Dần Dần Luân Hãm
-
Chương 4
Cô là muốn cùng anh rể làm loại chuyện đó, chị gái không cho thụ tinh trong ống nghiệm, như vậy không tốt, cô cũng cự tuyệt không được.
Người đàn ông nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, gần như trần truồng nằm trên giường của anh và chị gái.
Anh rể nhất định sẽ cho rằng cô không phải là một cô gái tốt.
Dưới ánh mắt như dao của người đàn ông, cô nhịn xuống cảm giác muốn khóc, hiện tại trong mắt anh chắc chắn là ghê tởm không chịu nổi, nghĩ đến chuyện hợp mưu với chị gái nếu không có kết quả tốt, lại phải trải qua loại cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai này!
Cô chậm rãi nghiêng người, giống như một người không có xương, đáng yêu như búp bê không có chăn che chắn.
Cứ như vậy hiện ra trong tầm mắt của anh.
Anh vốn tưởng rằng vợ chỉ tùy tiện nói một chút, nào ngờ cô ta thật sự dám đưa người tới đây?
"Không chào hỏi đã dám leo lên giường của tôi, cô đã phạm tội rồi, cô gái " đúng vậy, anh rể như vậy là có thể tùy tiện đặt ra luật lệ, gán cho cô tội danh.
Ngực người đàn ông có thể là bởi vì trách cứ hơi phập phồng, cô nhớ tới chị gái bảo cô học mấy động tác kia.
Vẫn là buông tôn nghiêm dưới ánh mắt soi mói của anh, kéo vạt áo xuống, làn da trắng muốt tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, mềm mại sợ hãi như muốn rơi nước mắt: "Là chị gái bảo em tới.
"
"Không có thuốc chữa! "
Anh ta mặc kệ ai bảo cô tới, liền muốn gọi người ném cô ra ngoài, bị cô trong lúc nguy cấp kéo lại cánh tay, gân xanh theo tâm tình phập phồng càng thêm rõ ràng: "Cô còn biết tôi là anh rể của cô sao…”
Đáy mắt của cô ẩn ẩn có sương mù mờ mịt.
Người đàn ông lạnh lùng, không muốn nhìn đôi bồng đào trắng nõn, tròn trịa của cô, xoay người muốn đi ra ngoài! Lại bị cô kéo tay, cho dù rất nhanh đã buông ra, nhưng cũng tranh thủ một chút ánh mắt đặt trên người cô.
Cô là do vợ anh thăm dò, anh cũng không rảnh chơi trò chơi lãng phí thời gian như vậy.
Cô bị đẩy ra, phảng phất biết rõ sẽ bị đẩy ra, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, lại muốn làm ra bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu.
"Xin anh cho em một cơ hội! "
Hơi thở của người đàn ông càng thêm dồn dập, sự khiêu khích không hiểu luân lý của cô, so với vợ anh ngang ngược càn rỡ, giống như chênh lệch một trời một vực.
Trong lòng từng đợt phiền chán xông lên, không chỉ đối với cô, càng là đối với người tự ý làm chủ!
"Không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Anh lại đang đuổi cô.
Giọng nói của người đàn ông quá nghiêm khắc, nước mắt cô dần dần dâng đầy sợ hãi, sợ làm anh phiền, anh có thể không để ý ý kiến của chị gái mà đưa cô quay lại nước ngoài.
"Anh rể! "
Hành vi của vợ anh càng ngày càng quá đáng, thậm chí có thể nói là làm càn, thử thách giới hạn của anh.
Cô thấy người đàn ông dường như có dấu hiệu giãn ra, từ trên giường bò xuống, hai đầu gối run rẩy rõ ràng có thể thấy được, lúc này lại linh hoạt giống như mèo con…
Cô quỳ ngồi trên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên dịu dàng cười nhìn anh như rất thật lòng.
"Anh rể.
.
Em muốn giúp anh.
"
Giúp anh cái gì? Nói bậy bạ gì đó…
Nam nhân đứng đấy hoảng hốt, tiếp theo lòng bàn tay bị cào, nghe thấy cô ôn nhu lại thẹn thùng gọi: "Anh rể! anh đừng đi! "
Từng tiếng hát mê hoặc thuyền bè đi lệch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook