Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
Chương 132: Ngoại truyện 3 - Phần 12: Gặp lại

Vài năm trôi qua nhanh như thoi đưa, Moore trở thành Dẫn đường đồng hành nổi tiếng nhất Bộ Quân sự, Lục Tắc Hiên cũng trở nên điềm tĩnh, trưởng thành hơn. Hai người cùng dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ gian nan.

Cho đến ngày một Dẫn đường tên Dụ Nhiên xuất hiện trong tầm mắt họ.

Moore nhạy bén nhận thấy tình cảm Lục Tắc Hiên dành cho Dụ Nhiên dần dần thay đổi, rồi về sau, Lục Tắc Hiên đưa luôn Dụ Nhiên tới Đội đặc chiến Liệp Ưng. Moore sắp xuất ngũ, Lục Tắc Hiên nhờ anh dẫn dắt Dụ Nhiên, để cậu trở thành Dẫn đường đồng hành kế nhiệm.

Sau khi Dụ Nhiên xuất hiện, dường như trọng trách trên vai Moore bỗng nhiên được tháo xuống, anh bớt hẳn áp lực.

Chỉ cần dẫn dắt Dụ Nhiên đến nơi đến chốn, tới khi cậu đủ khả năng đảm đương công việc một mình là anh có thể yên tâm đi gặp Lục Thành An.

Khi phi thuyền Liệp Ưng bị hút vào lỗ sâu, Moore bình tĩnh vô cùng.

Anh không còn người thân nào khác, cũng không sợ chết. Thậm chí anh còn cảm thấy nếu có thể hy sinh nhẹ nhàng như thế cũng không tồi, biết đâu chừng anh lại gặp được Lục Thành An ở một thế giới khác?

Chỉ là không ngờ Lục Tắc Hiên lại cương quyết ấn anh vào một khoang thoát hiểm.

Khoang thoát hiểm rơi xuống một hành tinh kỳ lạ với sương đỏ giăng khắp nơi. Sau khi ra khỏi khoang thoát hiểm không lâu, Moore thấy sương đỏ phía trước mặt mình tản dần sang hai bên. Anh cảm thấy nơi kỳ rất quái dị, hệt như do ai đó dày công sắp đặt.

Sau nữa, Lục Tắc Hiên đột nhiên cuồng bạo, muốn gi3t chết cả đội.

Sức mạnh của Dụ Nhiên xâm nhập thế giới tinh thần của Moore một cách hung hãn như ngọn lửa thiêu đốt. Moore vốn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ một giọng nói bỗng vang lên trong đầu: “Cái chết của Lục Thành An có nguyên nhân khác, muốn biết chân tướng thì cố gắng sống sót.”

Anh bị Dụ Nhiên thôi miên cực nhanh, đến khi tỉnh lại thì phát hiện vết thương của mọi người đều đã lành.

Cả đội hoang mang nhìn nhau, không biết nên làm gì tiếp. Ngược lại, Moore tỉnh táo rất nhanh, đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện: Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đang thực hiện một kế hoạch nguy hiểm nào đó, cố tình diễn một vở kịch, để toàn bộ thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng ở lại trên hành tinh này.

Moore nhanh chóng trấn an cảm xúc của mọi người, dẫn dắt toàn đội lập nên căn cứ sinh tồn tạm thời.

Cái chết của Lục Thành An có nguyên nhân khác, câu nói này khiến anh khôi phục ý chí chiến đấu.

Người anh thích là một Tướng quân rất xuất sắc, người ấy sao có thể dễ dàng buông bỏ sinh mệnh của bản thân?

Dưới sự chỉ huy của Moore, căn cứ trên hành tinh Nhện Đỏ nhanh chóng hoàn thành, mọi người trải qua một khoảng thời gian thảnh thơi hiếm có tại đây.

Không biết chờ bao nhiêu lâu, hôm nay bỗng có một chiếc tàu chi3n rơi xuống hành tinh Nhện Đỏ. Moore dẫn người tới đó quan sát tình hình, không ngờ lại trông thấy Tướng quân Lục Đình Ngự của Quân đoàn Liệp Ưng và một quái vật khổng lồ bị xiềng xích đặc chế trói chặt.

Lớp lông vũ dày màu vàng kim phủ trên thân thể quái vật đó, đôi cánh khổng lồ khi dang ra hết cỡ phải dài trên 10 mét.

Nhưng đầu của hắn lại là đầu người.

Ngay khoảnh khắc trông thấy gương mặt ấy, Moore run rẩy không ngừng. Anh đứng chết trân nhìn quái vật đối diện, giọng lạc hẳn đi.

“Lục… Lục Thành An?!”

Mấy năm qua, anh không biết mình đã choàng tỉnh vì ác mộng bao nhiêu lần. Giữa đêm đen, anh chỉ có thể ôm cuốn album ảnh chụp còn lưu lại của Lục Thành An, ngẩn người chờ hừng đông tới.

Có đôi khi anh cũng sẽ mơ thấy những khoảnh khắc ngọt ngào rồi tỉnh dậy trong tiếc nuối.

Tra tấn không ngừng lặp đi lặp lại khiến ký ức về Lục Thành An càng hằn sâu trong lòng Moore.

Không ngờ người anh ngày đêm nhung nhớ lại xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ này.

Mắt Moore đỏ hoe, anh nhìn sang phía Lục Đình Ngự, run giọng hỏi: “Tướng quân Lục, chuyện này là sao vậy?”

Lục Đình Ngự trầm giọng nói: “Năm đó Thành An chưa chết mà bị người ta bắt về làm vật thí nghiệm ngay thời điểm vừa biến dị.” Nói tới đây, Lục Đình Ngự nhíu mày đau lòng, “Là đám Tắc Hiên cứu Thành An ra. Tôi đưa nó tới giấu ở đây, chăm sóc cẩn thận có lẽ… Vẫn còn hy vọng bình phục.”

Nghe những lời Tướng quân Lục nói, Moore không biết mình kinh ngạc bất ngờ hay đau khổ nhiều hơn.

Biến dị, trở thành vật thí nghiệm? Rốt cuộc Lục Thành An đã phải trải qua những gì?

Moore lại ngoảnh sang nhìn Lục Thành An ở phía trước, rõ ràng vẫn mang gương mặt anh tuấn như thế nhưng từ cổ trở đi đã biến thành hình dạng của đại bàng vàng. Hình hài nửa người nửa thú, đôi mắt đục ngầu, hoàn toàn đánh mất ý thức tự chủ và khả năng tư duy ấy hệt như một quái vật xấu xí mặc cho kẻ khác định đoạt số mệnh.

Nhìn dáng vẻ này của Lục Thành An, tim Moore đau như bị dao cắt.

Anh vươn tay ra, muốn chạm lên gương mặt thân quen kia nhưng cuối cùng vẫn run rẩy rụt tay lại.

Lục Đình Ngự thở dài: “Tìm chỗ giấu nó đi đã, đừng để người khác phát hiện ra, tránh phát sinh phiền toái không đáng có.”

Hai Lính gác đi cùng lập tức nâng thùng hàng chứa Lục Thành An lên, giấu vào hang núi gần đó.

Đến đêm, Moore lén tới hang núi một mình trong lúc mọi người đều đã ngủ say.

Lính gác biến dị phát ra những tiếng kêu gào vô nghĩa, điên cuồng giãy giụa. Hiển nhiên, bị xiềng xích đặc chế trói chặt khiến hắn thấy rất khó chịu.

Moore để ý thấy rất nhiều mảng lông trên người hắn đã cháy đen vì bị điện giật.

Điện giật, đây chính là phương thức tra tấn phổ biến nhất để đối phó với Lính gác biến dị. Rõ ràng những kẻ coi Lục Thành An như súc sinh kia đã ngược đãi hắn.

Moore đau lòng vươn tay tới, nhẹ nhàng chạm lên vết thương trên người hắn.

Lính gác biến dị lập tức rít lên một tiếng đầy phẫn nộ. Hắn quắc mắt nhìn Moore, trong đôi mắt đen thui như mực kia không tồn tại bất kỳ cảm xúc nào.

Nhớ đến ánh mắt ấm áp Lục Thành An từng nhìn mình, tim Moore đau nhói. Anh hít thở sâu để khiến bản thân bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Đừng sợ, em băng bó vết thương giúp anh mà.”

“Grrrrr…” Lính gác biến dị phát ra âm thanh khàn đặc từ trong cổ họng, chẳng biết là đồng ý hay kháng cự.

Dù gì hắn cũng bị trói lại rồi, không tấn công ai được. Moore đánh bạo tiến lại gần, lấy dụng cụ y tế ra, kiên nhẫn xử lý vết thương giúp hắn.

Những mảng lông vũ cháy đen được Moore cắt xén từng lớp, để lộ vết thương hở bên dưới.

Trên người Lính gác biến dị gần như không còn mảng da nào lành lặn, khắp nơi đều là những vết cháy, vết bỏng. Moore đau lòng đến khó thở, mắt cay sè: “Bọn họ… Rốt cuộc đã tra tấn anh thế nào? Thành An… Anh đau lắm đúng không?”

Lính gác biến dị rên ư ử.

Moore cẩn thận sát trùng, băng bó giúp hắn hệt như mỗi lần Lục Thành An bị thương khi xưa.

Lính gác biến dị dần dần ngừng giãy giụa, hắn nhìn con người đối diện mình như đang thấy khó hiểu lắm.

Động tác của Moore rất nhẹ nhàng, sau khi băng bó xong xuôi còn đưa vài loại quả kỳ lạ tới cho hắn: “Ăn chút đi. Anh bị thương, mấy loại quả này sẽ giúp anh bổ sung một ít dinh dưỡng.”

Đôi mắt đen ngòm của Lính gác biến dị nhìn chằm chằm vào anh, không hề có dao động cảm xúc.

Nhưng Moore vẫn cố chấp trò chuyện cùng hắn: “Thành An, ngoan, ăn một chút đi mà?”

Lính gác biến dị không ừ hử gì, Moore bèn bóp miệng hắn, đút trái cây vào trong.”

Bản năng sinh vật điều Lính gác biến dị tự nhai thức ăn, chẳng mấy chốc đã ăn hết một quả.

Moore kiên nhẫn đút thêm một quả nữa cho hắn: “Về sau, hôm nào em cũng sẽ tới thăm nom anh.”

Lính gác biến dị nhìn Moore như thể rất kinh ngạc, không hiểu nổi tại sao người kia lại không sợ một con quái vật như hắn.

Sau khi đút ăn xong xuôi, Moore tháo sợi dây chuyền vẫn luôn đeo ở cổ ra, hỏi khẽ: “Nhận ra thứ này không? Là quà hồi trước anh tặng em đó.”

Trong hang núi im lìm, chỉ có một mình Moore không ngừng nói chuyện.

“Thành An, em vẫn luôn đeo nó trên người, mỗi lần nhìn thấy nó, em sẽ nhớ đến anh, nhớ khi anh tỏ tình với em vào hôm sinh nhật.”

“Đó là chiếc bánh kem ngon nhất em từng ăn. Anh đã đồng ý với em về sau sinh nhật năm nào cũng làm cho em.”

“Anh quên rồi phải không?”

“Không sao, em tin anh sẽ nhớ lại thôi.”

“Anh không phải quái vật. Đối với em, anh vẫn luôn là Lục Thành An…”

Ở phía xa, Lục Đình Ngự đứng sau một thân cây, nghe hết những âm thanh trong hang núi, thầm thở dài.

“Thành An, Moore thật sự si tình với cháu lắm đấy… Mấy năm nay, chú thường xuyên thấy có người đặt hoa tươi trước mộ cháu, người đó chắc hẳn là Moore nhỉ? Giờ cháu biến thành bộ dạng này rồi mà cậu ấy vẫn không hề ghét bỏ, còn kiên nhẫn chăm sóc cháu như thế…”

“Phải may mắn thế nào cháu mới gặp được một Dẫn đường như vậy?”

Trông Moore có vẻ ôn hòa nhưng thực ra lại rất cố chấp.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng Moore vẫn không quên được Lục Thành An là đủ thấy tình cảm anh dành cho hắn kiên định và chung thủy đến nhường nào. Đáng tiếc, anh và Lục Thành An bên nhau thì ít, cách xa lại nhiều, thời gian hai người được gần gũi đối phương quá ngắn ngủi, còn lại đều là tháng năm ly biệt dài đằng đẵng và những nỗi nhớ nhung đến tuyệt vọng.

Chắc hẳn sáu năm nay Moore đã sống rất khổ sở đúng không?

Tuy hiện tại Lục Thành An đã mất ý thức nhưng chí ít hắn vẫn còn sống.

Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.

Lục Đình Ngự hít sâu một hơi, quay người đi xa khỏi hang núi.

***

Thời gian khi ở trên hành tinh Nhện Đỏ trôi qua vô cùng chậm, ngày nào Moore cũng tới hang núi nói chuyện với Lính gác biến dị.

Phản ứng đầu tiên của đại đa số mọi người khi trông thấy Lính gác biến dị đều là sợ hãi, thậm chí khinh ghét. Lính gác biến dị nhìn chung rất xấu xí, đầu người thân thú trông vô cùng chướng mắt, khó lòng nào khiến người ta cảm thấy muốn tới gần, con người ai cũng chỉ muốn né tránh thật xa.

Nhưng đối với Lính gác biến dị này, Moore không ghét bỏ một chút nào. Dù đối mặt với quái vật đầu người mình chim, anh vẫn kiên nhẫn, ôn hòa như trước.

Đây là người anh thích, với người ấy, anh chỉ cảm thấy thương.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Moore, những vết thương trên người Lính gác biến dị nhanh chóng lành lại, những mảng lông bị thiêu rụi cũng mọc ra lông mới.

Thực thể tinh thần của Lục Thành An là đại bàng vàng, sau khi biến dị và dung hợp, lông vũ trên người hắn sáng rực ánh vàng, sờ vào vừa mềm vừa mượt, trông vô cùng bóng bẩy dưới ánh nắng… Chẳng qua chim đại bàng uy phong hung mãnh lại mang đầu của Lục Thành An, chỉnh thể trông rất quái dị.

Moore mỉm cười, vỗ nhẹ lên cánh của hắn: “Thành An, cánh của anh đẹp thật đấy.”

Lính gác biến dị có vẻ rất vui vì được khen, bèn cúi đầu dụi vào tay Moore.

Lòng Moore mềm nhũn, xoa đầu hắn, tiếp tục nói chuyện: “Ai cũng nói Lính gác biến dị không có ý thức, nhưng mà… Anh vẫn còn bản năng đúng không?”

Lính gác biến dị không hiểu những gì anh nói, chỉ ngoan ngoãn để cho Moore xoa đầu.

Giọng Moore hơi lạc đi: “Dù anh không còn nhớ em nhưng bản năng của anh vẫn bằng lòng để em lại gần đúng không?”

Bình thường, Lính gác biến dị gặp con người chỉ biết điên cuồng tấn công, thậm chí coi con người thành thức ăn của mình.

Nhưng trong suốt khoảng thời gian qua, Moore liên tục chăm sóc Lục Thành An đã biến dị, ngày ngày xử lý vết thương, đút đồ ăn cho hắn. Thái độ Lính gác biến dị dành cho Moore cũng chuyển biến từ rít gào cực kỳ hung tợn ban đầu thành thân thiện, hiền hòa như hiện tại.

Thậm chí còn ngoan ngoãn cho Moore xoa đầu.

Hắn không còn ý thức nhưng cảm giác thân thiết khi ở cạnh Moore đã khắc sâu vào bản năng.

Cho dù đã biến dị, Lục Thành An cũng không bao giờ làm hại Moore.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương