Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ
-
Chương 127: Ngoại truyện 3 - Phần 07: Ghen
Sau khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, Đội đặc chiến Liệp Ưng lại tập hợp toàn bộ thành viên.
Moore mặc áo blouse trắng bước vào phòng y tế, tiến hành chải vuốt tinh thần cho các Lính gác như thường lệ. Hiện tại, Moore là bác sĩ Dẫn đường duy nhất của Đội đặc chiến, các Lính gác ai cũng rất tôn trọng và phối hợp với anh trong quá trình chữa trị.
Thực ra không cần phải kiểm tra kỹ càng, tỉ mỉ đến thế với những Lính gác có trạng thái tinh thần ổn định, nhưng Moore vẫn luôn tận chức tận trách, không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, rõ ràng Moore đã thấm mệt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Lục Thành An đứng ngoài hành lang nhìn về phía phòng y tế, Moore mặc áo blouse trắng, đeo kính mắt mang đến cảm giác rất hòa nhã, dịu dàng. Đối diện với anh, các Lính gác đều tự động buông lỏng phòng bị, tiếp nhận sự chữa trị và trợ giúp của anh.
Lục Thành An nhìn một hồi, bất giác không dời được tầm mắt.
“Đội trưởng Lục.” Tiếng gọi vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Thành An. Lục Thành An ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo sau cặp kính của Moore, tim hắn bỗng trật nhịp, bèn vội vàng hắng giọng một tiếng lấp li3m, hỏi: “Kiểm tra xong rồi à?”
Moore gật đầu, hỏi: “Anh có muốn kiểm tra một lượt không?”
Lục Thành An cười cười, gãi mũi: “Chắc không cần đâu nhỉ? Thế giới tinh thần của tôi vẫn rất ổn định.”
Moore im lặng một lát, nói: “Vâng, nếu anh thấy phiền, không muốn kiểm tra cũng không sao.”
Lục Thành An gấp gáp xua tay: “Ý tôi không phải thế. Tôi chỉ… Sợ cậu mệt thôi.”
Thế giới tinh thần của Lính gác cấp S quá lớn, dù Moore chỉ chải vuốt đơn giản một lượt giúp hắn thôi cũng sẽ tốn rất nhiều sức. Lục Thành An quay đi rót cốc nước, đưa cho Moore: “Nghỉ ngơi một lát đi đã. Nhiệm vụ lần này cũng nhẹ nhàng thôi, cậu đừng lo lắng quá.”
Moore rũ mắt, nhận lấy cốc nước: “Cảm ơn.”
Ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau bên thành cốc, Moore nhanh chóng rút tay về, cúi đầu uống nước vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lục Thành An nhìn yết hầu Moore trượt lên xuống khi uống nước và cả đôi môi ướt át, nhất thời suy nghĩ miên man.
Chết dở, mấy ngày nay hắn cứ nhớ đến nụ hôn sau khi say rượu kia.
Khi ấy, Moore say rồi, không biết bản thân đang làm gì nhưng Lục Thành An lại cực kỳ tỉnh táo.
Có lẽ vì đó là nụ hôn đầu nên hắn mới ấn tượng mạnh đến thế chăng? Hắn tuyệt nhiên không quên được cảm giác khi đó, thậm chí còn không kìm được lòng mà nhớ lại. Hiện tại, nhìn đôi môi ướt át lúc uống nước của Moore, Lục Thành An chỉ cảm thấy họng mình khô rang.
Hắn chột dạ lảng đi, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Uống xong nước, Moore thấy Lục Thành An vẫn đứng nguyên ở đó, không khỏi thắc mắc: “Đội trưởng Lục, còn việc gì sao?”
Lục Thành An hoàn hồn, tai hơi nóng lên: “Không. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cùng đi luôn nhé?”
Moore đáp: “Anh cứ đi trước đi, tôi sắp xếp lại tài liệu một chút đã.”
Lục Thành An đành phải đi đến nhà ăn một mình.
Giờ cơm trưa, các Lính gác đã tự giác tìm được chỗ ngồi trong phòng, có lính hậu cần phát đồ ăn cho mọi người. Đồ ăn trên phi thuyền rất đơn giản, đều là đồ hộp và bánh quy với nhiều hương vị khác nhau. Lục Thành An nhớ Moore thích ăn thịt bò, bèn lấy thêm một hộp cho anh.
Một Lính gác chủ động tiến tới ngồi cạnh Lục Thành An, nhiệt tình hỏi thăm: “Đội trưởng Lục, đợt nghỉ Tết vừa rồi anh đi đâu không?”
Lục Thành An đáp ngắn gọn: “Về nhà ăn Tết, chẳng đi đâu cả.”
Đối phương cười tủm tỉm, nói: “Sao tôi lại nghe nói bà Joseph ghép đôi anh với một Dẫn đường cấp S, anh còn đi hẹn hò với người ta cơ mà?”
Tai các Lính gác đều rất thính, nghe thấy có chuyện thú vị, vài người lập tức tò mò vây lại, tranh nhau hỏi chuyện Lục Thành An: “Sếp, mau nói nghe coi, Dẫn đường kia xinh không?”
“Bà Joseph quan tâm như thế, chắc Đội trưởng Lục nhà ta sắp thoát ế rồi?”
“Dẫn đường cấp S đó! Anh phải tranh thủ cơ hội, nhanh nhanh rước chị dâu về cho bọn tôi đi chứ!”
“Chuẩn chuẩn, có ảnh không? Cho các anh em ngắm xíu nào!”
Lúc rời khỏi phòng y tế để đến nhà ăn, Moore vừa khéo nghe được cuộc nói chuyện này.
Anh lẳng lặng siết chặt nắm tay, rũ mắt xuống, bước nhanh lách khỏi chỗ Lục Thành An đang ngồi.
Lục Thành An nhạy bén nhận ra Moore vừa đi qua sau lưng, vội vàng cắt ngang phi vụ hóng hớt này của đồng đội, giải thích: “Đừng có đoán bừa! Tôi chỉ đi gặp mặt Dẫn đường kia cho xong việc vì Hiệp hội đã sắp xếp thôi. Tôi còn chẳng lưu số cô ấy, không thấy rung rinh gì đâu!”
Đám người lại tiếp tục nhao nhao: “Tình cảm vun đắp từ từ cũng được!” “Dẫn đường cấp S siêu hiếm luôn đó, tôi thấy anh có thể thử trước mà.” “Đúng thế, người bà Joseph giới thiệu, chắc chắn có độ phù hợp cực cao với anh nhỉ?”
“Mấy cậu đừng quan tâm vớ vẩn nữa.” Lòng Lục Thành An bỗng bực dọc khó hiểu, hắn bưng luôn khay ăn lên, bỏ đi tìm Moore.
Lúc vào đến góc nhà ăn, hắn bỗng phát hiện Moore đang được các Lính gác vây quanh.
Tính cách Moore vốn ôn hòa, khoảng thời gian vừa qua lại chải vuốt thế giới tinh thần cho các Lính gác rất tận tâm. Vài Lính gác ân cần đưa các loại đồ ăn cho Moore, Moore cũng mỉm cười nhận ý tốt, trò chuyện với họ.
Nội dung trò chuyện đa phần đều liên quan đến các vấn đề y học như thế giới tinh thần, cảm xúc tiêu cực,…
Không biết tại sao, nhìn Moore được mọi người vây quanh như thế, Lục Thành An lại thấy hơi khó chịu. Hắn quay đi tìm một bàn trống, ăn hết bữa trưa với tâm trạng cáu kỉnh.
2 giờ chiều, phi thuyền Liệp Ưng tới hành tinh mục tiêu đúng như dự kiến.
Nhiệm vụ lần này không mấy nguy hiểm, động vật trên hành tinh có kích thước rất nhỏ, thấy con người cũng chỉ bỏ chạy. Lục Thành An không tấn công chúng, tập trung dẫn đội khảo sát ba ngày quanh hành tinh tài nguyên, sau khi xác định ra phạm vi khu an toàn liền khởi hành trở về hành tinh Thủ đô.
Phi thuyền trở về vào buổi tối, vì mọi người đã vất vả mấy ngày liền, Lục Thành An bèn cho các Lính gác giải tán về ký túc xá nghỉ ngơi.
10 giờ tối, Lục Thành An đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn dậy mở cửa, trông thấy một Lính gác cao to đang đứng bên ngoài. Lục Thành An khó hiểu: “Horst? Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Horst là bạn cùng lớp với Lục Thành An hồi còn học tại Học viện Quân sự, đã tòng quân ba năm trong Đội đặc chiến Liệp Ưng. Hắn là một Lính gác cấp A+ có sức chiến đấu rất mạnh, tính cách sáng sủa, bình thường hai người cũng hay luyện võ cùng nhau, mối quan hệ rất thân thiết.
Horst vò đầu, có vẻ đang khá ngượng ngùng: “Vào phòng rồi nói.”
Lục Thành An nhường đường cho hắn bước vào rồi đưa tay đóng cửa, rót cốc nước, cười hỏi: “Ông cứ lấm la lấm lét cái gì?”
Horst nói rất nghiêm túc: “Tôi muốn theo đuổi Moore. Ông làm mai giúp bọn tôi được không?”
Lục Thành An suýt nữa phun hết hớp nước vừa uống ra ngoài.
Horst không hề nhận thấy sự bất thường của hắn, nói tiếp: “Chị Lâm với bạn trai cũng do ông thúc đẩy mà. Ông là đội trưởng, nếu có ông tác hợp giúp, tôi nghĩ xác suất tôi cưa đổ Moore sẽ rất cao.”
Lục Thành An sắp gồng không nổi nữa rồi, hắn nghiến răng, trầm giọng hỏi: “Ông thích Moore?”
Horst nói: “Đúng thế! Ngoại hình cậu ấy rất hợp gu tôi, tính cách cũng là kiểu dịu dàng tôi thích nhất. Ông không biết chứ, từ khi cậu ấy vào đội, có nhiều người muốn theo đuổi lắm. Tôi quyết định phải ra tay đánh phủ đầu!”
Lục Thành An: “…”
Hắn thật sự đã quên mất vấn đề này. Đội đặc chiến Liệp Ưng có hơn trăm Lính gác độc thân nhưng lại chỉ có một mình Moore là Dẫn đường.
Tỉ lệ Lính gác và Dẫn đường ở lực lượng bộ đội tuyến đầu của Liên bang mất cân bằng cực kỳ nghiêm trọng. Trong tình huống đó, Dẫn đường độc thân, ưa nhìn, tính cách dễ chịu như Moore nghiễm nhiên sẽ trở thành đối tượng theo đuổi của các Lính gác.
Ngẫm nghĩ một lát, Lục Thành An thấy khó chịu vô cùng. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Ông đừng tăm tia Moore nữa, tiện thể nói luôn cho cả các anh em khác trong đội đừng quấy rầy Moore. Cậu ấy có đối tượng rồi, mọi người dẹp hết đi.”
Horst ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy thích ai rồi à? Sao ông biết vậy?”
Bởi vì cậu ấy thích tôi đấy…
Lục Thành An suýt nữa đã buột miệng nói ra. Hắn cố kìm lắm mới trả lời chung chung: “Hồi Tết, chính cậu ấy nói với tôi.”
Horst gãi gãi đầu, khá ngạc nhiên: “Bọn tôi biết người kia không?”
Lục Thành An hắng giọng một tiếng: “Biết, trong đội chúng ta đấy. Nhưng Moore muốn giữ bí mật nên tôi không tiết lộ là ai được. Nhớ nhắc mọi người, đều là anh em vào sinh ra tử với nhau, nhất định không được nhăm nhe người yêu của đồng đội, hiểu chưa?”
Horst lập tức nghiêm túc hẳn: “Đã hiểu!”
Lục Thành An khoát tay, nói: “Được rồi. Để sau tôi nhờ bà Joseph giới thiệu đối tượng cho ông.”
Horst ngơ ngác rời đi, Lục Thành An nhìn theo hắn, chột dạ gãi mũi.
Horst khá khờ, rất dễ lừa lại hay bép xép.
Đảm bảo chỉ trong vòng một hôm thôi, hắn sẽ loan tin “Moore thích ai đó rồi” đi khắp Đội đặc chiến Liệp Ưng…
Lục Thành An tiết lộ thông tin này, về sau sẽ không ai tiếp tục quấy rầy Moore nữa. Đương nhiên, hắn cũng có một chút ý đồ riêng, chẳng hiểu tại sao nhưng hắn không muốn trông thấy Lính gác khác quá gần gũi Moore.
Chỉ có điều, lén lút làm chuyện này sau lưng Moore có thực sự ổn không?
Lục Thành An càng nghĩ càng cáu kỉnh, nắm đấm cũng vô thức siết chặt lại. Nghĩ đến câu “Có rất nhiều người muốn theo đuổi Moore” của Horst ban nãy, hắn bỗng thấy giận, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác ghen tuông kỳ quái.
Chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của chủ nhân, đại bàng vàng trên vai hắn cũng bực dọc đập cánh.
Lục Thành An nằm vật ra giường, nhắm mắt, lẩm bẩm trong đầu: “Hồi chị Lâm Dẫn đường nhiệm kỳ trước yêu đương, tôi chủ động tác hợp, còn nhận lời làm phù rể trong đám cưới của hai người họ. Nhưng nếu là Moore, tôi chắc chắn không muốn giới thiệu cậu ấy cho Lính gác khác…”
Giọng của đại bàng vàng vang lên trong đầu: “Có phải vì cậu ấy từng hôn anh không? Thế nên anh mới cảm thấy cậu ấy không được hôn người nào khác?”
Lục Thành An: “… Không biết nữa.”
Có thể phần nào đó chịu tác động bởi “hội chứng vịt con”, Moore lấy mất nụ hôn đầu của hắn, để lại một dấu ấn trong lòng hắn nên hắn đã nảy sinh tâm lý chiếm hữu kỳ lạ đối với Moore trong vô thức, không dễ chấp nhận việc có Lính gác khác ở bên Moore.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thành An chưa từng tiếp xúc thân mật với Dẫn đường. Trong mấy năm học tập tại Học viện Quân sự, xung quanh hắn toàn Lính gác. Sau khi gia nhập Đội đặc chiến, 99% chiến hữu cũng là Lính gác. Dẫn đường nhiệm kỳ trước có tính cách rất hào sảng, hắn cũng chỉ coi cô như chị gái.
Hắn không có kinh nghiệm yêu đương, ở cạnh ai cũng trở thành anh em tốt, tính cách hắn thoải mái vô tư, chưa bao giờ nghĩ ngợi về chuyện tình cảm.
Bà Joseph giới thiệu đối tượng cho hắn đâu chỉ một lần, nhưng không lần nào hắn thấy hứng thú.
Chỉ có Moore và nụ hôn bất ngờ kia hoàn toàn khuấy đảo tâm trí Lục Thành An.
Moore mặc áo blouse trắng bước vào phòng y tế, tiến hành chải vuốt tinh thần cho các Lính gác như thường lệ. Hiện tại, Moore là bác sĩ Dẫn đường duy nhất của Đội đặc chiến, các Lính gác ai cũng rất tôn trọng và phối hợp với anh trong quá trình chữa trị.
Thực ra không cần phải kiểm tra kỹ càng, tỉ mỉ đến thế với những Lính gác có trạng thái tinh thần ổn định, nhưng Moore vẫn luôn tận chức tận trách, không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, rõ ràng Moore đã thấm mệt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Lục Thành An đứng ngoài hành lang nhìn về phía phòng y tế, Moore mặc áo blouse trắng, đeo kính mắt mang đến cảm giác rất hòa nhã, dịu dàng. Đối diện với anh, các Lính gác đều tự động buông lỏng phòng bị, tiếp nhận sự chữa trị và trợ giúp của anh.
Lục Thành An nhìn một hồi, bất giác không dời được tầm mắt.
“Đội trưởng Lục.” Tiếng gọi vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Thành An. Lục Thành An ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo sau cặp kính của Moore, tim hắn bỗng trật nhịp, bèn vội vàng hắng giọng một tiếng lấp li3m, hỏi: “Kiểm tra xong rồi à?”
Moore gật đầu, hỏi: “Anh có muốn kiểm tra một lượt không?”
Lục Thành An cười cười, gãi mũi: “Chắc không cần đâu nhỉ? Thế giới tinh thần của tôi vẫn rất ổn định.”
Moore im lặng một lát, nói: “Vâng, nếu anh thấy phiền, không muốn kiểm tra cũng không sao.”
Lục Thành An gấp gáp xua tay: “Ý tôi không phải thế. Tôi chỉ… Sợ cậu mệt thôi.”
Thế giới tinh thần của Lính gác cấp S quá lớn, dù Moore chỉ chải vuốt đơn giản một lượt giúp hắn thôi cũng sẽ tốn rất nhiều sức. Lục Thành An quay đi rót cốc nước, đưa cho Moore: “Nghỉ ngơi một lát đi đã. Nhiệm vụ lần này cũng nhẹ nhàng thôi, cậu đừng lo lắng quá.”
Moore rũ mắt, nhận lấy cốc nước: “Cảm ơn.”
Ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau bên thành cốc, Moore nhanh chóng rút tay về, cúi đầu uống nước vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lục Thành An nhìn yết hầu Moore trượt lên xuống khi uống nước và cả đôi môi ướt át, nhất thời suy nghĩ miên man.
Chết dở, mấy ngày nay hắn cứ nhớ đến nụ hôn sau khi say rượu kia.
Khi ấy, Moore say rồi, không biết bản thân đang làm gì nhưng Lục Thành An lại cực kỳ tỉnh táo.
Có lẽ vì đó là nụ hôn đầu nên hắn mới ấn tượng mạnh đến thế chăng? Hắn tuyệt nhiên không quên được cảm giác khi đó, thậm chí còn không kìm được lòng mà nhớ lại. Hiện tại, nhìn đôi môi ướt át lúc uống nước của Moore, Lục Thành An chỉ cảm thấy họng mình khô rang.
Hắn chột dạ lảng đi, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Uống xong nước, Moore thấy Lục Thành An vẫn đứng nguyên ở đó, không khỏi thắc mắc: “Đội trưởng Lục, còn việc gì sao?”
Lục Thành An hoàn hồn, tai hơi nóng lên: “Không. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cùng đi luôn nhé?”
Moore đáp: “Anh cứ đi trước đi, tôi sắp xếp lại tài liệu một chút đã.”
Lục Thành An đành phải đi đến nhà ăn một mình.
Giờ cơm trưa, các Lính gác đã tự giác tìm được chỗ ngồi trong phòng, có lính hậu cần phát đồ ăn cho mọi người. Đồ ăn trên phi thuyền rất đơn giản, đều là đồ hộp và bánh quy với nhiều hương vị khác nhau. Lục Thành An nhớ Moore thích ăn thịt bò, bèn lấy thêm một hộp cho anh.
Một Lính gác chủ động tiến tới ngồi cạnh Lục Thành An, nhiệt tình hỏi thăm: “Đội trưởng Lục, đợt nghỉ Tết vừa rồi anh đi đâu không?”
Lục Thành An đáp ngắn gọn: “Về nhà ăn Tết, chẳng đi đâu cả.”
Đối phương cười tủm tỉm, nói: “Sao tôi lại nghe nói bà Joseph ghép đôi anh với một Dẫn đường cấp S, anh còn đi hẹn hò với người ta cơ mà?”
Tai các Lính gác đều rất thính, nghe thấy có chuyện thú vị, vài người lập tức tò mò vây lại, tranh nhau hỏi chuyện Lục Thành An: “Sếp, mau nói nghe coi, Dẫn đường kia xinh không?”
“Bà Joseph quan tâm như thế, chắc Đội trưởng Lục nhà ta sắp thoát ế rồi?”
“Dẫn đường cấp S đó! Anh phải tranh thủ cơ hội, nhanh nhanh rước chị dâu về cho bọn tôi đi chứ!”
“Chuẩn chuẩn, có ảnh không? Cho các anh em ngắm xíu nào!”
Lúc rời khỏi phòng y tế để đến nhà ăn, Moore vừa khéo nghe được cuộc nói chuyện này.
Anh lẳng lặng siết chặt nắm tay, rũ mắt xuống, bước nhanh lách khỏi chỗ Lục Thành An đang ngồi.
Lục Thành An nhạy bén nhận ra Moore vừa đi qua sau lưng, vội vàng cắt ngang phi vụ hóng hớt này của đồng đội, giải thích: “Đừng có đoán bừa! Tôi chỉ đi gặp mặt Dẫn đường kia cho xong việc vì Hiệp hội đã sắp xếp thôi. Tôi còn chẳng lưu số cô ấy, không thấy rung rinh gì đâu!”
Đám người lại tiếp tục nhao nhao: “Tình cảm vun đắp từ từ cũng được!” “Dẫn đường cấp S siêu hiếm luôn đó, tôi thấy anh có thể thử trước mà.” “Đúng thế, người bà Joseph giới thiệu, chắc chắn có độ phù hợp cực cao với anh nhỉ?”
“Mấy cậu đừng quan tâm vớ vẩn nữa.” Lòng Lục Thành An bỗng bực dọc khó hiểu, hắn bưng luôn khay ăn lên, bỏ đi tìm Moore.
Lúc vào đến góc nhà ăn, hắn bỗng phát hiện Moore đang được các Lính gác vây quanh.
Tính cách Moore vốn ôn hòa, khoảng thời gian vừa qua lại chải vuốt thế giới tinh thần cho các Lính gác rất tận tâm. Vài Lính gác ân cần đưa các loại đồ ăn cho Moore, Moore cũng mỉm cười nhận ý tốt, trò chuyện với họ.
Nội dung trò chuyện đa phần đều liên quan đến các vấn đề y học như thế giới tinh thần, cảm xúc tiêu cực,…
Không biết tại sao, nhìn Moore được mọi người vây quanh như thế, Lục Thành An lại thấy hơi khó chịu. Hắn quay đi tìm một bàn trống, ăn hết bữa trưa với tâm trạng cáu kỉnh.
2 giờ chiều, phi thuyền Liệp Ưng tới hành tinh mục tiêu đúng như dự kiến.
Nhiệm vụ lần này không mấy nguy hiểm, động vật trên hành tinh có kích thước rất nhỏ, thấy con người cũng chỉ bỏ chạy. Lục Thành An không tấn công chúng, tập trung dẫn đội khảo sát ba ngày quanh hành tinh tài nguyên, sau khi xác định ra phạm vi khu an toàn liền khởi hành trở về hành tinh Thủ đô.
Phi thuyền trở về vào buổi tối, vì mọi người đã vất vả mấy ngày liền, Lục Thành An bèn cho các Lính gác giải tán về ký túc xá nghỉ ngơi.
10 giờ tối, Lục Thành An đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn dậy mở cửa, trông thấy một Lính gác cao to đang đứng bên ngoài. Lục Thành An khó hiểu: “Horst? Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Horst là bạn cùng lớp với Lục Thành An hồi còn học tại Học viện Quân sự, đã tòng quân ba năm trong Đội đặc chiến Liệp Ưng. Hắn là một Lính gác cấp A+ có sức chiến đấu rất mạnh, tính cách sáng sủa, bình thường hai người cũng hay luyện võ cùng nhau, mối quan hệ rất thân thiết.
Horst vò đầu, có vẻ đang khá ngượng ngùng: “Vào phòng rồi nói.”
Lục Thành An nhường đường cho hắn bước vào rồi đưa tay đóng cửa, rót cốc nước, cười hỏi: “Ông cứ lấm la lấm lét cái gì?”
Horst nói rất nghiêm túc: “Tôi muốn theo đuổi Moore. Ông làm mai giúp bọn tôi được không?”
Lục Thành An suýt nữa phun hết hớp nước vừa uống ra ngoài.
Horst không hề nhận thấy sự bất thường của hắn, nói tiếp: “Chị Lâm với bạn trai cũng do ông thúc đẩy mà. Ông là đội trưởng, nếu có ông tác hợp giúp, tôi nghĩ xác suất tôi cưa đổ Moore sẽ rất cao.”
Lục Thành An sắp gồng không nổi nữa rồi, hắn nghiến răng, trầm giọng hỏi: “Ông thích Moore?”
Horst nói: “Đúng thế! Ngoại hình cậu ấy rất hợp gu tôi, tính cách cũng là kiểu dịu dàng tôi thích nhất. Ông không biết chứ, từ khi cậu ấy vào đội, có nhiều người muốn theo đuổi lắm. Tôi quyết định phải ra tay đánh phủ đầu!”
Lục Thành An: “…”
Hắn thật sự đã quên mất vấn đề này. Đội đặc chiến Liệp Ưng có hơn trăm Lính gác độc thân nhưng lại chỉ có một mình Moore là Dẫn đường.
Tỉ lệ Lính gác và Dẫn đường ở lực lượng bộ đội tuyến đầu của Liên bang mất cân bằng cực kỳ nghiêm trọng. Trong tình huống đó, Dẫn đường độc thân, ưa nhìn, tính cách dễ chịu như Moore nghiễm nhiên sẽ trở thành đối tượng theo đuổi của các Lính gác.
Ngẫm nghĩ một lát, Lục Thành An thấy khó chịu vô cùng. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Ông đừng tăm tia Moore nữa, tiện thể nói luôn cho cả các anh em khác trong đội đừng quấy rầy Moore. Cậu ấy có đối tượng rồi, mọi người dẹp hết đi.”
Horst ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy thích ai rồi à? Sao ông biết vậy?”
Bởi vì cậu ấy thích tôi đấy…
Lục Thành An suýt nữa đã buột miệng nói ra. Hắn cố kìm lắm mới trả lời chung chung: “Hồi Tết, chính cậu ấy nói với tôi.”
Horst gãi gãi đầu, khá ngạc nhiên: “Bọn tôi biết người kia không?”
Lục Thành An hắng giọng một tiếng: “Biết, trong đội chúng ta đấy. Nhưng Moore muốn giữ bí mật nên tôi không tiết lộ là ai được. Nhớ nhắc mọi người, đều là anh em vào sinh ra tử với nhau, nhất định không được nhăm nhe người yêu của đồng đội, hiểu chưa?”
Horst lập tức nghiêm túc hẳn: “Đã hiểu!”
Lục Thành An khoát tay, nói: “Được rồi. Để sau tôi nhờ bà Joseph giới thiệu đối tượng cho ông.”
Horst ngơ ngác rời đi, Lục Thành An nhìn theo hắn, chột dạ gãi mũi.
Horst khá khờ, rất dễ lừa lại hay bép xép.
Đảm bảo chỉ trong vòng một hôm thôi, hắn sẽ loan tin “Moore thích ai đó rồi” đi khắp Đội đặc chiến Liệp Ưng…
Lục Thành An tiết lộ thông tin này, về sau sẽ không ai tiếp tục quấy rầy Moore nữa. Đương nhiên, hắn cũng có một chút ý đồ riêng, chẳng hiểu tại sao nhưng hắn không muốn trông thấy Lính gác khác quá gần gũi Moore.
Chỉ có điều, lén lút làm chuyện này sau lưng Moore có thực sự ổn không?
Lục Thành An càng nghĩ càng cáu kỉnh, nắm đấm cũng vô thức siết chặt lại. Nghĩ đến câu “Có rất nhiều người muốn theo đuổi Moore” của Horst ban nãy, hắn bỗng thấy giận, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác ghen tuông kỳ quái.
Chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của chủ nhân, đại bàng vàng trên vai hắn cũng bực dọc đập cánh.
Lục Thành An nằm vật ra giường, nhắm mắt, lẩm bẩm trong đầu: “Hồi chị Lâm Dẫn đường nhiệm kỳ trước yêu đương, tôi chủ động tác hợp, còn nhận lời làm phù rể trong đám cưới của hai người họ. Nhưng nếu là Moore, tôi chắc chắn không muốn giới thiệu cậu ấy cho Lính gác khác…”
Giọng của đại bàng vàng vang lên trong đầu: “Có phải vì cậu ấy từng hôn anh không? Thế nên anh mới cảm thấy cậu ấy không được hôn người nào khác?”
Lục Thành An: “… Không biết nữa.”
Có thể phần nào đó chịu tác động bởi “hội chứng vịt con”, Moore lấy mất nụ hôn đầu của hắn, để lại một dấu ấn trong lòng hắn nên hắn đã nảy sinh tâm lý chiếm hữu kỳ lạ đối với Moore trong vô thức, không dễ chấp nhận việc có Lính gác khác ở bên Moore.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thành An chưa từng tiếp xúc thân mật với Dẫn đường. Trong mấy năm học tập tại Học viện Quân sự, xung quanh hắn toàn Lính gác. Sau khi gia nhập Đội đặc chiến, 99% chiến hữu cũng là Lính gác. Dẫn đường nhiệm kỳ trước có tính cách rất hào sảng, hắn cũng chỉ coi cô như chị gái.
Hắn không có kinh nghiệm yêu đương, ở cạnh ai cũng trở thành anh em tốt, tính cách hắn thoải mái vô tư, chưa bao giờ nghĩ ngợi về chuyện tình cảm.
Bà Joseph giới thiệu đối tượng cho hắn đâu chỉ một lần, nhưng không lần nào hắn thấy hứng thú.
Chỉ có Moore và nụ hôn bất ngờ kia hoàn toàn khuấy đảo tâm trí Lục Thành An.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook