Dẫn Dắt Từng Bước
-
Chương 3
Biên tập: Mèo
Cậu hỏi xong chỉ thấy màu đỏ ửng trước mắt mình lại đậm thêm một chút, chuyển thành màu đỏ tía.
“Mẹ giỡn gì vậy?” Giang Tuân sững sờ trong giây lát, tức cười nói: “Vậy ra đây là nguyên nhân mà mẹ bắt con đi coi mắt sao?”Cô rụt tay lại, im lặng cầm ly nước ấm lên, hé môi nhấp từng ngụm.Biên tập:“Tối hôm qua tụi mày ăn liên hoan hả?”Giờ đây nhớ lại, hồi đó đúng thật mình trẻ con nên mới không sợ gì cả, bằng không thì sao lại dám đeo đuổi cậu con cưng của trời Giang Tuân ấy được.Cô mở hộp thư đến, một tin nhắn hiện ra với nội dung là hai chữ gãy gọn:【 Đồng ý. 】Bị lợi dụng.
Có một hôm cuối tuần, cô quấn lấy Giang Tuân năn nỉ cậu dành một ngày đến thư viện thành phố bổ túc cho cô. Sau khoảng thời gian nỗ lực như thế, rốt cuộc cũng đến thời khắc đối mặt với kì thi tháng cuối cùng của năm lớp 11.
Giọng ca đầy lắng đọng vẫn vang vọng bên trong quán bar.
“Cậu đồng ý với tớ......” Đôi mắt đen long lanh của Cố Ảnh hơi lảng đi, hai tay bấu chặt cạnh bàn, “Nếu kì thi lần này tớ lọt được vào top 300, cậu sẽ làm bạn trai tớ.”
Dưới ánh đèn mờ ảo.
Rõ ràng mình không bày tỏ thái độ gì cả, toàn là tự cô nói.
Cố Ảnh nhìn chòng chọc vào góc nghiêng bên mặt Giang Tuân, bàn tay ngầm tăng thêm lực muốn kéo cái ly kia về phía mình.
Ánh nhìn đầy khó hiểu của anh dừng trên mặt Cố Ảnh chừng hai giây, sau đấy đưa tay đẩy một ly nước ấm đến trước mặt cô.
“Bây giờ hễ mẹ nói cái gì là con đều bỏ ngoài tai hết đúng không?” Mẹ Giang giận thật.
Đầu hạ, chiếc quạt treo cũ rích quay chậm rì rì trong lớp học, bạn cùng lớp ngồi xung quanh vẫn đang nghiêm túc làm bài.
Cái ly vẫn không di chuyển, rốt cuộc Giang Tuân cũng chịu ngoảnh mặt lại.
“Lọt vào top 100?” Giang Tuân nói chậm rãi: “Mới nghe xong tớ còn tưởng rằng cậu đang đùa với tớ đấy.”
Kể từ ngày hôm đó, Cố Ảnh cặm cụi ôn tập như sĩ tử chuẩn bị bước vào kì thi đại học, ngày nào cũng bật đèn học bài đến tận khuya.
“Giang Tuân.” Tiếng gọi rất khẽ vang lên bên cạnh cậu.
Ánh nhìn đầy khó hiểu của anh dừng trên mặt Cố Ảnh chừng hai giây, sau đấy đưa tay đẩy một ly nước ấm đến trước mặt cô.
Nhưng mà đêm đó trước lúc đi ngủ, Cố Ảnh nhận được một tin nhắn đến từ Giang Tuân:【 Đồng ý. 】
Lúc đó tuy Giang Tuân kiên quyết không hé nửa lời, lại được cái là cậu không cự tuyệt.
“Cảm ơn em.” Cố Ảnh đưa mắt nhìn trấn an cô nàng, “Yên tâm đi, chị vẫn ổn.”
“......???”
Bị lợi dụng.
Hình dung tâm trạng của Cố Ảnh lúc đó thế nào nhỉ, cô hưng phấn đến độ đứng dậy quét dọn lau chùi một lượt khắp cả căn nhà, xong rồi vẫn còn xúc động đến mức mất ngủ, vui sướng giống như vừa hái được sao trên trời.
Có lẽ nhìn thấy vẻ nghi hoặc của cô, Giang Tuân giải thích hời hợt rằng: “Đó là rượu cocktail.”
Có theo đuổi được không?
“Tôi biết mà.” Câu trả lời với hàm ý chống đối anh bật thốt ra chẳng chút đắn đo, trong nháy mắt đầu óc Cố Ảnh trở nên trống rỗng.
Lúc này Giang Tuân không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Cô vừa nói gì vậy?
Sau cùng Cố Ảnh không kiên định nổi nữa, cúi đầu, “Cậu đồng ý với tớ chứ?”
“Mẹ thấy là con đang muốn chọc mẹ tức chết có phải không.” Đầu dây điện thoại bên kia là mẹ của Giang Tuân, xưa giờ luôn cư xử dịu dàng đoan trang, lúc này đây bà bất chấp cả hình tượng đấy khẽ giọng khiển trách anh.
Rõ ràng cô đâu có định uống rượu.
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, Giang Tuân không hút thuốc lá.
Vì sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo?
Giang Tuân đợi anh ta chật vật ngừng cười rồi mới thong thả lên tiếng: “Mày cười đã chưa?”
Thực ra không phải Cố Ảnh không uống được rượu, nhưng bởi vì hiện giờ nơi này chỉ toàn là người xa lạ, thế nên cô không muốn uống.
Đúng vậy, sao cô dám chứ!
Vốn dĩ Cố Ảnh chẳng có chút hào hứng nào, thêm chuyện này nữa chỉ càng khiến cô nhàm chán, cô lôi theo Lý Tư Di và Dương Kiệt đã chơi tới thoả thê cùng rời khỏi quán bar.
Cô cảm nhận sau khi mình nói ra câu đấy, thì bầu không khí căng thẳng đã bao trùm xung quanh hai người.
Giang Tuân ngoảnh mặt đi, cầm ly rượu vang đỏ đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
Cô vừa nói gì vậy?
Hai người họ không nói gì, cứ giằng co như vậy một lúc lâu.
Nhưng mà chuyện xảy ra vài ngày sau đó, đã khiến tâm trạng bay bổng trên mây của cô rơi thẳng xuống vực sâu.
“Nghe nói hai ngày tao vắng mặt mày ở nhà tìm bạn gái hả?” Đường Khoa hỏi nhăng nhít.
Cố Ảnh thấy khoé môi anh hơi cong lên, cuối cùng đành phải đầu hàng.
Cô rụt tay lại, im lặng cầm ly nước ấm lên, hé môi nhấp từng ngụm.
Thực ra không phải Cố Ảnh không uống được rượu, nhưng bởi vì hiện giờ nơi này chỉ toàn là người xa lạ, thế nên cô không muốn uống.
Giang Tuân chẳng thèm quan tâm đến lời anh ta, cầm xấp giấy vẽ bên cạnh lên đưa sang đấy: “Đem giúp tao cái này đưa cho tổ thiết kế, bảo bọn họ sửa lại những chỗ này thêm lần nữa.”
Giang Tuân ngoảnh mặt đi, cầm ly rượu vang đỏ đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
7 giờ năm mươi phút sáng, cô mang theo đôi mắt gấu trúc đến bệnh viện Nhã Khang.
Cô gái ngồi bên cạnh chứng kiến tất tần tật những hành động vừa rồi của bọn họ, cô ấy đưa mắt nhìn thoáng qua Cố Ảnh, môi nở nụ cười thấu hiểu, cuối cùng chịu buông tha cho Giang Tuân, yêu kiều rời đi.
Cố Ảnh có một khả năng đặc biệt, tức là một khi đã tiến vào trạng thái làm việc, cô sẽ giống như một người máy, hoàn toàn không biết buồn ngủ hay mệt mỏi là gì.
Cố Ảnh nhấp một ngụm nước ấm, nhớ lại tình cảnh trước lúc cô gái kia bỏ đi.
Chợt một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu, cô, có phải ban nãy cô vừa bị lợi dụng không?
Cái ly vẫn không di chuyển, rốt cuộc Giang Tuân cũng chịu ngoảnh mặt lại.
Cô nàng thực tập sinh Khổng Oánh vừa thấy cô, vẻ mặt thảng thốt như vừa gặp ma: “Chị Tiểu Ảnh này, hôm qua chị thức suốt đêm luôn hả?”
Tại vì người mà bạn tốt đưa tới không tiện từ chối thẳng mặt, nên mới đem cô ra làm bia đỡ đạn?
Sau đó, cô lại lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Vì cậu.”
Nếu không thì việc gì anh phải quan tâm mình uống hay không uống rượu chứ!
“......”
Tuy rằng suy đoán này có vẻ không đúng với một người bề ngoài luôn đứng đắn đạo mạo như anh, nhưng quả thật Cố Ảnh không thể nghĩ ra được thêm khả năng nào thứ hai nữa.
Bị lợi dụng.
Nhưng lần gặp lại này, cô cảm thấy anh có gì đó thật khác lạ, ngoại trừ vẻ chín chắn được năm tháng mài giũa, còn có thêm sự kiêu ngạo ương ngạnh mà cô chưa từng biết đến.
Nghĩ đến đó, Cố Ảnh đặt ly nước xuống, nhìn sang Giang Tuân.
Giang Tuân dựa lưng vào ghế, khẽ khàng hỏi: “Mẹ lo con không tìm được bạn gái sao?”
“......” Giang Tuân thoáng sững sờ, giây kế tiếp, khóe môi cậu giãn ra: “Cậu chắc chứ?”
Lúc này tình cờ có cú điện thoại gọi cho anh, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cảm nhận sau khi mình nói ra câu đấy, thì bầu không khí căng thẳng đã bao trùm xung quanh hai người.
Cô thầm thở dài một hơi, thôi bỏ đi, muốn lợi dụng gì thì lợi dụng đi.
Rõ ràng cô đâu có định uống rượu.
Màn hình điện thoại di động nằm trên bàn loé sáng, Giang Tuân đưa mắt nhìn sang, sau đó thở dài cầm nó lên ấn mở màn hình.
Dù đúng dù sai gì thì mình cũng chẳng tổn thất chi hết.
Sau khi ra ngoài nghe điện thoại thì Giang Tuân không quay lại nữa, nghe đồng nghiệp bảo là anh để lại thẻ tín dụng ở quầy lễ tân rồi thì đi luôn.
Đường Khoa ngẩng đầu đối diện với thái độ lãnh đạm ấy của Giang Tuân, ngay lập tức ngưng cười, đổi thành dáng điệu nghiêm túc trong tích tắc, “Cười đã rồi, với cả tao thấy vào bar uống nước ấm chẳng có gì đáng cười hết, lành mạnh lắm.”
“Tao đi làm việc đây, chào nhớ.” Đường Khoa cầm xấp tranh vẽ, vút ra khỏi văn phòng.
“......???”
Cuối cùng vẫn không có cơ hội trả lại áo.
Biên tập: Mèo
Vốn dĩ Cố Ảnh chẳng có chút hào hứng nào, thêm chuyện này nữa chỉ càng khiến cô nhàm chán, cô lôi theo Lý Tư Di và Dương Kiệt đã chơi tới thoả thê cùng rời khỏi quán bar.
Cố Ảnh đưa bút chọc nhẹ vào cánh tay cậu, lúc cậu quay sang nhìn thì vui vẻ ra mặt: “Giang Tuân, tớ bàn với cậu một chuyện này được không?”
Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong Cố Ảnh nằm xuống giường.
Cố Ảnh thấy khoé môi anh hơi cong lên, cuối cùng đành phải đầu hàng.
Đường Khoa ngồi xuống đối mặt với anh, tay chống cằm, cười nhếch mép nhìn anh.
Rõ ràng cảm thấy mệt đến gần chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Giang Tuân gấp sách lại, hỏi tiếp: “Tớ đồng ý với cậu chuyện gì?”
Cô gái ngồi bên cạnh chứng kiến tất tần tật những hành động vừa rồi của bọn họ, cô ấy đưa mắt nhìn thoáng qua Cố Ảnh, môi nở nụ cười thấu hiểu, cuối cùng chịu buông tha cho Giang Tuân, yêu kiều rời đi.
Trong đầu cứ liên tục hiện ra khung cảnh đầu tiên gặp được Giang Tuân ngày hôm nay, người đàn ông đấy đứng dưới ngọn đèn đường đưa chai nước về phía cô.
“Mày rảnh lắm à?” Giang Tuân liếc xéo anh ta.
Cố Ảnh lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Lý Tư Di trong điện thoại: “Năm đó bồ có theo đuổi được cậu bạn đấy không?”
Tuy rằng suy đoán này có vẻ không đúng với một người bề ngoài luôn đứng đắn đạo mạo như anh, nhưng quả thật Cố Ảnh không thể nghĩ ra được thêm khả năng nào thứ hai nữa.
Hình ảnh ấy dần được phóng to lên, chỉ để lại mỗi khuôn mặt anh vẫn giống hệt thời niên thiếu, từng kí ức cũ kĩ như tấm ảnh ố vàng bởi thời gian ngỡ đã vùi sâu nơi tim giờ đây hiện rành rành trong tâm trí cô.
Dù đúng dù sai gì thì mình cũng chẳng tổn thất chi hết.
“Con không đi đâu.” Anh nói.
Cuối cùng vẫn không có cơ hội trả lại áo.
Cố Ảnh lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Lý Tư Di trong điện thoại: “Năm đó bồ có theo đuổi được cậu bạn đấy không?”
Với cô mà nói anh tựa như thần tiên đến dạo chơi cõi trần, không can hệ gì những thứ đấy.
Sau khi ra ngoài nghe điện thoại thì Giang Tuân không quay lại nữa, nghe đồng nghiệp bảo là anh để lại thẻ tín dụng ở quầy lễ tân rồi thì đi luôn.
Có theo đuổi được không?
May mà sau đó Lý Tư Di không hỏi tới cùng vấn đề này, bằng không thật sự cô chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Cậu giương mắt lên, ra hiệu bảo cô nói.
Đầu óc trống rỗng trong mấy giây, đột nhiên Cố Ảnh xoay người bước xuống giường đi đến trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ở giữa, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động kiểu nắp gập lỗi thời.
“Cậu còn nhớ lần trước đã đồng ý với tớ chuyện gì không?” Cố Ảnh hỏi.
Cô mở hộp thư đến, một tin nhắn hiện ra với nội dung là hai chữ gãy gọn:【 Đồng ý. 】
Hết chương 03
Cô thầm thở dài một hơi, thôi bỏ đi, muốn lợi dụng gì thì lợi dụng đi.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy hai chữ này, lòng Cố Ảnh luôn trào dâng nỗi chua xót cùng với một chút áy náy.
Giang Tuân đón lấy ánh mắt của cô, tay phải ung dung xoay chiếc bút, im lặng một lúc lâu.
Cất điện thoại di động vào chỗ cũ, đưa mắt nhìn chiếc áo khoác măng tô màu đen treo trên giá.
Được gặp lại Giang Tuân lần nữa kéo theo chuỗi phản ứng dây chuyền như tối nay, Cố Ảnh mất ngủ, cô nửa tỉnh nửa mê mơ đến những chuyện thời còn học cấp ba.
Cố Ảnh mỉm cười, nếu ngày trước có chuyện thế này xảy ra, thì không chờ cho Giang Tuân chủ động, người chạy đến trước sẽ là cô, rồi sẽ làm nũng giả vờ đáng thương.
Đây là thứ lấy ra từ túi áo khoác của Giang Tuân, trong đấy ngoại trừ tấm danh thiếp này thì còn có thêm một cái bật lửa màu xám bạc.
Giang Tuân ngồi ngay trên ghế văn phòng nghe điện thoại.
Lý Tư Di từng nói sau khi xuất ngoại thì tính tình cô thay đổi rất nhiều, thực ra sự thay đổi này đã bắt đầu khiến cô hiểu được kĩ càng hơn câu thành ngữ “Một trời một vực”.
Giờ tự học buổi tối ngay hôm kết thúc kì thi, Cố Ảnh uể oải ngồi bên cạnh Giang Tuân, mấy lần mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
“Mười giờ có một ca phẫu thuật, chiều nay chị còn phải trực ở phòng khám.” Khổng Oánh rót giúp Cố Ảnh ly nước ấm đặt xuống bàn, lo lắng hỏi: “Chị có ổn không đó?”
Giờ đây nhớ lại, hồi đó đúng thật mình trẻ con nên mới không sợ gì cả, bằng không thì sao lại dám đeo đuổi cậu con cưng của trời Giang Tuân ấy được.
Đúng vậy, sao cô dám chứ!
Cuối cùng cô bạo gan níu lấy vạt áo Giang Tuân, “Đồng ý nhé?”
Cố Ảnh nhìn chòng chọc vào góc nghiêng bên mặt Giang Tuân, bàn tay ngầm tăng thêm lực muốn kéo cái ly kia về phía mình.
Được gặp lại Giang Tuân lần nữa kéo theo chuỗi phản ứng dây chuyền như tối nay, Cố Ảnh mất ngủ, cô nửa tỉnh nửa mê mơ đến những chuyện thời còn học cấp ba.
“Tối hôm qua tụi mày ăn liên hoan hả?”
Đầu hạ, chiếc quạt treo cũ rích quay chậm rì rì trong lớp học, bạn cùng lớp ngồi xung quanh vẫn đang nghiêm túc làm bài.
Cố Ảnh nhấp một ngụm nước ấm, nhớ lại tình cảnh trước lúc cô gái kia bỏ đi.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt lên đỉnh đầu cậu bạn ngồi bên trái, vỡ tan thành từng quầng sáng nhỏ.
“Bạn trai.” Cố Ảnh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, vừa nói xong thì trộm liếc nhìn sang cậu.
Cất điện thoại di động vào chỗ cũ, đưa mắt nhìn chiếc áo khoác măng tô màu đen treo trên giá.
Cố Ảnh đưa bút chọc nhẹ vào cánh tay cậu, lúc cậu quay sang nhìn thì vui vẻ ra mặt: “Giang Tuân, tớ bàn với cậu một chuyện này được không?”
May mà sau đó Lý Tư Di không hỏi tới cùng vấn đề này, bằng không thật sự cô chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Cậu giương mắt lên, ra hiệu bảo cô nói.
Giang Tuân vừa cúp điện thoại, thì Đường Khoa đã nghênh ngang có mặt trong phòng.
Cố Ảnh ngồi sít vào cậu thêm một chút, trên gương mặt rạng rỡ ửng lên vẻ xấu hổ, “Nếu kì thi tháng tới tớ lọt được vào top 100, cậu đồng ý làm bạn trai tớ nhé?”
Lúc mặt trời dần ló dạng, Cố Ảnh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ba chữ “làm bạn trai” nói rất mơ hồ, thêm nữa do giọng cô lí nhí nên rất khó nghe.
Nghĩ đến đó, Cố Ảnh đặt ly nước xuống, nhìn sang Giang Tuân.
“Làm cái gì của cậu? Tớ nghe không rõ.”
Tầm mắt Giang Tuân dừng trên vành tai xinh xắn của cô, thấy nó hơi hơi ửng đỏ, nét cười thoáng qua đuôi mắt cậu.
Trong đầu cứ liên tục hiện ra khung cảnh đầu tiên gặp được Giang Tuân ngày hôm nay, người đàn ông đấy đứng dưới ngọn đèn đường đưa chai nước về phía cô.
“Làm cái gì của cậu? Tớ nghe không rõ.”
Cậu hỏi xong chỉ thấy màu đỏ ửng trước mắt mình lại đậm thêm một chút, chuyển thành màu đỏ tía.
Có lẽ nhìn thấy vẻ nghi hoặc của cô, Giang Tuân giải thích hời hợt rằng: “Đó là rượu cocktail.”
“Bạn trai.” Cố Ảnh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, vừa nói xong thì trộm liếc nhìn sang cậu.
Giang Tuân chỉ cười thản nhiên, “Tớ nghĩ là dù tớ có đồng ý hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.”
Lúc này tình cờ có cú điện thoại gọi cho anh, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Ba chữ “làm bạn trai” nói rất mơ hồ, thêm nữa do giọng cô lí nhí nên rất khó nghe.
Cố Ảnh nghe không hiểu, “Ý cậu là sao?”
Bị lợi dụng.
“Lọt vào top 100?” Giang Tuân nói chậm rãi: “Mới nghe xong tớ còn tưởng rằng cậu đang đùa với tớ đấy.”
“Nhưng mà.” Đường Khoa nhận lấy xấp giấy, vẫn chưa chịu từ bỏ đam mê hóng hớt: “Mà rốt cuộc chuyện đó có thật không?”
Lý Tư Di từng nói sau khi xuất ngoại thì tính tình cô thay đổi rất nhiều, thực ra sự thay đổi này đã bắt đầu khiến cô hiểu được kĩ càng hơn câu thành ngữ “Một trời một vực”.
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng có phản ứng lại, cô ngồi thẳng người lên, “Cậu đừng xem thường người khác thế chứ, tớ sẽ cố gắng.”
Cố Ảnh gật đầu: “Ừm, chắc mà.”
Sau đó, cô lại lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Vì cậu.”
Biên tập:
Kể từ ngày hôm đó, Cố Ảnh cặm cụi ôn tập như sĩ tử chuẩn bị bước vào kì thi đại học, ngày nào cũng bật đèn học bài đến tận khuya.
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng có phản ứng lại, cô ngồi thẳng người lên, “Cậu đừng xem thường người khác thế chứ, tớ sẽ cố gắng.”
Có một hôm cuối tuần, cô quấn lấy Giang Tuân năn nỉ cậu dành một ngày đến thư viện thành phố bổ túc cho cô. Sau khoảng thời gian nỗ lực như thế, rốt cuộc cũng đến thời khắc đối mặt với kì thi tháng cuối cùng của năm lớp 11.
Cô nghĩ trước mắt sẽ đem nó đến tiệm giặt ủi, giặt sạch rồi thì trả lại cho anh.
Giờ tự học buổi tối ngay hôm kết thúc kì thi, Cố Ảnh uể oải ngồi bên cạnh Giang Tuân, mấy lần mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Ngọn đèn đêm rọi lên tường những tia sáng yếu ớt, cô trở mình, tầm mắt dừng ở tấm danh thiếp đặt trên tủ đầu giường.
Đầu óc trống rỗng trong mấy giây, đột nhiên Cố Ảnh xoay người bước xuống giường đi đến trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ở giữa, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động kiểu nắp gập lỗi thời.
Giang Tuân nhìn vào sách, nhưng không thể nào chú tâm vô nó được, quyển sách trước mặt đã rất lâu rồi chưa lật sang trang mới.
Tầm mắt Giang Tuân dừng trên vành tai xinh xắn của cô, thấy nó hơi hơi ửng đỏ, nét cười thoáng qua đuôi mắt cậu.
Cậu đang chờ người đấy mở lời.
“Giang Tuân.” Tiếng gọi rất khẽ vang lên bên cạnh cậu.
Giang Tuân chống trán cười nhạt, “Con có chọc mẹ khi nào đâu?”
Giang Tuân nghiêng đầu: “Hử?”
“Nếu mẹ không nói với con mẹ bị bệnh con có về không?” Mẹ Giang hỏi lại.
“Cậu còn nhớ lần trước đã đồng ý với tớ chuyện gì không?” Cố Ảnh hỏi.
Giang Tuân gấp sách lại, hỏi tiếp: “Tớ đồng ý với cậu chuyện gì?”
Giang Tuân nghiêng đầu: “Hử?”
Rõ ràng mình không bày tỏ thái độ gì cả, toàn là tự cô nói.
“Cậu đồng ý với tớ......” Đôi mắt đen long lanh của Cố Ảnh hơi lảng đi, hai tay bấu chặt cạnh bàn, “Nếu kì thi lần này tớ lọt được vào top 300, cậu sẽ làm bạn trai tớ.”
“......” Giang Tuân thoáng sững sờ, giây kế tiếp, khóe môi cậu giãn ra: “Cậu chắc chứ?”
Chợt một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu, cô, có phải ban nãy cô vừa bị lợi dụng không?
Cố Ảnh gật đầu: “Ừm, chắc mà.”
Cô bạn nhìn sang cậu với đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt thẳng thừng không né tránh, có một chút chờ mong, một chút e dè, chút ương ngạnh sau câu nói vô lí mà chẳng hề chột dạ.
Giang Tuân đón lấy ánh mắt của cô, tay phải ung dung xoay chiếc bút, im lặng một lúc lâu.
“Không có.” Mẹ Giang hắng hắng giọng, trả lời ỡm ờ nhấn nhá rõ ràng từng chữ: “Mẹ lo là con muốn tìm không phải bạn gái.”
“Mẹ giỡn gì vậy?” Giang Tuân sững sờ trong giây lát, tức cười nói: “Vậy ra đây là nguyên nhân mà mẹ bắt con đi coi mắt sao?”
Sau cùng Cố Ảnh không kiên định nổi nữa, cúi đầu, “Cậu đồng ý với tớ chứ?”
“Được không?”
Cuối cùng cô bạo gan níu lấy vạt áo Giang Tuân, “Đồng ý nhé?”
Lúc đó tuy Giang Tuân kiên quyết không hé nửa lời, lại được cái là cậu không cự tuyệt.
Hai người họ không nói gì, cứ giằng co như vậy một lúc lâu.
Mẹ Giang thở dài thườn thượt, không khỏi nhẹ giọng đi: “Mẹ đâu có bắt con phải cưới ngay bây giờ, ít ra trước mắt con cũng phải tính chuyện yêu đương đi đã chứ?”
Nhưng mà đêm đó trước lúc đi ngủ, Cố Ảnh nhận được một tin nhắn đến từ Giang Tuân:【 Đồng ý. 】
Cố Ảnh mỉm cười, nếu ngày trước có chuyện thế này xảy ra, thì không chờ cho Giang Tuân chủ động, người chạy đến trước sẽ là cô, rồi sẽ làm nũng giả vờ đáng thương.
Hình dung tâm trạng của Cố Ảnh lúc đó thế nào nhỉ, cô hưng phấn đến độ đứng dậy quét dọn lau chùi một lượt khắp cả căn nhà, xong rồi vẫn còn xúc động đến mức mất ngủ, vui sướng giống như vừa hái được sao trên trời.
Giọng ca đầy lắng đọng vẫn vang vọng bên trong quán bar.
Nhưng mà chuyện xảy ra vài ngày sau đó, đã khiến tâm trạng bay bổng trên mây của cô rơi thẳng xuống vực sâu.
Tỉnh giấc mơ, Cố Ảnh rời khỏi giường rót nước uống, lúc quay trở về giường thì không thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở hộp thư đến, một tin nhắn hiện ra với nội dung là hai chữ gãy gọn:【 Đồng ý. 】
Tỉnh giấc mơ, Cố Ảnh rời khỏi giường rót nước uống, lúc quay trở về giường thì không thấy buồn ngủ nữa.
Ngọn đèn đêm rọi lên tường những tia sáng yếu ớt, cô trở mình, tầm mắt dừng ở tấm danh thiếp đặt trên tủ đầu giường.
Đây là thứ lấy ra từ túi áo khoác của Giang Tuân, trong đấy ngoại trừ tấm danh thiếp này thì còn có thêm một cái bật lửa màu xám bạc.
Giang Tuân với lấy một tập tài liệu trên bàn, mở nó ra, “Tối hôm qua không phải con vẫn nghe lời mẹ mà về nhà sao?”
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, Giang Tuân không hút thuốc lá.
Với cô mà nói anh tựa như thần tiên đến dạo chơi cõi trần, không can hệ gì những thứ đấy.
Giang Tuân nhìn vào sách, nhưng không thể nào chú tâm vô nó được, quyển sách trước mặt đã rất lâu rồi chưa lật sang trang mới.
Nhưng lần gặp lại này, cô cảm thấy anh có gì đó thật khác lạ, ngoại trừ vẻ chín chắn được năm tháng mài giũa, còn có thêm sự kiêu ngạo ương ngạnh mà cô chưa từng biết đến.
Biết rằng không nên liên lạc, nhưng áo khoác không thể không trả, Cố Ảnh biết nhãn hiệu này, giá một cái áo như này ít nhất cũng tầm năm chữ số.
Cô nghĩ trước mắt sẽ đem nó đến tiệm giặt ủi, giặt sạch rồi thì trả lại cho anh.
Lúc mặt trời dần ló dạng, Cố Ảnh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Giờ đây nhớ lại, hồi đó đúng thật mình trẻ con nên mới không sợ gì cả, bằng không thì sao lại dám đeo đuổi cậu con cưng của trời Giang Tuân ấy được.
7 giờ năm mươi phút sáng, cô mang theo đôi mắt gấu trúc đến bệnh viện Nhã Khang.
Cô nàng thực tập sinh Khổng Oánh vừa thấy cô, vẻ mặt thảng thốt như vừa gặp ma: “Chị Tiểu Ảnh này, hôm qua chị thức suốt đêm luôn hả?”
“Cũng gần như là vậy.” Cố Ảnh bước đến ngồi xuống ghế dựa trong phòng làm việc, tay vỗ vỗ mặt, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
Cố Ảnh ngồi sít vào cậu thêm một chút, trên gương mặt rạng rỡ ửng lên vẻ xấu hổ, “Nếu kì thi tháng tới tớ lọt được vào top 100, cậu đồng ý làm bạn trai tớ nhé?”
“Mười giờ có một ca phẫu thuật, chiều nay chị còn phải trực ở phòng khám.” Khổng Oánh rót giúp Cố Ảnh ly nước ấm đặt xuống bàn, lo lắng hỏi: “Chị có ổn không đó?”
“Cảm ơn em.” Cố Ảnh đưa mắt nhìn trấn an cô nàng, “Yên tâm đi, chị vẫn ổn.”
Cố Ảnh có một khả năng đặc biệt, tức là một khi đã tiến vào trạng thái làm việc, cô sẽ giống như một người máy, hoàn toàn không biết buồn ngủ hay mệt mỏi là gì.
“Được không?”
Cùng thời điểm đó, tại phòng làm việc của giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Sở Nhất.
Giang Tuân ngồi ngay trên ghế văn phòng nghe điện thoại.
“Con không đi đâu.” Anh nói.
“Cũng gần như là vậy.” Cố Ảnh bước đến ngồi xuống ghế dựa trong phòng làm việc, tay vỗ vỗ mặt, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
“Mẹ thấy là con đang muốn chọc mẹ tức chết có phải không.” Đầu dây điện thoại bên kia là mẹ của Giang Tuân, xưa giờ luôn cư xử dịu dàng đoan trang, lúc này đây bà bất chấp cả hình tượng đấy khẽ giọng khiển trách anh.
Giang Tuân chống trán cười nhạt, “Con có chọc mẹ khi nào đâu?”
“Bây giờ hễ mẹ nói cái gì là con đều bỏ ngoài tai hết đúng không?” Mẹ Giang giận thật.
Giang Tuân với lấy một tập tài liệu trên bàn, mở nó ra, “Tối hôm qua không phải con vẫn nghe lời mẹ mà về nhà sao?”
“Nếu mẹ không nói với con mẹ bị bệnh con có về không?” Mẹ Giang hỏi lại.
Giang Tuân ừ một tiếng, tiện tay ném điện thoại xuống bàn làm việc, mở máy tính trước mặt lên chuẩn bị vào việc.
Lúc này Giang Tuân không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Mẹ Giang thở dài thườn thượt, không khỏi nhẹ giọng đi: “Mẹ đâu có bắt con phải cưới ngay bây giờ, ít ra trước mắt con cũng phải tính chuyện yêu đương đi đã chứ?”
Giang Tuân chỉ cười thản nhiên, “Tớ nghĩ là dù tớ có đồng ý hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.”
Giang Tuân dựa lưng vào ghế, khẽ khàng hỏi: “Mẹ lo con không tìm được bạn gái sao?”
“Không có.” Mẹ Giang hắng hắng giọng, trả lời ỡm ờ nhấn nhá rõ ràng từng chữ: “Mẹ lo là con muốn tìm không phải bạn gái.”
Biết rằng không nên liên lạc, nhưng áo khoác không thể không trả, Cố Ảnh biết nhãn hiệu này, giá một cái áo như này ít nhất cũng tầm năm chữ số.
“Mẹ giỡn gì vậy?” Giang Tuân sững sờ trong giây lát, tức cười nói: “Vậy ra đây là nguyên nhân mà mẹ bắt con đi coi mắt sao?”
“...... Đấy không phải là nguyên nhân chính.” Mẹ Giang nói.
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Giang Tuân nhanh chóng nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Mẹ, giờ con có việc rồi, con cúp máy đây.”
Rõ ràng cảm thấy mệt đến gần chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Giang Tuân vừa cúp điện thoại, thì Đường Khoa đã nghênh ngang có mặt trong phòng.
“Tối hôm qua tụi mày ăn liên hoan hả?”
Đường Khoa là bạn đại học đồng thời là đối tác của Giang Tuân, hai hôm trước đi công tác ở thành phố lân cận, vừa về tới sáng sớm hôm nay.
Giang Tuân ừ một tiếng, tiện tay ném điện thoại xuống bàn làm việc, mở máy tính trước mặt lên chuẩn bị vào việc.
Đường Khoa ngồi xuống đối mặt với anh, tay chống cằm, cười nhếch mép nhìn anh.
“Mày rảnh lắm à?” Giang Tuân liếc xéo anh ta.
“...... Đấy không phải là nguyên nhân chính.” Mẹ Giang nói.
“Nghe nói hai ngày tao vắng mặt mày ở nhà tìm bạn gái hả?” Đường Khoa hỏi nhăng nhít.
“Câu này của mày tuyệt đối đừng để mẹ tao nghe được.” Giang Tuân cười khẩy, “Bà ấy sẽ nghĩ tao với mày có gì đó mờ ám.”
Đường Khoa sững người, nhanh chóng phản ứng lại, “Thôi tao đi, đê ma ma mày khó chơi vãi.”
Đường Khoa sững người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đậu má, mẹ mày hợp thời vậy.”
Giang Tuân chẳng thèm quan tâm đến lời anh ta, cầm xấp giấy vẽ bên cạnh lên đưa sang đấy: “Đem giúp tao cái này đưa cho tổ thiết kế, bảo bọn họ sửa lại những chỗ này thêm lần nữa.”
“Nhưng mà.” Đường Khoa nhận lấy xấp giấy, vẫn chưa chịu từ bỏ đam mê hóng hớt: “Mà rốt cuộc chuyện đó có thật không?”
Cô rụt tay lại, im lặng cầm ly nước ấm lên, hé môi nhấp từng ngụm.
Giang Tuân giương mắt, giọng điệu thờ ơ, “Mày nghe ai nói vậy?”
“Sáng nay Hạ Tuấn nói với tao, bạn thân của vợ nó tận mắt nhìn thấy mày và bạn gái ngồi trong bar uống nước ấm.” Đường Khoa nói đến đấy, cười ngất, “Mày vào bar uống nước ấm thật luôn đó hả?”
Hết chương 03
Tưởng tượng đến khung cảnh đó thôi là anh ta đã buồn cười, cười nghiêng ngả một hồi thì anh ta quên luôn cả vấn đề gì gì đó mà ban đầu mình đến đây để chứng thực, giờ chỉ muốn biết thật sự Giang Tuân có vào bar gọi nước ấm hay không.
Giang Tuân đợi anh ta chật vật ngừng cười rồi mới thong thả lên tiếng: “Mày cười đã chưa?”
Đường Khoa ngẩng đầu đối diện với thái độ lãnh đạm ấy của Giang Tuân, ngay lập tức ngưng cười, đổi thành dáng điệu nghiêm túc trong tích tắc, “Cười đã rồi, với cả tao thấy vào bar uống nước ấm chẳng có gì đáng cười hết, lành mạnh lắm.”
“......”
“Tao đi làm việc đây, chào nhớ.” Đường Khoa cầm xấp tranh vẽ, vút ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa mở ra rồi đóng vào, thoáng chốc văn phòng rộng lớn được yên tĩnh trở lại.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy hai chữ này, lòng Cố Ảnh luôn trào dâng nỗi chua xót cùng với một chút áy náy.
Màn hình điện thoại di động nằm trên bàn loé sáng, Giang Tuân đưa mắt nhìn sang, sau đó thở dài cầm nó lên ấn mở màn hình.
Trên đấy hiển thị tin nhắn WeChat mẹ anh vừa gửi đến:【 Lần này không đi thì thôi, mẹ sẽ nói chuyện lại với dì Ôn. Nhưng lần sau con không được cãi lời mẹ nữa. 】
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt lên đỉnh đầu cậu bạn ngồi bên trái, vỡ tan thành từng quầng sáng nhỏ.Lý Tư Di từng nói sau khi xuất ngoại thì tính tình cô thay đổi rất nhiều, thực ra sự thay đổi này đã bắt đầu khiến cô hiểu được kĩ càng hơn câu thành ngữ “Một trời một vực”.Cậu giương mắt lên, ra hiệu bảo cô nói.Hết chương 03
Cậu hỏi xong chỉ thấy màu đỏ ửng trước mắt mình lại đậm thêm một chút, chuyển thành màu đỏ tía.
“Mẹ giỡn gì vậy?” Giang Tuân sững sờ trong giây lát, tức cười nói: “Vậy ra đây là nguyên nhân mà mẹ bắt con đi coi mắt sao?”Cô rụt tay lại, im lặng cầm ly nước ấm lên, hé môi nhấp từng ngụm.Biên tập:“Tối hôm qua tụi mày ăn liên hoan hả?”Giờ đây nhớ lại, hồi đó đúng thật mình trẻ con nên mới không sợ gì cả, bằng không thì sao lại dám đeo đuổi cậu con cưng của trời Giang Tuân ấy được.Cô mở hộp thư đến, một tin nhắn hiện ra với nội dung là hai chữ gãy gọn:【 Đồng ý. 】Bị lợi dụng.
Có một hôm cuối tuần, cô quấn lấy Giang Tuân năn nỉ cậu dành một ngày đến thư viện thành phố bổ túc cho cô. Sau khoảng thời gian nỗ lực như thế, rốt cuộc cũng đến thời khắc đối mặt với kì thi tháng cuối cùng của năm lớp 11.
Giọng ca đầy lắng đọng vẫn vang vọng bên trong quán bar.
“Cậu đồng ý với tớ......” Đôi mắt đen long lanh của Cố Ảnh hơi lảng đi, hai tay bấu chặt cạnh bàn, “Nếu kì thi lần này tớ lọt được vào top 300, cậu sẽ làm bạn trai tớ.”
Dưới ánh đèn mờ ảo.
Rõ ràng mình không bày tỏ thái độ gì cả, toàn là tự cô nói.
Cố Ảnh nhìn chòng chọc vào góc nghiêng bên mặt Giang Tuân, bàn tay ngầm tăng thêm lực muốn kéo cái ly kia về phía mình.
Ánh nhìn đầy khó hiểu của anh dừng trên mặt Cố Ảnh chừng hai giây, sau đấy đưa tay đẩy một ly nước ấm đến trước mặt cô.
“Bây giờ hễ mẹ nói cái gì là con đều bỏ ngoài tai hết đúng không?” Mẹ Giang giận thật.
Đầu hạ, chiếc quạt treo cũ rích quay chậm rì rì trong lớp học, bạn cùng lớp ngồi xung quanh vẫn đang nghiêm túc làm bài.
Cái ly vẫn không di chuyển, rốt cuộc Giang Tuân cũng chịu ngoảnh mặt lại.
“Lọt vào top 100?” Giang Tuân nói chậm rãi: “Mới nghe xong tớ còn tưởng rằng cậu đang đùa với tớ đấy.”
Kể từ ngày hôm đó, Cố Ảnh cặm cụi ôn tập như sĩ tử chuẩn bị bước vào kì thi đại học, ngày nào cũng bật đèn học bài đến tận khuya.
“Giang Tuân.” Tiếng gọi rất khẽ vang lên bên cạnh cậu.
Ánh nhìn đầy khó hiểu của anh dừng trên mặt Cố Ảnh chừng hai giây, sau đấy đưa tay đẩy một ly nước ấm đến trước mặt cô.
Nhưng mà đêm đó trước lúc đi ngủ, Cố Ảnh nhận được một tin nhắn đến từ Giang Tuân:【 Đồng ý. 】
Lúc đó tuy Giang Tuân kiên quyết không hé nửa lời, lại được cái là cậu không cự tuyệt.
“Cảm ơn em.” Cố Ảnh đưa mắt nhìn trấn an cô nàng, “Yên tâm đi, chị vẫn ổn.”
“......???”
Bị lợi dụng.
Hình dung tâm trạng của Cố Ảnh lúc đó thế nào nhỉ, cô hưng phấn đến độ đứng dậy quét dọn lau chùi một lượt khắp cả căn nhà, xong rồi vẫn còn xúc động đến mức mất ngủ, vui sướng giống như vừa hái được sao trên trời.
Có lẽ nhìn thấy vẻ nghi hoặc của cô, Giang Tuân giải thích hời hợt rằng: “Đó là rượu cocktail.”
Có theo đuổi được không?
“Tôi biết mà.” Câu trả lời với hàm ý chống đối anh bật thốt ra chẳng chút đắn đo, trong nháy mắt đầu óc Cố Ảnh trở nên trống rỗng.
Lúc này Giang Tuân không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Cô vừa nói gì vậy?
Sau cùng Cố Ảnh không kiên định nổi nữa, cúi đầu, “Cậu đồng ý với tớ chứ?”
“Mẹ thấy là con đang muốn chọc mẹ tức chết có phải không.” Đầu dây điện thoại bên kia là mẹ của Giang Tuân, xưa giờ luôn cư xử dịu dàng đoan trang, lúc này đây bà bất chấp cả hình tượng đấy khẽ giọng khiển trách anh.
Rõ ràng cô đâu có định uống rượu.
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, Giang Tuân không hút thuốc lá.
Vì sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo?
Giang Tuân đợi anh ta chật vật ngừng cười rồi mới thong thả lên tiếng: “Mày cười đã chưa?”
Thực ra không phải Cố Ảnh không uống được rượu, nhưng bởi vì hiện giờ nơi này chỉ toàn là người xa lạ, thế nên cô không muốn uống.
Đúng vậy, sao cô dám chứ!
Vốn dĩ Cố Ảnh chẳng có chút hào hứng nào, thêm chuyện này nữa chỉ càng khiến cô nhàm chán, cô lôi theo Lý Tư Di và Dương Kiệt đã chơi tới thoả thê cùng rời khỏi quán bar.
Cô cảm nhận sau khi mình nói ra câu đấy, thì bầu không khí căng thẳng đã bao trùm xung quanh hai người.
Giang Tuân ngoảnh mặt đi, cầm ly rượu vang đỏ đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
Cô vừa nói gì vậy?
Hai người họ không nói gì, cứ giằng co như vậy một lúc lâu.
Nhưng mà chuyện xảy ra vài ngày sau đó, đã khiến tâm trạng bay bổng trên mây của cô rơi thẳng xuống vực sâu.
“Nghe nói hai ngày tao vắng mặt mày ở nhà tìm bạn gái hả?” Đường Khoa hỏi nhăng nhít.
Cố Ảnh thấy khoé môi anh hơi cong lên, cuối cùng đành phải đầu hàng.
Cô rụt tay lại, im lặng cầm ly nước ấm lên, hé môi nhấp từng ngụm.
Thực ra không phải Cố Ảnh không uống được rượu, nhưng bởi vì hiện giờ nơi này chỉ toàn là người xa lạ, thế nên cô không muốn uống.
Giang Tuân chẳng thèm quan tâm đến lời anh ta, cầm xấp giấy vẽ bên cạnh lên đưa sang đấy: “Đem giúp tao cái này đưa cho tổ thiết kế, bảo bọn họ sửa lại những chỗ này thêm lần nữa.”
Giang Tuân ngoảnh mặt đi, cầm ly rượu vang đỏ đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
7 giờ năm mươi phút sáng, cô mang theo đôi mắt gấu trúc đến bệnh viện Nhã Khang.
Cô gái ngồi bên cạnh chứng kiến tất tần tật những hành động vừa rồi của bọn họ, cô ấy đưa mắt nhìn thoáng qua Cố Ảnh, môi nở nụ cười thấu hiểu, cuối cùng chịu buông tha cho Giang Tuân, yêu kiều rời đi.
Cố Ảnh có một khả năng đặc biệt, tức là một khi đã tiến vào trạng thái làm việc, cô sẽ giống như một người máy, hoàn toàn không biết buồn ngủ hay mệt mỏi là gì.
Cố Ảnh nhấp một ngụm nước ấm, nhớ lại tình cảnh trước lúc cô gái kia bỏ đi.
Chợt một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu, cô, có phải ban nãy cô vừa bị lợi dụng không?
Cái ly vẫn không di chuyển, rốt cuộc Giang Tuân cũng chịu ngoảnh mặt lại.
Cô nàng thực tập sinh Khổng Oánh vừa thấy cô, vẻ mặt thảng thốt như vừa gặp ma: “Chị Tiểu Ảnh này, hôm qua chị thức suốt đêm luôn hả?”
Tại vì người mà bạn tốt đưa tới không tiện từ chối thẳng mặt, nên mới đem cô ra làm bia đỡ đạn?
Sau đó, cô lại lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Vì cậu.”
Nếu không thì việc gì anh phải quan tâm mình uống hay không uống rượu chứ!
“......”
Tuy rằng suy đoán này có vẻ không đúng với một người bề ngoài luôn đứng đắn đạo mạo như anh, nhưng quả thật Cố Ảnh không thể nghĩ ra được thêm khả năng nào thứ hai nữa.
Bị lợi dụng.
Nhưng lần gặp lại này, cô cảm thấy anh có gì đó thật khác lạ, ngoại trừ vẻ chín chắn được năm tháng mài giũa, còn có thêm sự kiêu ngạo ương ngạnh mà cô chưa từng biết đến.
Nghĩ đến đó, Cố Ảnh đặt ly nước xuống, nhìn sang Giang Tuân.
Giang Tuân dựa lưng vào ghế, khẽ khàng hỏi: “Mẹ lo con không tìm được bạn gái sao?”
“......” Giang Tuân thoáng sững sờ, giây kế tiếp, khóe môi cậu giãn ra: “Cậu chắc chứ?”
Lúc này tình cờ có cú điện thoại gọi cho anh, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cảm nhận sau khi mình nói ra câu đấy, thì bầu không khí căng thẳng đã bao trùm xung quanh hai người.
Cô thầm thở dài một hơi, thôi bỏ đi, muốn lợi dụng gì thì lợi dụng đi.
Rõ ràng cô đâu có định uống rượu.
Màn hình điện thoại di động nằm trên bàn loé sáng, Giang Tuân đưa mắt nhìn sang, sau đó thở dài cầm nó lên ấn mở màn hình.
Dù đúng dù sai gì thì mình cũng chẳng tổn thất chi hết.
Sau khi ra ngoài nghe điện thoại thì Giang Tuân không quay lại nữa, nghe đồng nghiệp bảo là anh để lại thẻ tín dụng ở quầy lễ tân rồi thì đi luôn.
Đường Khoa ngẩng đầu đối diện với thái độ lãnh đạm ấy của Giang Tuân, ngay lập tức ngưng cười, đổi thành dáng điệu nghiêm túc trong tích tắc, “Cười đã rồi, với cả tao thấy vào bar uống nước ấm chẳng có gì đáng cười hết, lành mạnh lắm.”
“Tao đi làm việc đây, chào nhớ.” Đường Khoa cầm xấp tranh vẽ, vút ra khỏi văn phòng.
“......???”
Cuối cùng vẫn không có cơ hội trả lại áo.
Biên tập: Mèo
Vốn dĩ Cố Ảnh chẳng có chút hào hứng nào, thêm chuyện này nữa chỉ càng khiến cô nhàm chán, cô lôi theo Lý Tư Di và Dương Kiệt đã chơi tới thoả thê cùng rời khỏi quán bar.
Cố Ảnh đưa bút chọc nhẹ vào cánh tay cậu, lúc cậu quay sang nhìn thì vui vẻ ra mặt: “Giang Tuân, tớ bàn với cậu một chuyện này được không?”
Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong Cố Ảnh nằm xuống giường.
Cố Ảnh thấy khoé môi anh hơi cong lên, cuối cùng đành phải đầu hàng.
Đường Khoa ngồi xuống đối mặt với anh, tay chống cằm, cười nhếch mép nhìn anh.
Rõ ràng cảm thấy mệt đến gần chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Giang Tuân gấp sách lại, hỏi tiếp: “Tớ đồng ý với cậu chuyện gì?”
Cô gái ngồi bên cạnh chứng kiến tất tần tật những hành động vừa rồi của bọn họ, cô ấy đưa mắt nhìn thoáng qua Cố Ảnh, môi nở nụ cười thấu hiểu, cuối cùng chịu buông tha cho Giang Tuân, yêu kiều rời đi.
Trong đầu cứ liên tục hiện ra khung cảnh đầu tiên gặp được Giang Tuân ngày hôm nay, người đàn ông đấy đứng dưới ngọn đèn đường đưa chai nước về phía cô.
“Mày rảnh lắm à?” Giang Tuân liếc xéo anh ta.
Cố Ảnh lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Lý Tư Di trong điện thoại: “Năm đó bồ có theo đuổi được cậu bạn đấy không?”
Tuy rằng suy đoán này có vẻ không đúng với một người bề ngoài luôn đứng đắn đạo mạo như anh, nhưng quả thật Cố Ảnh không thể nghĩ ra được thêm khả năng nào thứ hai nữa.
Hình ảnh ấy dần được phóng to lên, chỉ để lại mỗi khuôn mặt anh vẫn giống hệt thời niên thiếu, từng kí ức cũ kĩ như tấm ảnh ố vàng bởi thời gian ngỡ đã vùi sâu nơi tim giờ đây hiện rành rành trong tâm trí cô.
Dù đúng dù sai gì thì mình cũng chẳng tổn thất chi hết.
“Con không đi đâu.” Anh nói.
Cuối cùng vẫn không có cơ hội trả lại áo.
Cố Ảnh lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Lý Tư Di trong điện thoại: “Năm đó bồ có theo đuổi được cậu bạn đấy không?”
Với cô mà nói anh tựa như thần tiên đến dạo chơi cõi trần, không can hệ gì những thứ đấy.
Sau khi ra ngoài nghe điện thoại thì Giang Tuân không quay lại nữa, nghe đồng nghiệp bảo là anh để lại thẻ tín dụng ở quầy lễ tân rồi thì đi luôn.
Có theo đuổi được không?
May mà sau đó Lý Tư Di không hỏi tới cùng vấn đề này, bằng không thật sự cô chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Cậu giương mắt lên, ra hiệu bảo cô nói.
Đầu óc trống rỗng trong mấy giây, đột nhiên Cố Ảnh xoay người bước xuống giường đi đến trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ở giữa, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động kiểu nắp gập lỗi thời.
“Cậu còn nhớ lần trước đã đồng ý với tớ chuyện gì không?” Cố Ảnh hỏi.
Cô mở hộp thư đến, một tin nhắn hiện ra với nội dung là hai chữ gãy gọn:【 Đồng ý. 】
Hết chương 03
Cô thầm thở dài một hơi, thôi bỏ đi, muốn lợi dụng gì thì lợi dụng đi.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy hai chữ này, lòng Cố Ảnh luôn trào dâng nỗi chua xót cùng với một chút áy náy.
Giang Tuân đón lấy ánh mắt của cô, tay phải ung dung xoay chiếc bút, im lặng một lúc lâu.
Cất điện thoại di động vào chỗ cũ, đưa mắt nhìn chiếc áo khoác măng tô màu đen treo trên giá.
Được gặp lại Giang Tuân lần nữa kéo theo chuỗi phản ứng dây chuyền như tối nay, Cố Ảnh mất ngủ, cô nửa tỉnh nửa mê mơ đến những chuyện thời còn học cấp ba.
Cố Ảnh mỉm cười, nếu ngày trước có chuyện thế này xảy ra, thì không chờ cho Giang Tuân chủ động, người chạy đến trước sẽ là cô, rồi sẽ làm nũng giả vờ đáng thương.
Đây là thứ lấy ra từ túi áo khoác của Giang Tuân, trong đấy ngoại trừ tấm danh thiếp này thì còn có thêm một cái bật lửa màu xám bạc.
Giang Tuân ngồi ngay trên ghế văn phòng nghe điện thoại.
Lý Tư Di từng nói sau khi xuất ngoại thì tính tình cô thay đổi rất nhiều, thực ra sự thay đổi này đã bắt đầu khiến cô hiểu được kĩ càng hơn câu thành ngữ “Một trời một vực”.
Giờ tự học buổi tối ngay hôm kết thúc kì thi, Cố Ảnh uể oải ngồi bên cạnh Giang Tuân, mấy lần mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
“Mười giờ có một ca phẫu thuật, chiều nay chị còn phải trực ở phòng khám.” Khổng Oánh rót giúp Cố Ảnh ly nước ấm đặt xuống bàn, lo lắng hỏi: “Chị có ổn không đó?”
Giờ đây nhớ lại, hồi đó đúng thật mình trẻ con nên mới không sợ gì cả, bằng không thì sao lại dám đeo đuổi cậu con cưng của trời Giang Tuân ấy được.
Đúng vậy, sao cô dám chứ!
Cuối cùng cô bạo gan níu lấy vạt áo Giang Tuân, “Đồng ý nhé?”
Cố Ảnh nhìn chòng chọc vào góc nghiêng bên mặt Giang Tuân, bàn tay ngầm tăng thêm lực muốn kéo cái ly kia về phía mình.
Được gặp lại Giang Tuân lần nữa kéo theo chuỗi phản ứng dây chuyền như tối nay, Cố Ảnh mất ngủ, cô nửa tỉnh nửa mê mơ đến những chuyện thời còn học cấp ba.
“Tối hôm qua tụi mày ăn liên hoan hả?”
Đầu hạ, chiếc quạt treo cũ rích quay chậm rì rì trong lớp học, bạn cùng lớp ngồi xung quanh vẫn đang nghiêm túc làm bài.
Cố Ảnh nhấp một ngụm nước ấm, nhớ lại tình cảnh trước lúc cô gái kia bỏ đi.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt lên đỉnh đầu cậu bạn ngồi bên trái, vỡ tan thành từng quầng sáng nhỏ.
“Bạn trai.” Cố Ảnh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, vừa nói xong thì trộm liếc nhìn sang cậu.
Cất điện thoại di động vào chỗ cũ, đưa mắt nhìn chiếc áo khoác măng tô màu đen treo trên giá.
Cố Ảnh đưa bút chọc nhẹ vào cánh tay cậu, lúc cậu quay sang nhìn thì vui vẻ ra mặt: “Giang Tuân, tớ bàn với cậu một chuyện này được không?”
May mà sau đó Lý Tư Di không hỏi tới cùng vấn đề này, bằng không thật sự cô chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Cậu giương mắt lên, ra hiệu bảo cô nói.
Giang Tuân vừa cúp điện thoại, thì Đường Khoa đã nghênh ngang có mặt trong phòng.
Cố Ảnh ngồi sít vào cậu thêm một chút, trên gương mặt rạng rỡ ửng lên vẻ xấu hổ, “Nếu kì thi tháng tới tớ lọt được vào top 100, cậu đồng ý làm bạn trai tớ nhé?”
Lúc mặt trời dần ló dạng, Cố Ảnh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ba chữ “làm bạn trai” nói rất mơ hồ, thêm nữa do giọng cô lí nhí nên rất khó nghe.
Nghĩ đến đó, Cố Ảnh đặt ly nước xuống, nhìn sang Giang Tuân.
“Làm cái gì của cậu? Tớ nghe không rõ.”
Tầm mắt Giang Tuân dừng trên vành tai xinh xắn của cô, thấy nó hơi hơi ửng đỏ, nét cười thoáng qua đuôi mắt cậu.
Trong đầu cứ liên tục hiện ra khung cảnh đầu tiên gặp được Giang Tuân ngày hôm nay, người đàn ông đấy đứng dưới ngọn đèn đường đưa chai nước về phía cô.
“Làm cái gì của cậu? Tớ nghe không rõ.”
Cậu hỏi xong chỉ thấy màu đỏ ửng trước mắt mình lại đậm thêm một chút, chuyển thành màu đỏ tía.
Có lẽ nhìn thấy vẻ nghi hoặc của cô, Giang Tuân giải thích hời hợt rằng: “Đó là rượu cocktail.”
“Bạn trai.” Cố Ảnh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, vừa nói xong thì trộm liếc nhìn sang cậu.
Giang Tuân chỉ cười thản nhiên, “Tớ nghĩ là dù tớ có đồng ý hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.”
Lúc này tình cờ có cú điện thoại gọi cho anh, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Ba chữ “làm bạn trai” nói rất mơ hồ, thêm nữa do giọng cô lí nhí nên rất khó nghe.
Cố Ảnh nghe không hiểu, “Ý cậu là sao?”
Bị lợi dụng.
“Lọt vào top 100?” Giang Tuân nói chậm rãi: “Mới nghe xong tớ còn tưởng rằng cậu đang đùa với tớ đấy.”
“Nhưng mà.” Đường Khoa nhận lấy xấp giấy, vẫn chưa chịu từ bỏ đam mê hóng hớt: “Mà rốt cuộc chuyện đó có thật không?”
Lý Tư Di từng nói sau khi xuất ngoại thì tính tình cô thay đổi rất nhiều, thực ra sự thay đổi này đã bắt đầu khiến cô hiểu được kĩ càng hơn câu thành ngữ “Một trời một vực”.
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng có phản ứng lại, cô ngồi thẳng người lên, “Cậu đừng xem thường người khác thế chứ, tớ sẽ cố gắng.”
Cố Ảnh gật đầu: “Ừm, chắc mà.”
Sau đó, cô lại lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Vì cậu.”
Biên tập:
Kể từ ngày hôm đó, Cố Ảnh cặm cụi ôn tập như sĩ tử chuẩn bị bước vào kì thi đại học, ngày nào cũng bật đèn học bài đến tận khuya.
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng có phản ứng lại, cô ngồi thẳng người lên, “Cậu đừng xem thường người khác thế chứ, tớ sẽ cố gắng.”
Có một hôm cuối tuần, cô quấn lấy Giang Tuân năn nỉ cậu dành một ngày đến thư viện thành phố bổ túc cho cô. Sau khoảng thời gian nỗ lực như thế, rốt cuộc cũng đến thời khắc đối mặt với kì thi tháng cuối cùng của năm lớp 11.
Cô nghĩ trước mắt sẽ đem nó đến tiệm giặt ủi, giặt sạch rồi thì trả lại cho anh.
Giờ tự học buổi tối ngay hôm kết thúc kì thi, Cố Ảnh uể oải ngồi bên cạnh Giang Tuân, mấy lần mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Ngọn đèn đêm rọi lên tường những tia sáng yếu ớt, cô trở mình, tầm mắt dừng ở tấm danh thiếp đặt trên tủ đầu giường.
Đầu óc trống rỗng trong mấy giây, đột nhiên Cố Ảnh xoay người bước xuống giường đi đến trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ở giữa, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động kiểu nắp gập lỗi thời.
Giang Tuân nhìn vào sách, nhưng không thể nào chú tâm vô nó được, quyển sách trước mặt đã rất lâu rồi chưa lật sang trang mới.
Tầm mắt Giang Tuân dừng trên vành tai xinh xắn của cô, thấy nó hơi hơi ửng đỏ, nét cười thoáng qua đuôi mắt cậu.
Cậu đang chờ người đấy mở lời.
“Giang Tuân.” Tiếng gọi rất khẽ vang lên bên cạnh cậu.
Giang Tuân chống trán cười nhạt, “Con có chọc mẹ khi nào đâu?”
Giang Tuân nghiêng đầu: “Hử?”
“Nếu mẹ không nói với con mẹ bị bệnh con có về không?” Mẹ Giang hỏi lại.
“Cậu còn nhớ lần trước đã đồng ý với tớ chuyện gì không?” Cố Ảnh hỏi.
Giang Tuân gấp sách lại, hỏi tiếp: “Tớ đồng ý với cậu chuyện gì?”
Giang Tuân nghiêng đầu: “Hử?”
Rõ ràng mình không bày tỏ thái độ gì cả, toàn là tự cô nói.
“Cậu đồng ý với tớ......” Đôi mắt đen long lanh của Cố Ảnh hơi lảng đi, hai tay bấu chặt cạnh bàn, “Nếu kì thi lần này tớ lọt được vào top 300, cậu sẽ làm bạn trai tớ.”
“......” Giang Tuân thoáng sững sờ, giây kế tiếp, khóe môi cậu giãn ra: “Cậu chắc chứ?”
Chợt một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu, cô, có phải ban nãy cô vừa bị lợi dụng không?
Cố Ảnh gật đầu: “Ừm, chắc mà.”
Cô bạn nhìn sang cậu với đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt thẳng thừng không né tránh, có một chút chờ mong, một chút e dè, chút ương ngạnh sau câu nói vô lí mà chẳng hề chột dạ.
Giang Tuân đón lấy ánh mắt của cô, tay phải ung dung xoay chiếc bút, im lặng một lúc lâu.
“Không có.” Mẹ Giang hắng hắng giọng, trả lời ỡm ờ nhấn nhá rõ ràng từng chữ: “Mẹ lo là con muốn tìm không phải bạn gái.”
“Mẹ giỡn gì vậy?” Giang Tuân sững sờ trong giây lát, tức cười nói: “Vậy ra đây là nguyên nhân mà mẹ bắt con đi coi mắt sao?”
Sau cùng Cố Ảnh không kiên định nổi nữa, cúi đầu, “Cậu đồng ý với tớ chứ?”
“Được không?”
Cuối cùng cô bạo gan níu lấy vạt áo Giang Tuân, “Đồng ý nhé?”
Lúc đó tuy Giang Tuân kiên quyết không hé nửa lời, lại được cái là cậu không cự tuyệt.
Hai người họ không nói gì, cứ giằng co như vậy một lúc lâu.
Mẹ Giang thở dài thườn thượt, không khỏi nhẹ giọng đi: “Mẹ đâu có bắt con phải cưới ngay bây giờ, ít ra trước mắt con cũng phải tính chuyện yêu đương đi đã chứ?”
Nhưng mà đêm đó trước lúc đi ngủ, Cố Ảnh nhận được một tin nhắn đến từ Giang Tuân:【 Đồng ý. 】
Cố Ảnh mỉm cười, nếu ngày trước có chuyện thế này xảy ra, thì không chờ cho Giang Tuân chủ động, người chạy đến trước sẽ là cô, rồi sẽ làm nũng giả vờ đáng thương.
Hình dung tâm trạng của Cố Ảnh lúc đó thế nào nhỉ, cô hưng phấn đến độ đứng dậy quét dọn lau chùi một lượt khắp cả căn nhà, xong rồi vẫn còn xúc động đến mức mất ngủ, vui sướng giống như vừa hái được sao trên trời.
Giọng ca đầy lắng đọng vẫn vang vọng bên trong quán bar.
Nhưng mà chuyện xảy ra vài ngày sau đó, đã khiến tâm trạng bay bổng trên mây của cô rơi thẳng xuống vực sâu.
Tỉnh giấc mơ, Cố Ảnh rời khỏi giường rót nước uống, lúc quay trở về giường thì không thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở hộp thư đến, một tin nhắn hiện ra với nội dung là hai chữ gãy gọn:【 Đồng ý. 】
Tỉnh giấc mơ, Cố Ảnh rời khỏi giường rót nước uống, lúc quay trở về giường thì không thấy buồn ngủ nữa.
Ngọn đèn đêm rọi lên tường những tia sáng yếu ớt, cô trở mình, tầm mắt dừng ở tấm danh thiếp đặt trên tủ đầu giường.
Đây là thứ lấy ra từ túi áo khoác của Giang Tuân, trong đấy ngoại trừ tấm danh thiếp này thì còn có thêm một cái bật lửa màu xám bạc.
Giang Tuân với lấy một tập tài liệu trên bàn, mở nó ra, “Tối hôm qua không phải con vẫn nghe lời mẹ mà về nhà sao?”
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, Giang Tuân không hút thuốc lá.
Với cô mà nói anh tựa như thần tiên đến dạo chơi cõi trần, không can hệ gì những thứ đấy.
Giang Tuân nhìn vào sách, nhưng không thể nào chú tâm vô nó được, quyển sách trước mặt đã rất lâu rồi chưa lật sang trang mới.
Nhưng lần gặp lại này, cô cảm thấy anh có gì đó thật khác lạ, ngoại trừ vẻ chín chắn được năm tháng mài giũa, còn có thêm sự kiêu ngạo ương ngạnh mà cô chưa từng biết đến.
Biết rằng không nên liên lạc, nhưng áo khoác không thể không trả, Cố Ảnh biết nhãn hiệu này, giá một cái áo như này ít nhất cũng tầm năm chữ số.
Cô nghĩ trước mắt sẽ đem nó đến tiệm giặt ủi, giặt sạch rồi thì trả lại cho anh.
Lúc mặt trời dần ló dạng, Cố Ảnh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Giờ đây nhớ lại, hồi đó đúng thật mình trẻ con nên mới không sợ gì cả, bằng không thì sao lại dám đeo đuổi cậu con cưng của trời Giang Tuân ấy được.
7 giờ năm mươi phút sáng, cô mang theo đôi mắt gấu trúc đến bệnh viện Nhã Khang.
Cô nàng thực tập sinh Khổng Oánh vừa thấy cô, vẻ mặt thảng thốt như vừa gặp ma: “Chị Tiểu Ảnh này, hôm qua chị thức suốt đêm luôn hả?”
“Cũng gần như là vậy.” Cố Ảnh bước đến ngồi xuống ghế dựa trong phòng làm việc, tay vỗ vỗ mặt, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
Cố Ảnh ngồi sít vào cậu thêm một chút, trên gương mặt rạng rỡ ửng lên vẻ xấu hổ, “Nếu kì thi tháng tới tớ lọt được vào top 100, cậu đồng ý làm bạn trai tớ nhé?”
“Mười giờ có một ca phẫu thuật, chiều nay chị còn phải trực ở phòng khám.” Khổng Oánh rót giúp Cố Ảnh ly nước ấm đặt xuống bàn, lo lắng hỏi: “Chị có ổn không đó?”
“Cảm ơn em.” Cố Ảnh đưa mắt nhìn trấn an cô nàng, “Yên tâm đi, chị vẫn ổn.”
Cố Ảnh có một khả năng đặc biệt, tức là một khi đã tiến vào trạng thái làm việc, cô sẽ giống như một người máy, hoàn toàn không biết buồn ngủ hay mệt mỏi là gì.
“Được không?”
Cùng thời điểm đó, tại phòng làm việc của giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Sở Nhất.
Giang Tuân ngồi ngay trên ghế văn phòng nghe điện thoại.
“Con không đi đâu.” Anh nói.
“Cũng gần như là vậy.” Cố Ảnh bước đến ngồi xuống ghế dựa trong phòng làm việc, tay vỗ vỗ mặt, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
“Mẹ thấy là con đang muốn chọc mẹ tức chết có phải không.” Đầu dây điện thoại bên kia là mẹ của Giang Tuân, xưa giờ luôn cư xử dịu dàng đoan trang, lúc này đây bà bất chấp cả hình tượng đấy khẽ giọng khiển trách anh.
Giang Tuân chống trán cười nhạt, “Con có chọc mẹ khi nào đâu?”
“Bây giờ hễ mẹ nói cái gì là con đều bỏ ngoài tai hết đúng không?” Mẹ Giang giận thật.
Giang Tuân với lấy một tập tài liệu trên bàn, mở nó ra, “Tối hôm qua không phải con vẫn nghe lời mẹ mà về nhà sao?”
“Nếu mẹ không nói với con mẹ bị bệnh con có về không?” Mẹ Giang hỏi lại.
Giang Tuân ừ một tiếng, tiện tay ném điện thoại xuống bàn làm việc, mở máy tính trước mặt lên chuẩn bị vào việc.
Lúc này Giang Tuân không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Mẹ Giang thở dài thườn thượt, không khỏi nhẹ giọng đi: “Mẹ đâu có bắt con phải cưới ngay bây giờ, ít ra trước mắt con cũng phải tính chuyện yêu đương đi đã chứ?”
Giang Tuân chỉ cười thản nhiên, “Tớ nghĩ là dù tớ có đồng ý hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.”
Giang Tuân dựa lưng vào ghế, khẽ khàng hỏi: “Mẹ lo con không tìm được bạn gái sao?”
“Không có.” Mẹ Giang hắng hắng giọng, trả lời ỡm ờ nhấn nhá rõ ràng từng chữ: “Mẹ lo là con muốn tìm không phải bạn gái.”
Biết rằng không nên liên lạc, nhưng áo khoác không thể không trả, Cố Ảnh biết nhãn hiệu này, giá một cái áo như này ít nhất cũng tầm năm chữ số.
“Mẹ giỡn gì vậy?” Giang Tuân sững sờ trong giây lát, tức cười nói: “Vậy ra đây là nguyên nhân mà mẹ bắt con đi coi mắt sao?”
“...... Đấy không phải là nguyên nhân chính.” Mẹ Giang nói.
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Giang Tuân nhanh chóng nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Mẹ, giờ con có việc rồi, con cúp máy đây.”
Rõ ràng cảm thấy mệt đến gần chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Giang Tuân vừa cúp điện thoại, thì Đường Khoa đã nghênh ngang có mặt trong phòng.
“Tối hôm qua tụi mày ăn liên hoan hả?”
Đường Khoa là bạn đại học đồng thời là đối tác của Giang Tuân, hai hôm trước đi công tác ở thành phố lân cận, vừa về tới sáng sớm hôm nay.
Giang Tuân ừ một tiếng, tiện tay ném điện thoại xuống bàn làm việc, mở máy tính trước mặt lên chuẩn bị vào việc.
Đường Khoa ngồi xuống đối mặt với anh, tay chống cằm, cười nhếch mép nhìn anh.
“Mày rảnh lắm à?” Giang Tuân liếc xéo anh ta.
“...... Đấy không phải là nguyên nhân chính.” Mẹ Giang nói.
“Nghe nói hai ngày tao vắng mặt mày ở nhà tìm bạn gái hả?” Đường Khoa hỏi nhăng nhít.
“Câu này của mày tuyệt đối đừng để mẹ tao nghe được.” Giang Tuân cười khẩy, “Bà ấy sẽ nghĩ tao với mày có gì đó mờ ám.”
Đường Khoa sững người, nhanh chóng phản ứng lại, “Thôi tao đi, đê ma ma mày khó chơi vãi.”
Đường Khoa sững người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đậu má, mẹ mày hợp thời vậy.”
Giang Tuân chẳng thèm quan tâm đến lời anh ta, cầm xấp giấy vẽ bên cạnh lên đưa sang đấy: “Đem giúp tao cái này đưa cho tổ thiết kế, bảo bọn họ sửa lại những chỗ này thêm lần nữa.”
“Nhưng mà.” Đường Khoa nhận lấy xấp giấy, vẫn chưa chịu từ bỏ đam mê hóng hớt: “Mà rốt cuộc chuyện đó có thật không?”
Cô rụt tay lại, im lặng cầm ly nước ấm lên, hé môi nhấp từng ngụm.
Giang Tuân giương mắt, giọng điệu thờ ơ, “Mày nghe ai nói vậy?”
“Sáng nay Hạ Tuấn nói với tao, bạn thân của vợ nó tận mắt nhìn thấy mày và bạn gái ngồi trong bar uống nước ấm.” Đường Khoa nói đến đấy, cười ngất, “Mày vào bar uống nước ấm thật luôn đó hả?”
Hết chương 03
Tưởng tượng đến khung cảnh đó thôi là anh ta đã buồn cười, cười nghiêng ngả một hồi thì anh ta quên luôn cả vấn đề gì gì đó mà ban đầu mình đến đây để chứng thực, giờ chỉ muốn biết thật sự Giang Tuân có vào bar gọi nước ấm hay không.
Giang Tuân đợi anh ta chật vật ngừng cười rồi mới thong thả lên tiếng: “Mày cười đã chưa?”
Đường Khoa ngẩng đầu đối diện với thái độ lãnh đạm ấy của Giang Tuân, ngay lập tức ngưng cười, đổi thành dáng điệu nghiêm túc trong tích tắc, “Cười đã rồi, với cả tao thấy vào bar uống nước ấm chẳng có gì đáng cười hết, lành mạnh lắm.”
“......”
“Tao đi làm việc đây, chào nhớ.” Đường Khoa cầm xấp tranh vẽ, vút ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa mở ra rồi đóng vào, thoáng chốc văn phòng rộng lớn được yên tĩnh trở lại.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy hai chữ này, lòng Cố Ảnh luôn trào dâng nỗi chua xót cùng với một chút áy náy.
Màn hình điện thoại di động nằm trên bàn loé sáng, Giang Tuân đưa mắt nhìn sang, sau đó thở dài cầm nó lên ấn mở màn hình.
Trên đấy hiển thị tin nhắn WeChat mẹ anh vừa gửi đến:【 Lần này không đi thì thôi, mẹ sẽ nói chuyện lại với dì Ôn. Nhưng lần sau con không được cãi lời mẹ nữa. 】
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt lên đỉnh đầu cậu bạn ngồi bên trái, vỡ tan thành từng quầng sáng nhỏ.Lý Tư Di từng nói sau khi xuất ngoại thì tính tình cô thay đổi rất nhiều, thực ra sự thay đổi này đã bắt đầu khiến cô hiểu được kĩ càng hơn câu thành ngữ “Một trời một vực”.Cậu giương mắt lên, ra hiệu bảo cô nói.Hết chương 03
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook