói: “Chú Trương, chú vào quan tài ngủ trước đi.”
Chú Trương miễn cưỡng đứng dậy.
Ông giãy thoát ra, đặt cái gùi xuống, được tôi đỡ vào quan tài.
Trương què nằm yên ở đáy quan tài, không nhắm mắt hoàn toàn mà vẫn còn một khe nhỏ.
Tôi đã bình tĩnh hơn một chút.
Trương què có thói quen không bao giờ nhắm mắt khi ngủ, nếu bây giờ ông vẫn giữ được thói quen này, có nghĩa là cơ thể ông không có vấn đề gì lớn đúng không?
Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Tôi thậm chí còn bắt đầu hy vọng rằng thầy Không thực sự muốn lợi dụng chuyện này để mưu hại tôi.
Như vậy, ít nhất tôi có thể thật sự cứu được Trương què!
Cố gắng hết sức để hơi thở ổn định, tôi nhanh chóng lấy thi thể của Tưởng U Nữ ra khỏi cái gùi, rồi đặt trước cửa nhà.
Trời hoàn toàn tối đen.
Trong nháy mắt, cả trong nhà và ngoài trời trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình...
Trên người của Tưởng U Nữ truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Tôi vô thức lùi lại hai bước và liếc nhìn Trương què bên trong quan tài.
Ông thở đều đều, sắc mặt ngày càng hồng hào, gần như giống với hình ảnh khỏe mạnh của vài ngày trước.
Sau khi lùi lại vài bước, tôi ngồi xuống ghế, nhìn cái chén trống không.
Vẫn còn sót lại vài hạt gạo trong đó.
Tôi lại bắt đầu suy nghĩ, thầy Không kia rốt cuộc là ai?
Sau một thoáng ngạc nhiên, lòng tôi vẫn hơi chùng xuống.
Bất kể y là ai.
Chắc chắn y vẫn là kẻ thù.
Càng hiểu rõ hơn về kẻ thù, lại khiến tôi càng lo lắng hơn...
Mục đích của y là gì?
Ngay cả khi Trương què hồi phục, chúng tôi có thể chống lại y không?
Hơn nữa, uy hiếp không chỉ là thầy Không.
Còn có người đã phá hủy việc chôn cất xác giả của Trương què.
Đầu óc tôi đang suy nghĩ lung tung, một lúc nhìn vào quan tài, một lúc lại nhìn Tưởng U Nữ.
Tôi đã hai ngày một đêm không ngủ, thực sự tôi rất mệt.
Môi trường quá yên tĩnh khiến ý thức của tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng tôi không dám ngủ...
Trước đó, Trương què đã nói cho dù ông trốn trong quan tài, thì trăm quỷ vây nhà, việc trốn thoát vẫn không hề dễ dàng.
Đêm đầu tiên chỉ đơn giản là bách quỷ, đêm thứ hai sẽ thu hút những hung thi Lệ Quỷ trong núi…
Thậm chí Tưởng U Nữ cũng có thể không ngăn được!
Bây giờ là đêm thứ hai.
Trương què sẽ thu hút những thứ hung ác gì?
Hay chúng tôi đủ may mắn để sống sót qua đêm đầu tiên?
Khi tôi nghĩ về điều đó, cảm giác buồn ngủ trở nên mạnh mẽ hơn.
Mí mắt tôi đã bắt đầu đánh nhau...
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy nhiệt độ đã xuống rất thấp, tôi co rúm lại vì lạnh.
Đột nhiên, tôi dường như nhìn thấy một bé gái đang đứng trước mặt mình.
Con bé đưa tay ra và dường như chạm vào má tôi.
Một đôi mắt đỏ sậm đang đảo qua đảo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook