Đan Đại Chí Tôn
-
Chương 2456: Sinh tử săn giết (1)
Các tộc lão đang đau khổ kiên trì vội vàng không kịp chuẩn bị, lọt vào phản phệ nghiêm trọng, không phải bị đánh chết ngay tại chỗ, thì chính là phun máu tháo chạy.
Từ chủ điện đến phó điện sụp đổ, để một tầng bình chướng pháp trận nội bộ bảo vệ Quang Mang Thần Tôn cuối cùng lập tức tán loạn.
Ánh sáng bị dập tắt, thần uy thì tán loạn.
Trăm dặm sơn hà trong điện khu Quang Mang Thần Điện lay động lịch liệt, hoàn chỉnh bại lộ tại trước mặt bọn người Khương Phàm.
Chỉ là bên trong không còn cẩm tú phồn hoa, không còn trang nghiêm túc mục, mà là bị phá thành mảnh nhỏ, bụi mù bay ngập trời, càng có huyết vụ không có tận cùng, như mây tựa như biển cả mãnh liệt lao ra, bao phủ sông núi, vỡ nát không gian.
Đột nhiên xuất hiện kịch biến để bọn người Khương Phàm cũng hơi ngạc nhiên, cơ hồ là không dám tin.
Huyết vụ đập vào mặt càng là tràn ngập thần uy cuồn cuộn, đánh thẳng vào huyết nhục thần hồn của Khương Phàm và đám người của hắn.
Nhưng...
- Ngăn Quang Mang Thần Tôn lại cho ta!
Khương Phàm kịp phản ứng trước nhất, hắn nghiêm nghị gào thét.
Răng rắc!
Đông Hoàng Toại thôi động Vạn Giới Môn, nhấc lên sóng triều không gian cuồn cuộn, để hư không vừa mới bị thần huyết khuấy động triệt để sụp đổ, phạm vi tung hoành hơn nghìn dặm.
Ngàn dặm sơn hà bị ánh sáng bao phủ, trong chốc lát đã lâm vào hắc ám vô tận.
Quang Mang Thần Tôn đang chạy trốn bại lộ rõ ràng trong hư không.
- Quang Mang Thần Tôn, hôm nay ngươi sống không được!
Khương Phàm quả quyết phóng thích Thương Sinh Tạo Hóa, chỉ đến đoàn ánh sáng trong hư không tối tăm kia.
Dân chúng cầu nguyện, quốc vận thần triều, tạo hóa tự nhiên, năng lượng vô hình lại tràn ngập đất trời hội tụ tới một chô.
Sát Sinh Tiễn nhanh chóng thành hình, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, uy lực và năng lượng vô biên.
Theo mười một khu an toàn thành hình, Khương Phàm bắt đầu nhận lấy hàng chục tỷ dân chúng ủng hộ, theo biến động kịch biến tại Thương Huyền, số lượng lớn tài nguyên bắt đầu được dùng, uy lực tạo hóa cũng theo đó mà tăng vọt.
Khương Phàm thi triển ra uy lực Thương Sinh Tạo Hóa đạt tới trình độ chưa từng có, chỉ đến Quang Mang Thần Tôn ở phía xa, như là đại biểu lời cầu nguyện của chúng sinh, tuyên án sinh tử.
Quang Mang Thần Tôn đang muốn xé mở hư không thoát khỏi, lại đột nhiên nhận ra một loại nguy hiểm không cách nào nói rõ, giống như đột nhiên lâm vào ảo giác quỷ dị, xung quanh không còn là hư không, mà là không gian mê loạn vô tận, tràn ngập đất trời tất cả đều là hư ảnh chúng sinh, hình dáng vạn vật tự nhiên, không gian mênh mông tất cả đều là Thiên Âm thẩm phán.
Sát Sinh Tiễn nổ bắn ra trong nháy mắt!
Một tiếng vang thật lớn, vang vọng thiên vũ, chiếu sáng chiến trường, giống như là một viên sao chổi bay ngang qua bầu trời, hào quang rực rỡ đến cực hạn.
Quang Mang Thần Tôn bỗng nhiên bừng tỉnh, điên cuồng thôi động Quang Minh Thần Kiếm, thần kiếm thức tỉnh, ánh sáng chiếu phá hư không, chiếu thấu đất trời, thậm chí muốn chiếu thấu trăm vạn năm cổ kim, mũi kiếm sắc bén vô song, giống như là có thể cắt ra Chư Thiên vạn cổ, chém giết Thần Ma vô tận.
Khi Sát Sinh Tiễn đánh tới trong nháy mắt, Quang Minh Thần Kiếm lấy thần uy trảm phá Vạn Đạo, bổ vào bên trên Sát Sinh Tiễn.
Sát Sinh Tiễn quả thật có thể thẩm phán sinh tử, cũng là năng lượng vô hình vô chất, nhưng vẫn bị loại Thần khí Hoang Cổ - Quang Minh Thần Kiếm có thể chém chết hết thảy mọi thứ này ảnh hưởng tới, bị cường thế chặt đứt, nhưng, điên cuồng phản kích trong chớp mắt, đối với mệt mỏi Quang Mang Thần Tôn mà nói là tiêu hao cực lớn .
Đúng vào lúc này, Đông Hoàng Càn vượt qua vũ trụ, giết tới gần.
Mái tóc dài của hắn bay loạn, gương mặt dữ tợn, giơ cao cánh tay phải, xuyên suốt cùng thâm không vô tận, diễn biến ra một cái luyện lô rộng rãi.
Nhìn như mông lung mơ hồ, lại quỷ bí khó lường, như là vũ trụ mênh mông biến thành.
- Quang Mang Thần Tôn, còn nhớ rõ thần uy này không?
Toàn thân Đông Hoàng Càn đều đang thiêu đốt, là thật sự thiêu đốt.
Sinh mệnh, linh hồn, cùng năng lượng, đều đang bộc phát bên trong thiêu đốt.
Hắn muốn báo thù cho Thần Tôn!
Hắn không thể để cho tế hiến sau cùng của Thần Tôn trở nên không có chút ý nghĩa nào!
Nếu Thần Tôn bọn hắn không thể giải quyết Quang Mang Thần Tôn, vậy thì để hắn bổ sung một kích cuối cùng!!
Ầm ầm ầm...
Hư Không Luyện Lô thành hình, bao phủ Quang Mang Thần Tôn vừa mới bổ Sát Sinh Tiễn ra.
Luyện lô bộc phát ra cường quang quỷ bí, đó là Hư Vô Thiên Hỏa, Hư Vô Thiên Lôi, Hư Vô Cương Khí... Đây là chí cao truyền thừa Cửu Thiên Thần Tôn dạy cho Đông Hoàng Càn, lấy năng lượng Thánh Hoàng đều khó mà tuỳ tiện thi triển.
Nhưng, giờ phút này Đông Hoàng Càn đang phóng thích cực hạn, đang điên cuồng thôi phát động ra uy lực của thần, hiện ra vô tận thần uy, như là Cửu Thiên Thần Tôn tái nhập.
Hư Không Luyện Lô đứng vững, thô bạo trấn áp Quang Mang Thần Tôn.
Hư không bên trong triệt để ngưng kết, khác loại năng lượng hư không tràn ngập bao phủ lấy hắn.
Quang Mang Thần Tôn bị vô tình định trụ, tàn nhẫn luyện hóa.
Thịt tươi và hài cốt vốn đã không ổn định cũng bắt đầu hòa tan.
Về phần tân tấn Thánh Hoàng - Bùi Tiêu, thì nhanh chóng biến thành hài cốt, đau đớn gào thét, như bất cứ lúc nào có thể quy về hư vô.
Nhưng...
- Thần Tôn! Sống sót! Thần điện không thể không có ngài! Không nên lưu luyến tổ địa, đến Xích Thiên Thần Triều tị nạn đi thôi! Thần Tôn...
- Vĩnh biệt!! Sống sót!!
Bùi Tiêu khàn giọng gào thét, không chần chờ chút nào, hắn triệt để thả mình ra.
Hắn đã bị bạo động liên tục kích thích đến mất lý trí, cũng cảm nhận được bi thương đối với thần điện bây giờ.
Quang Mang Thần Điện của hắn, không nên lưu lạc đến tận đây.
Quang Mang Thần Điện của hắn, càng không nên đi đến bước hủy diệt.
Bùi Tiêu chống đỡ năng lượng hư vô tràn ngập đất trời, vọt tới luyện lô, kiên quyết dứt khoát đoạn tuyệt luân hồi, phóng thích năng lượng, gây nên Thánh Hoàng tự bạo!!
Ầm ầm!
Đông Hoàng Càn phun máu, ý thức linh hồn hay sinh cơ đều bị trọng thương, suýt nữa đã bị vô tình vỡ nát.
- A! Đi chết đi!!
Quang Mang Thần Tôn cũng bị nổ rách mướp, hài cốt vẫn chưa hoàn toàn thành hình bò đầy vết nứt.
Tiếng hắn gầm thét như sấm, thôi động Quang Minh Thần Kiếm, kiếm mang như Cửu Thiên Ngân Hà rơi xuống, trút xuống tia sáng vô tận, lại như ánh sáng vĩnh hằng chiếu thấu vạn cổ trong vũ trụ mờ mịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook