Đan Đại Chí Tôn
-
C1901: Luân hồi chiêu hồn
Hướng Vãn Tình yên lặng cầu nguyện:
- Mệnh của Lâm bá mẫu không có đến đường cùng.
Đại Vương, Đại Tặc đều trợn tròn tròng mắt, trực nhìn tràng diện rung động, hình ảnh như vậy tại chỗ bọn hắn cũng chưa từng thấy qua.
Nơi đó chính là nơi sau khi chết vong hồn sẽ luân hồi chuyển kiếp sao?
Chờ sau khi bọn chúng chết cũng sẽ tiến vào ở trong đó sao?
Kim Hống, Địa Long các loại Yêu thú đều đã quen thuộc hình ảnh quỷ dị tại Luân Hồi bí cảnh, bọn chúng phân tán ở xung quanh, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên thân hai con cự yêu to béo ở phía trước kia, đều âm thầm nói thầm, đó là chiến thú của Khương Phàm sao?
Đường đường Thần Hoàng chuyển thế, bên cạnh liền bồi một con cá sấu cùng một con con rùa?
Hơi có vẻ keo kiệt nhỉ?!
Tuy nhiên nhìn cái bộ dáng to béo kia, điều kiện sinh sống phải rất khá, Khương Phàm không có bạc đãi bọn chúng.
Khương Phàm quỳ một chân ở trước mặt Lâm Ngữ Linh, cẩn thận kiểm tra khí tức thân thể nàng, cũng luôn chú ý đến vết nứt hư không hỗn loạn bạo động.
Sau khi Lâm Ngữ Linh hấp thu linh dịch, thân thể giá lạnh bắt đầu ôn nhận lên, không chỉ có xuất hiện huyết sắc, da thịt còn nổi lên huỳnh quang xanh ngọc, bốc hơi phiêu đãng.
Không có nhịp tim, không có hô hấp, vẫn là một bộ tử thi, nhưng, huỳnh quang bốc hơi phiêu đãng, lại thẩm thấu đến trong cái khe bạo loạn giữa đất trời, mềm dẻo kéo dài đến Cửu U thâm không, giống như đang tiếp dẫn lấy vong hồn Lâm Ngữ Linh.
Cảnh tượng thần kỳ này để Thiên Hậu thấy được hi vọng.
Hướng Vãn Tình và đám người đều thoáng kích động lên, thật có thể tụ tàn hồn, nghịch chuyển luân hồi??
Thế gian lại có thể có linh quả không thể tưởng tượng nổi như thế!
Đại Tặc cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng rất là kiêu ngạo ngẩng đầu lên, gật đầu khoe khoang với hai bên.
Là muốn nói, chút lòng thành, chút lòng thành mà thôi.
Rống!!
Hống hống hống hống!!
Luân Hồi Huyết Sư liên tục gào thét, rống động Cửu U thâm không, hấp dẫn hàng tỷ vong hồn ở bên trong, phối hợp với linh quả tiếp dẫn vong hồn của Lâm Ngữ Linh.
Nhưng, chờ lại chờ, toàn thân Lâm Ngữ Linh vẫn bốc hơi ánh sáng xanh ngọc nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nhận được vong hồn.
- Ánh sáng giống như đang phai nhạt, là hiệu quả muốn tản ra sao?
Thiên Hậu khẩn trương lên.
- Còn không có nhạt, chớ khẩn trương.
Khương Phàm ra hiệu Luân Hồi Huyết Sư bọn họ tiếp tục gọi.
- Còn có linh quả không? Lấy thêm một quả!
- Chỉ quả này thành thục, còn lại đều là kịch độc. Đừng hoảng hốt, chờ một chút, Cửu U thâm không mênh mông bát ngát, muốn triệu hoán là cần thời gian.
Khương Phàm nắm tay Thiên Hậu, nhẹ giọng an ủi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Hắn chưa từng hoảng loạn qua như vậy, thân thể non nớt thậm chí nhẹ nhàng run rẩy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dược hiệu của linh quả lan tràn toàn thân Lâm Ngữ Linh, tiếp tục hướng thâm không thẩm thấu.
Sau tám tiếng trọn vẹn, ánh sáng bắt đầu yếu bớt rõ ràng.
Trái tim của bọn người Hướng Vãn Tình đều nhấc lên đến cổ họng, Luân Hồi Huyết Sư cũng đều dồn dập triệu hoán.
Tại dược hiệu biến mất trước đó, nếu như chiêu không đến vong hồn, há không tương đương thất bại rồi?
Linh quả chỉ có một viên, không bắt được cơ hội, thì sẽ không có hy vọng nào nữa.
Rốt cuộc... trong vết nứt hỗn loạn như cuồng triều, ánh sáng xanh ngọc giống như là tơ tằm đang quấn chặt lấy một hồn ảnh, kéo đi ra từ bên trong số lượng vong hồn đông đảo.
- Mau nhìn!! Mau nhìn!!
Hướng Vãn Tình và đám người kích động đi bước về phía trước mấy bước.
- Là mẫu thân sao?
Thiên Hậu khẩn trương nhìn hồn ảnh yếu đuối phiêu miểu kia.
Ánh sáng quấn quanh hồn ảnh, lôi Lâm Ngữ Linh vào trong thân thể.
Luân Hồi Huyết Sư ngừng gào thét lại, Kim Hống và đám Yêu thú toàn bộ đều tiến đến trước mặt.
Lâm Ngữ Linh lẳng lặng nằm tại cạnh huyết trì, không có hô hấp, không có chập trùng, im lặng.
- Mẫu thân?
Thiên Hậu quỳ chân bên cạnh Lâm Ngữ Linh, nhu hòa kêu gọi.
- Tỉnh lại, nhanh tỉnh lại...
Bọn người Hướng Vãn Tình nhẹ giọng cầu nguyện.
Khương Phàm nắm chặt cổ tay Lâm Ngữ Linh, sau khi tra xét rõ ràng, nhẹ nhàng rót vào một nguồn năng lượng, kích thích linh lực chảy xuôi.
- Uống chút Bất Lão Tuyền không?
Đại Vương dùng sức đưa cổ.
- Náo cái gì đấy? Bất Lão Tuyền kia của ngươi rót một ngụm như là rót dung nham, ngươi muốn lộng chết nàng?
Đại Tặc trợn mắt trừng một cái.
- Ta đây không phải có ý tốt sao?
- Đứng sang một bên đợi đi, đầu to quá chiếm chỗ.
- Đầu ngươi nhỏ??
- Tránh ra chút! Nhìn thấy cái cổ dài này của ngươi liền tức giận.
- Chính ngươi không có cổ thì trách ai đây? Ta liền duỗi, liền duỗi...
Khương Qua bỗng nhiên quay người, quát tháo:
- Đừng làm rộn!
Đại Vương Đại Tặc trăm miệng một lời:
- Là nó náo!
- Tỉnh!!
Khương Phàm đột nhiên la lên, trong nháy mắt để cho tất cả mọi người an tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt rơi xuống phía trước.
Lâm Ngữ Linh nhẹ nhàng khẽ động đầu ngón tay, lông mi hơi chớp, sau đó...
Trái tim xuất hiện chập trùng yếu ớt, cũng có hô hấp.
Thiên Hậu ngồi bệt xuống ở bên cạnh Khương Phàm, vui đến phát khóc.
- Oa a!! Thật tỉnh? Khởi tử hồi sinh rồi?
Đại Tặc kích động đều muốn 'Dựng thẳng' đứng lên.
Kim Hống và đám Yêu thú đều phấn chấn lại khiếp sợ, thật thấy được kỳ tích khởi tử hồi sinh như thế này.
Lâm Ngữ Linh chớp chớp lông mi, từ từ mở mắt, cảnh tượng xung quanh từ mơ hồ đến rõ ràng.
Từng cái đầu vây xung quanh, đều muốn chen đến trước mặt nàng, lại hướng lên nhìn, còn có cái đầu rùa căng tròn, trừng mắt như là đèn lồng, nóng rát nhìn nàng.
Lâm Ngữ Linh hoảng hốt một lát, lại nhắm mắt lại. Nhưng... Giống như có hai cái đầu nhìn rất quen mắt!
Lâm Ngữ Linh mệt mỏi mở mắt, trong đông đảo đầu thấy được hai người quen thuộc —— Tô Niệm cùng Khương Phàm.
- Mẫu thân, ngài tỉnh rồi.
Tô Niệm nắm chặt tay Lâm Ngữ Linh, nhẹ giọng nói nhỏ.
- Niệm nhi??
Lâm Ngữ Linh lần nữa hoảng hốt, không phải nàng đã chết ở trong địa lao sao?
Đây là mộng cảnh, hay là U Minh.
Không thể nào, chết rồi còn nằm mơ thế nào, tại sao U Minh có thể có Tô Niệm?
- Là hài nhi.
Tô Niệm cười khẽ, ánh mắt lại lần nữa mông lung.
- Nơi này là...
Lâm Ngữ Linh chống thân thể lên, khó có thể tin được mà nhìn xung quanh.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Bá mẫu, ngài còn sống, nơi này là Luân Hồi bí cảnh của Xích Chi đại liệt cốc.
Lâm Ngữ Linh khẽ nhếch môi, suy yếu nói nhỏ:
- Tại sao ta lại ở chỗ này?
- Niệm nhi đến Vạn Đạo Thần Giáo ngài cứu ra, bây giờ ngài đã an toàn.
- Mệnh của Lâm bá mẫu không có đến đường cùng.
Đại Vương, Đại Tặc đều trợn tròn tròng mắt, trực nhìn tràng diện rung động, hình ảnh như vậy tại chỗ bọn hắn cũng chưa từng thấy qua.
Nơi đó chính là nơi sau khi chết vong hồn sẽ luân hồi chuyển kiếp sao?
Chờ sau khi bọn chúng chết cũng sẽ tiến vào ở trong đó sao?
Kim Hống, Địa Long các loại Yêu thú đều đã quen thuộc hình ảnh quỷ dị tại Luân Hồi bí cảnh, bọn chúng phân tán ở xung quanh, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên thân hai con cự yêu to béo ở phía trước kia, đều âm thầm nói thầm, đó là chiến thú của Khương Phàm sao?
Đường đường Thần Hoàng chuyển thế, bên cạnh liền bồi một con cá sấu cùng một con con rùa?
Hơi có vẻ keo kiệt nhỉ?!
Tuy nhiên nhìn cái bộ dáng to béo kia, điều kiện sinh sống phải rất khá, Khương Phàm không có bạc đãi bọn chúng.
Khương Phàm quỳ một chân ở trước mặt Lâm Ngữ Linh, cẩn thận kiểm tra khí tức thân thể nàng, cũng luôn chú ý đến vết nứt hư không hỗn loạn bạo động.
Sau khi Lâm Ngữ Linh hấp thu linh dịch, thân thể giá lạnh bắt đầu ôn nhận lên, không chỉ có xuất hiện huyết sắc, da thịt còn nổi lên huỳnh quang xanh ngọc, bốc hơi phiêu đãng.
Không có nhịp tim, không có hô hấp, vẫn là một bộ tử thi, nhưng, huỳnh quang bốc hơi phiêu đãng, lại thẩm thấu đến trong cái khe bạo loạn giữa đất trời, mềm dẻo kéo dài đến Cửu U thâm không, giống như đang tiếp dẫn lấy vong hồn Lâm Ngữ Linh.
Cảnh tượng thần kỳ này để Thiên Hậu thấy được hi vọng.
Hướng Vãn Tình và đám người đều thoáng kích động lên, thật có thể tụ tàn hồn, nghịch chuyển luân hồi??
Thế gian lại có thể có linh quả không thể tưởng tượng nổi như thế!
Đại Tặc cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng rất là kiêu ngạo ngẩng đầu lên, gật đầu khoe khoang với hai bên.
Là muốn nói, chút lòng thành, chút lòng thành mà thôi.
Rống!!
Hống hống hống hống!!
Luân Hồi Huyết Sư liên tục gào thét, rống động Cửu U thâm không, hấp dẫn hàng tỷ vong hồn ở bên trong, phối hợp với linh quả tiếp dẫn vong hồn của Lâm Ngữ Linh.
Nhưng, chờ lại chờ, toàn thân Lâm Ngữ Linh vẫn bốc hơi ánh sáng xanh ngọc nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nhận được vong hồn.
- Ánh sáng giống như đang phai nhạt, là hiệu quả muốn tản ra sao?
Thiên Hậu khẩn trương lên.
- Còn không có nhạt, chớ khẩn trương.
Khương Phàm ra hiệu Luân Hồi Huyết Sư bọn họ tiếp tục gọi.
- Còn có linh quả không? Lấy thêm một quả!
- Chỉ quả này thành thục, còn lại đều là kịch độc. Đừng hoảng hốt, chờ một chút, Cửu U thâm không mênh mông bát ngát, muốn triệu hoán là cần thời gian.
Khương Phàm nắm tay Thiên Hậu, nhẹ giọng an ủi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Hắn chưa từng hoảng loạn qua như vậy, thân thể non nớt thậm chí nhẹ nhàng run rẩy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dược hiệu của linh quả lan tràn toàn thân Lâm Ngữ Linh, tiếp tục hướng thâm không thẩm thấu.
Sau tám tiếng trọn vẹn, ánh sáng bắt đầu yếu bớt rõ ràng.
Trái tim của bọn người Hướng Vãn Tình đều nhấc lên đến cổ họng, Luân Hồi Huyết Sư cũng đều dồn dập triệu hoán.
Tại dược hiệu biến mất trước đó, nếu như chiêu không đến vong hồn, há không tương đương thất bại rồi?
Linh quả chỉ có một viên, không bắt được cơ hội, thì sẽ không có hy vọng nào nữa.
Rốt cuộc... trong vết nứt hỗn loạn như cuồng triều, ánh sáng xanh ngọc giống như là tơ tằm đang quấn chặt lấy một hồn ảnh, kéo đi ra từ bên trong số lượng vong hồn đông đảo.
- Mau nhìn!! Mau nhìn!!
Hướng Vãn Tình và đám người kích động đi bước về phía trước mấy bước.
- Là mẫu thân sao?
Thiên Hậu khẩn trương nhìn hồn ảnh yếu đuối phiêu miểu kia.
Ánh sáng quấn quanh hồn ảnh, lôi Lâm Ngữ Linh vào trong thân thể.
Luân Hồi Huyết Sư ngừng gào thét lại, Kim Hống và đám Yêu thú toàn bộ đều tiến đến trước mặt.
Lâm Ngữ Linh lẳng lặng nằm tại cạnh huyết trì, không có hô hấp, không có chập trùng, im lặng.
- Mẫu thân?
Thiên Hậu quỳ chân bên cạnh Lâm Ngữ Linh, nhu hòa kêu gọi.
- Tỉnh lại, nhanh tỉnh lại...
Bọn người Hướng Vãn Tình nhẹ giọng cầu nguyện.
Khương Phàm nắm chặt cổ tay Lâm Ngữ Linh, sau khi tra xét rõ ràng, nhẹ nhàng rót vào một nguồn năng lượng, kích thích linh lực chảy xuôi.
- Uống chút Bất Lão Tuyền không?
Đại Vương dùng sức đưa cổ.
- Náo cái gì đấy? Bất Lão Tuyền kia của ngươi rót một ngụm như là rót dung nham, ngươi muốn lộng chết nàng?
Đại Tặc trợn mắt trừng một cái.
- Ta đây không phải có ý tốt sao?
- Đứng sang một bên đợi đi, đầu to quá chiếm chỗ.
- Đầu ngươi nhỏ??
- Tránh ra chút! Nhìn thấy cái cổ dài này của ngươi liền tức giận.
- Chính ngươi không có cổ thì trách ai đây? Ta liền duỗi, liền duỗi...
Khương Qua bỗng nhiên quay người, quát tháo:
- Đừng làm rộn!
Đại Vương Đại Tặc trăm miệng một lời:
- Là nó náo!
- Tỉnh!!
Khương Phàm đột nhiên la lên, trong nháy mắt để cho tất cả mọi người an tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt rơi xuống phía trước.
Lâm Ngữ Linh nhẹ nhàng khẽ động đầu ngón tay, lông mi hơi chớp, sau đó...
Trái tim xuất hiện chập trùng yếu ớt, cũng có hô hấp.
Thiên Hậu ngồi bệt xuống ở bên cạnh Khương Phàm, vui đến phát khóc.
- Oa a!! Thật tỉnh? Khởi tử hồi sinh rồi?
Đại Tặc kích động đều muốn 'Dựng thẳng' đứng lên.
Kim Hống và đám Yêu thú đều phấn chấn lại khiếp sợ, thật thấy được kỳ tích khởi tử hồi sinh như thế này.
Lâm Ngữ Linh chớp chớp lông mi, từ từ mở mắt, cảnh tượng xung quanh từ mơ hồ đến rõ ràng.
Từng cái đầu vây xung quanh, đều muốn chen đến trước mặt nàng, lại hướng lên nhìn, còn có cái đầu rùa căng tròn, trừng mắt như là đèn lồng, nóng rát nhìn nàng.
Lâm Ngữ Linh hoảng hốt một lát, lại nhắm mắt lại. Nhưng... Giống như có hai cái đầu nhìn rất quen mắt!
Lâm Ngữ Linh mệt mỏi mở mắt, trong đông đảo đầu thấy được hai người quen thuộc —— Tô Niệm cùng Khương Phàm.
- Mẫu thân, ngài tỉnh rồi.
Tô Niệm nắm chặt tay Lâm Ngữ Linh, nhẹ giọng nói nhỏ.
- Niệm nhi??
Lâm Ngữ Linh lần nữa hoảng hốt, không phải nàng đã chết ở trong địa lao sao?
Đây là mộng cảnh, hay là U Minh.
Không thể nào, chết rồi còn nằm mơ thế nào, tại sao U Minh có thể có Tô Niệm?
- Là hài nhi.
Tô Niệm cười khẽ, ánh mắt lại lần nữa mông lung.
- Nơi này là...
Lâm Ngữ Linh chống thân thể lên, khó có thể tin được mà nhìn xung quanh.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Bá mẫu, ngài còn sống, nơi này là Luân Hồi bí cảnh của Xích Chi đại liệt cốc.
Lâm Ngữ Linh khẽ nhếch môi, suy yếu nói nhỏ:
- Tại sao ta lại ở chỗ này?
- Niệm nhi đến Vạn Đạo Thần Giáo ngài cứu ra, bây giờ ngài đã an toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook