Đan Đại Chí Tôn
-
Chương 13
- Nghỉ ngơi thật tốt, chờ nghĩa phụ trở về, chúng ta tạo niềm vui bất ngờ cho người.
- Phụ thân, thật có thể trở về sao?
- Nhất định có thể! Chúng ta cùng nhau chờ!
Khương Phàm không biết là ai đang có âm mưu trong Khương Vương phủ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bọn hắn sẽ không tuỳ tiện lấy mạng Vương gia.
Chỉ cần Vương gia có thể đợi được cơ hội thì có thể còn sống trở về.
Khương Phàm đi ra bên ngoài sơn cốc, vuốt vuốt thanh đồng tiểu tháp.
Không gian bên trong đều ʍôиɠ lung như sương mù, phạm vi phi thường lớn, phảng phất như vô biên vô hạn.
Nhưng trừ việc đó ra thì dường như cũng không có gì đặc biệt.
Khương Phàm đeo tiểu tháp trêи cổ, từ bên trong lấy ra Hổ Văn Thảo, bắt đầu tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Nhưng lần này chỉ vừa mới kϊƈɦ hoạt linh văn, hắn cũng cảm giác được thân thể biến hóa vi diệu.
Kinh mạch nhanh chóng nở rộ lên ánh sáng rất mạnh, thông suốt lại sinh động.
Hỏa điểu huy động cánh, mênh ʍôиɠ khí hải đều nổi lên gợn sóng mãnh liệt.
Khương Phàm cảm thấy ngoài ý muốn sau đó là vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ nguyên nhân là uống máu rắn?
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm dẫn dắt linh lực toàn thân cưỡng ép phóng thích.
Trong một chớp mắt, linh văn trêи trán nở rộ ánh sáng vàng kim chói mắt, hỏa điểu trong khí hải giương cánh gáy to, vừa xuất chiêu đã cảm thấy mọi thứ như đã quán thông, huyết nhục kinh mạch toàn thân đều nổi lên kim quang nhàn nhạt.
Khí hải linh lực quán chú toàn thân, đi qua kinh mạch, tề tụ vào quyền phải.
- Rống...
Một tiếng hổ khiếu như có như không quanh quẩn khắp sơn cốc, liệt diễm mênh ʍôиɠ ầm vang nổ tung, ngưng tụ thành một hỏa cầu đánh về phía bên ngoài gò núi hai mươi mét.
Một tiếng vang trầm, gò núi lại bị nổ tung thành một cái hố to chừng ba thước.
Toàn thân Khương Phàm vô cùng suy yếu, cứ như vậy đánh ra một kϊƈɦ mà linh lực toàn thân đã tiêu hao hơn phân nửa.
Bất quá rốt cục cũng ngưng tụ thành hình dáng đơn giản, còn có chút giống như đầu hổ.
Khương Phàm phấn chấn nắm chặt nắm đấm,
- Máu Yêu thú lại còn có công hiệu này?
- Phàm ca ca, huynh tu luyện võ pháp gì vậy?
Khương Uyển Nhi nghe được tiếng vang đột nhiên xuất hiện nên đi ra sơn cốc, mặc dù kinh mạch đã bắt đầu khôi phục, nhưng vẫn vô cùng suy yếu.
- Võ pháp Diêm bá lưu lại.
Sao muội ra ngoài làm gì, nhanh đi nghỉ ngơi.
- Thân thể ta đã tốt hơn nhiều.
Phàm ca ca, huynh là mấy phẩm linh văn?
Khương Uyển Nhi trước đó cũng không có chú ý đến việc Khương Phàm đã thức tỉnh linh văn.
- Lục phẩm.
Khương Phàm muốn lưu tin tức Thánh linh văn đến trêи Sinh Tử Đài - Thương Châu võ viện.
Khương Uyển Nhi cười khẽ, chúc mừng cho Khương Phàm.
Nàng biết thiên phú của Khương Phàm không thể kém hơn so với mình, nếu như công khai tin tức lục phẩm linh văn, nhất định có thể gây nên oanh động trong thành Bạch Hổ.
- Nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau ba tháng, ta đưa muội về Thương Châu võ viện, khiêu chiến Bạch Hoa.
- Huynh thật muốn khiêu chiến Bạch Hoa?
Khương Uyển Nhi nhớ tới Bạch Hoa, thần sắc lại trở nên ảm đạm.
- Hắn đả thương muội, đương nhiên phải để hắn trả giá đắt.
- Phàm ca ca, hắn là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, hắn rất mạnh.
- Võ pháp phối hợp thể thuật, ta đã nắm chắc.
Sau khi khuyên Khương Uyển Nhi về thạch ốc nghỉ ngơi, Khương Phàm lấy ra ba mươi mấy gốc Hổ Văn Thảo bắt đầu tu luyện.
Hắn không trực tiếp ăn trứng rắn, ngược lại đang trông chờ tiểu thú phá xác.
Hấp thu viên ngọc châu kia, tiểu thú nhất định có thể trở thành một đầu đại yêu.
Hai ngày sau, nương theo hổ khiếu mát lạnh, một đoàn liệt diễm đầu hổ uy vũ bộc phát, kim quang cuồn cuộn, đánh về phía ngọn núi phía xa xa, nổ tung thành một cái hố to hơn năm mét.
- Xong rồi!
Khương Phàm thở ra một hơi dài, rất hài lòng về uy lực của Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, mặc dù còn không có ngưng tụ thành giống như bộ dáng mãnh hổ khổng lồ, nhưng ở cảnh giới của hắn đã có thể hình thành đầu hổ đã là rất tốt.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua, cảnh giới vẫn không có tiến vào ngũ trọng thiên.
Mỗi lần điều động Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền cũng sẽ tiêu hao hơn phân nửa linh lực của hắn, một lần suy yếu cần điều bổ thật lâu mới có thể tiếp tục tu luyện.
- Còn phải làm chút đan dược để phụ trợ tu luyện.
Khương Phàm rời khỏi sơn cốc, đi ra sơn lâm thâm thúy rậm rạp.
- Khương Phàm!
Trêи đường đã phía ngoài sơn lâm, Khương Linh Mộng đang chờ hắn.
- Linh Mộng cô nương, ngươi lại có chuyện gì?
- Ngươi thật ở chỗ này?
Khương Linh Mộng rất phiền muộn, nàng tới đây vòng vo nhiều lần, mỗi lần tiến vào sơn lâm đều bị lạc đưởng, sau đó không hiểu thấu liền đi ra.
- Ta ở lại đây tám năm.
Diêm bá trước khi rời đi bố trí mê trận trong núi rừng, trừ phi nhớ kỹ quỹ tích, nếu không người bình thường rất khó tới gần tòa sơn cốc kia.
- Mang ta đi vào, ta muốn gặp Uyển Nhi.
- Uyển Nhi rất tốt, hôm nào đi.
- Ngươi đứng lại! Thương Châu võ viện ngày trước đưa chiến thư đến Vương phủ, Bạch Hoa đã đáp ứng võ viện nhận lời khiêu chiến của ngươi trong đại hội chiêu sinh tiếp.
Như ngươi mong muốn, đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử.
Khương Phàm nhẹ gật đầu, không nhiều lời thêm gì.
- Khương Phàm, chuyện ngươi muốn báo thù cho Uyển Nhi, ta có thể hiểu được.
Nhưng ta vẫn là câu nói kia, ngươi không biết tự lượng sức mình.
Ngươi mấy ngày nay cũng phong mang quá lộ, ta hoài nghi ngươi không sống tới sau ba tháng.
Nếu như… ta nói là nếu như, ngươi không sống tới sau ba tháng, Yến Khinh Vũ sẽ thay ngươi, leo lên Sinh Tử Đài Thương Châu võ viện.
Khương Linh Mộng nghe nói giữa cứ điểm và Vương phủ đã đạt thành một loại hiệp Phàm nào đó, không còn ép buộc huynh muội Khương Phàm và Khương Uyển Nhi làm chuyện gì.
Nhưng Khương Nhân không phải người lương thiện, chịu khuất nhục lớn như vậy, trêи mặt chắc chắn sẽ không dám làm cái gì, vụng trộm chắc chắn sẽ không tha cho Khương Phàm.
Còn có Tiêu Khuê tại cứ điểm thứ ba cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế trả thù Khương Phàm.
Khương Phàm vừa đi vào Sâm La điện liền nhận lấy đủ loại ánh mắt của tử đệ Khương gia và tử đệ cứ điểm.
Bọn thị vệ Sâm La điện từ các nơi đi tới, ánh mắt bén nhọn cảnh cáo tất cả mọi người, nghiêm cấm nháo sự ở chỗ này.
- Tiểu công tử, ngươi muốn tìm cái gì?
Một vị trưởng lão thủ điện tóc hoa râm đi tới, bộ dáng rất phổ thông, lại tản ra một cỗ khí tức hùng hồn cường thịnh.
- Tìm chút đan dược dùng để tu luyện.
- Rất xin lỗi, ngươi không thể lại cầm đồ vật từ Sâm La điện.
Trưởng lão thủ điện lắc đầu, thở dài.
- Đây là tộc lão vừa ra lệnh.
Ngươi có thể tiếp tục ra vào Khương Vương phủ, nhưng không thể lại dùng bất kỳ vật gì bên trong.
Đãi ngộ như thế đối với ngươi và Khương Uyển Nhi thật không công bằng, chúng ta cũng thật đáng tiếc, nhưng Sâm La điện chúng ta...!Bất lực.
Còn xin tiểu công tử thông cảm.
Khương Phàm than nhẹ trong lòng, đã sớm nên tính tới, hắn không thể để cho trưởng lão khó xử.
- Vậy ta đi đây.
- Chờ chút đã.
Tiểu công tử nếu đã đến, có gì cần có thể cầm một chút.
Chỉ là, về sau không thể.
- Không cần, tạ ơn hảo ý của trưởng lão.
- Ta cho phép!
Trưởng lão ngăn Khương Phàm lại, hắn vẫn phải có chút quyền hạn ấy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook