Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Một tuần sau tết Dương, cảnh sát đã điều tra và tìm ra được vợ chồng vứt bỏ em bé sơ sinh thông qua camera giám sát.

Cùng hôm đó, Cố Ảnh trực ở khu nội trú, nhân thời gian nghỉ để ý tới việc này.

Hai vợ chồng trực tiếp được đưa tới khoa Sơ sinh, nhìn em bé vẫn nằm trong lồng ấp, hai người che mặt khóc lóc.

Rõ ràng sức khỏe mẹ em bé vẫn còn rất yếu ớt, khóc đến thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất, may là y tá bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô ta.

"Nếu hai người không nỡ như vậy, sao ban đầu lại muốn bỏ đứa bé?" Y tá đỡ cô ta thấy vậy không nhịn được nói nhiều một câu.

"Chúng tôi không có tiền." Mẹ đứa bé bưng mặt khóc lộ ra sự thương tâm: "Chúng tôi không gánh nổi tiền thuốc thang của cháu."

Ban đầu cô ta đã không có ý định tới bệnh viện lớn sinh con, chỉ vì lúc ấy chuyện xảy ra quá đột ngột, chồng cô ta bất đắc dĩ gọi 120, bộ phận bèn phân công bệnh viện Nhã Khang ở gần đó cho xe tới đón.

Cô ta còn nói hai năm trước chồng mình bị bệnh nặng, tiền trong nhà đã sớm xài hết rồi.

"Tiền phẫu thuật này không có bao nhiêu." Y ta nói: "Cô tìm bạn bè, họ hàng gom lại, gom được ba chục ngàn tệ là xong xuôi hết rồi."

"Không mượn được." Mẹ đứa bé khóc thút thít: "Họ hàng cũng e dè cho bọn tôi mượn rồi, không ai chịu cho chúng tôi mượn tiền nữa."

"Trước tiên không nói đứa bé là máu mủ ruột thịt cô mang nặng mười tháng," Lúc này Cố Ảnh nói chen vào: "Vứt bỏ trẻ sơ sinh là phạm pháp, cô có biết không?"

"Tôi biết." Mẹ đứa bé không ngừng gật đầu: "Cảnh sát nói với chúng tôi, bây giờ tôi phải tìm một người người tốt mang đứa bé đi, miễn cho cháu phải chịu khổ với tôi."

"Bây giờ bé đang bị bệnh thì cô đi đâu tìm được người tốt cho bé đây?" Cố Ảnh nói: "Cô đã thử hỏi đứa bé chưa? Có đứa trẻ nào không muốn ở bên cha mẹ mình? Rõ ràng là hai người lấy danh nghĩa muốn tốt cho đứa bé để không chịu trách nhiệm."

Công tác ở bệnh viện nhiều năm như vậy, Cố Ảnh đã gặp quá nhiều cha mẹ tán gia bại sản vì chữa bệnh cho con cái, đó mới là yêu thương thật sự.

Còn bọn họ như thế này là ích kỷ.

"Thật ra hiện tại sức khỏe của bé không hề tệ." Y ta đỡ cô ta cũng gia nhập đội ngũ khuyên cô ta: "Bé lại rất ngoan ngoãn, mỗi lần nôn mửa cũng chỉ khóc một lát, tôi cũng thấy thương, cô mau ký tên làm phẫu thuật cho bé đi."

Hai vợ chồng nghe lời này mới dừng khóc bắt đầu đi ra bên ngoài.

Thậm chí mẹ đứa bé quay lưng lại, không dám nhìn bé.

Tâm trạng Cố Ảnh rốt cuộc cũng có chút an ủi, không nói mức độ nông sâu, bọn họ vẫn yêu đứa bé.

Thấy thái độ hai vợ chồng dao động, y tá dẫn bọn họ tới phòng làm việc của chủ nhiệm, nói có thể viết giấy chứng minh cho bọn họ, để bọn họ đề xuất một cái Thủy Tích Trù*.

*Thủy Tích Trù là một công ty khởi nghiệp cung cấp các hỗ trợ tài chính cho người dùng khi họ bị bệnh tật hoặc tai nạn. Dịch vụ của Thủy Tích Trù trông giống như một loại hình bảo hiểm nhân thọ hoặc bảo hiểm bệnh tật, tuy nhiên theo luật pháp Trung Quốc, quỹ tương hỗ của Thủy Tích Trù không phải là quỹ bảo hiểm. Các thành viên tham gia quỹ sẽ đóng một khoản phí nhỏ tùy theo độ tuổi và tùy theo loại hình căn bệnh. Khi một thành viên mắc bệnh, Thủy Tích Trù sẽ trích ra phần tiền ngang nhau của tất cả mọi thành viên còn lại, và dùng số tiền ấy chi trả cho dịch vụ y tế của người bệnh. Thành viên chỉ cần tham gia từ đủ 6 tháng trở lên là có thể nhận được chi trả của quỹ và mức chi trả tối đa là 300.000 NDT. Người dùng còn có thể công khai hồ sơ bệnh lý, tìm kiếm hỗ trợ y tế và nhận hỗ trợ tài chính trực tiếp từ những người dùng khác thông qua chế độ "quyên góp" của app Thủy Tích Trù.

Trước khi rời đi, Cố Ảnh vẫn không yên lòng, bổ sung thêm một câu: "Nơi có cha mẹ mới gọi là nhà, giờ cũng sắp Tết rồi, chắc chắn bé cũng hy vọng trải qua cùng với hai người."

Nhắc đến Tết, hồi nhỏ Cố Ảnh đều ăn tết ở cô nhi viện, khi đó cô rất vui vẻ.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô lớn lên ở nơi đó, trong nhận thức của Cố Ảnh, cô nhi viện chính là nhà cô.

Sau khi lớn lên mới biết là không phải.

Sau đó cô được Lý Mỹ nhận nuôi, cô tưởng rằng cuối cùng mình cũng có nhà rồi.

Thế nhưng ở nơi đó cô lại không hề cảm nhận được sự ấm áp mà trong sách có nói đến, hai năm ăn Tết ở đó cũng không hề vui vẻ như ở cô nhi viện.

Tết năm nay, Giang Tuân đưa ra ý muốn dẫn cô về nhà.

Ban đầu Cố Ảnh cảm thấy lần đầu tới nhà anh mà trực tiếp ăn Tết thì có vẻ không hay lắm nhưng hai ngày trước dì Diệp đã gọi điện thoại cho cô, lại mời cô đến nhà ăn Tết lần nữa.

Người ta mời mấy phen, từ chối tiếp thì có hơi làm ra vẻ, thế nên Cố Ảnh đã đồng ý.

Gần đến Giao thừa, Cố Ảnh càng lúc càng căng thẳng hơn.

Từ chỗ Giang Tuân, cô hỏi thăm được sở thích của người nhà anh nên đã chuẩn bị xong quà sớm từ mấy ngày trước rồi, đổi ca với đồng nghiệp xong, còn mua cho mình hai bộ quần áo mới.

Ngày Giao thừa hôm đó, Cố Ảnh đã thức dậy từ sớm ăn mặc, cô trang điểm cho mình xong, chưa được vài phút cảm thấy không phù hợp lại tẩy trang đi trang điểm lại lần nữa.

Rõ ràng đã chọn xong quần áo định mặc vào hôm nay, thế mà thay xong lại bắt đầu rối rắm.

Giang Tuân lên lầu tìm cô, thấy cô chưa chuẩn bị xong cũng không thúc giục, chẳng qua là dựa vào bên cửa nhìn cô bận rộn tới lui.

"Cố Ảnh." Lúc lâu sau, Giang Tuân mở miệng.

"Hả?" Cố Ảnh đang kiểm tra xem hai bên lông mày của mình có bị lệch không, qua loa lấy lệ đáp lại một tiếng.

"Đừng căng thẳng." Giang Tuân nói: "Bọn họ rất thích em."

Giọng nói không hề đếm xỉa của Giang Tuân tựa như mang theo ma lực, Cố Ảnh đột nhiên bình tĩnh lại.

Anh nói "Bọn họ rất thích em" mà không phải là "Bọn họ sẽ thích em".

Đây hoàn toàn là hai khái niệm, cái trước thì đồng nghĩa với khẳng định, cái sau thì có tính không xác định, mà sự căng thẳng của Cố Ảnh chính là vì cái tính không xác định này.

Bây giờ Giang Tuân giúp cô loại bỏ tính không xác định này, tâm trạng căng thẳng của cô cũng theo đó tiêu tán đi hơn nửa: "Ừm, em biết."

Năm phút sau, rốt cuộc hai người cũng ra khỏi nhà.

Ngồi lên xe, vì tránh lần nữa căng thẳng, Cố Ảnh nói chuyện phiếm với anh.

"Đúng rồi," Cố Ảnh nhớ tới một chuyện: "Lý Tư Di nhờ em hỏi anh, luật sư mà anh giới thiệu cho cô ấy lần trước, có phải anh hỗ trợ thanh toán chi phí hay không?"

"Không có." Giang Tuân bình thản nói: "Anh chỉ bảo anh ta bớt thôi."

"Lạ nhỉ." Cố Ảnh lẩm bẩm: "Lý Tư Di nói là người đó không thu tiền của cô ấy, chẳng qua là bảo cô ấy xong chuyện thì mời bữa cơm thôi."

Giang Tuân cười khẽ: "Vậy thì có thể không phải do mặt mũi của anh rồi."

"Thế là nguyên nhân gì nhỉ?" Cố Ảnh hỏi.

Giang Tuân phân tâm liếc cô: "Em phải hỏi người trong cuộc chứ."

"..." Cố Ảnh nói: "Thôi, dù sao Tư Di không chịu thiệt là được rồi."

Hôm nay ít người ra ngoài, trên đường không có mấy chiếc xe, dọc đường đi thông suốt, không quá nửa tiếng đã tới nhà bố mẹ Giang Tuân rồi.

Đi vào phòng khách, thấy mấy người ngồi trên ghế sofa, trong nháy mắt Cố Ảnh không biết phải làm sao.

"Tiểu Ảnh tới rồi à?" Diệp Mạn Văn tự nhiên lại nhiệt tình gọi cô: "Mau tới ngồi."

"Cuối cùng bà nội cũng gặp được con rồi." Bà cụ ngồi xa nhất có hai bên tóc mai muối tiêu hẳn là bà nội của Giang Tuân, bà lão nói với giọng cưng chiều chứa ý cười: "Giang Tuân giấu con kỹ như vậy, cuối cùng cũng chịu dẫn về."

Bọn họ nhiệt tình lây sang Cố Ảnh, cô dần dần bình tĩnh lại.

Nhà cô bác của Giang Tuân đến chiều mới tới, cho nên bây giờ trong nhà mới có bố mẹ và ông bà nội của Giang Tuân.

Cố Ảnh chào hỏi từng người rồi đưa quà đã chuẩn bị trước cho bọn họ.

"Chao ôi, thật là có tâm." Trên mặt bà nội Giang không che giấu được sự mừng rỡ: "Cô bé này thật là xinh đẹp, hời cho thằng nhóc Giang Tuân kia rồi."

"Không phải ạ." Cố Ảnh bật thốt lên: "Là cháu được hời."

Giang Tuân rảnh rang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, nghe vậy, anh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ cười nhẹ vài tiếng.

Diệp Mạn Văn cũng không nhịn được bật cười.

Bên tai Cố Ảnh bắt đầu nóng lên.

Bà nội Giang cười ha hả vỗ tay cô: "Thật đáng yêu."

Cố Ảnh: "..."

Bố Giang và ông nội Giang không nói mấy nhưng Cố Ảnh có thể cảm nhận được sự thân thiện và thiện chí tản ra từ bọn họ.

Không bao lâu sau bữa trưa, bọn họ đón cả nhà Khổng Oánh. Thấy cô ấy, chút không được tự nhiên còn sót lại của Cố Ảnh cũng biến mất gần như không còn.

"Chị Tiểu Ảnh." Khổng Oánh kéo cô ngồi một góc ghế sofa, nói chuyện có phần xoắn xuýt: "Chị có thể... kể cho em chút chuyện khi chị còn bé ở cô nhi viện không?"

Nói xong, cô ấy có vẻ sợ cô mấy hứng, lại bổ sung: "Nếu chị không muốn nói cũng không sao, em chỉ hỏi thử chút thôi."

Cố Ảnh bật cười: "Không sao, em muốn nghe cái gì?"

"Bọn chị ăn Tết thế nào? Đi học nữa?" Khổng Oánh đặt câu hỏi liên tiếp không ngừng: "Có ai bắt nạt bọn chị không?"

"Nói về Tết trước nhé..." Cố Ảnh trả lời câu hỏi của cô, đồng thời tỉnh bơ chuyển trọng tâm lên người Dương Kiệt: "Khi còn bé em ấy sống trong thế giới không tiếng động trong một thời gian rất dài, lúc mẹ viện trưởng đưa em ấy đi bệnh viện tiến hành huấn luyện quấy nhiễu thính giác đã bỏ lỡ thời kỳ mấu chốt hình thành ngôn ngữ..."

Khổng Oánh nghe rất nghiêm túc, lúc thì cười yếu ớt, khi thì cau ngày, đến lúc nghe có người bắt nạt Dương Kiệt, tay cô ấy siết chặt nắm đấm.

Cuối cùng cuộc nói chuyện của hai người dừng lại khi Giang Tuân đến, tay anh kẹp hai tấm ảnh minh tinh tùy ý đưa cho Khổng Oánh: "Cho em."

Mặt Khổng Oánh rối rắm nhận lấy: "Đây là cái gì ạ?"

Lật lại thấy ảnh của người trên đó, ánh mắt cô ấy sáng lên: "Anh tìm Liêu Tuấn xin chữ ký rồi ạ?"

Giang Tuân "ừm" một tiếng không mặn không nhạt: "Không phải em muốn à?"

"Đúng, có điều bây giờ em không thích anh ta." Khổng Oánh rút một tấm có ký tên đưa cho Cố Ảnh: "Tờ này cho chị."

"Chị không cần, cảm ơn." Cố Ảnh nói chuyện đồng thời làm động tác lùi về đằng sau theo bản năng.

Giang Tuân ngồi bên cạnh cô, tay khoác lên sau lưng cô, hành động vừa rồi của cô giống như đang chui vào trong lòng anh vậy.

Giang Tuân vén một chòm tóc bên tai cô quấn giữa ngón tay, giọng thong dong: "Căng thẳng vậy làm gì?"

"..." Mắt Cố Ảnh chợt né tránh: "Em đâu có căng thẳng."

Nhìn tương tác giữa hai người, Khổng Oánh khựng lại nửa nhịp rồi thu hồi tấm ảnh có ký tên, sau đó dùng giọng tiếc hận rèn sắt không thành thép nói với Cố Ảnh: "Chị thật sự... bị anh em ăn gắt gao đó!"

Cố Ảnh: "..."

*

Cơm tối là bữa ăn chung của đại gia đình, Diệp Mạn Văn còn đặc biệt làm bánh rán Cố Ảnh thích ăn: "Nghe Giang Tuân nói con thích ăn cái này, trước đó dì chưa từng làm, không biết mùi vị có ngon không, con thử chút xem."

Hốc mắt Cố Ảnh hơi nóng lên, dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, Giang Tuân nhéo tay cô một cái dưới bàn tỏ vẻ vỗ về.

Cố Ảnh mím môi, cầm lấy bánh rán cắn một cái: "Ăn ngon lắm ạ, cảm ơn dì."

Mi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết, nụ vị giác* và tâm hồn đều được thỏa mãn.

*Nụ vị giác (hay nhũ đầu): chỉ những hạt nhỏ lấm tấm trên lưỡi để cảm nhận được vị.

"Ăn ngon là được rồi." Diệp Mạn Văn cười một tiếng: "Sau này tới thường xuyên nhé, dì làm cho con."

Cố Ảnh gật đầu: "Dạ."

Sau bữa tối, Cố Ảnh bị kéo đi đánh mạt chược cùng với bà nội Giang, Giang Tuân dịch một cái ghế ngồi bên cạnh cô, người đàn ông khoác một tay lên ghế dựa của cô, nhàm chán nghịch điện thoại.

"Giang Tuân." Cố Ảnh thật sự chơi không giỏi lắm nên nhờ anh giúp đỡ theo bản năng: "Cái này đánh thế nào?"

"Không được ăn gian nhé." Còn chưa chờ được Giang Tuân mở miệng, bà nội Giang đã híp mắt nhắc nhở.

"À, vâng ạ." Cố Ảnh ngoan ngoãn đồng ý thật, thậm chí có vài lần Giang Tuân muốn chủ động chỉ cho cô đều bị cô từ chối: "Anh đừng nói cho em, tự em chơi."

"..." Giang Tuân dựa vào ghế, giọng biếng nhác: "Anh muốn nói cho em, ban nãy em vừa thắng."

Cố Ảnh quay đầu: "Hả? Ở đâu?"

Giang Tuân khẽ giương mắt: "Bị em đánh ra rồi."

"Vậy sao anh..." Không nói sớm chứ, Cố Ảnh khóc không ra nước mắt.

"Không sao, không sao." Bà nội Giang an ủi cô: "Bắt tiếp rồi sẽ có."

"..." Quả nhiên Cố Ảnh không phù hợp với đánh mạt chược, chơi một ván nữa, chỉ có mình cô thua nhiều nhất.

Chuyện này lại khiến bà nội Giang thắng được tiền vui vẻ hết sức: "Tiểu Ảnh à, bà càng ngày càng thích con, con đáng yêu hơn Giang Tuân nhiều, lần sau lại tới chơi nhé."

"... Vâng." Cố Ảnh khẽ mỉm cười: "Vậy bà nội, bà nghỉ sớm chút đi, con đi về trước."

Lúc rời khỏi nhà họ Giang vừa qua mười hai giờ, chung quanh thành phố đều là tiếng pháo thay nhau vang lên, còn có tiếng pháo hoa nở rộ liên tục nơi chân trời.

Trên xe về Niên Hoa Lý, Cố Ảnh nhìn chằm chằm hết mấy bao lì xì thật dày trong ngực, chần chừ hỏi: "Em có thể cầm những thứ này thật hả?"

Chỗ này là mấy người lớn cho ban nãy, ngoại trừ ông nội Giang, bà nội Giang, bố Giang, mẹ Giang còn có cả bác và cô anh cũng đều mừng lì xì.

"Tại sao không thể?" Giang Tuân nói: "Đây là tiền mừng tuổi cho em."

Cổ họng Cố Ảnh nghẹn lại, cô đã quên còn có tập tục này.

Chưa từng nghĩ mình từng tuổi này rồi vẫn có thể nhận được tiền mừng tuổi.

Đối với cô, tất cả mọi thứ trong tối nay đều giống như giấc mộng vậy.

Hạnh phúc đến có hơi không chân thực.

Cố Ảnh cong cong môi: "Giang Tuân."

"Hử?"

"Không có gì, chỉ gọi anh thôi." Chỉ là muốn xác nhận xem chuyện này có phải thật hay không.



Cố Ảnh gặp lại đứa bé bị dị dạng đường tiêu hóa là vào tết Nguyên Tiêu* hôm nay.

*Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng, tiếng Trung Quốc là 元 宵)) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.

Bé đã làm phẫu thuật xong vào nằm phòng bệnh bình thường.

Cố Ảnh nghe được tin này xong, trước khi tan tầm, cô đặc biệt tới khoa Sơ sinh thăm.

Lúc cô đi vào phòng bệnh, mẹ bé đang thay tã cho đứa bé khóc lóc, gương mặt cô ta hiền hòa, mở miệng khẽ dỗ dành: "Bé con đừng khóc, mẹ sắp xong rồi."

Thay tã xong, mẹ đứa bé ngẩng đầu lên thì đúng lúc thấy Cố Ảnh đứng cạnh cửa: "Bác sĩ Cố? Sao cô lại tới rồi?"

"Nghe nói bé làm xong phẫu thuật nên tôi xuống thăm một lát." Cố Ảnh đi mấy bước vào trong.

"Đúng vậy, may chuyện này cũng nhờ các cô." Ngoại trừ cái nhìn từ lúc đầu kia, tầm mắt cô ta vẫn luôn dính trên người đứa bé: "Rốt cuộc bây giờ bé con cũng có thể ăn uống bình thường, trước đó khổ cho nó quá rồi."

Cố Ảnh có thể cảm nhận được tình thương của người mẹ từ trong cô ta tản ra ngoài, đây là thứ cô ta không có trước đó.

Ở cùng mới có thể sinh ra tình yêu, xem ra những lời này thích hợp với bất cứ mối quan hệ nào.

Mẹ đứa bé nói bây giờ hai mươi tư giờ cô ta ở bệnh viện bầu bạn với bé con, bé rất kiên cường, phẫu thuật xong cũng chưa từng khóc lớn làm ầm ĩ quá, hai hôm trước chồng cô ta đã tìm được một công việc ca tối, đồng thời làm hai phần công.

Cô ta nói, bọn họ không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, bé con chính là động lực để bọn họ cố gắng mỗi ngày.

Thấy được kết quả như vậy, Cố Ảnh rất vui vẻ, sự vui vẻ này cứ thế duy trì tới sau khi tan tầm ngồi lên xe Giang Tuân.

"Có chuyện gì mà vui thế?" Giang Tuân nhìn nụ cười trên môi cô, tò mò hỏi.

"Em đột nhiên phát hiện..." Cố Ảnh nhếch môi cười khẽ: "Dưa hái xanh cũng có thể rất ngọt."

Giang Tuân hơi nhướng chân mày: "Là sao?"

Cố Ảnh nói sơ một lượt chuyện của đứa bé kia với anh: "Anh xem, chuyện này không phải tốt quá rồi ư? Anh nói xem, nếu như khi đó bố mẹ em có thể ở cùng em thêm một khoảng thời gian như vậy, có khi nào sẽ không bỏ lại em không?"

Giang Tuân không lên tiếng mà đưa tay ra khẽ khàng vỗ đầu cô.

Cố Ảnh ý thức được mình vô thức khiến bầu không khí trò chuyện nặng nề, thế nên lại nói về đề tài ban đầu: "Em nói dưa hái xanh rất ngọt không phải chỉ nói chuyện này, em vừa nghĩ, nếu trước khi ra nước ngoài em không uống rượu say, không có hẹn mấy điều khác thường kia với anh, có phải chúng ta sẽ không thể nào hay không?"

"Ý này của em…" Giang Tuân thử phân tích lời cô nói: "Anh là dưa xanh của em à?"

"..." Ý thì ý như vậy, nhưng cứ thế nói huỵch toẹt ra bên ngoài như vậy lại có vẻ là lạ ở chỗ nào, Cố Ảnh nghĩ rồi giải thích: "Đây chỉ là một ví dụ."

"Ví dụ này thành lập trên cơ sở một bên không tình nguyện." Giang Tuân khẽ liếc cô: "Anh có không tình nguyện à?"

"Không phải anh nói em ra sức làm nũng anh mới đồng ý đó sao?" Đến chữ "làm nũng" Cố Ảnh nói rất mơ hồ.

Gặp đèn đỏ, Giang Tuân dừng xe, nghiêng đầu chống mắt với cô: "Có phải em cho rằng ai làm nũng với anh cũng có tác dụng hay không?"

Dưới ánh mắt trực tiếp của Giang Tuân, mặt Cố Ảnh dần ửng hồng, đành dời tầm mắt đi.

Sự phấn khích trong lòng cô hóa thành cái cong khóe miệng cười yếu ớt: "Em không cho là như vậy."

Tiếng chuông cuộc gọi đến của mẹ viện trưởng át âm cuối của cô vang lên, Cố Ảnh lấy điện thoại ra ấn nút nghe máy, nghe được lời viện trưởng Lý nói xong, nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mất: "Mẹ viện trưởng ngã? Giờ đang ở đâu ạ?"

"Được, được, giờ con tới luôn."

"Bây giờ qua cô nhi viện hả?" Anh hỏi.

"Về bệnh viện chỗ em trước đã." Mặt Cố Ảnh lộ vẻ sốt sắng: "Mẹ viện trưởng bị đưa tới phòng cấp cứu rồi."

Mười phút sau, hai người lại trở lại bệnh viện Nhã Khang.

Đến khi Cố Ảnh tìm được viện trưởng Lý, mẹ viện trưởng đang làm kiểm tra.

Viện trưởng Lý nói sáng nay mẹ viện trưởng bị ngã, ban đầu bà nói không sao, không muốn tới bệnh viện.

Cho đến buổi chiều phát hiện hai chân bà đau đến không thể đi lại nữa, viện trưởng Lý mới cưỡng ép đưa bà tới.

Kết quả chụp phim cho thấy, hai bên đầu gối Cố Từ đều bị gãy xương nhẹ, nếu như là người trẻ tuổi, mức độ này không tính là nghiêm trọng, nhưng với một bà lão đã ngoài 70 tuổi thì rất khó chịu.

Bác sĩ kê cho bà một ít thuốc rồi bảo cho bà về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Cố Ảnh lấy xong thuốc rồi bảo Giang Tuân đưa mọi người về cô nhi viện.

Cô bôi thuốc cho mẹ viện trưởng xong, đợi bà ngủ rồi mới về Niên Hoa Lý.

Hôm nay làm ba ca phẫu thuật, ban nãy lại chạy tới chạy lui một trận, cho nên đến bãi đỗ xe Niên Hoa Lý, Cố Ảnh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

"Đến rồi à?" Cố Ảnh xoa xoa mặt, tháo dây an toàn mở cửa xuống xe, trước khi đóng cửa còn không quên xách quà mà bọn nhỏ ở cô nhi viện tặng cho cô.

Giang Tuân khóa xe xong đi tới, cô đưa một túi trong số đó tới: "Cho anh, anh xách nặng."

Giang Tuân không nhận mà ôm ngang cô lên.

Cố Ảnh trừng mắt: "Làm gì thế?"

Giang Tuân rũ mắt liếc cô: "Không phải em nói để anh xách nặng đó sao?"

"..." Mặt Cố Ảnh hơi ngẩn ra, chẳng qua là một giây sau cô bèn khẽ bật cười: "Anh học được trò này ở đâu đây?"

"..."

- --

Ngày đó sau khi từ bệnh viện trở về, chân mẹ viện trưởng phải mất rất lâu mới hồi phục.

Chân khỏi rồi nhưng Cố Ảnh phát hiện bà nói chuyện không được trôi chảy như trước đây mà trở nên nói ngọng.

Viện trưởng Lý nói đây là triệu chứng của bệnh Alzheimer, bà ấy nói mẹ viện trưởng già rồi, có một số chuyện không có cách nào.

Từ sau đó, cứ ba hay năm ngày, Cố Ảnh tới cô nhi viện hỏi thăm sức khỏe của bà, có lúc là một mình cô, có đôi khi là đi cùng với Giang Tuân.

Thời tiết ấm dần, rất nhanh đã tới tháng Năm của cỏ mọc chim oanh bay lượn*.

*Oanh phi thảo trường: Miêu tả cảnh sắc cuối xuân vùng Giang Nam.

Ngày mùng một tháng Năm, Cố Ảnh được nghỉ bèn cùng Giang Tuân đi tới cô nhi viện một chuyến.

Buổi chiều ánh nắng ấm áp lại có làn gió nhẹ bầu bạn.

Hai người Cố Ảnh và Giang Tuân đưa mẹ viện trưởng tới sân sau phơi nắng.

Mẹ viện trường càng ngày càng ít lời, bây giờ thỉnh thoảng nói vài câu, nội dung vẫn giống như trước, liên quan đến chuyện của Cố Ảnh và những đứa trẻ khác ở cô nhi viện khi còn bé.

Chỉ có điều bây giờ trí nhớ của bà không đầy đủ, rất khó kể hết một chuyện.

Cố Ảnh bảo Giang Tuân nói chuyện với bà trước, còn mình thì về phòng phụ giúp quét dọn vệ sinh.

Lúc dọn giường, cô lại nhìn thấy mấy bức thư kia.

Vừa định cất gọn giúp bà để về chỗ cũ, mắt Cố Ảnh lại bị một cái tên trên phong thư trong đó hấp dẫn, Giang Tuân?

Mẹ viết thư cho Giang Tuân lúc nào?

Cố Ảnh còn nhớ lần trước xem chưa có, xem ra là bà viết thời gian gần đây.

Cố Ảnh dọn phòng xong rồi cầm lá thư đi tới sân sau, cô đưa phong thư cho Giang Tuân ngồi bên cạnh mẹ viện trưởng: "Cho anh."

Giang Tuân nhận lấy: "Đây là cái gì?"

"Mẹ viện trưởng viết thư cho anh." Cố Ảnh giải thích: "Dạo này mẹ thường nhân lúc tỉnh táo viết vài lời cho bọn em, hôm nay em phát hiện trong đó có một phong của anh."

Giang Tuân liếc nhìn Cố Từ đang nhắm mắt nghỉ ngơi rồi vung vẩy lá thư trong tay mình với Cố Ảnh: "Vậy bây giờ anh mở được không?"

"Đương nhiên là có thể." Cố Ảnh cười: "Vốn là viết cho anh mà."

Giang Tuân mở phong thư, lấy tờ giấy từ bên trong ra, trước khi mở ra, anh thoáng quay đầu liếc Cố Ảnh đứng sau lưng mình một cái: "Đây là của anh."

"..." Cố Ảnh sờ mũi: "Em biết rồi."

Giang Tuân vừa mở lá thư ra vừa bâng quơ hỏi: "Nhìn lén mà còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng vậy cơ à?"

"..." Cố Ảnh vẫn không đi, cô vẫn rất tò mò mẹ viện trưởng sẽ viết gì cho Giang Tuân.

Lá thư được mở ra, trên đó chỉ có mấy dòng chữ.

Tiểu Giang, chào cháu. Dì đã hỏi Tiểu Ảnh giúp con rồi, mặc dù con bé không nói rõ nhưng dì khẳng định nó vẫn còn thích con. Tiểu Ảnh nhà chúng ta hơi nhạy cảm với chuyện thân thế, đối mặt với người mình thích có thể con bé sẽ lộ ra sự tự ti. Cho nên, dì hi vọng con có thể kiên nhẫn một chút, cho con bé thêm chút thời gian, dẫn dắt nó chút. Con bé kiên cường như vậy, nhất định sẽ dũng cảm tiến về phía con, cố gắng lên nhé!

Chóp mũi Cố Ảnh ê ẩm, trong lòng cảm động tột cùng.

Thì ra mẹ viện trưởng vẫn luôn biết nút thắt ẩn sâu trong lòng cô.

Trước giờ, từ nhỏ đến lớn cô chỉ kể chuyện vui, không nói chuyện buồn, tất cả nhân viên và các bạn nhỏ cô nhi viện đều cảm thấy cô lạc quan tự tin.

Cô lừa gạt tất cả mọi người nhưng có vẻ không lừa gạt được mẹ viện trưởng.

"Có bút không?"

Thấy Giang Tuân quay đầu nhìn qua, Cố Ảnh vội vàng lau khóe mắt: "Hả? Anh cần bút làm gì?"

Khóe môi Giang Tuân hơi cong: "Hồi âm."

Thế nên Cố Ảnh tìm cho anh một cây bút, cô nhìn anh viết một dòng chữ vào bức thư:

- -- Cảm ơn dì, Tiểu Ảnh rất dũng cảm, cô ấy đã đến với con.

Anh viết xong nhét tờ giấy vào trong phong thư lần nữa, lật tay đưa cho Cố Ảnh: "Được rồi, giúp anh trả về chỗ cũ."

Cố Ảnh cầm phong thư, anh lại không buông tay: "Sao thế?"

"Qua đây chút." Giang Tuân nói.

Cố Ảnh cúi người: "Làm gì?"

Giang Tuân mổ lên môi cô một cái: "Cảm ơn sự dũng cảm của Tiểu Ảnh nhà chúng ta."

Dưới ánh mặt trời, hai người một đứng một người ngồi, một người khom người, một người ngửa đầu.

Gió nhẹ thổi rối mái tóc đen dài của Cố Ảnh, Giang Tuân giúp cô chỉnh lại, sau đó thả phong thư: "Đi đi."

Được Giang Tuân gợi ý, sau khi trở lại phòng Cố Ảnh cũng viết một đoạn cho mẹ viện trưởng.

Lần nữa đi tới sân sau, cô nhớ tới một vấn đề chưa có lời giải đáp bị cô bẵng đi: "Giang Tuân."

Giang Tuân lười biếng đáp lại một tiếng: "Ơi?"

Cố Ảnh cầm chiếc chăn mỏng đắp lên người Cố Từ đã thiếp đi: "Năm đó anh ra nước ngoài tìm em kiểu gì thế?"

Giang Tuân thong dong nhàn nhã nhả ra hai chữ: "Em đoán."

"..." Cố Ảnh dịch ghế ngồi xuống bên cạnh anh: "Em không đoán được mới hỏi anh đó."

Giang Tuân đưa tay khoác lên ghế cô, nhéo thùy tai cô: "Em nói cho anh."

"Em nói cho anh á?" Cố Ảnh khiếp sợ đến quên cả khống chế âm lượng, đánh thức mẹ viện trưởng.

Cố Từ tỉnh lại thì trợn mắt nhìn cô: "Cô bé ồn ào gì thế? Có để người ta ngủ yên hay không?"

Cố Ảnh: "..."

Sau đó Cố Ảnh mới biết, Giang Tuân nắm được toàn bộ tin tức của cô thông qua theo dõi không gian QQ của cô.

Lần đó bị bệnh cô miễn cưỡng đăng một tấm ảnh truyền dịch lên không gian, chỉ dựa vào cách này để lấy thông tin, Giang Tuân đã tìm được cô.

Anh vẫn luôn yên lặng chú ý tới toàn bộ tình hình của cô vậy mà cô lại không hề hay biết gì về tất cả chuyện này.

Hôm đó hai người ở cùng với Cố Từ cả chiều, rồi rời khỏi cô nhi viện, bọn họ ăn cơm tối ở bên ngoài.

Vào ngày nghỉ lễ, trung tâm thành phố rất náo nhiệt, sau khi ăn xong, Cố Ảnh nhất thời hứng thú hỏi: "Chúng ta đi xem phim rạp đi?"

"Được." Trong bãi đỗ xe, Giang Tuân dừng bước lại, khẽ nhếch chân mày: "Cũng đã lâu rồi không hẹn hò rồi."

"..." Cố Ảnh tiếp tục đi về phía trước: "Đừng xem ở đây, chắc chắn ở đây không mua được vé, qua trung tâm thương mại bên cạnh Niên Hoa Lý ấy."

Ngồi lên xe, Cố Ảnh lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé.

Ngày Quốc tế lao động có rất nhiều phim chiếu rạp, trên mạng hiển thị bộ được dân mạng chấm điểm cao nhất là bộ phim của Lebanon tên "Sao gọi là nhà"*, hôm qua Cố Ảnh còn nghe đồng nghiệp đề cử, nói bộ phim này dựa trên một câu chuyện có thật và nhân vật chính cũng chính là người trong cuộc diễn xuất.

*"Sao gọi là nhà" có tên tiếng anh là Capernaum, có tên Việt Nam là Cậu bé nổi loạn. Phim lấy bối cảnh tại Lebanon, xoay quanh nhân vật chính là cậu bé 12 tuổi, Zain, đã làm chấn động cả Châu Á khi đ.â.m đơn kiện bố mẹ ruột của mình ra tòa. Cậu cho rằng bố mẹ đã p.h.ạ.m t.ộ.i khi đẻ quá nhiều nhưng lại không chăm sóc, dưỡng dục con cái đúng cách.

Cố Ảnh thấy mấy chữ "Sinh mà không nuôi sao gọi là nhà" trên tấm poster thì tâm trạng tự dưng có hơi nặng nề nhưng cô vẫn chọn bộ phim này.

Giang Tuân vừa cầm vé xem phim thì hơi giật mí mắt: "Phim này hay à?"

"Đúng vậy." Cố Ảnh kéo anh xếp hàng kiểm vé: "Ai cũng nói xem hay."

Trong suốt lúc xem phim, tâm trạng Cố Ảnh khá bình thường.

Nhưng khi cô xem đến đoạn cuối cùng, lúc nhìn cảnh cậu bé Zain cười chụp chứng minh thư, cô thực sự không kiềm chế nổi khóc lên.

Giang Tuân ôm cô vào trong lòng, lặng lẽ vuốt tóc cô vỗ về.

Đợi cô điều chỉnh lại cảm xúc xong, anh mới kéo cô ra khỏi rạp chiếu phim.

Ra khỏi rạp, Giang Tuân hỏi: "Còn muốn đi đâu không?"

"Đi siêu thị một lát đi." Cố Ảnh nói chuyện còn mang theo giọng mũi: "Mua ít đồ ăn vặt về nhà chơi game."

"Được." Trong trung tâm thương mại có siêu thị, hai người xuống siêu thị ở tầng B1 mua ít đồ ăn rồi về xe.

Trung tâm thương mại rất gần Niên Hoa Lý, chỉ trong chốc lát đã đến bãi đỗ xe.

Giang Tuân đỗ xe xong thì ngồi yên tại chỗ chưa làm gì: "Cố Ảnh."

Từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, cảm xúc Cố Ảnh vẫn luôn trong trạng thái sa sút: "Hả?"

Giang Tuân hất cằm về đằng trước: "Tìm đồ giúp anh trong ngăn chứa đồ."

Cố Ảnh kéo ngăn chứa đồ ở đằng trước ra: "Tìm gì?"

"Một chiếc hộp màu đen." Giang Tuân nói.

Đồ bên trong không nhiều, Cố Ảnh gần như không cần tốn công đã tìm được chiếc hộp màu đen đó, cô lấy rồi đưa tới trước mặt Giang Tuân: "Là cái này à?"

Giang Tuân "ừm" một tiếng: "Em mở ra xem đi."

Cố Ảnh không hiểu nhìn chằm chằm chiếc hộp nhung màu đen trong tay: "Cái gì đây?"

Giang Tuân cười: "Em mở ra chẳng phải sẽ biết sao."

Cố Ảnh nhìn anh, rồi từ từ mở hộp ra.

Nhìn thấy đồ bên trong, nhịp tim Cố Ảnh đột nhiên tăng tốc độ.

Cùng với đó là một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, dường như cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

"Thấy chưa?" Giang Tuân ngân âm cuối.

"Thấy rồi." Cho dù dưới ánh đèn mờ tối như vậy nhưng chiếc nhẫn kim cương vẫn chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh.

Giọng Giang Tuân vẫn ung dung như thường lệ: "Không phải trước kia anh đã bảo sẽ nói cho em biết cái gì là nhà chân chính sao?"

Cố Ảnh căng thẳng đến nghẹt thở: "A?"

"A cái gì mà a?" Giang Tuân xoa đầu cô: "Đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi, có thể cho anh một cơ hội không?"

Trong buồng xe thoáng chốc yên tĩnh lại.

Cố Ảnh không lên tiếng, Giang Tuân cũng không thúc giục, anh lộ ra vẻ cực kỳ kiên nhẫn.

Một thoáng yên lặng, Cố Ảnh liếm liếm môi, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ anh đang cầu hôn với em hả?"

Giang Tuân "ừm" một tiếng: "Vốn muốn tìm một thời gian để làm chính thức một chút nhưng anh cảm thấy bây giờ còn thích hợp hơn. Em cũng không cần áp lực, anh chỉ đặt vấn đề trước với em, còn lúc nào kết hôn thì tùy hứng em thôi."

Cố Ảnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ hé miệng cười: "Được, em đồng ý với anh."

"Dễ nói chuyện vậy à?" Mắt Giang Tuân thấp thoáng ý cười: "Không làm khó anh chút nào à?"

Cố Ảnh lắc đầu, trong mắt dần dần dâng lên hơi nước, cô đưa hai tay về phía Giang Tuân: "Ôm một cái."

Đây là chuyện em đã từng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, sao có thể nỡ làm khó anh.

Ngực Giang Tuân mềm đến rối tinh rối mù, anh nghiêng người ôm chặt Cố Ảnh vào lòng: "Cảm ơn em."

"Khách sáo rồi." Cố Ảnh nói.

Ôm một lúc lâu, Giang Tuân thả cô ra, anh cầm lấy chiếc hộp trong tay Cố Ảnh, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út bên trái của cô: "Đi thôi."

"Hả?" Cố Ảnh ngẩng đầu.

Giang Tuân nhéo mặt cô một cái: "Về nhà."

Cố Ảnh ngửa đầu, gương mặt cô không giấu được ý cười: "Được."

Cuối cùng không gian đóng chặt sâu trong lòng cô cũng được người ấy mở ra một cánh cửa, có ánh mặt trời chiếu vào và rồi từ nay, thế giới của cô sẽ không còn tối tăm nữa.

Có người phải dùng cả đời để chữa lành một thời ấu thơ, mà Cố Ảnh chỉ cần một Giang Tuân.

- Kết thúc phần truyện chính -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương